Tình già
Chương 52
Tiếng chim hót trên những cây bằng lăng tím ngoài sân vọng vào, ánh nắng chói chang của mùa hè oi ả cũng rọi vào nốt. Trời đã sáng lắm rồi mà bà Oanh vẫn trần truồng cuộn tròn trong lòng ông Tình. Cả hai có thể gọi là “vợ chồng” được chưa nhỉ?, Được quá chứ còn gì nữa, họ chỉ còn thiếu mỗi thủ tục trên Phường và một vài mâm cỗ báo cáo gia tiên, người thân, bạn bè đồng nghiệp nữa là xong, nhưng đó cũng chỉ là thủ tục cần phải hoàn thiện trong tương lai gần thôi. Còn trong lòng của “đôi trẻ”, họ chính là vợ, là chồng của nhau rồi còn gì.
Đêm hôm qua, lúc ông Tình gõ cửa phòng hoa chúc lúc 8h30, đến khi cả hai ông bà cùng xuất tinh và vật vã ôm rịt lấy nhau là 10h đêm. Một tiếng rưỡi, đối với thanh niên như tôi, như các bạn đọc của tôi chắc không phải là chuyện gì đó quá “khủng”, cũng bình thường như cân cam hộp bánh thôi phải không nào? Nhưng đối với ông Tình, bà Oanh, kẻ 60 người 58 thì quả thực là không đơn giản chút nào. Ham muốn thì có đấy, tinh trùng và dâm thủy thì còn nguyên đấy, nhưng để kéo dài cuộc yêu đến 90 phút thì cái cần nhất lại chính là sức, mà cái đó thì người ta gọi là: “Cái tuổi nó đuổi cái dai”.
Mũi bà Oanh nằm ở nách ông Tình, một thoáng cựa quậy làm bà tỉnh giấc, tựa thấy mình như đang ở trong giấc mộng điệp. Mới đây thôi, cái giường này chỉ có một mình bà, có ôm thì cũng chỉ là ôm cái gối. Nhưng giờ đây khác à nha, bà đang ôm một con người bằng xương bằng thịt, mùi đàn ông, mùi thịt người xen lẫn cả mùi tình dục đang nồng đậm khắp căn phòng. Bà khẽ khàng đặt tay lên núm vú của mình đang ép vào mạng sườn người đàn ông, thấy đau đau thì bà mới kết luận rằng đây là thật chứ không phải là mơ.
Những hình ảnh đêm qua hiện dần lên trong đầu bà một cách rõ nét.
‘Đầu tiên anh trao cho em nụ hôn ngọt ngào, ướt át, trần tục, đê mê nhất từ khi được sinh ra đến giờ. Ôi, cái đầu lưỡi của anh như một con rắn sục sạo khắp khoang miệng em, nó miết vào răng, vào lợi, vào hàm, vào vòm họng. Rồi hai cái lưỡi như hai vận động viên đấu vật, khi trọng tài phất cờ báo hiệu trận đấu bắt đầu là bất chấp lao vào ôm rịt lấy nhau không rời. Nước bọt sao tự nhiên lại ngọt thế, lại ngậy thế cơ chứ hả anh.
Rồi lúc anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo dài làm thân thể trần truồng mấy chục năm giữ gìn của em phô bày hết ra cho anh xem không sót một tấc thịt nào trước ánh điện sáng trưng. Có khi anh đã đếm xong trên người em có bao nhiêu cái nốt ruồi, có bao nhiêu vết sẹo rồi.
Tại sao anh không bú vú em trước mà bú lồn đầu tiên, có phải anh đã đọc qua binh pháp Tôn Tử, “đánh rắn phải đánh dập đầu”, chọn tướng mà đánh trước tiên không? Nhớ lại giây phút đó thôi mà bướm em đang giật giật đây này. Mẹ cha cái lưỡi nhà anh, nó đánh, nó liếm lồn em. Cha mẹ cái miệng anh, nó hôn, nó mút lồn em. Làm lồn em ướt như chó nghịch mưa, làm lồn em nó phê như con tê tê, làm lồn em co như lò xo bị nén, làm lồn em giật như bị điện chích.
Cái buồi của anh sao mà to thế hả? Em hỏi anh đấy! Là di truyền ba đời bảy kiếp nhà anh hay là anh ăn cái gì hàng ngày mà sao buồi anh to thế. Mồm em cũng đâu phải dạng chúm cha chúm gì cho cam, vậy mà em phải há toác ra như cá ngão mới ngậm vừa cái đầu khấc, cái đầu buồi anh chạm vào đến tận họng làm em nôn nao muốn ọe rồi mà vẫn còn nguyên một nửa ở bên ngoài.
Anh có biết lúc anh tì đầu buồi vào cửa lồn em lúc đó em sợ thế nào không? Em có cảm giác như anh đang chuẩn bị nhét một khúc giò lụa ngày Tết Âm lịch vào lồn em. Lúc đó em sợ đau lắm, sợ lồn em sẽ chảy máu, sợ các cơ cửa lồn giãn ra vượt quá sự đàn hồi của nó đến nỗi không thể co lại được. Nhưng rồi anh đã động viên em, anh xiên chéo làm buồi khó khăn lắm nhưng cũng vượt qua được miệng hang chật hẹp mà chui vào trong. Rồi con trăn khổng lồ đó từng milimet một nhích dần, nhích dần vào sâu bên trong.
Khi chạm đáy, đầu buồi anh chạm vào cửa tử cung em, lúc đó không biết từ ẩm tỉ âm ti nào đó vọng về trong đầu em một chữ to đùng, là chữ gì anh biết không? Là “THỐN”. Cái cảm giác lúc sinh con lại ùa về, cảm giác đó chỉ có phụ nữ sinh con như chúng em mới biết đích thực nó là gì. Rồi khi anh từ từ rút buồi ra là lúc đó anh như kéo toàn bộ ruột gan em lôi ra ngoài, anh làm âm đạo em như muốn lộn ra luôn theo. Cũng may là có nước lồn. Lúc đó em vẫn còn sợ, nhưng ơn giời là lồn em vẫn tiết nước làm giảm ma sát.
Em biết anh kiên trì, nhẫn nại làm lồn em quen với kích thước của dương vật anh. Phải đến gần 30 phút sau em mới quen, mà khi em đã quen rồi thì em bắt đầu sướng. Mà em đã sướng rồi thì em bất chấp tất cả, em hô anh địt em nhanh hơn, địt em mạnh hơn. Anh làm theo. Anh chỉ địt em một tư thế thôi, nhưng với em như vậy đã là quá đủ cho lần đầu tiên của chúng mình.
Em xin hứa với anh, em xin thề với trời đất, với ông bà tổ tiên, từ những lần sau em sẽ cùng anh địt nhau nhiều tư thế khác theo sự hiểu biết của chúng mình. Em sẽ quỳ, em sẽ bò, em sẽ ngửa, em sẽ sấp, em sẽ nghiêng, em sẽ ngồi, em sẽ đứng, sẽ chổng mông, vân vân và mây mây cho anh địt em, cho em địt anh. Mấy hôm nay đang chính hè, nóng quá, đợi hôm nào có mây kéo đến làm không khí dịu mát em sẽ cho anh địt vào hậu môn em. Anh biết đấy, chúng mình rổ rá cạp lại, tuổi cũng đã ba cái đôi mươi rồi, em không có trinh lồn cho anh, nhưng trinh đít em còn nguyên đấy. Chuyện đó để sau rồi tính ha.
Hôm qua, anh xuất tinh vào lồn em. Mà nói đến chuyện xuất tinh, anh có biết là em đang cười không? Anh xuất tinh thật là có một mà không có hai, hay dùng ngôn ngữ của đám trẻ bây giờ thật là chuẩn soái ca, thật là bá đạo. Em được chứng kiến rất nhiều người xuất tinh rồi, là bệnh nhân họ xuất tinh ngay trên giường bệnh, nhưng cả đời em chưa từng được xem ai xuất tinh kiểu đái như anh. Hơn nữa, còn xuất trực tiếp trong lồn em mới ác con nhà bà ôn chứ. Chắc em sẽ chẳng bao giờ quên, lúc nhắm mắt xuôi tay về giời vẫn còn nhớ mất. Em đảm bảo nếu em còn có khả năng thụ thai, thì đêm qua em đã có cùng lúc mấy đứa trẻ hình thành trong dạ con rồi.
Mà nói đến chuyện này em mới nhớ, em mới tắt kinh nguyệt được hơn 1 năm, theo y học mà nói thì khả năng thụ thai là ít xảy ra. Là ít thôi chứ không phải là không thể. Biết đâu đấy khi em được quan hệ tình dục thường xuyên, hóc môn sinh dục nữ lại về, kinh nguyệt trở lại thì sao. Nếu vậy thì em vẫn có khả năng có thai, vẫn có thể sinh cho anh một đứa con. Chuyện đó để kệ đi anh nhỉ, nhân tính không bằng trời tính.
Lúc anh xuất tinh, em cũng xuất dâm thủy ra luôn, một tia nước từ hột le của em phọt ra ngoài, đó là một hiện tượng làm em bất ngờ và cũng vượt ngoài hiểu biết của em. Em không nghĩ là mình có thể làm được điều đó. Nó là vô lý, là không đúng kiến thức khoa học, nhưng nó đã xảy ra. Có thể gọi là một điều kỳ diệu được không anh nhỉ? Cơn cực khoái lần đầu tiên trong đời em lại diễn ra theo một cách như thế, ơn giời em hoàn toàn hạnh phúc với điều đó. Ước chi mỗi lần anh địt em là em được xuất dâm thủy ra từ đầu lồn như vậy, nếu được thế thì còn gì bằng.
Cuối cùng, anh rút buồi ra ngoài. Ôi cái âm hộ bao năm gìn giữ của em giờ lại thành ra cái hình hài như thế này sao, nó trống hoác. Là tại cái buồi anh, buồi anh đã tạo hình cái ống âm đạo giống như hình dạng buồi, em nhìn mà thấy xót xa. Cũng may giờ đây nó đã xẹp lại, khép nép giống như trước kia. Nhưng cơ thể em, em biết. Em biết lồn em giờ đã quen với buồi anh rồi, nó sẽ không còn sợ nữa mỗi lần lâm trận cùng anh đâu. Em hứa, em đảm bảo đấy. Hihihihhiiihihi. Thôi chết mẹ rồi, mải nghĩ quá, gần 9 giờ rồi. Dậy nấu ăn sáng cho “chàng” thôi. Hihihihihihihi”.
Đang định rón rén gỡ tay chồng ra thì bà Oanh bị ông Tình ôm ghì lại:
– Em mơ gì mà cười thế?
Không thoát được, bà lại ôm ông tiếp:
– Hihihihihi, kệ em. Anh ngủ tiếp đi, em dậy nấu đồ ăn sáng, hôm nay là chủ nhật, vợ chồng mình ở nhà cả ngày.
– E hèm, vợ… chồng… rồi đấy hử?
Đỏ mặt tía tai vì mình nói hớ, bà Oanh đáp trả bằng cách ôm ông chặt hơn, tay mò xuống háng ông túm lấy cái dương vật nần nẫn không biết là vì nứng hay vì buồn đái sáng nữa:
– Hôm qua cái này chui vào… người ta, giờ không là chồng thì đòi làm gì đây?
Ông Tình vẫn nhắm mắt chứ chưa mở hẳn ra, ông cũng như bà vừa rồi, đang nhớ lại cảnh ái ân đêm qua:
– Vợ yêu. Anh yêu em!
Rồi ông bà ôm rịt lấy nhau trong tình yêu, trong hạnh phúc. Một lúc sau, bà Oanh hỏi rất nhỏ:
– Anh này, hôm qua thấy em… thế nào?
– Vẫn còn… ngon lắm. Ha ha ha ha ha. Thế còn em thấy anh thế nào?
– Hihihihihi, vẫn còn… xí quách lắm. Ha ha ha ha.
Chiếc giường rung lên bần bật vì ông bà cùng nhau cười nắc nẻ. Hết tràng cười, bà Oanh hỏi tiếp:
– Đêm qua, em thấy cơ thể em lạ lắm. Lúc em… xuất í, theo như em hiểu biết thì không thể xảy ra trường hợp đấy.
Nhớ lại lúc bà Oanh xuất dâm thủy, ông Tình lục lại kiến thức của mình, vì ông là chuyên gia về Lồn mà:
– Là em không có chuyên môn sâu về sinh lý nữ thôi. Y học hiện tại hầu như không nói về trường hợp này. Nhưng anh đã từng đọc sách cổ Trung Hoa, có tài liệu ghi nhận về trường hợp phụ nữ cũng xuất tinh giống nam giới, đó là thời phong kiến. Các phi tần vợ vua vì cả ngàn người, quá nhiều nên đa số không được vua thị tẩm. Do đòi hỏi sinh lý cơ thể nên họ đã quan hệ tình dục đồng giới với nhau vì ở trong hậu cung ngoài vua là đàn ông ra thì còn lại đều là thái giám.
Chính vì quan hệ tình dục đồng giới nên họ thường lấy hột le làm dương vật giả, làm nhiều lần trong nhiều năm thì cơ thể tự khắc biến đổi theo và dần dần hột le có khả năng xuất dâm thủy giống như dương vật. Chỉ là xuất dâm thủy thôi chứ không phải là xuất tinh trùng. Về cấu tạo của hột le theo góc độ giải phẫu sinh lý thì cũng tương tự như dương vật, đầu hột le có khoảng 8.000 Đầu dây thần kinh nên rất nhạy cảm nếu được kích thích. Tóm lại hoàn toàn có khả năng nhưng để làm được như vậy là cực hiếm.
Nghe giảng đạo một hồi, tự cười tủm vì mình sở hữu cái “cực hiếm” đấy, nhất là nó thực sự khác biệt, mang lại trải nghiệm vô cùng tuyệt vời lúc lên đỉnh. Nhất định bà phải đạt được ở những lần tiếp theo. Thấy bà Oanh không nói gì, lại chỉ cười tủm, hợp thời, ông nói về một chuyện khác, là chuyện ông muốn nhờ bà giúp đỡ:
– Em này, có chuyện này anh muốn nhờ em giúp.
– Chuyện gì vậy anh?
– Là chuyện liên quan đến vợ chồng thằng Lưu.
Thời gian qua, ông bà nói chuyện với nhau nhiều, ông bà kể hết cho nhau nghe về điều kiện hoàn cảnh của nhau. Do đó bà Oanh đã nắm khá kỹ về gia đình ông Tình, tính cách của hai cậu con trai như thế nào, các cô con dâu ra làm sao, các cháu nội nữa:
– Vợ chồng Lưu? Em giúp được gì?
Vậy là ông Tình kể chi tiết hơn cho bà Oanh nghe về vấn đề mà vợ chồng Lưu gặp phải, kể về buổi nói chuyện của ông với Lưu chiều ngày hôm qua và phương án chữa trị mà ông phác thảo trong đầu. Tất nhiên, ông không dại gì mà nói là vấn đề của Thủy đã được ông giải quyết xong, giờ chỉ còn Lưu nữa thôi. Nghe xong bà Oanh có hơi ái ngại:
– Em trực tiếp chữa cho Lưu?
Vấn đề của Lưu thì bà Oanh không có ngại, bà đã chữa cho nhiều người bị tương tự rồi, nhưng bà ngại là ngại đó là con trai của ông Tình, người mà bà đã gọi là chồng mất rồi. Giờ nếu tính ra bà và Lưu có quan hệ mẹ kế con chồng, không máu mủ gì nhưng cũng gọi là có quan hệ gia đình. Nếu thẳng tưng ra mà chữa trị sẽ phải động chạm đến vấn đề tình dục, vấn đề nhạy cảm. Nếu Lưu không có quan hệ gì với ông Tình thì lại đi một nhẽ rất khác, bà chỉ cần làm đúng chuyên môn thôi là xong.
– Uh, vấn đề của thằng Lưu anh nghĩ khá nghiêm trọng, nó liên quan đến hệ tư tưởng, nếu không có kinh nghiệm, hoặc non về chuyên môn anh nghĩ không thể giải quyết được. Vì vậy anh nhờ em, nếu không gia đình chúng nó tan nát, tội thằng Gia Bảo lắm.
Bà Oanh ngôi dậy rồi kiếm cái áo mỏng mặc vào, từ nãy đến giờ toàn trần truồng, giờ nói chuyện nghiêm túc nên cũng cần thay đổi:
– Vấn đề chuyên môn thì em không ngại, em cũng gặp nhiều trường hợp tương tự rồi. Em chỉ thấy cấn cái vấn đề nó… là con trai anh thôi. Anh biết rồi đấy, với những trường hợp như của Lưu, để chữa được cần phải “đánh” trực diện, “đánh” cấp tập một đập ăn quan, không thể dùng kiểu mưa dầm thấm lâu chỉ tổ thêm trầm trọng. Và nếu như thế thì… thực sự rất khó nói, vì em là mẹ kế của nó.
Cũng mặc chiếc áo phông mỏng vào ngồi lên song với vợ, ông Tình phân tích theo cái lý của ông:
– Em đừng suy nghĩ nhiều, mình có là cha là mẹ, nhưng trong trường hợp này mình cần đặt mình đúng vị trí, là bác sĩ. Mình làm thuần chuyên môn. Lưu nó là người trưởng thành rồi, khắc nó tự hiểu. Em giúp anh việc này đi, anh chỉ tin tưởng vào em thôi.
Bà Oanh nghĩ cũng phải, mình là bác sĩ không thể từ chối bệnh nhân, dù người đó là bất kỳ ai. Bà gật đầu:
– Vâng, nếu anh nói như vậy thì em đồng ý. Anh bảo Lưu đến bệnh viện khám đi.
– Uh, anh sẽ bảo nó đặt lịch khám đặc biệt.
Ông Tình thở phào nhẹ nhõm, ông có thể ngoài mặt rất nghiêm khắc với các con, không kiểu ỉ ơi tình cảm, nhưng trong lòng, thực sự mà nói ông rất quan tâm và thương các con. Chúng đã mất mẹ từ nhỏ, ông phải làm thay cả công việc của một người mẹ mà nuôi chúng lớn khôn. Những chuyện chúng gặp phải trong đường đời đều làm ông lo lắng cả.
Cả ngày chủ nhật hôm ấy, ông bà ở nhà quấn quýt bên nhau nửa bước không rời. Họ vui lắm, hạnh phúc lắm vì mình thực sự tìm được một người bạn đời tâm đầu ý hợp, biết san sẻ niềm vui và những lo lắng cho nhau.
Tối hôm chủ nhật ấy, ông Tình có “đòi”, nhưng bà Oanh không “cho”. Bà nói để bà nghỉ một vài hôm nữa cho bướm nguôi nguôi đã. Ông Tình cũng cho là phải, ở tuổi ông bà không thể hùng hục như trẻ trâu được. Thế cho nên, đêm chủ nhật, ông bà trần truồng ngủ chay.