Tình - yêu
Chương 70
Về nhà! Quả thật nó chột dạ. Không biết đối mặt với mẹ sao nữa. Tối hôm đó, những hương diễm ướt át sung sướng đến mờ cả mắt đó quả thật khó quên. Không biết mẹ sẽ phản ứng ra sao nữa? Nhưng thật sự thì hình như mẹ cũng vốn thích mà. Liệu có được không?
Bóng hồng xinh đẹp đang ngồi trong phòng quản lí. Tóc vấn lên, trong bộ đồng phục mẹ đang trao qua trao lại mấy tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ. Cặp kính làm mẹ trông mười phần mỹ nữ văn phòng.
– Mẹ!
– Ờ!
Mai đã nhìn thấy nó từ lúc nó đẩy cửa vào rồi, nghĩ tới những cảm xúc lúc sáng cô mới tỉnh dậy… cô thấy lúng túng như thể nó không phải con cô mà là một người đàn ông nào đó đã xâm phậm mình. Quản thật cô không biết phải làm sao, phải nói gì nữa. Tiếng “mẹ” của nó làm cô nhảy lên nhiều tia bất an như thể cô là người phạm lỗi. Mãi sau cô mới tỉnh lại, trở về với vai “mẹ” của mình.
– Hừ! Chờ đấy, đợi tôi làm nốt cái này.
Thái độ của mẹ, dù sao cũng là mẹ. Chắc mẹ giận mình quá. Tuấn cố áp chế cái thân run run, cố tỏ ra thật bình thường.
– Đi!
Không thèm nhìn con, cô đi trước lên nhà. Cái bờ mông căng tròn dưới lớp vải của cái váy zip làm nó thấy nóng người, thoáng cái đã quên mất thái độ của mẹ rồi. Nghĩ tới tối qua, bờ mông mẹ êm quá. Cái dáng đầy đặn của mẹ leo cầu thang như đang múa vậy, bao nhiêu duyên dáng, bao nhiêu yêu kiều… Đôi đùi trắng tinh, non mỡn của mẹ đang khép chặt liệu có khép nổi đôi cánh bướm để che đi cái lỗ ướt át kia không?
Ngồi xuống ghế, Mai nghiêm mặt:
– Tối qua con làm gì?
– Dạ?
– Nói.
Thái độ của mẹ sao vậy? Hay mình đoán sai, mẹ không muốn?
– Thì đó… – T thuật lại cho đến chuyện đưa mẹ vào phòng lau mặt cho mẹ. Hết!
Liếc nhìn, mẹ đang chống cằm, cau mày nhìn. Im lặng là trên hết. Xem mẹ nói gì.
– Tuấn à! Haizzz. Con ngồi xuống đây.
Ngồi cạnh mẹ. Cẩn thận từng tí một. Chủ yếu là do còn đang tập trung đánh giá thái độ của mẹ. Không biết mẹ bày ra chuyện gì mà bình tĩnh thế.
– Mẹ… tối qua uống say quá. May mà còn biết gọi con tới đón.
– Cho con hỏi mẹ. Mẹ uống say như thế, không sợ người ta lợi dụng mà… làm gì à?
– Làm gì chứ? Con nghĩ nhiều quá.
– Thế tối qua mẹ ai cởi quần lót của mẹ?
– Con…
Mẹ giật mình nhìn. Ánh mắt mở to. Ừ, đối mắt luôn. Hừ! May mà tối qua về mẹ không có gì ở bên trong không thì…
– Mẹ đã hứa gì với con? Tại sao mẹ lại như thế?
– Ơ…
– Hôm qua, mẹ đã cho những ai làm tình với mẹ?
– Con! Láo toét, con giám nói với mẹ như vậy?
Bàn tay Mai giơ lên, nhưng đối diện với cái mặt giơ lên đón đánh, cô không thể nào hạ xuống được. Im lặng…
– Haizzz con à… Tuấn à… chuyện người lớn… con… con không hiểu đâu.
– Con hiểu, con lớn rồi! Mẹ cũng biết chuyện của con mà. Con lớn rồi… có gì mẹ nói đi. Mẹ đã hứa với con như thế nào… mẹ… mẹ… con… con… tức quá! Hừ!
Cái không khí từ cao trào hạ xuống. Mai cắn môi.
– Con à. Bố với mẹ ly dị lâu rồi. Mẹ cũng là phụ nữ… ừ… mẹ cũng có những nhu cầu…
– Như cầu à?
– Là về… tình dục.
Vấn đề tí nhị được đưa ra, mẹ cúi đầu xuống còn nó vểnh tai lên.
– Mẹ là người phụ nữ bình thường, mẹ cũng có như nhu cầu sinh lý này…
Hai người lại im lặng. Một người đến tuổi hổ báo nhưng với vấn đề sinh lý của bản thân với con mình, cô cũng không thể nào nói hơn được.
– Ừ… mẹ này… cô Hạnh đó.
– Ừ?
– Sao mẹ không cấm con và cô Hạnh… quan hệ với nhau?
– Tại mẹ cũng thấy cô ấy có cảnh ngộ như mẹ, cũng cô đơn. Thấy cô cũng không có ý lợi dụng con…
– Vậy mẹ có muốn như cô không?
– Là sao?
– Tức là gắn bó với một người… chứ không phải… là như trước… là như cô ấy bây giờ đó.
– Hử? Là sao?
– Là như cô Hạnh có con làm tình với cô ấy. Thỏa mãn nhu cầu của cô ấy.
Mai cười nhìn con.
– Mồm với chả miệng. Con muốn ai… thỏa mãn cho mẹ? Con hả?
– Vâng! – Tuấn lớn tiếng khẳng định.
– Con có biết hai từ « loạn luân » không?
– Có… – Giọng Tuấn xìu xuông như quả bóng xì hơi – Nhưng đằng nào cũng loạn rồi. Thêm nữa có sao đâu?
– Vớ vẩn. Lúc nào.
Mẹ cốc cho nó cái. Nhưng nó thấy trong mắt mẹ là ý cười. Hưng phấn lóe lên…
– Tối qua say rượu, con với mẹ đã…
– Hừ! Giờ mới khai ra hả? Tưởng tôi say là không biết gì hả?
– Tại lúc đó, thấy mẹ không mặc quần lót, con nghĩ tới mẹ với người ta đã làm gì, tức quá không chịu được nên… lúc ấy con nóng lên mới liều…
– Thế giờ cứ lúc tôi say lại phải đề phòng anh « nóng lên làm liều à «?
Mẹ trách cứ mà không có chút giận giữ nào, mắt long lanh, để ý kĩ còn thấy môi mẹ hình như có chút ý cười nữa. Giờ sao? Hình như mẹ không thật sự trách? Và hình như mẹ… Nghĩ tới nó hưng phấn hẳn lên, vẻ ủ rũ cúi đầu nhận sai biến mất. Nghĩ tới cái lỗ trơn ướt của mẹ nó kích động.
– È hừm… mẹ! Mẹ cứ mắng con, đánh con đi, tại lúc đấy con không nhịn được. Mẹ đẹp quá.
– Xảy ra rồi, đánh mắng cái gì nữa hả?
– Vâng, con biết sai rồi…
Mẹ không biết nói gì. Nó dịch lại gần vỗ về mẹ bằng…
– Mẹ, còn sướng hơn cả con làm tình với cô Hạnh nữa mẹ.
– Còn nói nữa? Hừ!
Mai quay mặt đi.
– Bóp vai cho tôi coi.
– Dạ. Hì hì…
Không có nghề nhưng có vẻ mẹ rất dễ chịu, thi thoảng lại buông tiếng thở hít sáng khoái.
– Mẹ, nãy về gặp mẹ… mình chưa hôn.
– Hừ! Còn đòi, tôi còn chưa xử tôi kia đấy. Thích hôn như thế nào? Vào cất đồ đi, cả ngày mệt rồi, tôi đi tắm đã.
– Dạ!