Tình yêu đẹp

Chương 44



Phần 44

Sáng hôm sau, tôi cảm thấy thấy cực kỳ khó thở khi cô giáo Thảo gọi điện ngay lúc tôi đang lơ mơ ngồi ỉa với chiếc máy nghe nhạc bật tung tóe:
– Cô, à nhầm, có gì không vậy Thảo?

Cô giáo Thảo rất hay cười, tuy nhiên cô không phải là thể loại giả tạo như Tiểu Ly Ộp pa của tôi, tại vì, Thảo chả bao giờ hihi trên điện thoại, ngoài đời thì có, còn nghe ngóng trên máy móc như này thì không:
– Hì, em gọi anh Phong dậy đi làm ạ.
– Bậy rồi, để cô, lộn, để Thảo gọi dậy thiệt là ngại quá, ahihi, nhưng mà mình đã dậy cả tiếng trước rồi bạn à, haha.

Đan Thảo khá dễ tính, em ấy không thích bắt bẻ hay trêu ngươi gì tôi, em ấy luôn nói thẳng vào vấn đề:
– Hì, anh cứ trêu em, mà sao anh cứ gọi em là cô vậy, kì cục.
– Ơ sao cô Thảo nói con kì cục, con méc má đó, tét mông cô Thảo bây giờ.

Tôi không rõ mặt cô giáo Thảo lúc này như nào nhưng tôi dám khẳng định rằng đứa con gái nào bị tôi trêu như thế này thì đều phải bật cười hết:
– Trời ơi, anh này, thôi em đi nấu đồ ăn sáng cho ba mẹ đây, anh ăn sáng rồi đi làm đi.
– Bai bai cô Thảo, trưa cô Thảo đi làm về cô Thảo mua kẹo cho con nha.
– Ừa, cô biết rồi, bé Phong ăn kẹo ít thôi sâu răng nha con.

Trò đùa xem chừng không có hồi kết nếu tôi không chấm dứt ngay vì tôi sắp ra được một cục… khá lớn, tiếng bì bõm đó sẽ phá tan tất cả mất:
– Con biết ồi, cô Thảo đi làm đi, yêu cô Thảo to bự.
– Hì hì.

Bước qua dòng sông, hỏi từng con sóng, phận đời con trai không muốn yêu ai được không, hây dà, số làm trai đẹp sao mà khổ, ngay cả lúc đi ỉa cũng có gái gọi đến tán phét, chả ra làm sao cả.

Mặc dù tình hình tôi và mẹ thì đã phần nào dịu bớt, cơ mà thế quái nào tôi lại thấy thích cuộc sống một mình hơn, tôi không phải è cổ ra dọn dẹp nhà cửa, cũng thoải mái làm bất cứ thứ gì mình thích, và quan trọng hơn hết là tôi lại có thể xem phim của cô giáo Thảo mọi lúc mọi nơi mà không lo giật mình vì con nhóc Trân mở cửa phòng… Nghĩ vớ vẩn nhé, cô giáo Thảo này không phải là cô giáo Thảo ban nãy gọi điện cho tôi đâu, cô giáo Thảo này bự lắm, bự vãi nồi luôn.

Hôm nay nhờ có cô giáo Thảo mà tôi đi làm khá là… sớm, vừa lên đến nơi đã bị sếp gọi lại chửi cho xối xả:
– Đề nghị cậu lần sau đi làm cho đúng giờ, một lần nữa thì tôi cho cậu xuống làm trợ lý cho cô Ly nhé, nhớ đấy.
– Vâng ạ, em xin lỗi sếp, bữa nay cô giáo của em nói chuyện hơi lâu.
– Tôi không cần biết cô giáo Thảo hay cô giáo Thúy của cậu, đi về làm việc đi.
– Dạ… dạ…
Ủa mà thế quái nào ông ý biết cô giáo của mình là Thảo nhỉ, hay là… hí hí hí…

Trở về phòng, Tiểu Ly Oppa đã ngồi hút trà đào thụt cả lưỡi vào rồi. Dạo này được tôi khen nên thấy ăn diện ra phết, bắt đầu manh nha giống hồi xưa rồi đấy, hừm hừm, xinh thì xinh thật, nhưng nhìn xuống tầm 10 phân thì tôi lại phải tặc lưỡi mà an ủi rằng: “Nhưng mà đẹp trai hơn”.

Thấy tôi bước vào, Tiểu Ly chẳng nói chẳng rằng, chỉ thè lưỡi trêu tôi rồi lại cắm cúi vào màn hình vi tính và tiếp tục hút rột rột:
– Ê con kia, thấy cậu tới mà không chào à?
– Ê nói ai ế, bạn có tin là mình sẽ cắm cái ống hút này vào mông bạn không dợ?
– Á đù, liều thật, cậu rút súng ra cắm ngược lại thì đừng khóc.
– Cắt trym giờ.

Tiểu Ly nói thì nói vậy chứ đỏ mặt tía tai lên rồi, giả lơ quay sang nhìn màn hình, hihi:
– Oppa, cho anh cái này.
Ban nãy khi đi đường tôi tình cờ nhìn thấy một tiệm bán cái ốp lưng Iphone hình con gấu trúc khá dễ thương nên chạy xuống hốt về cho anh đẹp trai nhà tôi:
– Aaawwwww, dễ chương dợ, babi cho Ly hả?
– Không, tặng, haha.
– Cám ơn babii, yêu babii lắm luôn, hì hì.
– Yêu thì như nào?

Tiểu Ly bối rối, cô nàng cầm cốc trà đào lên mời mọc tôi:
– Cho nhà ngươi hút một miếng, ít thôi nha…

Tôi thấy cô nàng tiếc rẻ cốc trà đào như vậy thiệt là mắc cười quá, vừa cầm lên định uống thì đã thấy Tiểu Ly xị hết mặt mũi ra nên không đành lòng, tôi trả lại cho em ấy, cúi xuống vén tóc Tiểu Ly rồi hôn má em ấy một cái thật nhanh rồi quay trở lại bàn làm việc. Xem chừng Tiểu Ly oppa đang fall in love mất rồi, ahihi.

Xem ra kì này cô giáo Thảo có vẻ đang thèm trai, gọi cho tôi chưa đủ, cô nàng lại còn phải add cả facebook của tôi để mà chém gió nữa cơ. Vừa chấp nhận kết bạn xong là đã thấy một tấm hình chụp cô giáo Thảo đang mặc một bộ đầm khá là lạ mặt gửi sang cho tôi:
– Bé Phong thấy cô Thảo mặc vậy được không?
– Dạ xấu quắc luôn cô ạ, con chỉ thích cô không mặc gì… á nhầm, ý con là cô đẹp còn đồ không đẹp ạ, hí hí.
– Phong bậy cô nói mẹ nha.
– Tại cô Thảo khiến con nghĩ bậy, phạt cô Thảo không mặc, à nhầm, phải mặc cái này cho con xem.

Chúng tôi cứ chém qua chém lại như thế cho đến khoảng độ nửa tiếng sau, khi Tiểu Ly đã hoàn thành công việc của mình và tiến sang nhảy vào lòng tôi, may quá cô giáo Thảo không gửi hình trái cây của cô sang cho tôi không thì thằng em tôi nó bạo động mất, may một cái nữa là Tiểu Ly chẳng khiến tôi có hứng thú gì sất khi nhìn phần dưới cổ của em ấy, kakaka.

Tiểu Ly ngồi hẳn lên đùi tôi, vòng tay ôm cổ rồi ngả vào người tôi nhắm mắt nằm im, có vẻ em mệt mỏi lắm:
– Sao đấy, thằng cờ hó nào trêu chọc oppa của cậu?
– Hôm nay em mệt rã rời, muốn ôm anh ngủ kệ đời được hông?

Tôi hôn nhẹ lên tóc Tiểu Ly, tôi rất thích như vậy:
– Em ngủ đi, ngoan, đừng lo nghĩ gì cả, có anh đây rồi, ha?
– Hì hì… thôi đùa đó, dậy làm tiếp đi ông hai, cuối tuần này giao cho người ta gòi.

Tình hình công việc vẫn thế và công việc thường nhật sau khi đi làm của 2 đứa chúng tôi cũng vậy, tôi về nhà chơi game còn Tiểu Ly thì è cổ học nấu ăn, túm đi túm lại thì cũng nhiêu đó chuyện. Cơ mà tối nay căn nhà nhỏ của tôi có một vị khách không mời, đó là nữ hoàng cứt – Trân đầu đất, con nhỏ nói phét đi học thêm rồi trốn qua đây giành máy tính của tôi mà bắn súng bùm bụp, tổ sư.

Mà dạo này con nhỏ cũng ít thấy nhắc đến chuyện trai gái của nó, chỉ toàn thấy nó hỏi han và nói về chuyện của tôi, cơ mà ai cũng biết con lợn này nó ba phải không chịu được, tính sơ sơ thì cũng 3 cô dính dáng đến tôi rồi, cô nào nó cũng đồng ý, nó cũng ủng hộ hết, thậm chí hai cô cùng lúc thì có ủng hộ luôn cả hai cô, bó đít:
– Địt cụ cái loại trẻ trâu, chơi game mà toàn thấy chat chửi bạn là như nào, hư vch.
– Chơi ngu thì chửi chứ sao, bảo đi chung cứ xé lẻ ra, Chưn mà biết đứa nào Chưn đổ cứt vào mồm nó, hừ.

Tôi đuổi con nhỏ ra khỏi con máy tính thân yêu, tặng nó chai nước trà xanh C2 – thanh lọc cơ thể không lo bị nóng, hình như nhầm mẹ quảng cáo rồi:
– Má, nước đái hở cha?

À quên phải nói thêm là đợt này đang trúng thưởng Iphone các kiểu nên tôi mua một lốc rồi xé nhãn ra thành thử có mỗi cái chai trơ trọi nhìn chuẩn nước… đái luôn:
– Đái cái đầu cha mày, nuốt ngay!
– Có cái cục cứt ý, ông đái ra ông bắt tôi uống, Chưn đẹp Chưn đâu có ngu đâu.
– Thế định mệnh cháu giờ có uống không, không uống thì… tao cất.

Con nhỏ sẵn đang nóng với cả khát, nó vồ lấy chai nước như chó vồ mồi, tu ừng ực như trâu húc mả:
– Đù má, uống vừa thôi Trân, lát tức ngực khó thở đó, à mà thôi chắc chả sao đâu, ngực mày cũng chả hơn gì ngực Tiểu Ly, kakaka.
Đó là lần cuối cùng, tôi thấy tôi cười như vậy, vì ngay sau đó, con nhỏ trời đánh đã vớ lấy cái vỏ chai mà nện vào đầu tôi như nện chó:
– Ặc, má, đù má, tha cho em, chị ơi, chị, á á á á á, đau, con chó, á á á á…
Những tiếng kêu thảm thiết của tôi vang lên và chấm dứt sau 4p đồng hồ. Sau khi đã nô đùa mệt, con em gái như cứt của tôi lại trở về với sự… giả tạo hằng ngày của nó, nó nằm xuống cạnh tôi. Nếu như là một cô gái bình thường nào đó, tôi sẽ tình nguyện đưa tay ra để cô ấy gối đầu lên, nhưng con khỉ này nó hiếp dâm tôi để lấy cho bằng được đôi tay ngà ngọc của tôi mà gác lên:
– Diễn đủ chưa, có buông ra không thì bảo, mày chưa tắm thối như cứt ấy.
– Đếu buông, rồi làm sao, thích thì solo, tuổi gì đòi ăn mì.
– Tự nhiên giở trò thế này, có vấn đề gì à?

Tôi ít khi thấy nhỏ Trân trầm tư, nếu mà có thì chỉ có lúc nó đi… vệ sinh, còn bình thường thì con em gái của tôi là một thiên tài nhí nhố, nó có thể quậy phá và làm trò cười bất cứ khi nào, nói tóm lại là sau ngần ấy năm bên nhau, tôi không thể nào tin được cái bản mặt buồn thiu như lúc này của nó, có thể nó đang bẫy tôi không biết chừng, e hèm:
– Hai ơi, sao ai cũng khen em xinh?
– Ờ thế à, a hị hị hị…

Nhóc Trân đâm quạu, nó tát tôi lật cả mồm rồi giận dữ quay đi:
– Ế anh đùa mà, mà mày muốn nói gì, tự nhiên…
– Ai cũng muốn theo đuổi em taị vì em xinh thôi phải không?
– Không, chắc tại nó thèm cứt đó, ahihi.

Anh em tụi tôi là thế, không bao giờ mà có thể hòa hợp với nhau một tí tẹo nào cả, mới câu trước tôi còn cảm thấy mình hơi quá đáng, cơ mà vù vèo một cái, tôi lại trỏ về với trạng thái ban đầu ngay, lạ quá nhỉ:
– Thế bây giờ ông thích như nào, tắt máy bước ra ngoài đánh nhau.
– Đéo đánh.

Con nhỏ lại vớ lấy cái vỏ chai toan ghè lên đầu tôi, cơ mà quên đi bưởi, à nhầm, quên đi… chanh, bố mày là bia cho mày tập đánh à, tôi đè con nhỏ ra rồi vả vào má nó như chưa từng được vả, tí nữa thì sờ trúng hai trái chanh, ahihi:
– Ông ăn gian vừa thôi, huhu, ông bắt nạt tôi, huhuhu…
– Thôi đê, bố tụt quần mày treo lên cổng bây giờ, về ngủ đi mai còn đi học.

Nhỏ Trân không như tôi, nó thích đi học, vì đơn giản là khi đi học, nó có thể thả thính với hàng lô hàng lốc các anh chàng đẹp trai trong trường, hơn thế nữa, nó học cũng gọi là kha khá nên chuyện đi học không khó khăn như tôi, cơ mà hình như con nhỏ có tâm sự gì đó thật.

Lâu rồi tôi không trò chuyện với cô em gái bé nhỏ của tôi, phần vì hai đứa cũng chẳng ai chịu nhường ai, nhây đều như nhau, chưa an ủi được câu nào đã biến thành cãi lộn rồi. Nhưng gì thì gì, tôi cá là nhóc Trân thương tôi nhiều không kém gì tôi thương nó đâu, chẳng đâu xa, bữa tôi định dọn nhà đi, nó khóc tu tu cả buổi, nhìn cũng đáng yêu, haha:
– À đúng rồi, ban nãy chị Thảo có gửi cho hai hộp bánh, em ăn nửa cái còn nửa cái bỏ tủ lạnh đó, hi hi.
– Bỏ mẹ Trân ơi, giờ con nhỏ có vẻ thích tao, làm sao đây?
– Kệ cha ông chứ, thích ông chứ thích tôi đâu, miễn sao lâu lâu có bánh tôi ăn là được rồi. Mà quên nữa ăn nhiều đau bụng quá, về đây, bai bai hai xấu trai.
– Cút, em iếc như cứt.

Giờ mới hơn 9h một tẹo, Tiểu Ly thì ngày thường sẽ không qua chơi với tôi được, chỉ qua được mấy ngày nghỉ thôi, thành thử ra cũng chỉ biết ngậm ngùi nhắn tin qua lại. Cơ mà, một lần nữa, cô giáo Thảo, xuất hiện và:
– Con nghe nè cô Thảo, cô Thảo mua bánh cho con hả?
– Ưm, bánh cô Thảo làm đó, Phong đã ăn chưa, ngon không nè?
– Dạ con ăn gòi, ngon lắm ạ, nhưng mà con thích ăn nhiều nhiều cơ.
– Vậy cô Thảo làm cho con ăn mỗi ngày ha, hì hì?

Tính tôi thì phải nói là thân thiện dễ mến, còn bọn bạn tôi thì chúng nó bảo là “sở khanh”, mẹ tôi nói là “đào hoa”, nhưng thôi kệ mẹ, tóm lại là ai nhắn tin hay gọi điện cho tôi, tôi đều trả lời một cách cực kì nhiệt tình khiến nhiều khi mấy con bạn cấp 3 còn tưởng là tôi thích chúng nó cơ, với ai tôi cũng nói chuyện kiểu như vậy hết. nhưng mà tôi chỉ có Tiểu Ly Ộp pa thôi, ộp pa bây giờ với tôi là chân lý, là sự sống, là… sân bay nữa. Nhưng nói thì nói vậy, cô giáo Thảo dễ thương ác liệt, đã vậy trái cây vườn tược đầy đủ, da trắng, cười thì tít mắt lại, đáng yêu không để đâu cho hết, cơ mà tôi vẫn thấy sợ, chả biết là đang thả thính như nhóc Trân hay là thật lòng muốn tìm hiểu với tôi đây, nhưng mà thôi kệ mẹ, tôi cũng không rảnh, tôi phải toàn tâm toàn ý với ộp pa Lyly, đúng vậy:
– Thôi đi, con thích ăn trái cây của cô, ý lộn, con thích ăn trái cây cô mua hơn.
– Vậy hả, con thích trái gì nè?
– Trái gì chua chua ngọt ngọt á cô, trái bưởi nè, trái cam nè, nhưng chắc cô Thảo thích trái bưởi.

Tôi không nghĩ là cô giáo Thảo lại ngờ nghệch đến như vậy đâu, và đúng thế, cô nàng biết tỏng cái trò trẻ con của tôi rồi:
– Nè nè, đừng tưởng tui không biết mấy người đang nghĩ gì nghen, hư là cô méc mẹ con đó.
– Cô chơi gian, cô lớn rồi mà cô chơi méc, con nghỉ chơi với cô Thảo luôn, po xì.
– Hì hì, bé Phong đang làm gì đó, chưa đi ngủ hả?

Ngủ rồi mà còn nói chuyện điện thoại được à, sao nhiều đứa đẹp mà hỏi ngu như trâu vậy:
– Con đang nhớ cô Thảo, con muốn thấy cô Thảo cười tít mắt.
Cô giáo Thảo không nói gì, cúp máy cái rụp, chắc tại ngại, chả biết nữa.

Nhưng rồi vài giây sau, lại có một cuộc gọi, lần này là video call:
– Cười nè, hì hì.

Cô giáo Thảo của tôi phải nói là đẹp nhất cái nụ cười, người gì mà cười không thấy trời trăng mây gió đâu luôn, dễ thương cute không thể nào mà đỡ nổi nữa:
– Cô dễ thương vừa thôi không con yêu cô đó.
– Chưa yêu nên phải dễ thương tiếp, hì hì.

Hai đứa chúng tôi cứ cười qua cười lại như thế, cho đến khi, một câu hỏi của tôi khiến Đan Thảo im lặng:
– Cô thích con rồi chứ gì?

Thiệt tình là tôi thấy như vậy chứ không phải là tôi tự tin hay gì gì đó đâu, thiệt mà. Nhưng rồi, câu trả lời của cô giáo Thảo khiến tôi còn sốc hơn:
– Không, em muốn lấy anh Phong cơ, pleu.

Cô giáo Thảo thè lưỡi rồi cười tít mắt, sau đó cúp máy cái rụp, để lại tôi với bản mặt đơ hơn cây cơ, thần thánh thiên địa ơi, tôi đâu ngờ lại có một ngày, huyền thoại cô giáo Thảo lại tỏ tình với tôi chứ, quả này thằng em tôi khổ đây, hức hức.
Nhưng cao trào chưa phải là lúc đó. Một lát sau, tôi đang say mê chơi game, không kịp nhìn xem cuộc gọi đến là ai, cứ thế nhấc lên và:
– Cô Thảo nhớ con hả, con cũng nhớ cô Thảo.
– Cô… cô Thảo… gì… gì vậy?
Và trớ trêu thay, người gọi tôi chẳng phải cô giáo Thảo, mà là… Tiểu Ly ộp pa…

Chương trước Chương tiếp
Loading...