Tình yêu và thù hận

Chương 36



Phần 36

Trở lại Việt Nam sau chuyến du lịch Nhật Bản đầy “vui vẻ”, Hạnh Vi thấy Thế Bảo lúc này đã khởi sắc hơn rất nhiều, trên gương mặt đẹp trai của anh lúc nào cũng nở một nụ cười tươi rói.

Hai vợ chồng khi về tới nhà cũng nói rõ với nhau hơn về những gì đã xảy ra ở Nhật, cả hai đều biết những “niềm vui” ở nước bạn chỉ là cảm xúc của thể xác, chỉ để phục vụ nhu cầu cá nhân, nó sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai vợ chồng, nó cũng không nói lên Hạnh Vi là một con người dễ dãi… tất cả những điều đó đều là sự đồng thuận và hy sinh từ cả Thế Bảo và Hạnh Vi… ai cũng chỉ muốn người mình yêu được vui vẻ, hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Và rồi mọi thứ lại trở về guồng quay của cuộc sống, Thế Bảo thì sau kỳ nghỉ dài 2 tuần cũng quay lại với công việc của anh. Còn Hạnh Vi cũng trở lại studio để tiếp tục làm người mẫu và xem thông báo mới về cuộc thi thứ 2 sắp sửa diễn ra.

Hạnh Vi được lão Hùng cho biết cuộc thi thứ 2 này sẽ mang tên là: “Beauty and Smart”. Cuộc thi lần này sẽ không yêu cầu những người đẹp phải tạo dáng chụp ảnh hay thực hiện catwalk gì nữa, đây sẽ chỉ đơn giản là cuộc thi vấn đáp. Chỉ có điều đặc biệt là các thí sinh sẽ bắt cặp với nhau và teamwork để trả lời câu hỏi, còn về chủ đề thì không được tiết lộ.

Hạnh Vi khi biết được thông báo thì nàng nghĩ có thể đây là một dạng thi hỏi kiến thức giống như các cuộc thi hoa hậu thường có, vì vậy nàng quyết định dành thời gian hơn 1 tuần còn lại để tự mình ôn luyện kiến thức thật vững, tự học cách trả lời trước đám đông, tự cải thiện khả năng nói tiếng Anh của mình…

Cũng trong thời gian này, Hạnh Vi phát hiện Mỹ Dung dường như đang quen biết một người bạn trai mới, vì cứ mỗi lần nàng chủ động hẹn cô bạn đi ăn thì Mỹ Dung đều nêu lý do để từ chối là đã có hẹn từ trước. Khi Hạnh Vi hỏi thẳng cô bạn liệu rằng có phải cô nàng đang quen một anh chàng nào đó thì Mỹ Dung chỉ nở nụ cười khoái chí rồi đáp lại: “Từ từ rồi mày sẽ biết thôi.”

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Cứ thế, thời gian thấm thoát trôi qua… chỉ còn 3 ngày nữa là tới ngày Hạnh Vi phải lên đường sang Bali thi đấu.

Hạnh Vi trong khi đang tự ôn luyện kiến thức như mọi ngày thì Thế Bảo đi làm về và thông báo cho nàng một chuyện:

– “Vợ ơi, chồng về rồi nè.” – Thế Bảo mở cửa bước vào.
– “Chồng yêu, hôm nay đi làm công việc có vui hơn không nè.” – Hạnh Vi cũng bước đến ôm chồng hỏi thăm anh.
– “… công việc thì cũng vẫn vậy thôi em. Nhưng chồng có một chuyện muốn hỏi ý vợ…” – Thế Bảo tỏ vẻ hơi băn khoăn…
– “Chuyện gì vậy chồng, chồng cứ hỏi đi.”

Thế Bảo nắm tay Hạnh Vi ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách rồi từ tốn hỏi nàng:

– Thật ra công ty anh ngày mai có tổ chức một bữa tiệc, mọi thành viên trong công ty đều được mời tham dự và có thể dẫn theo thành viên trong gia đình… Anh đã biết tin này từ tuần trước nhưng chưa nói với em vì anh đang phân vân không biết có nên đi hay không…
– “Vậy hả? Nhưng sao anh lại phân vân không muốn đi? Em thấy trước đây anh vẫn tích cực đi sự kiện của công ty mà?” – Hạnh Vi thắc mắc…
– “… anh đang không muốn đi là vì bữa tiệc lần này là do tên Cường chủ động tổ chức, anh nghĩ chắc là lại lấy danh nghĩa công ty rồi tự tuyên dương bản thân, tự khoe khoang thành thích các kiểu… Những buổi tiệc vô bổ như vậy anh thật lòng không muốn tham gia cho lắm.”
– “Tên Cường gì đó là người mà anh nói luôn cố tình làm khó anh trong công ty đúng không ạ?” – Hạnh Vi hỏi…
– “Đúng vậy, hắn trước đây là cấp dưới, rồi nhân dịp anh bị kẹt bên Trung Quốc nên đã dựa vào mối quan hệ mà nịnh nọt và giành lấy công sức làm việc của anh… giờ đây hắn 1 bước lên cao, trở thành cấp trên của anh luôn…” – Thế Bảo nói mà tỏ ra vô cùng ấm ức, anh không phục trước những gì tên Cường đã làm…
– “… Nếu vậy lỡ anh không tham dự buổi tiệc thì có bị hắn tiếp tục làm khó không?” – Hạnh Vi tỏ ra lo lắng với giả thuyết của mình…
– “Anh nghĩ là có… dạo gần đây hắn có vẻ bận bịu việc gì đó nên ít khi làm khó anh, nhưng nếu lần này anh không có mặt chắc chắn hắn sẽ vênh vào đó mà gây khó dễ.”
– “Vậy là anh không đi không được rồi…” – Hạnh Vi nắm tay chồng an ủi…
– “Vậy nên anh mới phân vân… hay là cứ mặc kệ, để hắn thích làm khó gì mặc hắn, chứ anh thật sự không muốn đi.”

Thấy Thế Bảo kiên quyết không muốn đi, Hạnh Vi cũng hiểu cho anh… nhưng nếu anh không đi thì sẽ ảnh hưởng đến công việc. Không muốn chồng lại tỏ ra ủ rũ trở lại, Hạnh Vi quyết định thuyết phục anh:

– “Hay là như vậy… ngày mai anh cứ đi tiệc công ty, em sẽ cùng đi với anh cho đỡ chán. Nếu anh không thích nghe tên Cường đó khoe khoang thì hãy nghe em trò chuyện trong suốt bữa tiệc, hihi” – Hạnh Vi ôm lấy 1 cánh tay chồng và áp sát vào người anh gợi ý.
– “… Hả, nhưng mà em vẫn phải ôn luyện kiến thức để chuẩn bị cho cuộc thi mà?” – Thế Bảo cảm kích trước việc làm của vợ nhưng anh cũng lo cho công việc của nàng.
– “Không sao đâu nè, đi chơi một bữa cũng không ảnh hưởng gì. Làm cho chồng em vui mới là việc quan trọng hơn.” – Hạnh Vi cười tươi với chồng.

Thế Bảo thấy nụ cười tỏa nắng của Hạnh Vi cũng làm anh vơi bớt đi những điều phân vân trong lòng, anh biết nàng vì không muốn anh bị bất lợi trong công việc nên mới gợi ý đi cùng dù rằng vẫn còn việc phải làm… Anh cảm thấy thật hạnh phúc khi có Hạnh Vi ở bên mình…

– “Vậy cũng được, nếu vợ đi cùng thì chồng sẽ tham gia. Tới đó ăn uống một bữa no nê với vợ rồi về nè hì hì.”
– “Hihi Ok chồng nè, vậy mai hai vợ chồng mình lên đồ đi party một chuyến ^^”

Và rồi tối đó hai vợ chồng “mặn nồng” vài phát để chuẩn bị cho buổi party ngày mai của công ty Thế Bảo…

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

18h ngày hôm sau…

Hạnh Vi đứng trước gương nhìn mình trong bộ váy đen sang trọng nhưng không kém phần quyến rũ, bộ váy được thiết kế với hai bên ngực trước được che chắn đầy đủ bởi những lớp vải đen tuyền kéo dài tới tận mắt cá chân nhưng phần lưng phía sau lại hở ra toàn bộ từ vai xuống tới gần sát mông nàng. Trong bộ váy này, người trước mặt sẽ thấy Hạnh Vi vô cùng cao sang quyền quý, còn người phía sau sẽ cảm nhận được sự khêu gợi khó cưỡng đến từ làn da trắng hồng và bờ lưng thon gọn của nàng.

Hạnh Vi mỉm cười hài lòng với bộ váy mình đang mặc, cộng với việc nàng makeup nhẹ, búi tóc lên cao tạo thành những đường kẻ tóc trông như chiếc vương miện… Hạnh Vi lúc này trông không khác gì các minh tinh hạng A của Hollywood.

Thế Bảo bận một bộ vest lịch lãm từ phía sau tiến đến ôm vợ vào lòng, anh nói:

– “Bộ váy này kết hợp với em quả là một tuyệt tác đó vợ…”
– “Hihi anh cứ trêu em.” – Hạnh Vi ngại ngùng đáp.

Rồi nàng cảm nhận được đôi bàn tay Thế Bảo đang từ phía sau lưng luồng vào phần vạch áo hở ra của chiếc váy… từ từ đôi tay đó tiến lên phía trước, ôm chầm lấy 2 bên ngực căng tròn đang được che đậy mở miếng lót ngực nhỏ bé của nàng…

– “Umm anh này… tới giờ đi rồi kìa…”
– “Hihi, còn sớm mà, nhìn vợ như vầy anh chịu không nổi.” – Thế Bảo vừa nói vừa xoa nắn bộ ngực mềm mại của Hạnh Vi…
– “Ummm chồng hư quá à…”

Hạnh Vi sau khi dứt lời liền cảm nhận được đôi môi của Thế Bảo đã áp sát… nàng nhanh chóng hé miệng, đưa chiếc lưỡi mình hòa quyện với Thế Bảo… hai người trao nhau nụ hôn đầy khao khát…

– “Ummm ummm” – Hạnh Vi vừa cảm nhận nụ hôn của chồng, vừa đê mê với cảm giác cặp tuyết lê liên tục bị sờ nắn.
– “Umm vợ của chồng là nhất.”

Thế Bảo rời miệng khỏi đôi môi Hạnh Vi rồi sau đó anh cho tay xuống dưới cởi khóa quần, anh móc khúc thịt to lớn đang cương cứng của mình ra…

Hạnh Vi nhìn ra sau thấy chồng làm hành động “dâm dục” đó liền đỏ mặt thốt lên:

– “Trời ơi anh làm gì vậy, tới giờ đi tiệc rồi đó…”
– “Hihi, em ngậm cho anh một chút thôi rồi mình đi nè.”

Thế Bảo nói rồi quay ra sau lấy một cái ghế để tự mình đứng lên đó, anh biết Hạnh Vi đang mặc một chiếc váy cầu kỳ nên không tiện quỳ gối vào lúc này… Thế Bảo sau khi đứng cao người, dương vật anh chĩa thẳng vào trước mặt Hạnh Vi.

– “Ngậm cho anh một chút em nhé.”
– “Chồng kỳ quá à…”

Hạnh Vi tuy ngoài mặt thì ngại ngùng, miệng liên tục nói Thế Bảo kỳ này kỳ nọ… nhưng đồng thời bản thân nàng lại tiến gần sát tới khúc thịt căng cứng của chồng…

Hạnh Vi đưa mắt nhìn Thế Bảo rồi nói nhỏ: “… chỉ một chút thôi đó nha…”

Thế Bảo nở một nụ cười dâm dê rồi gật đầu đồng ý.

Từ vị trí đứng trên cao của mình, Thế Bảo nhìn thấy được toàn cảnh Hạnh Vi trong bộ trang phục lộng lẫy từ từ hé mở đôi môi đỏ hồng… ngậm lấy con cặc cương cứng tột độ của anh.

– “AAAAA… sướng lắm vợ ơi…” – Thế Bảo ngửa đầu rên lên sung sướng trong giây phút con cặc anh được vợ mình bú mút…
– “Um um um um um” – *Ọc ọc ọc ọc…”

Tiếng Hạnh Vi ư ử rên lên trong họng pha trộn với âm thanh bú mút ngày một nhanh của nàng làm cho Thế Bảo càng nứng hơn nữa…

Chỉ trong vòng 3 phút được Hạnh Vi blowjob, Thế Bảo rùng mình xuất tinh ồ ạt vào hết trong miệng Hạnh Vi.

Hạnh Vi cũng vì đã make up nhẹ nên đành để chồng xuất hết vào miệng. Sau khi thấy Thế Bảo đã thỏa mãn, nàng từ từ rời môi khỏi khúc dương vật đang xìu lại của chồng rồi lườm cho anh một cái trước khi đi vào nhà vệ sinh súc miệng.

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Sau cuộc vui ngắn chẳng tày gang đó, Thế Bảo lấy xe đưa Hạnh Vi đến với một tòa nhà chuyên tổ chức sự kiện nằm ở quận 1.

Khi đã đến nơi và giao xe cho nhân viên trông gửi, Thế Bảo nắm tay Hạnh Vi bước vào thang máy để đưa nàng lên trên sân thượng, nơi diễn ra bữa tiệc ngoài trời của công ty anh.

… Vừa bước ra thang máy, đập vào mắt 2 vợ chồng là một khoảng không gian sảnh tiệc rộng lớn được bài trí bắt mắt, phía chính giữa là một bục phát biểu nho nhỏ, xung quanh là các bàn tiệc buffet đứng tự phục vụ, ngoài ra còn có những chiếc bàn tròn dành cho ai muốn ngồi để thưởng thức bữa ăn.

Đang trầm trồ trước sự sang trọng của bữa party thì Thế Bảo được một cô bé admin của công ty nhận ra và bước tới hỏi thăm:

– “Anh Bảo, anh tới rồi hả… đây chắc là chị nhà đúng không nè, hai anh chị quả là 1 cặp rất xứng đôi nha.”
– “Hi Phụng… đúng rồi, đây là Vi, vợ anh. Cảm ơn em đã quá khen haha.” – Thế Bảo cười nói chào hỏi lại cô bé tên Phụng…
– “Chào… em. Chị là Vi, vợ anh Bảo” – Hạnh Vi cũng chào hỏi lịch sự với cô bé trước mặt mình.
– “Dạ rồi, vậy mời 2 anh chị qua đây với em để ký tên tham dự ạ.”

Nói rồi Phụng dẫn Thế Bảo và Hạnh Vi đi qua một bên sảnh tiệc để ký tên. Lúc này Thế Bảo thầm nghĩ: “Đi party mà cũng cần phải điểm danh sao? Tên Cường này chắc chắn là đang kiểm tra xem ai không tham gia bữa tiệc hôm nay và coi như người đó là kẻ chống đối hắn…”

Sau khi hoàn tất thủ tục “điểm danh”, Thế Bảo và Hạnh Vi được tự do đi lại và thưởng thức bữa party ở đây. Thế Bảo thì đảo mắt một vòng kiểm tra sự hiện diện của tên Cường nhưng anh vẫn chưa thấy hắn xuất hiện… anh chỉ thấy những ánh mắt có phần hướng sự tập trung vào người đẹp đang đi cạnh anh – Hạnh Vi, nàng từ khi xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả các người đàn ông ở đây.

Một số người đồng nghiệp của Thế Bảo từ thân cho tới không thân đều lần lượt cầm ly rượu tới hỏi thăm anh, sẵn tiện họ hỏi thăm luôn người vợ xinh đẹp của anh bên cạnh… Một trong số đó là Tuấn, anh ta lịch sự đi đến bắt chuyện khi 2 vợ chồng đang ngắm nhìn phong cảnh thành phố từ trên cao.

– “Chào anh Bảo, anh còn nhớ em không?” – Tuấn lên tiếng từ phía sau lưng Thế Bảo…

Thế Bảo quay người lại, có phần tỏ ra ngạc nhiên… anh hơi nghiêng đầu cố nhớ ra tên người đang trò chuyện với mình.

– “… À… là… Huấn, à không, Tuấn đúng không?”
– “Dạ đúng rồi, hên quá anh còn nhớ ra em hì hì.”
– “À, tôi phải nhớ chứ, cậu gần đây đã trở thành cánh tay đắc lực của Cường mà, đợt trước còn giao việc cho tôi như là một người sếp chính hiệu… làm sao mà tôi quên được.” – Thế Bảo nói có phần mỉa mai.
– “Hì hì, đợt đó em chỉ là làm theo lệnh của anh Cường thôi, chứ em nào dám sai bảo anh… trong công ty ai chẳng biết anh Bảo là key member, một quản lý vô cùng xuất sắc của công ty…” – Tuấn ra sức nịnh bợ…
– “Thôi cậu không phải nịnh bợ tôi, tôi không giống Cường, nịnh tôi cũng không có ích gì đâu.”
– “Ấy ấy em nào có nịnh bợ gì đâu, việc có sao thì em nói vậy thôi mà… Với lại nhân dịp này, anh cho em xin phép mời anh và… chị vợ xinh đẹp một ly để tỏ lòng xin lỗi ạ.”

Tuấn vừa nói vừa liếc mắt nhìn qua Hạnh Vi bên cạnh, hắn xuýt xoa vì vẻ đẹp tựa như thiên thần của nàng, cộng với bộ váy có phần khêu gợi khi nhìn từ phía sau làm cho hắn cảm thấy hưng phấn tột độ.

Thế Bảo thì dù không ưa tên này cho lắm nhưng vì hắn đã mở lời xin lỗi trước nên anh cũng không muốn hẹp hòi tỏ vẻ thái độ. Anh chỉ với tay cầm lấy 1 ly rượu được chuẩn bị sẵn, đưa lên làm như cụng ly với Tuấn và gật đầu 1 cái.

– “Hì hì, em cảm ơn anh Bảo, vậy em xin phép nâng ly cùng anh.”

Tuấn cũng tỏ ra giả lã, hắn nói rồi đưa ly rượu lên miệng nốc 1 phát sạch trơn, sau đó chào tạm biệt Thế Bảo… khi bước đi ra sau lưng Hạnh Vi, hắn còn quay lại liếc nhìn tấm lưng trần của nàng một cái đầy thèm thuồng…

Sau khi Tuấn rời đi, Thế Bảo nhìn Hạnh Vi lắc đầu cười trừ 1 cái, nàng cũng bụm miệng cười lại với anh. Cả hai như ngầm hiểu ý nhau là những kẻ như tên Tuấn không đáng để cho anh và nàng phải bận tâm trong cuộc sống này…

Và rồi trong giây phút đó, từ phía thang máy dẫn lên bữa tiệc, tiếng vỗ tay và tiếng người cười nói vang lên rộn rã…

Thế Bảo và Hạnh Vi cùng nhìn về hướng đó, ánh mắt Thế Bảo lúc này ánh lên một sự khinh khi thấy rõ… Người bước ra từ hướng thay máy đó không ai khác chính là tên Cường, gã sếp anh cực kỳ ghét bấy lâu nay.

Nói một chút về tên này, hắn ta hơn Thế Bảo 2 tuổi nhưng gương mặt có phần già nua trước tuổi do bản tính ăn chơi, nhậu nhẹt, gái gú về đêm khá nhiều. Hắn ta thuộc vào loại con ông cháu cha và có những mối quan hệ “xã hội” khá phức tạp. Hắn vào công ty chỉ hơn 1 năm nhưng vì mối quan hệ và những thủ đoạn nên đã nhanh chóng thăng chức từ phận nhân viên cho Thế Bảo mà nay đã trở thành sếp của anh. Bản chất của hắn cũng khá nhỏ mọn, hay thù dai… nếu ai mà lỡ đắt tội thì coi như tiêu với hắn, Thế Bảo có thể xem là một ví dụ nhưng vì anh vốn đã có chức vụ cao trong công ty nên vẫn còn đương đầu được với hắn, chứ nếu như là nhân viên cấp thấp thì đã khăn gói ra đi từ lâu rồi.

Trở lại với thời điểm tên Cường xuất hiện, hắn ta nở nụ cười đắc ý và đưa hai tay làm như kiểu nguyên thủ quốc gia xuất hiện và chào hỏi mọi người. Còn những người đang vỗ tay và chào đón đều là những nhân viên nịnh nọt theo phe của hắn. Hắn bước tới và đi thẳng lên chiếc bục ở giữa sảnh tiệc rồi cầm micro phát biểu:

– Xin chào tất cả mọi người, xin cảm ơn sự có mặt của mọi người ở đây để chúc mừng cho sự thành công trong thời gian gần đây của công ty ECOMGROUP chúng ta. Mặc dù đây chỉ là một bữa party nhỏ của bộ phận mà tôi quản lý nhưng tôi có thể thấy sự nhiệt huyết và sự cam kết của các bạn vì đã có mặt ở đây cùng tôi…

Tên Cường đứng ở giữa vừa phát biểu vừa xoay người một vòng đảo mắt điểm danh những người có mặt ở đây… Khi hắn ta nhìn tới vị trí của Thế Bảo thì ánh mắt hắn có phần ghen ghét hiện lên trên gương mặt… nhưng rồi sự ghen ghét đó nhanh chóng được thay thế bằng sự đam mê, khao khát kỳ lạ… khi hắn nhìn vào người con gái xinh đẹp đang đứng kế bên, choàng 1 tay ôm lấy Thế Bảo…

– “… tôi xin cảm ơn…” – lời phát biểu của tên Cường cũng bất chợt dừng lại khi ánh mắt hắn hướng về phía Hạnh Vi…

Trong 1 giây ngắn ngủi đó, mọi người có mặt tại bữa tiệc cũng phát hiện ra sự kỳ lạ, tất cả cùng nhìn theo hướng mắt tên Cường đang hướng đến và tập trung sự chú ý vào Hạnh Vi.

Trong bất giác, Hạnh Vi tự nhiên thấy mình trở thành trung tâm của bữa party, Thế Bảo cũng cảm thấy điều đó… anh biết tên Cường đang nhìn vợ mình… nhưng rồi chuyện đó chỉ diễn ra trong 1 giây ngắn ngủi…

Tên Cường lại tiếp tục bài phát biểu của hắn ta. Hắn liên tục nêu ra những “thành tựu” mà bản thân đã làm được cho công ty, và đúng như Thế Bảo đã đoán trước, bữa party này gần như là chỉ để hắn tự vinh danh bản thân mình…

Thế Bảo đứng phía xa tỏ ra chán nản và kinh khi với bài phát biểu của tên Cường, khi anh định xoay qua nói chuyện với Hạnh Vi thì bất chợt lúc này anh nghe thấy tên mình phát ra từ những chiếc loa lớn đặt quanh sảnh tiệc.

– “Thế Bảo! Thế Bảo đâu rồi… xin mời anh lên đây chia vui cùng tôi nào. Tôi có một việc quan trọng cần công bố với anh.” – Tên Cường dù đã nhìn thấy Thế Bảo từ trước nhưng vẫn giả vờ “gọi tên anh trong đêm”.

Phía dưới này, Hạnh Vi nghe tên chồng được gọi cũng nhắc nhở Thế Bảo:

– “Chồng ơi, người ta kêu chồng kìa.”
– “Uhm, chồng nghe rồi.” – Thế Bảo tỏ ra đâm chiêu, anh không hề nghĩ tới việc sẽ được tên Cường gọi tên, trong lòng anh dâng lên nỗi bất an lạ thường.

Anh nắm tay Hạnh Vi và nói:

– “Anh lên đó chút nhé, em ở đây chờ anh.”
– “Dạ.”

Nói rồi Thế Bảo từ tốn đi lại phía bục phát biểu giữa sảnh tiệc, nơi gương mặt đáng ghét của tên Cường đang giả lã nở một nụ cười bí hiểm.

– “Đây rồi! Thế Bảo của chúng ta đây rồi.” – Tên Cường nói lớn vào micro và đưa tay chào đón Thế Bảo…

Thế Bảo cũng lịch sự quay một vòng chào hỏi mọi người dù rằng anh không hề thích thú với việc này.

– “Xin mọi người hãy cho Thế Bảo một tràng pháo tay nào!” – Tên Cường nói tiếp sau khi Thế Bảo đã đứng kế bên hắn.

*Bộp bộp bộp bộp* – Tiếng pháo tay vang lên râm rã khắp nơi…

– “Có chuyện gì vậy, tại sao gọi tôi lên đây?” – Thế Bảo nói nhỏ chỉ để tên Cường đủ nghe trong khi bên dưới mọi người vẫn đang vỗ tay cho anh…
– “Hehe, anh cứ bình tĩnh, tôi chỉ muốn tuyên dương anh 1 chút thôi mà.” – Tên Cường cũng nở một nụ cười nửa miệng và nói nhỏ lại với Thế Bảo.

… Sau khi tiếng vỗ tay vơi đi, tên Cường 1 lần nữa đưa micro lên và nói với mọi người:

– Tôi chắc là mọi người ở đây đều biết đến Thế Bảo đúng không nào. Anh là một người quản lý cấp cao của công ty và đã có rất nhiều cống hiến để giúp cho công ty có được ngày hôm nay. Phải nói là nếu không có Thế Bảo thì sẽ không có Quốc Cường của ngày hôm nay và ECOMGROUP cũng không thể hùng mạnh như bây giờ. Và vì vậy nên lúc này đây tôi xin thay mặt công ty ECOMGROUP gửi đến anh một lời cảm ơn chân thành nhất…

Nói rồi tên Cường đứng đối diện hơi cúi người thực hiện một động tác chào lịch sự với Thế Bảo, xung quanh sảnh tiệc vài tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa.

Thế Bảo thì cảm thấy có hơi kỳ lạ, tên Cường này đâu thể nào tốt lành tuyên dương và tỏ ra nể trọng anh như vậy được chứ, chắc chắn phải có gì đó mờ ám…

… và rồi suy đoán của Thế Bảo đã được tên Cường thể hiện ra trong những câu phát biểu tiếp theo:

– Và ngoài việc phải cảm ơn Thế Bảo ngày hôm nay, tôi cũng xin thông báo tới tất cả mọi người có mặt ở đây một thông tin quan trọng khác… Đó là sắp tới, ECOMGROUP chúng ta sẽ đầu tư vào một lĩnh vực mới, đó là ngành hàng sản xuất phụ kiện thời trang dành cho phái nữ!

Mọi người lúc này mới ồ lên bàn tán rôm rả khắp bữa tiệc, có người tỏ ra phấn khích với lĩnh vực mới, có người lại tỏ ra nghi ngại vì trước giờ công ty chưa tham gia lĩnh vực này.

– “Phụ kiện thời trang sao? Ý tưởng này có từ khi nào? Tại sao tôi không biết?” – Thế Bảo lúc này đứng bên cạnh lên tiếng hỏi tên Cường.

Đáp lại câu hỏi của anh chỉ là nụ cười khinh khỉnh của tên Cường, sau đó hắn tiếp tục phát biểu:

– “… Và đó chưa phải là tất cả, vì ‘phụ kiện thời trang’ là 1 lĩnh vực mới và tất cả cũng chỉ là ý tưởng để triển khai trong thời gian tới nên công ty chúng ta sẽ không tự mình chi ra ngân sách để đầu tư vào đó, mà hướng tiếp cận sẽ là kêu gọi nhà đầu tư bên ngoài…”

Nói tới đây tên Cường hướng mắt nhìn vào Thế Bảo rồi dõng dạc tuyên bố:

– “… và người chịu trách nhiệm tìm kiếm nhà đầu tư cho công ty chúng ta, không ai khác đó chính là THẾ BẢO, người xuất sắc nhất trong những người xuất sắc của công ty!” – Tên Cường nói xong liền vỗ tay để mọi người bên dưới vỗ tay theo.
– “ANH!!!” – Thế Bảo lúc này mới vỡ lẽ ra mọi chuyện, anh nắm chặt tay nhìn sang tên Cường đang cười vào mặt mình bên cạnh. Ngoài mặt thì đây có thể được coi là công việc quan trọng, nếu thành công sẽ mang lại cho Thế Bảo nhiều lợi thế và có cơ hội thăng tiến vượt bậc, nhưng với người có kinh nghiệm trong ngành như Thế Bảo thì anh thừa sức hiểu là để kêu gọi nhà đầu tư từ bên ngoài góp vốn cho dự án chỉ là ý tưởng và vẫn còn nằm trên giấy tờ là điều không thể…

Chưa dừng lại ở đó, tên Cường còn nói tiếp:

– Và vì đây là dự án quan trọng của công ty nên cần phải được gấp rút triển khai, vì vậy Thế Bảo sẽ có 1 tháng để tìm kiếm nhà đầu tư cho mình. Tôi hy vọng anh sẽ không làm ECOMGROUP thất vọng phải không nào.

Lúc này tên Cường đã lộ rõ mặt là thật chất hắn đang làm khó cho Thế Bảo, các nhân viên có kinh nghiệm xung quanh cũng nhìn ra điều đó…

– “Anh thật là khốn nạn, tôi sẽ không nhận công việc này đâu, anh đừng có mơ mà ép được tôi.” – Thế Bảo nói thẳng vào mặt tên Cường nhưng chỉ đủ để cho hắn nghe, anh không muốn làm Hạnh Vi lo lắng.
– “Hahaha, yêu cầu này đã được cấp trên phê duyệt… tôi e là cậu không muốn nhận cũng không được đâu.” – Tên Cường vẫn nở nụ cười tươi, giả vờ đang bàn chuyện với Thế Bảo.
– “Khốn nạn!”

Thế Bảo nói rồi bước xuống bục phát biểu, anh đi lại về với chỗ của Hạnh Vi.

Thấy chồng hùng hục tiến đến trong bộ dạng có phần khó chịu, Hạnh Vi nắm tay anh và ân cần hỏi thăm:

– “Sao vậy anh, em thấy công ty giao cho anh một việc lớn rất tốt mà đúng không? Là anh không thích công việc này hay sao?” – Hạnh Vi vì không làm trong nghề nên cứ tưởng là Thế Bảo được trọng dụng.
– “Anh… anh không sao… chỉ là anh không thích tên Cường thôi.” – Thế Bảo định giải thích cho vợ nhưng rồi lại thôi, anh nghĩ đến việc nàng sắp phải đi thi đấu nên không muốn làm nàng lo lắng, anh quyết định sẽ tự mình giải quyết vấn đề này.
– “Ừa nè, thôi anh đừng quan tâm hắn ta nữa, khi anh làm được việc này thì tự khắc công ty sẽ đánh giá cao anh lại thôi nè.” – Hạnh Vi ngây thơ an ủi chồng.
– “Uhm…” – Thế Bảo chỉ có thể gật đầu cười trừ với vợ.

Sau đó Thế Bảo cảm thấy hơi mắc tiểu nên đã nói với Hạnh Vi:

– “Anh đi vệ sinh một chút, nãy giờ người ta mời rượu nhiều quá, em chờ anh ở đây, anh đi xong rồi đưa em về luôn nhé.”
– “Dạ, anh đi đi nè. Tối về em thưởng cho nè hihi”
– “Haha ok vợ.” – Thế Bảo cười với Hạnh Vi rồi quay mặt đi về hướng nhà vệ sinh nam.

Ngay lúc này, từ một phía xa của sảnh tiệc, tên Quốc Cường nói nhỏ gì đó với tên Tuấn rồi nở một nụ cười xảo trá. Tên Tuấn thì sau khi nghe tên Cường nói liền đi thẳng về hướng nhà vệ sinh nam theo sau Thế Bảo… Còn tên Cường thì ngay lập tức tiến bước đi đến vị trí của Hạnh Vi đang đứng 1 mình.

Hạnh Vi thì khi Thế Bảo rời đi, nàng quay người nhìn xuống ngắm nhìn những dòng xe nối đuôi nhau kéo dài thành những vệt vàng vàng đỏ đỏ bên dưới. Đang trong cơn suy nghĩ vẩn vơ thì nàng nghe thấy bên tai có ai đó nói chuyện với mình:

– “Chào em, em chắc là vợ của Thế Bảo đúng không?” – Giọng nói tên Cường vang lên phía sau Hạnh Vi, đôi mắt hắn lúc này cũng quét một lượt từ trên xuống dưới tấm lưng trần trắng trẻo của nàng.

Hạnh Vi bị bất ngờ, nàng xoay người lại và nhận ra người đang hỏi mình chính là tên Cường, người mà chồng nàng rất ghét.

– “A… đúng vậy… chào anh, em là Hạnh Vi.” – Hạnh Vi hơi nép người, tỏ ra cẩn trọng với tên Cường trước mặt.
– “Haha, tên đẹp như người, còn anh là Nguyễn Quốc Cường, là sếp của Thế Bảo chồng em.” – Tên Cường nở một nụ cười tự giới thiệu và đưa tay ra chào hỏi Hạnh Vi.

Hạnh Vi dù tỏ ra cẩn thận nhưng nàng cũng không thể vô lễ khi người khác chào hỏi mình, nàng dù không muốn bắt tay với tên Cường nhưng vì nó có thể ảnh hưởng đến Thế Bảo nên nàng cũng cắn răng đưa tay ra bắt lại.

– “Em lúc nãy có nhìn thấy anh phát biểu trên bục, em cũng nhận ra anh mà ạ.” – Hạnh Vi giả lã nói rồi bắt tay nhẹ với tên Cường.

Nhưng nàng nào ngờ khi đưa tay ra thì tên này lại giữ chặt tay nàng, hắn cảm nhận sự mềm mại từ đôi bàn tay xinh đẹp của Hạnh Vi rồi cười nói:

– “Thế Bảo này thật là kỳ ghê, có vợ đẹp như vậy mà không bao giờ nhắc tới với anh… bây giờ mới được dịp gặp mặt, anh thật là ghen tị với cậu ấy.”
– “Anh… buông tay em ra được không… em đau.” – Hạnh Vi thấy tay mình bị giữ chặt nên mở miệng nói với tên Cường.
– “A… anh xin lỗi… tại em xinh đẹp quá…” – Lúc này tên Cường mới chịu bỏ tay người đẹp ra…
– “Anh đừng luôn miệng khen em xinh đẹp nữa, ở đây có nhiều người, cộng với việc chồng em sắp quay lại rồi, anh nói như vậy người ta sẽ hiểu lầm đó.”

Hạnh Vi nói rồi quay người không còn nhìn đối diện với tên Cường nữa, nàng cố tình tạo ra khoảng cách và muốn đuổi khéo tên này đi.

Nhưng với loại người thấy gái đẹp mắt còn sáng hơn thấy vàng như tên Cường thì dễ gì mà bỏ qua, vả lại đây còn là vợ của Thế Bảo, người hắn cực ghét trong công ty nên hắn đã hạ quyết tâm phải tiếp cận nàng một lúc. Ngoài ra với việc hắn đã sai tên Tuấn đi cản đường không cho Thế Bảo quay lại sớm nên hắn cứ thỏa sức mà tán tỉnh Hạnh Vi ở đây.

Dù cho đã nhận ra Hạnh Vi không muốn tiếp tục nói chuyện với mình, nhưng tên Cường vẫn mặt dày cầm hai ly rượu lên tiến sát Hạnh Vi và mời nàng:

– “Em đừng giận anh, anh chỉ là thấy sao nói vậy thôi. Hay là vậy đi, để anh mời em ly rượu này coi như thay lời xin lỗi nhé.”

Hắn lúc này đứng cạnh bên Hạnh Vi, 1 tay đưa ly rượu ra trước mặt nàng, ánh mắt vẫn không ngừng liếc vào phần lưng trống trãi và phần mông có phần khêu gợi của Hạnh Vi.

– “Em xin lỗi em không uống rượu được.” – Hạnh Vi vì muốn từ chối nên nói dối là không thể uống rượu.
– “Một ly thôi mà, em không uống là không nể mặt sếp của chồng em rồi đó Vi à.” – Lúc này tên Cường giở giọng uy quyền, lấy vai vế là cấp trên Thế Bảo ra uy hiếp Hạnh Vi.

Không thấy Hạnh Vi phản ứng hắn liền nói tiếp:

– “Em phải biết là công việc của Thế Bảo lúc này đang rất khó khăn, phận làm vợ em không nghĩ là mình nên xã giao một chút để giúp đỡ chồng sẽ tốt hơn à.”

Hạnh Vi lúc này bị tên Cường khích tướng, nàng đúng là đã biết Thế Bảo luôn bị tên Cường làm khó, nếu bây giờ nàng tỏ thái độ với hắn thì Thế Bảo sẽ càng gặp nhiều bất lợi hơn. Nghĩ cho chồng, Hạnh Vi đành nhẫn nhịn xuống nước với tên Cường. Nàng đưa tay cầm lấy ly rượu trước mặt…

– “Hahaha, tốt lắm, như vậy mới là người vợ hiểu chuyện. Thế Bảo quả là có phước ba đời.” – Tên Cường lúc này tỏ ra đắc ý khi Hạnh Vi chấp nhận uống rượu với hắn…

Nói rồi hắn dùng tay phải đưa ly rượu của mình lên cụng ly với Hạnh Vi, nàng cũng cầm ly cụng với tên Cường… nhưng rồi trong giây phút nàng đặt ly rượu lên môi và từ từ uống nó… thì từ phía sau bờ lưng trống trãi của Hạnh Vi, nàng cảm nhận được một bàn tay trái dơ bẩn đang từ từ luồng vào trong vạt váy rồi ôm lấy 1 bên eo của nàng…

– “Ummm… aaa” – Hạnh Vi vì đang ngậm một ngụm rượu trong miệng nên không thể phát ra thành tiếng la của mình.

Nàng toan vùng người thoát ra khỏi bàn tay của tên Cường thì bất ngờ bị hắn giữ chặt lại, hắn kéo sát người nàng vào cạnh bên hắn, bàn tay trái vẫn ôm chặt phần eo thon gọn của nàng, miệng thì thầm vào tai Hạnh Vi:

– “Em đừng có manh động, ở đây đang có nhiều người… tất cả đều là nhân viên cấp dưới của anh. Em mà làm lớn chuyện thì người thiệt thòi chỉ có Thế Bảo thôi.”

Hạnh Vi lúc này trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi tột cùng, giữa một nơi đông người như vậy mà tên Cường dám giở trò sàm sỡ nàng, nàng lúc này chỉ muốn hất thẳng ly rượu vào mặt hắn và tát bồi thêm cho hắn một cú vào mặt… nhưng nàng lại sợ nếu như làm vậy thì sẽ làm ảnh hưởng đến Thế Bảo, đúng như tên Cường đã nói, ở đây toàn là người của hắn, nếu nàng manh động và không ai tin nàng thì sự mất mặt này sẽ gây hại cho Thế Bảo khá nhiều…

Nghĩ đến đó, Hạnh Vi chỉ biết ấm ức chịu đựng đôi bàn tay quái ác của tên Cường. Nàng nghiến răng ken két đứng yên để cho tên Cường đưa bàn tay vuốt ve tấm lưng mịn màng trống trãi của mình… nàng nhớ lại ký ức lần đầu gặp mặt Thế Bảo, nàng cũng bị một tên cặn bã giở trò sàm sỡ và sau đó được anh ra tay cứu giúp… nàng ước gì giờ đây anh mau chóng xuất hiện, một lần nữa giải cứu nàng khỏi tên đê tiện Quốc Cường này.

Nhưng đời đâu như là mong ước, bàn tay dơ bẩn của tên Cường đã tiến gần sát tới phần mông Hạnh Vi mà nàng vẫn chưa thấy Thế Bảo ở đâu… Nàng nhắm nghiền mắt, hai dòng lệ tuôn ra, cảm nhận sự nhục nhã khi bàn tay tên Cường tìm đường chui vào khe hở của phần váy phía sau lưng, bàn tay đó từ từ tiến sâu xuống bên dưới bờ mông đầy đặn của nàng… nó bóp lấy bóp để một bờ mông bên ngoài chiếc quần lót nhỏ… rồi từ từ mạnh dạng chui hẳn vào bên trong đó, miết lấy 2 mép thịt đỏ hồng của nàng…

– “Ummmmm” – Hạnh Vi lấy tay bụng miệng khi cảm nhận được ngón tay tên Cường thành công đụng chạm vào nơi thầm kín nhất của nàng.

Nhưng cũng trong lúc này từ phía nhà vệ sinh nam, Thế Bảo đã xuất hiện trở lại…

Anh từ phía xa nhìn thấy tên Cường đang đứng cạnh Hạnh Vi, 2 người trên tay đều cầm 1 ly rượu, nhưng có vẻ sắc mặt Hạnh Vi đang không được tự nhiên cho lắm… Thế Bảo nhanh chóng chạy lại kiểm tra vợ mình.

Khi thấy Thế Bảo trở lại, tên Cường cũng nhanh chóng rút tay lui về, tỏ ra như đang trò chuyện với Hạnh Vi…

Hạnh Vi thì nhanh chóng lau đi 2 dòng nước mắt, hình ảnh Thế Bảo tức tốc lao đến chỗ nàng khi thấy nàng gặp nguy hiểm làm Hạnh Vi cảm động, nhưng một phần nàng cũng không muốn cho anh biết chuyện gì đang diễn ra… nàng sợ anh sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà múc luôn tên Cường ở đây thì có mà hết truyện… đùa thôi chứ nàng không muốn anh xảy ra xô xát với tên Cường trước sự chứng kiến của nhiều người.

– “Vi, em không sao chứ? Có chuyện gì không em?” – Thế Bảo lao đến ân cần hỏi thăm vợ khi thấy nàng có biểu hiện lạ.
– “Có gì đâu mà làm lố vậy Bảo, chỉ là tôi đang trò chuyện một chút với vợ cậu thôi mà.” – Tên Cường đứng cạnh lên tiếng nói như hắn vô tội.

Đổi lại Thế Bảo trao cho hắn một ánh mắt hình viên đạn làm tên Cường cũng có một chút chột dạ, nhưng may cho hắn là anh chỉ lườm 1 cái rồi tiếp tục kiểm tra Hạnh Vi:

– “Em sao rồi? Em có vẻ lạ lắm? Có chuyện gì nói anh nghe đi em.”
– “Dạ… em không sao, chắc do rượu nên em thấy hơi mệt thôi. Mình về đi anh.” – Hạnh Vi không tiết lộ chuyện vừa rồi với Thế Bảo, lúc này nàng chỉ muốn tránh xa tên Cường chó điên càng nhanh càng tốt.
– “Vậy sao? Hắn ta không làm gì em chứ?” – Nhưng Thế Bảo vẫn cảm thấy có gì đó không ổn…
– “Nè, cậu nói vậy là sao? Tôi làm gì vợ cậu được chứ? Ở đây biết bao nhiêu là người, ăn nói cho cẩn thận nhé.” – Tên Cường lúc này ỷ đông bật lại cả Thế Bảo…

Hạnh Vi thấy tình hình căng thẳng nên nắm tay Thế Bảo ra hiệu cho anh hãy đi về:

– “Mình về thôi anh, hắn không làm gì em cả…”

Nhìn Hạnh Vi nôn nóng muốn ra về, Thế Bảo biết nàng giấu anh chuyện gì đó, nhưng lúc này điều anh quan tâm nhất là sức khỏe của nàng nên cũng đành bỏ qua mà đưa vợ ra về.

Khi đi anh lườm tên Cường thêm 1 cái nữa…

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Khi Thế Bảo đưa Hạnh Vi rời đi, tên Cường vẫn đứng ở vị trí cũ, hắn nở một nụ cười đầy dâm tà và… đưa ngón tay trái lúc nãy đã quẹt được sơ qua chỗ thầm kín của Hạnh Vi lên mà nhìn… Một vệt nước nhờn vẫn còn ương ướt dính lại trên đầu ngón tay của tên Cường làm cho hắn tỏ ra đắc ý… hắn nghĩ ra trong đầu vài ý tưởng khốn nạn mà không một người bình thường nào có thể nghĩ ra được…

– “Hahaha…” – Hắn tự cười lớn với bản thân mình…
– “Hahahahahahaha…”

Chương trước Chương tiếp
Loading...