Tình yêu và thù hận

Chương 66



Phần 66

Sau khi kế hoạch giải cứu Thế Bảo được thống nhất giữa Mỹ Dung, Lâm Phong và Dương Uy. Hạnh Vi được căn dặn là không được tiết lộ với bất cứ ai về kế hoạch lần này của nhóm. Nàng “phải” tỏ ra lo lắng cho Thế Bảo và cố gắng chịu đựng đến ngày lên đường sang Indo thi đấu, việc còn lại cứ để 3 người kia lo.

Trong thời gian này thì Harry cũng đã liên lạc lại với Hạnh Vi, anh ta thông báo là đã có cuộc làm việc với MAXYM chi nhánh Việt Nam nhưng họ lại hoàn toàn không biết gì về cuộc thi đang diễn ra hết, họ chỉ nhận thông tin và thông báo lại cho người mẫu, còn phía chi nhánh mẹ Đông Nam Á làm gì thì đều không tiết lộ với phía Việt Nam. Harry cũng nói anh có cố gắng liên lạc với phía trụ sở Đông Nam Á nhưng lại không nhận được hồi âm.

Harry khuyên Hạnh Vi thời gian này hãy cứ bình tĩnh, nàng hãy cho anh thêm thời gian để tìm hiểu đầu đuôi sự việc, anh hứa sẽ giúp nàng đưa Thế Bảo trở về một cách an toàn…

Hạnh Vi khi nghe tin phía Harry thì cũng ậm ừ cho qua, nàng không nói với anh ta về việc đã có kế hoạch với Mỹ Dung. Nàng nghĩ Harry dù có cố gắng thì cũng chỉ lần ra được một ít manh mối… anh ta sẽ không đủ khả năng để đấu lại tổ chức MAXYM đầy nguy hiểm. Nàng thầm cảm kích nhưng vẫn đặt mọi hy vọng vào Lâm Phong và Dương Uy.

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Và rồi 1 tuần cũng trôi qua nhanh chóng, ngày Hạnh Vi phải lên đường sang Indonesia thi đấu cũng đã đến.

Khi Harry biết tin Hạnh Vi quyết định tiếp tục tham gia cuộc thi để mong cứu lấy Thế Bảo thì anh cũng lập tức đòi đi theo nàng sang Indo, anh muốn đảm bảo nàng được an toàn dù không biết phía MAXYM sẽ làm gì ở cuộc thi sắp tới.

Hạnh Vi khi thấy Harry đòi theo thì nàng cũng không từ chối… mà thật ra là nàng được Mỹ Dung căn dặn là hãy tỏ ra bình thường, nếu có người nào từ phía MAXYM đòi theo hộ tống nàng thì nàng cứ chấp nhận để tránh làm họ nghi ngờ, lúc này đây ai cũng có thể là “nội gián” từ phía MAXYM phái đến… ngay cả Harry cũng không ngoại lệ.

Thế là ngày cuối tuần hôm đó Hạnh Vi cùng Harry bắt chuyến bay đến thẳng Jakarta, Indonesia vào lúc sáng sớm. Cuộc thi lần này sẽ được tổ chức ngay buổi chiều tối nay mà không có một ngày nghỉ ngơi như những lần trước.

Ở một diễn biến khác, Lâm Phong cũng bắt một chuyến bay khác đến Jakarta. Khi Mỹ Dung đưa cho anh tấm vé mời đặc biệt của ông Vượng, trên tấm vé có ghi rõ địa điểm và thời gian diễn ra cuộc thi cho các khách mời, Lâm Phong chỉ việc theo đó mà đến nơi tổ chức cuộc thi. Nhưng có một điều làm Lâm Phong tỏ ra khó hiểu đó là khi Mỹ Dung đưa vé mời cho anh nàng ta còn căn dặn rất rõ là anh chỉ được đến đó để quan sát và ngầm bảo vệ Hạnh Vi, anh không được gây ra rắc rối hoặc làm cho cuộc thi bị hủy bỏ…

Lúc đầu Lâm Phong nghĩ là có thể do Mỹ Dung lo lắng cho sự an toàn của Thế Bảo nếu anh lỡ “bứt dây động rừng” nhưng sau khi anh quan sát vẻ mặt nghiêm trọng và kết nối những gì nàng ta đang giấu diếm thì Lâm Phong khẳng định Mỹ Dung đang có một toan tính gì đó đằng sau liên quan đến các cuộc thi của MAXYM… thậm chí anh còn nghi ngờ không biết Mỹ Dung có đang lợi dụng Hạnh Vi để đạt được mục đích đằng sau của cô nàng.

Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của Lâm Phong, anh giờ đây phải tập trung vào việc đảm bảo an toàn cho Hạnh Vi trước… chuyện bí mật của Mỹ Dung tạm thời gác lại sau.

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Còn ở phía Dương Uy…

Anh ta đã bay đến Nha Trang để chuẩn bị từ hai hôm trước đó. Nha Trang là nơi Dương Uy sinh ra và lớn lên, anh bắt đầu gây dựng cơ ngơi của mình cũng chính ở nơi này, băng đảng Kỳ Lân cũng vì vậy mà có một chi nhánh ở đây.

Dương Uy đến Nha Trang thì lập tức triệu tập “huynh đệ” của mình, lần này anh để Mike ở lại Sài Gòn để tiếp quản công việc khi anh đi vắng, nhưng anh cũng không quá lo lắng vì ở đây có cũng có một trợ thủ vô cùng đắc lực mà anh tin tưởng… đó là Lý Luân aka Luân “súng”. Luân “súng” có sở trường dùng súng rất cừ khôi cho nên mọi người ghép tên anh ta vào chữ “súng” để thể hiện sự bá đạo của anh ấy.

Khi Dương Uy đến gặp Luân thì ngay lập tức nhận được sự đồng ý giúp sức của anh ta. Hai người lập tức lên kế hoạch “tác chiến” để khoanh vùng khu nhà xưởng nơi Thế Bảo bị giam giữ. Cộng với những thông tin mà Mỹ Dung đã cung cấp thì chỉ trong vòng 1 ngày Dương Uy và Lý Luân đã lên xong kế hoạch tấn công và giải cứu Thế Bảo…

Giờ đây mọi người chỉ chờ đến khi thời điểm “chín mùi” là cùng ra tay hành động.

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Trở lại Jakarta…

Sau khi Hạnh Vi cùng Harry đáp máy bay xuống thủ đô nước bạn thì hai người cũng di chuyển về khách sạn đã được phía MAXYM chỉ định đặt trước để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho cuộc thi tối nay.

Hạnh Vi khi ở trong phòng thì tỏ ra rất bồn chồn lo lắng, nàng không biết liệu rằng tối nay nàng sẽ phải trải qua những gì, nàng không biết Thế Bảo liệu rồi có được giải cứu hay không… Những nỗi bất an dâng đầy trong tâm trí làm Hạnh Vi đứng ngồi không yên cả ngày trời…

Và rồi dần dần thời gian cũng trôi qua, thời khắc diễn ra cuộc thi Angle’s Catwalk cũng sắp đến, Hạnh Vi trong lúc chuẩn bị trang phục cho mình và chờ xe của phía MAXYM đến đón thì bỗng nhiên…

*Cốc cốc cốc* – Tiếng của phòng vang lên…

Hạnh Vi tiến ra mở cửa thì thấy Harry đang đứng đó.

– “Vi! Em thấy sao rồi… anh muốn động viên em một chút trước khi em tham gia cuộc thi…” – Harry nói khi Hạnh Vi ra mở cửa cho anh…
– “Anh Harry! Em cảm ơn anh… anh vào trong phòng cho dễ nói chuyện đi ạ.” – Hạnh Vi mời Harry vào phòng…

Harry ngay lập tức bước vào, anh để ý thấy nét mặt có phần lo âu và buồn bã của Hạnh Vi thì lên tiếng động viên nàng:

– Vi nè, anh biết em đang rất lo cho Thế Bảo, nhưng anh nghĩ là người của MAXYM sẽ không làm gì cậu ấy đâu. Em đã nghe theo lời họ tham gia cuộc thì thì không có lý do gì họ gây tổn hại đến Thế Bảo cả… Điều anh lo bây giờ là sự an toàn của em nhiều hơn, không biết là một lát nữa cuộc thi sẽ diễn ra như thế nào… anh thì không thể đi cùng em đến đó, anh cũng không biết phải làm gì để giúp em bây giờ… – Harry nói và tỏ ra có phần bất lực…
– Em không sao đâu anh Harry, có thể cuộc thi sắp tới sẽ có nhiều rủi ro nhưng em cũng đã vượt qua được 5 cuộc thi rồi, bây giờ thêm một cuộc thi nữa thì em tin là mình vẫn làm được… Điều em lo chỉ là về việc của anh Bảo… không biết là liệu rằng anh ấy có an toàn thoát khỏi tay bọn bắt cóc hay không… – Trong cơn lo lắng, Hạnh Vi lỡ miệng nói với Harry về việc Thế Bảo sẽ “thoát” khỏi tay bọn bắt cóc!
– “Sao? Bảo thoát khỏi tay bọn bắt cóc à? Làm sao mà Bảo thoát ra được?” – Harry lập tức tỏ ra nghiêm trọng khi nghe Hạnh Vi “tiết lộ”

Hạnh Vi khi biết mình đã lỡ miệng thì tỏ ra lúng túng… nàng nhanh chóng sửa lại câu nói của mình:

– “À… ý em là sau khi em tham gia cuộc thi này thì không biết bọn bắt cóc có chịu thả anh Bảo về không đó mà…”

Nhưng sự lúng túng trong câu nói của Hạnh Vi đã làm cho Harry có chút nghi vấn, anh tự hỏi không lẽ Hạnh Vi có gì dấu diếm anh sao?

– “Vậy sao… chắc là không sao đâu, điều họ muốn là em tiếp tục tham gia cuộc thi. Khi nào em vẫn còn tham gia thì anh nghĩ thằng Bảo sẽ vẫn an toàn. Còn sau đó thì anh nghĩ nó cũng sẽ được thả về với em thôi. Em đừng lo quá nhé.” – Harry tuy có chút nghi vấn nhưng cũng ngay lập tức tỏ ra bình thường, anh không hỏi thêm gì mà chỉ an ủi động viên Hạnh Vi.
– “Dạ… em cũng hy vọng như vậy. Em cảm ơn anh Harry.”

Và đúng lúc này, phía lễ tân khách sạn gọi điện lên phòng và báo với Hạnh Vi là có xe bên dưới đang chờ đón nàng. Hạnh Vi nghe thấy thì biết thời điểm đã đến, người của MAXYM đã đến đón nàng. Nàng nhanh chóng chia tay Harry và ra xe để di chuyển đến địa điểm tổ chức cuộc thi.

… Khi Hạnh Vi rời đi, Harry nhìn theo đầy nghi vấn… anh ta sau đó móc điện thoại lên gọi cho ai đó… rồi nhanh chóng quay lại phòng của mình.

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Tại nơi tổ chức cuộc thi…

Đây là một tòa nhà cao tầng được MAXYM thuê phần rooftop để làm nơi diễn ra cuộc thi Angle’s Catwalk.

Lâm Phong đã đến đây từ trước, anh bận một bộ vest đen sang trọng, tay cầm theo vé mời đặc biệt và bước đến cửa thang máy nơi đang được canh chừng nghiêm ngặt bởi những “Security” cao to đen hôi.

Lâm Phong bước đến và đưa ra tấm vé mời cho một người đàn ông vệ sĩ. Người vệ sĩ cầm chiếc vé rồi lấy máy scan quét qua một lượt, chiếc máy scan hiện ra màu xanh chứng tỏ chiếc vé là thật… nhưng người vệ sĩ bỗng gọi cho một ai đó, sau đó anh ta mời Lâm Phong đi vào một căn phòng riêng để nói chuyện.

Lâm Phong khi bước vào căn phòng riêng thì được mời ngồi xuống, sau đó một người bận vest đen từ bên ngoài bước vào chào hỏi anh (bằng tiếng Anh):

– Xin chào, chúng tôi rất vui vì sự có mặt của anh ở đây để tham gia vào sự kiện ngày hôm nay. Nhưng chúng tôi muốn làm rõ một chuyện đó là tại sao anh lại có trong tay chiếc vé mời này? Vì theo như thông tin trên vé, người được mời phải là ông Stephen Lâm (tên tiếng anh của ông Vượng)… còn anh thật ra là ai? – Người đàn ông kết thúc câu nói cũng là lúc từ ngoài cửa bước vào thêm khoảng 6 người security cao to đen hôi.

Lâm Phong nhìn thấy sự xuất hiện của những người này thì cũng biết trước họ không dễ gì để anh qua cửa, nhưng với khí khái của một đại ca xã hội đen, Lâm Phong không hề tỏ ra nao núng hay sợ hãi… ngược lại anh còn nở một nụ cười khinh bỉ và lên tiếng nói:

– “Haizzz, tổ chức các người rốt cuộc là làm sao vậy hả? Đến cả nhà đầu tư VIP của mình mà cũng không tìm hiểu cho kỹ càng vào. Hãy ngay lập tức đi tìm hiểu cái tên Raymond Lâm xem anh ta là gì với ông Stephen Lâm!”

Lâm Phong nói và lấy ra chiếc passport rồi đặt trước mặt người đàn ông mặc bận vest. Người đàn ông thấy biểu hiện tự tin của Lâm Phong thì cũng có phần hơi rén… anh ta lập tức xem kỹ chiếc passport rồi sau đó gọi điện cho ai đó…

… 5 phút sau…

Người đàn ông bận vest quay trở lại căn phòng và ngay lập tức ra lệnh cho bọn Security rút lui. Anh ta cũng nhanh chóng tiến đến cúi đầu xin lỗi Lâm Phong.

– “Xin lỗi cậu Raymond, chúng tôi đã có mắt như mù, đã không nhận ra cậu là con trai của ông Stephen Lâm. Sau khi chúng tôi xác minh được thân phận của cậu thì bây giờ cậu có thể tiến lên Rooftop của tòa nhà để bắt đầu tham dự sự kiện hôm nay rồi ạ.”

Lâm Phong nghe xong thì nở một nụ cười đắc ý, anh nhanh chóng cất lại chiếc passport rồi đi ra khỏi phòng…

Khi vừa rời khỏi phòng để đi ra thang máy thì Lâm Phong thoáng giật mình vì trước mắt anh lúc này chính là… Hạnh Vi, nàng cũng vừa được người của MAXYM “hộ tống” đến đây sớm để chuẩn bị cho phần thi hôm nay.

Lâm Phong và Hạnh Vi vô tình gặp nhau nhưng hai người lập tức tỏ ra như không hề quen biết… Hạnh Vi cố tình ngó lơ để không biểu hiện cảm xúc khác thường, còn Lâm Phong thì dù giả vờ không biết nhưng ánh mắt anh vẫn dán chặt vào người Hạnh Vi, anh lo lắng không biết nàng có sẽ gặp điều gì bất trắc hay không.

Hai người cùng bước vào thang máy để tiến lên những tầng cao hơn của tòa nhà. Lâm Phong và Hạnh Vi đứng cạnh nhau ở sau thang máy, trước mặt là 3 tên vệ sĩ to lớn, Lâm Phong khẽ nhìn Hạnh Vi để trao cho nàng ánh mắt như muốn nói rằng “Hãy tin ở anh, anh sẽ bảo vệ em bằng cả mạng sống của mình!”. Hạnh Vi cũng bắt gặp ánh mắt của anh và khẽ gật đầu như muốn nói: “Em tin anh!”.

Và rồi khi thang máy lên đến tầng thứ 19, Hạnh Vi phải bước ra trước để đi đến phòng chuẩn bị… còn Lâm Phong thì tạm thời “chia tay” người đẹp, anh tiếp tục được đưa lên tầng 20, nơi diễn ra cuộc thi Angle’s Catwalk…

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Tại một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoài rìa thành phố Nha Trang, lúc này trời đã nhá nhem gần tối… Dương Uy cùng những đàn em thân tín của mình đã tập hợp tại một căn nhà trống gần khu xưởng, súng ống đạn dược cũng đã được anh ta cùng đàn em chuẩn bị sẵn. Dương Uy với sở trường dùng súng trường của mình, anh ta cầm một cây M4A1 trong tay, đây là loại vũ khí chuyên dụng của quân đội Mỹ nhưng Dương Uy đã bằng mối quan hệ của mình mà sở hữu được một cây làm vũ khí riêng. Luân “súng” thì cầm một cây AK47 trong khi những đàn em khác thì cầm theo súng lục hoặc súng tự chế…

Khi cả nhóm đã chuẩn bị sẵn sàng và chỉ còn chờ tín hiệu xuất phát từ phía Lâm Phong thì đột nhiên bên ngoài căn nhà trống xuất hiện một chiếc xe hơi lạ mặt.

Dương Uy và đàn em lập tức thủ thế, anh tỏ ra nghi ngại sao lúc này bỗng nhiên lại xuất hiện người lạ ở đây…

Nhưng rồi khi người trong chiếc xe bước ra, anh ta giơ hai tay lên đầu và tự xưng là người do Mỹ Dung phái đến…

– “Tất cả hãy bình tĩnh, tôi là người của Mỹ Dung. Cô ấy phái tôi đến đây để trợ giúp mọi người!” – Người đàn ông lạ mặt lên tiếng nói đồng thời anh ta quăn một chiếc điện thoại Nokia cục gạch vào trong ngôi nhà nơi Dương Uy và đồng bọn đang chờ sẵn.

Chiếc điện thoại sau đó bỗng đổ chuông và Dương Uy đã nhặt nó lên nghe máy…

– Alo, anh Uy phải không? Em là Dung đây! Em có gửi một người đến trợ giúp các anh giải cứu Thế Bảo, ‘tay nghề’ của anh ấy không tầm thường đâu, anh hãy phối hợp tốt với anh ấy nhé.
– “Sao? Sao em không nói trước?” – Dương Uy tỏ ra có chút bực mình.
– “Em xin lỗi, nhưng anh ấy nắm rất rõ tình hình quanh khu xưởng. Anh cứ phối hợp cùng anh ấy nhé.”

Nói rồi Mỹ Dung cúp máy. Dương Uy dù không hài lòng với cách làm bộc trực của Mỹ Dung nhưng rồi cũng nhánh chóng đi ra mở cửa cho người đàn ông bên ngoài bước vào.

Người đàn ông kia thì thật ra chính là tài xế riêng của Mỹ Dung, anh ta cao lớn khỏe mạnh, trên tay cầm theo một khẩu semi – auto shotgun và trên người mặc đầy áo giáp.

– “Woa, có cần chiến vậy không anh giai?” – Dương Uy khi nhìn thấy người đàn ông bước vào thì liền trố mắt trước “khí tài quân sự” của anh ta…

Dù Dương Uy có băng nhóm hay hàng nóng như thế nào thì nếu so với người đàn ông trước mặt thì “hàng” của anh cũng chỉ thuộc dạng cùi bắp…

– “Xin chào, tôi tên là Quyết Chiến. Tôi đến đây để giúp các anh một tay.” – Người đàn ông tài xế của Mỹ Dung lên tiếng giới thiệu.

Dương Uy nhìn khí khái cùng bộ gear của anh ta thì cũng tỏ ra nể phục phần nào. Anh tự hỏi Mỹ Dung rốt cuộc là ai mà người của cô nàng lại có những thứ trang bị xịn sò đến vậy?

Và rồi Dương Uy, Luân “súng” cùng nhau ngồi lại để thuật lại kế hoạch cho Quyết Chiến nắm tình hình. Sau khi nghe qua kế hoạch “tổng tiến công” của Dương Uy thì Quyết Chiến lập tức bác bỏ, anh ta nói rằng bên trong nhà xưởng kia hiện đang có rất nhiều kẻ mang vũ trang sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào. Nếu chơi “giáp lá cà” thì thiệt thòi sẽ thuộc về phía băng của Dương Uy, thay vào đó anh ta đề nghị chỉ có Dương Uy, Luân “súng” và hai người đàn em xuất sắc nhất sẽ cùng anh ta tiến vào bên trong… tấn công theo kiểu lén lút, những người còn lại ở bên ngoài đợi lệnh, một khi đã “bọc sườn” được khu nhà xưởng thì anh em bên ngoài mới đánh vào trong làm cho chúng không kịp trở tay.

Dương Uy khi nghe kế hoạch thì có phần cảm thấy khá mạo hiểm, nhưng nhìn cái cách Quyết Chiến mô tả kế hoạch tấn công thì anh cũng quyết định làm theo… anh cũng không muốn đàn em của mình hy sinh tính mạng không cần thiết.

Thế là cuối cùng kế hoạch được thông qua, Dương Uy và Quyết Chiến sẽ tiến vào phía bên phải của khu nhà xưởng, Luân “súng” cùng hai người đàn em khác sẽ tiến vào từ bên trái. Tất cả chỉ còn chờ một tin nhắn từ phía Lâm Phong mà thôi…

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Trở lại tòa nhà nơi diễn ra cuộc thi.

Lâm Phong lúc này đã chọn được cho mình một chỗ ngồi phía dưới đường đi catwalk. Anh cũng để ý xung quanh mình có kha khá khách mời đặc biệt đến “dự khán” cuộc thi lần này. Trong số này anh để ý có đủ loại người từ châu Á đến châu Âu, Châu Mỹ và cả châu Phi… Ai ai ở đây chắc chắn đều là đại gia hoặc nhà tài trợ hào phóng như cái cách cha anh đang tài trợ cho MAXYM…

Lâm Phong sau đó được một người nhân viên tiến đến trao cho một cái bảng, cái bảng này trông như bảng đấu giá mà anh thường hay thấy trong các cuộc triển lãm tranh ảnh nghệ thuật. Dù anh chưa biết mục đích của cái bảng để làm gì nhưng trong lòng anh dâng lên một nỗi bất an dành cho Hạnh Vi…

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Nói về Hạnh Vi…

Nàng lúc này đang tỏ ra khá ngạc nhiên khi biết cả 3 cô nàng còn lại là Lalita, Chloe và Elise đều có mặt để tham gia cuộc thi lần này. Về phần Elise và Chloe thì cả hai đều đã nói là sẽ tham gia từ trước, nhưng còn Lalita… cô ấy đã khẳng định không tham gia nữa và thậm chí đòi kiện MAXYM nhưng giờ đây cũng lại có mặt ở đây một lần nữa.

– “Lalita! Không phải lần trước bạn nói sẽ không tham gia nữa hay sao? Sao giờ lại đổi ý?” – Hạnh Vi tiến đến hỏi Lalita.
– Chết tiệt, bọn MAXYM này không hề đơn giản như mình nghĩ… bọn chúng đã bắt cóc người thân của mình và ép mình phải tham gia cho bằng được. Mình đã tính báo cảnh sát nhưng sau đó bọn chúng đã chặt một ngón tay của cha mình và gửi đến đe dọa… Mình không còn cách nào khác là phải tiếp tục tham gia cuộc thi này… – Lalita nói với giọng cay nghiệt, nhưng nàng ta cũng như muốn rơi lệ khi lo lắng cho người thân của mình.
– Cái gì? Bọn chúng còn gây tổn hại đến người nhà của bạn sao… Chồng mình cũng bị chúng bắt đi để ép tham gia cuộc thi này… Mình thật sự rất lo lắng cho an nguy của anh ấy… – Hạnh Vi lúc này cũng chia sẻ tình trạng của nàng, thì ra MAXYM đã dùng chiêu bắt cóc để ép những người chống đối không muốn tiếp tục tham gia cuộc thi của họ.

Hạnh Vi sau đó quay sang hỏi thăm Chloe, nàng không biết Chloe có bị chung tình trạng với mình và Lalita không?

– “Chloe? Còn bạn thì sao? Họ có làm tổn hại đến người nhà bạn?” – Hạnh Vi hỏi…

Nhưng Chloe chỉ lắc đầu, vì ngay từ đầu Chloe đã xác định là sẽ tham gia cuộc thi lần này… ngoài ra, phía MAXYM thật ra cũng không tìm ra bất kỳ danh tính người nhà nào của Chloe, cô gái này trước khi trở thành người mẫu của MAXYM thì cứ như chưa hề tồn tại…

Còn về Elise… mà thôi khỏi nói về cô gái này… cô ta vẫn là tay trong mà thôi, à mà cũng không chắc lắm…

Rồi khi 4 cô người mẫu đã tập hợp tại một căn phòng ở lầu 19, ông Ferdinand cũng bắt đầu xuất hiện và thông báo thể lệ cuộc thi cho cả 4 cùng biết:

– “Xin chào cả bốn người đẹp. Tôi rất vui vì hôm nay cả bốn đã quyết định vẫn tiếp tục tham gia cùng chúng tôi ở cuộc thi Angle’s Catwalk này…”

Khi Ferdinand còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên Lalita lên tiếng ngắt lời.

– “Khốn nạn, là do các người bắt ép chúng tôi. Các người dùng tính mạng của người thân chúng tôi để đạt được mục đích… nếu cha tôi mà có mệnh hệ gì thì các người sẽ phải trả giá!” – Lalita hét lớn về phía Ferdinand.

Nhưng ông ta lại chỉ cười nhẹ và không thèm bận tâm đến nàng ta…

– “… Hahaha, Lalita ơi là Lalita, cô phải hết sức bình tĩnh và thận trọng trong lời nói của mình nhé… cô muốn tôi gửi thêm một ngón tay của cha cô đến thì mới ngoan ngoãn nghe lời hay sao?” – Ferdinand chuyển sang giọng đe dọa Lalita.

Cô nàng người mẫu Thái Lan nghe đến đó thì tái xanh mặt, cô nàng không muốn cha mình bị tổn hại thêm gì nữa…

– … Được rồi, trở lại với thể lệ của cuộc thi lần này… Cũng như cái tên của cuộc thi, lần này các bạn sẽ đóng vai các ‘thiên thần’ để trình diễn phần thi catwalk của mình trước mặt đông đảo khách VIP bên ngoài sân khấu. Mỗi người các bạn sẽ phải bận 3 bộ trang phục khác nhau và trình diễn catwalk, sau mỗi phần trình diễn thì khách mời bên dưới sẽ là người chấm điểm cho các bạn… Người được nhiều điểm nhất sẽ chiến thắng cuộc thi và tiếp tục tham gia một phần đấu giá đặc biệt, hai người về thứ 2 và thứ 3 sẽ cùng người về nhất tiếp tục được góp mặt ở cuộc thi ‘chung kết’. Người về cuối sẽ phải nhận ‘hình phạt’ kiểu như cuộc thi Escape Room lần trước. – Ferdinand tiếp tục nói về thể lệ cuộc thi cho 4 người đẹp nghe.

Khi nghe xong thì cả Hạnh Vi và những người khác đều tỏ ra lo lắng… lo lắng về việc không biết họ phải bận gì để trình diễn catwalk… lo lắng về cái thứ “hình phạt” mà Ferdinand vừa nói đến.

Và rồi sau khi Ferdinand kết thúc việc thông báo thể lệ cuộc thi, ông ta bước ra khỏi phòng và lập tức có một đội ngũ makeup và trang phục tiến vào. Mỗi người trong 4 người mẫu đều được chăm sóc tận tình bởi đội ngũ nhân viên kia… Họ nhanh chóng chuẩn bị cho các người đẹp để có sẵn sàng cho cuộc thi sắp bắt đầu.

Gần 10 phút sau ở phía ngoài sân khấu trên rooftop, Lâm Phong lúc này nhìn thấy một người đàn ông bệ vệ bước ra và thông báo cho tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng vì cuộc thi Angle’s Catwalk sắp sửa bắt đầu…

Trên màn hình lớn sau khi người đàn ông kia kết thúc câu nói cũng hiện ra những con số đếm ngược…

“5”

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

“4”

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

“3”

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

“2”

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

“1”

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

– “Cuộc thi Angle’s Catwalk xin được phép chính thức bắt đầu!” – Giọng Ferdinand vang lên…

Những ánh đèn quanh sân khấu cũng được làm mờ đi… chỉ một ánh đèn sáng rực rọi thẳng vào một góc của sân khấu catwalk hoành tráng phía trên, ở đó có một thân hình hoàn hảo từ từ bước ra…

Hạnh Vi trong bộ đồ bó sát màu đen với hai dây phía trên cùng phần cổ áo khoác sâu đến tận giữa bụng làm lộ ra gần như toàn bộ cặp tuyết lê đầy đặn của nàng, kết hợp với đó là phần bên dưới trống trơn chỉ có phần đáy lót dùng để che đậy phần hạ thể đầy mê hoặc của nàng. Hạnh Vi trong bộ trang phục sexy đó sải chân bước đi với tư thế tự tin làm toát lên vẻ đẹp chết người mê hoặc toàn bộ dàn khách mời bên dưới…

(Hình minh họa)

Bên dưới những tiếng hò reo của dàn khách VIP vang lên khắp nơi vì được tận mắt chiêm ngưỡng người đẹp mà họ đã follow mấy tháng nay thông qua kênh độc quyền của MAXYM.

Lâm Phong khi thấy Hạnh Vi trong bộ trang phục sexy từng bước thực hiện phần thi catwalk cho những tên dê già bên dưới xem thì cũng tỏ ra nóng mặt… anh biết nàng rất đẹp, rất sexy nhưng trong hoàn cảnh này anh lại chỉ cảm thấy vô cùng căm hận cái tổ chức MAXYM biến thái chết tiệt này…

Và rồi cũng trong giây phút đó, Lâm Phong móc điện thoại của mình ra và gửi một tin nhắn đến cho Dương Uy thông qua một kênh tín hiệu riêng đã được Mỹ Dung hướng dẫn từ trước… “Let’s Start”.

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Bên phía Dương Uy…

*Tín tong* – Tiếng tin nhắn của Lâm Phong gửi đến…

Dương Uy nhận được tín hiệu thì liền ra dấu để cuộc “đột kích” được bắt đầu!

– “Let’s go, let’s go!” – Dương Uy quay lại nói với mọi người…

Anh ta sau đó cùng Quyết Chiến rẽ phải hướng về một bên của khu xưởng, Luân “súng” cũng dắt theo hai người đàn em rẽ trái… Cuộc giải cứu Thế Bảo chính thức bắt đầu!

Dương Uy sau khi cùng Quyết Chiến cẩn thận len qua cánh cửa trống ở phía phải khu nhà xưởng thì đã dễ dàng tiến vào bên trong. Nhưng khi vừa vào trong thì Dương Uy mới phát hiện ở bên này đang có 2 tên lính gác trên tay cầm súng AK chờ sẵn, bọn chúng mỗi người đứng một bên cứ đi qua lại để canh chừng khu xưởng…

Dương Uy quay lại ra hiệu với Quyết Chiến về sự có mặt của hai tên lính, Quyết Chiến nhìn thấy thì liền ra dấu im lặng. Anh ta móc ra một con dao găm sắc nhọn đưa cho Dương Uy, còn mình thì thủ sẵn một sợi dây siết cổ như của sát thủ Hitman. Anh ta ra hiệu cho Dương Uy là mỗi người sẽ xử một tên lính trước mặt, anh ta xử tên bên trái, Dương Uy xử tên bên phải… tất cả phải được xử lý nhanh gọn và im lặng nhất có thể.

Dương Uy sau khi thấy hiệu lệnh của Quyết Chiến thì cũng gật đầu hiểu rõ. Hai người sau đó im lặng tiếp cận từ phía sau hai lên lính… khi bọn chúng vừa mới đi ngang qua mặt nhau và tiến về hai hướng thì Dương Uy cùng Quyết Chiến lập tức áp sát và…

*Ọt* – Một dao của Dương Uy ngọt xớt đâm thẳng vào trong động mạch cổ tên lính, tay của Dương Uy cũng nhanh chóng bịt miệng tên lính không cho hắn thốt lên dù chỉ là một tiếng rên cuối cùng…

*Rụp* – Ở bên kia, Quyết Chiến cũng nhanh chóng thòng sợi dây qua cổ tên lính còn lại, anh ta sau đó siết chặt hai tay và kéo mạnh về sau… chỉ sau vài giây tên lính đã nằm yên bất động sau khi cố gắng giãy giụa mà vẫn không thoát khỏi cái chết.

Hai người sau đó kéo xác 2 tên lính cho vào một nơi khó nhìn thấy… và rồi tiếp tục tiến sâu vào bên trong khu xưởng…

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Ở phía của Lâm Phong, sau khi Hạnh Vi thực hiện phần catwalk của mình thì 3 cô gái còn lại cũng lần lượt bước ra trình diễn phần thi, ai cũng bận trên người những bộ trang phục vô cùng sexy và gợi dục. Bên dưới dàn ghế khách mời ai đấy đều hồ hởi phấn khích khi thấy những người đẹp như tiên như ngọc khoe trọn đường cong cơ thể của mình. Chỉ có Lâm Phong là đứng ngồi không yên không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Và rồi sau khi phần catwalk thứ nhất hoàn thành, những khách VIP bắt đầu được phát cho máy chấm điểm… Lâm Phong cũng vậy, anh được yêu cầu chọn 1 trong 4 cái tên vừa rồi xem ai là người “đẹp” nhất.

Lâm Phong chần chừ một hồi… và cuối cùng anh cũng chọn Hạnh Vi. Anh phân vân không biết quyết định của mình sẽ là có lợi hay có hại cho nàng về sau…

*BENG BENG BENG* – Và rồi một âm thanh lớn được phát ra báo hiệu phần catwalk thứ 2 chuẩn bị bắt đầu…

Bên dưới ai nấy một lần nữa hồi hộp không biết các cô người mẫu lần này sẽ cho họ rửa mắt bằng thứ trang phục gì… Và rồi bọn họ cũng không phải đợi lâu…

Trên phía sân khấu, Hạnh Vi lại một lần nữa là người “thống lĩnh” đoàn catwalk, nàng bước ra trong bộ trang phục một cô hầu gái… nhưng bộ trang phục được cách điệu chỉ có một cái nơ và hai sợi dây để che chắn vòng một của nàng, phía sau lưng hoàn toàn trống trơn, bên dưới thì là một chiếc váy ngắn cũn… Những bước đi của Hạnh Vi làm cho cặp ngực không được che đậy đầy đủ của nàng đung đưa theo từng nhịp thở…

(Hình minh họa)

Những khán giả bên dưới đứng hết cả dậy để trầm trồ chiêm ngưỡng sự nóng bỏng đến từ cô người mẫu Việt Nam. Lâm Phong cũng vì vậy mà một lần nữa nắm chặt nắm đấm của mình… Anh nhìn Hạnh Vi phải miễn cưỡng bận những bộ trang phục hở hang và “vui vẻ” thực hiện phần thi làm cho bản thân anh cảm thấy mình thật vô dụng… anh không thể làm gì để giúp nàng vào lúc này vì đã hứa với Mỹ Dung là không được phá hỏng cuộc thi ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Trở lại Nha Trang…

Dương Uy và Quyết Chiến đã tiến được thêm vào sâu bên trong nhà xưởng, hai người đã hạ gục được thêm 5 – 6 tên lính canh nữa trong im lặng. Nhưng rồi trong giây phút họ chuẩn bị bước qua một cánh cửa lớn để tiến vào một căn phòng khả nghi thì…

*ĐOÀN ĐOÀN ĐOÀN* – *TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH…*

Âm thanh súng đạn từ đâu vang lên liên tục, một loạt tiếng xả súng phát ra từ phía bên trái của khu nhà xưởng…

– “Chết tiệt, có phải là Luân ‘súng’? Chúng ta có nên qua đó giúp họ?” – Dương Uy lập tức tỏ ra nghi ngại.
– “Không! Cứu Thế Bảo quan trọng hơn, họ có thể thu hút sự chú ý của bọn lính giúp chúng ta… chúng ta hãy mau tiến vào sâu bên trong để tìm kiếm Thế Bảo!” – Nhưng Quyết Chiến lại muốn tập trung giải cứu Thế Bảo hơn…

Dương Uy lúc này đành phải cắn răng nghe theo Quyết Chiến, anh hy vọng Luân “súng” có thể cầm cự lâu hơn…

Hai người sau đó lao nhanh tới chỗ cánh cửa lớn. Khi cánh cửa được mở ra… bên trong là 3 tên lính canh đã đợi sẵn, chúng lập tức rút súng nhắm về phía 2 kẻ đột nhập vừa mới mở cửa mà bắn!

*ĐOÀN ĐOÀN ĐOÀN*

Dương Uy và Quyết Chiến khi thấy họng súng chĩa vào mình thì lập tức hai người tách ra hai bên… những viên đạn bắn tới may mắn chưa kịp ghim vào người Dương Uy và Quyết Chiến…

*ĐOÀN ĐOÀN ĐOÀN* – *TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH…*

Những tiếng súng lúc này vang lên khắp nơi, từ phía của Luân “súng” cũng có… từ phía căn phòng lớn của Dương Uy đang đứng cũng có. Và rồi lúc này, đàn em băng Kỳ Lân phía ngoài nghe thấy tiếng súng nổ ra thì cũng lập tức xông vào giải cứu đại ca…

– “VÀO CỨU ĐẠI CA THÔI TỤI BÂY! LÊNNNNN” – Một tên đàn em bên ngoài tập hợp anh em, hắn dẫn đầu cả đám cầm súng ống lao vào phía cửa chính khu xưởng để giải cứu Dương Uy…

*ĐOÀN* – Nhưng khi tên đàn em vừa lộ mặt, một tiếng súng cực lớn vang lên…

Tên đàn em bật ngửa người văng lui mà chết! Một viên đạn găm thẳng vào đầu tên đàn em! Khu nhà xưởng đã được setup để có những tên bắn tỉa canh chừng phía lối ra vào!

… Bên trong chỗ của Dương Uy, hai người vẫn đứng nép vào 2 bên cánh cửa để né đạn… từ bên trong, 3 tên lính gác không cho Dương Uy và Quyết Chiến vượt qua phòng tuyến này của chúng.

– “Bọn chúng nhất quyết thủ chắc chỗ này thì khả năng cao là Thế Bảo đang ở bên trong!” – Quyết Chiến quay sang nói với Dương Uy.
– “Nhưng làm cách nào mà chúng ta vượt qua bọn nó đây?” – Dương Uy cũng nhận ra nhưng tình hình trước mắt thì khó mà thò đầu ra được.
– “Che mắt và bịt tai anh lại!” – Quyết Chiến chợt nói…

Khi Dương Uy còn chưa hiểu chuyện gì thì Quyết Chiến móc ra một quả lựu đạn choáng và quăng vào bên trong căn phòng.

*CHANG* – Tiếng lựu đạn phát lên…

Ngay lập tức Quyết Chiến ló người vào bên trong, tay anh đưa lên khẩu semi – auto shotgun và…

*THUỲN THUỲN THUỲN*

3 phát đạn được bắn ra nhắm vào 3 tên lính bên trong… khi thấy 3 tên lính đã bị thương nằm dưới đất, Quyết Chiến tiến lại gần móc ra một khẩu súng lục và nhắm vào đầu 3 tên để kết liễu bọn chúng.

*ĐOÀN ĐOÀN ĐOÀN*

Dương Uy đứng ngoài cửa trông thấy hành động quyết đoán và chuyên nghiệp của Quyết Chiến thì cũng lạnh sống lưng… anh thầm mừng vì mình chung phe với gã “sát thủ” này.

Và rồi sau đó Dương Uy cùng Quyết Chiến tiến sâu vào bên trong một căn phòng nữa… căn phòng này có lối đi ẩm thấp, phía cuối căn phòng Dương Uy thấy được có một dáng người bị bịt đầu đang nằm co ro…

– “Thế Bảo!” – Dương Uy lập tức la lên khi nghĩ rằng đó là Thế Bảo.

Quyết Chiến lúc này lập tức lao người đến giải cứu cho “Thế Bảo” đang nằm bất động.

Khi anh tháo bao trùm đầu ra và nghĩ rằng sẽ gặp Thế Bảo thì… không!

Trong khoảnh khắc Quyết Chiến một tay đỡ “Thế Bảo” dậy, một tay dở bao trùm đầu… tư thế của anh hoàn toàn không hề đề phòng. Và cũng vì sự khinh suất đó mà anh bỗng cảm thấy một cơn đau điếng phát ra từ phía bên hông mình!

– “AAAA, là một cái bẫy!” – Quyết Chiến sau khi bị người đàn ông kia đâm cho 1 dao vào bên hông thì lập tức lui người la lớn cảnh báo Dương Uy.

Dương Uy khi thấy cảnh báo của Quyết Chiến thì lập tức lao đến đỡ anh ta… mắt Dương Uy cũng hướng lên nhìn vào người đàn ông trước mặt. Hắn ta chắc chắn không phải là Thế Bảo.

– “Hahaha, You think you can come here and take that man? You were underestimate us!” – Người đàn ông ngoại quốc đóng giả Thế Bảo lên tiếng.

Hắn ta sau đó lao đến tung cước cực mạnh vào người Quyết Chiến!

Dương Uy khi thấy kẻ địch hung hăng lao đến thì lập tức đưa súng lên định nhắm bắn… nhưng vì khoảng cách quá gần nên chưa kịp giơ súng lên thì anh đã bị gã ngoại quốc đá cho bay mất súng. Hắn ta sau đó còn xoay người tung thêm một cước vào thẳng mặt Dương Uy làm anh ta lộn nhào mấy vòng lăn lốc trên sàn.

Quyết Chiến khi bị thương thì cũng cố gắng giương súng lên nhắm vào tên đàn ông, nhưng anh cũng chậm hơn gã một nhịp. Một sút của gã đã đá bay khẩu súng lục trên tay Quyết Chiến và rồi sau đó gã lao đến bóp cổ anh ta thật mạnh…

– “Ư… ư…” – Quyết Chiến khó khăn chống lại sức mạnh của gã ngoại quốc, vết dao đâm bên hông làm anh không thể dùng hết sức của mình mà chỉ có thể khò khè thở yếu đi dần…

Nhưng trong giây phút Quyết Chiến tưởng rằng mình sẽ bị gã đàn ông bóp cổ đến chết thì Dương Uy đã liều mình lao người vật lấy gã ngoại quốc lăn vài vòng giải thoát cho đồng đội.

Tuy nhiên sau đó Dương Uy cũng ngay lập tức bị trấn áp bởi gã ta, gã khóa chặt người Dương Uy phía dưới rồi ra sức tung nắm đấm vào thẳng mặt anh. Những cú đấm đầy uy lực dần dần đánh bay cánh tay đang che mặt lại của Dương Uy… và sau hơn mười cú đấm, Dương Uy đau đớn buông tay chịu trận. Gương mặt anh lúc này nằm ngay phía dưới gã ngoại quốc, gã thì đưa tay lên chuẩn bị tung đòn kết liễu Dương Uy.

Trong giây phút tưởng chừng như nắm đấm gã ngoại quốc giáng xuống sẽ làm gương mặt Dương Uy biến dạng thì đột nhiên… từ phía Quyết Chiến đang nằm bỗng vang lên tiếng thét dữ dội.

– “AAAAA” – Quyết Chiến la lên đau đớn, anh ta cố gắng rút mạnh con dao đang găm bên hông mình ra…

Và khi cầm được con dao sắc nhọn trong tay, Quyết Chiến nheo mắt nhắm thẳng vào đầu gã ngoại quốc đang ngồi trên người Dương Uy mà phóng tới!

Gã ngoại quốc khi nghe Dương Uy la lên thì lập tức nhìn sang, nhưng khi mắt hắn chưa kịp thấy chuyện gì đang xảy ra thì con dao sắc nhọn đã bay thẳng tới ghim sâu vào trong hốc mắt của hắn.

*Phụp* – Âm thanh con dao ghim vào đầu gã ngoại quốc vang lên.

Cả thân hình cao lớn của hắn đổ gục xuống đất nằm bên cạnh Dương Uy…

Dương Uy sau khi thoát chết trong gang tấc thì lập tức ngồi dậy đến kiểm tra Quyết Chiến.

– “Chiến! Cậu sao rồi… Chết tiệt máu ra nhiều quá!” – Dương Uy vừa nói vừa lấy tay cầm máu cho Quyết Chiến.
– “Tôi không sao. Tôi có thể tự cầm máu, anh mau đi trợ giúp anh em đi. Thế Bảo không có ở đây… Chúng ta phải mau rút thôi.” – Quyết Chiến trong cơn đau nhưng vẫn cố gắng nhìn ra tình hình.

Dương Uy lúc này cảm thấy vô cùng nể phục Quyết Chiến, trong cơn nguy kịch anh ta vẫn quan tâm đến đồng đội của mình.

– “Được vậy cậu cố gắng lên nhé, tôi trở ra giúp anh em rồi sẽ quay lại đưa cậu đi.”

Dương Uy nói rồi nhanh chóng nhặt súng chạy ngược ra giúp đỡ đàn em.

*Đoàn Đoàn Đoàn…* – Tiếng súng từ phía hành lang bên ngoài khu xưởng vang lên liên tục…

Dương Uy lần theo âm thanh mà chạy nhanh đến đó.

– “Anh Uy!” – Bỗng nhiên Dương Uy nghe tiếng Luân “súng” gọi mình.
– “Luân! Tình hình ngoài này thế nào rồi?”

Dương Uy lập tức chạy đến hỏi Luân “súng” diễn biến ở đây.

– ‘Chúng ta đã hạ gần hết bọn lính canh, chỉ còn hai tên trên nóc nhà đang cố thủ với súng bắn tỉa.

Nhiều anh em đã bỏ mạng với hai tên khốn nạn này.” – Luân “súng” nói với vẻ mặt tức giận.

– “Được, vậy anh và chú mày bọc lén qua hai bên để tiến lên nóc nhà tiêu diệt tụi nó!” – Dương Uy bày kế, anh ta đã phát hiện ra hai lối đi có thể lẻn lên phía nóc nhà…
– “Ok anh, vậy anh bên này còn em bên kia.” – Luân “súng” lập tức thấy được ý đồ của Dương Uy và lập tức đồng ý tiến hành.

Hai người sau đó lẻn ra hai bên nóc nhà, họ từ từ tiếp cận để hai tên bắn tỉa không phát hiện. Bọn chúng lúc này vẫn đang tập trung vào phía cửa ra vào mà xả đạn…

*Đoàn…*

Khi một tên bắn tỉa bắn ra viên đạn cuối cùng và bắt đầu thay đạn cũng là lúc Dương Uy tiếp cận được phía nóc nhà, anh ta nhanh chóng chớp lấy thời cơ và đưa súng nhắm thẳng vào đầu tên còn lại…

*Bằng* – Tiếng đạn rời khỏi nòng khẩu M4A1 vang lên…

Tên lính bắn tỉa gục ngay tại chỗ. Tên đang thay đạn thấy bị bắn lén thì lập tức cho tay vào quần móc khẩu súng lục ra nhắm vào Dương Uy…

*Đoàn* – Một phát đạn phát bắn ra từ cây AK47 trong tay Luân “súng”

Cả hai tên bắn tỉa đã đi chầu diêm vương sau pha “song súng hợp bích” của Dương Uy và Luân “súng”…

Sau khi thấy kẻ địch đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Dương Uy lập tức gọi đàn em quay lại đưa Quyết Chiến rời hỏi khu nhà xưởng…

Kế hoạch giải cứu Thế Bảo tạm thời không thành công như mong đợi…

Bạn đang đọc truyện Tình yêu và thù hận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-yeu-va-thu-han/

Ở phía của Hạnh Vi…

Trên sân khấu catwalk giờ đây nàng đang chuẩn bị bước ra với bộ trang phục cuối cùng. Đó là một bộ đồ lót xuyên thấu vô cùng dâm dục. Phía trên là hai mảnh vải mỏng tang mà khi nhìn vào là có thể thấy rõ hai đầu ti của nàng, bên dưới lại càng “chết người” hơn khi nó là kết hợp giữa quần lọt khe và phần đáy có thể mở rộng ra hai bên làm lộ ra cả hai mép thịt hồng hào của nàng nếu đi đứng không cẩn thận.

Nhưng dù biết bộ đồ dâm dục là thế nhưng Hạnh Vi không còn lựa chọn nào khác… nàng phải chấp nhận mặc nó và trình diễn màn catwalk cuối cùng và đồng thời hy vọng ở quê nhà Thế Bảo đã an toàn được Dương Uy giải cứu.

– “Tiếp theo đó là người mẫu Vivian” – Tiếng thông báo cho biết đã đến lượt nàng bước ra. Không như hai lần catwalk trước, lần này Hạnh Vi được xếp trình diễn cuối cùng…

Hạnh Vi hít một hơi thật sâu rồi sải bước tự tin khoe trọn thân thể ngọc ngà của mình ra trước mắt biết bao người đàn ông đang thèm khát nàng bên dưới…

Khi nàng xuất hiện thì bao nhiêu tiếng trầm trồ vang lên khắp sân khấu, nàng có thể thấy được trong mắt những người đàn ông bên dưới là một cơn nhục dục vô cùng to lớn, họ giờ đây thèm khát như muốn ăn tươi nuốt sống cơ thể nàng…

Chỉ có duy nhất một ánh mắt mà nàng nhìn thấy trong đám đông là vô cùng khác biệt. Đó là ánh mắt của Lâm Phong, anh đứng phía dưới theo dõi nàng qua từng màn thi nhưng bất kể màn nào thì anh cũng điều không cho thấy ánh mắt dục vọng của mình… thay vào đó là một ánh mắt chất chứa đầy tình yêu và thông cảm…

Và rồi khi Hạnh Vi kết thúc phần thi của mình cũng là lúc ban tổ chức cho phép các khách mời chấm điểm cho các thí sinh.

Sau đó ông Ferdinand trịnh trọng xuất hiện trên sân khấu và thông báo kết quả của cuộc thi cho khách mời bên dưới biết:

– “Well well well, Các phần thi vừa rồi thật sự ‘bổ mắt’ cho quý vị đúng không nào?” – Ferdinand châm biếm nói…

Bên dưới ngay lập tức cười ồ lên tán đồng với câu nói của ông ta…

– … Được rồi, chắc chắn sau những phần thi vừa rồi thì các vị cũng đã có cho mình những điểm số để đánh giá các thí sinh… Và bây giờ đây tôi sẽ không để các vị chờ lâu hơn nữa mà sẽ công bố luôn người mẫu đã xuất sắc chinh phục được số đông khách mời có mặt tại đây! Sau 3 phần thi catwalk thì cuối cùng tôi xin công bố phần thắng chung cuộc đã thuộc về… VIVIAN, người mẫu xinh đẹp đến từ Việt Nam!

Khi Ferdinand đọc tên Hạnh Vi, cả sân khấu như vỡ òa cả lên… bọn người bên dưới đều mừng vui khi người chiến thắng chính là Hạnh Vi, cô gái thu hút được nhiều sự quan tâm nhất xuyên suốt cuộc thi kỳ này của MAXYM.

Nhưng bọn họ vui mừng không chỉ đơn giản là vì muốn Hạnh Vi chiến thắng, họ vui mừng là vì họ biết người chiến thắng chính là người được đem ra… đấu giá trong đêm thi hôm nay!

Chương trước Chương tiếp
Loading...