Tình anh em
Chương 24
Cuộc nói chuyện cùng chú Bạch, chỉ đến đó là dừng, tôi xin phép xuống trước, vì thật sự cũng khá mệt. Đi đường xa đã đành còn bị ăn đòn không ít, tôi muốn ngủ chút cho lại sức, mọi việc để ngày mai tính. Tôi xuống đến tầng một thì có một con hầu đã chờ sẵn ở đó, tay nó bưng một cái khay, trên đó có một cái chùm chìa khóa, và một hộp thuốc gì đó, cùng mấy cái khăn lạnh.
Tôi biết nó là con hầu vì nó mặc đồng phục như vậy, sau này tôi để ý kỹ ra thì biết rằng, ở nhà chú Bạch người hầu mặc một kiểu, lái xe, hay làm vườn cũng vậy đồng phục riêng. Bọn vệ sĩ đều com lê và kính đen, mùa hè ra ngoài chúng mặc áo phông cổ tròn màu đen. Nhưng khi đi đánh nhau, dù nóng mấy cũng mặc com lê hết để găm hàng theo mà chiến. Con hầu này khá xinh gái, có cả răng khểnh nhìn rõ yêu, nó bảo tôi rằng:
– Cậu chủ đây là chìa khóa phòng cô Tiểu Linh, và thuốc chữa vết thương, ông chủ bảo tôi chuyển cho cậu…
Dù gì tôi cũng đúng là ” thằng nhà quê ” thật, bởi tôi đâu biết gì về lối sống này, được gọi là ” cậu chủ”, nghe hoành tráng và sướng tai ghê. Tôi đi lên phòng Tiểu Linh theo hướng dẫn của con hầu, nhà chú to nhiều phòng ốc đã đành, mà vệ sĩ cũng lắm. Đến cửa phòng Tiểu Linh, tôi thấy hai thằng vệ sĩ to cao khoảng mét tám, đứng canh hai bên cửa như bức tượng. Thấy tôi và con hầu đến, chúng chìa tay ra cản lại, con hầu nói tiếng tàu Khựa với bọn nó. Tôi dĩ nhiên không hiểu cái tiếng đó rồi, nghe cứ như là “… xong thủng, chảo thủng… thì nước phải chảy mà “. Chúng nó cứ ” xì xà, xì xồ ” thế một lát, hai thằng gật gật đồng ý, rồi bọn nó mới đặt tay ngang bụng, cúi rạp người chào tôi, và nói với tôi bằng tiếng Việt:
– Xin mời cậu chủ!
Giờ tôi thấy tôi càng nhà quê vãi đái ra, chả biết nên làm cái đéo gì nữa. Tôi liền lấy chìa khóa ra mở cửa, thì một thằng lừng lững tiến lại. Địt mẹ! Tôi có mét bảy hơn chút mà nó phải mét tám năm là ít, to như con tịnh vậy… nó mà “giã” tôi chắc tôi vỡ con mẹ đòn. Nhưng nó tiến lại không phải để oánh tôi, mà chìa tay ra bảo tôi rằng:
– Cậu chủ! Việc này để tôi…
Nó mở cửa xong, sau đó lễ phép trả lại chìa khóa cho tôi, giờ tôi thấy có tiền có quyền, rồi có người hầu, kẻ hạ mới là sướng. Chứ có món tiền còi như tôi đoạt của thằng Hải Cóc, rồi xây nhà mua xe, thực sự chả là cái đéo gì cả. Tôi chợt nghĩ đến mẹ và Ly ở nhà, giá như tôi có thể mang lại cuộc sống như này cho mọi người, sống thế này mới là đáng sống chứ… Từ đó tôi có tham vọng để trở thành kẻ có thế lực, và giàu có hơn bao giờ hết, tuy nhiên để đạt được mục đích như vậy cái giá phải trả là không nhỏ.
Tôi vào đến trong phòng thì không thấy một ai, hai con béo cũng mất tích theo Linh Tinh Tinh kia. Sau này tôi mới biết chỉ ban ngày, hai con béo đó mới đến ở bên cạnh phục vụ Tiểu Linh. Ban tối vì chúng là người hầu, phải về phòng của người hầu để ngủ, tôi đứng im lặng lẽ quan sát phòng của Linh Tinh Tinh, do lúc trước vào cái em ấy đã “tẩn” tôi, làm tôi mờ con mẹ mắt rồi đâu có kịp nhìn gì chứ…
Phòng Tiểu Linh màu hồng, chỗ đíu nào cũng vậy từ trần tường, đến tủ quần áo và cái giường ngủ, cái giường rộng cỡ bốn mét đặt ở giữa phòng. Bên trái là một tủ đựng gấu bông, sách vở các kiểu… gần cửa sổ buông rèm là cái bàn học rất đẹp, cũng màu hồng nốt… ở góc nhà có hai cái tủ lạnh rõ to. Bên tay phải rộng rãi hơn, có bày một cái thảm da thuộc, như là thảm lông cừu nhập khẩu, cái kiểu như này một lần tôi đã thấy ở nhà Hải Cóc nên biết.
Trên đó là một bộ bàn ghế sa lon da kiểu cách, sát tường là cái lò sưởi ốp đá cẩm thạch. Xa chút nữa là một cái phòng tắm bằng kính trong suốt, nó hồng nhạt nên nhìn được người bên trong rõ rệt. Sự tình oái oăm của cái phòng tắm ấy, đã làm cả tôi lẫn Tiểu Tinh Tinh kia, nhiều lần mếu dở khóc dở vì ngại. Phòng vệ sinh thì làm tách biệt và kín đáo hơn, được tạo dáng kiểu như một gốc cây cô thụ, nên bỗng nhiên chỗ đó hóa ra không gian xanh rất đẹp. Lần đầu này tôi méo biết, nên chọn ngay chỗ đó để nằm ngủ hề hề… Tôi cứ nghĩ là chỗ đó chỉ trang trí cho đẹp mà thôi, nên giờ tôi cũng thấy con Tiểu Tinh Tinh đó nói tôi nhà quê đâu có sai…
Tôi nhìn thấy ở sát tường góc chỗ tủ quần áo của em ấy, có thêm một cái tủ màu xanh nhạt, nên tôi đoán là tủ của tôi mà chú Bạch chuẩn bị cho. Tôi mở ra thấy quả thật chu đáo, từ đồ ngủ, đồ thể thao, hay com lê đều có hết. Tôi lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm để tắm, phòng tắm kính này phòng tắm đứng, và nó cách âm với bên ngoài. Tôi tắm lại cúi thấp quay lưng về phía giường, nên không hay biết Tiểu Tinh Tinh kia đã trở về, em ấy không nghĩ là có tôi đã ở trong phòng. Thản nhiên cởi đồ mặc mỗi bộ đồ lót, chạy lon ton ra kéo xoạt cái cửa phòng tắm ra. Tôi không biết vụ này em ấy cố tình hay vô tình, nhưng chắc Tiểu Linh luôn nghĩ đó là thế riêng của em ấy, vì thế chẳng thèm nhìn gì hết, nên khi mở cửa ra thấy tôi trần truồng ở đó thì Tiểu Linh hét lên:
– Á… á… á… sao tắm ở đây lại thế này…
Tôi cũng đứng dậy vớ vội cái khăn tắm trên khay, che luôn cái cu lại vì cũng hơi ngại. Rồi tự nhiên nảy sinh ý định trêu Tiểu Tinh Tinh này liền bảo:
– Không thấy cái cu con giai bao giờ à…
Nào ngờ Linh Tinh Tinh này không ngượng, mà còn bĩu môi nói luôn:
– Gớm! Sun sun như con đỉa lại còn đen xì xấu mù, đầy cái trắng đẹp hơn nhiều… báu lắm đấy… cút ra… ai cho anh tắm ở đây… đồ nhà quê…
– Trong hợp đồng đâu có nói tôi không được tắm ở đây? Tôi bảo vệ cô 24/24 thì phải tắm luôn ở đây chứ còn gì, mà sao cứ chửi tôi nhà quê là sao?
Tôi bật lại em ấy một cách thẳng thừng, chứ thực tôi cũng đéo biết tôi được tắm ở đây hay không nữa. Tiểu Linh nghe thấy nói thế thì em im lặng bĩu môi lườm tôi, chắc em ấy đi gặp cha mình về, đã biết thêm một số vấn đề chăng? Tiểu Linh thản nhiên tiến vào phòng tắm, em bật một cái nút nhỏ trên bồn rửa màu xanh đỏ. Lập tức trên trần phòng tắm, nước phun xuống như mưa, rồi em nhìn tôi cười hì hì nói:
– Không nhà quê thì sao? Đến cả bật hệ thống vòi sen trên đầu để tắm còn không biết, đi dùng cái vòi xịt… của người ta hay rửa bím với rửa đít, để rửa mặt gội đầu với tắm… ha ha…
Đệt! Ngượng vãi lìn… mà nghèo khổ như tôi, đã bao giờ tắm cái phòng tắm sang như này đâu, vào thấy mỗi quả vòi này, còn một bảng toàn nút bấm cả. Đéo dám bấm bừa, nhỡ có sao hỏng thì chết, hoặc nước nóng xả ra, bỏng lột con mẹ da ra thì ngu người. Nên quả thật tôi thấy mỗi cái vòi này khả dụng, đéo ngờ là đồ chuyên rửa bím của em ý… đau vãi cặc… quê một cục luôn… Tuy nhiên nước xả xuống không chỉ là ướt tôi, mà Tiểu Tinh Tinh ấy cũng bị ướt theo, cái áo ngực thì không lộ nhưng quần lót thì khác, một cái vệt tam giác đen, đang nổi lên rõ rệt trên cái mu cong vờn của em ấy. Một tí hình như em ấy nhận ra, nên mặt đỏ bừng nhìn tôi và nói trong bực tức:
– Đồ nhà quê! Nhìn gì mà nhìn… không biết con gái chỗ đấy có lông à… đồ điên… đồ dê cụ…
Nhưng em ấy cũng không thèm che đậy gì cả, mà lừ mắt bảo thêm tôi rằng:
– Này! Nhìn hướng dẫn nhé, tôi sẽ chỉ cho anh các nút sử dụng… sau này cấm có dùng cái vòi rửa bím của tôi mà tắm nhé… kinh quá… ọe… ọe…
Cái kiểu Tiểu Linh cố tỏ ra kinh tởm ấy, chỉ nhằm chọc quê tôi mà thôi, sau đó em ấy bỏ ra ngoài luôn, tôi nhờ có sự chỉ bảo của Tiểu Linh mới biết tạo hơi nóng để tắm hơi, hay tạo ra nước nóng lạnh các kiểu, phun dầu gội sữa tắm tự động lên người, có nút sấy ngô người và tóc. Công nhận rằng có tiền, và sống trong nhung lụa như này thật sướng, tôi tắm xong đi ra tìm chỗ bôi thuốc trị thương.
Trong khi Tiểu Tinh Tinh ấy chạy vào tắm, cho dù em ấy có chẳng đe tôi rằng cấm nhìn, thì tôi cũng khống làm cái việc hèn hạ rình em ấy tắm làm gì. Nên tôi cứ cặm cụi đi bôi thuốc lên các vết thương bầm tím của mình, nhưng bôi lên mặt mà không có gương thì thật khó. Tuy nhiên phía sau lưng tôi, coi Tiểu Tinh Tinh đang tắm, tôi quay lại khác đéo gì nhìn trộm nó, chưa kể chú Bạch nói phòng này gắn camera. Định mệnh! Chú coi thấy chắc cho người “thịt” tôi luôn chứ đùa đâu, nên đang loay hoay sờ mặt để bôi thuốc, thì đột nhiên tiếng Tiểu Tinh Tinh ấy sau lưng tôi vang lên:
– Đưa đây!
Tôi quay người ngay lại, thấy em ấy đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, Tiểu Tinh Tinh này tắm xong nhìn đáng yêu hẳn, mái tóc còn mới gội lại, mềm mượt bám lấy bờ vai tròn, càng tôn lên khuôn mặt trái xoan kiều diễm. Đôi môi mọng cong cong kiểu hờn dỗi ấy nhìn chỉ muón cắn, Tiểu Linh mặc một cái váy ngủ mong manh nhìn rõ quần chíp, còn áo ngực thì không mặc hai đầu ti nổi lên nhòn nhọn. Nhưng mới mười bốn cặp vú của Tiểu Tinh Tinh này, còn bé hơn cả của Ly cong cong chia đôi ra hai bên, nhìn cũng khiêu khích vãi chưởng. Cứ ở với nhau thế này mà tâm không tĩnh, chắc đè em ấy ra mà “hấp diêm” mất thật. Thấy tôi nhìn mãi thì Tiểu Linh cáu em gắt lên:
– Nhìn chán chưa? Đưa đây nhanh…
– Đưa cái gì?
Tôi ngơ ngác hỏi em ấy, càng khiến Tiểu Linh cáu em gắt um lên rằng:
– Đồ ngốc! Anh còn có thứ gì để đưa nữa sao? Đưa lọ thuốc đây nhanh…
– Này! Đây là thuốc của tôi nhé, không điều nào chó phép cô trấn lột đồ của vệ sĩ cả…
Tôi khá cảnh giác nên nói với Tiểu Linh như vậy, không ngờ em ý cáu giật luôn lọ thuốc từ tay tôi, rồi ngồi xổm xuống hầm hầm nói:
– Ngẩng cái mặt lên cái đồ nhà quê… tôi trấn nó về để tôi uống chắc…
Tôi nghe theo ngẩng mặt lên cho em bôi thuốc, nhưng cũng quên liếc qua bên dưới, đùi của Tiểu Tinh Tinh này thật trắng, và lại cũng vẫn quần lót màu hồng. Cái đũng quần bị kẹp vào khe bướm, lên nhìn vào thấy bướm em ấy, nó khiêu khích quá độ luôn. Nhưng Tiểu Linh liệu có biết tôi soi em ấy không, mà chỉ cặm cụi bôi thuốc cho tôi, bôi hết mặt cho tôi rồi xuống cổ, lúc em bôi ở cổ tôi, em cúi khiến cổ áo ngủ hé ra.
Tôi nhìn rõ một bên vú măng non bé nhỏ của em, nó trắng trắng và cong lên kiêu hãnh, cùng một núm bé xíu đỏ xinh. Em ấy chưa lớn hẳn lên vú cong như cái sừng nhỏ, nhưng nhìn non mơn mởn thật thích mắt. Khi Tiểu Linh bôi xong thì chắc em phát hiện ra bị tôi dòm, liền lấy tay gõ “cộc” vào đầu tôi mắng:
– Anh là cái thằng đểu, nếu không vì tôi cho con A Hoa đánh anh, tôi đã chả thèm bôi thuốc cho anh làm gì, nhìn chán chưa để tôi còn đi ngủ…
Tôi thấy em ý cũng xinh và ngon phết nên buột miệng nói:
– Tiểu Linh xinh lắm… người cũng đẹp…
Đây là lần thứ hai tôi khen em ấy xinh, lần này thì Tiểu Tinh Tinh này không quay mặt đi nữa, chỉ hơi thẹn đỏ mặt mà im lặng bước về giường. Trước khi trùm trăn lên kín đầu, thì Tiểu Linh bảo tôi:
– Nếu bị sưng đau quá, thì ra tủ lạnh ở góc nhà lấy đá chườm vào, tôi đi ngủ đây… cấm làm phiền à nha…
Tôi cứ nghĩ em này chảnh chó lắm, nhưng đâu quá tệ cũng biết quan tâm người khác đó thôi. Tôi nhìn quanh nhà không thấy chỗ nào khả dĩ để ngủ, chỉ thấy mỗi chỗ nhà vệ sinh là giả kiểu gốc cây là ổn, thế là tôi lấy cái áo làm gối mò ra góc đó và nằm. Mệt mỏi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, hơn nữa phòng Tiểu Linh bật điều hòa, lại thoang thoảng mùi nước hoa xịt phòng, kiểu hương hoa đồng nội thật dễ ngủ… tôi ngủ rất say… đến chừng nửa đêm bỗng:
– Bốp bốp…
Tôi ăn ngay hai cái tát như trời giáng vào mặt, tỉnh con mẹ cả ngủ vì đau… mở mắt thấy Tiểu Linh nhe răng ra cười, em ấy má núm lại răng khểnh, cười kiểu này nhìn xinh dã man, nhưng vừa bị em ấy cho ăn đòn, nên tôi không thể yêu thương nổi bộ mặt của em Linh Tinh Tinh này được. Còn em ấy nhăn nhở bảo tôi rằng:
– Xong nhá… Hai cái tát vì tội sỉ nhục tôi… còn đây là bản giao ước của chúng ta, làm sai tôi sẽ trừ lương của anh nhớ không…
Em ấy đắc chí về lăn ra ngủ tiếp ngay được, còn tôi tỉnh con mẹ cả ngủ… ức vãi cả lìn. Tôi đành lấy tập giấy em ấy vừa đưa ra để xem, nết chữ học sinh tròn trịa viết trên tập giấy kẻ ô ly, vừa xé ra từ quyển vở nào đó. Đấy là các điều khoản lằng nhằng, em ý đề ra về việc dùng phòng tắm, tủ lạnh các kiểu, nhưng cái tôi giật mình nhất chính là mấy dòng:
– Cấm nhìn trộm Tiểu Linh tắm, cấm nhìn trộm ngực, và bím của Tiểu Linh khi vô tình hở ra, sai phạm trừ tiền, quá ba lần sẽ mách papa, để xử anh cái tội dê già… a hi… hi…
Bên cạnh đó còn một tờ biên lai phạt, viết tay của em ấy ghi rằng: “… tối nay anh đã nhìn trộm Tiểu Linh, tổng cộng hai mươi phút, ba phút lén dòm vào bím và mười sáu phút, năm mốt giây thì nhìn trộm vú của Tiểu Linh. Tính tròn là hai mươi phút phạt một trăm nghìn đồng cho chừa… he… he…”. Cái đậu xanh! Phạt giá cắt cắt cổ, hồi đó năm trăm đồng đã to lắm rồi. Nếu tôi không xơi được tiền của thằng Hải Cóc, chắc cũng làm vài năm mới có được mấy trăm ngàn đồng thôi. Con này nó nhà giàu, có đéo biết tiền khó kiếm thế nào, địt mẹ nó mà cứ liên tục phạt tôi thế này, chắc kiếp này tôi chỉ ở đây, kéo cày giả nợ cho nó mất… đắng. Tôi lật thêm tờ đằng sau thì nó có ghi thêm, hôm nay khen Tiểu Linh xinh hai lần, nên nể mặt trừ cho năm mươi ngàn tiền phạt, nhưng công bôi thuốc cho là hai trăm ngàn, tính ra anh nợ tôi tổng cộng là: Một trăm năm ngàn đồng tiền phạt… Ặc… ặc… cứ thế này chắc tôi bán nhà bỏ đi biệt xứ mất…
Tự dưng thành con nợ của em ấy, đau lòng quá tôi trằn trọc mãi mới ngủ được. Tới sáng tôi lại bị mấy phát đá vào mông nhoi nhói, tỉnh con mẹ cả ngủ thì Tiểu Linh đứng trước mặt, em ấy đang “xoắn quẩy” lại vì mắc đi tè. Người cứ lom khom bịt tay vào chỗ háng, em nhăn nhó bảo tôi rằng:
– Ra… ra ngay… đá cho mấy phát nữa giờ…
Thật ra tôi ngủ ngay con mẹ cửa phòng vệ sinh, nằm chình ình cả đống ở đó em ấy không mở cửa ra được, vì cửa mở theo hướng kéo ra ngoài. Tôi thì đâu biết chưa kịp dậy, đã em ấy đá cho thêm bốn năm phát liền vào mông như thế. Cũng khá đau, nhưng so với hai bị thằng ôn chấp pháp Bạch Hổ, nó nện cho thì không đáng gì cả. Tôi vội vàng nhỏm dậy để hỏi han, thì đúng lúc đó em ấy mới kéo được cửa ra nhảy vọt trong, chắc mót đái quá, nên Tiểu Linh ngồi ngay lên trên bồn cầu, tụt quần lót ra để tè luôn… Cũng do kiểu dáng thiết kế giả gốc cây, nên bố trí trong chỉ là bệ vê sinh loại xổm. Thành ra tôi nhìn hết luôn cả vưu vật con gái xinh xinh của em ấy, ở giữa đám lông mềm loăn xoăn, hai mép thịt nhỏ hồng hào dính lấy nhau, rồi nó từ từ hé ra đỏ rực… để một dòng nước trắng muốt từ trong em ấy tuôn ra…
Lồn con gái mười bốn đúng là khác thật, bé xinh hồng hào khiêu khích thế. Nhưng tôi không đến nỗi “sướng con cu mù con mắt” mà dòm lâu, vì tôi giật mình nghĩ đến chuyện nó phạt tiền tôi… Đậu xanh… giờ nhìn cả khe, cả lỗ của nó thế này, nó phạt cho thành tiền triệu thì vỡ mồm… Tôi vôi chạy ra bàn xé một tờ giấy viết hí hoáy một lúc, viết xong con Linh Tinh Tinh ấy cùng tè xong. Nó khoan khoái đi vào giường vừa đi vừa nói tôi:
– Lần sau tôi cấm anh ngủ trước cái chỗ đi vệ sinh nữa nhá, làm tôi mắc tiểu muốn chết đi được… Đồ nhà quê… thích canh phòng vệ sinh thế không biết, hay kiếp trước anh là con cờ hó ăn “mứt” hả…
– Ha ha… thêm một điều nữa… tội sỉ nhục nhân phẩm vệ sĩ bảo vệ sĩ là con cờ hó… đây cô đọc đi…
Tôi sung sướng hí hoáy, viết thêm vào đưa cho Tiểu Linh đọc, em ấy cầm tờ giấy xoay ngược, xoay xuôi rõ mắc cười. Tôi thấy vậy liền hỏi em ấy rằng:
– Không biết đọc à tiểu thư cao quý?
– Sắp không biết… hè… hè… Chữ của anh xấu quá… đúng là đồ ngu học… anh đọc cho tôi coi nào…
Tôi vội cầm lấy đọc cho ấy nghe:
– Theo điều hai tiết C… cô Lý Tiểu Linh đã vô cớ đánh vệ sĩ riêng, tổng cộng năm cái vào mông… Và sỉ nhục vệ sỹ là con cờ hó ăn cờ ứt… nên lập ra bản này làm chứng cứ…
– Bốn cái rưỡi nhá! Người ta chỉ đá bốn cái mạnh, cái thứ năm mắc tè quá rồi đá nhẹ, chỉ tính là nửa cái thôi nha… không được tính điêu…
Tiểu Linh bĩu môi lườm tôi nói cắt ngang như vậy, rồi em chợt đổi tư thế nằm chổng mông trên giường, ngoảnh mặt lại bảo tôi rằng:
– Đấy! Đá trả đi… mất công làm giấy tờ lằng nhằng…
Tiểu Linh chổng mông về vía tôi, nhìn cặp mông tròn khít khao hằn lên vệt quần lót, dưới cái váy ngủ mong manh kia. Thề là đá thì tôi không có hứng, nhưng địt thì quá muốn luôn ấy chứ, tuy nhiên đây là nhà chú Bạch… em ấy là con gái chú Bạch. Một hành động ngu tôi sẽ trả giá đắt… Đang phân vân chưa biết làm gì, thì ở ngoài cửa có tiếng gọi to vọng vào:
– Cậu chủ… Ông chủ gọi cậu xuống bàn việc, mời cậu xuống ngay cho…
Tôi cũng không dám chần chừ nữa, chỉ vội bảo Tiểu Tinh Tinh rằng:
– Tạm thời tôi cho cô nợ đó, lát nữa quay về chúng ta nói chuyện sau…
Tôi mở cửa ra thì nhận ra con hầu gái hôm qua, nó dẫn tôi sang phòng đọc sách ngay gần đó gặp chú Bạch. Thấy tôi chú cười vui vẻ bảo:
– Con giai! Ngủ ngon không… Có bị con bé con làm phiền không hả?
– Dạ không! Mọi thứ đều ổn cả ạ…
Tôi đáp lấp liếm với chú như vậy, để giấu vụ nó đè tôi ra phạt tiền vì dòm hàng họ của nó. Không chú biết bây giờ thì tôi xong xác, may quá sau đó chú chỉ nói về vấn đề đưa tôi đi tham quan Bạch Hổ Đường, trước khi lên Bạch Hổ Điện ra mắt anh em… Tôi vội vã vâng lời theo chú ra xe đi đến Bạch Hổ Đường, suốt dọc đường tôi vẫn luôn nghĩ rằng, chắc Bạch Hổ Đường nó phải uy nghi hoành tráng lắm, như phim xã hội đen Hông Kông tôi vẫn xem.
Với đàn em comlê cà vạt đen xếp hàng dài ở lối vào… Nhưng đi lòng vòng mấy phố chẳng thấy đâu cả, rồi xe rẽ ra hướng ngoại thành, đến một cái đình nhỏ âm u hoang vắng. Trong đình u tịch như chẳng có ai hết, ngoài mấy bà già, kiểu như người tu hành, mặc áo nâu đang quét dọn ở sân. Chú Bạch mỉm cười bảo tôi rằng:
– Đây là Bạch Hổ Đường! Đại bản doanh của Bạch Hổ chúng ta…
Tôi thất vọng ê chề luôn đại bản doanh méo gì chả có uy gì cả, chỉ là một ngôi đình nhỏ lom dom ở ngoại thành thế này, tôi mới bảo với chú rằng:
– Ở đây có hầm ngầm gì không chú? Lần trước con đi với chị Hương Chu Tước, có xuống một cái hầm ngầm trong rừng, tại sao Bạch Hổ Đường của chúng ta lại chỉ tiêu điều thế này. Hay còn có cơ quan mật như vậy?
– Con giai! Ở quê con con biết con ếch không? Và biết vì sao người ta bắt được nó chứ…
– Con… con biết con ếch, nhưng con sớm xa quê cũng không rành lắm ạ…
Chú Bạch nghe tôi nói vậy thì trâm ngâm bảo:
– Ếch vì nó cứ kêu ” ộp oạp “, nên người ta mới biết chỗ nó ở mà đến bắt. Bởi vậy người ta bảo rằng: “… ếch chết tại miệng “, con có hiểu điều đó không? Ra giang hồ sống là người ăn thịt người, con nói với chú thì được… chứ nói ra với ai khác. Không chỉ con chết đâu mà cả Hương, và chú Bạch đây cũng chết theo con đó… thôi chúng ta vào trong nào, tham quan chút rồi về…
Tôi đi theo chú vào trong sân đình, thì ra bên trong có mở một võ quán nhỏ. Môn sinh thì khá đông, đang xếp hàng tập võ trong thầm lặng, chú Bạch vừa đi đến cái đám anh em hô to:
– Chào Chú Bạch…
– Anh em chăm chỉ luyện tập thế, cố gắng lên nhé…
– Dạ!
Đám anh em ấy hô vang rền sân đình, rồi lại tập tiếp bình thường. Tôi soi đám võ sinh ấy không thấy gì đặc biệt cả, họ mặc võ phục cũng chả rõ có săm trổ hay không. Tôi theo chân chú vào phòng trong nhà sau cái đình, nó chỉ là căn phòng cũ làm theo lối nhà cổ mà thôi, chính giữa có thờ tượng Quan Công và một bát hương dưới chân. Cái này tôi còn thấy hơi hướng mùi hắc đạo một tí, ở cái sập có hai người ông già, họ đều mặc áo nâu gụ, một người cao nhỏng gầy, một người béo múp míp, họ đang chơi cờ tướng với nhau, trông mặt mày cả hai thì khá phúc hậu hiền lành, chả có vẻ gì là dân xã hội hết. Hai người ấy thấy chú đến họ liền dơ tay chào nói:
– Chào anh Bạch! Lâu không gặp khỏe chứ anh?
– Chào Anh Vũ, anh Long! Mời các anh ra bắc thưởng trà đàm đạo, mà Bạch tôi đến hơi trễ thật đắc tội rồi… Nhưng cũng có chút việc hỷ muốn ra mắt các anh…
Tôi nghe mà rùng mình cái câu “Anh Vũ, anh Long”, không lẽ Huyền Vũ, Thanh Long là hai lão ấy chăng? Hai nhân vật khét tiếng thế giới ngầm, mà trông hiền lành tầm thường thế sao, lại cả cái Bạch Hổ Đường lom dom này nữa… thật quá khó hiểu rồi.