Tình già
Chương 66
Rời bệnh viện trong ánh mắt ngơ ngác của 2 đứa con trai và 2 cô con dâu, ông Tình giục tài xế taxi đi thật nhanh, người ông cần gặp nhất, cần nói chuyện nhất chính là bà Oanh, tình yêu của ông.
Xe đỗ đầu ngõ ở một làng cổ ven hồ Tây, ông rảo bước thật nhanh về phía ngôi nhà của bà Oanh, mà giờ đây đã trở thành hết sức quen thuộc, giống như là nhà của mình vậy. Ông đoán chắc bà đang ở nhà chờ ông, vừa rồi lúc ngồi trên xe taxi, ông có gọi điện cho bà nhưng không ai thưa máy, lại gọi đến bệnh viện nhưng người ta nói hôm nay bà Oanh không đi làm.
Mới 1 tuần không về đây, cảnh vật thì không thay đổi nhiều, vẫn ngôi nhà một tầng rưỡi cũ kỹ rêu phong, vẫn giàn hoa giấy màu tím rực phủ kín từ trụ cổng bên này vắt sang trụ cổng bên kia. Trong sân có rất nhiều lá cây rụng. Ngôi nhà vắng lặng như đã lâu không có người ở.
Bấm chuông cho vui thôi chứ ông biết rằng bà không có ở trong nhà, thở một cái thật dài rồi ông Tình buột miệng nói thành tiếng:
– Oanh ơi, giờ này em đang ở đâu?
Dựa lưng vào cổng, ông Tình trầm ngâm suy nghĩ, rất có thể bà Oanh sẽ lựa chọn rời xa ông để tìm lại cuộc sống êm đềm yên ả như ngày xưa. Ở tuổi này người ta luôn luôn lựa chọn sự thanh bình, nhàn hạ vô lo vô nghĩ, chứ chẳng ai còn muốn đương đầu với sóng gió. Nhưng nếu bà Oanh lựa chọn con đường như vậy thì bà cũng phải gặp ông mà nói chuyện một lần cho ra ngô ra khoai, từ khi ông và bà đến với nhau đến tận thời điểm bây giờ, bản thân ông chưa từng làm một điều gì có lỗi với bà. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu:
– Phải rồi, có thể giờ này em đang ở chỗ đó.
Vậy là nhanh nhanh chóng chóng ông rảo bước rời khỏi căn nhà, ông đi bộ ra ven hồ Tây, ở chỗ eo hồ, nơi hai người lần đầu tiên tỏ tình với nhau, cũng tại nơi đó đã chứng kiến nụ hôn đầu tiên. Rất có thể bà Oanh đang ở đó.
Đúng là hai kẻ yêu nhau hình như có thần giao cách cảm, quả thực bà Oanh đang bám tay vào lan can hồ mặc cho gió hồ thổi nhẹ làm mái tóc bà bay bay.
Bà biết hôm nay là ngày ông Tình được ra viện nên đã gọi điện xin nghỉ làm ở bệnh viện mà đi đến tận nơi, bà muốn nhìn thấy khuôn mặt ông, muốn lắm được nói với ông dăm ba câu tình cảm. Hai người mặc dù chưa đăng ký kết hôn, chưa ồ hố ồ hố chính chính thành vợ thành chồng nhưng với những gì mà hai người trải qua, bà đã coi ông chính là chồng của mình rồi.
Khi đến nơi, chỉ dám đứng từ xa nhìn ông vì thấy vây quanh ông là mấy đứa con, bà sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm nảy sinh mâu thuẫn có hại cho sức khỏe của ông nên lựa chọn đứng từ phía bên kia đường nhìn sang. Lúc ở cổng viện, mặc dù không nghe thấy nội dung câu chuyện mà ông Tình nói với các con, nhưng nhìn thái độ và cử chỉ của mọi người bà cũng đoán được là hai bên đang rất căng thẳng với nhau. Rồi khi ông Tình nhanh chóng bước lên chiếc xe taxi trước ánh mắt thẫn thờ của các con bà đã không kìm được nước mắt, không quá khó để bà biết rằng ông đã lựa chọn đến bên bà bất kể sự phản đối của các con.
Từ bệnh viện bà về thẳng đây, bà muốn đứng bên hồ ngắm nhìn mặt nước lăn tăn vì sóng, ngắm nhìn những chú Sâm Cầm nhỏ thảnh thơi đùa nghịch với bóng mình in trên mặt nước. Nơi đây đầy ắp kỷ niệm của ông và bà, đứng tại nơi đây bà thấy mình vơi đi biết bao ưu phiền, một khoảng tĩnh lặng đủ để bà suy nghĩ thấu đáo mọi việc. Không cần quanh lưng lại nhưng giọng nói phát ra ở phía sau cũng đủ làm hai giọt nước mắt trào ra lăn tròn xuống má:
– Oanh ơi!
Rồi một vòng tay từ sau lưng vươn lên phía đằng trước ghì chặt lưng bà sát lại bộ ngực người ta, mông bà bị cộm lên vì một cục ngắc ở háng người ấy tì vào. Chưa nói một câu nào cả, bà chỉ muốn cảm nhận được hơi ấm của chồng, mới xa ông được có một tuần, ấy vậy mà một tuần qua bà cảm giác như nó dài hơn cả mấy chục năm đơn chăn gối chiếc của mình.
Hai người cùng nhau nhìn về phía xa xa, ở phía bên kia của hồ, từng dòng xe cộ vẫn nối đuôi nhau trên con đường uốn lượn. Ồ hình như sen bắt đầu nở rồi thì phải, cả một vùng nước rộng lớn mênh mông toàn sen là sen, từng bông chúm chím màu hồng, màu xanh chen chúc nhau vươn lên tỏa ra mùi thơm thoang thoảng dịu dàng như cô nàng thiếu nữ vừa bước vào tuổi dậy thì. Cảm giác thư thái đến kì lạ.
Có đến mười phút tĩnh lặng như vậy, ông Tình cứ ôm lấy bà từ đằng sau lưng, mặc kệ vài kẻ tò mò lướt qua đây có nhìn thấy hai cái đầu có đến một nửa là tóc bạc đang kề sát bên nhau. Ghé vào tai bà Oanh, ông Tình thì thầm:
– Anh nhớ em!
Quay đầu lại để nhìn kỹ khuôn mặt ông, rồi bà Oanh gục đầu vào vai ông nói rất nhỏ:
– Em cũng vậy.
– Thế sao em không nghe điện của anh, em không trả lời tin nhắn của anh?
– Vì em… vì em… sợ.
– Em sợ cái gì?
– Em sợ… mình không kiềm chế nổi rồi chạy đến bên anh.
– Sao em không đến?
– Em muốn đến chăm sóc anh lắm, nhưng em sợ gặp các con anh, rồi lại làm anh bệnh nặng hơn. Nhưng thông tin về bệnh tình của anh em đều nắm rõ cả, bệnh viện anh nằm chính là cơ quan cũ của em đấy.
– Anh xin lỗi…
Đặt một ngón tay lên môi ông, bà không để ông nói hết câu mà cướp lời:
– Anh đừng xin lỗi, anh làm gì có lỗi với em chứ. Em hiểu hoàn cảnh chúng mình mà, các con cũng không có lỗi gì cả, chỉ là chúng chưa hiểu và thông cảm cho chúng mình thôi. Anh cũng đừng trách chúng nó.
Nhìn sâu vào đôi mắt vẫn còn ướt đẫm lệ của bà Oanh, ông Tình thấy trong đó còn in rõ khuôn mặt mình:
– Cảm ơn em đã hiểu cho anh. Mấy ngày vừa qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh đã bình tĩnh hơn để đối mặt với vấn đề. Anh đã quá chủ quan khi nghĩ rằng chuyện của hai đứa mình sẽ không bị thằng Phong, thằng Lưu cản trở. Anh cũng biết là cũng phải từ từ dần dần mới làm cho chúng hiểu ra, chúng lớn rồi, cũng không thể áp đặt giống như hồi xưa nữa. Nhưng dù có thế nào, anh nhất định cũng sẽ cưới em, để em làm vợ anh.
Bà Oanh cảm động lắm, bà hơi hảy hảy phần giữa thân người để cho háng bà chạm mạnh hơn nữa vào háng ông, rồi bà ngước lên nhìn ông:
– Thế bây giờ em chưa làm vợ anh à?
Ôi đôi mắt bà Oanh lúc này có thể giết chết bất cứ người đàn ông nào, nó ướt át nhưng ấm áp vô cùng, đôi mắt ấy như khẳng định thêm cho lời nói vừa rồi, rằng bà đã coi ông là chồng mình và tự coi mình là vợ ông từ lâu. Chuyện có cưới hay không cũng là không quan trọng nữa.
Người xưa thường nói “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn” và đầy đủ hơn là “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng lồn mới là cửa chính”.
– Mình về nhà đi em. Anh thèm… lắm rồi.
– “Nỡm ạ!”, Bà Oanh đập tay thật nhẹ vào ngực chồng nửa như muốn trách, nửa như muốn giục.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-gia/
– “Bú em đi”, vừa về đến nhà là hai ông bà chạy như ma đuổi lên thẳng trên phòng ở tầng 2, thực sự thì họ còn không biết được là mình đã đóng cái cổng chính chưa, tất cả mọi suy nghĩ của “đôi trẻ” lúc này chỉ là địt và địt.
Hậu phương gọi ắt tiền tuyến trả lời, nhanh như một tia chớp, ông Tình già của chúng ta vục mặt vào lồn bà Oanh, gồng cứng cái lưỡi dài như của ma cà rồng ra ông chọc phát đầu tiên vào đúng cửa lỗ lồn xuyên thẳng vào bên trong âm đạo. Nhớ lại hồi còn đi lính, muốn công đồn địch thì không còn cách nào hiệu quả hơn là phang luôn một quả đạn cối vào trung tâm chỉ huy của địch, chứ còn cái kiểu đánh mơn mởn tỉa từng thằng lính canh ở ngoài rồi nhích từng mét một, thắng có thể thắng nhưng mất rất nhiều thời gian. Ấy thế nên phát đầu tiên là ông Tình của chúng ta chọc thẳng lưỡi vào cửa lồn luôn, nhanh – gọn – mà hiệu quả thì thấy rõ:
– “Á Á Á Á, sướng lồn… Cái đồ lưỡi không xương… mà cứng thế”, bà Oanh đầu hàng vô điều kiện ngay ở đợt tấn công đầu tiên, nước lồn cứ thế ồ ồ chảy ra ngoài men qua lỗ hậu môn rơi xuống đệm.
(Ngoài lề một chút, hành động vừa rồi của ông Tình ở một góc độ nào đó cũng cho chúng ta rút ra cái gì đó gọi là kinh nghiệm tán gái. Tất nhiên cách làm này không áp dụng cho bạn nam và bạn nữ mới quen. Nếu qua màn tán tỉnh rồi đến giai đoạn quyết định. Nếu nàng còn đang ập ờ nửa đồng ý nửa không, bạn cứ lừa lừa một lúc nào đó, trong một không gian nào đó chỉ có hai người với nhau thôi (ở công viên, siêu thị, rạp chiếu phim… chẳng hạn. Đùa tí thôi, ở chỗ vắng vẻ chỉ có 2 người nhé), bạn lừa lừa lúc bạn gái không để ý thì thọc tay ngay vào lồn nàng, miết một phát tới tận cửa lỗ, nếu đủ thời gian thì xọc luôn được tẹo nào hay tẹo ấy vào trong lỗ lồn cho tôi. Đảm bảo gục phát một. Chứ cứ kiểu mơn mơn từng bước một, trước là cầm tay, sau là thơm má, nữa là thơm môi, tiếp là ôm ấp, tục là bóp vú, tấn là bóp mông, tới là sờ mu, cùng mới là móc lốp thì tôi đảm bảo Valentine ngày hôm qua bạn nằm nhà quay tay. Ấy là ngoài lề thôi đấy nhé, còn ai áp dụng cách vừa rồi bị ăn tát và chặn số là tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé. )
Nào, trở lại với đôi trẻ, đọc đến đây chắc hẳn bạn đọc có một thắc mắc, “ơ thế bà Oanh cởi quần ra lúc nào mà ông Tình liếm phát vào lồn luôn”, nói luôn cho nó vuông để các bạn đỡ phải thắc mắc, cổng có khóa hay không thì không ai nhớ, cửa nhà vừa đóng lại là môi hai người đã dính lấy nhau như vừa gắn keo silicon rồi, trong lúc hôn thì rảnh tay quá mà, vậy là họ cởi quần áo cho nhau. Cứ vừa hôn vừa dìu nhau đi lên cầu thang, thành ra ở cửa nhà là cái áo ngoài của hai người, chân cầu thang là hai cái quần dài, đến chiếu nghỉ là cái áo lót và cái áo sơ mi của nằm đó, đến cửa phòng cũng là lúc cái hai cái quần lót dính ở hai gót chân được ông bà vảy nhẹ một cái nằm rải rác mỗi nơi một cái. Cửa phòng mở ra cũng là lúc hai người trần truồng con mẹ nó rồi.
– “Soạp soạp soạp”, không có lẽ nào cả tuần vừa rồi ông Tình nằm viện không được ăn. Nhìn cái cách ông bú lồn mới đáng thương làm sao, cứ như là kẻ ăn mày cả tháng không được ăn được gia chủ bố thí cho một bát cháo nóng.
Hãy tưởng tượng như cái lồn là bát cháo, còn ông Tình là kẻ ăn mày đáng thương đó. Ông nhìn một lúc cho thỏa con mắt mà nước bọt ở hai mép trào ra thành dòng. Rồi ông thè lưỡi liếm một phát thật mạnh từ dưới lên trên rồi rụt ngay lên như sợ cháo nóng quá. Lại liếm thêm phát nữa từ trên xuống dưới, rồi vẫn thòm thèm ông làm liên tục hàng chục cái như vậy, đường lưỡi thì lần sau dài hơn, mạnh hơn lần trước. Đến những cái cuối cùng thì nó kéo từ cửa lỗ đít lên đến tận rốn, nó mạnh đến nỗi mà bụng bà Oanh phải hóp lại vì sự ma sát quá lớn. Miệng bà kêu la oai oải như đang đau lắm nhưng tay thì không ngừng bóp ngực làm đỏ ửng cả hai bầu vú:
– Iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, liếm lồn kiểu gì… vậy trời. Dã man quá…
Rồi thì liếm cũng không còn là đủ với người đang đói khát, ông dịt thật chặt cả khuôn mặt mình vào lồn bà Oanh. Miệng ông thì tiếp xúc trực tiếp với cửa lồn, mũi thì đặt trúng hột le. Sau đó ông lắc lắc cái đầu, gật gật cái đầu để sự va chạm được mạnh hơn. Mũi ông hít lấy hít để, mùi lồn bà Oanh như đã nói rất đặc biệt rồi, nhưng cái cách ngửi lồn của ông Tình cũng đặc biệt không kém.
Ngửi lồn là một nghệ thuật, người ngửi lồn là một nghệ sĩ, đáng ra người ta phải nhẹ nhàng hít từ từ, từng chút một thứ hương ấy, rồi nhắm mắt trầm ngâm suy tư mà cảm nhận mùi lồn nó ra làm sao. Chỉ có thật chậm, thật nhẹ mới cảm nhận được mùi lồn nó như thế nào? Mùi lồn chứa đựng hàng bao nhiêu thông tin về chủ nhân mà chỉ có người nào tinh tế lắm mới nhận ra.
Lấy một vài ví dụ cụ thể để các bạn dễ hình dung nhé. Nếu cảm nhận thấy mùi lồn hơi khăm khẳm giống như mùi mắm tôm ngửi từ xa thì chắc chắn là cái lồn này đã 8 tiếng chưa rửa rồi. Nếu lồn có mùi ngầy ngậy, beo béo, nồng đậm thì chắc chắn là nước lồn vừa mới được tiết ra do nứng. Kể ra thì nhiều, nhưng gút lại là nếu ai đã được phong là Nghệ sĩ Nhân dân ngửi lồn thì chỉ cần hít hà một phát là có để đọc ra vanh vách những thông tin như sau:
– Tuổi lồn: Là lồn của thiếu nữ vừa mới dậy thì? Lồn đã vào kỳ động dục? Lồn đã trưởng hành hoàn toàn? Lồn bước vào kỳ tiền mãn kinh? Lồn mãn kinh? Hay là lồn đã già?
– Sức khỏe chủ nhân: Mùi lồn cũng có chứa các thông tin về sức khỏe của chủ nhân, người khỏe mùi lồn khác, người đang bị bệnh mùi lồn khác và mỗi bệnh lại có một mùi khác nhau.
– Độ dâm: Kẻ có nhu cầu tình dục cao mùi lồn bao giờ cũng nồng hơn, đậm hơn so với người có nhu cầu tình dục thấp.
– Kinh nguyệt: Mùi lồn ở giai đoạn trước hành kinh, trong hành kinh và sau hành kinh là hoàn toàn khác nhau. Chỉ cần ngửi mùi lồn là có thể đọc ra vanh vách chu kỳ kinh nguyệt, thời gian rụng trứng.
– Vệ sinh: Cái này thì quá đơn giản, ai mới học nghề ngửi lồn cũng có thể dễ dàng phán đoán được. Cái lồn 8 tiếng chưa rửa khác với cái lồn vừa mới rửa xong, đó là lẽ đương nhiên rồi.
– Nứng: Cái lồn nứng bao giờ cũng tỏa ra mùi hương có tính kích dục, đó là bản năng của loài vật nói chung và loài người nói riêng. Còn ai ở trình độ thượng thừa thì còn nhận ra trong mùi lồn có chưa thêm thông tin, nứng lâu rồi hay vừa mới nứng, nứng thường xuyên hay nứng bột phát.
– …
Thôi ta lại tiếp tục nào, lúc ông Tình chúm cái miệng lại mà đớp cái hột le nhỏ vừa mới thò ra cũng là lúc ông quay đầu lại để cái dương vật to đùng gân guốc của mình nằm trên khuôn mặt đỏ ửng của bà Oanh. Ngay lập tức bà Oanh há thật to miệng mà ngậm vào cái đầu khất, cho dù bà có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ đưa được gần một nửa buồi ông vào trong miệng, vấn đề ở đây là kích thước. Nó quá to để có thể nằm trọn vẹn bên trong.
Cứ như vậy ông bà bú liếm nhau theo tư thế 69 yêu thích khoảng 15 phút đồng hồ. Nói chán thì chưa chán đâu, chỉ là mỏi miệng quá, vả lại nhu cầu của cả hai là phải tăng cấp độ theo đòi hỏi của buồi và lồn. Nhả buồi ra, bà Oanh vừa thở vừa nói:
– Thôi, mình địt đi. Em thèm lắm rồi.
Với khuôn mặt nhoe nhoét nước, nước lồn bắn cả vào mắt làm những hình ảnh nhòe đi, ông Tình đồng ý:
– Uh, anh cũng không chịu được rồi đây này. Cả tuần nay anh nhớ em.
Ông Tình quả là bậc kỳ tài nói dối, ông có nhớ bà thì nhớ thật nhưng không phải nhớ cái khoản ‘ấy ấy’ này, chẳng phải nằm trong viện ông vẫn no nê với hai cô con dâu Thủy – Vân đó hay sao.
Nhưng bà Oanh thì lại hiểu theo nhẽ rất tình dục, bà lại tưởng là ông nhớ cái khoản này với bà:
– Em cũng thế, đêm nào cũng trằn trọc mãi mới ngủ được. Quen ngủ cạnh anh rồi. Anh đền cho em đi.
Banh rộng hai chân bà Oanh sang hai bên, ông Tình lừa lựa đầu buồi đặt trúng cửa lồn rồi từ từ ẩn vào. Địt ai cũng thế, không bao giờ ông sọc mạnh vào lồn ở phát đầu, bởi vì buồi ông to, nếu làm như vậy rất có thể sẽ làm cho cửa lồn bị rách.
– Anh vào đây.
– Từ từ thôi anh… iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii… aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… vào rồi. Nắc đi anh. Lồn em quen rồi.
Đầu xuôi đuôi ắt lọt, khi buồi đã vượt qua cửa lồn rồi thì mọi thứ khác không còn khó khăn gì. Ông bắt đầu dập những cái đầu tiên nhẹ nhàng, rồi dần dần tăng độ sâu, tăng độ mạnh. Những tiếng rên ư ử liên tục phát ra từ khuôn miệng xinh xắn của bà Oanh làm căn phòng trở nên dâm dục biết nhường nào.
Sau tư thế truyền thống, bà Oanh chổng mông ra để ông Tình địt từ phía sau. Ở tư thế này, lỗ đít bà Oanh rõ mồn một trong mắt ông Tình, nó đang nheo nheo co vào mở ra như mời gọi. Ông Tình nhìn vậy thì biết vậy thôi, ông cũng có một lần hỏi bà chuyện chơi vào lỗ đít, nhưng bà cứ ừ hứ hẹn đến khi nào làm đám cưới xong mới cho ông. Ông hiểu, lỗ đít bà vẫn còn trinh, khi cưới xong cũng là đêm mà người ta gọi là động phòng hoa trúc, lúc đó bà sẽ để ông phá trinh bà, không phải là trinh trong lồn mà là trinh trong đít. Không có cái nọ thì cũng có cái kia.
Khi đã mệt, ông Tình nằm ngửa để bà Oanh leo lên trên cưỡi ngựa. Mà bà Oanh cưỡi ngựa khéo lắm cơ, những chuyển động cơ thể vô cùng thành thục, uốn lượn rất đều, rất nhịp như một diễn viên múa chuyên nghiệp, ông Tình chỉ còn biết hưởng thụ mà thôi. Buồi ông cứ va đập bình bịch vào cửa tử cung, còn trước mắt ông, đôi vú trần căng tròn mịn màng cứ xô lên xô xuống theo nhịp lắc, nhìn rất vui mắt và hứng tình.
Cảm nhận thấy cơ thể mình vẫn còn chịu đựng được, ông Tình không có cảm giác thèm xuất tinh, cũng tại bởi mới tối hôm qua thôi, ca trông bố của Vân, hai bố con đã làm một trận long trời lở đất đến tận 3 giờ sáng mới xong. Chính vì vậy ông khuyến khích bà làm mạnh, làm nhanh để đi tìm cực khoái.
– Mạnh lên em, sướng đi em…
– “Em sướng lắm, em muốn mạnh hơn nhưng chỉ sợ anh ra mất”, bà Oanh vừa giật giật mông vừa nói.
– “Oanh ơi đừng sợ”, bám hai tay vào eo, ông Tình giúp bà chuyển động làm buồi thụt ra thụt vào nhanh hơn mạnh hơn trong lồn.
– AAAA… AAAAA… Em sắp sướng rồi. Lồn em sướng.
Thấy bà Oanh địt nhanh, lồn bắt đầu có biểu hiện co bóp, ngay lập tức ông Tình chồm dậy đẩy bà Oanh ngửa ra, chỉ chưa đầy 3 giây ông đã đổi xong thế từ cưỡi ngựa xem phim sang thế truyền thống nam trên nữ dưới.
Bị bất ngờ và bị cắt cơn sướng đã lên gần đến đỉnh, bà Oanh định buông câu trách hờn thì lồn bà bị buồi sọc tận vào cửa tử cung một cái thật mạnh, làm tiếng nói mới dừng ở cổ họng mà chưa kịp phát ra bên ngoài, chỉ còn tiếng rên phát ra:
– Ư ư ư ư ư ư ư…
Bà quặp chân vào hông ông, rồi buông lỏng bản thân để mặc cho cơn sướng sắp đến. Thiên thời địa lợi nhân hòa, thời thế sinh anh hùng là đúng với hoàn cảnh của ông Tình của chúng ta hiện giờ. Ở dưới háng thì bà Oanh đang quằn quại, lồn đang co bóp dữ dội chỉ chực chờ một chút nữa thôi là sẽ đạt cực khoái, còn bản thân ông thì cũng đã vừa tầm để nã đạn, súng đã lên nòng sẵn sàng khai hỏa:
– Địt này… địt vào lồn này… sướng không Oanh ơi?
– Em sướng… mạnh lên anh… em sắp sướng rồi… mạnh lên anh ơi… aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Xuất tinh vào lồn em đi.
– Pạch pạch pạch…
Ông Tình lấy hết sức bình sinh dập nhát nào ra nhát ấy, mục đích để bà Oanh lên cơn cực khoái và đồng thời cũng là để mình xuất tinh, tinh trùng đã ra đến cuống buồi rồi.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Chết em rồi… Em sướng… quá… Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Ông Tình cũng không còn chịu được thêm nữa, trong khi ông gồng cơ háng, rút cơ mông để điều chỉnh tinh trùng dồn ứ lại ở đầu buồi thì ở dưới bà Oanh nâng hẳn mông lên mặt giường và giật giật, đầu lồn bà nở to thò hẳn ra ngoài.
Rồi ông Tình xả tinh và từ đầu lồn bà Oanh phọt ra một tia nước màu trắng đục. Cả hai người cùng xuất tinh một lúc.
Giữa ban ngày ban mặt, ông Tình được cận cảnh nhìn rõ mồn một dòng nước như tia sữa phụt ra từ đầu lồn bắn tung tóe vào gốc dương vật của ông. Nếu không vì lúc này ông đang xả tinh thì có lẽ đã cúi xuống mà ngậm mồm vào cái hột le ấy để uống cái nước tinh túy, dâm dục nhất của người phụ nữ rồi.
Đánh rơi mông cái ‘bịch’ xuống đệm, bà Oanh rã rời, chân tay bủn rủn, toàn thân vẫn co co giật giật không chịu dừng lại. Chỉ đến khi ông Tình cũng đổ ập xuống úp trọn thân mình lên người thì bà Oanh mới từ từ dịu dần cơn sướng khoái. Mồ hôi của cả hai người làm toàn thân nhớp nháp, dinh dính.
Một lúc sau bà Oanh mới thì thào vào tai ông:
– Mới từ viện về mà làm người ta ra nông nỗi này. Người đâu mà… khỏe như trâu.
Nhưng có lẽ ông Tình không nghe thấy bà Oanh nói gì, ông đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, chỉ có tiếng thở đều đều vọng vào tai.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-gia/
Rồi cứ thế cuộc sống trẩy trôi thêm một vài ngày nữa. Mặc cho chưa thống nhất được với hai thằng con trai nhưng ông Tình và bà Oanh vẫn quyết tâm tổ chức đám cưới. Hôm qua ông bà đã ra phường đăng ký kết hôn rồi. Ngoài chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu của hai người thì ông Tình còn mang theo giấy chứng tử của người vợ cũ, còn bà Oanh thì mang theo giấy báo tử và bản công chứng tấm bằng liệt sĩ của chồng cũ.
Về mặt pháp lý, ông bà đã chính thức là vợ chồng của nhau, chỉ còn cái đám cưới mang tính hình thức là ông sẽ dọn hẳn về nhà bà ở, lúc đó hàng xóm láng giềng, bà con họ hàng sẽ không còn dị nghị bất cứ điều gì nữa. Thủy Tiên, con bà Oanh, ở bên Pháp cũng hết lòng ủng hộ, cô cũng đã nhiều lần nói chuyện điện thoại với ông Tình, bố dượng của mình rồi.
Nhưng có một chuyện mà hai ông bà không ngờ tới, đó không phải chuyện của hai người nhưng lại có liên quan đến ông bà, đó là Thủy.
Đang ngồi trong phòng làm việc với biết bao công việc bộn bề, đợt này là dịp hè, phòng hành chính nhân sự do cô làm trưởng phòng đang phải chuẩn bị những công việc phục vụ cho đợt nghỉ mát của toàn bộ cán bộ nhân viên trong công ty. Mấy trăm con người cùng đi nghỉ mát một lúc, không phải là ít chuyện đâu, Thủy nhận được cuộc điện thoại của số lạ, lừng khừng một lúc cô mới bấm nút nghe:
– Alo!
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đàn ông nghe lạ hoắc:
– Xin lỗi có phải là cô Thu Thủy đang nghe máy không?
Thủy không nhận ra giọng nói này, nó hoàn toàn xa lạ đối với cô, nhưng nghe ngữ điệu nghiêm túc vừa rồi thì cô thấy hoang mang:
– Vâng, là tôi đây. Xin lỗi ai đấy ạ.
– Xin tự giới thiệu, tôi là luật sư Chu Tuấn ở văn phòng luật sư Chu Tuấn và những người bạn. Tôi được ủy quyền của anh Nguyễn Tuấn Huy để giải quyết về việc anh Huy yêu cầu được nhận lại con của anh ấy là cháu Đặng Gia Bảo, không, phải nói chính xác là Nguyễn Gia Bảo. Chúng tôi đã gửi đơn yêu cầu phân xử lên Tòa án.
Thủy bủn rủn chân tay, cô đứng không vững nên ngồi thụp xuống ghế, khuôn mặt cắt không còn giọt máu, vẫn biết là chuyện này trước sau gì cũng phải đến, nhưng không ngờ nó đến nhanh và quyết liệt như thế này. Văn phòng luật sư Chu Tuấn là một văn phòng luật sư cực kỳ nổi tiếng không chỉ ở Hà Nội mà còn vang danh trong khắp cả nước. Chưa có một thân chủ nào được văn phòng này biện hộ có kết quả bất lợi cả. Tên đê tiện kia chắc chắn phải bỏ ra không ít tiền để thuê điều đó chứng tỏ sau lưng hắn có sự tham gia của cả gia tộc. Im lặng một lúc Thủy mới lấy đủ dũng khí để đáp lời:
– Anh gọi tôi có việc gì?
Chu Tuấn mỉm miệng cười, có lẽ một đoạn hội thoại ngắn mang tính uy hiếp, kèm theo danh thiếp luật sư Chu Tuấn đã có tác dụng trấn áp:
– Thương lượng.
Thủy hỏi lại vì chưa hiểu, chuyện này đối với cô làm gì có từ thương lượng, bằng mọi cách, bằng mọi giá cô phải giữ lại Gia Bảo ở bên mình:
– Thương lượng?
– Đúng! Là thương lượng. Thân chủ tôi muốn tôi đứng ra đàm phán để có kết quả đôi bên cùng hài lòng. Tránh phải chuyện dắt díu nhau lên tòa, phiền hà, mất thời gian, mà kết quả thì đã có từ trước.
Thêm một đợt trấn áp nữa làm Thủy thực sự lo sợ. Nghe giọng điệu của luật sư thì có vẻ như họ rất tự tin vào thắng lợi. Khoảng thời gian ít ỏi vừa rồi cũng đủ để làm Thủy lấy lại được một chút bình tĩnh, cô đáp lời:
– Được, tôi sẽ gặp anh.
– Tốt rồi, 15′ nữa tôi có mặt ở quán cafe Queen, cách cơ quan cô 50m về phía bên phải.
– Được, tôi sẽ có mặt.
Nói xong Thủy cúp máy, chuyện tên luật sư biết chỗ làm của cô cũng không có gì quá bất ngờ, Huy một lần cũng gặp cô ở chính cái quán café Queen đấy rồi. Với lại theo nghiệp vụ thì luật sư sẽ phải bỏ công bỏ sức ra để tìm hiểu hoàn cảnh, địa vị, công việc, thậm chí cả gia đình của cô trước khi gọi cho cô.
Đã hẹn với luật sư rồi, nhất định Thủy phải đến, cô không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt đối phương, cô phải thật bản lĩnh, thật bình tâm đối diện với sự thật. Sau cuộc gặp này, ngay tối nay thôi cô sẽ phải đứng trước chồng mà thú nhận tất cả, sự việc ra nông nỗi này thì không thể giấu anh được nữa rồi. Cũng nhờ ơn giời, dạo thời gian gần đây, tình cảm hai vợ chồng đã xây dựng rất vững chắc, cô lại đang mang trong mình đứa con của anh nữa. Cô tin là anh sẽ bỏ qua chuyện này mà đứng về phía cô, cùng cô giữ Gia Bảo lại bên mình.
Nhưng ra đến cửa phòng, Thủy lại lừng chừng không dám tiến, cô nghĩ đến một người, một người mà cô thực sự rất tin tưởng. Cuối cùng trước khi mạnh dạn bước đi, Thủy đã bấm điện thoại gọi cho người đó.