Tình anh em
Chương 43
Tôi nhìn tay Phượng, vết dao chém trượt vẫn rỉ máu, tôi liền bảo em vào trong nhà để băng bó vết thương. Cũng may là ba mẹ tôi đi vắng cả, nhà chỉ có tôi và Phượng nên không lo ai biết, ngay từ lúc nhìn lại vết thương trên tay Phượng, đầu tôi đã nảy số ngay… Tôi nghi ngờ bọn chúng có mục đích khác, cũng từng là thằng đi đâm thuê, chém mướn tôi hiểu… Nó chỉ là vết dao cứa nhẹ trên tay em ấy, rõ ràng thằng chém Phượng, nó không có ý làm hại em ấy.
Vì nếu vét chém có lực, nó sẽ tạo ra vết khứa kiểu khác, đâu chỉ cố tình chạm nhẹ cho đứt tay chảy máu. Và cái việc chúng nó rút, khi thấy dân là đủ hiểu, nơi quê nghèo của tôi khi đó heo hút, để mà đến đồn công an còn xa chán. Không có lý do gì, mà chúng dám bắt người, lại không dám xử đẹp Phượng luôn, trừ khi có dụng ý khác…
Nên tôi vừa băng bó, vừa hỏi dò thêm Phượng, về tin tức những việc đã xảy ra, thì Phượng kể rằng, khi đang cùng Ly, Thoa, Tiểu Linh đi chơi quanh xóm. Thì bọn đấy đi xe máy đến, bất thần bắt tất cả đi, và mang về chỗ thằng Doanh nhốt lại. Khi đến đoạn này, tôi có chút nghi ngờ, bởi vậy tôi hỏi Phượng để kiểm chứng điều tôi đang nghĩ:
– Khi chúng nó bắt em về nhà, bọn nó có biểu hiện gì không?
– Có ạ… nhiều là khác… nhưng nói ra em ngại… mà sợ anh tức…
Phượng đỏ mặt cúi xuống, nói lí nhí như vậy, tôi liền giục em và nói ngay:
– Em cứ nói thật hết đừng ngại, nếu không nắm bắt được tình hình thực tế, thì anh sẽ không có cách cứu mọi người…
– Vâng! Thế thì em kể hết ạ… vì xấu hổ, với cả sợ anh ghen, và tức lên thôi ý… Khi đấy chúng nó đưa hết bọn em, nhốt vào một cái phòng nhỏ, chúng nó thay nhau trêu bọn em, toàn là nghịch vào vú, với bướm ý, nó bóp cũng mạnh, chọc cả tay vào trong bướm bọn em… khó chịu lắm… hu… hu…
– Thế bọn nó có dám chơi bọn em không?
Tôi sốt ruột, hỏi cắt ngang lời Phượng, làm Phượng xấu hổ đỏ mặt nhìn tôi bảo:
– Không anh… Nếu ai khác mà địt em, không phải anh thì em sẽ chết… em thề đó Tú ạ… Với em anh là người đàn ông đầu tiên của em, cũng là người cuối cùng… Chúng nó chỉ nghịch một chút, rồi bỏ đi thôi ý, chứ không dám làm gì cả, tuy nhiên cái chị mới mới… à chị Tiểu Linh… em lại quên. Thì chúng nó không động vào tí nào, dù chị ấy cũng rất xinh, còn bọn em bị hành hết… Cái Ly xinh nhất, là bị sờ mó nhiều nhất luôn ấy… nó còn sợ phát khóc lên…
Tôi nghe kể như vậy, thì bắt đầu cảm thấy đây, có thể là một mưu đồ rõ rệt. Chúng nó không dám động vào Tiểu Linh là đủ hiểu, chúng nó muốn dụ rắn ra khỏi hang, muốn tôi đến đấy nạp mạng rồi. Nhưng mà chắc chắn, có một sự giật dây từ các lão Đại, nên chúng mới biết, mà kiềng mặt Tiểu Linh Linh ra. Như vậy thì chú Bạch này đã có chủ ý trước, trong cái việc tôi về đây, nên sắp đặt sự việc ra như vậy. Chỉ trách tôi đây, sướng con cu, thì mù con mắt… Uyển Di em ấy, đã coi như có khuyến cáo cho tôi rồi, vậy mà tôi vẫn chết vì lồn. Về nhà mà mà đéo tỉnh đòn, để có sự phòng bị, tôi chỉ biết địt và địt… tôi thấy tôi súc vật vãi cả lìn…
Nhưng ở đời, biết được sai mà sửa còn đỡ nhục, chứ đéo biết sai để sửa, thì cả đời chỉ có ăn cứt, uống nước đái của thằng khác mà thôi. Tôi đã hiểu hơn sự việc, cũng tỉnh ra rồi, nên kiên nhẫn hỏi tiếp Phượng rằng:
– Thế vì sao em có thể thoát được về đây…
– Vâng! Tại vì chúng nó trêu bọn em xong, bọn nó đi ra quên khóa cửa ấy anh ạ…
– Quên khóa cửa sao?
Tôi giật mình hỏi lại Phượng, bởi với vì tôi cũng là dân xã hội, cũng từng sống phận đàn em, là đàn em ăn thèm vác nặng. Nhiệm vụ các anh giao cho, phải làm cho tròn, lệch ra thì cứ là xác định con mẹ nó luôn. Đây bắt về nhốt ở đó mà đéo khóa cửa thì… rõ ràng là có sự cố ý sắp đặt. Tôi đang nghĩ ngợi thì Phượng xấu hổ, em ngượng ngập nói tiếp với tôi rằng:
– Thật… thật… ra có cái này ngại, nhưng em nghĩ em không nên dấu nữa, vì nói thật mới cứu được các bạn ra. Đấy là chúng nó không chỉ nghịch không, bọn nó ý lột truồng hết bọn em ra. Trừ cái chị Tiểu Linh, thì có hai thằng đứng giữ chặt lại. Bọn em chống cự thì bọn nó đánh cho, đánh đau lắm ý… em bị tím cả người đây này… hu… hu…
Phượng nói rồi đứng dậy, vén áo cho tôi xem mấy vết bị đánh, bầm tím trong người. Rồi em lại thút thít kể tiếp:
– Chúng nó có chục thằng ấy, mới đầu nó sờ bọn em qua quần áo, bọn em chống cự thì nó đánh, sau đó chúng nó lột hết quần áo bọn em ra… em nghĩ chúng nó sẽ hiếp bọn em. Nhưng mà bọn nó không làm thế, chỉ lột ra để nhìn, với sờ mó tiếp thôi. Sau… sau… đó chúng nó bắt bọn em… bú cu của chúng nó, khi bọn nó xuất ra, thì chúng nó chán bỏ đi. Cái Ly nhà anh xinh nhất, nên cũng bị nghịch nhiều nhất, lâu nhất… còn em thì chúng nó không nghịch nhiều. Nên em mặc lại quần áo trước, lúc thằng cuối cùng đi ra, em để ý thấy nó quên không khóa cửa chặt… Em đến thấy mở được… thì em chạy ra, các bạn mặc đồ lại sau ra chậm hơn, còn chị Tiểu Linh lúc trước dãy dụa nhiều, hai thằng nó lôi đi đâu ấy, rồi bọn nó cũng quay lại, tham gia hành bọn em… Phòng đó tầng một, cử hướng ra vườn cây, nên em chạy thẳng ra đó, rồi leo tường rào trốn đi… Các bạn chạy sau thì bị phát hiện bắt lại hết… Sau đó hình như chúng nó thấy thiếu em… nên dồn theo… rồi chém em như thế… hu. Hu…
Tôi sâu chuỗi sự việc lại, thì thấy rõ ràng là cái bẫy, đầu tôi nhanh chóng nghĩ ra một kế, mình tôi thì ăn không lại được rồi. Nhưng cũng không thể báo về Hoa Cát Bạch Hổ được, việc để Tiểu Linh bị bắt đi, tội này tôi khó gánh hết được. Nhất là nếu chú Bạch cố tình gài tôi, nên chỉ có nước im thít và lặng ngắt, thì hơn cả. Gọi là đệ ruột của tôi, thì có mỗi đám thằng Cu Sủn, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Chưa kể đám ấy, so với quân của thằng Doanh Thái Tử ở đây, thì đã muỗi đốt I – nốc rồi. Hơn nữa không biết thằng Doanh đấy, giờ ai chống lưng cho nó làm phi vụ này, mà có người chống lưng cho, thì đám đệ nó sẽ đông hơn và hung hãn khỏi nói…
Qua cái phốt này tôi bắt đầu ý thức ra, sống trong mặt trái, mà không có anh em, thì thật là vãi lồn. Giờ tôi hiểu một phần, tại sao Uyển Di Di kia sẵn sàng mang bản thân ra dụ hoặc đàn em, là vì em ấy cũng cần có vây cánh, có đệ cho mình. Nhưng mà một chị Đại như em ấy, phải dùng chính cái lồn mình, để câu dẫn đàn em. Thì cũng là hạ sách rồi, hơn nữa động cơ để em ấy, phải hy sinh bản thân đến như thế là gì? Tôi không rõ lắm động cơ ấy, nhưng tôi thấy lời của thằng Thà Béo quả không sai, Uyển Di Di em ấy như vậy, thì đúng là một con quỷ cái thật. Tôi giờ trong khó khăn, tôi mới nhận ra rằng, tôi đây lúc này, thì chẳng có thằng nhồn nào bên cạnh hết, một sự thật cay đắng và phũ phàng…
May tôi không quá đầu đất, tôi cần phải tương kế tựu kế, chúng nó đã không dám sờ vào Tiểu Linh. Thì tôi phải vác chú Bạch ra dọa lại bọn đấy, chỉ lấy độc trị độc mới có cơ thương thảo mà cứu người. Tôi vì thế mà yên tâm hơn, sau khi băng bó cho Phượng xong, thì đứng dậy tính ra chỗ tôi dấu súng khi trước để đào lên. Nhưng Phượng đã ôm chặt lấy tôi thút thít bảo:
– Tú… Tú… à em nhớ anh lắm, anh biết không… anh đi lâu quá ấy… mà về không chịu đi tìm em… em buồn hu… hu… sau vụ vừa nãy em sợ lắm… anh sau này đừng bỏ em một mình nữa nhé…
Em ôm tôi rõ chặt, rồi khóc thút thít… và tay em thì lần vào tháo khóa quần tôi ra, móc lấy con cu tôi ra mà nghịch. Em ve vuốt một tí thì cu tôi cửng mẹ lên rồi, tôi tuy nứng cặc thật, cũng lâu không chơi Phượng. Nhưng tôi hiểu tôi phải biết kiềm chế, không thể như cũ mãi được, khác đéo gì con chó đực như Di Di chửi tôi. Mà sướng con cu thì mù con mắt, thế nên khi Phương cầm cu tôi rồi năn nỉ nói:
– Tú… em… em bảo này, em biết giờ cần phải giải quyết việc kia, nhưng… nhưng… em cũng thèm nó. Tú… anh… anh địt em một cái được không? Độ chục phút thôi… cho em đỡ nhớ nó… đi anh…
– Thôi em ạ… Anh muốn em cực luôn, em nhìn nó cứng thế thì biết, nhưng giờ mọi người đang nguy hiểm, khi giải quyết xong… nhất định anh sẽ chiều em, sợ em không chịu nổi thôi… và sẽ yêu em đầu tiên. Chứ giờ mình chần chừ quá, e rằng Ly, Thoa và Tiểu Linh không ổn… thế nhé em… anh yêu em mà Phượng…
Tôi nói thế để dỗ dành em ấy, còn cho tay vào trong quần em ấy, tôi sờ vào lồn Phượng thì thấy ướt nhẹp, nhét ngón tay vào sâu trong khe lồn Phượng, tôi thấy nó mút chặt ngón tay tôi lại, rõ ràng Phượng đang nứng lồn vì tôi thật. Tuy nhiên nghe nói thế, thì em có vẻ hạnh phúc, em hào hứng đáp lại rằng:
– Vâng ạ…
Tôi và Phượng ra vườn, tới chỗ giấu súng và tiền đào lên. Tôi kiểm tra súng ống thấy ổn, còn tiền tôi đưa cho Phượng và bảo:
– Em cầm tiền về đi, để lo việc nhà em bên đó, chỗ thằng Doanh Thái Tử anh biết, em nên về nhà đi. Chứ đi cùng anh khi xảy ra chuyện, anh sẽ rất khó xử lý mọi chuyện hiểu không? Xong việc anh sẽ đến thăm em, thế nhé bé yêu của anh…
– Vâng! Em nghe lời anh… em sẽ chờ anh quay trở lại, anh hãy nhớ Phượng rất yêu anh. Nếu anh không cưới Phượng cũng được, vì giờ em biết anh có nhiều bạn gái, họ đều đẹp hơn em. Nhưng em chỉ mong lần này anh về, thì anh hãy địt em thật nhiều vào. Để em có thai với anh là được, em sẽ nuôi con và dù anh không trở lại, thì em sẽ vẫn hạnh phúc… thế nhé anh, hãy cho em một đứa con… em yêu anh…
Phượng nói trong khi hai hàng nước mắt, lã chã tuôn rơi trên khuôn mặt diễm lệ. Em ôm túi tiền lủi thủi bước đi, bóng em bé nhỏ, chìm trong lối đi rậm rạp của vườn cây. Trông em tội nghiệp và cô đơn vô cùng, tôi lần này đi cứu người cũng khó biết sống chết, có thể một đi mà không về… Ước mong nhỏ nhỏ nhoi ấy của em, sợ là cũng không thực hiện nổi, nên tôi mủi lòng chợt nghĩ, đây cũng là cơ hội cuối, để lại một giọt máu của mình trên đời. Nên tôi gọi em:
– Phượng! Em quay lại anh bảo…
– Dạ…
Phượng trả lời rất ngoan, em ngoái lại nhìn tôi tia mắt lấp lánh hy vọng. Tôi nhanh chóng chạy tới bên em, ôm lấy Phượng và đè xuống. Phượng cũng biết tôi định làm gì thì phải, em đỏ mặt nhưng hạnh phúc lắm. Em nói như reo lên:
– Từ từ đã anh… để em tự cởi quần, quần em hơi chật… yêu anh… thế… ôi… hạnh phúc thật đấy…
Phượng tự cởi lên khá nhanh, nếu phải tôi chắc còn chật vật, và mất nhiều thời gian hơn. Em cũng không buồn cởi áo ra nữa, mà em tụt quần hộ tôi ra… Rồi em nằm xuống đất, trên đám lá mít, lá ổi khô rụng lạo xạo dưới lưng em. Em nhắm mắt lại hạnh phúc nói:
– Cảm ơn anh đã chiều em, chịu địt em để em vui… lần này em mong em sẽ có con với anh… em đang giữa kỳ đấy… nhanh đi anh rồi đi tìm các bạn…
Tôi không dợi em nói thêm, tôi nhấp mạnh vào cái lồn trơn ướt của em…
– Phạch…
Tiếng khô khốc ấy vang lên, khi háng tôi chạm vào mu lồn của Phượng, em lập tức rên lên:
– Ự… hự… á… anh… làm… mạnh thế…
Lồn em thít chặt lấy cu tôi, lần này để mà nói, không phải chỉ là để sướng con cu, còn là vì tôi cũng không muốn bị tuyệt tự. Nếu chẳng may tôi chết, ít ra mẹ hay Dì Lan hoặc Phượng có thể có thai thì tốt. Cho nên tôi chơi Phượng phát này, tôi thấy tinh thần rất thoải mái, còn Phượng em cũng sướng, em ghì chặt lấy tôi rên rỉ cuồng nhiệt.
Cả hai toát hết mồ hôi, ôm nhau lăn lộn trên đám lá, lúc tôi bên trên, lúc thì Phượng bên trên tự nhấp. Lát sau… khi em ở bên trên, đang tự nhấp điên cuồng, một tay em tự xoa vú cho mình, em rên liên tục lên đầy thỏa mãn… Bỗng em dừng hẳn lại ngã sấp lên tôi, em run rẩy ghì chặt tôi… lồn em co bóp dữ dội… và…
– Phụp… phụp… phụt…
Những tiếng nổ liên tục từ lồn em vang ra, nước lồn em cũng ứa ra ồ ạt, tôi biết Phượng đã lên đỉnh rồi, tôi khi ấy cũng sướng cu lắm rồi, không còn kiềm nổi nữa… tôi gồng người lên… cu tôi chọc ngược, đâm mạnh vào tử cung của Phượng… và xuất…
– Á… á… Tú ấn sâu thế đau em quá… ư… ư… anh ra nhiều thật… nóng hết bướm em rồi… thích quá… yêu anh… cảm ơn anh nhé… cảm ơn anh đã chịu địt em lần này… luo!
Tôi và Phượng đều thỏa mãn, trong hai cái chục phút điên cuồng đó, có thể nói là lần địt nhau phê nhất của tôi với em ấy. Mặc lại quần áo, dắt súng đạn vào sau lưng, tôi hôn Phượng thêm một cái và bảo:
– Thôi anh phải đi đây! Em tuyệt lắm Phượng ạ… yêu em…
– Vâng! Anh đi cẩn thận nhé, phải cứu được các bạn về… em cũng yêu anh lắm… mà… mà được anh địt… em thấy cũng sướng lắm luôn ý, chỉ muốn được anh địt cái nữa thôi, nhưng anh đi đi… em còn ngồi thêm tí… em không muốn tinh trùng của anh, nó bị ộc ra hết khỏi em đâu… rồi em sẽ tự về… hi… hi… em yêu anh…
Phượng ngẩng nên nói như vậy, trong khi tay em, vẫn cầm cái quần lót của mình, em chẹn nó chặt trước lồn, còn hai đùi em cũng khép lại… Đúng là em muốn có con với tôi thật, tôi vui vẻ ra xe ô tô lái đi…
Khi tôi ra đến đường ngoài, thì thấy khoảng năm, sáu cái xe ô tô con như xe của tôi, toàn là Camry đen với một con xe “Mẹc” (Mercedes) màu trắng, mang biển Hà Nội hướng đi vào trong ngõ nhà tôi. Tôi đang nghĩ chuyện cứu người, nên đầu không có nảy số, vì cái chuyện bất thường này. Tôi tiếp tục đi đến gần chỗ thằng Doanh Thái Tử, lại thấy thêm độ năm con Mẹc đen, đang đỗ bên đường, cũng là biển Hà nội cả. Bọn nó rặt dân xã hội, đang đứng hỏi han người dân cái gì đó. Tuy là chúng chơi com lê, kính đen nhìn đàng hoàng lắm, tuy nhiên chỉ lừa được mấy người dân quê tôi, thật thà ít va chạm mà thôi… Tôi phát này có hoài nghi hơn, rốt cuộc bọn chúng đến đây làm gì? Ai phái chúng đến nhỉ, mấy khi quê nghèo của tôi, lại có nhiều ” khách quý ” đến thăm như vậy?
Tuy nhiên việc cứu người giờ cần hơn, mặc kệ chúng nó tôi đi tiếp. Độ mươi phút sau, tôi đã phóng thẳng xe vào sân nhà. Nơi đại bản doanh của thằng Doanh Thái Tử, gọi là đại bản doanh cho oai thôi, nó chỉ là một nhà bốn tầng phía trước. Và đằng sau là mấy dãy là cấp bốn lụp xụp, ở quê mà… chỉ như vậy thôi… Bọn đệ của thằng Doanh, thấy xe Camry biển Hà Nội, chẳng biết có biết là tôi hay không. Nhưng chắc thấy xe, ô tô biển Hà Nội, lại là xe sang nên chúng nó không có động thái gì. Tôi mở cửa xe bước ra, nhìn thấy thằng Doanh đang ngồi nghễu nghện trên cái sập ở phòng khách, xung quanh là đám đệ, vừa trai vừa gái vây quanh. Tôi lừng lững bước vào, cười nhạt nói:
– Thằng Doanh! Mày đón mấy đứa em tao về chơi, sao không bảo tao lấy một câu thế, nhưng thôi tao đến đón người… mày mau đưa người ra đây đi…
– Ha… ha… ha… Em nào… tao đéo biết em nào hết, phải không chúng mày? Chúng mày thử nhìn xem đây, trong mấy con cave này… có đứa nào là em nó không… ha… ha…
Thằng Doanh vừa đáp vừa cười nhạo lại tôi, đám đàn em của nó cũng cười sằng sặc theo, tôi liền thò ta vào túi, lấy bật lửa và thuốc ra hút. Thật sự đòn này là tôi thử, để xem bọn nó có găm hàng nóng không, còn liệu cách đối chiến cho dễ. Quả nhiên thấy tôi thò tay vào túi, thì một thằng đàn em đã vòng tay ra đằng sau lưng. Nhưng không phải là rút súng, mà là rút dao ra thôi, cả một rừng đao kiếm trước mặt tôi luôn. Đám đàn em hắn hùng hổ bảo:
– Mày thái độ gì hả thằng ranh con, vào đây đéo chào anh tao một tiếng, mở miệng đòi người sao? Mày thử lôi đồ ra xem mày có sấp con mẹ nó mặt không?
Tôi rút bao thuốc ra châm thuốc rồi cười nhạt bảo:
– Chúng mày đéo có dái à, tao lấy bao thuốc hút mà cũng cóng… Chúng mày đông thế này, tao có một mình thì ăn sao nổi, chưa kể ngoài sân bọn mày còn cả đám…
Tuy nhiên tôi hơi run thật, súng của tôi một băng, cũng chưa được đến chục viên, cứ cho là khật được đôi thằng, thì bọn nó lao vào băm cho nát con mẹ xác rồi, hơn nữa thằng Doanh nó rất bình thản, liệu nó có ủ hàng nóng, trong bọc như tôi không? Biết khó nuốt nên tôi giả lả cười nói bảo:
– Thôi tao đùa tí! Chú Bạch kêu tao đến đón Tiểu Linh về, mày giao người đi Doanh để tao còn về…
– Chú Bạch là thằng đéo nào vậy ha… ha… tao chưa quen thằng nào tên ấy, cũng như con nào tên Tiểu Linh cả… Ha… ha… mày dọa tao sắp sợ quá rồi… chuẩn bị vãi con mẹ nó đái đây này… ha… ha…
Bọn chúng nó cười nghiêng ngả, chúng nó không biết thật hay giả vờ. Rốt cuộc ai đạo diễn vụ này nhỉ? Xem ra cái đòn: “Cáo mượn oai hùm (*)” của tôi không trôi rồi, tôi đang lúng túng, trong tiếng cười chế diễu của chúng nó. Thì có tiếng người, giọng Tàu khựa lơ lớ rít lên lành lạnh, vang lên sau lưng tôi:
– Chúng mày đéo biết chú Bạch, nhưng các bố mày đây, biết nhé các con…
Tôi quay lại sau lưng, thì thấy là bọn khi nãy tôi thấy trên đường, nhưng thằng phát ngôn ra câu đó, thì giờ tôi mới thấy nó. Thằng này thì tôi còn lạ gì nó chứ, nó là Tôn Điện Anh người Tàu, đội trưởng đội một, đội phản ứng nhanh của Chấp Pháp Điện của Bạch Hổ Đường, thằng này nổi tiếng lì lợm ít nói. Bắn súng cả hai tay, còn đám đệ của nó, thì một tổng tài như tôi không biết hết là phải. Thấy tôi ngoái lại thì thằng Tôn Điện Anh, gật đầu chào tôi nói:
– Chào Tú Tổng Tài! Chúng tôi nhận được mật báo của vệ sĩ của cô Lý, bọn này dám bắt cóc Lý tiểu thư, anh hãy lùi lại để chúng tôi làm nhiệm vụ…
Tôi nhìn phía sau lưng thằng Điện Anh, thấy hơn chục thằng, tay lăm lăm súng tiểu liên AS Val (**). Loại súng này tôi biết, là súng trang bị cho đội Chấp Pháp Điện, là hàng thửa, và là súng giảm thanh. Tôi không bất ngờ về bọn chúng, mà chỉ hoang mang cái chuyện, rốt cuộc ai đứng sau lưng thằng Doanh chứ, nếu chú Bạch muốn chơi tôi, thì cần diễn sâu thế này không? Trong khi tôi đang nghĩ ngợi, thì thằng Tôn Điện Anh đã phẩy tay ra hiệu, đám đệ của nó thản nhiên xiết cò. Những tiếng “soạch soạch” của nòng giảm thanh vang lên, đám đệ của thằng Doanh, thi nhau ngã đổ xuống, như những cây chuối bị phạt gốc, trong khi chúng nó, còn chưa hết ngạc nhiên và sợ, bởi đám người của thằng Tôn Điện Anh, vũ trang đến tận răng, mà chúng nó chỉ toàn dao với kiếm…
Máu đỏ thấm loang sàn nhà, tôi hốt hoảng nghĩ: “Nếu chúng nó khật luôn thằng Doanh, thì tôi mất mẹ manh mối, biết tìm Ly và các em ấy ở đâu”. Tôi vội vàng lao đến chỗ thằng Doanh, kéo cổ nó xuống dưới gậm phản, trong khi có một loạt đạn rít qua tai, chúng nó đúng là định cho cả bọn này xuống luôn thật… Thế nên vô tình, tôi đã cứu thằng Doanh thoát chết, trong khi thằng Doanh cũng hãi không kém gì bọn đệ cả. Hắn còn đang há hốc mồm ra nhìn… Làn đạn vừa dứt thì tiếng thằng Tôn Điện Anh rít lên:
– Chúng mày mù à! Bắn vào Tú Tổng tài… tội chúng mày gánh hết không? Thôi để nó cho Tổng Tài anh ấy xử, dọn dẹp sạch rồi rút nhanh…
Bọn chúng đúng là chuyên nghiệp, từ giết người, đến xử lý xóa dấu vết hiện trường, thoáng cái đã sạch sẽ cả, ngay trước mắt thằng Doanh Thái Tử. Thằng Doanh dù gì cũng chỉ là “ác ôn vùng thôn”, được chị Hương của tôi đỡ đầu là chính. Nên nó ở chiếu dưới, tuổi gì va với bọn chấp pháp điện này. Bọn chấp pháp này chuyên ăn vụ to thôi, nên khiến thằng Doanh, nó sợ muốn vãi cả đái luôn. Thằng Tôn Điện Anh xử xong, thì bảo anh em dọn dẹp rút lui, lúc ra cửa nó còn nói vọng lại bảo tôi:
– Tú Tổng Tài! Tôi cáo từ đây… mạng của thằng chó ấy giao cho anh, nếu nó biểu hiện gì khác nữa, anh hãy cho nó biết ngay hôm sau sẽ là ngày giỗ của nó. Tôn Điện Anh tôi rất vui vẻ, mà đến tiễn nó lên đường, coi như hôm nay nó phúc lớn, mạng lớn có Tú Tổng Tài anh cứu vớt cho… cáo từ… À tiện thể tôi xin nói thêm, Lý tiểu thư đã bình yên, chúng tôi đã đưa cô ấy về Hà nội trước… Tiểu thư có nói lại, có một nhóm đã đến ra tay trước, mang em gái của anh và cô bé kia đi rồi… Điện Anh xin lỗi vì đã đến chậm trễ!
– Địt mẹ!
Nghe nó nói mà tôi chết điếng cả người, thế này thì ai đang chơi tôi đây? Và mục đích gì nhỉ, nếu là chú Bạch thì đâu cần diễn sâu thế, tôi vừa thấy sức mạnh của đội một Chấp Pháp Điện, nếu muốn chúng thịt cả họ tôi cũng được, chứ nói gì một cái mạng chó của tôi đây. Giết gà xưa nay, đâu cần đến dao mổ trâu, rốt cuộc thì có chuyện gì ẩn tình ở đây, lúc này tôi mới chợt nhớ ra, có đoàn xe kia hướng ngõ nhà tôi đi vào… Tôi rùng mình sợ hãi nghĩ…
… “thôi hỏng rồi”…
Đám thằng Tôn Điện Anh, thì đã đi mất hút từ khi tôi còn mải nghĩ, tôi cũng quên hẳn sự hiện diện của thằng Doanh Thái Tử, nếu nó mà có bụng chơi tôi thì tôi “ẳng chó” phát đó. May mà nó sợ bọn Tôn Điện Anh một phần, phần vì nể tôi cứu mạng nó, nên lúc tôi mở cửa xe ô tô đi vào, nó cũng chạy theo nói:
– Anh Tú… để em đi với anh…
Tôi lo sốt vó cũng không nghĩ nhiều, gật đầu cho nó đi cùng tôi về nhà. Tôi phóng xe như điên trên đường, vừa về đến ngõ là tôi chạy thẳng vào nhà…
… Linh cảm chẳng lành không sai…
… căn nhà tôi vắng lạnh đến rợn người. Đồ đạc có sự sao trộn, tôi hoảng hốt chạy tắt quua vườn, đi sang bên nhà bà ngoại… với dự cảm chẳng lành. Thằng Doanh Thái Tử cũng chạy theo tôi, chúng tôi vào đến cửa nhà bà ngoại, thì nghe tiếng con gái thút thít khóc, đúng là tôi dự cảm không sai…
Trong nhà một cảnh tang thương xảy ra, bà ngoại tôi nằm sấp dưới vũng máu. Trên lưng bà nguyên cả một con phóng lợn, nó đâm xuống lút cán từ phía sau. Còn Phượng đang ôm ba tôi khóc thút thít, ông đang hấp hối vì máu ra quá nhiều bởi vết đâm. Thấy tôi ông dơ tay lên yếu ở bảo:
– Tú à… tiền nhiều… thì thường có… có họa, nghiệp này ba gánh cho con, sau này con đừng như vậy nữa… Có một cô gái tên Di… đến… đến…
Cha tôi nói vậy thì trút hơi thở cuối cùng, coi như cả cuộc đời ông khổ ải, mà chẳng có phút nào hạnh phúc cả… Tôi gục xuống nức nở… trong khi Phượng thút thít kể lại, tôi nghe câu được câu chăng… Đại khái em ấy ở vườn thì thấy rất nhiều người vào nhà, sau đó cũng đi lối tắt sang nhà bà ngoại… Sau đó chuyện gì xảy ra thì em cũng không biết, khi em sang đến nơi, thấy đã không còn ai… chỉ thấy ba tôi, đang nằm trên nền nhà. Còn bà ngoại thì đã chết, thảm sát này liên quan đến Uyển Di Di… Và tại sao bà tôi và cha tôi lại chết, ba tôi còn nhắc đến tên của Uyển Di, vậy có phải Uyển Di em ấy đã ra tay? Nhưng mà đội của Di Di toàn chơi hàng nóng, kiểu đâm người bằng tông, với phóng này là ai đã làm…
Tôi nhìn trên sàn nhà còn mấy vết máu khác, cả vết đạn găm vào cột nhà và tường đất, vậy hẳn ở đây còn có đụng độ… Nhưng mà khi sau đó, tôi bình tĩnh hỏi lại Phượng, thì em ấy bảo không nghe thấy tiếng súng nổ… Em ấy chỉ có kể là khi đoàn người, đi sang nhà bà, thì em thấy toàn con gái cả, rất đông có Ly và Thoa nữa, do em ấy đang cởi truồng, nên không có theo được, mà quần thì chật, nên Phượng mặc lại, cũng mất khá thời gian… Nên manh mối mịt mù… Tôi cũng hỏi thêm thằng Doanh Thái Tử, ai thuê nó bắt cóc em tôi… thì nó có nói là một cô gái, đi cái xe Mẹc trắng đến bắt làm, nếu không cô ta sẽ giết mẹ của thằng Doanh, nghe vậy tôi biết, đó chính là Uyển Di rồi… Quả thực thằng Thà Béo nói không sai… Uyển Di Di em ấy là con quỷ cái, thật khó lường…
Chú giải:
(*) Cáo mượn oai hùm: Có nhiều điển tích, nhưng mình viết theo ý tưởng, trong sách: “Tam thập lục kế nội cung chi giám”, sách này chỉ lưu truyền trong giân dan Trung Hoa cổ, tương đương với ba mươi sáu kế binh pháp của Tôn Tử, nhưng Tam thập lục kế này, toàn là mưu sâu chước hiểm, đề thái giám, phi tần dùng với nhau nhằm tranh quyền đoạt vị. Sẽ đề cập sâu trong truyện khác, như Long Việt truyền kỳ nhé: P, ý nghĩa là mượn oai người khác, để dọa nạt cho kẻ dưới sợ khiếp vía mà phải nghe theo.
(**) AS Val…
Loại súng trường tấn công…
Quốc gia chế tạo Liên Xô…
Có thể gắn hộp đạn 10 viên của khẩu VSS hay 30 viên của khẩu SR – 3M…
Ngắm bắn Điểm ruồi, thước ngắm, có thể gắn thêm ống nhắm ngày hay đêm…
AS Val (Tên Tiếng Nga: Автомат Специальный Вал (АС «Вал») hay Avtomat Special’nyj Val (AS Val)) Là loại súng trường tấn công, được Liên Xô thiết kế với nòng là một ống hãm thanh. Súng được phát triển những năm 1980, bởi Tsniitochmash (Trung tâm thử nghiệm thông số của máy móc được chế tạo) và được sử dụng bởi các lực lượng đặc nhiệm, bộ Nội vụ, lực lượng an ninh trong quân đội Nga.
Thông số…
Khối lượng 2, 5 kg không đạn…
Chiều dài…
875 mm báng súng kéo ra…
615 mm báng súng gấp vào…
Độ dài nòng 200 mm…
Đạn 9x39mm…
Cơ cấu hoạt động Nạp đạn bằng khí nén, khóa nòng xoay…
Tốc độ bắn 900 viên/phút…
Vận tốc mũi 295 m/s…
Tầm bắn hiệu quả 300 m…
Tầm bắn xa nhất 400 m…
Chế độ nạp…
Hộp đạn rời 20 viên…