Tôi đã sai… sai thật rồi…
Chương 8
Vào một buổi sáng thứ 7, trời có vẻ đẹp, tại nhà Vi…
– Điểm toán cuối học kì trò được mấy? – Tôi tra khảo em.
– Em, em… – em lúng ta lúng túng.
– Mấy điểmmmmm… – đưa mặt lại sát gần nhìn em, tôi kéo dài thanh âm.
– 8 Ạ… – em thấp thỏm trả lời.
– Hừmmm… tạm được, vậy là tốt rồi… – tôi thản nhiên nhìn em.
– Thế anh văn thầy mấy điểm thế… – em nheo mắt nhìn tôi.
– Thầy… thầy… – tôi ấp úng.
– Mấy điểm hả!!! – Em như cai ngục đang tra khảo tù nhân.
– 6 – Tôi xấu hổ khai thật.
– Hừ, tha cho thầy lần này… – em tinh ranh cười nói.
Ơ dis, rốt cuộc đứa nào là thầy, đứa nào là trò đây…
– Sắp bế giảng tổng kết năm học rồi, hè này chả biết làm gì nữa, sang năm lên lớp 12 thì căng lắm đây, sau đó còn thi đại học nữa… – tôi suy tư nói.
Vi chẳng nói một lời nào, có vẻ lờ đi, thái độ em chợt khác hẳn.
– Trò có dự định gì làm trong hè chưa? – Tôi quan tâm hỏi em.
– … em… chắc cũng ở nhà, chả đi đâu cả… – em ấp a ấp úng.
– Không sao đâu, có gì thầy thường xuyên ghé qua chơi với em cho đỡ buồn. – Tôi khoác tay lên vai em rồi nói.
Em cũng chả buồn đẩy tay tôi ra, mà chỉ liếc nhìn căm giận với tôi rồi thôi…
– À, tổng kết cuối năm xong, chúng ta ra biển chơi không? Thầy lâu quá rồi chưa bơi nên hơi ngứa ngáy tay chân… – mắt tôi loé sáng.
– Đi biển, lúc trước em có đi một lần nhưng cách đây lâu lắm rồi… – em nhìn lên trời xa xăm nói.
– Lần này rủ thêm Tuấn, Khanh, Anh đi cùng cho vui, thầy thèm cái mùi nước biển buổi sáng sớm lắm rồi, chúng ta đi 2 ngày 1 đêm thôi… – tôi đưa ra kế hoạch đi chơi.
– Không biết mẹ có cho em đi không nữa? – Vi rầu rĩu nói.
– Cứ để mẹ em cho thầy lo… – nói đùa, mình vào làm nũng một lát là cô ấy cho phép ngay.
Sau khoảng mấy chục phút đấu trí căng thẳng, mất hết bao nhiêu giọt nước mắt, cuối cùng cô cũng cho Vi đi, nhưng với điều kiện phải có 1 người lớn đi cùng, đó là anh Vũ. Ok thôi, không sao cả, cũng đúng, một lũ con nít ranh lớp 11 đi chơi xa cũng cần có một người lớn quản lý cả nhóm, không thì loạn hết cả lên.
– Nhớ mua kem chống nắng, kính đen, đồ ăn thức uống để có gì picnic ngoài bãi biển luôn cho nó thoải mái, mua quần áo bơi luôn nha, nhớ mua đồ 2 mảnh, càng hở hang càng… tốt… aaaa aaa… đau quá, tha cho thầy, đừng nhéo nữa… – tôi đang luyên thuyên thì bị một cơn đau nhức bên hông thức tỉnh.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
Cuối tháng 5, trường tôi làm lễ bế giảng năm học, thế là tôi đã học xong năm lớp 11 rồi đó các bạn, cuộc đời học sinh của mỗi người đôi khi trôi qua rất nhanh nếu chúng ta không để ý, mình đảm bảo với các bạn, sau khi tốt nghiệp cấp 3, lên học đại học, ai cũng thầm ước mơ rằng mong sao mình được trở về những ngày tháng học sinh hồi cấp 3, với biết bao kỉ niệm buồn vui, ngây thơ, trong sáng. Những quyển lưu bút trao tay, những lúc tụ tập đá cầu cùng nhau, sáng đầu tuần đứng chào cờ rồi nghe xếp loại thi đua, những giờ kiểm tra 15′ đột ngột và đầy bất ngờ, cũng như những tờ phao truyền tay nhau qua lại giữa giờ kiểm tra, những điều đó tạo nên một kỉ niệm cấp 3 đáng nhớ và khó quên trong tim mỗi người.
Chuẩn bị đón chờ một năm học 12 đầy khó khăn và sóng gió… Theo tôi nghĩ, năm cấp 3, năm lớp 10, 11 là 2 năm đánh dấu nhiều khoảnh khắc đẹp đẽ và tự nhiên nhất của tuổi học trò, lên lớp 12 rồi thì ai cũng chăm lo luyện thi đại học, nên không còn được tự do vùng vẫy như 2 năm học trước đó.
Năm học 12 của tôi tưởng chừng trôi qua êm đềm, nhẹ nhàng và nhàm chán, nhưng không phải thế, đấy lại năm học đọng lại sâu sắc trong lòng tôi. Nhưng đó là chuyện sau này, hiện giờ tôi đang háo hức chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi biển sắp tới…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
“Aaaaa… a. Aa… a… a. A. Aa…”
Tôi vươn vai, giang 2 cánh tay ra, hít một hơi thật sâu rồi hét lên một cách thoả mãn.
Trước mặt tôi là một bãi biển trong xanh rộng lớn, từng tia nắng sáng sớm toả xuống bờ cát vàng óng ánh, xa xa có vài cánh diều đang bay lơ lửng trên bầu trời, từng cơn gió thổi qua lúc thì nhẹ nhàng êm ái, khi thì mạnh mẽ dữ dội, từng nhịp sóng vỗ vào bờ tạo nên thanh âm êm tai và quen thuộc của biển cả, lâu lâu vài con cua chui từ cát lên bò lổm ngổm.
Thời tiết hôm nay thật lý tưởng để tắm biển…
– Các em tắm đâu thì tắm, nhưng nhớ đừng đi xa khỏi tầm nhìn của anh quá. Nếu muốn đi chỗ nào thì phải thông báo 1 tiếng cho anh biết, để cho mọi người khỏi lo lắng. À, ai không biết bơi thì nhớ đi cùng bạn biết bơi, để còn giúp nhau lúc nguy cấp. Bây giờ là 8h, chúng ta bơi đến cỡ 11h thì nghỉ ăn trưa, chiều ta bơi nhẹ lần nữa, sau đó 4h chiều đến khách sạn thuê phòng, tối chúng ta đi lòng vòng dạo xung quanh đây ăn tối, shopping… Ai có kế hoạch gì khác có thể góp ý cho anh biết. Ok chưa??? – Anh Vũ nghiêm túc nói với cả đám.
– Yes, sirrrrr – cả đám đồng thanh hô lớn.
– Rồi, đi chơi đi… – anh Vũ thả lỏng nói.
Thế là cả 3 đứa con trai chạy ào ào ra bãi, sau khi chọn được một cái túp dù đủ lớn, cả đám phụ nhau xách đồ đạc ra đó rồi bắt đầu thay đồ bơi.
Tụi con trai thì cởi đồ thoải mái cứ như ở nhà, còn 2 em gái thì… đỏ cả mặt vì xấu hổ. Ban đầu cả 2 nhìn tụi con trai bằng ánh mắt căm thù, hờn giận, sau đó lưỡng lự vài phút rồi dắt nhau đến khu vực thay đồ tắm gần đó.
Cả 3 đứa chúng tôi tuy đã thay đồ bơi xong nhưng vẫn chưa xuống biển tắm, cứ ngồi ở đó và chờ đợi… Chờ đợi cái gì thì không cần nói chắc ai cũng biết… hehehe…
Anh Vũ thì đang soạn đồ của cả nhóm, lấy đồ ăn đã chuẩn bị ở nhà ra rồi bày biện, chuẩn bị cho bữa trưa. Anh ấy có lẽ không muốn xuống tắm, nên chỉ mặc cộc lốc cái quần đùi và cởi trần thân trên. Từng múi cơ bắp săn chắc hiện lên làm nổi bật thân hình nam tính và mạnh mẽ của anh, anh đeo trên mặt cái kính mát, chắc hẳn muốn phơi nắng.
Rồi, ra rồi, 2 nhân vật chính của buổi đi chơi hôm nay đã thay đồ tắm xong rồi… kha kha…
Cả 2 đều chơi đồ 2 mảnh… trời ạ… định dẫn dụ người ta phạm tội chắc…
Ngọc Anh thì chơi 2 cái mảnh màu đỏ, eo ôi, nhìn cá tính và mạnh mẽ hẳn, cộng thêm chỗ lồi chỗ lõm trên cơ thể càng làm tăng thêm sự quyến rũ và gợi tình…
Còn Vi, em mặc 2 mảnh màu trắng… Trời đất, không ngờ em lại đi mua đúng ngay cái kiểu mà tôi nói lúc trước, mà còn mỏng và ngắn hơn cả đồ của Ngọc Anh nữa… cái này là em cố ý hay vô tình thế, hay là em đang bật đèn xanh cho tôi tiến tới… Moá ơi, cứu con với, làm da trắng mịn phối hợp với bộ đồ trắng tinh, cùng với đường cong hoàn mỹ và cơ thể tràn đầy nữ tính của thiếu nữ đang trong thời gian phát dục thì càng tôn thêm vẻ đẹp dịu dàng, ngây thơ và thuần khiết của em.
– Nhìn cái gì mà nhìn… Ngọc Anh xấu hổ, nhăn mặt nhìn cả 3 đứa rồi hét lên.
Vi thì chỉ đỏ mặt, thập thò núp sau lưng Anh.
Cả 3 thằng cũng hơi quay đi chỗ khác, nhưng đâu cũng lại vào đấy, cũng liếc qua nhìn 2 thân hình thiếu nữ đang chớm nở mà ngắm mà nghía.
Moạ, trò ơi, phần đó của em… nhìn cũng được đó… tôi lè lưỡi liếm liếm môi.
– Đã nói không được nhìn rồi cơ mà. Khanh, cậu không được nhìn nữa…
Anh tiếp tục khó chịu nhìn cả 3, nhưng cảm thấy nước đổ lá khoai quá nên đánh vào phòng tuyến yếu nhất của chúng tôi, là thằng Khanh.
Quả nhiên, nó quay đi, không hề liếc nhìn thêm lần nào nữa. Ôi đệt, mày dại gái đến thế sao Khanh ơi là Khanh…
Không sao, còn thằng Tuấn, đồng chí bao lâu nay của mình, hahahaha…
– Thầy đừng nhìn nữa mà, không thì em lên thay đồ thật đấy… – Vi lí nhí nói.
– À, không nhìn, không nhìn nữa, đi bơi thôi tụi bay… – lúc này tôi sợ thật nên không dám nhìn nữa, đành dẫn đầu cả đám lao ra biển trước.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
Chà, nước biển mát quá, vị mặn của muối, dưới chân là sỏi, vỏ sò vỡ… thỉnh thoảng có một vài chú cá nhỏ bơi qua bơi lại… Tôi bơi vài vòng cho nóng người rồi lên bờ kiếm tụi bạn cùng chơi cho vui. Thằng Khanh và Tuấn thì đang giữ phao cho Anh, tụi nó đang tán dóc gì gì ấy. Nhìn về phía túp dù của nhóm thì thấy anh Vũ đang nằm ghế dựa phơi nắng, quanh đấy thấy lác đác vài cô gái đang săm soi anh ấy một cách si mê và ngưỡng mộ, còn em… tôi thấy em đang ngồi trên bãi cát gần đó một mình, 2 đầu gối hơi co, 2 tay vòng lên đó, đôi bàn chân em cứ mặc kệ từng cơn sóng đang vỗ về lên xuống đập vào. Em ngồi đó, thỉnh thoảng nhìn tụi bạn rồi cười cười, có lúc nhìn ra những chỗ xung quanh, nhìn các khách tắm biển khác, ngắm nghía những đồi cát cao to gần đó, trong đôi mắt ánh lên sự tò mò, bỡ ngỡ và một chút gì đó… hoài niệm.
– Ey, đang nhìn cái gì đó… – tôi lại gần em, nhưng em vẫn không phát giác là có người đến.
Lấy bàn tay giơ qua giơ lại trước mắt em thì em mới sực tỉnh và nhận ra tôi đang đứng kế bên…
– Trò đang làm gì đó…
– Ngắm cảnh thôi… – em cười cười nói.
– Sao không xuống tắm cùng tụi nó, ngồi một mình đây chi vậy… – chỉ chỉ tụi Tuấn Khanh đằng xa, tôi hỏi em.
Em chỉ nhìn tôi, không trả lời rồi lại ngước mắt nhìn ra biển.
Thấy vậy, tôi cũng chẳng buồn kéo em ra tắm, ngồi xuống cạnh em rồi đôi mắt cũng bắt chước em, ngắm nhìn khung cảnh sự vật xung quanh.
Tôi và em hai đứa chẳng nói chẳng rằng, giờ đây chỉ còn tiếng sóng biển rì rào, tiếng gió thổi vi vu từng cơn…
Ngắm được một lúc, tôi quay qua nhìn em thì hỡi ôi… với cái đồ bơi mà em đang mặc và góc nhìn gần như vuông góc, tôi loáng thoáng thấy được xuân quang họa tiết bên trong… tôi sốc vài giây rồi cũng tiếp tục lướt lên lướt xuống vài lần (đừng nói em dâm tặc này nọ, em là một thằng con trai đang trong tuổi dậy thì, phát triển mạnh mẽ về giới tính và tò mò về con gái…).
Vi thoáng cảm giác được cái ánh mắt dâm dục đó nên quay qua nhìn tôi, bất ngờ gặp tình cảnh đó, Vi đỏ mặt rồi lấy 2 tay che chắn trước ngực đề phòng nhìn tôi, còn tôi thì cũng bừng tỉnh rồi nhe răng cười cười… đúng là mặt dày đến mức không thể dày hơn…
Sau đó Vi trố mắt nhìn tôi với cái ánh mắt không thể nào tin được, 2 mắt em mở to, ngỡ ngàng nhìn tôi, em thất thần vài giây rồi lấy tay nhéo bên hông tôi…
– Ai aii… sao lại nhéo thầy… thầy có làm gì sai đâu… – tôi oan ức nói.
– Sao mũi thầy chảy máu thế kia… – Vi đỏ mặt hờn dỗi nói.
– Á… – lấy tay sờ sờ lên mũi, đúng là có một dòng chất lỏng màu đỏ đang chảy từ trên xuống.
Trời đất, trước tưởng cái này chỉ có trên tivi, phim ảnh, ai ngờ… ngoài đời lại có thật… Vãi chú quá, Gum ạ…
– Quái, mình mỗi ngày đều ăn cam tươi mà, sao lại chảy máu cam thế này…
Tôi cũng mặt dày nói nhảm, nguỵ biện cho cái khốn nạn của bản thân.
Vi nhìn tôi chịu thua, sau đó không nói gì nữa, tiếp tục ngắm cảnh…
– Đi, đi ra kia chơi nào… – tôi đứng dậy, nắm lấy tay em rồi định kéo ra biển.
– Thôi, không đi đâu… – em chống cự.
– Có đi không, nhanh nào, ra ngoài đó vui lắm… – tôi vẫn kiên trì thuyết phục em, tăng lực kéo thêm một chút.
– Thôi, hổng đi đâu, đừng kéo nữa, mệt chết người ta mất… – em ráng kéo tay lại, nhưng sức em sao bằng tôi.
Nhìn 2 đứa lúc này cứ như đang kéo co ấy…
Thấy em kiên quyết sống chết không xuống biển, tôi đành dừng lại, buông tay ra, đùa sao, đại ca Vũ đang nhìn về hướng này, tôi đâu dám làm gì nữa…
Tôi nhìn em rồi suy nghĩ cách lôi em ra biển tắm, em vẫn ngồi đó ngó nghía…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Đừng hất nước vào em nữa… – em bất bình nói.
Tôi vẫn tiếp tục dùng tay, dùng chân đánh xuống nước, làm cho nước bắn tung toé lên người em…
– Khà khà, có xuống không hả, có xuống tắm không… – tôi cười khoái chí.
– Em không có đùa đâu đấy… – Vi nhăn mặt.
– Có ngon thì bắt thầy này, tới đây, tới đây nào bé con… – tôi vẫn tỉnh bơ, tiếp tục hất nước.
– Hừ… Đứng lại!!! – Em vùng dậy chạy đến tôi toan trả thù.
– Hé hé, chạy theo thầy này bé con, có giỏi thì bắt thầy… – tôi vừa chạy vừa khích.
– Hộc hộc… – Vi đỏ mặt vì uất ức, rượt theo tôi.
Tôi chạy ra biển được một quãng thì thấy em không rượt theo nữa, mà chỉ đứng tại chỗ nhìn nước biển xung quanh…
– Đến với thầy nào, kitty… – tôi lại gần trêu.
– Em hok có biết bơi đâu à nha… – Vi tức giận nói.
A, thì ra là thế, biết tại sao em lại không dám xuống biển rồi.
– Đợi thầy đi lấy phao… – tôi ráo riết chạy đi tìm.
Sau khi mang một cái phao to tướng được bơm đầy hơi về, tôi đặt xuống nước rồi kêu:
– Em lại đây ngồi lên, thầy giữ phao cho…
Vi chần chừ một lát, rồi cũng lại gần cái phao…
– Aaaaaa…
Cơn đau thấu tim truyền lên não từ chỗ hông bị em nhéo…
– Lần sau mà còn chọc em nữa thì biết tay… – em hăm he nói rồi ngồi lên phao.
Ngó xuống chỗ bị nhéo thì hỡi ôi, nó sưng tấy cả lên, loáng thoáng thấy được cả gân máu, hic, hic…
Tôi giữ chắc phao rồi dần đẩy ra xa hơn, đến gần tụi Tuấn Khanh đang chơi ngoài đó.
Cả bọn cùng nhau chơi đùa, nghịch nước, chơi bóng cùng nhau thật vui vẻ và hết mình…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Vào thôi mấy bạn, trưa rồi, lên ăn rồi nghỉ ngơi một tí đi… – Ngọc Anh nói với cả đám.
– Uhm, về thôi tụi mày, tao cũng đói lắm rồi… – thằng Khanh phụ hoạ theo, moạ, dại gái đến thế là cùng.
Thế là Khanh đẩy phao của Ngọc Anh, thằng Tuấn theo sau, 3 đứa nó dần vào bờ.
Còn tôi vẫn bất động không chịu vào bờ…
Vi ngồi trên phao, khó hiểu nhìn tôi…
– Vào bờ đi thầy… – Vi lay lay cánh tay của tôi.
Tôi ngó lơ xung quanh, không trả lời…
– Thầy, em đói, cho em vào bờ đi… – Vi tiếp tục lay lay tay tôi, năn nỉ nói.
Tôi vẫn nhìn trời, nhìn mây, chả thèm để ý.
– Thầy vẫn còn giận vụ hồi nãy hả?? – Vi nơm nớp nói nhỏ.
– Ờ, đúng rồi đó, ai đó nhéo tôi bầm cả một bên hông, như vầy tối sao nằm ngủ ngon được đây, tôi cũng chỉ vì muốn giúp ai đó xuống tắm cho nó mát mẻ, sảng khoái, thế là làm ơn mắc oán. Tuyên bố… dỗi… – tôi nói vẩn vơ vu vơ.
Vi chỉ đỏ mặt rồi cúi đầu.
– Em xin lỗi… – em lí nhí nói nhỏ.
– Xin lỗi chỉ bồi thường mặt tinh thần thôi, phải bồi thường về mặt vật chất nữa… – tôi nham hiểm nói.
– Thầy muốn em bồi thường thế nào đây? – Vi đề phòng nhìn tôi.
Tôi đưa mặt lại gần, lấy ngón tay chỉ chỉ vào má…
Vi có vẻ hiểu ý tôi, nên thụt thò xấu hổ…
Tôi vẫn chờ, chờ và chờ, em thì phân vân cả một lúc…
Cuối cùng em cũng đưa môi lại gần, mắt hơi nhắm lại, định hôn nhẹ vào má tôi…
Nhưng tôi me me lúc môi em sắp chạm vào má, bất ngờ quay miệng về phía đó và rồi cái gì đến cũng đến…
… Chụt…
Một từ thôi: Phê!!!
Có vẻ thấy khác thường, Vi mở mắt ra, rồi thấy được cảnh tượng 2 đứa môi kề môi, miệng kề miệng…
Mắt Vi ánh lên vẻ bất ngờ, sững sờ vài giây, sau đó em thụt đầu lại, cả người run rẩy mất thăng bằng, xém tí nữa té từ trên phao xuống biển, hên là tôi giữ chặt phao.
Em đỏ mặt, tay sờ sờ môi, sau đó khóc…
– Hức hức…
Bỏ mẹ rồi, tôi không ngờ em phản ứng gắt gao đến vậy…
– Đừng khóc, đừng khóc nữa, cho thầy xin lỗi, đừng khóc nữa mà… – tôi ra sức dỗ dành.
– Hức, huhuhu, oà oà… oa – em còn khóc to hơn.
Lúc này tôi hoảng thật rồi, không biết làm sao để cho em hết khóc.
– Thôi, thầy đẩy phao vào bờ, đừng khóc nữa mà, thầy xin lỗi… – tôi thành thật nói.
Đẩy phao lên bờ rồi, em vẫn khóc từng cơn, mắt em đỏ lòm, tay em dụi dụi khoé mắt ươn ướt…
– Moá ơi, đừng khóc nữa em ơi… thầy, thầy biết sợ rồi, lần sau không thế nữa đâu, thầy hứa… – tôi hối hận.
Em vẫn không dừng khóc, lúc đến túp dù của nhóm, cả đám nhìn Vi mắt đỏ lè, nước mắt nước mũi tùm lum, đều nhìn về phía tôi với ánh mắt bất thiện.
– Sao vậy Vi, đừng khóc nữa, vào đây ăn với mình, đồ ăn ngon lắm đó… – Ngọc Anh tiến lên trước vỗ về Vi, sau đó kéo tay Vi lại chỗ ngồi.
Anh Vũ mạt sát nhìn tôi, sau đó quay sang hỏi Vi:
– Sao em khóc vậy, có chuyện gì, hay đứa nào làm em khóc, nói anh nghe…
Tôi tái mét cả mặt, lạnh sống lưng, số phận của tôi lúc này tuỳ thuộc vào câu trả lời của Vi…
Lúc này Vi mới dừng khóc, ngước lên nhìn tôi một cái, sau đó nói:
– Không có gì, con cua kẹp em đau quá nên… – Vi thấp thỏm nói.
Ôi, cám ơn em, trò của thầy, trò vừa cứu mạng thầy a… Nghe được câu trả lời, tôi biết là Vi đã tha cho tôi.
– Đâu, bạn bị kẹp chỗ nào, đưa mình sơ cứu cho, không thì nhiễm trùng mất… – Ngọc Anh lo lắng nói.
– À… à à… không sao đâu, vết thương nhẹ thôi, không có gì đáng lo đâu, xin lỗi vì làm phiền mọi người, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa đi…
Vi đỏ mặt nói, chắc có lẽ lại nhớ lại cái khoảnh khắc ấy giữa 2 đứa ngoài biển.
– Không được, bạn đưa vết thương cho mình xem qua thử đã, đừng chủ quan thế… – Ngọc Anh cố chấp.
– Đúng rồi đó Vi, cậu đưa ra cho Anh coi đi… – thằng Khanh hùa theo.
Moạ mày, thằng choá, mày định giết tao à…
– Thôi, mấy em ăn trưa đi…
Anh Vũ có vẻ hiểu ý, biết là Vi muốn giấu tội cho tôi, nên không làm khó Vi nữa. Sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh cáo sâu sắc…
Ngồi xuống ăn trưa, thi thoảng tôi lại nhìn Vi bằng ánh mắt hối lỗi và biết ơn, em lâu lâu cũng có liếc về phía tôi, thấy tôi nhìn thì lại đỏ mặt xấu hổ quay đi, không dám nhìn thẳng.
Nghỉ trưa khoảng 1 – 2 tiếng, anh Vũ lại dặn dò:
– Nhớ là 4h chúng ta về khách sạn, các em tranh thủ chơi cho đúng thời gian.
– Ok anh… – cả đám nói.
Vi có vẻ không để ý đến tôi nữa, đi ra ngoài, tôi cũng mon men lại gần định làm lành với em…
– Hì… – lại gần, tôi nhe răng cười lấy lòng, tỏ vẻ dễ thương.
Vi liếc một cái rồi chả thèm để ý, ngó lơ chỗ khác.
– Tha lỗi cho thầy đi mà… – tôi nhè nhẹ nói nhỏ.
Vi chẳng phản ứng, vẫn ngó lơ xung quanh.
Moá, giận dai vãi… Hun có 1 cái mà làm quá thế ta…
– Meo… meo… chị Vi tha lỗi cho em… meo meo… – tôi chu chu cái môi giả tiếng mèo, 2 mắt ngân ngấn nước, làm bộ mặt đáng thương.
– Ack… – Vi chịu không nổi, hắt xì một cái rồi cười khúc khích.
– Thầy… thầy… đang làm cái quái quỉ gì thế này, hừ, đi ra chỗ khác cho tôi… – Vi vừa cười vừa hờn dỗi nói.
– Đừng đuổi em mà, em hứa sẽ ngoan ngoãn, không táy máy tay chân nữa đâu… meo… tha cho em… meo meo… – thấy cách này có vẻ hiệu quả nên tôi áp dụng tiếp.
– Hắt xì… Khặc khặc, sặc sặc… đừng làm thế nữa, mắc cười quá… – Vi cười sành sặc.
– Tha lỗi cho em nha… – tôi chớp chớp mắt tội nghiệp nói.
– Rồi, tha cho thầy, đừng làm cái bộ mặt thế nữa, em chịu không nổi… – em lấy tay che miệng, cười mỉm rồi nói.
Yeah, được tha tội rồi, mệt quá, khuyên các bác đừng có mà chọc cho con gái giận, tụi nó một khi mà giận thì khó mà dỗ dành lắm…
– Hồi sáng giận thầy lắm hả?? – Tôi hỏi.
– Em… thật ra em không giận… – Vi thú thật với tôi.
– Sặc, thế sao em khóc dữ dội vậy, hại anh mém chết… – tôi trợn mắt nói.
– Em… em uất ức… nên khóc để phát tiết…
– Ức chuyện gì?? – Tôi khó hiểu.
– Cái đó… cái đó… là nụ hôn đầu của em… – Vi cúi gầm mặt xấu hổ lí nhí nói.
Tôi sướng rơn trong người, thì ra mình là thằng con trai đầu tiên hôn em nó.
– Huhuhu… cái đó… cũng là nụ hôn đầu của thầy luôn đó… huhu… – tôi vô sỉ nói.
– Con trai khác con gái… – em đáp trả.
– Thôi được, dù gì cũng đã hôn hít hết rồi, trò đừng lo, thầy sẽ chịu trách nhiệm nuôi trò cả đời…
“Bộp… bộp…”
– Aaaaaa…
Chân tôi lại dấy lên cơn đau nhức dữ dội, lần này em đạp không phải 1 bên chân mà cả 2 bên luôn, thế là nỗi đau nhân đôi.
Sau khi trút giận lên chân tôi, Vi lại đi ra chỗ khác…
Tôi thì chạy theo sau, đi lên cặp kè cùng em…
2 Đứa không nói gì, cứ đi dạo quanh bãi biển, hưởng thụ không khí mát mẻ và sự yên tĩnh bình lặng…
Em đi đâu, tôi theo đó, hết ra biển lượm vỏ sò, bắt cá, rồi lên bờ đắp cát, em cứ chuyên tâm làm, tôi cũng bắt chước theo em…
Chơi chán rồi, em lại đi lảng vảng xa hơn, xung quanh là vô số đồi cát nhấp nhô, phân biệt cái cao cái thấp. Em cứ đi, đi đến lúc thấy một cái đồi cát cao, có thể nói là cao nhất rồi leo lên đó.
Chả hiểu em đang định làm cái gì, tôi cũng chỉ theo sau…
Lên trên đồi thì thấy em đang ngồi hướng ra biển, ánh mắt xa xăm…
Thấy em có vẻ khác thường, tôi không dám hỏi, sợ em giận…
Tôi chỉ đứng phía sau, coi xem mình đã đi xa đến đâu, còn nhìn được đường về chỗ của cả nhóm không…