Tình yêu online

Chương 14



Phần 14

Lên ôtô mà lòng bâng khuâng khủng khiếp… đây là lần đầu tiên mình đi xa mà không có ai đi cùng… không bạn bè không người thân… đã thế lại còn đi gặp người yêu… trong cái độ tuổi mới lớn nữa chứ… thật sự cái cảm giác đấy khó tả vô cùng…

Đi qua cầu đa phúc là mình lăn ra ngủ say tít… mở mắt dậy đã 6h rồi… vẫn chưa tới à… hix…

Hỏi ông anh bên cạnh…

– Mình đi tới đâu rồi anh?

– À… tới ngã 3 kim anh rồi… (đường đi vĩnh phúc… phú thọ…^^)

– Thế sắp đến chưa hả anh?

– Còn tầm 30km nữa em ạ.

– Vâng em cảm ơn ạ…

Gọi điện cho bà xã…

– Bà xã à… ông xã còn 30km nữa tới Mỹ Đình rồi… chắc tầm 40p nữa gì đó… bà xã đang ở đâu đó… học về chưa?

– Bà xã tan rùi… bà xã đang đi xe buýt qua mỹ đình nè… bà xã chờ ông xã ở đó nha…

Quái nhỉ? Sao bảo chờ ở hà đông?

Mỹ đình hà đông là 1 à? Hixx khó hiểu kinh khủng…

Cái xe buýt bà xã đi mình vẫn nhớ vì sau này mình cũng đi xe đó mà… cái xe buýt từ mỹ đình sang thị xã sơn tây và ngược lại… giá vé 15k… Hôm đó Ngọc nói dối mình…

Mình xuống xe gọi cho bà xã…

– Alo…

– Bà xã à… ông xã tới rùi nè… bà xã tới chưa đó…

– Bà xã còn 1 đoạn nữa sắp tới rùi… ông xã mệt không?

– Ngồi tạm quán nước ở cổng chờ bà xã nha…

Giờ mình mới chú ý… cái biển bến xe mỹ đình to tổ bố…^^ đường xá xe cộ đi lại… rồi nhà cửa… xung quanh như choáng ngợp mình…

(Mọi người đừng nghĩ mình đi giải ngố nha… quê mình cũng ở HN mà… nhưng hồi bé về quê nhiều không để lại nhiều ký ức gì cho mình lắm… giờ lớn hơn rồi… về thì thấy nó cứ lạ lạ làm sao ý…)

Ngồi quán nước 1 lúc… rít mấy điếu thuốc lá 1 lúc vì sợ gặp bà xã không được hút vật chắc sùi bọt mép mất…

Điện thoại rung tê cả người… con máy cục gạch chơi bời hồi đó khá mốt…

– Alo… ông xã đây…

– Bà xã xuống xe rùi nè… đang ở trong bến đi ra… ông xã ngồi đâu đó…

Mình quay lại nhìn 1 con bé mặc áo trắng… tóc để dài… đeo kính… quái… nhìn quen quen làm sao ý… để ý thấy tay đang cầm điện thoại nghe…

Ôi đúng bà xã thân yêu đây mà…

Từ từ… đã…

– Ừ… ông xã đang đi xe ôm qua viện 103 hà đông nè…

– Ơ… sao bảo chờ bà xã cơ mà… sao ông xã lại đi trước… qua đó làm gì?

– Thấy bà xã lắng quắng nhìn khắp nơi…

– Ừ… thì ông xã bị thằng xe ôm nó dỗ ngon dỗ ngọt lên thế là… hix…

– Ông xã ngốc chưa từng thấy… – bà xã cúp máy luôn…

Ơ. Giận thật kìa… cái giọng giận cũng đáng yêu không tả nổi…

Mình đi vòng vòng qua sau lưng bà xã… bịt khẩu trang lại… đi tiến lại gần hơn…

– Bé gì ơi…

– Xe ôm không?

– Đi đâu anh chở… tối rồi… anh lấy giá đúng, đừng lo…

Bà xã không thèm để ý… quay lại nhìn cái… rồi đi nhanh hơn…

– Cháu không đi đâu chú ơi…

Thấy bà xã tội quá… thương quá… chỉ muốn chạy tới ôm từ sau lưng bà xã…

Mà sợ đang đóng giả xe ôm thì ăn đòn đéo kịp giải thích ý chứ…

– Thế bé đi đâu… Có ai đón chưa?

Đi lại gần bà xã hơn và nói với cái giọng nhẹ nhàng chưa từng có…

– Dạ cháu qua hà đông… có người đón rồi ạ…

– Ừ… tiếc nhỉ? – Giờ mới nói giọng của mình…^^

– Chú cũng đang định qua đó tìm bạn gái… vì hôm nay chú hẹn bạn gái mà… thấy cháu dễ thương định cho đi nhờ thôi…

Bà xã quay lại… nhìn mình kĩ hơn… có vẻ nhận ra rồi đây…

– Xe ôm gì? Đeo balo… Không có mũ bảo hiểm… bịt khẩu trang… và dáng người trẻ con thế nhỉ? Lại còn mặc áo pokemon…^^

Bà xã tiến lại gần?

Mình lùi dần dần…

Rồi bà xã tiến sát vào mặt mình…

Lấy tay kéo cái khẩu trang của mình xuống…

Chắc bà xã cận hay là quáng gà thế nào ý… nhìn thế mà vẫn còn phải hỏi…

– Ông xã à… phải ông xã không?

Mẹ… gửi webcam cho bao nhiêu lần rùi mà giờ vẫn hỏi câu đấy… có lẽ ngoài đời mình khác quá chăng…^^

(Tại mình thấp bé nhẹ cân thôi… xem qua webcam không bít được điều này đâu… hihi…) đứng cao bằng bà xã… vãi cả đái…

Anh em nào nhỏ con giống mình thì đừng bùn nha… hihi… ăn nuôi ở súng ống… chứ to xác giải quyết được việc gì… to con đen hôi mà súng hỏng… hay tắc nòng… không bắn được thì cũng coi như vứt ý mà… hihi… nhỏ con súng có giảm thanh bắn êm và mượt lắm… hehe…

– Ơ… ông xã nào cơ… Chú là xe ôm…

Bà xã vẫn cứ nhìn nhìn…

Mình đéo nhịn được nữa… cười phá lên… ôm bà xã thặt chặt giữa cái bến xe đó… (giờ hay ra mỹ đình mà cứ ra là phải vào quán nước đó ngồi… hixx… người tâm trạng nó khổ thế đấy… hihi…)

Bà xã ôm lại mình…

– Đúng là ông xã thật rùi…

Mình và bà xã ôm nhau như kiểu clip ca nhạc ý… cứ quay quay xung quanh ý… coi như chả có ai bên cạnh… bao nhiêu nhớ mong… bao nhiêu thương nhớ… ôm như này bao nhiêu cho đủ…

Nắm tay bà xã đi ra ngoài cổng bến xe thì mình mới để ý thấy những giọt nước mắt đang lăn trên 2 má bà xã…

Đến bây giờ mình vẫn nhớ như in phút giây đó… khóc vì hạnh phúc… khóc vì bất ngờ…

– Ông xã quá đáng quá… sao trêu bà xã như thế…

– Hihi. Tại ông xã muốn làm bà xã bất ngờ thôi mà…

– Thế giờ mình đi đâu hả bà xã?

– Mình qua chỗ chị bà xã ở viện 103 nha…

– Ừ…

Nắm tay bà xã… có 1 đặc điểm mình nhận thấy bàn tay của bà xã rất nhỏ và mịn màng… còn mát lạnh nữa… một cảm giác thật dễ chịu… nhưng cái cảm giác đấy… làm cho mình đau đến tận bây giờ…

2 Đứa như trẻ con ý… hix… chắc lúc đấy mọi người xung quanh nhìn thấy cũng bất ngờ lắm… hihi…

Bắt xe ôm ra hà đông… chả bít thằng xe ôm đi đường nào mà nó kêu là đường tắt… lòng và lòng vòng… hẻo lánh vãi đái… cuối cùng cũng đến viện 103…

Xuống đến nơi… 2 đứa ra ăn cháo ở cổng bệnh viện… ăn xong thì chị bà xã đi bộ ra đón 2 đứa…

Trời bắt đầu đổ mưa… những hạt mưa báo hiệu 1 điều không lành…

Chương trước Chương tiếp
Loading...