Tiểu Quỳnh

Chương 6



Phần 6

Khoảng 5h sáng, tôi đoán vậy khi nhìn đồng hồ, giá như tôi đủ tỉnh táo để chắc chắn hơn, thấy trong người khó chịu quá, hình như mắc ói, mồ hôi túa như tắm, tôi lồm cồm mò dậy mắt nhắm mắt mở tìm công tắc đèn rồi vào phòng vệ sinh, tôi nôn đến mấy lần, sau đó thì ngồi thừ ra tựa vào cánh cửa. Phải một lúc sau thấy tỉnh táo hơn, mới bò dậy rửa mặt, lúc này ngoài đường đã sáng dần, có vài tiếng xe máy rồ ga.

Tôi lững thững đi về phía ban công, mở cửa ra ngoài, cơn gió sớm mai nhẹ nhàng làm tôi tỉnh ngủ, rất dễ chịu. Ngồi xuống chiếc ghế gỗ để phía trước, tôi hít một hơi thật sâu, nhìn ra xa, những ánh đèn lấp ló của thành phố đang thưa dần, không khí yên tĩnh. Tôi như rơi vào vô không với những suy nghĩ mơ màng.

Tiểu Vy lúc này chắc đang ngủ say. Đã bao giờ bạn tự hỏi nỗi buồn là gì? Và bạn có trả lời được không? Tại sao ta khóc? Tại sao trái tim thắt lại? Tại sao tâm trí lại vô định? Tôi biết mình buồn vì Tiểu Vy. Tôi cho rằng, con người càng lớn thì nỗi buồn cũng lớn theo. Đến một lúc chúng ta phải nhờ thời gian để làm tàn phai nỗi buồn, nhưng đôi khi chẳng phai tí ti nào. Từng hồi ức hiện về trong tâm trí.

– Mày không gặp tao mày có buồn không?

– Có… em buồn lắm lắm luôn ý. – Miệng Tiểu Vy chúm chím.

– Vậy là mày buồn giống tao hen, lạ hen.

– Ừa… lạ thiệt – Tiểu Vy lay lay hai bím tóc.

Bạn đang đọc truyện Tiểu Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tieu-quynh/

– Bữa giờ, sao nghỉ học vậy?

– Em ốm.

– Ốm hả, hết… hết chưa? – Tôi lo lắng.

– Em hết lâu rồi, anh đừng có lo.

– Anh… anh đâu có lo. – Tôi gãi đầu bối rối.

– Xạo… blêu. – Tiểu Vy tủm tỉm cười.

Bạn đang đọc truyện Tiểu Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tieu-quynh/

– Này… anh xin lỗi nha. – Tôi làm mặt sầu thảm.

– … – Tiểu Vy làm mặt lạnh.

– Anh xin mà, năn nỉ đó.

– … – vẫn không thèm nhìn tôi lấy một cái.

– Này thì giận nè… ha ha.

– A… dám chọc lét em. – Tiểu Vy cười và chạy rượt tôi dưới những hàng phượng vĩ.

– Anh thua… anh không dám nữa… tha cho anh.

– Lần sau… mà còn thế thì biết tay bản cô nương… Hứ.

– Á… nhẹ tay thôi – Tiểu Vy véo tôi.

Tiểu Vy đã là một cô gái biết yêu, em ấy buồn khiến tôi buồn lây, nhưng tôi giờ đây chẳng biết làm sao để em ấy vui. Thật lòng tôi chỉ… uhm… đúng, tôi mong em ấy hạnh phúc. Với Tiểu Vy, tình cảm của tôi thật khó xác định, tôi như anh trai che chở cô em gái nhỏ. Nhưng có khi tự dưng tôi lại xao xuyến với cô em gái này. Nếu tình cảm huynh muội là tình ‘thương’, tình cảm trai gái là ‘yêu’, thì tôi đoán với Tiểu Vy, tôi đang đứng giữa ‘yêu’ và ‘thương’. Càng cố đứng hẳn về một phía thì bên kia lại kéo tôi lại. Đã bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó. Vì sao? Tôi không thể tự trả lời được.

Bầu trời đã sáng tỏ, tôi vẫn mơ màng trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Thành phố thức dậy với vô vàn thứ âm thanh. Những tia nắng đầu tiên chiếu qua ô cửa sổ. Cơn say đã tan, tôi tỉnh táo hẳn. Thằng Nhân đi ra gọi tôi vào trong.

– Dậy hồi nào vậy? – Nó vừa nói vừa ngáp dài.

– Lúc tụi mày còn ngủ. – Tôi chậm rãi.

– Đi ra rửa mặt rồi đi ăn cùng mọi người. – Nó vẫy tay.

Tôi vừa đứng dậy thì nó nhớ ra cái gì đó.

– Chủ nhật tuần sau rảnh không?

– Rảnh, chi?

– Tiểu Vy chuyển phòng, mày qua phụ một tay.

– Uhm, mà sao lại chuyển? – Tôi ngạc nhiên.

– Nó chuyển đến gần trường để đi dạy cho tiện.

– Tiểu Vy dạy ở đâu?

– Nói mày cũng không biết, hôm đó đến là khắc rõ. – Nhân làm tôi chưng hửng.

Giấc mơ của Tiểu Vy là trở thành cô giáo và giờ đây giấc mơ ấy đã là sự thật. Cô giáo mầm non Tiểu Vy sẽ đi dạy vào tuần sau. “Mừng cho em, Tiểu Vy”.

Bạn đang đọc truyện Tiểu Quỳnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tieu-quynh/

Sáng thứ 3, tôi lên trường bảo vệ bài báo cáo thực tập tốt nghiệp, cả khoa đều bảo vệ nên phòng rất đông, nhóm chúng tôi có năm thằng được xếp bảo vệ vào buổi chiều. Việc bảo vệ khá dễ thở, với lại sinh viên năm cuối thì các thầy cũng ít làm căng, điều đó khiến niềm vui của tôi kéo dài đến tận tối. Hôm đó đi học võ, tôi có một phát hiện mới, đó là con bé Ý Thảo. Con bé này hình như học trước tôi nhưng chắc mấy hôm trước nó nghỉ. Nhìn con bé giống học sinh cấp 2, chừng lớp 8 lớp 9. Răng khểnh, nhìn cũng xinh, tiếc là ra đời muộn quá.

Lý do tôi gọi là phát hiện là vì, lúc nhảy cóc trong bài thể dục đầu giờ, tôi nhảy trước nó nhảy sau, không hiểu thế nào mà nó mất đà ngã choài người lên tôi, làm 2 đứa lăn đùng ra trước ánh mắt không giấu nổi nụ cười của mọi người, bực hết sức. Đến khi học santo, tôi được Đông sư phụ gọi lên để cho mọi người lăn qua (ý là bạn ngồi úp mặt xuống, hai tay che đầu, người khác lăn qua). Lúc tới lượt Ý Thảo, nhóc này lăn không qua, nằm phịch luôn trên người tôi, đau thấy ông bà luôn.

Tiểu Quỳnh đến lớp cùng lúc với tôi, gặp tôi, nàng chào rất niềm nở. Tôi hơi ngạc nhiên, vì hôm trước ở quán café nàng vẫn làm mặt lạnh, thắc mắc không được giải tỏa khiến tôi tưng tức trong bụng, dù vậy đáp lại nụ cười của nàng, tôi hớn hở hỏi thăm, mong thăm dò được điều gì đó.

– Hôm nay đi học sớm vậy?

– Hôm nay đi học được về sớm. – Tiểu Quỳnh tươi cười.

– Quỳnh học gì?

– Quỳnh học ở nhạc viện.

– Hay ta, vậy là ca sĩ rồi. – Tôi cười tươi.

– Không, Quỳnh học đàn thôi. – Nàng vuốt tóc, khẽ cười, điệu bộ rất tự nhiên.

– Nhưng chắc là hát cũng hay lắm. – Tôi khẽ cười.

– Hi hi… chút thôi. – Nói rồi nàng vẫy tay chào và quay về tập.

Tôi đâm băn khoăn quá thể, tình tình cô nàng này cứ thay đổi xoành xoạch, chẳng biết đường nào mà lần, lúc nóng lúc lạnh. Tiểu Quỳnh trong bộ võ phục, di chuyển nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mạnh mẽ đang ra đòn trong bộ SOMEN UCHI, mái tóc ngắn khẽ lắc lư, mắt nàng trông rất hiền lành, đôi chân lướt nhẹ trên mặt thảm rồi cú ra đòn được thực hiện, hạ Uke dứt khoát và mạnh mẽ.

Càng ngắm nàng tôi càng không thể tự chủ được, đến mức quá tập trung, tôi phải cố kìm lòng và quay đi hướng khác. Nhưng chỉ một lát sau, tôi lại lén nhìn Tiểu Quỳnh, lúc quay lại, tôi giật mình khi thấy Ý Thảo đang nhìn mình lom lom như muốn hỏi “ông kia nãy giờ nhìn gì đấy?”. Tôi giật thót, bất ngờ không biết chống chế thế nào, liền hỏi nó.

– Em… em nhìn gì đấy?

– Chứ nãy giờ anh nhìn gì? – Thảo nheo mắt.

– Thì anh… nhìn người khác tập. – Tôi ngập ngừng, lòng hoang mang.

– Hổng dám đâu, anh nhìn gái thì có. – Thảo mím môi nói một câu chắc nịch.

– Gái nào? – Tôi giật mình.

– Hứ, còn gái nào nữa, chị xinh đẹp kia kìa.

– Không có. – Tôi gãi đầu, chẳng hiểu sao mình lại bối rối đến thế, nếu tôi có ngắm mười cô thì cũng chẳng liên quan đến “con bé nhiều chuyện” này.

– Biết tỏng rồi, đồ háo sắc. – Con bé nguýt tôi.

– Hi hi… – tôi cười giả lả.

Sau giây phút bị đối phương chấn át tinh thần. Tôi bắt đầu bình tĩnh trở lại, tìm cớ bắt chuyện với nó, mong xóa đi ác cảm.

– Em học lớp mấy rồi?

– Lớp 9 – nó đáp trống không.

– Học giỏi không?

– Không, dở ẹt à – Thảo khoanh tay, làm bộ dửng dưng, nó bảo ‘dở ẹt’ nhưng coi bộ chỉ là nói chơi.

– Hi hi, nhìn mặt mũi thông minh mà học dở là sao. – Tôi tươi cười cố nịnh con bé.

– Hừ, thực ra em học cũng tàm tạm, nhưng đang bực mình bọn con trai lắm. – Ý Thảo thở dài.

– Ủa sao bực?

– Bọn nó suốt ngày bám theo em, tặng quà, gửi thư… em từ chối mà muốn nổi điên luôn.

– Ha ha… Chứ bọn nó mù hết rồi hả. – Tôi cười khoái chí.

– Hứ… toàn háo sắc. – Ý Thảo nhìn tôi bực bội. Không hiểu sao con gái lại không thích được “tôn vinh” thế nhỉ.

Thấy tình hình hơi căng tôi quyết định chọc cười con nhóc này. Tôi chậm rãi và cố nói thật rõ ràng.

– Lúc bằng tuổi em, anh rất hay nổi điên. Những khi nổi điên, anh thường viết vào giấy hai chữ nổi điên, viết thật nhiều chữ nổi điên. Đến lúc anh nổi điên lên vì anh đang làm một việc rất dễ nổi điên thì anh lại nổi điên lên lần nữa vì quên mất lý do ban đầu anh nổi điên.

– …

– …

– Ha ha… ha. – Ý Thảo ôm bụng cười.

– Hì.

Vậy là tôi kết bạn với Ý Thảo, anh em chúng tôi nói chuyện rất hợp rơ. Em nó kể chuyện ở trường và tôi trở thành quân sư chuyện học hành, tôi nói chuyện tình yêu, em nó khăng khăng muốn làm quân sư cho tôi. Mới lớn mà yêu đương gì chứ, thiệt tình. Nhưng thấy nó nhiệt tình quá tôi đành chấp nhận, dù sao thì từ giờ trong lớp tôi đã có thêm 1 đồng minh.

Hôm đó, Đông sư phụ dạy chúng tôi cách lăn trước, lăn sau. Trong Aikido, bạn cần học cách lăn để khi bị trúng đòn của đối phương bạn sẽ có thể té một cách an toàn, không bị chấn thương. Đồng thời tạo phản xạ trong thực tế, như những lúc té ngã. Tôi học lăn khá khó khăn, vì tôi cao, nên để hạ thấp trọng tâm và tròn người cũng khó. Lăn nhiều lần, lưng tôi bị đập xuống thảm ê ẩm luôn.

Ôm cái lưng đau tôi đi tìm chỗ ngồi nghỉ. Lúc này Tiểu Quỳnh nhìn sang, nàng mỉm cười khi nhìn tôi cứ xoa xoa cái lưng như ý hỏi “có sao không”, nụ cười xinh quá thể, tôi đâm ra xao xuyến thấy lạ, tự nhiên cơn đau tan biến nhanh chóng. Tôi cười rõ tươi để nàng biết mình không sao.

Lúc đang ngồi quan sát Tiểu Quỳnh tôi để ý thấy có một tên con trai cũng lom lom nhìn nàng giống tôi. Tên này đai xanh 2 gạch (tức là cấp 5 GOKYU). Thế rồi hắn lại gần Tiểu Quỳnh quan sát, tranh thủ cơ hội mà nhào vô tập với Tiểu Quỳnh luôn. Thấy hai người họ, tự dưng tôi cảm thấy bực bội, một cảm giác kỳ lạ, rất vô cớ, vốn dĩ trong lớp, đai xanh thì tập với đai xanh, đai trắng tập với đai trắng. Có thể nào tôi đã thích Tiểu Quỳnh?

Cuối buổi tập, chúng tôi lại luyện hiệp khí. Tôi nhanh chân đến bắt cặp với Tiểu Quỳnh trước. Nàng mỉm cười, có chút bối rối. Lần đầu tiên nắm tay người đẹp, tay tôi lúc thì run cầm cập, lúc thì cứng đờ ra, mồ hôi toát ra như tắm, có lúc nàng tụt tay, tôi cười chữa ngượng còn nàng thì tủm tỉm. Thật ra bài tập hiệp khí thế này, tôi đưa hai tay cầm lấy hai tay của bạn tập, khi người này đầy thì người kia cũng đẩy, khi kéo thì người kia cũng kéo, để sao cho hai lực được cân bằng, quan trọng là không được gồng, bạn cần cảm nhận được lực của đối phương để ra đòn và hít thở điều hòa với động tác. Aikido là môn võ dùng lực đả lực. Aikido trong tiếng Nhật có nghĩa là: Ai – Hiệp, Ki – Khí, Do – Đạo, hiệp khí đạo.

Để không khí có phần ngượng ngập giữa tôi và nàng tan biến, tôi cố tạo không khí.

– Tập khó quá, mình đau lưng rồi, hazii. – Tôi than thở.

– Hi… ráng đi, ai lúc đầu cũng vậy, dần sẽ hết và quen thôi. – Nàng khẽ cười.

– Uh… sẽ ráng tập, văn ôn võ luyện.

– Uhm… hai tháng nữa là lên đai xanh rồi, cố lên. – Nàng vừa nói vừa kéo tay tôi, tay nàng thật là mềm mại.

Ánh mắt hai đứa khẽ chạm nhau, nàng ngượng ngùng, cũng phải thôi chúng tôi chỉ mới quen nhau. Một khoảng lặng xuất hiện.

– …

– …

Từ đó đến cuối buổi tập không ai nói nhau câu nào, trong tôi một niềm hạnh phúc mới mẻ dâng lên, nhưng rồi nó nhanh chóng tan biến để lại câu hỏi to tướng mà tôi không tài nào giải thích nổi, vì sao hôm trước nàng lạnh lùng với tôi như vậy? Đêm đó, tôi cứ nghĩ mãi về Tiểu Quỳnh giữa sự lạnh lùng và dễ thương của nàng. Để rồi tôi đi đến một kết luận, nàng là người “đa nhân cách”.

Tôi bật dậy mở google, gõ cụm từ “người đa nhân cách” vào ô tìm kiếm. Một lô một lốc các kết quả hiện ra. Dòng đầu tiên “cuộc sống kỳ quái của nhưng người có hơn 10 nhân cách”, dòng thứ 2 “khổ vì đa nhân cách”, dòng thứ 3 “rối loạn đa nhân cách”. Tôi không có cả đêm để đọc hết từng đó các thông tin, nên tôi lựa ra vài trang thiên về y khoa. Theo những thông tin lượm nhặt được, cái gọi là “đa nhân cách” có nhiều biểu hiện nặng nhẹ khác nhau, nếu nặng thì có thể xem là bệnh lý, tên khoa học là MPD, người mắc bệnh MPD có những diễn biến tâm lý hết sức phức tạp, họ bị hai hay nhiều nhân cách thay nhau kiểm soát và chi phối, cá biệt có những người bị giằng xé cùng một lúc bởi hai nhân cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Sau khi để đầu óc minh mẫn tiếp thu một cách có chọn lọc các thông tin trên, tôi bắt đầu xem xét “cô nàng kỳ lạ”, rõ ràng nàng có những biểu hiện kỳ lạ về mặt tính tình, tôi không chắc nàng có thực sự bị bệnh MPD gì đó hay không, nhưng có một điều tôi mơ hồ nhận ra ở mình, tôi suy nghĩ quá nhiều về Tiểu Quỳnh, tôi thích nàng thật rồi. Sáng hôm sau, tôi ra một quyết định quan trọng, tôi sẽ làm quen với Tiểu Quỳnh, ý tôi là “mùa đông” ấy, tối qua tôi đặt cho Tiểu Quỳnh hai cái tên rất ư là dễ nhớ “mùa đông và mùa xuân” hai mùa phù hợp với hai tính cách của cô nàng này. Nếu nàng có hai tính cách thì tôi sẽ làm bạn với cả hai.

Thứ 5, lớp Aikido đông hơn. Thực ra số người theo học Aikido ở đây khá đông nhưng có lẽ vì nhiều lý do mà có khi người này vắng vài buổi, người kia vắng vài buổi, thành ra lớp có những buổi đông và những buổi vắng. Tiểu Quỳnh hôm nay làm mặt lạnh với tôi, không thèm nhìn tôi tươi cười như hôm trước, điều này tôi đã lường trước, đang là “mùa đông” thế nên tôi nhất định sẽ làm tan băng.

Trong lớp võ, tôi làm quen được với kha khá người, việc làm quen thật dễ dàng vì hầu như mọi người đều biết tên nhau, lý do là trên ngực phải mỗi người có một cái bảng tên to tướng, thêu chỉ trắng trên nền xanh. Trong lớp có hai cô bé, tôi gọi là cô bé vì chúng bé hơn tôi, đều là sinh viên năm nhất, một em tên Hà, một em tên Trúc, em Ý Thảo thì dẫn theo một cô nhóc trạc tuổi nó gọi là “học chung cho zui”, bé này tên Lan.

Cả năm chúng tôi chơi khá thân, mỗi khi ngồi nghỉ lại túm tụm tám chuyện, tất nhiên là mấy em xúm lại chỗ tôi, chứ tôi đâu có dại gì túm lại chỗ mấy em, lỡ đâu Tiểu Quỳnh nhìn thấy thì băng không những không tan mà có khi cả Trái Đất bước vào kỷ Băng Hà cũng nên. Nếu lập một bảng xếp hạng, thì cả bốn em này khá xinh, tuy Ý Thảo và Lan chỉ là học sinh cấp 2 nhưng lớn tướng, nhìn ra thiếu nữ. Nhưng tất nhiên cả bốn em đều không thể so sánh với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đảo điên thiên hạ của Tiểu Quỳnh. Thậm chí nếu xếp cả bốn em vào top 20 những người đẹp tôi gặp trong tháng này vẫn chưa có cửa.

Ý Thảo từ vụ tôi chọc cười trở nên ‘mến’ tôi, nói ‘mến’ bởi lẽ không chắc lắm là nó thích tôi hay chỉ coi tôi là bạn, nó toàn nói chuyện trường lớp, bài vở nhiều lúc nghe nhức cả đầu. Như hồi đầu giờ ấy, nó lôi đâu ra một bài toán kêu tôi giải dùm, thiệt tình từ khi vào đại học tôi có làm mấy thứ ‘vớ vẩn’ ấy nữa đâu, biết gì mà chỉ nó, ngồi ngắm nghía hồi lâu, tôi quẳng lại nó tờ giấy và phán một câu “không biết làm”, em nó nhìn tôi vẻ thất vọng, đầy giận dỗi và nó dỗi thật, “chầy… ai thèm quan tâm”. Hà thì có vẻ thích tôi, em này cứ kè kè hỏi thăm tôi đủ chuyện, lúc tôi trả lời, lúc không, em ấy tự nhiên bảo tôi ghét em ấy, thực ra tôi khó chịu thì đúng hơn.

Trở lại với Tiểu Quỳnh, tôi bắt đầu tìm cách “tiếp cận”, đầu tiên tôi nhờ Lan cùng luyện đòn với mình (đòn ném bốn hướng – dành cho đai trắng, Yokomen Uchi Taiho Shiho Nage) sau đó giả vờ làm không đúng kỹ thuật và quay qua hỏi bài “mùa đông”, Tiểu Quỳnh không lấy làm khó chịu, nàng ‘ân cần’ chỉ bảo mấy đứa bọn tôi. Nàng ra đòn, vặn tay rồi đánh vật tôi xuống đất, Lan đứng nhìn bên cạnh, tủm tỉm cười. Có lúc nàng ra đòn khá nặng tay, tôi đau quá đập tay xuống đất liên hồi những lúc ấy trông nàng rất thích thú, có lúc tôi giả vờ không thuộc bài rồi bám theo nàng hỏi tía lia.

– “Đi như vầy hả?”

– “Cầm tay như thế này đúng chưa?”

– “Nâng lên đúng không?”

– “Chân trái hay phải vậy Quỳnh?”

– “Vát bao gạo là sao?” – (Một thế tấn công sai, dễ bị đối phương phản đòn)

– Mệt quá – nàng bịt tai, la lên, ra vẻ bực bội.

– “Ahhh… nhẹ tay chút” – tôi nhăn nhó, cố uốn người cho bớt đau.

Tiểu Quỳnh bực mình trông dễ thương phết, cứ dậm chân xuống nệm làm bộ bực tức với thằng học trò ngu đần này. Lúc bị khống chế, tôi ngoái cổ lên cười tình với nàng một cái, nàng ngượng ngùng thả tay tôi, sau khi đã siết một cái rõ đau. Vậy là tôi đã thành công trong việc tạo ấn tượng với “mùa đông”. Sau mấy ngày tập luyện, cơ thể tôi bắt đầu xuất hiện vài chỗ đau. Đông sư phụ bảo đó là chuyện thường, nhưng tôi chẳng cảm thấy bình thường hoặc tôi chưa hiểu ý sư phụ là đau như thế nào mới không bình thường, cái hông tôi bây giờ đang đau, tôi không dám tập lăn, lộn nữa. Dù vậy, vẫn cố ra vẻ “không sao” trước mặt Ý Thảo và Hà vì hai cô bé cứ tấm tắc khen tôi học hành tiến bộ hơn chúng, làm tôi phổng mũi.

Cuối giờ vẫn là tiết mục luyện hiệp khí, như đã chuẩn bị trước, tôi đứng cạnh Tiểu Quỳnh, sau khi thầy ra hiệu bắt đầu luyện tôi quay lại chào nàng ngay. Nàng không lấy làm khó chịu, nhưng khuôn mặt băng giá vẫn vậy. Tôi quyết định sẽ chọc nàng một chút.

– Rose. – Tôi mỉm cười – Quỳnh giống Rose. – Tôi nói và nhìn vào mắt nàng.

– … – Nàng khẽ nhíu mày.

– Ý mình là nữ diễn viên trong phim “Titanic”, Rose rất đẹp, tự nhiên Quỳnh là mình nhớ đến nàng.

– Nè, ông làm nghề gì vậy? – Giọng nàng có vẻ bực bội.

– Mình là dân xây dựng.

– À… kỹ sư… hèn gì – Nàng đáp gỏn lọn.

– Kỹ sư có gì không tốt à?

– Hèn gì nói chuyện như máy móc – Nàng bĩu môi lạnh lùng.

– Hả… – Tôi xấu hổ ra mặt, cảm thấy trình độ tán gái của mình dở tệ.

– Dân xây dựng thì chắc biết uống bia chứ nhỉ? – Nàng nhướng mày hỏi, thấy nàng quan tâm, lòng tôi vui lên chút đỉnh – Được mấy chai?

Đang xấu hổ vì bị một vố thì chả hiểu sao nàng lại xoay qua vấn đề nhậu nhẹt. Chắc nàng đang thử tôi, tự nhiên nhắc đến bia làm tôi thèm. Nếu giờ này nói là uống nhiều thì đâm ra nói mình cùng hạng với mấy ông bia bọt lăng nhăng, nếu mà nói ít quá thì nàng lại bảo con trai “yếu xìu”. Tôi đành phải đưa ra một con số vừa vừa theo ý mình.

– 6 Chai.

– Thua tui, tui uống được 7 chai, nhiều lúc hứng lên được 8 chai. – Nàng nhếch mép, vẻ mặt khinh thường.

– Hả – mặt tôi đơ ra, gặp phải dân chơi rồi, thiệt tình, con gái mà uống nhiều thế thì thật không ổn, không ổn. – Uống chi nhiều vậy?

– Buồn thì uống. – Nàng nói mà không nhìn tôi.

– Quỳnh mà cũng buồn à? – Tôi hỏi nhỏ, làm bộ quan tâm.

– Ai mà chả buồn – Lặng đi một lúc thì nàng nói tiếp – Với lại có chút men tôi chơi violin hay hơn.

– Violin. – Mắt tôi sáng lên – Quỳnh thích chơi bản gì nhất? – Tôi nghĩ các nghệ sĩ kiểu gì cũng có mấy bản nhạc ruột, biết đâu từ đó ta suy ra tính cách của họ, hiểu hơn về họ.

– Bản “CANON IN D”.

– Trùng hợp quá, tôi cũng thích bản đó. – Tôi gật đầu ngay.

– Kỹ sư mà cũng thích nhạc cổ điển à? – Nàng chau mày.

– Đừng coi thường nha. – Tôi nhấn từng chữ.

– Vậy ông nói tui nghe ông thấy hay chỗ nào? – Nàng hỏi một cách dửng dưng.

Chết tôi, vừa rồi phán đại ai dè bị dò bài. Thực ra tôi thích bản đó vì có lần xem một video quảng cáo dầu gội Pantene tôi thấy kết khúc cuối quảng cáo khi có một cô bé khiếm thính chơi bản “canon in d” cực hay. Tôi nghe nhạc còn chưa xong nói gì đến bình phẩm tác phẩm nhất là trước một sinh viên thanh nhạc. Như bị dồn vào thế bí tôi đành nói bừa – Vì… nhẹ nhàng, sâu lắng và như ẩn chứa một bí mật vậy.

– Hi – Nàng nhẹ cười, lần đầu nhìn thấy “mùa đông cười”, thật là ấm áp. – Câu vừa rồi. – Nàng nói và buồn đi rất nhanh.

– Sao… câu đó sao? – Tôi lúng túng.

Nàng im lặng, trở lại với vẻ lạnh lùng cố hữu, tưởng như ‘thu’ chuyển sang ‘đông’ vậy. Chẳng hiểu vì sao nàng thay đổi thái độ nhanh như vậy, tôi nhíu mày nhìn nàng như dò hỏi “lúc nãy tôi nói gì sai à?”. Tiểu Quỳnh vẫn không tỏ thái độ gì, nàng nhìn tôi, cái nhìn lạnh lẽo và vô hồn. Cái nhìn ấy khiến tôi bực bội, nhưng sau đó tự trấn an mình, Tiểu Quỳnh là một người đa nhân cách. Từ đó đến cuối buổi tập tôi và Tiểu Quỳnh không nói chuyện với nhau, tôi ra về trước, nàng ở lại xếp hakama. Tuy thế, tôi khá vui vì hôm nay đã làm tan một ít băng rồi.

Lúc đi ngang qua Ý Thảo, tôi gọi cô bé.

– Đưa anh bài tập lúc nãy đây?

– Chi… anh có biết giải đâu? – Thảo vờ giận.

– Cứ đưa đây. – Tôi đâm bực khi thấy vẻ bướng bỉnh của nó.

Thảo đưa ra bài toán hình, tôi lấy bút hí hoáy vài gợi ý rồi đưa lại cho nó. Thảo lom lom nhìn vào rồi khẽ reo.

– A… anh giỏi quá, có thế mà em cũng không nghĩ ra – “chuyện đương nhiên” – tôi cười thầm.

– Anh chỉ nhớ từng đó thôi, về nhé.

– Lần sau lại giúp em nữa nha… hi. Hi. – Ý Thảo tủm tỉm.

– Sặc… phải gửi anh tiền gia sư đấy. – Tôi mỉm cười.

– Ôi… dễ thương quá à. – Ý thảo lấy tay bấu vào má tôi.

– Này làm gì thế hả – tôi quát nó.

– Em về trước đây… hi. Hi. – Ý Thảo hớn hở chạy đi để lại tôi vẫn đang xoa xoa má.

Chương trước Chương tiếp
Loading...