Tôi đã sai… sai thật rồi…
Chương 3
Ngày hôm sau, vẫn là dãy ghế đá…
– Ăn thử một miếng đi bạn… Ngon lắm…
Tôi mồm thì đang nhai ngoằm ngoằm, tay thì cầm miếng bánh poca đưa sang mời em ấy.
Em chần chừ vài giây rồi tiếp bánh từ tay tôi, nhìn miếng bánh vài giây nữa rồi mới cho vào miệng.
Sợ anh bỏ thuốc à, anh không tồi tệ đến mức đó đâu, hừ…
– Sao, ngon không?
– Cũng ngon.
Không ngon bố mày vả chết, mua mất gần 15 khôngozing đấy…
– Bạn học lớp Bxx hả, chắc tiếng anh bạn giỏi lắm phải không?
– Uhh…
– Sao mình thấy bạn thường ngồi đây 1 mình vậy, bạn bè của bạn bận gì hả?
– Ưmmm… Mình không có bạn…
– Không đâu, bạn có bạn mà…
– Không, mình không có ai cả…
– Thế mình đây không phải bạn của cậu à?
– Ơ… ưm… chúng ta chỉ nói chuyện với nhau một lát thôi, mình còn chưa biết tên cậu nữa mà…
– Một khi chúng ta học cùng trường thì đã là bạn rồi. Tên mình là xxx, mọi người thường gọi mình là Gum, và mình rất sẵn lòng làm bạn của cậu…
– Mình…
– Thôi đừng nghĩ nữa, mình là bạn cậu rồi đó, cấm phản đối.
– Cậu đang nghe bài gì thế, cho mình mượn cái tai nghe chút…
Tôi nhanh tay lấy tai nghe từ tai em.
Cầm tai nghe đeo vào tai, tôi giật mình… Chả có tí nhạc gì cả, vậy là em chỉ đeo tai nghe mà không bật nhạc. Tôi nhìn em, em mím môi quay mặt đi rồi cúi xuống.
Lúc đấy tôi thấy em mới cô đơn, đáng thương làm sao…
– Nè, đeo lên tai đi.
Tôi lấy 1 tai nghe của mình xuống rồi đưa cho em.
Em nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên…
– Cầm lên đi, haizzz… – Tôi mệt mỏi nhìn em.
Cuối cùng, em cũng cầm rồi đeo lên tai…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
“Reng… reng… reng…”
– Chuông vào lớp rồi, hẹn gặp cậu ngài mai nhé.
Sau khi nhận lại tai nghe từ tay em, tôi đứng dậy nói…
– Cảm ơn bạn.
Em nhìn tôi nói rồi quay về lớp.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
Những ngày sau đó, vào giờ ra chơi, dãy ghế đá bên hông nhà thi đấu thường xuyên xuất hiện 2 bóng người. Mối quan hệ giữa tôi và em hầu như đã được kéo gần lại, em đã bớt lạnh lùng với tôi hơn, nói chuyện có vẻ tự nhiên, cởi mở hơn. Tiếp xúc gần hơn với em, tôi cảm thấy tính cách chân chính trong em không như những gì biểu hiện bên ngoài.
– Sắp có điểm thi học kì rồi đó, hi vọng Gum không có môn nào dưới trung bình… – tôi nói…
– Môn nào mà làm Gum sợ đến vậy, không lẽ anh văn… – em cười nói.
– Cậu chỉ được cái đoán mò, nhưng đúng là nó đó. – Tôi tỉnh bơ đáp.
Thế là em cười khanh khách khi nghe câu trả lời của tôi.
– Cậu cười gì, bộ cậu không có môn nào dưới trung bình à?
Khi tôi hỏi câu này, em nhăn mặt lên rồi tức giận nói:
– Có chứ, mình có 1 môn dưới trung bình chứ!! Đáng lẽ không bị như vậy đâu, nếu không phải do cậu… hừ!!!
– Hả, mình thì làm gì để cậu bị dưới trung bình? – Tôi không hiểu hỏi lại.
– Cậu không nhớ à! Cái giờ thi môn toán, lúc đó mình quên mang máy tính, mình mượn máy tính của cậu, sau đó cậu đòi lại đó!
– Nhớ chứ! Mà cái đó thì liên quan gì đến việc cậu dưới trung bình, đúng ra là mình giúp cậu làm bài tốt hơn thì có…
– Không hề! Ngày đó mình quên máy tính, lúc bắt đầu làm bài thì bàn sau mình có thí sinh đến trễ, nên 20 phút đầu giờ mình hầu như không tính toán được gì. Sau đó cậu vào, mình mới mượn máy tính, làm được một khoảng thời gian. Mình thì toán đã không giỏi rồi, mày mò mãi mới gần ra kết quả thì cậu lại đòi lại, chưa kịp tính nữa. Mình định trả lại cho cậu dùng, sau đó mượn tiếp thì không ngờ cậu lại lên nộp bài rồi ra về… Đã thế, chiều hôm đó, lại có người nào đó cả gan nhìn mình một cách khiếm nhã, rồi còn hỏi mình có làm toán được không!!! Cậu biết lỗi của mình chưa, Gum thân mến!
Vãi… tôi nổi cả da gà khi nhìn ánh mắt phán xét của em. Hèn gì chiều đó, em chả thèm trả lời tôi lấy 1 câu. Chậc, ai mà biết được cớ sự nó thành ra thế này!!!
– Gum xin lỗi… – Tôi chớp chớp mắt nhìn em, tỏ dáng vẻ như 1 chú mèo con đáng thương.
– Chuyện qua lâu rồi, mình không giận dai như vậy đâu!!!
Em nói xong thì quay đầu sang bên kia, mặt cứ hầm hầm.
Vãi… không giận dai là đây sao! Đúng là con gái thất thường, lên xuống như mùa lũ vậy…
– Hay để mình kèm toán cho cậu nhé… – tôi nảy ra chủ ý.
– Hả… – Em bất chợt quay sang.
– Gum giỏi toán lắm, cậu không thấy bữa đó Gum đi thi trễ mà còn nộp bài sớm hả?
– Mình tưởng cậu nộp giấy trắng?
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
Shit, sao hết bà cô rồi đến con này nữa… Trời ơiiiii…
– Cứ để mình dạy thử mấy tuần thì biết. Sao, đồng ý không?
– Hừm… Cho cậu cơ hội vậy! Sáng thứ 7 qua nhà mình mà dạy.
– Hả, vậy có ổn không?
– Mẹ mình khó lắm, đi đâu ngoài giờ học là quản lý mình chặt chẽ. Vì vậy, chỉ còn cách đến nhà mình thôi.
Em ơi, anh cầu còn không được… Há há há…
Đang tự sướng trong đầu, thì em hỏi tôi:
– Cậu không thắc mắc là vì sao đến giờ mình vẫn chưa nói tên mình cho cậu biết ư?
– Điều đó chả quan trọng, nếu cậu muốn nói cho mình biết thì sẽ tự nói ra, còn nếu cậu không muốn nói thì mình có hỏi cũng vô ích.
Tôi cũng hơi bất ngờ vì em hỏi tôi câu này, thú thực với các bác, mấy ngày vừa qua tôi cũng không để ý lắm vụ này. Tại ngày nào cũng lo bắt chuyện làm thân với em ấy, nên cũng không để ý em ấy tên gì luôn. Chắc tên em ấy đẹp lắm, đúng mà, người đẹp mà tên xấu thì kì lắm…
Sau khi nhận được câu trả lời từ tôi, em ấy mím môi trầm tư vài giây… Vãi, lúc này nhìn em dễ thương vãi đạn ra…
– Mình tên Lam Vi…
– Haizzz, thật đúng là, tên đẹp như người vậy…
– Hả… cậu nói gì cơ???
– À, ý mình là, tên đẹp… tên đẹp…
Em đỏ mặt rồi quay lưng, bước về lớp.
Lam Vi, Lam Vi, tôi lẩm nhẩm cái tên nhiều lần như đang cố ghi nhớ thật sâu vào trong đầu. Tên gì mà đẹp, nhẹ nhàng và êm ái đến thế kia chứ.
Sáng hôm sau, tôi lại ra chỗ ghế đá…
“Lại thằng kia nữa…”
Đứng từ xa, tôi thấy cậu nam sinh mà lúc trước bị em từ chối, lúc này đang cầm 1 bó hoa (hoa gì chả biết nữa, nhiều màu lắm) đưa cho em. Em lưỡng lự vài giây rồi cũng nhận lấy bó hoa, cậu nam sinh kia nói thêm vài câu rồi bỏ đi.
– Sướng quá, được tặng hoa luôn… – tôi lại gần trêu em.
– Thích thì cho cậu đó.
– Vậy cám ơn nhé.
Tôi cầm bó hoa, đưa lên mũi rồi hít một hơi thật sâu, sau đó đi ra cái thùng rác gần đó rồi bỏ vào.
– Cậu làm gì thế? – Em ngạc nhiên hỏi…
– Cậu đã không thích nó thì vứt đi cho rồi, giữ làm gì.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Cậu quen anh ta lâu chưa? – Tôi đạm hỏi.
– Đâu có quen biết nhau. Mình còn chưa biết tên anh ta nữa. – Em quăng cho tôi câu trả lời.
– Thế sao lại nhận hoa của người ta, từ chối luôn không phải hay hơn à?
– Từ chối thì thấy có lỗi lắm, tại vì 2 lần trước đã không nhận quà rồi… – em tỉnh bơ nói…
Eck, anh trai kia ơi, tôi phục cái tính kiên trì nhịn nhục của anh rồi đó… 2 lần đầu tặng quà bị từ chối, thế mà cũng mặt dày tặng tiếp lần thứ 3. Hên là Vi không từ chối, chứ không thì… chắc có lần 4, 5 quá… =))
– Cậu mà nhận thì dễ làm anh ta tưởng bở, hi vọng lắm. Sau này thể nào cũng làm phiền cậu nữa!!! – Tôi nhắc em…
– Nếu không nhận thì cậu tưởng mình không bị làm phiền tiếp à… – em cười khổ nói.
Chậc, không ngờ Vi lại gặp những chuyện khó xử như vậy, hèn gì Vi thường đeo tai nghe mà không bật nhạc, là để tránh bị làm phiền.
– Thế sao lúc trước Gum cho Vi miếng poca, Vi không từ chối?
– Tại lúc ấy mình đang điên với cậu, chứ bình thường là mình đứng dậy ra chỗ khác ngồi rồi…
– Không hiểu lắm…
– Cái lúc mà cậu nộp bài thi về sớm, là mình đã giận lắm rồi. Chiều còn tới nhìn ngắm mình từ trên xuống dưới, rồi còn nói năng lăng nhăng… Ai mà không điên cơ chứ!!! Có lẽ vì thế khi lần đầu cậu đến ngồi gần mình ở chỗ ghế đá, mình không cảm thấy bị làm phiền chút nào. Chắc thù hận che mắt lí trí mất rồi!!! – Vi nheo mắt nói.
Sax… Tôi mở to mắt nhìn Vi với vẻ khó tin…
– Thế giờ còn giận Gum không?
– Còn…
– Thôi, thôi, để thứ 7 Gum qua kèm toán cho, bảo đảm kì sau Vi làm bài tập trơn tru… – Tôi nhe răng rồi nói.
– Để xem thế nào đã!!! Địa chỉ nè, bữa đó đến nhớ mặc quầy tây áo sơ mi trắng như đồng phục học sinh giùm cái, không thì không xong với mẹ mình đâu!!!
– Rồi… rồi, hiểu rồi… – Tôi chậm chạp há mồm.