Tình học sinh
Chương 52
Bỏ lại Linh một mình đứng đó, tui vội vã đạp xe về nhà. Về đến nhà, bỏ luôn cả cơm tối, má kêu cũng mặc, tui nằm vật ra giường. Nhắm mắt lại rồi cố gắng vỗ giấc ngủ của mình.
Lát sau, giật mình tỉnh dậy, một giờ đêm rồi. Nằm xuống cố gắng ngủ nhưng không tài nào ngủ được, lại ngó đồng hồ, một giờ năm. Cái bụng nó réo sùng sục, lọ mọ xuống bếp nấu mì ăn. Mắt nhắm, mắt mở canh cái ấm nước sôi, đổ nước sôi vô tô mì rồi ngồi đó đợi. Lục túi quần, lấy điện thoại ra coi, có hơn chục cuộc gọi nhỡ. Bấm ra, toàn là số của Linh. Hộp thư thì cũng mười mấy tin nhắn chưa đọc, cũng toàn là của Linh.
– Anh bị làm sao vậy? Không được khỏe à?
– Sao anh không trả lời em? Em gọi sao anh không bắt máy?
Nói chung chỉ là mấy tin nhắn đại loại như vậy. Thôi đi cô ngốc, nhắn tin mà vẫn còn cố tránh né không nói về việc em chuẩn bị đi nước ngoài à? Nhưng…. tin nhắn cuối cùng vào lúc một giờ…
“Em xin lỗi, em biết là anh giận em. Em không muốn đi đâu, nhưng mà vì ba mẹ nên em đành vậy. Em xin lỗi vì không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, em xin lỗi vì đã yêu anh. Anh là người con trai tốt nhất mà em từng gặp….. em xin lỗi…. em chúc anh hạnh phúc. Cảm ơn anh vì đã ở bên em, chăm sóc cho em suốt thời gian qua…cảm ơn vì đã chấp nhận làm bạn trai em, cảm ơn anh vì tất cả… Em yêu anh. ”
Sững sờ…cầm cái điện thoại, nhìn từng dòng tin nhắn của Linh. Hai tay tui run run bấm số của Linh. Rụp…
– Alô.
– Anh đây…
– Ừm…
– Anh…
– Anh đừng nói nữa, em hiểu mà… – Linh cười, nhưng tui biết em mới vừa khóc xong, mỗi lần khóc là giọng Linh lại khản đặc như vậy.
– Không, anh chỉ muốn em dẹp điện thoại rồi đi ngủ đi
– Anh…
– Ngày mai em đi học sớm đi rồi mình nói chuyện. Còn bây giờ thì ngủ đi. – tui nói
– Ừm, em biết rồi… – giọng Linh ngoan ngoãn như chú mèo con.
Tắt điện thoại, nhìn tô mì mà không muốn động vào, nhưng lỡ nấu thì phải ăn cho hết.
Xong, lên lầu đánh răng. Vô phòng nằm ngủ, cứ trằn trọc không ngủ được. Trong lòng vẫn có cái gì nặng nề khiến tui bức rức, khó chịu. Nghe nói khóc là sẽ vơi bớt nỗi buồn, nhưng cố gắng mãi mà không nặn ra được giọt nào. Chỉ thấy buồn, thấy chán… Không có Linh thì cuộc đời tui có lẽ sẽ đi sang một ngã rẽ khác, không còn màu hồng…
Sáng, thức dậy. Lật đật thay đồ rồi đạp xe tới trường. Sáu giờ năm. Trường vắng tanh, nhưng cổng đã mở, sương vẫn còn dày. Đẩy xe vào bên trong, bắt gặp hình bóng quen thuộc. Linh đã ngồi trên băng đá tự khi nào, cái băng đá hôm Linh ngồi nhìn tui ăn bánh mì, chợt thấy lòng nào nao.
Gửi xe, rồi đi thẳng tới chỗ Linh.
– Em chờ anh lâu chưa?
– Em mới tới… – Linh nhìn tui, vẻ khép nép chứ không tự nhiên như mọi khi
– Ừ. – tui ngồi xuống băng đá
– Anh muốn nói gì với em?
– Ba mẹ em còn ở nhà chứ?
– Không, ba mẹ đi từ khuya rồi.
– Ừm, tháng sau là em đi rồi phải không?
– Dạ… – Linh nhẹ nhàng
– Anh, em sẽ cố xin ba mẹ cho em ở lại mà. – bỗng dưng Linh quay qua nhìn tui, em nói rất nhanh nhưng tui cố nghe rõ từng từ, hai mắt Linh long lanh có vẻ như chực khóc.
– Anh không cần. – tui đáp một cách lạnh nhạt
– Nhưng mà… – Linh ghì lấy bâu áo của tui
– Không nhưng nhị gì hết, em phải nghe lời ba mẹ.
– Anh…
– Khi qua Mỹ, anh chỉ cần em hứa với anh một điều… – tui ngập ngừng
– Làm gì thì làm nhưng em…vẫn phải là vợ Kem của anh. – tui nhìn Linh, cố gắng cười một cách tự nhiên nhất.
– Anh… – Linh rưng rưng, em nắm chặt tay tui.
– Nhớ đó.
– Cảm ơn anh! – Linh nói như hét rồi ôm chầm lấy tui.
– Cảm ơn gì?
– Không có gì. – Linh vẫn ghì chặt lấy tui
– Em lạ thật. – tui phì cười
Mấy ngày nay sao mà lạnh quá không biết. Thở muốn ra khói luôn.
– Ê! Hai đứa bây làm cái trò gì đó?!!! – ông bảo vệ đứng đằng xa chỉ tay về phía tui và Linh.
– Lại đây biểu coi!!! – Ổng đứng đó ra lệnh.
Không có thằng nào đủ “trí thông minh” để nghe lời ông đâu ông già.
– Anh đếm tới ba thì chạy nha. – tui kéo tay Linh.
– Ừ. – Linh nhìn tui lo lắng
– Ba!
Cả hai đứa chạy như bay lên lớp, hai bàn tay đan chặt vào nhau, ấm áp. Lên tới lớp, tui vừa thở vừa cười.
– Một với hai… của anh đâu?- Linh nhăn mặt, thở hổn hển
– He.. he – tui gãi đầu cười xí xóa.
– Đi Vũng Tàu không? – tui hỏi Linh
– Ai cho mà đi?
– Đi với nhà thằng Bóng biển.
– Chừng nào vậy?
– Khuya nay.
– Anh đi được không mà đòi đi?
– Được, cái đó khỏi lo.
– Vậy thì đi. – Linh tủm tỉm cười.
– Ừ, khuya anh qua rước em, rồi mình qua nhà nó luôn. – tui nói
– Ừ, hì.
Vậy đó, sau tiết học, hỏi thăm giờ giấc với Bóng biển, cuối cùng tập hợp ra được gần mười nhân trong lớp đi Vũng Tàu. Thằng Nổ với thằng Tín là chắc chắn đi, thằng Quý thì còn lưỡng lự, nhưng mà không sao, Vi đã đồng ý đi rồi nó không dám không đi. Chắc tại vụ lần trước nên nó cứ lăm le đề phòng không cho thằng nào đụng tới gấu của nó. Cũng tốt, nhờ vậy mà nó mới chịu đi. Bóng biển đang canh me nhỏ Châu, mấy ngày gần đây nó cứ sáp nhỏ Châu miết và đương nhiên nó đã mời nhỏ Châu. Tui nghĩ chuyến đi này sẽ có màn tỉnh tò của Bóng biển. Là chiến hữu của nhau mà, phải giúp đỡ nhau thật nhiệt tình, tụi tui đã bàn tính kỹ để phá đám nó. Lần này sẽ có nhiều trò vui đây… và cũng có lẽ là lần cuối cùng T này đi chời xa với Linh…. cố gắng làm thật nhiều thứ bất ngờ cho em, tui sẽ cố gắng níu giữ lại những kỷ niệm của mình và Linh…