Tình anh em

Chương 40



Phần 40

Tha thứ cho người thì khó, nhưng tha thứ cho mình thì dễ. Thói đời bao giờ cũng vậy, dù là tinh trùng không còn lên não nữa. Nhưng có một con người khác trong tôi, luôn ti tiện và ích kỷ… sẽ dễ dàng tha thứ cho bản thân. Nhưng lại chấp nhặt lỗi lầm của người khác với mình, nên tôi chợt nghĩ: “… suy cho cùng là cô ta Diễm Uyên, hay cô ta Uyển Di đi nữa, thì cũng chỉ có cô ta biết, nói cho cùng thì cô ta, cũng chỉ là con đàn bà mạt hạng, đĩ điếm. Nên mới dạng háng ra cho đàn em chơi, chỉ vì một lỗi lầm nhỏ của mình, thôi kệ cô ta vậy”. Nên tôi lại giống bọn kia đứng lặng nhìn chúng nó chơi Di Di, người con gái mà đã vì tôi khá nhiều, cũng vừa từng ngọt ngào với tôi. Các bạn có thể chửi tôi là chó, là rẻ rách này kia, đơn giản chúng ta đều giống nhau hết, tha thứ cho mình thì dễ, mà tha thứ cho người thì khó…

Tôi không hứng nữa, chỉ là mải suy nghĩ linh tinh mà thôi. Nên thời gian trôi nhanh hơn tôi nghĩ, vì tôi không chỉ nghĩ về Di Di, mà tôi còn nghĩ về chuyện chú Hạo Thiên, cùng những cái chuyện rối rắm kia nữa… Nên tôi không để ý ngoại cảnh, chỉ đến khi mà Uyển Di, em ấy cuối cùng cũng thực hiện xong lời em hứa. Thằng cuối cùng kéo quần đứng dậy, thì Di Di loạng choạng đứng lên đầu tóc rối bù, từ mép đùi trắng ngần của em, có mấy vệt máu chảy ngoằn nghèo từ lồn xuống đỏ rực… Hình như em đuối thực sự, vì em bị chơi nhiều quá… em đứng lên rồi lại khụy xuống luôn, nhưng tôi vẫn vô tâm trơ mắt ếch ra nhìn… Vì tôi đã giận mất khôn, hèn kém tới mức không nhận ra sự hèn hạ của bản thân tôi…

– Phụp… phụp… phụp…

– Hự… hự… ự…

Những ánh dao găm trắng loang loáng vung lên, lần lượt từ thằng Hoàng Ngọ, rồi đến thằng Phú Lỉnh, và các thằng kia lần lượt tự sát. Chúng nó nói là làm, khiến tôi thấy nhục dần, địt mẹ cuộc đời chứ… Có lẽ trong khoảng thời gian mà tôi làm lưu manh, đến tận bây giờ khi viết lại hồi ức này. Thì đấy là khi tôi thấy tôi sống chó nhất, bốn năm cái thây lần lượt đổ xuống trong vũng máu. Đám đàn em chết lặng đi, tôi tin cả đám đông ấy, cũng có nhiều thắng dám làm dám chịu như thế. Nhưng cũng không thiếu những thằng hèn hạ kiểu tôi, thích địt Di Di lắm… nhưng chết thì lại sợ. Nên chúng nó mới há hốc mồm như vậy, phút giây bàng hoàng đó, làm một số thằng mất cảnh giác…

… Cái gì phải đến đã đến…

Trong khi tôi cũng đang há hốc cái miệng chó ra nhìn sự việc, chả hiểu thế đéo nào, mà thằng ôn Thà Béo nó gỡ được dây trói ra. Nó nhào đến nhặt con dao găm trên mặt đất, lao thẳng về phía tôi… Có lẽ nó muốn cho tôi xuống luôn, để trả thù cho lão Vũ, phải nói là cũng là trang hảo hán hiếm có ở đời, sống chết vì chủ của mình. Sự việc quá nhanh để tôi kip nhận ra mà phản ứng, đời nó đéo như phim đâu các bạn ạ. Tôi chỉ kịp thấy ánh dao loang loáng tử thần ấy, thì nó đã gần sát con mẹ ngực tôi rồi…

– Phập…

– Hự… ư… ư…

Máu phun loang đỏ ngực tôi, trong khi tôi ngã ngửa ra đất bởi cú đâm, nhưng không phải tôi bị đâm… Mà là Di Di em ấy đỡ dao cho tôi, em nhanh chóng vùng lên dơ tay lên gạt dao, và bị dính cú đâm vào bắp tay ứa máu. Em ngã đè lên trên tôi, mái tóc lòa xòa che ngang mắt tôi tối sầm. Nên tôi không nhìn rõ sự việc tiếp theo, chỉ thấy hình như thằng Thà Béo, nó sau khi đâm trượt đã nổi điên đâm thêm phát nữa xuống…

– Phập…

– Á… á…

Tiếng con gái la thất thanh và lịm dần, rồi sau đó là liên tục những tiếng đánh đấm thùm thụp, đám đàn em của Uyển Di tỉnh mộng lao lên. Thằng Thà Béo chìm trong trận mưa đòn, còn tôi và Uyển Di cũng đã vùng được dậy, tôi đang bàng hoàng quan sát lại mọi việc, và thấy Uyển Di em ôm một cái thân thể nhỏ bé, đó là con bé Nguyệt Ánh, Di Di đang rút mạnh con dao khỏi người Ánh vứt ra đất, rồi ôm lấy Ánh mà khóc nấc lên. Thì ra người đỡ nhát dao chí mạng cuối cùng cho tôi, không phải là Di Di mà là Nguyệt Ánh, con bé nấp gần đó, và khi thấy sự việc hiểm nguy này mới chạy ra…

Di Di nức nở vừa khóc vừa nói:

– Sao em dại như vậy hả Ánh? Cuộc đời em còn dài, em còn trẻ không bị ai chà đạp, em lẽ phải sống chứ… hu… hu…

– Chị Uyên… em đi trước đây, em trả mạng em lại cho chị… em… em không đợi được ngày hạnh phúc như chị nói rồi… chỉ mặc đẹp, ngồi ăn kẹo, chơi bóng bay… mà không phải kiếm cơm… ấy…

Sau đó Ánh quay sang tôi, em nói đứt quãng trong hơi tàn cuối cùng:

– Em… em… thích… anh là thật đó… nhưng hãy cưới chị… Uyên… chị… chị… rất…

Em nói đến đó thì đầu nghẹo sang một bên, tay thõng xuống… em ra đi khi tuổi còn rất trẻ, chẳng biết ngọt ngào là gì. Vẫn chỉ là con bé nhóc con sống lang thang vạ vật, thành đàn bà trong tay một thằng chó như tôi… Phẫn uất tôi nhặt con dao còn đẫm máu của Ánh và Di Di, tôi lao lên xông ra chỗ thằng Thà Béo…

– Dừng lại… dừng lại ngay!

Di Di quát ầm lên, nhưng chính là quát tôi mà thôi, nhưng đám đàn em của Di Di cũng dừng tay theo. Để lại trên mặt đất thằng Thà Béo đang nằm co, người bê bết máu lấm lem, tất nhiên tôi cũng dừng lại theo lời em. Di Di lúc đó lại nói tiếp:

– Người chết cũng chết rồi, đừng làm gì thêm nữa… các em dọn dẹp hết… rút thôi…

Di Di bế Ánh đi ngang qua tôi, con bé chết rồi nhưng mắt vẫn ra, to tròn long lanh ngấn lệ, tôi toan định vuốt mắt cho Ánh. Thì Di Di em gạt phắt tay tôi ra nói:

– Anh là thằng hèn, thằng ngu… không xứng đáng động vào em ấy, loại đàn ông vô dụng, tinh trùng lên não… chết vì lồn. Giờ thì cũng có cái lồn phải chết vì anh rồi đó… tránh ra…

Tôi chết lặng đi… quả thật em ấy chửi không sai tí nào, tôi đang bần thần, thì một tên đàn em của Di Di hỏi cô ấy rằng:

– Chị Uyên bọn này nên xử trí thế nào chị?

– Giết hết… mang xác đi, chỉ có người chết mới giữ bí mật được…

Uyển Di nói lạnh lùng như tảng băng, tôi hơi chột dạ lùi lại… Có khi nào em ấy ra lệnh “khật” luôn cả tôi chăng? Định mệnh… đúng là chốn giang hồ này thật ghê ghớm… Nhưng Uyển Di thấy tôi hoang mang thì cười nhạt bảo:

– Đồ hèn! Định trốn à… không cần thiết, chúng nó biết làm việc, không xông vào giết anh đâu mà lo. Anh tuy hèn nhưng vẫn còn có giá trị, còn không cút đi cho khuất mắt tôi… Không tôi bảo đàn em cho anh xuống luôn thật đó…

Tôi giờ mới thấy em lộ cái bản chất chị Đại, lạnh lùng tàn nhẫn vô cùng… Nhưng tôi vẫn muốn được cùng em chôn cất Ánh, nên cố năn nỉ bảo em ấy:

– Anh… anh muốn ở bên Nguyệt Ánh phút cuối này, dù gì cũng…

– Anh… im ngay… anh cút đi…

Di Di không đợi tôi nói hết đã gắt lên cắt ngang, trong lúc đám đàn em của Di Di đã dọn xong đám kia. Đang định tiến lại thịt nốt thằng Thà Béo, nó đang nằm bò lê kéo càng trên mặt đất gần đó. Tuy nhiên tôi chợt nghĩ rằng thằng Thà Béo cũng là loại trung thành, xét ra nhân cách nó còn hơn tôi chán vạn. Nên tôi có chút kính trọng nó lên buột miệng:

– Đừng giết nó…

– Thôi tha cho nó các em… rút đi… Anh ấy bảo để cho nó sống, thì để nó sống… đi thôi…

Rồi Di Di em ấy bế xác của Nguyệt Ánh đi ngang qua tôi lạnh lùng, tôi đến giờ thật sự mới là không hiểu đàn bà, hay nói chính xác hơn là không hiểu Di Di. Vì em khi đi ngang qua tôi em lại khẽ nói:

– Hãy nhớ hôm nay là ngày dỗ của Ánh, con bé cũng coi như là vợ của anh, và hãy nhớ thêm còn có em nữa… Nếu là hôm nay em chết, thì anh cũng phải nhớ, anh còn người vợ là Di Di này…

Tôi khá bất ngờ vì đều em nói, tôi nghĩ em sẽ ghét tôi lắm. Hơn nữa trong lòng tôi vẫn khúc mắc một việc, đó là khi em giận tôi, lại để cho bọn kia địt. Nên tôi cố hỏi gạn em rằng:

– Vì… vì… sao em lại làm chuyên đó với chúng nó? Khi mà em vẫn thích anh…

– Khi nào trong anh có thù hận, và khi nào anh bị chà đạp đến không còn gì để mất, anh sẽ hiểu thôi… Anh nhớ là đừng đi theo tôi… tốt nhất là anh mang thằng kia cút đi cho nhanh, nó là của anh đó… đi ngay và luôn!

Vừa xưng ” anh ” ” em ” ngọt xớt, lại chuyển sang ” tôi ” ngay được, thật khó hiểu vô cùng. Nhưng thôi tôi cũng không muốn chấp Di Di nữa, tôi qua dìu thằng Thà Béo đi luôn. Tôi đi đơn giản là tôi muốn Di Di thấy hài lòng, bởi những gì đã thể hiện ra khi trước, tôi thấy mình cũng hèn hạ lắm rồi…

Mấy ngày sau… tôi vẫn tiếp tục cuộc sống, của thằng Tổng tài bù nhìn ở Hoa Cát Bạch Hổ. Mỹ Mỹ thì trở về Hàn Quốc, vào tối hôm tôi đi gặp chú Hạo Thiên, nên tôi không hề gặp được em ấy. Còn chị Hương Chu Tước cũng mất dạng luôn, tôi chỉ có mỗi Tiểu Linh ở bên cạnh, sau cái đêm nhục nhã với Di Di đó. Tôi đã trưởng thành hơn nhiều, đúng là có dại mới lên khôn. Còn Tuyết Ngân có đụng mặt trong công việc vài lần, nhưng tôi không có tâm trạng, nhất là cái câu của Di Di nói rằng tôi là thằng: “… chết vì lồn” ám ảnh tôi nặng nề.

Nghĩ lại thì tôi cũng thấy tôi khác đéo gì con chó đực đâu, tôi cũng khinh luôn cả chính mình. Tôi nuôi giấu thằng Thà Béo, ở căn nhà của Mỹ Mỹ bên Hồ Tây, vì em ấy đã về Hàn và nói rằng rất lâu mới trở lại. Tôi qua lời chú Hạo Thiên mà cũng đâm ra đề phòng cả chú Bạch, vì tôi cảm thấy Lý Đình này cũng không thật đơn giản rồi. Thằng Thà Béo bị trận đòn đó coi như gần chết, mấy tuần sau nó mới hồi phục hẳn, nhưng chưa đi lại được. Nó biết tôi cứu nó, trong khi tôi với nó vẫn là kẻ thù, thì nó đã có chút khâm phục tôi. Nhưng nó vẫn chưa hiểu mục đích tôi cứu nó là vì cái gì. Nên một hôm tôi đến thăm nó, thì thằng Thà Béo hỏi tôi:

– Tú Tổng Tài! Rốt cuộc anh cứu tôi là vì mục đích gì, anh không sợ khi tôi khỏe lại, trốn đi được… lại tìm giết anh sao?

– Tôi cứu anh… vì thứ nhất tôi và anh không có thù gì, lại thấy anh trọng nghĩa, chuyện anh với lão Vũ là chuyện của anh, và anh cũng chưa đến lúc cần phải chết… vậy thôi. Nếu anh vẫn muốn giết tôi, thì hãy mau bình bình phục đi… tôi vẫn chờ ngay đó đây…

Tôi thật sự thấy rằng nếu thằng Thà này, nếu vẫn mang bụng giết tôi… thì tôi cũng chẳng cản được nó. Nên thôi coi như số nó chưa đến lúc chết, cuộc nói chuyện chỉ như vậy, sau đó vài tuần thì thằng Thà khỏe hẳn. Nó xin phép tôi được trở về với lão Vũ, trước khi nó nói:

– Tôi theo anh Vũ, anh ấy đối với tôi không bạc. Đã là anh em em một ngày cả đời sẽ là anh em, nay tôi nợ anh một mạng… thì sẽ có ngày tôi giả anh một mạng, còn chuyện chúng ta theo chủ nào, thì phải trung thành với chủ ấy thôi. Hy vọng không có ngày phải đối đầu nhau, mọi việc tối đó tôi sẽ sống để bụng, chết thì mang đi… Tôi chỉ một câu này tặng anh: “… anh đang sống với những con cọp đó, đừng để có ngày vong mạng. Hãy nhớ rằng con Tiểu Uyên Uyên đó, nó là một con quỷ cái…”

Thằng Thà Béo đi rồi, tôi lại càng thêm lo sợ. Vẫn có câu rằng: “… sống với Vua như sống với Hổ, chết lúc nào không biết”. Xa nhà cũng đã lâu rồi, nên tôi kiếm cớ để về thăm nhà, chú Bạch thấy tôi cũng chưa có thái độ lồi lõm gì. Nên chú cũng gật đồng ý cho tôi về nhà, nhưng đến khi mà tôi muốn ngỏ ý mang Tiểu Linh đi theo, thì chú lại tỏ vẻ không vui. Mặc dù lý do tôi đưa ra khá thuyết phục, là muốn cho Tiểu Linh về thăm nhà tôi, gặp bố mẹ tôi một lần cho biết, cũng là thành ý của tôi coi như xác định với Linh Linh em ấy. Nhưng mà chú không có gật ngay, thái độ rất chần chừ, mãi mấy ngày sau mới nói đồng ý cho tôi mang Tiểu Linh đi. Thật sự sau vụ gặp chú Hạo Thiên, cộng với vụ Tiểu Linh bị hiếp ở nhà, tôi đã có ý nghi ngờ, nhưng tôi chỉ là chưa đoán ra. Chú Bạch với lão Trùm ai là kẻ cầm chương, giật dây điều khiển tất cả. Và nếu chú Bạch không phải là kẻ đứng đầu, thì có vướng mắc ân oán gì với lão Trùm chứ?

Tôi lúc đó, thực sự còn chưa biết cái lão Trùm đó, ông ta là cái thể loại gì… cũng chưa đối mặt lão. Qua câu chuyện của chị Hương, thì cũng vẫn chỉ là qua lời nói… Nhưng có một thứ tôi biết rất rõ, đó là hiện tại tôi chẳng là cái thá gì, tôi chỉ cần lệch sóng ra cái là tôi “ẳng chó” ngay. Kẻ địch ở trong bóng tối, mà tôi ở ngoài sáng, lại còn không biết mình đang đối mặt với những ai? Tôi mệt mỏi lên muốn về quê cho thanh thản chút, cũng là tìm cách đưa Tiểu Linh đi xa, tránh được hai lão kia lúc nào hay lúc ấy…

Về phía chú Hạo Thiên cũng chẳng có chút liên lạc gì, mà đọc báo thấy nói sới bạc bên ấy bị phá sạch. Công an bắt đi rất nhiều người, giới thạo tin trong Hoa Cát Bạch Hổ, thì có rỉ tai nhau là do bên đó “lệch sóng”, khác phe phái nên bị dí đi trại hết rồi. Tôi hơi hoang mang, có khi nào lão ta đánh hơi ra tôi có dính líu đến không chứ? Lại còn Diễm Uyên hay Uyển Di gì đó cũng mất hút, mà tôi không dám ngo ngoe nhiều, sợ bị lệch sóng cái. Mấy thằng già trong bóng tối ấy, lại chả xơi tôi ngay chứ đùa à… nên tất cả vẫn chỉ là đành im thít và lặng ngắt…

Ngày tôi về quê, chú Bạch nói đi Trung Quốc đánh hàng, để tôi tự do mang Linh Linh đi, công việc ở Hoa Cát Bạch Hổ, thì bàn giao lại cho chú Từ và chú Tam. Nói thật ra ở cái Hoa Cát Bạch Hổ đó, có tôi hay không cũng đâu nghĩa lý gì… Nên sáng đó tôi vui vẻ chất hành lý ra xe ô tô, rồi cùng Tiểu Linh lên xe về quê mình… Khi xe rời khỏi thành phố hẳn rồi, trên xe chỉ còn tôi và Tiểu Linh, tôi mới cất lời hỏi em ấy:

– Ở đây chỉ còn anh và em thôi, chắc chắn không có dòm ngó, nghe lén rình rập gì. Vậy em hãy kể cho anh chuyện quá khứ của em đi Linh Linh, anh muốn giúp em thoát khỏi nơi ấy, bởi anh còn nhận lời giao phó từ một người…

– Cha của em phải không… ông ấy có khỏe không… giờ ông ấy sống thế nào?

Linh Linh ngay tức thì ngắt lời tôi, em hỏi vậy chứng tỏ em biết chú Hạothiên là cha đẻ rồi. Như vậy chú Bạch kia em cũng nhận là cha, vậy từ trước đến nay em luôn đóng kịch, mà đóng kịch rất tốt là khác, đúng là thế giới mặt trái đầy rẫy lọc lừa. Tôi im lặng thở dài buồn bã, tôi đúng là số chó thật, thà sống con mẹ nó ở quê đi, làm thằng nông dân chân đất, mắt toét lại ngon… Giờ sống trong thế giới này vừa nguy hiểm vừa đau đầu. Thấy tôi im lặng buồn bã, thì Linh Linh em ấy cầm tay tôi, đặt vào ngực em, nơi trái tim em đang đập từng hồi và nói:

– Anh à! Đừng buồn… hãy tin em đi, dù em có nói dối anh cái gì đi nữa, nhưng em yêu anh là thật, thời gian sống bên anh, em rất hạnh phúc… Em chỉ là có nỗi khổ riêng, em không thể nói ra được gì cho anh hết, em cũng không muốn lôi anh vào cuộc, bọn họ sẽ giết anh… Nên anh đừng như thế, em đau lòng lắm anh biết không…

– Thôi được rồi mà Linh Linh, anh biết anh chỉ là có chút buồn vì nhớ nhà thôi, lâu lắm rồi anh mới được trở về đó em biết không?

Tôi nói dối cho Linh Linh yên tâm, nhưng mà tôi chợt nghĩ đến Ly, rồi Mẹ và Dì Lan, Thoa, Phượng… những người con gái tôi đã từng chơi. Đối mặt với họ và phải nói sao cho Tiểu Linh hiểu và thông cảm đây? Xe càng đi về gần đến nhà thì tôi càng rối bời, thật sự đó là bài toán quá khó cho tôi…

Cuối cùng thì cũng về đến quê tôi, dù tôi có cố tình kéo dài chuyến đi ra. Trời chiều tàn nhập nhoạng sau bóng tre già, làng quê tôi vẫn vậy hoang sơ tiêu điều nghèo túng. Nên cái xe ô tô tôi đi nó lại càng tạo ra sự khác biệt, một sự kệch cỡm trong chốn bình dị thân thương này. Bánh xe nghiến trên con đường rơm lạo xạo, đám trẻ con trong xóm ríu rít chạy theo xem xe tôi. Đến khi xe dừng trước ngõ nhà tôi, thì đám trẻ bu kín cả quanh xe rồi. Mà hồi ấy chỗ xóm nhà tôi, ô tô về rất ít, chứ đừng nói là chiếc xe Camry, đen sang trọng bóng loáng thế này. Tôi mở cửa xe đi ra, thì thấy tôi đám trẻ reo lên:

– A… a… a… là anh Tú, anh Tú xóm mình chúng mày ơi…

Tôi ghé vào ghế xe, lấy kẹo trong túi đồ của Linh Linh chia cho đám trẻ con xóm, rồi vòng sang cửa bên kia, mở cửa xe đón Tiểu Linh ra… Đám trẻ lại được thể ồ lên ngạc nhiên:

– Ôi chúng mày ơi! Công chúa này… mặc đẹp mà xinh thế, anh Tú mang công chúa về này…

Tiểu Linh khi đi có mặc một cái váy trắng thêu ren, nó ngắn đến ngang đùi, nhưng quả thật nhìn em, thì giống một cô công chúa nhỏ xinh xắn thật. Mẹ nghe tiếng trẻ con ầm ĩ ngoài ngõ thì chạy ra xem, thấy tôi mẹ bất ngờ sững người lại. Mắt mẹ đỏ hoe, chắc mẹ nhớ tôi lắm thì phải, rồi mẹ cũng nhanh chóng nhận ra rằng. Đứng bên cạnh tôi còn có một cô gái nữa, mà còn rất xinh xắn kiêu kỳ, kiểu đặc trưng của con gái thành phố.

Nhất là Tiểu Linh em là một cô gái quý tộc đẳng cấp, mắt mẹ ứa lệ tuôn dài trên má. Nhìn mẹ mặc bộ đồ quê bình dị, tôi vẫn thấy mẹ xinh đẹp, bộ ngực căng phồng dưới lớp vải. Nó đang rung lên theo tiếng nấc nghẹn của mẹ, mẹ gặp tôi vì nhớ con trai? Haylà nhớ người tình của mẹ đây, còn tôi thì cu đã căng cứng trong quần rồi. Tôi từng chơi mẹ mấy lần, giờ nhìn thấy thú tính man dại lại bốc lên, sau bao ngày cố gắng kìm hãm. Có lẽ tôi chẳng thể khá nổi được, tôi chỉ đớn hèn như Uyển Di nói… một thằng chỉ chết vì lồn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...