Tình già

Chương 26



Phần 26

Nói là làm, thời gian gấp rút lắm rồi, ngay buổi chiều hôm qua, Thủy đã gọi điện đặt lịch khám cho mình ở bệnh viện Thiên Ngọc. Phụ nữ cũng như nam giới, thông thường đều không muốn để ai biết cái bệnh tế nhị của mình. Thủy cũng vậy cô không muốn ai biết mình bị bệnh lãnh cảm ấy thế nên cô chọn bệnh viện tư nhân, vì ở đó có các dịch vụ đặc biệt, được làm theo ý muốn cá nhân. Cô không muốn ai biết mặt, kể cả bác sĩ khám bệnh. Thủy lấy một cái tên giả đăng ký khám.

Vào trong bệnh viện rồi, Thủy vẫn đeo khẩu trang kín mít loại rất dày che kín mặt chỉ hở mỗi đôi mắt, đứng trước lễ tân bệnh viện. Vì cái khẩu trang quá dày đang ở trên miệng nên giọng nói của Thủy khác rất nhiều so với ngày thường mà có khi ngay cả người thân cũng không nhận ra:

– Chị có đặt lịch khám sáng nay.

Lễ tân bệnh viện đứng dậy lễ phép thưa:

– Để em kiểm tra, chị tên là gì ạ?

– Trần Mai Trang.

Cô lễ tân sau khi kiểm tra danh sách các bệnh nhân đặt lịch khám bệnh thì tìm thấy tên Trần Mai Trang, cô đưa cho Thủy một quyển số khám bệnh có ghi sẵn tên và ghi sơ qua tình hình bệnh án:

– Vâng ạ, em thấy rồi, chị cầm giúp em quyển sổ khám bệnh, sẽ có y tá dẫn chị lên phòng khám.

Thủy cầm quyển sổ và đi theo một cô y tá vào thang máy lên trên tầng cao.

Đến khoa Phụ Khoa thì cô y tá dẫn chị vào một phòng khám riêng, khác với phòng bình thường mà ông Tình vẫn hay khám bệnh. Phòng này diện tích có bé hơn nhưng trang thiết bị đều hiện đại và sạch sẽ hơn phòng khám bình thường. Cô y tá lấy cho Thủy một chiếc váy rất rộng màu hồng:

– Chị mặc đồ này giúp em ạ.

Thủy có chút lưỡng lự:

– Chị phải bỏ hết quần áo của mình ra à?

– Vâng ạ, như vậy sẽ tiện cho việc khám bệnh hơn. Em thấy trong sổ khám bệnh chị yêu cầu khám đặc biệt, không để bác sĩ biết mặt phải không ạ?

– Uh.

Nói xong, Thủy cầm chiếc váy hồng vào nhà vệ sinh ở ngay trong phòng khám. Ở trong đó Thủy cởi hết quần áo của mình đặt vào một chiếc giỏ để sẵn ở đó rồi mặc chiếc váy vào. Toàn thân Thủy giờ như ở truồng vì cả quần lót và áo lót Thủy đều đã bị cởi ra, chiếc váy thì rộng làm Thủy có cảm giác mình như đang trần truồng vậy. Cô rón rén bước ra ngoài.

– Mời chị nằm lên bàn này ạ.

Thủy từ từ nằm lên trên bàn, cô nhìn xuống bên dưới thấy có hai cái giá inox treo chân nhưng chưa vội gác lên đó mà đặt đôi chân mình xuôi theo giường.

– “Roẹt”, cô y tá kéo tấm ri đô ngang phần bụng của Thủy, rồi kéo thêm 2 tấm ở hai bên sườn nữa tạo thành một không gian riêng mà chỉ có một mình Thủy ở trong đó. Chỉ lộ ra từ phần eo trở xuống là thòi ra bên ngoài.

Xong xuôi đâu đấy, cô y tá mở lời:

– Chị chờ cho một chút nhé, bác sĩ sẽ vào ngay.

Chỉ khoảng một phút sau, bác sĩ Tình của chúng ta trong bộ đồ khám bệnh màu trắng bước vào, trên tay ông cầm quyển sổ khám bệnh của bệnh nhân tên Trần Mai Trang, đọc lướt qua những triệu trứng theo lời khai của bệnh nhân và những yêu cầu khám bệnh đặc biệt. Đối với bệnh viện tư mà nói, những yêu cầu đặc biệt của bệnh nhân kiểu như thế này không có gì là lạ cả.

Bác sĩ kéo một cái ghế lại gần giường khám bệnh, chiếc ghế đặt ngay ở dưới chân của Thủy, lúc này bác sĩ Tình mới chỉ nhìn thấy phần chân bệnh nhân từ đầu gối trở xuống còn từ trên trở lên bị chiếc váy che khuất.

Ông Tình cũng đeo khẩu nên giọng nói của ông có chút khác hơn so với lúc bình thường. Vừa nhìn vào bụng chân của Thủy ông vừa nói:

– Trần Mai Trang, 27 tuổi, theo bệnh án cháu khai thì cháu thấy mình có triệu chứng của lãnh cảm.

Thủy hơi hộp hộp vì nghe giọng thì biết là bác sĩ nam, lại thấy giọng nói này có một cái gì đó hơi quen quen trong trí nhớ của mình. Nhưng thấy gọi mình là cháu thì đoán là tuổi chắc đã nhiều, nghĩ đến đây cô thấy có chút yên tâm hơn một tẹo. Cũng tại cô sơ xuất không hỏi bác sĩ trưởng khoa là nam hay nữ. Hôm qua đặt lịch khám thì chỉ yêu cầu đích thân bác sĩ trưởng khoa khám mà thôi.

Đầu óc Thủy đang mông lung tiếng bác sĩ lại vang lên như tiếp thêm động lực để cô lựa chọn:

– Chắc là lần đầu tiên đi khám bệnh phụ khoa nên ngại phải không? Bác là bác sĩ trưởng khoa ở đây, trường hợp của cháu bệnh viện chữa rất nhiều và rất có hiệu quả rồi. Cháu đừng lo lắng gì cả, hãy thả lỏng bản thân. Mình có bệnh thì chữa bệnh có gì mà ngại đâu.

Thủy nghe vậy thì cũng yên tâm, với vốn kiến thức của cô thì chuyện bác sĩ nam khám phụ khoa, bác sĩ nữ khám nam khoa là chuyện hết sức bình thường, ở đây hoàn toàn là góc độ chuyện môn thôi:

– Vâng, cháu cũng hơi ngại ngại một chút.

Bác sĩ Tình mở ra cho bệnh nhân chọn một cách khám bệnh khác:

– Hay là nếu cháu ngại thì để bác gọi một bác sĩ nữ đến khám cho cháu.

Thủy biết bệnh của mình cần một bác sĩ có chuyên môn mới chóng lành được, đây là vị bác sĩ trưởng khoa, người khác chắc không có tay nghề như ông ấy. Vậy nên cô nói:

– Dạ không cần đâu ạ. Giờ cháu đỡ ngại rồi.

– Tốt, cháu nên nhớ rằng ở đây chỉ có chuyên môn về bệnh lý thôi. Bác làm nghề y đến nay đã gần 40 năm rồi, bác rất tôn trọng bệnh nhân của mình, tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân. Vì vậy cháu hoàn toàn yên tâm nhé.

– “Vâng ạ”, Thủy thật lòng yên tâm sau khi nghe mấy lời của bác sĩ.

Vậy là ông Tình bắt đầu đi vào chuyên môn:

– Nào, giờ chúng ta bắt đầu khám bệnh nhé, bác nói trước này. Khám bệnh của cháu thì bác sẽ hỏi một số chuyện liên quan đến vấn đề nhạy cảm quan hệ vợ chồng. Cháu đừng ngại, cứ nói những gì cháu hiểu biết, có như vậy mới nhanh khỏi bệnh.

Thủy đặt tay lên ngực mình, giờ này cô thấy mình hơi lỗi, đi khám bướm thì chắc là không cần phải cởi áo lót, đằng này cô lại cởi sạch, thành ra vú cô đang ở trần bị bàn tay đắp lên trên, mặc dù vẫn qua một lớp vải mỏng của cái váy.

– Vâng ạ.

Bác sĩ Tình đặt câu hỏi đầu tiên, mắt ông vẫn nhìn chằm chằm vào chân trần của bệnh nhân từ đầu gối trở xuống, nhìn lên phía trên chỉ thấy thấp thoáng hình dạng của cái mu bướm đang bị cái váy che khuất. Ông thầm đoán bệnh nhân rất đẹp, vì chỉ có người đẹp mới có làn da dưới chân trắng như vậy, những sợi lông tơ ở bụng chân mọc rất đều, không một vết sẹo nhỏ:

– Cháu có gia đình chưa?

Mặc dù bác sĩ hoàn toàn chưa chạm vào người, nhưng Thủy vẫn thấy mình hồi hộp:

– Cháu có rồi ạ, cháu lập gia đình được 6 năm rồi.

Ông Tình có thoáng nghĩ đến cô con dâu của mình, nói cưới thằng con trai út của ông cũng được gần 6 năm:

– Cháu chắc là sinh con rồi chứ?

– Vâng ạ, cháu được 1 cháu năm nay 5 tuổi ạ.

Lại đúng bằng tuổi thằng cháu nội của ông:

– Tại sao cháu nghĩ cháu bị bệnh lãnh cảm?

Thủy suy nghĩ một hồi rồi nhát ngừng nói:

– Cháu… không có hứng thú trong chuyện quan hệ vợ chồng. Hoàn toàn không có.

– Cháu có quan hệ tình dục với chồng không?

– Có… ạ.

– Tần suất thế nào?

– Chắc khoảng độ 2 lần 1 tháng?

– Chồng cháu có bình thường không? Ý bác nói là nhu cầu tình dục của chồng cháu.

– Cháu nghĩ là bình thường ạ.

Đối với người bị bệnh lãnh cảm, việc quan hệ tình dục không khác mấy so với tra tấn cả, ông Tình thông cảm:

– Cháu chỉ quan hệ tình dục với chồng vì chiều chồng thôi chứ hoàn toàn không có nhu cầu thỏa mãn cho bản thân phải không?

– Vâng ạ.

Màn đối đáp qua tấm rèm vẫn liên tục diễn ra. Những câu hỏi của bác sĩ Tình và bệnh nhân Thủy nhằm mục đích tìm hiểu thêm về nguyên nhân gây ra bệnh lý. Ông Tình hỏi tiếp:

– Mỗi lần quan hệ, chắc cháu cảm thấy khô rát vì bộ phận sinh dục không có nước phải không?

Thủy lí nhí đáp lời:

– Vâng ạ.

– Vậy cháu có sử dụng biện pháp nào để giảm việc khô rát không?

– Cháu có ạ, cháu sử dụng gel bôi trơn.

– Cháu có sử dụng biện pháp tránh thai nào không?

– Chồng cháu dùng bao cao su ạ?

Bác sĩ Tình lại nghĩ một hồi rồi đưa ra kết luận đầu tiên:

– Như vậy ban đầu có thể kết luận cháu có các biểu hiện của bệnh lãnh cảm. Đối với phụ nữ biểu hiện của bệnh là: Không có cảm giác ham muốn và khi quan hệ thì bộ phận sinh dục không sản sinh dịch nhờn. Giờ ta đi tìm hiểu nguyên nhân được không?

– Vâng ạ.

Điều trị bệnh lãnh cảm cũng giống như bệnh liệt dương, bệnh xuất tinh sớm của nam giới, nguyên nhân thường có hai loại là tâm lý và bệnh lý. Bác sĩ giỏi cần phải biết được tất cả các nguyên nhân có thể của bệnh.

– Theo trí nhớ của cháu thì cháu bị như vậy từ bao giờ?

Không khó để Thủy có thể trả lời ngay bác sĩ:

– Từ khi cháu lập gia đình.

Vẫn từ sau bức rèm, bác sĩ Tình hỏi tiếp:

– Trước đó thì sao?

Đến câu hỏi này thì Thủy e ngại thực sự không muốn nói ra, cô nhát ngừng nhát nghỉ hít thở thật mạnh để nói ra điều bí mật của mình, cũng bởi ở đây bảo vệ thông tin cá nhân nên cô mới dám nói:

– Cái này… Trước khi lấy chồng, cháu có quan hệ tình dục 1 lần duy nhất. Đó là lần… cháu bị… bỏ thuốc kích dục… rồi cháu bị… hiếp dâm.

Ông Tình thở dài, ông đã gần như suy đoán được nguyên nhân bệnh lý của bệnh nhân, trường hợp này trong cả cuộc đời khám phụ khoa của ông đã gặp không ít:

– Có phải chuyện đó làm cháu bị một cú sốc tâm lý rất nặng nề?

Thủy đáp nhẹ:

– Vâng thưa bác sĩ.

– Cũng kể từ đó cháu có thái độ sợ sệt, hay đúng ra làm căm ghét phải quan hệ tình dục?

– Vâng ạ.

Bác sĩ Tình phấn chấn hẳn, đã qua thời gian hỏi bệnh, giờ đến thời gian khám bệnh:

– Rồi. Bác đã biết phần nào nguyên nhân bệnh của cháu rồi. Giờ bác cần khám cơ thể của cháu để loại trừ nguyên nhân cơ địa nữa.

Từ đầu lúc khám bệnh đến giờ, Thủy đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều vì lối nói chuyện chân tình, khoa học và y tế của bác sĩ. Nhưng bắt đầu từ đây, theo như lời bác sĩ là cô phải trực tiếp trưng hạ thể ra cho bác sĩ khám, chính vì vậy Thủy bắt đầu hồi hộp căng thẳng. Đời cô tính đến nay mới chỉ có 2 người đàn ông được nhìn vào lồn thôi. Người đầu tiên là gã sở khanh Huy đã vần vò cô cả một đêm. Người thứ nữa chính là Lưu chồng cô. Nay nếu mở lồn ra cho bác sĩ khám thì là người thứ 3. Nhưng trường hợp này không thể tính là xấu xa được. Đang suy nghĩ chưa biết phải làm gì, trống ngực thì cứ đập thình thịch thì bác sĩ hối:

– Cháu vén váy lên bụng rồi đặt hai chân vào giá đỡ. Bác sẽ khám cho cháu.

Nói xong bác sĩ Tình quay ra bàn đựng bộ dụng cụ thần thánh của mình. Lúc quay lại thì ông Tình của chúng ta thẫn thờ toàn thân người, buồi ông nhanh chóng cửng lên thò hẳn ra khỏi cạp quần lót. Bởi trước mắt ông là toàn bộ thân dưới của bệnh nhân. Trắng nõn từ ngón chân lên đến tận eo. Đôi chân dài thon thả mịn màng như của một người mẫu thực thụ.

Nhưng chưa hết đâu, mu bướm của bệnh nhân vồng lên nhìn vô cùng hấp dấp, lông lồn lưa thưa mượt mà mọc đều ở trên mu, còn dưới cái mu là toàn bộ cái lồn đỏ au không có một sợi lông nào dù chỉ là lông măng. Mặc dù hai cái chân đang đặt lên giá đỡ chĩa về hai bên nhưng hai môi lồn lớn vẫn khép lại che đi cái miệng lồn. Đầu lồn thì thừa hẳn ra ngoài một đoạn rất dài nhìn từ xa tưởng đó là dương vật của một bé trai vừa mới sinh ra. Nếu chỉ nhìn từ dưới mà không nhìn mu lồn thì có thể tưởng tượng đây chỉ là cái lồn của một cô gái vừa vào tuổi dậy thì mà thôi.

Ông Tình xuýt chút nữa thì rên rỉ phát ra tiếng ở trong cổ họng. Trong sự nghiệp khám lồn phụ nữ, đây có lẽ là cái lồn đẹp nhất, ngon nhất mà ông được tận mục sở thị. Cũng bởi dạo gần đây ở nhà xảy ra nhiều chuyện nên không có thủ dâm. Nay cả triệu con tinh binh đang độ trưởng thành đánh hơi thấy lồn đẹp thì tức tốc biểu tình đòi giải thoát. Phản ứng của bác sĩ âu cũng là đòi hỏi vô thức của sinh lý thôi, bác sĩ có thế nào cũng chỉ là con người, là con đực đứng trước một cái. Ông Tình không cố tình như vậy.

Bàn tay bưng cái khay có hơi run run vì tâm thần bất định, mãi một lúc ông Tình mới ngồi xuống được cái ghế cũng bởi vừa đi ông vừa nhìn như muốn đốt cháy cái âm hộ của bệnh nhân, cái rèm che mất mặt của người khám rồi thế nên ông có nhìn kiểu gì thì cũng không bị bệnh nhân phát hiện ra biểu hiện bất thường của mình.

Xỏ đôi găng tay cao su vào, ông chỉ muốn xộc một phát thật mạnh úp cả bàn tay của mình vào lồn bệnh nhân, nhưng ông kiềm chế được mà từ từ từng chút một đặt hai ngón tay của mình vào hai cái môi lồn, sau đó ông từ từ banh chúng ra hai bên để được nhìn trực tiếp vào vị trí mà nãy giờ vẫn còn ẩn nấp phía sau.

Ôi trời ơi, lỗ lồn có màu hồng của máu chỉ to như một cái đầu đũa, có thể thấy lồn bệnh nhân đã có một con rồi mà không khác so với gái trinh là mấy. Có lẽ vì quan hệ tình dục ít, hoặc cũng có thể vì dương vật chồng bệnh nhân quá bé. Hoặc cũng thể vì bệnh nhân có một cơ địa quá đặc biệt, đó là khả năng co dãn của thành âm đạo khác người, nên có bị nong to ra đến mấy nhưng khi bình thường lại co lại trở lại hình dạng ban đầu. Phải khám kỹ mới biết được.

Thủy thấy có vật gì đó chạm vào lồn mình thì nhíu cửa lồn lại một cái theo phản xạ tự vệ, mông cô hơi nhổm lên so với mặt giường khám. Đó chỉ đơn giản là cảm giác ngượng ngùng, sợ sệt thôi. Chứ hiện nay cô hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn theo kiểu nứng vì lồn bị sờ.

Ông Tình chăm chú quan sát toàn bộ mặt bên ngoài lồn, từ cửa lỗ lồn đến lỗ tiểu, rồi còn nhìn thật là kỹ vào cái hột le cực kỳ đặc biệt của bệnh nhân. Ông nhớ có lần ông đã từng được khám cho một bệnh nhân có hột le thò hẳn ra ngoài giống như bệnh nhân này, đó là một cô gái có giới tính không bình thường, cô là les và hay dùng chính hột le của mình mà địt vào lồn một cô gái khác. Nhưng xem chừng bệnh nhân đang nằm kia không phải les, nếu như vậy thì thực sự quá là đặc biệt.

Sau khi quan sát kỹ, ông Tình chợt nghĩ trong đầu: “Cái lồn này thiếu đúng 1 thứ, đó là nước”.

Khám ngoài xong xuôi, không vấn đề gì, giờ đến khám trong. Ông Tình lấy vật cưng của mình ra, ông chọn cái kẹp mỏ vịt loại bé nhất bằng nhựa màu trắng. Ông chọn loại bé là có ý đồ chuyên môn rất rõ ràng. Lỗ lồn bệnh nhân nhỏ thì dùng loại nhỏ thôi. Bôi một chút nước vào đầu kẹp, ông Tình chầm chậm đặt vào cửa lỗ lồn rồi từ từ ẩn vào trong.

Thủy đang nằm nhắm mắt lại, khuôn mặt nhăn nhó có chút khó chịu vì cảm giác có cái gì đó đút vào trong cơ thể mình. Cảm giác khó chịu này giống y như lúc cô bị Lưu địt, đó làm cảm giác chịu đựng.

Khi ấn kẹp vào sâu bên trong, ông Tình một lần nữa ngạc nhiên vì cấu tạo của âm đạo bệnh nhân. Bình thường chiều dài của ống âm đạo phải đến tận chuôi của kẹp mỏ vịt, nhưng lần này mới chỉ vào được 2/3 thôi ông đã không thể ấn tiếp được nữa vì nó đã vào đến tận cùng rồi. Đây rõ ràng là một cái lồn cực kỳ đặc biệt, đặc biệt từ ngoài vào trong.

Nói không ngoa, đây là một cái lồn có thể làm bất kỳ một người đàn ông nào mê muội. Nó nhỏ, có co giãn, lại ngắn nữa. Vì vậy chỉ cần buồi có độ dài trung bình thôi vẫn có thể chọc vào đến tận cửa tử cung, thậm chí nếu buồi dài như của ông Tình đây thì có thể chọc đầu buồi vào tận bên trong tử cung nữa. Chỉ nghĩ đến có như vậy mà xém chút nữa là ông Tình xuất tinh.

Bấm kẹp vài phát để mở rộng cửa âm đạo, bác sĩ Tình rọi đèn pin vào bên trong, ông nói trong hơi thở gấp gáp:

– Cháu có thấy đau không, nếu đau thì bảo bác.

Thủy không thấy đau, không thấy rát, chỉ thấy thốn, còn cảm giác nứng chỉ là con số 0 tròn trĩnh:

– Không ạ.

Bác sĩ Tình yên tâm nhìn vào bên trong. Từng nếp từng nếp thành âm đạo như những con sóng nối tiếp nhau, đỏ au đang cuồn cuộn co co giãn giãn theo phản ứng vì bị cái kẹp nong ra. Ở sâu bên trong, cửa tử cung cũng to hơn bình thường một chút, điều này càng làm cho cái lồn này đặc biệt lại thêm đặc biệt. Các bạn phải nhớ, nếu cửa tử cung mà to gặp buồi dài chọc vào được đến tận đây thì rất có khả năng buồi xuyên qua cánh cửa thứ 2 này mà chui vào bên trong. Còn gì sướng bằng cùng một phát địt mà chui vào 2 cái lỗ, giống kiểu như niềm vui nhân đôi, một lúc được cắm vào 2 lồn vậy.

Là người có chuyên môn, lại là người thường xuyên được thăm khám các thể loại lồn trên cõi đời này, ông Tình một lần nữa trầm trồ, xuýt xoa vì cái lồn của bệnh nhân. Có thể nói nó không những đẹp mà còn rất đặc biệt. Nếu được địt vào cái lồn này thì cả đời sẽ không bao giờ quên được. Chắc chắn là như vậy.

Rút kẹp mỏ vịt ra khỏi lồn rồi đặt vào khay đựng dụng cụ, ông Tình quay lại nhìn vào lồn, quả đúng như ông dự đoán, cửa lỗ lồn giờ đã co lại đúng như trước kia, to đúng bằng cái đầu đũa. Mặc dù ông Tình vẫn nhìn vào lồn bệnh nhân nhưng miệng bắt đầu nói:

– Về cơ bản thì bộ phận sinh dục của cháu hoàn toàn bình thường, chỉ có duy nhất một vấn đề là không tiết dịch nhờn bôi trơn thôi. Về vấn đề này cũng không khó giải quyết. Quan trọng nhất chính là bản thân cháu.

Đáng nhẽ ông Tình có thể cho bệnh nhân khép lồn lại rồi nói chuyện cũng chẳng sao, nhưng ông không làm như vậy, chẳng tội gì mà không có mắt mình chiêm ngưỡng cả. Thủy lo lắng hỏi lại:

– Bản thân cháu ạ?

– Uh, nguyên nhân chính ở đây chính là tâm lý của cháu, cháu vẫn bị quá khứ đè nặng, vẫn luôn bị ám ảnh bởi lần cháu bị hãm hiếp. Nghe bác này, bác chắc cũng bằng tuổi cha mẹ cháu. Chuyện gì qua rồi thì nên cho qua cháu ạ, sống hướng về tương lai chứ không nên đặt nặng quá khứ.

– “Vâng ạ, giờ cháu phải làm sao? Cháu muốn cháu là một người phụ nữ bình thường như bao người khác”, Thủy mắm môi quyết tâm chữa lành bệnh, đó là chính là cuộc sống của cô, của con trai cô.

Ông Tình trầm giọng xuống vì bản thân ông không tự tin khi nói, nó vượt lên góc độ chuyên môn một vài phần:

– Bác đã có phác đồ điều trị cho bệnh của cháu, chỉ cần cháu phối hợp, bác đảm bảo bệnh của cháu sẽ chữa lành trong ít nhất 3 lần khám, nhiều nhất là 5 lần.

Phác đồ điều trị đã có sẵn trong đầu ông Tình, nhưng nếu là bệnh nhân khác, là cái lồn khác không phải cái lồn này, ông hoàn toàn có thể hướng dẫn bệnh nhân về nhà tự làm. Nhưng đằng này ông lại muốn mình là người trực tiếp làm, đó là cái vượt lên vài phần.

Chương trước Chương tiếp
Loading...