Tình anh em
Chương 45
Tôi không biết chủ ý của Mỹ Mỹ là gì? Khi đưa tôi đến gặp một cái con Uyển Di, mà lạ hoắc như vậy, là em ấy giúp tôi… hay hại tôi, thì tôi cũng chưa thể đoán định. Nhưng vấn đề đó không quan trọng, bằng cái việc tôi tìm tung tích người thân, nên tôi mặc kệ cô ta và Di Di, tôi đã gặp khi trước là một, hay hai cũng kệ. Chúng tôi đi vào trong nhà, cái căn biệt thự rộng rãi đến vậy, mà ngoài Di Di ra không có thêm một ai hết. Có thể Mỹ Mỹ nói đúng, cô ta là một con quỷ cái, nên không cần ai bảo vệ cả…
Tiểu Linh Linh và Mỹ Mỹ, rất thân thiết với Uyển Di, điều này làm cho tôi thấy hình như họ, đã gặp nhau rất nhiều lần tại đây rồi. Tiểu Linh em ấy thuộc từng vị trí của căn nhà, biết chỗ nào để dao gọt hoa quả, chỗ nào để đĩa chén loại gì. Em tự đi gọt hoa quả bày ra đĩa, trong khi tôi quan sát căn nhà của Di Di. Tôi thật sự có thắc mắc, khi tất cả đều có thể biết, về những điều mà tôi không biết. Nhưng tại sao không dám nói ra, có ai uy hiếp và ràng buộc gì rất ghê gớm chăng? Thấy tôi cứ soi xét linh tinh, thì Uyển Di nói:
– Anh hình như rất hiếu kỳ về căn nhà của em nhỉ, vậy anh có thể đi tham quan một lượt đi, trong lúc chị em của em ngồi ăn ở đây. Nhà chỉ có mình em, nên anh không phải ngại, anh có thể vào xem cả phòng ngủ của em cũng được, miễn là đừng ngủ lại… hai cô gái này sẽ không vui đâu hi… hi…
– Anh cũng thấy nó đẹp, vậy anh đi tham quan một chút nhé…
Tôi nói vậy rồi đi luôn, chứ không chờ xem phản ứng của Mỹ Mỹ ra sao, vì tôi sợ em ấy đổi ý, phản ứng lại thì hỏng. Tôi đi nhanh theo cái cầu thang xoắn ở sảnh để lên tầng, đây là căn nhà biệt thự làm kiểu Pháp, chỉ có ba tầng mà thôi… Trên tầng hai, thì có thêm một cái phòng, trông như phòng đọc sách, và hai phòng ngủ liền kề. Tôi cố tình mở cửa ngó vào hết, chủ yếu tìm xem có manh mối gì không? Nhưng không có bất cứ cái gì khả nghi cả, chắc là Di Di đã có ý để cho tôi xem, thì tôi cũng biết, chắc là tôi sẽ không thể tìm được gì rồi…
Tôi có sự thất vọng không nhỏ, nhưng dù là con một tia hy vọng thôi, dẫu là cực kỳ mong manh. Nhất định tôi phải làm cho được, tôi phải cần tìm xem ai dẫn người nhà tôi đi đâu, họ đang sống ra sao rồi. Thậm chí còn sống hay đã chết, lòng tôi đau đớn lắm… tôi cố đi lên tầng ba xem nốt. Trên này chỉ có một cái phòng ngủ duy nhất, khá to và có loại phòng tắm kính, nó giống hệt cái trong phòng của Tiểu Linh. Bài trí thì khá đơn giản, chỉ một đỏ như máu, nên tôi cảm thấy Di Di đúng là con quỷ, bởi phòng cô ta đỏ rực, cứ như là đang ở địa ngục vậy…
Trừ cái phòng tắm bằng kính trong suốt, còn lại là sắc đỏ chói chang, thì chẳng khác gì cô ta, đang sống ở trong cái biển máu. Cũng chính vì cái sắc đỏ ấy, nên nó làm nổi bật một cái khung ảnh, đặt ở cái tủ con ở đầu giường, tôi đến gần và cầm lên xem. Một bức ảnh chụp bốn người, thì một người đứng tuổi, chắc là mẹ của Uyển Di. Một người lớn hơn hẳn, tôi đoán là mẹ của Tiểu Linh là Diễm Uyên. Nhưng hai cô bé nhỏ hơn đứng hai bên, thì y hệt nhau… một cặp song sinh sao?
Vậy là có đến hai Uyển Di Di? Tấm ảnh chụp đã lâu, và có sự hoen ố của thời gian trên đó. Đặc biệt là chụp lúc nhỏ, không phải hiện tại, vì thế tôi loại bỏ giả thiết rằng Mỹ Mỹ, em ấy hùa theo cái lão Đại bí ẩn đó, để gài tôi vào thế… Tôi sau đó đi một vòng, không tìm được gì thêm… Đang đứng ngẩn tò te ra, thì Uyển Di Di đi lên, cô ta đi nhẹ hơn cả mèo, đứng cạnh tôi khi nào mà tôi còn không rõ… Không hổ danh việc Mỹ Mỹ, em ấy khen cô ta là sát thủ số một thật, vì tôi chỉ cảm nhận ra khi cô ta nói:
– Chắc anh không định ngủ lại luôn đấy chứ?
– À… không… anh thấy lạ nên xem hơn lâu thôi, nhà em có bốn người sao?
Tôi tranh thủ moi móc thông tin, khi tôi chỉ tay về phía cái ảnh và bảo như vậy, thì Uyển Di Di nhìn tôi buồn bã bảo:
– Hai đứa em là song sinh mà, nhưng thất lạc nhau lâu rồi…
Tôi nghe xong điều này, cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, bởi một khi người ta, đã không muốn nói ra thì chịu, hơn nữa vụ việc ở quê tôi, ai là người ra tay tôi còn không biết, mọi sự chỉ là phỏng đoán thôi, biển ô tô cũng có thể làm giả lắm chứ. Nên tôi không cố truy cứu thêm việc này, tận khi đi về tôi mới hỏi Mỹ Mỹ rằng:
– Em đưa anh đến đấy là với dụng ý gì?
– Chẳng phải anh hỏi thăm về Di Di sao? Cô ấy chính là Uyển Di đó, còn sống ở xã hội mặt trái này… anh phải tự khẳng định mình, và tự hiểu thôi… Em buộc phải làm đúng nguyên tắc, em là đối tác làm ăn, em không can thiệp vào chuyện nội bộ Bạch Hổ được… xin lỗi anh! Giờ em sẽ đưa anh và Tiểu Linh trở về nhà… thế nhé!
Tôi thật lòng muốn tìm người nhà, nhưng đến cả kẻ đưa người nhà tôi đi là ai? Tôi còn chưa xác định được, và chúng cần gì ở tôi nữa… Đằng nào cũng không có cách gì cả, mà bỏ trốn thì gây ra liên lụy cho Mỹ Mỹ, việc ấy lại vô cùng hèn hạ. Mà trốn đi đâu… cho thoát khỏi bàn tay của các lão Đại ấy? Nên tôi đành chấp nhận, lại trở về làm tù nhân giảm lỏng vậy, và chờ xem mọi sự thế nào rồi tính…
Tôi về đến nhà, thì đã thấy cái xe của chú Bạch đỗ ở cửa, đám quân của thằng Tôn Điện Anh cũng biến mất luôn, rồi khi Mỹ Mỹ đưa tôi vào nhà. Tôi thấy chú Bạch, chú đang ngồi ở sảnh uống trà, thấy tôi chú vồn vã hỏi:
– Thế nào con trai? Hai đứa về quê vui vẻ không? Sao lên sớm như vậy, mọi người dưới nhà khỏe cả chứ?
– Vâng! Mọi thứ vẫn ổn ạ… con cảm ơn chú…
Tôi biết đó là câu hỏi đểu tôi, nhưng tôi đành miễn cưỡng, đáp lại lời chú như vậy, tôi cảm thấy đây, giống như một trò chơi khăm, chú làm ra mọi việc, xong lại còn giả tảng đạo đức được sao? Kiểu “mèo khóc chuột” rất đểu giả… Mà tôi để ý thấy thái độ của Linh Linh, em ấy không được thoải mái, em chỉ chờ chúng tôi nói xong thì em bảo:
– Giờ con thấy hơi mệt, con xin phép lên phòng… mọi người cứ nói chuyện tiếp đi ạ…
Tôi cũng đủ thông minh để hiểu tình thế của tôi, đến như chị Hương Chu Tước của tôi, làm đến vị trí cao nhất của Tứ Linh Phân Đàn rồi. Đứng đầu Chu Tước có quyền sinh, quyền sát trong tay, mà còn phải bí mật nhờ tôi hậu thuẫn, nên thấy là các lão Đại này, họ mạnh đến đâu… mấy lão ấy không dễ ăn tí nào cả. Chị còn không dám bật lại công khai là biết, trong khi tôi giờ có cái gì nào? Cho dù tôi có biết đích xác họ bắt mẹ tôi, Ly và Thoa cùng Dì Lan giam ở đâu đi nữa. Thì thử hỏi, với thằng tôi hiện tại làm được cái gì?
Xin lỗi các bạn chứ! Nếu để nói tôi đây, tay dao tay súng, lưng đeo đầy bom, rồi cùng thằng Cu Sủn, và thằng Doanh lao vào cứu người… mà nên chuyện, mà thành công ra về… thì chỉ có trong phim. Giống những bộ phim xã hội đen, mà thằng Hải cóc nó nghiện coi, chứ đây là đời thực, mà đời không như mơ đâu. Chưa vào đến cửa nhà bọn nó, thì nó đã đánh cho sấp mặt lờ rồi, chúng nó đông gấp trăm lần mình, mỗi thằng nó nhổ một bãi nước bọt, mình đã chết chìm rồi. Chưa kể các chiêu hèn hạ, như mượn dao giết người, ném đá giấu tay các kiểu… Mà các chiêu đó các lão Đại có thừa, đơn giản nhất là hy sinh ít thằng đàn em, rồi zích cho công an tóm tụi tôi… có mà rũ con mẹ nó tù ấy chứ…
Nên phải nói đòn dùng người nhà khống chế là dã man nhất, khiến cho đối thủ phải câm nín mà nghe theo. Cho uống thuốc độc, thì còn có cơ tìm thuốc giải, chứ nó bắt người nhà mình… thì “ngải cứu”, bởi vậy mới có câu: ” Thứ nhất là sợ kẻ anh hùng, thứ hai là sợ kẻ cố cùng liều thân “. Thằng tứ cố vô thân không cha, không mẹ, thì nó sợ đéo gì ai, nghĩ đến đây thì tôi chợt nảy số ra rằng. Họ chọn tôi đơn giản vì tôi là kẻ có tóc, còn họ không dựng những thằng tứ cố, vô thân lên làm gì. Đạo lý xưa nay chỉ túm thằng có tóc, không ai túm thằng trọc đầu… Giờ chỉ còn cách là “dĩ độc công độc”, họ dùng đàn bà để dụ tôi, dùng người nhà kiềm chế tôi… Thì muốn bật lại, tôi cũng phải dùng chiêu đó…
Nhưng đòn khống chế dã man nhất, phải là tình cảm thật kia. Để đối phương tâm phục, khẩu phục mà tự nguyện làm theo. Tôi phải thu phục người nhà các lão, bọn đệ và đàn bà của các lão ấy đã, bằng chứng là Mỹ Mỹ, sau khi tôi chơi em ấy. Vì có tình cảm với tôi, nên em ấy đã gián tiếp dẫn tôi đi gặp Uyển Di, hẳn muốn mách đường chỉ lối cho tôi, chẳng qua em ấy cũng có chỗ khó của em ấy thôi… Tôi cảm thấy tuy là tôi thông minh đột xuất, ngu bất thình lình như này thật. Nhưng ít ra, tôi đã sớm tự tìm hướng đi cho mình rồi, nên sau khi Linh Linh được chú Bạch cho lên phòng. Thì chú bảo tôi rằng:
– Tú à! Con ở lại có chút chuyện chú muốn bàn…
– Vâng! Có gì chú cứ dạy bảo, con xin nghe theo…
Tôi ngoan ngoãn đáp lại, và ngồi im lắng nghe xem chú nói gì. Chú nhìn sâu vào mắt tôi, như để dò la thái độ, rồi chú chậm rãi bảo:
– Con trai à! Ở Bạch Hổ đã lâu rồi, ngồi vị trí tổng tài cũng đã một thời gian, nhưng con vẫn chỉ là kẻ hữu danh vô thực. Giờ là lúc con nên thể hiện bản thân rồi, ngày mai con hãy đích thân áp tải hàng giao cho bên Đài Loan và Ma Cao, tại vì bên đại lục an ninh làm chặt. Hàng không thể từ Tam Giác Vàng, qua Trung Quốc mà sang thẳng đó nữa, phải đi vòng qua Việt Nam làm chỗ trung chuyển. Chuyến hàng này nhất định phải thành không được bại, vì đây là sự nhờ vả của Tướng Khuang Aphaiwong ở Tam Giác Vàng, có lời nhờ chúng ta giúp… con hiểu không?
– Vâng! Con sẽ cố gắng thưa chú, nhưng con chỉ sợ là con kinh nghiệm non kém, việc này có quá sức không?
Tôi đáp lại như vậy, chứ tôi hiểu, hiểu luôn… là khác, thì ra bắt đầu muốn dùng tôi vào việc, nên tóm người nhà tôi là phải. Chú thấy tôi ngoan ngoãn, có vẻ biết chấp nhận, nên hài lòng bảo tôi rằng:
– Ừ chỉ cần có tinh thần muốn làm là đủ, mai sẽ có chú Tam đi cùng con, có gì chú sẽ hướng dẫn thêm cho, thôi chú cũng cần nghỉ ngơi chút, con về với Tiểu Linh đi…
– Vâng! Nhưng thưa chú! Con muốn mang thêm người của con đi, con có hai người anh em, muốn cho chúng nó đi theo học hỏi, vậy có ảnh hưởng lắm không ạ…
Chú Bạch có thoáng suy nghĩ đăm chiêu, nhưng rồi chú cũng gật đầu đồng ý, mà không cần hỏi tôi mang theo ai luôn. Đủ biết rằng có thể chú Bạch này, đã đi guốc trong bụng tôi rồi, tuy nhiên kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tôi phải tranh thủ cơ hội này, đưa thằng Cu Sủn và thằng Doanh Thái Tử vào. Ít nhiều cũng cần có anh em, có đệ chứ… Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó, tôi về phòng với Linh Linh, và nghĩ ngợi cho chuyến đi hôm sau…
Sáng hôm sau, chính chú Bạch đi cùng tôi đến Hoa Cát Bạch Hổ để cắt đặt công việc, tôi liền xin phép đi đón thằng Cu Sủn và Doanh Thái Tử về. Chú rất vui vẻ đồng ý để tôi đi, tôi liền ra xe ô tô phóng đi sang bên chỗ bọn Cu Sủn. Khi tôi đang rẽ vào cái ngõ nơi thằng Cu Sủn ở, ngõ này khá hẹp nên xe vào phải căn đường khá kỹ, tôi đang loay hoay nhìn vào gương. Thì có người gõ nhẹ vào cửa kính xe tôi gọi gì đó, tôi ban đầu nghĩ, hay là thằng nào muốn chơi tôi. Mở cửa kính xe xuống, nó lại chẳng chọt cho phát tèo luôn, nhưng tôi lại nghĩ hiện thì tôi có giá trị gì đâu chứ… Tôi không phải là kẻ để người ta muốn giết…
Nên tôi xuống, mở hẳn cửa xe ra ngoài, thì ra là một ông già gọi tôi, ông ta kiện tôi, vì tội chẹt chết con chó của ông ta. Ông ta bắt đền tôi tiền mới cho đi, tôi nhìn qua cũng biết, là con chó này, nó đã chết con mẹ nó trước lâu rồi, hơn nữa là người này, ông ta dáng vóc quen quen, nên tôi hiểu ý… rút ví ra đưa tiền đền cho ông ta, lúc cầm tiền ông lão cảm ơn tôi rối rít. Nhưng tay ông lão, đã nhanh chóng dúi vào tay tôi mẩu giấy nhỏ, tôi biết lên vào xe hạ kính lên, mới bí mật mở ra xem. Tờ giấy nhàu nát có dòng chữ viết vội rằng:
“Là chú Hạo Thiên đây, chuyến hàng này là giả, hàng thật do Lý Đình áp tải, nên phải cố gắng, lấy cho được niềm tin của họ, người nhà con hiện đang bình yên, không phải lo gì, cố gắng lên”
Đọc xong thì tôi khá sốc, vậy ai bắt người nhà tôi? Nếu là chú Hạo Thiên ra tay, thì chú không đơn giản rồi, và chú còn biết tin mật trong Hoa Cát Bạch Hổ, thì hẳn chú có tay trong ở đó. Thế tay trong của chú là đứa nào? Việc con Di Di kia đưa tôi đến chỗ chú, vậy thì Uyển Di đó liên quan gì với chú Hạo Thiên? Và trong cái cuộc đấu đá này, ai tà? Ai chính? Và ai là bạn của tôi? Ai là kẻ thù của tôi… thật sự khó lường vô cùng…
Nghĩ nát óc cũng đéo ra nổi, nên kệ mẹ nó vậy, nên tôi đọc xong thì lấy chai nước trong xe, dùng nó làm mục tờ giấy nhũn hết ra, rồi mới vứt đi… Tôi đến đón thằng Cu Sủn và thằng Doanh về Hoa Cát Bạch Hổ, hai thằng thấy tôi ở Hoa Cát dưới có người kính, trên có kẻ nhường thì phục tôi lắm. Tôi dẫn chúng nó ra mắt chú Bạch, thằng Sủn thì chú biết rồi, mỗi thằng Doanh thì chú tỏ vẻ hơi lạ chút. Nhưng tôi vận chuyển chuyến hàng giả, nên chắc đéo quan trọng gì, vì thế chú mới dễ dàng, khi chấp nhận hai thằng nó chăng? Và liệu chúng tôi có thành con mồi cho công an túm không? Thế thì tôi giết hai thằng đệ của tôi rồi, nhưng mà thôi nước chảy bèo trôi vậy…
Trong lúc đợi sắp xếp đồ để đi, tôi rút thuốc ra hút, thấy tôi vác quả lựu đạn bật lửa ra châm, thì thằng cu Sủn giật mình lùi lại bảo tôi:
– Anh Tú! Không cần phải căng thế chứ, bất quá anh em mình cùng hẹo, sợ cái lìn gì… Chứ chơi kiểu giật lưu đạn tung xác này thì vãi lắm, em chỉ sợ đéo hẹo hẳn, lại sống dở chết dở thôi…
Tôi mỉm cười giật chốt châm thuốc, nó mới hết hoảng gãi cái đầu, mới cạo trọc lốc của nó, cười hì hì bảo tôi:
– Anh cứ khéo đùa, làm em hãi vãi lồn…
Rồi mãi tận mười một giờ, chúng tôi bắt đầu di chuyển, có bốn xe đi cùng nhau một đoàn, xe của tôi có hàng đi giữa, còn ba xe kia, một xe tiền trạm dò đường. Hai xe trước, và sau, làm nhiệm vụ cản đường cho xe tôi nếu có biến. Xe đi ngoằn nghèo ra tận ngoại thành, đi lên hướng Sơn Tây… qua cả cầu Trung Hà. Nhưng vẫn chưa đến điểm giao hàng, tôi cũng không biết là giao ở đâu, chỉ biết đi theo cái xe đi trước. Trong xe thì thằng Cu Sủn, và thằng Doanh Thái Tử có vẻ phấn khích. Khi chúng nó được làm vụ to như này, còn được các anh lớn, giao cho mấy khẩu súng giảm thanh mang theo. Thằng Doanh hãnh diện bảo tôi rằng:
– Anh Tú thật giỏi! Phải làm ăn lớn thế này mới sướng chứ, em theo anh quả thật không sai lầm rồi, anh yên tâm em sẽ chiến hết mình…
– Nói ít thôi! Xe mình ôm hàng đó mày, nói không bằng làm, anh em mình, phải đảm bảo giao hàng an toàn mới được, hiểu không thằng đầu đất… nếu không mất mặt anh Tú với các anh lớn đó mày!
Tôi chỉ gật mà không nói gì cả, vì bản thân tôi cũng lo sốt vó, dù là chuyến hàng ảo đi nữa, mục tiêu nó chỉ là chim mồi. Nhưng mà một sự bất tín vạn sự bất tin, tôi làm không xong, thì khó mà ngóc lên nổi, nếu đéo ngóc lên được thì nói gì đến chuyện tìm manh mối, đến chuyện cứu người nhà chứ… Xe đi mãi một đoạn, thì thế nhồn nào, lại rẽ sang hướng Vĩnh Phúc, rồi đi vào Tam Đảo vào đúng hướng nhà con Uyển Di Di quái vật đó. Như vậy ắt hẳn Mỹ Mỹ, em đưa tôi đến trước là có ý rồi…
Tôi bây giờ buốt đầu thực sự, về cái chị em con Di Di này, chúng nó là một hay là một cặp song sinh quái đản đây? Di Di này khủng thế nào tôi không biết. Nhưng nói về độ tàn nhẫn, và ác độc… Thì tôi đã chứng kiến, Con Uyển Di kia, khi mà nó tuyên bố ra tay giết sạch, đám người của bọn Thà Béo, không chừa một ai khi ấy… Nên tôi thấy hoang mạng tệ, khi tiến vào nhà con quỷ cái này lần nữa…
Đoàn xe dừng lại, đỗ trong sân biệt thư nhà con Uyển Di, cả đoạn đường đi, chả có vấn đề méo gì, nên tôi đâm lo, liệu ở đây có chuyện gì không đây. Khi xe dừng lại, mọi người rời xe đi ra, thì từ trong biệt thự, con Di Di nó cũng ra… Lần này nó không mặc váy, mà nó mặc bộ đồ đen bó ôm sát người, mu lồn bị cái quần bó chặt hiện lên, hấp dẫn vãi đái.
Nó mặc kiểu quần short, lên chân nhìn dài, mà trắng ngất ngây. Nhưng giờ tôi không còn bị tinh trùng lên não nữa, nhìn nó tuy là có sướng cu thật, nhưng không ảnh hưởng gì… Nó không mang súng thì phải, vì tôi đéo thấy nó găm đồ ở bụng. Nó đi bốt cao cổ đến đầu gối, kiểu đó thì không giấu súng nổi, nó đeo kính đen sì… và đi bên hai con vệ sĩ cao đến mét tám, nó hất hàm hỏi tôi, như chả biết lìn gì nhau cả, nó lạnh lùng nói:
– Hàng đâu?
– Đây!
Tôi gõ nhẹ vào cốp xe nói, nó liền hất hàm cho một con lên kiểm, còn con kia mở cái va li to, nó đã xách theo ra, bên trong cơ man là tiền đô, khiến tôi hoa mắt luôn. Thì ra lợi nhuận từ ma túy nhiều vậy, chẳng trách mà các lão Đại mới lắm súng, lắm đệ đi theo… có tiền mua tiên cũng được mà. Tuy nhiên tôi thấy giao hàng ở sân thế này, có gì đó sai sai… Dù cái sân ở biệt thự này ở nơi khá vắng vẻ, quả nhiên là có biến luôn sau đó… Khi bọn tôi giao hàng, thì từ đéo đâu ập vào một lô người, bọn nó hô vang:
– Đứng im! Giơ tay lên các anh đã bị bắt…
Tôi nhanh chóng đảo mắt nhìn qua chúng nó, tuy là bọn này có mặc đồ công an thật, nhưng một trăm phần trăm là giả mạo, bởi tôi đã va với công an nhiều, khi còn vật vờ ở Hà thành, nói về bọn sự thì khó biết, chứ bọn mặc cảnh phục rồi tóc tai rất gọn gàng. Chứ cái bọn lao vào này, có thằng tóc tai còn bờm xờm. Thì công an đéo gì loại đấy, nên tôi khẽ huých nhẹ thằng Doanh, và thằng Sủn đứng hai bên nói khẽ:
– Có biến… nhớ là khi anh vào ghế lái, bọn mày cũng chui vào nhanh, té để bảo vệ hàng đến cùng hiểu không?
– Vâng anh!
Hai thằng hiểu ý tôi luôn, bởi chả gì chúng cũng va chạm mãi rồi, nên khi tôi rút nhanh quả lựu đạn bật lửa ga, ở trong túi phi ra đất, thì hai thằng cũng nhanh chóng chui vào ghế sau, tuy nhiên rất nhanh… còn hai bóng con gái, cũng lao về phía xe tôi, trong khi bọn còn lại nằm sấp trên mặt đất, hoặc chạy loạn ra xa để né lựu. Tôi nhận ra ngay, chính là Uyển Di và con bé cầm vai li tiền. Con cầm tiền ngồi ra ghế sau với bọn Cu Sủn, và Doanh Thái Tử, còn Uyển Di ngồi cạnh ghế phụ. Uyển Di giục tôi ầm lên vẻ vội vã:
– Có biến… lùi xe chạy nhanh, có nội gián rồi…
Tôi cũng vội cài số lùi rồi quay đầu xe mà té, may chỗ này cũng rộng không khó đánh lái lắm, xe tôi vọt ra đường, trong sự bất ngờ của bọn chúng. Nên lát sau thì cuộc chiến phía sau lưng, giữa các phe mới bắt đầu, bằng những tiếng nổ chát chúa từ nòng súng. Tôi chạy xe như điên mặc kệ phía sau, nhà của Uyển Di đã cố tình xây xa khu dân cư, một mình ở khoảnh đồi thông ấy, chắc đó chỉ là bãi đáp hàng thôi. Nhưng ở xa dân quá, giờ này cũng bất lợi, vì chạy đường vắng như này, nếu có bọn chặn đầu, coi như “ẳng chó”, bởi con đường này độc đạo, lại bé khó quay đầu xe. Nói dại chứ, ở đoạn thung lũng này, chúng nó có giết bọn tôi, cũng khó ai biết dấy là đâu…
Và điều tôi lo đã thành sự thật, vì khi lên hết cái đèo, là lúc xe xuống dốc, tôi đã nhìn thấy, ở đoạn ngoặt phía trước, một bọn chặn ở đó rồi, nhìn sơ cũng biết là bọn dân xã hội. Lúc ấy Uyển Di cũng nhận ra liền bảo tôi:
– Đi từ từ lại xem bọn này là thù hay bạn, đi nhanh nó bắn thủng lốp, ngã xuống vực như chơi đó…
Uyển Di vừa nói xong thì…
– Đoàng…
Một viên đạn bay vèo đến, bắn tan cái cửa kính xe ghim lên trần, tôi giật mình kinh hãi lẩm bẩm nói:
– Đùa! Đây là thử nhau, hay là đè nhau ra làm thịt thật vậy…
– Anh điên à! Đùa cái gì mà đùa… đây là bọn Huyền Vũ, nó liên thủ với bọn bên Lào cướp hàng thì phải, từ lúc trong nhà, em đã nhìn ra thằng Giàng A Tống, người bên đó giả dạng công an rồi… Dừng xe tìm cách chiến lại thôi…
Di Di vừa nói dứt lời… thì lại tiếp…
– Đoàng… đoàng… chíu… chíu…
Tiếng đạn rít lên lao về hướng xe của chúng tôi, giờ tôi tin nó đã đéo còn là phải đùa rồi… một cuộc chiến sinh tử bắt đầu…