Tình yêu online

Chương 37



Phần 37

Thời gian đó mình đi học thêm cũng có quen 1 cô bé… kém mình 1 tuổi… đang học 12…

Không hiểu sao mình học ở lò luyện thi nào cũng gặp… môn toán cũng gặp… hóa cũng gặp… mà Lý cũng gặp… đoán là cô bé này chắc cũng ôn thi khối A như mình…

Mới đầu nhìn thấy cô bé này cũng hay hay không biết tính cách thế nào… mình cũng không ham hố gái mú gì nữa… giờ chỉ muốn tập trung vào học thôi…

Chứ bình thường có lẽ đã tìm đủ mọi cách để xin số điện thoại rồi cũng nên…

Nhưng chả hiểu ông trời thế nào cứ đưa đẩy mình và cô bé đó lại gần nhau hơn…

Nhiều hôm cô bé đó đi học muộn vì phải đi học trên trường về rồi mới đi học lò được… vì thời gian mở cửa lớp học thêm trùng với giờ tan học ở trường của cô bé đó… nên thường thường cô bé đó hay đến muộn lớp học thêm…

Mà khổ nỗi… chỗ mình ngồi toàn trống 1 chỗ… nên toàn phải ngồi cạnh cô bé…

Ngồi cạnh gái học càng hăng say hơn mới lạ… đời lắm cái buồn cười…

Rồi dần dần về sau quen thói… mình đi sớm toàn giữ 1 chỗ cho cô bé đó… như thành 1 thói quen không thiếu được… cô bé đó đến lớp chỉ việc đi thẳng 1 mạch đến chỗ mình là có chỗ ngồi…

Thi thoảng được nghỉ giải lao 2 đứa cũng ngồi nói chuyện…

Mình mới biết được cô bé đó… tên là Quỳnh… nhà cũng không cách trường cấp 3 mình học bao xa…

Cô bé này rất hồn nhiên vô tư… nói chuyện với mình mà cứ như là bạn thân lâu ngày không gặp ý… bô lô ba la đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới biển…

Có một hôm mình đang giữ chỗ cho cô bé đó thì bị bọn con gái nó quây vào nói chả ra gì… ngại không chịu được…

– Cậu nghĩ cậu là ai mà lúc nào cũng đến sớm rồi giữ thêm chỗ thế?

– Thế theo cậu nghĩ tớ là ai?

– Tớ chả cần biết… ai đến sớm hơn thì có chỗ ngồi thế thôi… lớp học này là lớp chung của tất cả mọi người nên cậu không có cái quyền giữ chỗ đấy…

Mình cũng thấy ngại ngại… chưa gặp phải tình huống này bao giờ… nhất là cãi nhau với đàn bà mệt vãi loz ra…

– Tớ hỏi lại 1 lần nữa… cậu có cho bọn tớ ngồi chỗ này không? Cậu chỉ cần trả lời có hoặc không?

Tự dưng bị đẩy vào cái cảnh tiến không được mà lùi cũng chả xong… Mà có lẽ tại xảy ra quá nhiều chuyện… nên mình cảm thấy tính cách của mình hiền hơn rất nhiều rồi… phải bình thường chắc con ranh này ăn vài cái tát quá… Điên hết cả tiết…

– Thôi được rồi… Giờ tớ hỏi lại cậu 1 câu… Cậu cũng chỉ cần trả lời là có hoặc không… Nếu cậu trả lời được thì tớ nhường luôn cả chỗ của tớ cho cậu ngồi… lần sau tự giác xuống cuối lớp ngồi không lên đây tranh chỗ nữa… OK!

Con ranh con thấy ngon ăn…

– Ok luôn… tưởng gì có hoặc không thì đơn giản…

– Tớ hỏi nhé…

– Hỏi đi…

– Thế hằng ngày ngoài ăn shit ra cậu có ăn cái gì khác nữa không? Có hay không? Trả lời đi…

– Ơ ơ… ơ…

Cả lũ xung quanh cười ầm ầm lên… con đấy xấu hổ quá chạy mất hút…

Mình cũng chả quan tâm… giờ cũng vào lớp rồi tập trung học đã… cô bé từ đâu ngồi vào chỗ trước cả mình…

Tự dưng quay ra nhìn mình mỉm cười bí ẩn vãi…

Chả nhẽ chứng kiến cái cảnh mình vừa cãi nhau với lũ đàn bà đó sao? Cãi nhau chỉ để giữ chỗ cho cô bé…

Cãi nhau làm mất hết hình tượng cậu bé chăm học của mình từ đầu đến giờ gây dựng… nản quá…

Thời gian dần dần trôi qua càng nhanh cũng gần đến kì thi rồi… cũng đã đến mùa hoa phượng nở rồi… số lượng người ôn thi càng lúc càng nhiều…

Mình thì càng ngày càng lo lắng… lượng kiến thức trong đầu mình 1 năm qua mới nhét vào liệu có đủ làm nên 1 cái gì đó không? Lo lắng lắm… chỉ còn biết cách ngày đêm chăm chỉ học hành thôi…

Nhiều bài khó mình không hiểu còn hỏi cô bé đó…

Nhưng thực sự tình cảm của mình đối với cô bé đó chỉ là bạn bè anh em thôi chứ không có gì cả…

Có lẽ khoảng thời gian đó đối với mình là tồi tệ nhất nhưng rồi cô bé đó cũng đã xuất hiện và giúp mình rất nhiều điều…

Không phụ lòng mọi người luôn động viên ủng hộ… mình cuối cùng cũng thi đỗ đại học năm đó… trường mình thi năm đó khối A lấy có 17 điểm thôi… thật sự không quá khó đối với ai có quyết tâm học…

Sau khi có điểm xong cả nhà mình ai cũng vui mừng… mình cũng thế… mình không tin được mình đã thay đổi được như thế… thời gian 1 năm bỏ ra ở nhà ôn thi… cuối cùng đã được đền đáp… giờ nhiệm vụ tiếp theo của mình là cố học thật tốt để ra trường sớm… đi làm đỡ đần cho mẹ…

Thi đại học xong mình đã xuống hải phòng 1 thời gian… chờ đến khi nhập học mới về… vì mình đã bảo với mẹ là con thi đỗ thì mẹ cho con đi xa 1 thời gian nhé… con muốn tinh thần được thoải mái…

Quả thực trước lúc thi áp lực đối với mình là rất nặng nề… giờ xong rồi… mình có thể đi xa gọi là xả stress…

Mình đi không thông báo cho ai cả… ngay cả cô bé…

Cô bé đã liên lạc với mình rất nhiều nhưng không hề có hồi âm từ mình… mình thật sự lúc đó không muốn yêu ai nữa… thất bại trong tình yêu 1 lần đối với mình như thế đã là quá đủ…

Nói là không tin vào tình yêu nữa thì thật sự là hơi điêu quá… nhưng mà lúc đó mình chả muốn để ý tới ai cả… vì trong lòng mình vẫn chưa quên được Ngọc và Linh… 2 người con gái đó luôn ở trong đầu mình… rồi thì sao chứ… giờ mà yêu thì có phải mình lại làm khổ người ta không?

1 tháng ở Hải phòng là quãng thời gian không ngắn không dài… nhưng cũng đủ làm mình đúc kết ra nhất nhiều điều… hồi đó là mình xuống ở cùng ông anh chạy container… thỉnh thoảng đi xe cùng ông ý không thì ở nhà trông nhà cho ông ý… ở đoạn cảng chùa vẽ thì phải… mình cũng mò mẫm ra đồ sơn vài lần… gọi là khảo sát thực tế… xem có đúng như những gì người ta nói không: D…

Quả thật danh bất hư truyền… cave ở đây nhiều 1 cách dã man… đi với đứng đầy đường… phố đèn mờ thì nhiều đừng có hỏi…

Mà rất nhiều em xinh tươi nhé… không hiểu sao lại đi vào con đường này nữa…

Mình cũng thử chịch 1 em xem thế nào… lần đó đá phò cứ như thằng ở bản mới xuống đồng bằng ý… hốt đeo 2 cái bao liền… vãi đái…=))

Nhưng công nhận mình dễ bị dụ thật… nằm tâm sự với em nó cả đêm và sáng hôm sau còn bo cho em nó 200k nữa… haizzz… mãi sau mới biết là không nên nói chuyện với cave… nó kể nể sướt mướt thì thôi rồi… coi như 1 bài học rút kinh nghiệm…

Sau đợt đó mình trở về nhà sắp xếp đồ đạc và xuống HN nhập học…

Mới đầu mình xuống thì ở nhà 1 người cô… không phải họ hàng gì đâu… chả qua là chơi thân với bà già nên gửi gắm mình vào đó thôi…

Nhà cô là quán café nằm trên con đường cầu giấy… con đường mà lúc nào cũng tấp nập cả ngày lẫn đêm… khoảng thời gian đầu mình đi học về là lao vào giúp việc cho quán café của cô ý thôi… chứ chả đi đâu hay giao lưu với ai cả…

Nhưng khổ cái đời mình… chạy đâu cũng không hết nắng…

Vào 1 buổi tối tháng 10 đang ngồi ngoài trông xe cho quán thì mình thấy có 1 cái dáng người quen quen đi vào quán…

Đó là Linh… con bé đi cùng 1 cô bạn nữa… 2 người vào quán uống café…

Nhìn thấy mình con bé không khỏi ngạc nhiên… chạy ra hỏi…

– Ơ… H làm thêm ở đây à…

– Hì… không… H làm giúp thôi… đây là quán nhà cô…

– Ơ thế à…

– Ừ… H cũng ở đây luôn mà… nên buổi tối đông khách thì giúp luôn…

– Thôi… Linh đi với bạn thì vào uống nước đi… H chạy vào phụ pha tí đã…

Đánh trống lảng rồi mình chạy mất hút luôn…

Tưởng thế là thoát… nhưng đâu ngờ… từ ngày gặp con bé… thì đều như vắt chanh tuần nào con bé cũng đến quán uống café… ít nhất tuần 3 lần… lúc đi cùng bạn lúc đi 1 mình…

Tối hôm đó khoảng 10h rồi… đang ngồi hút thuốc ở ngoài cửa quán lại thấy con bé phi xe 1 mình đến…

Vào quán gọi 1 đen đá…

Mình mới đi vào… ngồi cạnh con bé và hỏi:

– Linh hôm nay đi 1 mình à…

– Ừ… H rảnh không? Ngồi đây nói chuyện với Linh 1 chút…

– Ừ… Mà Linh sao lại uống đen đá… Bỏ thói quen uống sữa chua đánh đá rồi à?

– Hi. H vẫn nhớ à…

– Ừ…

– Linh muốn uống cafe… đơn giản là nó có vị đắng chát…

1 câu trả lời nhiều ý nghĩa…

– Uống như thế khó ngủ lắm đấy…

– Hihi… không sao… dạo này Linh thức muộn quen rồi có ngủ sớm bao giờ đâu…

2 Đứa ngồi nói chuyện linh ta linh tinh cả… đến gần 11 rưỡi con bé mới về…

– Muộn thế này rồi về có sợ không?

– Hihi… đây là HN… có phải Thái Nguyên đâu… đường lúc nào chả tấp nập người… H đừng lo…

– Ừ… thế đi về cẩn thận nhé…

Chương trước Chương tiếp
Loading...