Tiểu Quỳnh
Chương 8
Quỳnh Chi vẫn uống bia, nàng đã uống hết chai thứ 2. Đến chai thứ ba tôi cố tình cầm lấy định rót vào ly của mình, ánh mắt nàng nhìn tôi lạnh lùng – “làm gì vậy”, tôi đành phải rót vào ly nàng.
– Quỳnh Chi uống ít thôi… dạo này sao rồi? – Tôi ấp úng.
– Sao là sao? – Nàng hững hờ.
– Vẫn ở chỗ cũ à?
– Uhm – nàng gật đầu.
– Thế còn việc học?
– Bình thường thôi, không có gì đặc biệt. – Nàng đáp không lộ chút cảm xúc.
– Vậy còn mấy con cá?
– … – nàng không trả lời.
– Chúng vẫn ổn chứ? – Tôi hỏi nhưng cổ họng muốn nghẹn lại.
– Một con… chết rồi. – Nàng khẽ nói.
– …
– …
Một khoảng lặng giữa tôi và Quỳnh Chi. Tôi uống, nàng cũng uống, tôi rót, nàng cũng rót, cảm giác như muốn uống thi vậy. Tôi đành không uống nữa, không rót nữa, tôi hiểu mà, nhưng không nghĩ rằng Quỳnh Chi lại phản ứng đến như vậy. Tôi nháy mắt với thằng Nhân rồi nhìn qua Quỳnh Chi, nó hiểu ý. Chừng 9h thì thằng Nhân chuyển chủ đề bàn tiệc sang việc tìm địa điểm đi tăng hai, cả bàn nhất trí chọn một quán café gần đó. Khi đứng dậy, Quỳnh Chi hơi loạng choạng bấm lấy tay áo tôi.
– Có sao không? – Tôi giữ lấy nàng.
– Không sao. – Khuôn mặt nàng vẫn không hề biến sắc, mặc dù tôi biết nàng đã say.
– Đi chơi tiếp được không? – Tôi thực sự cảm thấy lo cho nàng.
– Chắc tui về trước. – Nàng khẽ lắc đầu.
Quỳnh Chi lại gần Huyền, Nhân cũng quay sang, họ nói gì đó mà tôi không nghe rõ, sau đó Nhân chỉ tay về tôi đang đứng ở xe. Quỳnh Chi hướng ánh mắt về tôi, khẽ gật đầu. Ngay sau đó, Nhân chạy lại nói với tôi.
– Mày chở Quỳnh Chi về nhé, Quỳnh Chi hơi say rồi.
– Nhưng tao – tôi bối rối trước lời đề nghị của nó.
– Tạo điều kiện cho tao đi mà, tao với Huyền đi chung xe, với lại chở Quỳnh Chi về nhà, mày cũng tiện đường hơn. – Nó năn nỉ.
– Uhm – tôi gật đầu, đầu miên man, suy nghĩ của tôi giờ đây như một mớ hỗn độn.
Quỳnh Chi chào Huyền và Nhân, mấy đứa còn lại đã lên xe. Thằng Bình và Ngọc nhìn sang tôi, nói lớn.
– Chở người đẹp về cẩn thận nha mày.
– Biết rồi. – Tôi gật đầu đáp lại, lúc này Quỳnh Chi đã đứng ngay bên cạnh.
– Về tới nhà nhớ gọi cho mình biết nhé Quỳnh Chi – Huyền khẽ nói với bạn.
– Uhm, mọi người đi chơi vui. – Quỳnh Chi mỉm cười.
Nàng ngồi lên xe, khẽ thì thầm vào tai tôi.
– Cảm ơn Minh, phiền Minh rồi. – Nàng nói rất khách sáo.
– Uh… không sao, phiền gì đâu. – Tôi ậm ừ.
Chuẩn bị cho xe chạy thì Nhân gọi lại.
– Mai nhớ qua chỗ tao rồi đi chuyển nhà giúp Tiểu Vy nha mày.
– Mấy giờ?
– 9H. – Nhân nói lớn.
– Okê.
Quỳnh Chi nhìn tôi khi nghe thấy tên Tiểu Vy. Con đường chở Quỳnh Chi về nhà thật dài, thật xa, hay là tôi nghĩ vậy vì hai đứa ngồi cạnh nhau mà chẳng nói gì. Thật lặng lẽ, những cơn gió khẽ vút qua, tôi nghe sau lưng mình hơi bia phả vào tai, Quỳnh Chi hình như đã say, nàng cứ ngất ngứ úp mặt vào vai, tay bấu lấy vạt áo tôi.
– Không sao chứ, đừng ngủ nhé? – Tôi lay lay vai mình, lo lắng thực sự.
– … – nàng như không nghe thấy.
– Quỳnh Chi? – Tôi khẽ nhún vai.
– Không sao. – Nàng thì thào.
– Uhm… tự nhiên uống chi nhiều vây.
– …
– …
– Dừng… dừng xe. – Nàng nói gấp, vỗ vỗ vào vai tôi.
Tôi phanh xe, tấp vào lề. Quỳnh Chi chạy lại lề đường và nôn. Tôi vuốt lưng cho nàng. Quỳnh Chi mệt, nàng ngã vào vòng tay tôi, từng hơi thở nồng nặc mùi bia.
– Sao uống chi nhiều vậy hả? – Tôi quát Quỳnh Chi, lòng dâng lên một nỗi bực bội khó tả.
– Hic… em xin lỗi. – Quỳnh Chi khóc, nước mắt chảy dài trên đôi má.
– … – tôi chẳng biết phải nói gì, ôm chặt lấy nàng.
– Hic… ức… hic… em xin lỗi. – Giọng nàng yếu ớt, đầy vị chua xót và cay đắng.
– Cứ khóc đi… khóc nhiều vào. – Quỳnh Chi tựa vào vai tôi, đôi vai run run và những tiếng nấc giật lên từng hồi, thổn thức.
– Hic… hu… hu… hu… ức… hu. – Quỳnh Chi khóc như một đứa con nít, dường như tất cả nước mắt của nàng muốn trào ra không gì ngăn lại được.
Dưới ánh đèn, con đường chỉ có vài chiếc xe máy ngang qua, ai cũng ngoái nhìn chúng tôi, nhưng họ chẳng mấy để tâm. Tôi vẫn đứng đó bên Quỳnh Chi, nước mắt nàng làm ướt chiếc áo tôi tự lúc nào không rõ. Đôi tay tôi vòng qua eo nàng, một cái ôm thật chặt. Từng tiếng nấc của nàng khiến tim tôi đau nhói, nó cũng đang muốn khóc.