Tình anh em
Chương 19
Tôi đẩy cửa xe bước ra trong tình trạng tồng ngồng, dù là tôi cũng địt không ít lần, và đến thời điểm này chơi cũng đã kha khá người rồi. Nhưng địt mẹ… cởi truồng tồng này đi giữa thiên nhiên thì ngại vãi đái, nên tôi lấy tay be chỗ con cu lại rón rén đi ra chỗ chị. Nào ngờ chị quay đầu lại thấy thế, chị liền ôm bụng cười ngặt nghẽo, cặp mắt một mí díp tịt lại, tưởng chừng như chỉ còn một vệt đen dài ướt át mà thôi. Chị vừa cười nói bảo tôi:
– Hí… hí… có người xấu hổ kìa… hí… hí… buồn cười chết đi mất… đi lom dom như thằng táo bón ấy trời ơi, trông anh mắc cười quá hí… hí…
– Dám trêu anh à…
Tôi nói vậy và lao thẳng đến vồ lấy chị, nào ngờ chị né ngay được, khiến tôi cả người lao vọt xuống nước, chỗ nước đó khá sâu nên tôi rơi đánh “Ùm” một phát, nước bắn tung tóe lên bờ… Chị càng được thể cười nắc nẻ khoái trá, trong khi tôi bơi lóp ngóp vào trong, vì cú lao của tôi khá mạnh lên tôi phi ra xa bờ một đoạn xa. Chứ khi vào gần bờ thì toàn bùn sền sệt, và nước bị khuấy lên đục ngầu, tanh nồng ngai ngái mùi bùn và cỏ mục ruỗng. Tôi bắt đầu bị bẩn lên người do bùn và cỏ rác, trông thật là nhem nhuốc làm chị càng cười tệ. Tuy là tôi bị lấm lem bẩn thỉu, nhưng nhìn chị xinh xắn trên bờ cười vui vẻ, tự nhiên lòng tôi thấy hạnh phúc lắm, khi thấy người con gái của mình vui sướng… Đó lầ lần đầu tiên tôi nhận thấy, hóa ra đem niềm vui lại cho người mình yêu. Thì bản thân cũng rất hạnh phúc, đúng là không chỉ địt nhau, mới là hạnh phúc, là thấy thích thú… hơn cả chính là, có thể mang đến cho người mình yêu nụ cười, thì cảm giác cũng sung sướng không kém gì…
Tôi tự leo lên bờ trong tư thế bùn sinh tanh nồng, chân tôi còn vướng cả một nhành hoa súng theo nữa. Chị thấy hoa thì thích thú định chạy lại lấy, thế là tôi nhanh tay đẩy mạnh một cái, khiến chị cũng lao vọt xuống hồ, rơi đúng chỗ đám sình lầy. Đang tính cười trêu chị cho đã, nào ngờ thấy mặt chị đang mếu dần, đôi môi xinh xinh run rẩy… Rồi chị khóc toáng lên như một đứa trẻ bị đòn vậy, tôi ngạc nhiên lắm cứ đứng ngây người ra nhìn… Chỗ đó đâu có sâu như chỗ tôi phi ra chứ… chỉ là chị bị tôi đẩy bất ngờ, rồi chị lao cả người xuống, bị khá bẩn mà thôi.
Chị chắc có võ biết thủ thế ngay, nên chỉ bị hơi chúi người xuống, chứ như cỡ Ly, hay Thoa thì ngã sấp mặt con mẹ nó xuống bùn rồi. Chị rơi xuống đúng chỗ bùn lún, nên chị đang tụt dần xuống, nước đã ngập nửa đùi gần đến bẹn rồi. May chị cao chứ như Ly chắc ngập ngang bụng… tôi không biết chị sợ gì, nhưng chị vừa khóc vừa mếu máo bảo tôi:
– Hu… hu… anh đùa ác như chó í… kéo em lên bờ nhanh… hu… hu… sắp ngập đến nơi rồi…
Tôi không biết chị sợ gì nhưng tôi đùa hơi quá thật, nên vội nhào ra kéo chị lên trên bờ ngay lập tức. Kéo chị lên trên bờ rồi, tôi mới hỏi vì chị vì sao mà sợ hãi khóc ầm lên vậy, thì gối cho tôi một phát vào cu đau nhói. Nhưng hình như chỉ là đòn cảnh cáo, chứ không phải đòn triệt hạ, nên không đến mức tôi ôm dái, mà lăn lộn ra đất mà kêu trời. Tôi chỉ khẽ “Á” lên một tiếng vì đau, trong khi chị chun mũi lại, lườm tôi mắng:
– Đánh cho anh chừa nha Tú… Nghịch ngu… làm em sợ chết khiếp đi ấy… sau cấm du em xuống hồ nữa hiểu không… đoạn này bẩn bỏ mẹ… mà đấy nó có đỉa thì sao… may lên kịp chứ không đỉa nó chui vào lồn á… nó lại chả làm tổ trong đấy… khiếp bỏ mẹ ra được… chưa kể là chỗ ấy bẩn. Nó vào lồn em á em bị nấm ngứa, thì em giết anh luôn đó Tú…
Chắc chị là con gái thành phố rồi, nên không hiểu lắm về loài đỉa. Không như một thằng nhà quê như tôi, tôi chả lạ gì bọn đỉa ấy… thậm chí còn bắt chúng lộn ngược ra, cắm trên cái que để nghịch. Chúng thực không đáng sợ như người ta đồn đại, còn việc đỉa có chui được vào đó sống không, thì tôi không dám chắc… tuy nhiên theo tôi biết, đỉa nước ngọt không chịu được nhiệt độ cao, mà môi trường âm đạo con gái khá nóng… Khả năng chắc chắn, chúng có thể sống được hay không, trong cái lồn con gái tôi chịu… Nhưng ở quê tôi mọi người đi cấy lúa suốt ở đồng trũng, các bà các cô cũng bị đỉa cắn thường xuyên. Nhưng không thấy con nào chui vào đó cả, tuy nhiên tôi thật lòng, cũng không muốn làm người tôi yêu sợ nữa. Tôi ôm chị vào xoa nhẹ lên cái lưng trần thon thả của chị rồi mới bảo:
– Anh xin lỗi! Anh sẽ không bào giờ làm vậy nữa đâu… thật đấy…
Chị cũng gục đầu vào vai tôi im lặng, nhưng hình như chị vẫn khóc nước mắt chị chảy ấm vai tôi. Một lát sau chị mới khẽ thút thít bảo tôi:
– Em sợ con đỉa lắm anh biết không? Lão ấy có một lọ đỉa to đùng, lúc nào cũng mang ra dọa em, lão bảo em không ngoan… sẽ thả nó vào trong lồn em ý… cho nó cắn em… nên khi nãy bị rơi xuống nước, em mới khóc… em sợ lắm… Mà cũng chẳng muốn bị bẩn, viêm nhiễm nấm ngứa chỉ khổ em một phần, nhưng em sợ nếu bị thế, thì em sẽ không cho anh địt được nữa, thật đấy Tú… em giữ gìn em cũng để cho anh thôi. Đời này Hương sẽ chỉ dành cho mình anh, giờ chúng ta chưa hạ được lão… thì em phải cố chịu nhục… chứ em thật sự chỉ muốn anh… nếu em phải đi phục vụ lão… anh… anh có ghen… không?
– Có… ghen nhiều là khác, còn chịu nổi hay không anh chưa biết…
Tôi đáp thật luôn vì giờ tôi thích yêu chị rồi, cứ nghĩ cảnh lão vừa địt, vừa đánh chị là tôi sôi máu lên. Mặc dù lúc ấy tôi cũng đéo biết, lão ta là thằng đéo nào, mặt mũi lão trông ra làm sao, tôi chỉ mường tượng ra lão ấy, với bộ mặt kiểu khốn nạn đểu giả nhất có thể. Còn chị nghe thế thoáng buồn, chị nói như sắp mếu và bật khóc đến nơi. Giọng chị đầy u uất bảo tôi:
– Thật à… Thế em phải làm sao… Em đâu có sự lựa chọn khác hả anh, nếu em không ngoan không những bị đánh, mà lão có thể còn giết em gái em luôn, bao năm nay em ấy sống mù lòa đã khổ lắm rồi… Em chỉ… chỉ… hư… ư… hu… hu… em chỉ có thể làm được một việc duy nhất, là khi ấy em tưởng tượng ra anh thôi… Chắc sẽ dễ hơn trước, vì anh bằng xương bằng thịt hẳn hoi, anh lại địt em rồi cảm giác là thật. Chứ lúc trước em cố mường tượng ra một người trong mộng, không phải là lão để có cảm xúc hơn… em đỡ bị khô và rát… nhưng ảo ảnh chỉ là ảo ảnh, không tác dụng gì. Nhưng giờ đây khác rồi, em thích anh lắm ý, nên nghĩ đến anh một tí là có cảm xúc rồi, chắc em sẽ đỡ khổ, đỡ đau hơn khi ấy… hu… hu… nên anh thông cảm cho em được không? Đừng ghen tội… em lắm… rồi anh lại ghét em bỏ em đi mất… hu… hu… Anh đi mất thế giới của em lại như xưa, cô quạnh và tuyệt vọng trong căm thù… Anh khinh em coi thường em cũng được, vì đằng nào em cũng là loại con gái không ra gì… Nhưng cứ ở bên em được không, em xin anh đấy… hu… hu… một lời từ trái tim em. Chứ em không dùng quyền lực ép anh, như lúc đầu em nói đâu, vì khi ấy chúng mình chưa địt nhau… em sợ em không đủ đẹp để quyến rũ anh, em phải nói thế… Bởi bên anh có rất nhiều cô bé xinh xắn, họ đến với anh bằng tấm thân trinh trắng nữa. Họ đâu như em một con bé rách nát, xấu xa nên em phải nói thế để anh đi… Chẳng qua em không tự tin về em thôi, chứ em từng bị lão dọa nạt uy hiếp, em hiểu cảm giác đó lắm… hu… hu… em xin lỗi anh về tất cả… hu… hu…
Chị càng nói ra tim tôi càng đau, tôi không biết khi ấy tôi yêu chị vì cái gì? Chị tội nghiệp quá, làm tôi cảm động? Hay vì chị xinh và chơi chị rất sướng, hoặc là vì chị đáng yêu… mà chị đáng yêu thật. Những phút giây vừa qua chị thật sự dễ thương mà, chỉ là chị hồng nhan nhưng phận bạc mà thôi… Tôi ghì chị vào lòng đặt tay lên môi chị, ngăn lại dòng lệ của chị đang ướt môi. Và chặn đi những lời làm tim tôi đau, bằng cách bảo chị rằng:
– Hương! Đừng nói nữa… em yêu chị… yêu thật đấy! Phải nói thế mới đúng… vì em dù muốn dù không, em vẫn kém chị mấy tuổi. Nhưng từ giờ phút này em muốn nói: “… em không muốn làm một thằng em nữa, em muốn làm bạn trai chị… rồi làm chồng chị… đây là cuối… lần cuối Tú gọi Hương bằng chị… Làm người yêu Tú nhé… Hương…”
Đó thật sự là lời tỏ tình, chính thức đầu tiên của tôi với một cô gái, hình như chị cũng lần đầu đón nhận sự tỏ tình, mắt chị mở to nhìn tôi… rồi chị đứng giật lùi ra xa run rẩy nói:
– Tú… Tú… vừa nói gì? Tú tỏ tình với Hương… Là thật chứ… không phải vì thương hại mà nói…
Tôi lao đến ôm chị vào lòng, mặc kệ cả tôi và chị đều lấm lem bùn đất, tôi vuốt nhẹ mái tóc mềm mai của chị và nói:
– Hương… Hương… nghĩ Tú không yêu mà ghen được sao… Tú chỉ sợ chịu không nổi, không kiềm chế được mà giết lão sớm hơn thôi…
– Tú… không chê em… chứ… em đâu còn gì cho anh, kể tấm thân em thật ra cũng bị giày vò tan nát lâu rồi, vẻ đẹp em đang có là nhân tạo là chính, do em cố gìn giữ bằng tiền, bằng sự cố gắng thôi… Vì em xấu đi đồng nghĩa hai chị em của em sẽ chết… Vẻ đẹp của em giờ nó cũng giả dối đó anh… anh có chấp nhận được không…
Chị gục trên vai tôi vừ thổn thức vừa nói như vậy, hình như chị chưa tin tôi về điều đó lắm, nên tôi bỏ chị ra ra và đến mép hồ, rồi tôi ngoái lại bảo chị:
– Để Tú chứng minh nhé…
Tôi nói rồi bụm tay làm loa, tôi hét tướng lên rằng:
– Hương ơi… Anh yêu em… Mọi người ơi… tôi yêu… Hương…
Giọng tôi khàn khàn trầm vang dội vào những vách núi, và tán cây rừng vọng lại, thành một lời tỏ tình vô cùng mạnh mẽ uy lực. Chị không biết vui, hay lo sợ gì, chị nhào đến ôm tôi, rồi bịt miệng tôi và ngượng ngập bảo:
– Không cần gào lên thế đâu… em biết rồi, nghe thấy rồi… em cũng yêu anh…
Chị vừa dứt lời thì “Ùm” một cái, cả hai lại ngã lộn xuống hồ một lần nữa… Do chị ôm tôi theo đà đẩy lúc chị nhào đến, mà tôi đứng ngay mép hồ không ngã mới lạ. Cả hai lõm bõm trong bùn sình hôi mù, chung quanh đám hoa súng tan nát, dạt tung tóe theo sóng nước lan tỏa. Nhưng chị không khóc, mà cũng không đòi leo lên bờ nữa, chị ôm lấy tôi hôn liên tục một cách điên cuồng. Một lúc mới rời nhau ra… thì tôi khẽ gõ vào đầu trêu chị:
– Hương! Em không sợ đỉa nữa à…
– Không… Được anh yêu… em hạnh phúc rồi… chết em còn chả sợ nữa là…
Chị mặt rạng người hạnh phúc, nhưng tôi vẫn có ý trêu chị… nhân lúc thấy cọng của cây súng mục, nó do sóng nước đẩy đến dính vào bên đùi chị. Tôi dọa luôn chị rằng:
– Kìa… Hương kìa… có con đỉa ở gần giữa đùi em đó… đừng bảo không sợ nữa đi… ha ha…
– Á… á… trời ơi… đỉa thật rồi… híc… cứu… em… cứu em…
Chị nhìn thấy một vệt đen đen ở đùi, không cần nhìn thêm, chị hoảng thật sự luôn, chị nhảy tót lên ôm cổ tôi, quắp chặt lấy người tôi. Tôi tuy có sự đề phòng, nhưng với sức nặng từ của cú nhảy của chị. Tôi vẫn ngã ngửa ra đằng sau chìm vào trong nước, may chỗ này không quá sâu, tôi chống tay dừng được, nên cả người chỉ bập bềnh trong nước. Chị nằm trên tôi, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn nhó, chị lẩm bẩm không biết để nói với tôi, hay tự nói với chị nữa. Chị lẩm bẩm liên tục mỗi câu:
– Vào rồi… nói chui vào rồi… vào thật rồi… chán đời…
Trong khi ngã theo đà trượt người chị xuống, vô tình cu tôi đã cắm ngay vào lồn chị, hẳn là cú thúc khá đau, vì tôi cũng thấy hơi tê đầu khấc, lúc cu tôi chạm cực mạnh vào tử cung của chị, hẳn là chị đau lồn lắm, mặt chị vẫn đang nhăn nhó. Tôi biết ý chị nói là cu tôi đã vào lồn chị, chị chắc không muốn cho tôi địt, ở trong tình trạng bẩn thỉu thế này. Nên mới nói kiểu đó thôi, nhưng tôi vẫn thích trêu chị trong lúc con cu tôi, nó đang nằm trọn trong cái âm đạo ấm nóng của chị. Tôi bảo chị rằng:
– Hương à… bị đỉa nó chui vào đấy à… sao lại nói thế…
– Đỉa á… à… ừ… đúng… có con đỉa… con đỉa to đùng… Nhưng mà “con đỉa” này nó dính với liền với người em yêu, “con này” em không sợ đâu… hì… hì… Mà đùa thế thôi… chứ đỉa quái gì, mà đỉa chứ. Cái trong lồn em, chính là cái của anh… anh biết thừa ra ý… còn cứ trêu em… Chỉ anh là sướng thôi, mới có hứng cười trêu em. Còn em không nghĩ là ngã xuống, thì bị buồi anh chọc đúng lồn em… đau. Mà thế nào nó tài thật, tìm đúng lồn em chui vào… Em bị nó đâm “phụp” phát vào lồn… đau tê tái luôn anh ạ… nhưng cũng may chồng yêu ạ. Chứ không khéo nện mông em vào nó gãy mất… Híc… thôi anh rút nó ra đi, lên bờ tắm sạch đã… Mà anh cũng nên giữ sức, vì em có quà bất ngờ cho anh ấy… thôi nên đi… tí nữa anh á… địt đã luôn chỉ sợ anh không còn sức thôi… hi… hi…
– Thế lên nhé…
Tôi nói rồi chống tay dậy, sau đó bế bổng chị lên, bùn trơn mà chị khá nặng nên tôi loạng choạng, cố gắng để đứng lên, thành ra thúc thêm vào lồn chị mấy phát. Mà tư thế lại không tốt do tôi cố đứng dậy, chắc thúc mạnh và chệch choạc, thế nên đầu khấc của tôi, miết lên thành vách âm đạo của chị… quá phê luôn… Còn chị chắc đau lồn… Bởi vì tôi chị thấy rên lên:
– Hự… ự… á… á… Đau… em… chả lẽ anh cứ thế này mà lên sao… ái… ái… ui… lại nữa rồi… á… á… ái… ái… rách lồn em bây giờ…
– Hừ… ừ… ư… Để trong Hương thế này đi lên mới thích, cảm giác bọn mình là một cùng đi lên… hì… hì…
Tôi chống chế như vậy, chứ thực sự từ lúc địt dở chị ở trong xe, tôi cấn lắm rồi, nên tranh thủ mà địt chị cho đỡ vật. Không ngờ chị nghe thấy thấy thế thì hạnh phúc, chị vui lắm khẽ bảo tôi rằng:
– Nhưng đừng thúc vào em nữa nhé, của bọn mình dính nước bẩn rồi, làm thế khéo em bị viêm nhiễm đấy… thôi lên đi hi… hi… Tắm xong anh sẽ có lúc được chơi thoải mái… sợ anh không còn sức ấy… thôi đi nào…
Dù gì tôi cũng là thằng láu cá, bế chị lên bờ tôi tranh thủ nắc liên toại, khiến chị cuống cuồng ôm cổ tôi vì sợ ngã. Chị vừa rên và thở hổn hển, vừa đấm vào ngực tôi bùm bụp mắng:
– Em biết ngay mà… á… hư… anh sẽ chẳng thôi đâu… kiểu gì chẳng dở trò… á… hự… á… Mà anh khỏe thế bế em vẫn còn làm được… ứ… ớ… lại chọc lệch sao ý… em… đau… quá… anh ơi… Úi… úi… trời ơi… nóng… nóng… trong lồn thế này… Anh ơi là anh… anh… sao lại phọt ra luôn… thế… Không mà… dừng đi chứ… Anh… ra… mất rồi… ư… hư… nó đang vẫn bắn đầy vào em… Ứ… gì… chảy bao nhiêu vào lồn em thế này… anh không dừng lại… được à… Ư… hư… ư… ghét anh thế… đấm cho anh chết đi… này!
Quả thật cúa chọc vừa xong đi lệch, nó mài lên những nếp gấp mềm mại trong âm đạo chị sàn sạt, mà lồn chị đang co bóp mút chặt cu tôi, nên kiểu địt này con trai sướng đầu cu lắm. Nhưng chắc con gái thì có thể hơi đau… nhưng cũng chính vì cú miết lệch đó. Mà tôi sướng quá xuất luôn vào lồn chị, dù tôi địt nhiều rồi nhưng mà không hiểu sao phát này tôi ra rõ lắm. Tôi sướng đến rúm cả lỗ đít lại, cu tôi co giật liên hồi xả tinh vào lồn chị… Còn chị mặt ngây ra tay vẫn níu cổ tôi, chị nói thảng thốt:
– Hức… ra rồi… ra rồi… sao nhiều thế anh… ba bốn đợt rồi… anh bảo nó dừng lại đi…
Tôi vừa thởi vừa rên ồ ồ vì sướng, nhưng cố thanh minh:
– Anh… anh… yêu Hương hơn rồi, địt Hương anh sướng cu quá… nên không kiềm nồi… hừ… ư… ư…
Tôi rên lên rồi bắt đợt cuối vào lồn chị, xuất nhiều quá tôi đứng không nổi đành ngồi bệt xuống chân tay bủn rủn. Còn chị nhân tư thế đó đứng lên, thì tinh trùng tôi từ lồn chị ộc ra xối xả, nó rơi lộp độp cả trên bụng tôi hãy còn nong nóng. Chị cúi xuống nhìn bãi tinh trùng đó, rồi chị lại nguýt tôi nói giằn dỗi kiểu bằng lòng:
– Anh… quá đáng… chưa gì đã ra rồi… Em còn chưa sướng lắm mà… ghét anh, người ta rạo rực từ nhà… thế rồi địt người ta có tí thì xuất ra, sao lúc ở nhà thì chơi lâu thế… chả lẽ đấm cho anh chết… Anh… anh mau mau bảo nó đậy đi… địt nữa cơ… đi mà… đi mà anh… lồn em vẫn bứt rứt lắm… đi… dậy… địt nữa em cơ… Đi mà… năn nỉ đấy… cho nó vào em đi… địt em nữa đi Tú… không chịu đâu…
Rồi chị tự ngồi xuống dạng chân ra qua người tôi, cầm cu tôi tự mài miết vào khe lồn chị, nhưng tôi ra đã quá nhiều lại cũng mệt hẳn… Bởi vậy cu tôi mềm oặt không làm được gì, chị thất vọng lắm cứ cạ lồn vào cu tôi miết liên tục. Rôi chị đứng dậy… mặt có vẻ tức tối bảo tôi:
– Em đéo cần nó nữa… em tự xử… Anh tồi vừa tôi… khiến người ta nứng lồn… xong rồi chẳng cho người ta thỏa mãn gì… đánh cho nó thêm phát nữa này… chưa gì đã…
Chị búng phát vào cu tôi ngay, tôi nghĩ sẽ đau nên nhăn nhó ngay, kiểu sợ kêu không kịp… hề hề… Nào ngờ chị búng rất nhẹ… xong chị cười hề hề bảo tôi:
– Chưa gì đã lo đau… giờ có cho kẹo em không đánh ngu như lúc ở nhà… hì hì… vì đánh mạnh hỏng cha đi. Em thề là… em không dám ngượi đãi nó nữa. Vì buồi anh làm sướng lồn em lắm… nghiện nó rồi… không dại gì nghịch ngu đâu nhá… yêu cái buồi chồng lắm đấy…
Rồi chị ngồi dạng chân ra tự móc lồn thật, tay chị nhay nhay cái đầu âm vật của mình, nhìn cái múi thịt nhỏ hòng hồng nhô lên giữa khe lồn chị. Bị chính những ngón tay búp măng ấy mài miết, tôi cảm thấy khá là thú vị… chỉ tiếc phọt nhiều quá, chim cò đang mềm như cọng bún. Thành ra không được phê hoàn toàn, chị là chút thị dâm mãn nhãn mà thôi. Thấy tôi nhìn chị hơi ngượng bảo tôi:
– Nhìn gì mà nhìn… ghét rồi… tại anh cả đấy… để em bứt rứt không tả được, giờ em nhìn buồi anh… á… vật bỏ mẹ đi ấy… muốn anh địt dã man… nhưng nó cứ như cọng bún thế kia… híc… chán… đời!
Tôi thấy chị ngày mội đáng yêu và rất dâm, đúng là mắt một mí đĩ thật… phê quá lú con mẹ đi, giờ tôi mới chợt nghĩ ra, tôi có thể “vét máng” cho chị sướng. Tôi nhỏm dậy vảo chị rằng:
– Hương! Ngồi im đó để anh liếm lồn cho, em sẽ sướng hơn là tự làm thế…
Sở dĩ tôi nói vậy, vì tôi ngại cái câu “vét máng”, sợ chị dỗi mà nào ngờ đâu chị rất đĩ, càng nói thô tục chi càng kích thích. Cũng thể một phần do những ngày tháng bị ngược đãi kia chăng? Tôi ngỡ chị đồng ý nhưng nào ngờ, chị ngước mắt lên nhìn tôi, cặp mắt một mí nhấp nhấy liên tục vẻ cảm động bảo:
– Thôi… Lồn em bẩn lắm… tinh trùng của anh rồi bùn đất đầy ra, nên em mới phải tự sướng, không á em đã ăn vạ, bắt anh liếm lồn cho em lâu rồi hi… hi… Mà anh cứ nói thô thế em lại thích, địt nhau không cần hoa mỹ đâu anh… Có thể anh nghĩ em đĩ… nhưng em chĩ đĩ với riêng anh thôi… sau này địt em, mà em chưa đã… em vẫn đòi đấy… chồng yêu ạ… a nhớ con đĩ vợ dâm dục này, hết lòng yêu anh là được… hì… hì… với anh em không muốn dấu diếm gì nữa… Thôi giờ bọn mình đi tắm đã anh nhé… rồi anh nhận thêm quà đặc biết. Nhưng chắc cũng phải điều trị cho anh phát đã… tội địt người ta chưa gì đã phọt rồi…
Tôi đang băn khoăn không biết nơi hoang vu này thì tắm ở đâu? Không lẽ lại lao con mẹ ra hồ thì bằng nhau. Thì chị lấy cái còi đeo ở cổ tay ra thổi “… réc… réc… éc… éc… ” mấy hồi, cái còi dạng ống hơi lạ âm thanh cũng đéo giống ai, nghe như kiểu nhợn bị cắt tiết… Địt mẹ! Ban đầu tôi thấy chị đeo, thì chỉ nghĩ là đồ trang sức, chứ không biết cái vật khốn nạn ấy, chả khác nhồn gì cái sáo gọi hồn. Âm thanh ma quỷ ấy vừa vang lên, thì cái thảm cỏ gần chân đồi tự nhiên động đậy, rồi nó được đẩy lên cao, bằng hai cái tua bin thủy lực kêu rè rè. Hóa ra nó là đám cỏ trồng trên một cái miệng hầm, cái đường hầm này không khác gì địa đạo trong lịch sử (*). Nó còn một ngách khác không có cửa kín, nên bọn ở trong nghe được âm thanh bên ngoài, khi nấp ở miệng hầm đó. Miệng hầm ấy được bố trí giữa búi cây mây, gai dày đặc cách chỗ tôi đứng không xa. Đó là sau này tôi chính thức tham gia đường dây, sản xuất tinh chế hàng trắng cho lão Trùm mới biết. Còn khi ấy tôi chỉ há hốc mồm, khi miệng hầm mở ra hơn chục con nặc nô. Mặc quần áo bà ba đen, cầm súng AK 47 túa lên, tôi hơi choáng về việc này. Nhưng tôi vẫn cứ có cảm nhận, là mấy cô gái này khiến tôi nhớ đến, những chiến sĩ hào hùng năm xưa, bất ngờ lao lên từ địa đạo, khiến kẻ thù xâm lược, hồn bay phác lạch. Chỉ khác cửa hầm ngày xưa, nó ngụy trang thô sơ, tranh, tre, nứa lá, còn giờ hiện đại là cơ khí mà thôi… Giây phút nhớ về lịch sử quang vinh ấy, làm tôi quên đi nỗi sợ bị xử, vì chị nói sẽ trị cái tội “… chưa đi chợ, đã hết tiền của tôi “. Chứ nếu không thấy bọn nó, tôi chắc cũng run ra phết, mà mấy con này, bọn nó tự xếp thành hàng dọc thẳng tắp, dậm chân đều như quân đội và hô:
– Nghiêm! Báo cáo… đội 4 do Nguyễn Thị Nhạn chỉ huy dẫn đầu, đã có mặt đủ… Xin chào cô chủ…
Con chỉ huy hô xong cái, thì bọn đằng sau đồng loạt hô:
– Xin chào cô chủ!
Sau đó con chỉ huy lại hô:
– Điểm danh từ một đến hết…
Rồi chúng dậm chân theo đội hình, triển khai hàng ngũ thành một hàng ngang, chả khác đéo gì quân đội cả. Hôi tôi mới lên Hà nội đi phụ hồ thuê, nơi tôi làm gần một doanh trai bộ đội nên tôi biết kiểu đó. Sau này tôi mới biết chị thổi còi đó là còi báo yên, chỉ là triệu tập dặn việc chứ không phải hiệu lệnh chiến. Chứ thổi hai hồi gấp gáp liên tục là còi chiến, thì chúng từ các cửa hầm mai phục khác nhau, sẽ ra nã cho tôi chẳng trượt phát nào.
Người tôi đảm bảo sẽ lỗ chỗ như tổ ong ngay, chết đéo kịp ngáp… mà cũng méo hiều vì đâu mình chết… Điên nhất là bọn này không coi tôi ra gì, chúng xem tôi chả khác gì đống “mứt cờ hó “, chỉ có chào mỗi chị, và cũng không bận tâm đến chúng tôi, khi cả hai đang cởi truồng tơ hơ thế. Tôi mãi đang nghĩ ngợi, thì bỗng một con trong bọn, cầm súng lên kéo quy lát “soành soạch “. Rồi nó giương súng lên, chĩa về hướng tôi ngắm bắn… Cái định mệnh… con đó nó xử tôi thật sao? Tôi chết lặng đi trong sợ hãi, chị thì vẫn im lặng thờ ơ đứng nhìn…
– Bằng… bằng… chíu… íu… íu…
Nòng khẩu súng Ak 47 lóe lửa loạt đạn xé gió bay đi, chỉ duy nhất một phát xiết cò, là bắn hai viên đều tăm tắp, kiểu bắn điểm xạ huyền thoại (**) của bộ đội chủ lực ngày trước. Đạn sạt qua mang tai tôi, xé gió ra đằng sau… ghim vào đầu một con rắn xanh. Nó đang trườn từ cành cây Ngõa (***) bên cạnh tôi xuống, sau này tôi mới biết, chị phát hiện ra nó sắp cắn tôi, nên hất hàm ra hiệu cho bắn con rắn. Chỉ có tôi là không hề biết sự việc ấy, nhưng do tôi sợ quá chết lặng lại hóa hay. Tôi được sự kính trọng từ chị, và mấy con đó vì không sợ hãi. Nhưng thực ra là lúc đó tôi quá sợ mẹ nó rồi, thiếu nước vãi cả cứt, đái ra quần ấy chứ. Còn mấy con đó được lão trùm rèn theo kiểu quân đội, sau khi chọn lọc kỹ càng từ các “lô hàng” lão tuyển về. Chúng vừa xinh, lại không khác gì lính đặc công cả, mà tôi cũng đéo hiểu lão moi đâu ra được kiến thức đó, vì sau này tôi biết lão không xuất thân từ quân đội. Nhưng nếu đơn giản thì chắc không làm nổi ông trùm, đó là luật bất thành văn sau tôi học được, muốn thống trị được người ta, không chỉ dùng sức mạnh mà phải dùng cả đầu, và thêm một chút tàn nhẫn nữa…
Phát đạn đó để mà nói, chị một công đôi ba việc, vừa tạo uy cho tôi trước đám kia, nếu tôi vượt qua được thử thách, lại vừa giết được con rắn định cắn tôi. Ngược lại nếu tôi sợ hãi, thì đó là cách chị rèn tôi, nên bài thử nghiệt ngã ấy vô tình tôi đã bước qua. Để lại sự kính phục trong lòng mấy con bé ấy, sau bọn quỷ mặt sắt này, chúng thân thiện tôi hơn, và bọn chúng đều rất ngọt ngào, bởi hơn chục con nhỏ ấy, đều là gái trinh cả loạt… Khiến tháng ngày tôi bị ém ở cái địa đạo này, ngày đêm “cày” hàng cho lão bán, nó đỡ căng thẳng đi rất nhiều.
Cũng chính vì tôi địt tất cả… nên rồi tôi mới nhận ra, trong chúng nó có một đứa cực nguy hiểm, là tay trong cứng của lão Trùm. Nhưng vì yêu tôi nên nó đã phản bội lão niềm tin, nên ván cờ định mệnh tôi chơi mới thắng lão. Mà thắng lại không bằng thủ đoạn, mà bằng tình người… Nhưng đó là việc của ngày sau… còn khi ấy sau khi qua mà thử thách. Chị mới bảo đám đó rằng:
– Các em… chào Cậu chủ đi… Từ đây về sau cậu ấy sẽ cùng chị quản lý khu này…
– Dạ rõ! Thưa cô chủ…
Chúng đáp lại theo lối nhà binh, rồi theo theo lệnh chị ban ra, chúng đưa tôi và chị xuống địa đạo. Phải nói cái hệ thống ngầm này, lão Trùm dày công nghiên cứu, nên ở đó không thiếu một thứ gì cả, tôi và chị cùng nhau vào một phòng tắm. Hai chúng tôi ríu rít đùa nghịch trong đó, tuy nhiên chị không biết rằng, chị đang mạo hiểm đến tính mạng cả hai.
Bởi trong nhóm các con ấy, có đứa là tay trong của lão, chính là con nhỏ bắn tôi lúc trước. Chỉ có điều tôi và chị gặp may, là vì con bé đó thấy tôi bản lĩnh, có ý tìm hiểu thêm tôi mà không bẩm báo. Nói trắng ra ma là em ấy, trong lòng đã có chút rung động với tôi, nó uy quyền hơn cả chị nhiều và nó không là ai khác… Là ” Đại tiểu thư ” của thế giới ngầm, con gái ruột lão Trùm – Trương Tuyết Ngân… kẻ thực sự cai quản khu chế xuất ở đây. Vì lão trùm là kẻ đa nghi số một, không dễ gì để chỗ trọng yếu ấy cho người ngoài nắm giữ… Lúc đó thực sự mới bước chân vào giang hồ tôi còn gà mờ, chị thì không nghi ngờ gì con bé, khi nó được tạo vỏ bọc quá kỹ. Người ta lôi nó từ ” kho hàng” ra, trong mắt chị lúc ấy. Thì Tuyết Ngân đại tiểu thư uy quyền kia, đơn giản chỉ là một ” con hàng ” gom về, cũng bị đánh đập như ai. Tuyết Ngân là con nhà nòi, nên đã sớm trưởng thành, dùng khổ nhục kể cài cắm lại, để thay thế ông bác ruột già nua, ngầm điều hành toàn bộ khu chế xuất, mà không một ai mảy may nghi ngờ. Kể cả chính tôi sau cũng không ngờ, đó là Tuyết Ngân đại tiểu thư bí ẩn, cô ta như một âm hồn, chỉ có nghe tên, chứ không ai thấy mặt bao giờ, hơn nữa còn ẩn thân một cách thâm hiểm như thế…
Chú Giải:
(*) Địa đạo lịch sử: Do yếu tố nhạy nên cảm, cùng sự tôn trọng lịch sử Việt Nam, mình không đề cập tên địa danh vào truyện, chỉ dẫn giải qua chú thích. Địa đạo ở đây chỉ lấy ý tưởng về địa đạo từ lịch sử, nhưng không hề có đả kích, bôi nhọ chứng tích này. Nên không cho tên địa danh vào truyện, vì đó là huyền thoại vang danh địa đạo Củ Chi, chứng tích lịch sử hào hùng của quân đội Việt Nam. Cùng với đường mòn Hồ Chí Minh đã làm nên lịch sử Việt, để cộng đồng thế giới nói chung đều ngưỡng mộ. Mình cũng là một sự kính trọng đặc biệt với các tiền bối ấy, hai là muốn mạn phép mượn chút tư liệu nhỏ, đơn giản về tạo địa đạo trong lòng đất, và dẫn giải ở đây. Để các bạn trẻ ai chưa biết, hoặc không tìm hiểu sâu, hãy bỏ chút thời gian tìm hiểu về nó, một niềm tự hào dân tộc Việt của các bạn.
(**) Bắn điểm xạ: Cũng như huyền thoại địa đạo trong lòng đất. Thì trong lịch sử quân sự thế giới, AK – 47 và các phiên bản của nó, cùng với AR – 15 và bản cải tiến M16 luôn luôn tranh nhau ngôi vị số một trong các loại vũ khí cá nhân. Tuy AR – 15 (M16) có tốc độ bắn nhanh, tầm bắn xa, độ chính xác cao nhưng uy lực và độ tin cậy kém hoàn toàn so với AK.
Trong cuộc chiến tranh Việt Nam, AK – 47 đã thắng một cách thuyết phục nhờ tính đơn giản và hiệu quả, đặc biệt là sự phù hợp tuyệt đối của AK – 47 với chiến thuật đánh gần, đánh đêm của Việt Nam. Kỹ năng điểm xạ hai viên một lần được Quân đội nhân dân Việt Nam rèn luyện tới mức điêu luyện trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Quân nhân Mỹ vừa ngưỡng mộ khả năng tác chiến của AK – 47, lại vừa sợ hãi uy lực của nó. Theo một số tài liệu, trongchiến tranh Việt Nam, lính Mỹ khi nhặt được AK – 47 thì sẵn sàng vứt bỏ súng trường M16 của Mỹ để chuyển sang dùng AK.
Cũng có nhiều giai thoại kể lại rằng, khi bước vào trận chiến nếu quân Mỹ, Việt Nam Cộng hòa (VNCH) nghe hai tiếng điểm xạ “bằng, bằng” một cách đều đặn thì chỉ biết cầu nguyện, và tìm cách thoát thân, bởi họ biết rằng đang phải đối mặt với những người lính dày dạn kinh nghiệm trận mạc. Ngược lại, nếu tiếng điểm xạ không đều thì khả năng cao là các lớp tân binh. Nhiều lính Mỹ sau chiến tranh Việt Nam vẫn còn bị ám ảnh bởi uy lực khủng khiếp của những loạt đạn AK.
(***) Cây Ngõa:
Ngõa thường (tẻ) và Ngõa mật (vả rừng) thường chỉ xuất hiện nhiều trong các cánh rừng trung du, vùng núi phía Bắc như Bắc Giang, Thái Nguyên, Lạng Sơn… Có tên khoa học là Ficus auriculata Lour.(F. Roxburghii Wall.), Thuộc họ Dâu tằm – Moraceae. Người phương Tây gọi cây ngõa là sung tai voi (elephant ear fig) hoặc sung lá rộng (broad – leaf fig). Là cây thân gỗ, cao từ 5 – 10m có nhiều cành, có lông cứng và thưa. Ngõa mật thì mọc thành chùm ở những cành già, ở gốc hoặc trên những cành riêng không có lá. Khi còn nhỏ và xanh, trái nhìn không khác mấy so với trái sung cả về màu sắc và hình dáng. Nhưng khi gần chín, ngõa mật trông khác nhiều, trái to hơn trái sung – to gần bằng nắm tay thanh niên, màu chuyển từ xanh non sang vàng rám rồi khi chín sẽ đỏ tím lại. Còn một chi khác mà không có nguồn chính xác, chỉ theo các dân tộc vùng núi phía Bắc. Gọi một giống cây như vậy là cây ngõa (tẻ) Ngõa khỉ quả khác ngõa mật là có lông màu vàng bao phủ, chính cũng khá ngọt, nhưng quả mọc chủ yếu trên tán cây, và khỉ rất hay ăn, thân cây rỗng và xốp như cây đu đủ…