Tình mãi xanh
Chương 61
Có bác sẽ bảo tôi cái thằng này chuyên gia đi ăn mảnh không rủ anh em, phòng có tận 8 em mà không rủ thằng K đơ đi xem có em nào hợp không, ít ra cũng có bạn đi cùng cho vui. Xin thưa các bác là K đơ không có khoái mấy cái vụ này, nó thích nghiên cứu tin học ứng dụng hơn.
Nhưng các cụ ngày xưa có nói: “Buôn có bạn, bán có phường”… Tôi không buôn bán gì nhưng đi tán gái thì tôi có chiến hữu xịn hẳn hoi. Số là trong quá trình bóng bánh gần nhà tôi có chơi với một thằng học trường Kiến Trúc, anh em bằng tuổi lại cùng ngành rất dễ nói chuyện, mà càng nói chuyện lại thấy anh em hợp nhau, nó cũng ở gần khu trọ của tôi nên đi đâu anh em ới nhau câu cũng dễ. Tôi bảo nó:
– Tối đi chơi với tao không?
– Đi đâu, tán gái ah?
– Uh, lên SPNN.
– Tận trên Cầu Giấy á, mày có bị thần kinh không, NN, Mễ Trì thiếu cha gì mà mò lên tận đấy?
– Em gái tao nó học trên đấy, phòng có tận 8 em, mà toàn em xinh, đi thử 1 hôm biết đâu thích, hề hề.
– Thì tao cũng nhắm mắt theo mày cái, mà đi gì đây.
– Đi xe đạp cho nó cơ động.
Hai thằng cọc cạch đạp xe theo đường Lương Thế Vinh, ra Khuất Duy Tiến rồi phi thẳng ra Phạm Hùng, mà ngày đấy làm quái gì có đường Phạm Hùng, Big C còn chưa xây dựng cơ mà. Cái đường từ Khuất Duy Tiến lên đến Mai Dịch ý (bây giờ là Phạm Hùng) bẩn thôi rồi, toàn là ổ trâu ổ bò, đường thì bé tí, tối om om, 2 bên đường toàn ruộng rau bỏ hoang, thỉnh thoảng có vài con xe chở vật liệu xây dựng chạy qua làm bùn bắn tóa lên. Hai thằng tôi đúng là ngu thật, lần đầu tiên đi xe đạp nên không biết đi đúng phải cái đường thổ tả này, lần sau vòng qua Trần Duy Hưng, qua Láng rồi vòng lên sạch hơn.
Đến nơi, gửi xe xong đi bộ vào khu KTX, trông bọn tôi như 2 thằng chăn trâu lạc vào kí túc, ai nhìn cũng không dám cười sợ gặp phải 2 thằng trẩu tre thật nó phang cho thì bỏ mẹ. Ấy thế mà cũng có cái hay, tôi được đi tận ra ngoài khu vệ sinh của các em để rửa chân tay, vào phòng tắm tôi đóng cửa ngay, trong này có quần áo của em nào vừa tắm mà chưa kịp giặt, tôi bới ra xem, cái áo lót trắng có cả lớp đệm mút để đỡ ngực, sờ vào thấy êm êm, tôi tìm thấy cái quần lót nhỏ nhỏ xinh xinh, đáy quần có ít chất vàng vàng còn sót lại.
Cái quần này làm bằng chất liệu gì mà sờ mát thế nhỉ, lại còn có viền ren bao quanh nhìn thật là kích thích quá, phía trước quần có thêu hình bông hoa nho nhỏ, tôi định rút cái bút ra vẽ hình khẩu pháo thần công Arsenal lên quần nhưng lại thôi, mình ở trong này lâu quá rồi, rửa nhanh rồi té ra không các em lại nghĩ mình biến thái.
Tôi ra ngoài đứng ban công mà vẫn tiếc, ngoài đường PVĐ xe cộ đang đi lườm lượp, trong nhà thằng Hải híp vẫn đang say sưa chém gió. Tôi loanh quanh ngó nghiêng chút nữa, chà, nhiều loại quần áo nhỉ, tôi chủ yếu để ý mấy cái xu chiêng sơ lít là chính thôi, đủ bộ sưu tập luôn, các thể loại model màu sắc làm thằng em trông quần nó cứ cựa quậy không yên, tôi phải dùng biện pháp đoán thử cái nào của em nào một lúc thằng nhỏ nằm im tôi mới dám vào phòng.
Bữa đó tôi dẫn thằng H lên chủ yếu giới thiệu với nó các em trong phòng, cho mọi người làm quen với nhau, tranh thủ nói chuyện với em Ngọc luôn, nghe vẻ thằng cờ hó này nó khoái chơi với bộ ba PA, Liên, Dương thì phải, nó cứ xoắn vào cái đám này suốt, kể cả lúc trong phòng cũng như lúc ở ngoài quán ốc ếch, tôi lại thấy lo lo, lúc về tôi bảo:
– Thấy các em thế nào? Được không?
– Quá được, nhất là em Ngọc em ngà gì đấy, xinh phết.
– Ngọc nào? Của con đấy bố ah.
– Hí hí, bố biết ngay mà, thấy mày cứ loe xoe. Chọc mày tí cho mày xốc thôi, bố không thèm, thích chơi với 3 em kia hơn.
– Chơi gì thì chơi, đừng có vớ vẩn với PA là được, dì tao giết tao.
– Dì mày giết chứ PA có giết đâu, để xem đã, thích rồi đới…
Buổi chiều đi đá bóng đã thấy nó cười nháy nháy rồi, tôi không hiểu, nó lại gần bảo:
– Tối tao sang đi chơi nhá.
– Đi đâu?
– Thì lên PA chứ đi đâu.
– Hôm qua vừa đi rồi, để bọn nó còn học.
– Học giề, mày có học không? Tối sang đấy.
Tối mãi tận 9h mới thấy mò mặt sang, tôi đang ngồi gảy đàn nó thò mặt vào:
– Đê…
– Giờ này sang đây ăn cứt ah?
– Mới 9h.
– Có đi làm ván không thì đi, lên đấy xa lắm không đi nữa. – Tôi nói.
Thế là thằng H nó luyến thắng 1 hồi nào là nhất cự ly nhì cường độ, mình ở xa thì phải lên thường xuyên, nào là mày không lên mấy thằng năm cuối trên đó nó nhòm ngó, bọn nó ngày nào cũng đến, lúc em nó mà liêu xiêu thì ngồi đấy mà bốc cứt… Tôi nghe cũng có lý, dậy mặc quần áo vèo vèo, hai thằng cong đít đạp xe vù vù, lên đó thì đã 10h đêm, cổng KTX đóng mẹ rồi. Hai thằng bé mặt đang hào hứng giờ như cái bánh đa ngâm nước, giờ mà đạp về thì bách nhục. Nghĩ một hồi tôi nảy ra ý kiến:
– Đạp xe ra sau khu KTX.
Nó đèo tôi vòng ra phía sau tòa 6 tầng theo con đường bê tông, ngay sau nhà có 1 cái cổng sắt to lắm chắc để xe chở rác ra vào.
– Giờ làm sao? – H híp hỏi.
– Trèo vào.
– Thế còn cái xe đạp của tao.
– Mày ngồi đây trông xe, tao trèo vào trước. – Tôi ra lệnh…
Thằng chiến hữu mặt nhăn như khỉ ăn gừng, nói với tôi:
– Mày khôn bỏ mẹ, để tao ở đây 1 mình, tao về đấy.
– Đừng đừng, yên tâm đi tao không để mày thiệt đâu, bảo PA xuống nói chuyện với mày được không?
– Thế còn được.
Tôi hì hục trèo qua cổng sắt, tí nữa thì bị mấy thanh sắt nhọn đâm thủng đít quần, lên cầu thang tôi đi nhẹ như con mèo, lại còn lom khom sợ bọn xung kích với bảo vệ nó nhìn thấy, đúng là tâm lý của thằng đi chơi đêm kí túc lần đầu, bọn nó mà có hỏi thì cứ bảo em là sinh viên, thế mà không nghĩ ra cứ phải khổ, lúc đấy sao ngu thế. Lên đến cửa phòng lại hồi hộp, trấn tĩnh 30s, trong phòng đèn típ đã tắt, chỉ thấy ánh sáng đèn bàn học của các em, tôi gõ cửa, em Liên ra mở cửa gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên:
– Ôi anh T, sao giờ này anh mới lên, có việc gì ah?
Tôi đưa ngón tay lên miệng ý nói im lặng, tôi thì thào:
– Bảo PA ra đây anh nhờ tí, đừng nói cho cả phòng nhá.
PA ra thấy tôi ở cửa liền hỏi:
– Anh lên làm gì muộn thế?
– Lên chơi chứ làm gì.
– Chơi gì mà chơi, hôm qua vừa lên rồi mà, để bọn em còn học chứ.
– Học học cái giè, có mà ngồi nặn trứng cá thì có. – Tôi lên giọng.
Con bé PA cười hì hì rồi lại nhõng nhẽo:
– Thế có mang cái gì cho bọn em ăn không?
– Có nhưng để dưới cổng sau rồi.
– Sao anh lại để dưới đấy, gần mấy cái xe rác ah.
– Uh, thật ra thằng H híp nó muốn gặp em với Dương nói chuyện, anh đưa nó lên, giờ đang đứng trông xe ngoài cổng ý.
– Hâm thế.
– Thỉnh thoảng phải hâm tí mới là trai XD, em vào rủ D hai đứa xuống nói chuyện với nó tí không khổ thân.
P. A ngập ngừng một lát rồi nói:
– Vầng, lần sau đừng có hâm thế nữa.
Nói xong rồi định quay vào thì tôi kéo lại giọng tôi thì thào:
– Gọi Ngọc ra đây bảo anh T nhờ cái này nhé.
– Biết ngay mà…
Dương và PA hai đứa dắt tay nhau đi xuống cổng chỗ mấy cái xe rác có thằng bạn tôi đang đứng, vừa đi vừa thì thầm cái gì nghe bí ẩn quá. Tôi đứng ở hành lang đầu hồi nhà nhìn ra đường PVĐ phía xa xa, giờ này xe cộ đã vãn, đâu đây mùi hoa sữa theo gió thoang thoảng nhè nhẹ, cái mùi này làm tôi nhớ đến những lần đi chơi với chị Lan, tôi đang hồi tưởng lại hình ảnh chị nhảy lên với cành hoa sữa, cái eo thon trắng ngần, cái quần lót xinh xinh…
– Anh T, đang nhớ em nào ở quê àh?
Em Ngọc hỏi làm tôi giật cả mình, định trả lời em “Anh có nhớ em nào đâu, đang nhớ một chị thôi” thì em lại hỏi tiếp:
– P. A bảo em ra anh nhờ việc gì phải không ah?
Tôi ấp úng, ú ớ trong miệng:
– À… không… à anh hỏi em cái này ý mà.
– Gì ah?
– Em… em… có hay về quê không?
– Em cũng thỉnh thoảng anh ah.
– Em có thấy nhớ nhà không?
– Em có, nhớ lắm anh ah. Thế anh T có còn thấy nhớ nhà không?
– Có chứ, anh cũng thấy nhớ nhớ. (Tôi định nói anh thấy nhớ nhớ em)
– Thế ạh?
– Uh, thế những lúc em nhớ nhà em thường làm gì?
– Em khóc…
Tôi giật mình tí lộn cổ xuống tầng 1, trời ơi sao mà hồn nhiên ngây thơ đáng yêu thế nhỉ.
– Dần cũng quen em ah, ở đây có thầy cô bạn bè, có các anh thỉnh thoảng lên chơi mà. – Tôi an ủi em.
– Vâng em hy vọng sẽ quen dần.
Tôi và em cứ đứng ở hành lang chẳng nói gì, mùi hoa sữa vẫn thoang thoảng đâu đây, tôi lấy cớ nhìn sang đường để liếc về phía em, em buông mái tóc dài, những cơn gió nhẹ làm tóc em bay bay, mùi hoa sữa lẫn với mùi hương tóc em làm tôi ngây ngất, ngón tay em di di trên thành lan can, tôi cũng lấy ngón tay vẽ vẽ, chẳng nói được câu nào.
Rồi em lại mở lời làm tôi như mở cờ trong bụng:
– Anh T có bạn gái chưa?
Á, em quan tâm tôi hay là để ý tôi mà hỏi vậy nhỉ, tôi trả lời:
– Bạn gái anh có nhiều lắm, cấp 3 có 2 bạn, vào đại học thêm được 1 bạn nữa.
– Hí hí, anh vui tính thế, ý em hỏi người yêu cơ mà.
– Người yêu thì chưa, thế N có người yêu chưa?
– Em chưa, em còn bé mà.
– Chắc đầy anh tán nhỉ?
– Làm gì có anh nào đâu…
Cứ thế, tôi và em đứng nói đủ thứ chuyện về cuộc sống mới của em, về gia đình, về sở thích cá nhân, thích màu gì, thích ăn gì, thích làm gì… Càng nói chuyện, tôi càng hiểu thêm về em, càng thấy thích. Khoảng cách đã được nhích lại gần hơn một chút, mùi hương tóc em cứ phảng phất trước mũi tôi, đó là thứ mùi dầu gội xem lẫn mùi của hương đồng gió nội nơi em, một mùi hương mà đến tận bây giờ, với tôi, không thể lẫn đi đâu được.
Tôi với em nói chuyện nhiều lắm, em cũng tự nhiên và hào hứng nên độ thân mật cũng tăng nên bội phần. Nhưng cứ đứng nói chuyện lâu thế này tôi cũng bắt đầu thấy sao sao ý, tôi quay sang em:
– Ngọc này…
– Dạ, sao anh?
… Bạn đang đọc truyện Tình mãi xanh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-mai-xanh/
– Anh… về nhớ.
– Vâng, cũng muộn rồi, anh về đi, mà anh đi gì lên đây thế?
– Anh đi xe đạp với anh H, nó đang đứng ngoài cổng, bảo vệ khóa cổng rồi không vào được.
– Vâng, cũng hơn 11h rồi ý chứ, anh về cẩn thận nhé, em vào đây.
– Uh, chào em.
Tôi đợi em vào phòng khép cửa xong mới đi xuống, ui tối uống nhiều nước lại đứng lâu nên giờ buồn đái quá, không biết đi vào đâu. Xuống đến nơi thấy thằng híp đang ngồi trên xe đạp ngoài cổng, hai em đứng bên trong bám cổng nói chuyện ra, trông giống hệt người nhà đi thăm tù. Thấy tôi xuống, PA đã nhanh nhảu hỏi luôn:
– Thu hoạch được gì không anh?
– Chưa được gì, buồn… lắm (Ý của tôi là buồn đái lắm rồi, giọng tôi lại ỉu xìu vì nói to sợ phọt mẹ cả ra quần thì mất mặt)
– Thôi 2 anh về cẩn thận nhé, bọn em lên phòng đây.
Nói xong 2 em chạy ào lên phòng, tôi trèo cổng ra, sao cái cổng bây giờ nó cao thế nhỉ, lại có nhiều sắt nhọn, loay hoay mãi không ra được vì mót đái, H híp sốt ruột:
– Mẹ, lúc trèo vào thì nhanh thế, trèo ra như con rùa bò, thế mày có định về không?
Tôi trèo ra cái phi luôn ra góc tường để vẽ vời lên đấy, xong chuyện thật thoải mái vô cùng. Nhảy lên xe thằng H híp, nó càu nhàu:
– Lên đấy để bố dưới này đứng sương đầy đầu.
– Biết rồi, 1 mình 2 em còn gì nữa, đi nhanh lên tí về bố cho bát bún ngan…