Tình anh em
Chương 79
Mở tưởng mình là một ai đó oai phong, hoành tráng, cảm giác thật ngọt ngào. Nhưng mà đối diện với thực tế phũ phàng hiện tại, bạn sẽ thấy đắng gấp vạn. Tôi đương nhiên với giấc mơ được làm Thiên Hoàng, và mẹ tôi là Thiên Hậu cảm giác dù nghĩ là hơi vọng tưởng. Nhưng tôi vẫn có cảm giác ngọt ngào, để rồi nuốt trái đắng ngay sau đó khi đối diện với thực tế. Bởi vì trước khi lên đường, hàng ngày tôi vẫn đến Hoa Cát Bạch Hổ làm một tổng tài bù nhìn, thứ mà tôi nếm được ngay mỗi ngày. Là họ tuy có chào tôi cung kính, nhưng tôi nghĩ là họ sợ chú Bạch, còn gần như mọi mệnh lệnh tôi phát ra chẳng ai xem trọng. Chỉ có mệnh lệnh từ chủ tịch Hoa Cát kia là có uy lực, chứ tôi nói chúng cũng chỉ vâng dạ rồi cho qua…
Nên để mà nói làm Tổng Tài ở Hoa Cát Bạch Hổ, là một việc vô cùng nhàm chán và nhạt nhẽo, nó còn không bằng cái vị trí Anh Lớn của tôi ở Bar Đại Đồng, nơi đại bản doanh của tôi hiện tại. Vì thế tôi cũng rất mong mỏi cái việc đi Tam Giác Vàng để đổi gió, và còn có cứu được Rurouni Kenshin, thêm một mãnh tướng. Và vén màn bí mật về tổ chức Thiên Địa Hội, tuy vậy tôi thấy tôi có là Thiên Hoàng đi chăng nữa, thì cũng chỉ là Hoàng đế không ngai. Hình như cái công thức Thanh Tử để tạo ra siêu bạch phiến kia. Nó mới là vương miện hay ngai vàng, không có nó cũng chẳng thể đăng quang…
Tôi có soi Mỹ Mỹ nhiều hơn, nhưng dường như cô ta không hề có sơ hở nào cả, cho nên mọi thứ vẫn cứ bế tắc. Hơn nữa cô ta là một con cáo già, thì dễ gì mà lòi đuôi cho tôi thấy. Cứ nhớ lại lời lão Thiên là tôi lại “A cay” con Mỹ Mỹ thật sự, còn Mỹ Mỹ giả em ấy mới là đáng thương, cũng kiểu một con rối như tôi mà thôi. Càng nghĩ càng nát óc, đau dái chả có gì sáng ra được. Nên tôi lái xe qua Bar Đại Đồng tính gặp bọn Cu Sủn để làm vài chén rượu cho quên sầu…
Xe đi ngang qua phố Thái Hà, thì tự nhiên thấy một con bé cầm cái ô đen vẫy xe tôi, bình thường chắc tôi kệ con mẹ nó thôi. Tôi và nó biết đéo gì nhau mà vẫy chứ, có khi là vẫy ai đó thôi đâu phải tôi. Nhưng cái ô đen ấy cho tôi liên tưởng tới Hắc Muội của Hắc Bạch Vô Thường, nên tôi dừng lại mở cửa xe ra hỏi:
– Này bé con đi đâu vậy?
– Sang Gia Lâm…
Một thanh giọng lạ hoắc, nhưng tôi nghĩ là cái ” bình thuốc độc di động bé ” ấy nó lắm trò. Nên tôi không nghi kỵ gì cả cho nó vào ngồi phụ bên cạnh ghế lái của tôi. Rồi thẳng tiến sang phía Gia Lâm, con bé đeo cái ” rọ mõm ” kín mít mặt, nên tôi không thấy gì qua cái khẩu trang. Ngoại trừ một đôi mắt to tròn đen láy, với hàng mi dài tự nhiên cong vút, trông nó hơi lạ nên tôi khẽ bảo:
– Bỏ khẩu trang ra thôi chứ… còn ai nữa đâu mà ngại…
– …
Con bé im lặng chẳng nói chẳng rằng, chỉ khi qua cầu Chương Dương rồi nó mới nói mỗi câu ngắn gọn:
– Đi tiếp Hưng Yên, rẽ đường 5 nhé…
– Này! Bé con… bé là ai thế hả, ai sai bé gặp anh?
Tôi chột dạ hỏi dò, ban đầu tôi nghĩ nó là Hắc Muội người Thiên Địa Hội, nên mới cho nó lên xe, hơn nữa nó không có vẻ găm hàng đi theo. Và dù sao hiện tại tôi cũng vẫn khá lom dom, chẳng đối thủ nào buồn thuê người khật tôi cả. Nhưng đến giờ này thấy độ của nó, tôi càng thấy nó có vấn đề và không giống đứa đi nhờ xe, cũng không giống người của Thiên Địa Hội cho lắm. Va vấp nhiều rồi, tôi đã hiểu thế nào là giang hồ hiểm ác, một con bé cũng khó thể coi thường được…
Nhưng khi tôi hỏi vậy con bé nó vẫn không chịu nói, chỉ thò tay vào ngực mình lôi ra một cái phi tiêu nhỏ. Nó đặt “cạch” một cái nên chỗ cạnh cần gạt số để tôi nhìn, vì trước kia tôi đã va chạm với Lạc Việt Mai Hoa Tiêu, khi ở cùng anh Chính Giang và Nita, nên nhìn phát tôi nhận ngay ra đó là Mai Hoa Tiêu. Vậy thì người của Lạc Việt Võ Đạo Đường, vậy con bé này là người của mẹ tôi? Hay chính xác hơn là người của Lạc Việt Đường, khi mà anh Chính Giang trúng tiêu có nói:
“Đừng… đừng đi… chắc là Dì ấy có chỗ khó xử… nghe anh… ở lại…”
Tất nhiên cụm từ “Dì ấy” là ám chỉ mẹ tôi, hoặc là Dì Diễm Uyên… mà nói thật sự thì người Dì này của tôi, còn bí ẩn hơn mẹ tôi. Nên có manh mối về Lạc Việt Võ Đường, thì chính là một manh mối tốt, bỗng nhiên đang rối tinh rối mù giữa mớ bòng bong, lại có ánh sáng cuối đường hầm thế này. Nên tôi không hỏi han gì nữa, vui mừng lái xe theo sự chỉ dẫn của con bé…
Xe đến Hưng Yên một ngôi làng nhỏ, thì phải đi bộ vì con đường con bé dẫn tôi vào ô tô đi không nổi, ngoằn nghèo mãi rồi cũng đến một nơi. Nó mà một ngôi chùa cũ, nó đổ nát hoang tàn theo thời gian, có vẻ như thiếu đi người chăm sóc. Vào đến sân chùa chỉ có tiếng mõ đều đều gõ, cùng âm thanh lầm rầm tụng kinh. Lẫn trong tiếng chim sẻ kêu lích chích trên mấy cây nhãn to quanh sân. Thì ngôi Chùa nhỏ này quá tĩnh lặng, cho nên con bé chỉ khẽ nói:
– Ông ơi! Cháu đưa người đến rồi…
– Bảo cậu ấy vào đây!
Một giọng trầm ấm chậm rãi vang ra, nên tôi biết đó là một người đàn ông đã luống tuổi. Tôi khá tò mò nên đi thẳng vào trong tiền điện, thấy một ông lão mặc áo nhà sư đang ngồi gõ mõ. Trông ông ấy rất già nua nhưng thân thể lại tráng kiện vô cùng, kiểu của con nhà võ… suy luận của tôi gần như không sai. Ít nhiều thì cũng vẫn là người Lạc Việt Đường, nên tôi cung kính chắp tay nói:
– Bạch Sư Thầy!
– Hà… à… Gọi vậy là đúng lễ cửa Phật, nhưng nếu nói về đạo đời, con nên gọi ta một tiếng ông ngoại, ta đây đã quy y cửa Phật môn, nhưng nợ trần ai và nghiệp oán chưa dứt, ngày ngày tụng kinh thật, nhưng cũng vẫn chưa thấy xá hết được tội trần…
– Ông ngoại? Nhưng mà thưa ông… cháu… cháu… không hiểu là ông có lỗi gì chứ?
Tôi hỏi ông như vậy, vì quả thật cảm thấy là ông rất hiền từ. Tuy rằng câu gọi ông xưng cháu của tôi thật sự chưa quen, vẫn còn ngượng mồm. Ông vẫn giữ cái giọng trầm ấm chậm rãi thở dài bảo tôi:
– Là cha mà không dạy được con, nhất là con gái để nó gây ra nghiệp oán thế gian, tội người làm cha thật cảm thấy vô cùng lớn với chúng sinh, cúi đầu Thỉnh Phật cũng vẫn thấy nghiệp quả đè nặng…
Tôi chợt nghĩ đến mẹ tôi, tức là Thiên Hậu mà tôi nghi ngờ. Thì quả thực là vô cùng độc ác, dã tâm không hề nhỏ tí cả. Nên tôi cũng thở dài theo ông mà than rằng:
– Mẹ của con thật sự ác độc, chính con cũng cảm thấy như vậy… buồn lắm thưa ông…
– Không! Con nói mẹ con như vậy là bất hiếu, trong đạo Phật thì bất hiếu cũng là một tội lớn đó, mẹ của con xinh đẹp hiền lành. Ai cũng thương mến cả… chỉ tiếc đời nó hồng nhan bạc phận, cứ nghĩ đến nó là ta đau xót khôn cùng…
Mẹ tôi hiền lành? Tôi bắt đầu khó hiểu thật, con mụ Thiên Hậu ác độc hơn cả con thú, mà tôi đang nghĩ là mẹ tôi. Thế thì lại không phải sao? Nhưng Lạc Việt Mai Hoa Tiêu thì rõ là gia truyền dòng họ mà, nên người đối diện tôi đây chắc hẳn là ông ngoại tôi rồi. Nhưng tôi chưa kịp nghĩ lâu thì ông đã quay người lại, đưa cho tôi một cái hộp nhỏ và nói:
– Chuyện đó để sau hãy nói, đây là tất cả những gì tinh hoa nhất của Lạc Việt Võ Đường nhà ta. Lạc Việt Võ Đường đến đời ta bạc phước, không có nội tộc kế truyền, chỉ có ba đứa con gái thôi. Con là đứa cháu trai duy nhất, dù là cháu ngoại đi nữa. Mà có tâm tính thiện lương, còn có thể vì chúng nhân mà độ kiếp, ông đã theo dõi con từ lâu rồi. Bản tính con cơ bản là tốt, anh của con Chính Giang thì quá cứng nhắc, lại cũng tàn độc không kém dì nó. Nên ta chỉ có thể trao cơ nghiệp này lại cho con thôi…
– Nhưng con có chỗ không hiểu… hãy cho con lời giải thích nhất là mẹ của con?
Tôi hỏi vội vã vì vô cùng muốn tìm hiểu chân tướng sự việc, nhưng ông lại bảo tôi:
– Thôi! Con đi về đi giờ chưa phải lúc, biết chỗ này của ta rồi thì ngày sau hãy đến thế nhé, chung quanh con rất nhiều mối nguy hiểm, mau về đi…
Nói như vậy thì tôi đành thôi, sao những người gọi là họ hàng của tôi, ai cũng bí ẩn như vậy? Hay là vì thế giới mặt trái này biết nhiều khó sống. Người nhận là ông ngoại tôi, đến bây giờ mới chịu xuất hiện lại ở gần tôi, thậm chí biết rõ về tôi như lòng bàn tay, thì cũng chẳng tầm thường chút nào. Tưởng biết thêm chân tướng, làm cho mọi thứ sáng tỏ ai dè… Tôi hiểu luật giang hồ nên đành bái biệt ông ra về, vì có hỏi thêm cũng vô ích mà thôi…
Khi tôi ra đến cửa thì ông ngoại nói với theo:
– Người bên cạnh con, cái người được là Lý Đình, con có thể tin tưởng được, chuyến đi tới may ít rủi nhiều, con hãy cố gắng để trưởng thành…
Á đù! Cứ bảo không để cho ai biết đi… mà ông ngoại lại biết, vậy giữa ông của tôi và Lý Đình tức Chú Bạch kia có mối liên hệ gì nhỉ? Nhưng thôi tôi đi về vì tò mò món quà ông ngoại tặng trong hộp, lên xe cái tôi mở ra ngay để xem. Bên trong có mấy quyển sách và một cái nhẫn nhỏ, có một mẩu giấy ông tôi viết tay trên cùng rằng:
“Đây là tinh túy của Lạc Việt Võ Đạo, võ thuật của người Việt chúng ta, cơ bản hãy cố gắng lĩnh hội cho bằng hết, con sẽ là chưởng môn đời thứ bốn trăm lẻ chín. Các quyển còn lại là chế độc của người Việt lẫn Trung Hoa, chỉ là món đồ hại người hại mình, nên đọc cho biết là hơn. Đừng tính đi hại người con nhé…”
Tôi tuy là đã bắt đầu tìm ra chân tướng, nhưng sự việc vẫn mông lung lắm, khi tôi trở về nhà thì gặp chú Bạch ngồi ở phòng khách. Thấy tôi chú nhìn chăm chú và bảo:
– Chuẩn bị tuần tới lên đường, mọi việc đã cắt đặt xong rồi. Gặp ông ngoại rồi à? Lần sau hãy gặp hãy cho chú gửi lời hỏi thăm ông ấy, ông của con là nhân tài đó con giai, cũng là người ta kính phục, tiếc là khác chí hướng…
Giờ tôi đã lần ra thêm một mối quan hệ, như vậy ông ngoại tôi đã có thể can thiệp rất nhiều việc rồi. Nhưng thôi tôi cũng đành mặc kệ, một tuần trước khi đi, tôi nghiên cứu hết những thứ gì ông ngoại cho tôi, đặc biệt mấy quyển sách về hạ độc, nó thật cao siêu, độc mà không độc thật kinh hồn. Chả trách Thiên Hậu mới khủng khiếp vậy, trong sách ghi rất rõ rằng:
“Vạn vật đều có thể hòa hợp, hoặc xung khắc lẫn nhau. Nên có thể hai vật cùng vô hại, nhưng khi kết hợp lại với nhau, chúng lại trở nên vô cùng độc. Trong sách này hướng dẫn cách kết hợp nó. Độc tuy là có thể hại người, nhưng cũng có thể cứu người, tùy là ta dùng nó thế nào”
Võ vẽ tôi cũng không ham lắm, thời đại kim tiền này võ vẽ thực sự khó xài. Hơn nữa ba năm võ tàu, không bằng một chầu củ đậu (từ lóng ám chỉ hành vi ném đá). Đã thế bây giờ súng đạn nhiều như rươi, tôi không tự tin cho lắm, nên tôi quyết định gia nhập Ngũ Độc giáo, chắc là mẹ con giống nhau hì hì… Càng học tôi càng thấy nó vi diệu, và tôi càng hiểu cách con mụ Thiên Hậu làm hơn…
Một tuần trôi đi tôi cũng kiên trì lĩnh hội được hết, nên sau khi học xong tôi đốt hết sách theo lời của ông ngoại dặn trong đó. Tôi qua chỗ bọn thằng Doanh Thái Tử và Cu Sủn để chuẩn bị lên đường, vì mang theo nhiều vũ khí, nên chúng tôi không thể đi công khai được. Cả đoàn đi chỉ có chục người bao gồm: Tôi, Tiểu Linh và Thà Béo, Cu Sủn, Doanh Thái Tử cùng Rurouni Kenshin, mấy người còn lại chủ yếu đi để phục vụ Rurouni Kenshin. Vì hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, chúng tôi đi đường tiểu ngạch, vượt biên sang Campuchia…
Chúng tôi đã đi mấy ngày ròng rã thì cũng đến Phnôm Pênh, cả chặng đường đi không hề bất trắc gì, làm cho tôi thấy rờn rợn. Chẳng phải ông ngoại tôi đã cảnh báo rồi sao? Tuy nhiên có chỗ khó hiểu là tại Chú Bạch lại để Tiểu Linh đi Tam Giác Vàng là ý gì? Trong khi em ấy chẳng thể tự bảo vệ bản thân trước nguy hiểm. Nói gì chiến đấu lại kẻ địch, còn thêm Rurouni Kenshin nằm bất động như vậy. Nói thực sự chỉ cần một nhóm nào đó lom dom cướp vặt thôi, tôi cũng thấy đủ khốn đốn rồi…
Đám Doanh Thái Tử và Cu Sủn thất vọng ra mặt, chúng muốn chiến một trận ra gì hơn hồi ở Tam Đảo nên than thở rằng:
– Tưởng rằng ra ngoài sẽ được thoải mái chân tay hơn trong nước, ai dè đến tận Campuchia này mà vẫn chẳng có trò gì vui, đeo súng đeo đạn theo mệt hết cả người. Chúng em buồn chân, buồn tay lắm rồi đó anh…
– Hai chú còn ngựa non háu đá lắm, ba mươi chưa phải là tết đâu, cứ từ từ khoai sẽ nhừ. Chỉ sợ hai chú không có sức bảo vệ nổi Chị Linh Linh của các chú, Cùng cái tên ốm liệt giường kia thôi… đừng có nóng…
Thà Béo đúng là dày dạn hơn, hắn bình tĩnh hơn hẳn thật, giá như Rurouni Kenshin mà hắn tỉnh, thì chắc tôi cũng không lo không thể đưa được Tiểu Linh đến Tam Giác Vàng bình yên. Có thể đây là bình yên trước bão, càng yên lặng thì càng thấy nguy hiểm. Nên tôi cũng nói:
– Mọi người nên cảnh giác, có thể mọi việc chưa bắt đầu. Chúng ta còn qua Thái Lan rồi mới biết, anh em nên thận trọng là hơn…
Nhưng mấy ngày sau nữa khi di chuyển qua Pursat, rồi đến Battambang. Mọi thứ vẫn bình yên đến khó tả. Không cảnh sát lục soát, không giang hồ chặn đường. Chuyến đi bình yên đến bất thường, nên khi đến Poipet chuẩn bị vượt biên sang Thái Lan, thì tôi phải lên dây cót tinh thần cho anh em. Tôi quay lại dặn hội thằng Doanh Thái Tử và Cu Sủn rằng:
– Hai thằng em phải lo bảo vệ Rurouni Kenshin, cùng với Thà Béo, anh sẽ bảo vệ chị Tiểu Linh, chuyến đi này đến giờ bình yên quá, e rằng không ổn đâu…
– Vâng anh! Chúng em sẽ cẩn thận, nhưng thực sự thì cũng nhàn chân, nhàn tay qua rồi, có vài mạng ra đây chiến cho nhẹ bớt đạn dược đi thì vui…
Cu Sủn hào hứng nói, vì dù sao ở Việt Nam muốn chiến nhau cũng không dễ gì, làm to chuyện chỉ phút mốt là sẽ bị dẹp ngay, cả bên ta lẫn bên địch… Khát khao chiến đấu của nó tôi cũng hiểu, nhưng mà ở đây rất nguy hiểm. Kẻ địch lại chẳng biết là ai cả… Chưa kể bất đồng ngôn ngữ, tôi bắt đầu mỗi ngày thấy một lo lắng hơn…
Khi vượt qua đường rừng để vào Thái Lan, tôi càng trở nên lo lắng, đường rừng rậm rạp, người dẫn đường lại là người Campuchia. Họ leo đồi núi rất nhanh và lẹ, nhưng nhóm chúng tôi quả thực rất không quen. Cây lá rậm rạp ngứa ngáy, nhất là Tiểu Linh cô gái duy nhất của đoàn, thì càng cực khổ gấp bội. Nên đi đến một đoạn rừng thưa hơn, tôi ra hiệu bảo nhóm người dẫn đường muốn nghỉ. Người phiên dịch lắc đầu bảo tôi rằng:
– Họ nói không thể nghỉ, đoạn này không có biên phòng, nhưng lại dễ có cướp…
– Cướp? Chúng tôi có vũ khí sợ gì bọn cướp vặt ấy…
Vì tôi thấy nếu chỉ là cướp vặt không quá đáng sợ… Nên dẫn cả đoàn tự ý rẽ sang trái đi thêm một đoạn, đến một bãi đất thoáng hơn phía trước, tính để cho Tiểu Linh được nghỉ ngơi… Tuy nhiên tôi chợt hoang mang, vì nếu là cướp có vũ trang thì thực sự rất là nguy hiểm, nên khi tôi dừng đoàn tính ngồi nghỉ, thì người phiên dịch đã nói chen ngày vào:
– Cướp ở đây rất nguy hiểm, không giống ở Việt Nam, và đặc biệt là có vũ trang như quân đội…
– Pằng… pằng… chíu… chíu…
Anh ta chưa nói hết thì đã có loạt súng AK vang lên chát chúa, may là chỉ bắn chỉ thiên dọa nạt. Không trong nhóm của tôi đã có kẻ ra ma, từ các bụi rậm chung quanh bắt đầu rung động, đứng dậy lố nhố là người, mặc đồ theo phong cách người Thái Lan, bọn chúng vũ khí đầy mình. Khoảng hơn hai chục thằng vây tròn chúng tôi vào giữa. Tiểu Linh sợ hãi chạy núp ra sau lưng tôi, nhưng vẫn không tránh nổi ánh mắt hau háu nhìn vào em ấy, cô gái duy nhất trong đoàn.
Có một tên trong đoàn nói với chúng tôi bằng tiếng Thái, tôi hỏi lại người phiên dịch rằng hắn muốn gì, thì người phiên dịch đáp:
– Hắn nói để lại tiền bạc và cô gái, thì sẽ được đi… không sẽ bắn chết hết…
Tôi nghe chừng chúng giống cướp đường, hơn là ai đó nhúng tay vào. Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, tôi căng đầu ra tính kế… Là do tôi chủ quan nên kêu đoàn dừng nghỉ ở đây, bây giờ đất khách quê người biết làm thế nào? Tự tôi nhảy vào ổ phục kích của chúng, trước một rừng súng đạn trước mắt. Thật sự là thế khó cho tôi rồi…
Tên có vẻ như thủ lĩnh thấy Tiểu Linh xinh đẹp, nên xông lên kéo em ấy ngoài. Trong sự bất lực của đám người chúng tôi…
– Roạt…
Cái áo phông của Linh Linh bị xé toạc, lộ ra khoảng ngực trắng ngần, làm bọn chung quanh mắt trố lên dò xét. Thì bỗng một đứa đứng phía xa nhào lên nói:
– No… no…
Tôi nhận thấy là một đứa con gái, nhìn dáng vẻ quen quen… Nhìn dáng vẻ đó tôi đã gặp ở đâu đó rồi, là ở Việt Nam… như vậy thì ai là kẻ bày trò. Và phải đợi đến tận đây mới ra tay nhỉ… Thật là âm hiểm vô cùng…