Tiểu Quỳnh
Chương 73
Cú đánh làm tôi buông chiếc khay nhôm xuống đất – ‘keng’, đưa tay che bên má vừa bị đánh, lùi lại mấy bước, tôi kêu lên.
– Anh bị làm sao vậy… là anh đâm vô tôi mà.
Mặc kệ lời thanh minh của tôi hắn vẫn sấn tới cầm lấy cái gạt tàn trên bàn, mặt hằm hằm như muốn đánh nhau, mấy vị khách bàn bên cạnh nhanh chóng rời bàn và dạt ra một bên. Tôi lùi lại sát cạnh bàn, chân thủ thế và khi hắn vừa giơ cái gạt tàn lên, theo phản xạ tôi tung ra một cú đá vào ngay mặt hắn – ‘bóp’, hắn loạng choạng đổ ầm xuống xô ngã một cái ghế. Mấy thằng bạn hắn từ phía sau thấy bạn mình bị đánh liền nhào vô can thiệp, một thằng đạp vào hông làm tôi ngã nhào vô một cái bàn, ly, tách, nước… bay tung tóe, tôi vội chạy qua một cái bàn khác, giơ tay cầu hòa.
– Mấy anh bình tĩnh nào… có gì từ từ nói.
Nhưng chẳng như trông đợi của tôi, trong từ điển của tên này không hề có chữ “bình tĩnh”, hắn vẫn nhào tới, tôi đá thẳng vào bụng hắn, làm tên này ngã ra sau, tên thứ hai bị thằng bạn còn lại cản lại.
– “Bọn mày khùng hết rồi à… Bình tĩnh nào.”
Tên say lúc nãy lòm còm bò dậy, như chuẩn bị muốn đánh tiếp, tôi đang hăng máu định đạp hắn một cái thì Huy ở đâu túm cổ gìm lại, hét lên.
– Đủ rồi.
– Thả ra nào – tôi vùng ra khỏi tay Huy, vô tình cùi chỏ đập vào mặt anh ta, Huy lùi lại tay che miệng đau đớn.
– Anh Huy… không sao chứ? – Tiểu Quỳnh mặt tái mét.
– Anh không sao. – Huy thì thào, cố cười với nàng.
– Có gì từ từ nói các anh ơi – chị Thủy chạy đến.
– Các anh là ai… định quậy quán chúng tôi phải không? Tôi kêu công an gông cổ hết bây giờ. – Bà Lan chỉ mặt bọn kia một lượt với ánh mắt lạnh lùng.
– “Bà là cái thá gì… thằng nhân viên nó đổ café lên áo tui thì bà tính sao?” – Tên say như bị cú đá của tôi làm cho tỉnh hẳn, hắn chỉ vào chiếc áo sơmi trắng với hai vệt café to tướng.
– Là tai nạn thôi… anh đâm vào tôi chứ có phải tôi cố ý đâu. – Tôi cãi.
– Anh nghe rồi đó chỉ là tai nạn, chúng tôi sẽ bồi thường… các anh muốn bao nhiêu? – Bà Lan lạnh lùng chẳng chút run sợ trước tên này.
Hai bên lời qua tiếng lại chừng mấy phút thì bọn kia không đấu lại miệng lưỡi đanh thép của bà Lan, chúng có vẻ chùn bước trước lời đe dọa – “gọi công an” của bà nên chấp nhận bồi thường.
– Tiền đây… nhiêu đây chắc đủ chứ? – Bà Lan rút từ trong túi mấy tờ 500k đưa cho tên có vẻ biết điều nhất trong bọn.
– “Bà cũng được đấy… Đi thôi tụi bây… đúng là ngày xui xẻo” – hắn nói và nhe răng cười, phe phẩy mấy tờ tiền.
– Huy, Tiểu Quỳnh… các con không sao chứ? – Bà Lan đi về phía hai người họ.
– Con không sao… bọn nó sợ mẹ một phét – Huy cười.
– Cháu cảm ơn bác… để cháu gửi lại tiền – Tiểu Quỳnh gật đầu vẻ cảm kích.
– Thôi… Không sao là tốt rồi… Lần sau cháu nên cẩn thận với mấy bọn này, chúng quậy cốt là vòi tiền thôi. – Bà Lan mỉm cười.
– Cũng may có con… nếu không bọn kia nó chưa để yên đâu – bà nội Tiểu Quỳnh chậm rãi nói.
Quán lúc này chẳng còn vị khách nào, ở góc quán bà nội Tiểu Quỳnh, nàng, hai mẹ con bà Lan đang trò chuyện, tôi chẳng quan tâm đến câu chuyện của họ, chỉ liếc qua xem Tiểu Quỳnh có để ý đến mình không, nhưng nàng mải chuyện trò, tôi quay đi sắp xếp mấy cái ghế ngã và giúp Huỳnh (nhân viên quán) quét dọn các mảnh vỡ.
– Miệng anh chảy máu kìa – Huỳnh chỉ vào một bên môi tôi.
– Thật à – tôi đưa tay lên môi – chỉ rách da tí thôi – tôi khẽ cười.
– Còn chút việc thôi, để em và chị Thủy làm cho, anh nghỉ đi. – Huỳnh giành lấy cái chổi từ tay tôi.
– Anh xin lỗi… cũng tại anh mà liên lụy đến mọi người. – Tôi ái ngại.
– Em đừng nói vậy… Em có lỗi gì đâu chứ. – Chị Thủy mỉm cười.
– Dạ… Vậy… Em xin phép về trước – tôi chào hai người họ.
Đi về quầy bar, tôi thay cái tạp dề, vừa quay lưng đi thì phía sau có tiếng Huy.
– Anh và mẹ về đây… Chiều mai khoảng 5h anh qua đón em nhé Tiểu Quỳnh?
– Dạ… em biết rồi.
– Không phải tiễn đâu… em vào đi, ngủ ngon nhé… bye bye.
– Bye anh… về cẩn thận.
Tôi cứ đứng thần người khi nghe xong đoạn đối thoại, tay nắm chặt chiếc tạp dề.
– Minh – Tiểu Quỳnh gọi.
– … – tôi quay lại.
– Môi Minh chảy máu kìa – nàng lo lắng.
– Không sao – tôi chẳng thèm nhìn nàng.
– Chảy máu mà còn bảo không sao… để Quỳnh xem – nàng dịu dàng, lấy chiếc khăn giấy đưa lên định lau vết máu.
– Đã bảo không sao… Minh không cần Quỳnh quan tâm. – Tôi nói lớn, gạt tay nàng đi, vô tình trúng vào chiếc ly, nó rơi xuống nền – “ten… ken” – vỡ thành mấy mảnh, đôi mắt tôi nhìn nàng đầy lửa giận.
– … – Tiểu Quỳnh có vẻ sợ, nàng im lặng, mắt rưng rưng.
– Minh về đây. – Tôi ném chiếc tạp dề lên mặt bàn rồi bước ngang qua nàng, đi thẳng ra cổng.
Trên đường về, tâm trạng tôi đầy xáo trộn bởi những nỗi hờn ghen, từ căm ghét cái bản mặt của Huy đến giận Tiểu Quỳnh, sau đó là lầm bầm chửi cái “thằng mắc dịch” đã đánh mình, cuối cùng tự mắng bản thân “ngu dốt” khi tự dưng gây chuyện với nàng. Đúng, tôi thật sự đã giận quá mất khôn, đáng ra những lúc như thế này phải kiểm soát được tình cảm của mình, đắc tội với Tiểu Quỳnh chẳng phải là trao cơ hội cho Huy sao. “Mày ngu quá… ngu quá… thật là ngu quá” – tôi đập đầu vào cánh cửa phòng như một thằng điên.
– Bạn gì ơi… bạn không sao chứ? – Câu hỏi nhỏ nhẹ của cô hàng xóm khiến tôi dừng lại.
– À… mình không sao – tôi bối rối mở cửa vào phòng.
Nằm ụp xuống nệm, suy nghĩ một hồi, tôi quyết định gọi điện xin lỗi Tiểu Quỳnh, nhưng nàng không bắt máy, “vậy là tạch… giận thật rồi” – tôi rầu rĩ, than trời trách đất… cảm thấy hạnh phúc thật xa vời.
Hai hôm sau, tôi vẫn không thể liên lạc được với Tiểu Quỳnh, cho đến thứ Năm, tôi gặp Trúc Quỳnh để thăm dò một số chuyện. Sau khi lớp võ tan, tôi và nàng đi chơi bi – da với nhau.
– Chị tui à… Ừ cũng thấy lạ, hai hôm nay trông chị ấy hơi buồn. – Trúc Quỳnh nói xong thì chỉnh cây cơ và đánh bi.
– Tiểu Quỳnh có nhắc gì đến tôi không?
– Không có… sao vậy? Ông đắc tội với chị ấy à?
– Ừ… – tôi gật đầu.
– Vậy thì xin lỗi đi, chị ba tui dễ tha thứ lắm – Trúc Quỳnh mỉm cười.
– Tui gọi điện nhưng Tiểu Quỳnh không nghe máy.
– Căng nhỉ. – Trúc Quỳnh đánh viên bi nhưng không vào lỗ.
– À… Huy là thế nào với Tiểu Quỳnh vậy?
– Anh Huy… Chắc vì chuyện này mà hai người giận nhau phải không?
– Cứ cho là vậy đi.
– Nói thế nào nhỉ, anh Huy lớn lên với hai chị em tôi từ nhỏ, bọn tôi thân nhau lắm. Bác Lan, mẹ anh Huy là bạn thân của mẹ tôi. Hai nhà còn cùng thành lập công ty nữa.
– Vậy Huy và Tiểu Quỳnh là… – tôi dừng lại.
– Chỉ anh Huy thích chị tui thôi… còn chị ba chỉ xem anh ấy như anh trai. Nhưng khổ nỗi hai bên gia đình lại muốn ghép hai người họ thành một cặp.
– Sao Tiểu Quỳnh không thích Huy?
– Có 1001 lý do để người ta không thích một người, nhưng theo tui nghĩ vì anh Huy quá hoàn hảo… điều đó khiến tôi cũng thấy nhàm chán.
– Hì… hoàn hảo mà cũng không thích à? Con gái các người thật là khó đoán – tôi phì cười, đặt cây cơ xuống bàn.
‘Cốc’ – Trúc Quỳnh gõ nhẹ cây cơ vào đầu tôi làm tôi đánh hụt viên bi.
– Này… làm gì vậy hả. – Tôi gãi đầu ngạc nhiên nhìn nàng.
– Thể hiến sự khó đoán của tui. – Nàng nhe răng cười.
– Đúng thật là… ván này không tính… đánh lại.
– Ơ… đâu có được, tới lượt tui mà. – Nàng đẩy tôi ra, giành lấy chỗ đánh bi, nhưng loay hoay vẫn không có thế để đánh được viên bi.
– Được không đấy? – Tôi cười.
– Chuyện nhỏ – nàng nheo mắt, gát một chân lên bàn. Hôm nay Trúc Quỳnh mặc quần short nên nàng khoe nguyên đôi chân non nà. Tôi nhìn mà nuốt bọt cái “ực”, cố quay đi thì bắt gặp ánh mắt mấy thằng bàn bên cạnh, tôi liền đứng ra sau lưng nàng cố che đi, ai dè cây cơ của nàng giật lại đánh trúng bụng tôi.
– Hự – tôi lấy tay ôm bụng.
– Oh… yeah… vào lỗ rồi – nàng vui mừng quay lại – Này ông làm sao vậy?
– Không sao. – Tôi cố cười.
Lát sau, tôi lại hỏi chuyện về Huy.
– Thế… ba mẹ bà đều thích Huy à?
– Uhm… đã bảo anh ấy chơi với bọn tôi từ bé mà, ngoài anh hai tôi, bố mẹ xem anh Huy như con trai trong nhà vậy.
– Ra vậy… Nhưng sao Tiểu Quỳnh không thích Huy mà vẫn đi chơi với anh ta?
– Hồi còn bé, thì mỗi lần đi chơi anh Huy rủ cả tôi và chị ba, nhưng lớn rồi anh ấy chỉ thích rủ mỗi chi ba… lý do vì sao thì ông cũng hiểu mà. Còn chị ba đi cùng anh ấy vì không có lý do để từ chối thôi. Thử nghĩ xem, nếu bạn ông mời đi chơi ông có thể từ chối sao?
– Có thể chứ… có khó gì đâu, đã không thích thì nên tránh xa ra chứ – tôi hùng hổ đáp ngay.
– Ờ ờ… nói thì hay lắm… thế ông có nghĩ đến chị ba phải chịu áp lực từ bố mẹ tui thế nào không? Mỗi lần đi chơi với anh Huy, chị tui cũng ngại lắm nhưng bố mẹ cứ vun vào… mà chị ba lại làm con ngoan quen rồi.
– Chậc… chán thế – tôi thở dài – nói thế thì bà không phải con ngoan à? – Tôi cười.
– Cái đầu ông… tui ngoan nhất nhà đấy… chỉ là… muốn sống theo cách của mình, làm những điều mình thích.
– Tui thích nhất ở bà là điểm này đấy… cứng cỏi lắm. – Tôi mỉm cười.
– Nhưng… không phải lúc nào… tui cũng mạnh mẽ được như thế đâu – nàng hơi buồn.
– Sao thế? – Tôi ngạc nhiên.
– Chơi tiếp đi… tui sắp thắng rồi – nàng lại cười tươi.