Tình già
Chương 61
Trở lại với giường ngủ của mình, ông tắt điện để tìm về với giấc ngủ còn đang dang dở. Nhưng hỡi ơi, bóng đêm buông xuống cũng là lúc ông nhớ lại những giây phút vừa mới xảy ra với mình. Lần đầu tiên trong đời, ông được nghe thấy cuộc làm tình của một cặp đôi, những cảm xúc ái ân như vẫn còn phảng phất đâu đó. Những tiếng rên rỉ, những tiếng cầu xin địt phát ra từ miệng cô con dâu xinh đẹp của ông như vẫn còn vang vọng trong đầu, rõ mồm một trong đêm tối.
Ông đặt một tay xuống sờ nắn cái buồi đã quá lâu rồi chưa từng xâm nhập vào một cái âm đạo bằng thịt nào, một tay ông đặt lên trán mình mà suy ngẫm về cuộc đời của chính mình. Ông thầm nghĩ:
– “Tự mình cảm thấy bản thân vẫn còn có nhu cầu tình dục, thậm chí còn rất cao nữa là đằng khác. Sáng nay đấy thôi, khi nhìn thấy bướm của một bệnh nhân, chẳng phải mình đã len lỏi ý nghĩ tà bậy không phải là của một bác sĩ phụ khoa đấy sao. Rồi vừa nãy nữa, mình đã thủ dâm và sung sướng biết chừng nào khi nghe trộm tiếng các con làm tình. Ôi, mình già rồi mà, sao lại vẫn còn cảm giác này chứ. Ngày xưa còn trẻ thì không nói làm gì, đó cũng là bình thường vì nhu cầu sinh lý. Nhưng nay tuổi đã xế chiều rồi thì biết làm thế nào đây. Chẳng lẽ cứ phải đi rình các con làm tình rồi thủ dâm hay sao?”
Ông Tình thở dài một cái cho những suy nghĩ của mình vừa rồi. Nó có gì đó sai nhiều hơn đúng theo cảm nhận của ông. Rồi ông lại nghĩ tiếp:
– “Mình cảm thấy cô đơn quá, đến nhu cầu muốn nói chuyện với một ai đó cũng không được đáp ứng, chỉ mỗi mấy đứa cháu nhỏ là còn nói chuyện với mình, vài năm nữa chúng nó cũng lớn lên, rồi lại không thèm nói chuyện với ông già này giống bố mẹ chúng nó mất thôi. Có phải tuổi của mình không hợp để nói chuyện với đám thanh niên không? Hay là mình tính chuyện đi bước nữa nhỉ? Con cái giờ cũng lớn cả rồi, đâu cần sự quan tâm chăm sóc của mình giống hồi chúng nó còn trẻ nữa. Mình chỉ cần tìm một người bạn tâm giao để trò chuyện, để san sẻ những tâm sự mà thôi”.
Nghĩ đến chuyện đi bước nữa, ông Tình trở mình nằm nghiêng sang một bên, ông lẩm bẩm một mình:
– “Biết tìm ai bây giờ được nhỉ, tìm được người ngang ngang tuổi mình thì tốt. Mà cũng chỉ tìm được người trạc tuổi mình thôi, chứ bọn trẻ đứa nào nó chịu theo mình cơ chứ. Xấu đẹp không quan trọng, mình chỉ thích mẫu người phụ nữ hiền dịu, nết na, biết trước biết sau, biết lắng nghe chia sẻ với mình những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống này mà thôi. Phải rồi, xem ở bệnh viện có ai không nhỉ. Không có rồi, toàn là người trẻ tuổi thôi. Có mỗi mụ già đanh đá tên đầy đủ là gì ấy nhỉ, Nguyễn Hoàng Oanh, tên thì rõ là đẹp, người nhìn cũng đẹp đẹp nhưng tính tình thì ôi thôi, phải nói là mẹ của sư tử chứ không phải dạng thường. Nghe nói là cũng giống mình sống đơn thân mấy chục năm rồi. Kể thì cũng được đấy, nhưng chắc chắn mình sẽ không để ý đến mụ ta, lấy ai cũng được nhưng trừ cái mụ già đanh đá Hoàng Oanh ra”.
Ông Tình nghĩ đến đây thì không thèm nghĩ tiếp nữa vì cục tức lại trở về làm cục nghèn nghẹn dâng lên đến tận cổ họng. Ba tháng đi làm là bảy tám chục ngày ông và bà Oanh kiểu gì cũng chạm mặt nhau ít nhất 1 lần, mà mười lần như một đều không ít thì nhiều phải đấu khẩu với nhau vài câu mới yên được.
Ông Tình không biết rằng, giờ nếu một ngày mà ông không được chí chóe với bà Oanh một phát thì ông sẽ cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-gia/
Lúc ông Tình đang tự thủ dâm tư tưởng trong đầu ở nhà vợ chồng Phong Vân thì tại thời điểm đó, bà Oanh cũng không ngủ được.
Chiếc giường dù có nhỏ đến đâu nhưng nếu chỉ có 1 người nằm cũng trở nên rộng thênh thang. Bà Oanh đang buồn lắm, nỗi buồn miên man của một người làm mẹ sắp phải xa đứa con yêu dấu mà bà dành cả cuộc đời mình để yêu thương nó. Ngay sáng sớm ngày mai thôi, Thủy Tiên con gái bà sẽ sang Pháp định cư cùng với chồng của nó, Frank.
Bà Oanh hồi tưởng lại cả quãng đời đã qua của mình như một thước phim quay chậm. Ngày ấy đã cách đây 30 năm, bà là một bác sĩ được tăng cường lên hỗ trợ cho các đơn vị bộ đội trong chiến trường biên giới phía Bắc chống giặc ngoại xâm. Lúc đó, bà Oanh 28 tuổi, cái tuổi mà thời ấy cũng gọi là gái ế. Rồi bà gặp bố Thủy Tiên trong lán thương binh, một sĩ quan quân đội quê ở miền Trung tham gia chiến trường từ những ngày đầu, anh bị thương nhẹ trong một trận chiến đấu với quân xâm lược.
Rồi như có cơ duyên từ kiếp trước, 2 người vừa nhìn thấy nhau đã có cảm tình. Anh, một sĩ quan chỉ huy quắc thước, can trường. Nàng, một cô bác sĩ người Hà Nội xinh đẹp. Họ bị tiếng sét ái tình và hồi ấy, không cần nói chi nhiều, chỉ vài bức thư người lính gửi về là họ thành một đôi một cặp. Một năm sau, đám cưới diễn ra trong không khí giản đơn nhưng đầm ấm nghĩa tình giữa cô bác sĩ tên Nguyễn Hoàng Oanh và một sĩ quan quân đội nhân dân Việt Nam. Cưới nhau được vài ngày thì anh sĩ quan quân đội lại phải xách ba lô trở lại chiến trường, nhưng ít ngày ngắn ngủi bên người vợ đẹp như tiên ấy cũng để Hoàng Oanh mang trong mình giọt máu của anh. Và Thủy Tiên ra đời là kết quả minh chứng cho mối tình đẹp như trong truyện cổ tích ấy.
Nhưng rồi, không ai biết trước được chữ ngờ. Trong những ngày cuối cùng của cuộc chiến tranh biên giới, hai bên giải giáp vũ khí chuẩn bị cho ngày đoàn tụ với vợ con thì bố Thủy Tiên hy sinh, một trái mìn còn sót lại đã cướp đi của Hoàng Oanh người chồng yêu dấu, cướp đi của Thủy Tiên lúc đó mới được 1 tuổi người cha đáng kính. Hoàng Oanh đã ngất lịm khi nhận được giấy báo tử của chồng.
Thế rồi cuộc sống cứ chảy trôi, nén nỗi đau mất chồng, Hoàng Oanh một mình nuôi dạy con khôn lớn, từ chối mọi sự quan tâm của người khác phái, nén nhịn những cảm xúc dục vọng của bản thân để dồn hết tình thương cho cô con gái này.
Rồi khi con gái lớn cũng phải rời khỏi vòng tay mẹ mà theo chồng. Thủy Tiên yêu và cưới một người đàn ông quốc tịch Pháp tên là Frank. Frank sống ở Việt Nam cũng đã được 10 năm, anh dạy tiếng Pháp cho người Việt và quen biết với Thủy Tiên. Hai người làm đám cưới và sẽ sang Pháp định cư, bỏ lại bà Oanh một mình ở Việt Nam. Gái lớn theo chồng, bà không thể cản được.
Hết chuyện quá khứ, lại nghĩ về chuyện tương lai. Màn đêm yên tĩnh cứ cuốn bà Oanh đi những suy nghĩ lung tung chẳng đâu vào với đâu. Rồi đọng lại trong tâm trí bà nhiều nhất vẫn là hình ảnh ấm áp yêu thương của vợ chồng cô con gái. Nhìn hai đứa chúng nó quấn quýt chăm lo cho nhau từng li từng tí bà trước hết nghĩ là mừng cho con gái vì lấy được người chồng biết yêu thương và chăm sóc cho mình. Nhưng sau cùng lúc đêm khuya thanh vắng này mới đối chiếu vào chính cuộc đời bà, tự dưng những suy nghĩ tủi thân tủi phận cứ ùa về.
Cùng là phận đàn bà con gái như nhau, nhưng sao hàng ngàn hàng vạn người phụ nữ ngoài kia được chồng ấp ủ nâng chiều, còn bà, đời làm vợ người chỉ tính bằng ngày, những cảm xúc ái ân đã xảy ra quá lâu rồi nên đến bây giờ bà cũng chẳng thể nhớ nổi nó tròn vuông méo mó ra sao nữa. Giờ đây bà Oanh thấy mình cô đơn, lẻ loi trong cuộc đời vô vàn biến động này. Bà thèm được một lần làm nũng với người đàn ông nào đó, thèm một lần được rúc vào lồng ngực người ta mà hít một hơi thật sâu mùi nồng nồng của đàn ông, thèm một lần được rên rỉ với cảm giác thăng hoa của tình dục.
Nhắc đến tình dục mới thấy trống trải làm sao, ôi sự đời ái oan. Bao nhiêu năm công tác, có ngày nào bà không được nhìn, được sờ, được nắn vài cái dương vật đâu cơ chứ. Dương vật to nhỏ, giả trẻ, trắng đen có loại nào mà bà không được mắt thấy tay sờ đâu cơ. Nhưng tất cả những lần đó đều là qua một lớp cao su, chuyên môn nghề nghiệp không cho phép bà có bất cứ hành động nào khác ngoài chữa trị bệnh cả.
Hỏi bà có thích buồi không? Xin thưa là nhiều lúc bà cũng thèm lắm. Bà cũng là phụ nữ, là đàn bà như hàng tỉ người đàn bà khác trên cái thế giới này. Cũng có nhu cầu sinh lý, cũng có những ham muốn dục tình, cũng có nhu cầu được một vật tù tù nần nẫng chọc sâu vào tận cùng cơ thể rồi nhả ra những giọt tinh túy chứ.
Người ta nếu đủ đầy tình dục mà gặp cảnh như bà nhiều lúc ham muốn nữa là bà. Nhiều lúc bà cũng thèm được một lần tháo cái găng tay cao su ra mà trực tiếp chạm da chạm thịt vào những cái dương vật đẹp đẽ. Nhiều lúc bà cũng thèm được ghé bờ môi mọng chín của mình vào cái đầu khấc bóng lưỡng nào đó. Nhiều lúc bệnh nhân không kiềm chế được mà xuất tinh ngay lúc bà khám bệnh bà cũng thèm được kéo cái khẩu trang xuống mà thè lưỡi liếm vị tinh trùng nồng nồng, được hít một hơi thật mạnh cái mùi tinh trùng hấp dẫn.
Nhiều lúc trong khi khám bệnh bà cũng phải uốn éo đôi mông vì cơn thèm thuồng ở bướm cứ tự nhiên xâm nhập làm toàn bộ háng bà ngứa ngáy. Rồi nhiều lần, bà cũng muốn buông thả bản thân để đáp ứng nguyện vọng “xấu xa” của bệnh muốn được địt vị bác sĩ xinh đẹp, quyến rũ đang cầm nắm dương vật của mình lắm chứ. Nhưng chưa lần nào bà để bản thân mình gục ngã.
Bao nhiêu năm làm bà mẹ đơn thân, người ta nói “gái một con trông mòn con mắt”, hồi còn trẻ bà Oanh đẹp lắm, đẹp từ khuôn mặt đến mái tóc làn da, đẹp từ mông lên vú xuống lồn qua eo. Biết bao người đàn ông đủ các phân khúc đã tán tỉnh mong muốn lấy bà làm vợ, từ người chức cao vọng trọng đến người bình dân, từ người nhiều tuổi hơn đến kẻ ít tuổi hơn bà, từ người đã từng có gia đình đến kẻ còn là trai tân. Nhưng tất cả đều là bấy nhiêu lần bà từ chối, bởi bà không muốn san sẻ tình cảm của mình, bà lo sợ rằng nếu đi bước nữa sẽ làm đứa con gái bé bỏng của bà lâm vào cảnh sống khó khăn.
Đã xác định như vậy rồi thành ra từ chối đàn ông đã trở thành một phản xạ, một bản năng của bà. Ngay cả chuyện đơn giản là kết bạn với một người đàn ông thôi bà cũng né tránh, cũng bởi không muốn từ tình bạn đơn giản rồi nảy nở thành những tình cảm khác mà biết chắc rằng mình không thể tiếp nhận. Nói đâu xa, ngay như ở cái bệnh viện đa khoa Thiên Ngọc, nơi bà làm việc từ lúc về hưu đến giờ, có cái ông Tình già khú đế lúc đầu cũng lân la làm quen cũng bị bà bỗ bã sỗ sàng từ chối. Đó là bản năng của bà.
Nhắc đến ông Tình, bà Oanh chợt cau mày nghĩ ngợi, “không biết lão Tình già chết tiệt kia kiếp trước có ân oán gì với mình mà kiếp ngày cứ gặp nhau là lão ta phải chành chọe, phải chí chéo với mình thế nhỉ. Lão Tình già mất nết kia, chiều hôm nay còn dám nhìn chằm chằm vào vú mình nữa. Lúc đó mình ngượng chết đi được đi, may chỉ có một mình, không có bọn thanh niên chứ không chắc mình không dám đi làm ở bệnh viện nữa. Lão Tình già kia, lần sau mà tôi gặp lão, nhất định tôi sẽ xử lão một trận cho thừa cái thói dâm dê dám nhìn trộm người ta. À mà không được, chẳng lẽ lần sau lại đi bảo lão ấy là sao ông dám nhìn vú tôi à, như thế có mà ngượng càng thêm ngượng. Lão Tình già mất nết”.
Hết chuyện bực bội khi nghĩ về ông Tình, bà Oanh lại nghĩ về ngày mai, là ngày đầu tiên bà phải sống một mình khi người con gái ra nước ngoài sinh sống, “Ngày mai cái Tiên nó đi rồi, vậy là mình phải sống một mình, lúc bình thường thì không sao, những nhỡ lúc ốm đau thì phải làm thế nào, có tuổi rồi không biết trước đâu mà lần. Hay là mình cởi mở tấm lòng để tìm người đàn ông nào đó nhỉ? Cả đời này mình đã hy sinh vì con gái rồi, nay nó đã có gia đình riêng, nếu mình cũng đi tìm người nào đó thì chắc là không ai bảo gì đâu, cũng là hợp với lẽ thường.
Trước là để bầu bạn tâm sự lúc tuổi già, để có gì còn chăm sóc mình những lúc trái gió trở giời, chứ ốm đau chẳng lẽ lại kêu đứa con gái ở Pháp về hay sao? Sau nữa là để bù đắp cho mình những năm tháng cô đơn, lẻ bóng, mình cũng thèm thèm được nếm lại cái vị của tình dục chứ, dạo gần đây mình hay nứng lắm”.
Nhưng biết tìm ai bây giờ nhỉ, chắc là phải tìm người hơn tuổi mình, chứ mình ghét cái bọn trẻ ranh kém tuổi lắm. Ở bệnh viện có ai không nhỉ? Điên thế, có mỗi cái thằng cha già Tình mất nết. Nghe mọi người nói lại rằng lão cũng một thân một mình nuôi con mấy chục năm nay, hoàn cảnh cũng hao hao giống mình, nhìn tướng tá thì cũng hồng hào có lực chứ không đến nỗi già lắm, kể cũng được. À mà không được, lão ta là kẻ thù không đợi trời chung với mình. Ai cũng được, nhưng riêng lão Tình già thì không được. Không thể được”.
Nghĩ đến đây, cục tức lại ùa về làm bà Oanh không thèm nghĩ tiếp nữa, màn đêm yên tĩnh lắm, chỉ có tiếng 2 con thạch sùng trên tường đang làm tình với nhau vọng vào tai làm bà thở hắt ra một hơi thật dài.