Tội lỗi

Chương 39



Phần 39

Sáng, mẹ nhắn tin nói là đã lên xe an toàn, tôi trống trải quá…. HHTT đi làm sớm, tôi cũng mang tranh thủ đi làm, kiếm tiền quan trọng mà…
Chiều tối, tôi chưa về nhà trọ vội mà lang thang một mình trên con đường tấp nập của chốn thị thành, tôi có thói quen như vậy, mỗi khi buồn tôi đi lang thang vô định… Chợt nhận ra dáng ai kia như HHTT, nhưng HHTT đi với ai kia, tay trong tay vào nhà nghỉ… Mắt tôi như hoa lại, chân bủn rủn không bước nổi… Nhìn HHTT vui vẻ đi vào nhà nghỉ mà long tôi quắt lại… Có lẽ nào….

Tôi định lao vào hỏi cho ra nhẽ, định xông đến cho gã kia một trận, nhưng làm thế để làm gì, được gì? Mình cũng có ra cái gì đâu, cũng có là gì của nhau đâu, bản tính vậy rồi…
Hèn…
Tôi lại đi… cứ đi….
Về đến nhà cũng hơn 11h đêm, HHTT tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra, đon đả ôm lấy tôi, tôi không nói, im lặng… Cả đêm tôi mất ngủ, HHTT xoa lên ngực tôi, đòi hỏi… Tôi gạt tay ra… Kinh tởm… HHTT không hiểu, quay lưng ngủ ngon lành… Tôi nhớ mẹ quá…

Điện thoại của HHTT có tin nhắn, tôi vội xem, giật mình bật dậy “ Em ngủ chưa, thằng khách hôm nay cho nhiều không? Nó là khách VIP đấy, chỉ thích chơi trần thôi, em thong cảm, nó sạch sẽ, không lo bệnh tật đâu”..

Thì ra HHTT vẫn chưa bỏ cái nghề ấy, vẫn giấu tôi để dạng háng cho thiên hạ chơi… Vậy mà… Tôi chợt rung mình nghĩ đến cảnh HHTT quan hệ không có biện pháp an toàn, biết đâu, biết đâu…

Tôi chỉ mong trời sang nhanh để đi xét nghiệm….

Sáng hôm sau tôi dậy sớm, mệt mỏi sau một đêm suy nghĩ, tôi tắm rửa rồi lao thẳng đến bệnh viện… Rụt rè, lo lắng, sợ hãi là những cảm xúc xen lẫn trong tôi. Vào phòng xét nghiệm, thấy cũng nhiều thanh niên trạc tuổi tôi chờ sẵn, xấu hổ…

Có những người xem kết quả xong thì mừng rỡ, có những người thì mặt tái đi, chân đi không nổi… Tôi chợt hận HHTT quá, biết đâu đấy, làm cái nghề ấy nguy cơ cao, lại không quan hệ an toàn… Tôi chỉ lo kết quả không như ý muốn, rồi còn mẹ tôi nữa…
– Em có nguy cơ như nào mà đến đây? – Chị bác sĩ hỏi giọng cáu bẳn.
– Em quan hệ không an toàn… – Tôi đáp rụt rè, ngại ngùng.
– Bao lâu rồi?
– Mới thôi ạ.
– Mới thì không chính xác đâu, tối thiểu phải 1 tháng trở ra, rồi 3 tháng xét nghiệm lại…
– Nhưng em lo lắm, cứ làm xét nghiệm cho em đi… – Tôi năn nỉ…
Vị bác sĩ nhìn tôi từ đầu đến chân không nói, rồi nói bang quơ: ‘Lúc sướng thì ai sướng cho”…

30 phút chờ đợi với tôi là cả cực hình, nhục nhã… Mồ hôi vãi như tắm, tim đập nhanh hơn bao giờ hết… Một lần và mãi mãi.. Ranh giới mong manh…

ÂM TÍNH…

Kết quả là như thế, tôi chẳng vui mừng chút nào khi cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, vì nó chưa đủ thời gian để có kết quả chính xác… Họ hẹn tháng sau quay lại khám tiếp… Tôi ngửa mặt lên trời than than trách phận, lại có kẻ khóc huh u như con nít, dương tính…

Nhìn người ấy thật tội, mang án tử trong người, dù nguyên nhân lây bệnh là gì thì đối diện với cái chết người ta đều tội nghiệp như nhau…

Tôi vô hồn lê bước về nhà, HHTT đang nằm nghe nhạc, tôi im lặng không nói… HHTT thấy lạ, ôm chầm lấy tôi nũng nịu:
– Anh đi đâu về thế? Sao lạ thế?
Tôi không nói gì cả, leo lên giường nằm nhắm mắt… HHTT leo lên người tôi đòi hỏi, tôi gạt tay ra rồi đứng dậy đi ra ngoài… Lại đi…
Vô định…

Tối, tôi mò về nhà vẫn chưa thấy HHTT về, chắc lại le ve ở đâu đó, chắc lại nằm dạng háng cho ai đó chơi, tôi tự nhủ… Kệ, tôi chẳng buồn quan tâm gì nữa, dẫu sao thì cũng vậy, giang sơn khó đổi, bản tính khó rời… Dù sao HHTT cũng là con nhà giàu, ăn chơi từ nhỏ…

HHTT về rất muộn, tôi vẫn chờ…
– Sao hôm nay anh ngủ muộn thế, chờ em cơ à? Hi hi..
– Anh có chuyện muốn nói với em.
– Chuyện gì mà ghê thế, anh yêu?
– Anh biết hết mọi chuyện em làm rồi, anh đã đọc tinh nhắn của em cũng như thấy em đi vào nhà nghỉ với khách. Tại sao em không từ bỏ nghề dơ bẩn ấy sống đàng hoàng khi đã có anh?

HHTT im lặng, mặt tái mét, không nói gì…. Ngồi bệt xuống rơm rớm nước mắt…
– Em muốn có tiền để mình nhanh giàu, để anh bớt khổ…
– Để làm gì? Để em phải làm thế sao? Anh không chấp nhận chia sẻ người mình yêu với ai cả, anh không thể tha thứ cho người ngủ với mình lại đi ngủ với người khác. Quá khứ anh có thể bỏ qua…
– Em xin lỗi… – HHTT bật khóc…
Tôi lại đi… Vô định…

Tôi nhớ mẹ vô cùng, thương mẹ, tôi sợ HHTT bị HIV, sợ tôi lây cho mẹ… Tôi không về nhà, tôi nhắn tin cho HHTT bảo cô ấy đi xét nghiệm nhưng không thấy trả lời…

Tối hôm sau tôi mới mò về nhà sau một ngày rượu say, HHTT đã dọn đồ đi, sạch sẽ như lúc chưa đến…

“Cảm ơn anh đã ở bên em, em không xứng đáng với anh, hãy tha thứ cho em, rồi anh sẽ tìm được người con gái tốt hơn em. Em mãi mãi yêu anh. Em xin lỗi, anh cũng không phải lo về kết quả xét nghiệm gì cả, em khoẻ mạnh. Một lần nữa hãy tha thứ cho em, chúc anh và mẹ mạnh khoẻ, chuyển lời hỏi thăm sức khoẻ tới mẹ giùm em, em đi đây… Vĩnh biệt…”

HHTT đi như thế đấy, để lại mảnh giấy, cũng chỉ là cơn gió, bản chất HHTT không phải là người xấu, tôi biết… Hoàn cảnh đưa đẩy thôi…

Tôi cũng chẳng tin HHTT lắm, khoẻ mạnh hay không ai biết, làm cái nghề banh háng cho thiên hạ chơi thì ai biết ra sao… Mà có ra sao cũng chẳng sao… Dù sao thì….
Tôi lại trở về với công việc hàng ngày, đi dạy.. Tôi không còn dẫn gái cho khách nữa, tôi sợ lại gặp lại HHTT, sợ nghịch cảnh thêm lần nữa. Tôi cũng không nói với mẹ về chuyện HHTT bỏ đi, sợ mẹ buồn…

Tôi hồi hộp chờ từng ngày để xét nghiệm lại… Mong manh…

Cuối tuần, dì tôi gọi điện bảo về nhà chơi, dì đưa mấy đứa em lên nhà tôi chơi. Tôi cũng mới gặp mẹ nên không muốn về, một phần cũng vì tôi đang lo lằng chờ kết quả lần xét nghiệm sau…

Rồi mẹ tôi lại gọi điện:
– Cuối tuần con về không, dì và hai em lên chơi đấy.
– Con không mẹ à, con cũng mới gặp mẹ, đang đi làm nữa..
– Gặp mẹ thì quan trọng gì, lâu rồi mấy anh em không gặp nhau rồi còn gì… Ai làm cuối tuần mà làm…
– Để con tính…

Tôi lóc cóc ra bến xe về, ngồi trên xe mà long đầy suy nghĩ… Tôi không tập trung được, tôi sợ…. Tôi về đến nhà dì và hai em đang ăn cơm, nói cười vui vẻ..
– Con về rồi à, vào ăn đi. – dì giục.
Hai đứa em cũng lớn nhanh thật, mới ngày nào… Thời gian trôi như nước qua cầu…
– Con dạo này già quá, nhưng có vẻ rắn rỏi đấy, học hành sao rồi? Có người yêu chưa.
– Con đang học, yêu gì đâu.. hì hì.

Tôi giấu dì việc tôi bảo lưu cũng như chuyện người yêu…. Liếc nhìn mẹ, mẹ cũng bối rối…
– Dì ở lại chơi lâu lâu với mẹ con đi. Mẹ con buồn lắm.
– Dì ở hai hôm thôi, về cho các em học hè… Lâu rồi con không về quê nên dì đưa lên em lên chơi…
Đêm hôm đó, tôi được phân công ngủ với hai em con dì, hai em trai còn nhỏ đang học cấp hai, một đứa mới học mẫu giáo…

Bên kia phòng tiếng mẹ và dì tâm sự nhỏ to, tôi không nghe rõ lắm, vì hai người nói nhỏ sợ tụi tôi không ngủ được. Chị em lâu ngày gặp nhau nên có quá nhiều tâm sự thì phải…

Sáng hôm sau tôi chở hai em ra chợ quê chơi, tụi nhỏ rất thích, tôi cố gắng cười nhưng long đầy lo lắng. Ngày mai…
– Bao giờ con đi? – Dì hỏi.
– Mai con đi rồi.
– Sao sớm vậy, mấy khi về ở nhà với mẹ đi. Mẹ con cô đơn lắm đấy, ở nhà an ủi mẹ đi…
– Con cũng bận mà…
– Nó phải lên với người yêu chứ… – Tiếng mẹ tôi vọng lên…
– Con có người yêu rồi hả? Dì lại hỏi.
– Chưa…
– Có cũng được, học xong cưới liền để mẹ có cháu bế…

Đêm, tôi lại được phân công ngủ cùng hai em, nhưng một đứa nhỏ không chịu ngủ, nó bảo nó muốn ngủ với dì vì hôm qua đã không được ngủ rồi.
– Thế hai đứa qua đây ngủ với mẹ, để bác qua ngủ với anh, mai anh cũng đi rồi. – Dì nói…
– Thôi, để đứa nhỏ qua đây với chị em mình, cho hai anh em nó ngủ với nhau. – Mẹ nói.
Tôi biết tại sao mẹ nói vậy, mẹ sợ chuyện đó lại xảy ra… Chỉ tôi hiểu…
– Thôi, hai mẹ con chị ngủ cùng đi, mai nó cũng đi rồi…
– Nó lớn rồi, ngủ chung kì lắm. – Mẹ nói.
– Chị này, kì gì, mẹ con chứ có phải người lạ đâu. Hơn nữa nó sắp đi rồi, con nó lớn nó vẫn là con mình… – Dì nói…
Ừ nhỉ, tôi dù cho có lớn cũng chỉ là con của mẹ, mẹ không nói được gì thêm, bê gối qua phòng tôi…

Tôi một góc, mẹ một góc, không ai nói gì…
– Con ngủ đi, mai đi rồi. – Mãi mẹ tôi mới cất tiếng…
Tôi xoay người mẹ lại, ôm mẹ vào lòng… Tôi thương mẹ quá… Mẹ mặc váy ngủ trắng mát lạnh… Tôi nhớ mùi hương của mẹ, của cô bé mũm mĩm…
– Con đừng như vậy… Mẹ nói…

Tôi cũng chẳng có ý định làm gì cả, ôm mẹ vào lòng là đủ, tôi sợ … Sợ bệnh lại lây cho mẹ, một lần với mẹ ở thành phố rồi, hy vọng nếu có gì cũng không sao… Một lần…
– HHTT thế nào? Sao con không đưa về ra mắt dì luôn?
– Cô ấy bận mẹ à, tôi giấu…
Mẹ rúc đầu vào tôi, xoa ngực tôi ngủ ngon lành… Tôi không thể ngủ… Suy nghĩ…

Nửa đêm, mẹ mơ ngủ thì phải, mẹ ôm chặt tôi, xoa hết người tôi, thò tay vào quần nắm lấy chú bé của tôi… Tôi biết mẹ đang mơ, vì mẹ không bao giờ làm thế, mắt mẹ vẫn nhắm…

Tôi im lặng, tôi không đủ can đảm để cho chú bé vào mẹ, cũng không đủ can đảm để vén váy mẹ lên. Tôi sợ quan hệ với mẹ trong khi vẫn chờ kết quả…

Mẹ nắm chặt chú bé của tôi mà sóc, tôi gạt tay mẹ ra, mẹ chợt tỉnh giấc… Nếu là trước đây có lẽ chú bé của tôi đã nằm trong khe của mẹ ướt đẫm rồi…

Mẹ tỉnh hẳn, xấu hổ với việc mình làm, quay đi…
– Mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý…
Tôi ôm mẹ vào lònghôn lên trán mẹ, “mẹ ngủ đi”. Mẹ ngạc nhiên khi thấy hôm nay tôi không vồ vập, không đòi hỏi mẹ nữa.
– Sao hôm nay con lạ thế, lần đầu mẹ thấy con như thế.
– Là sao ạ? – Tôi giả vờ.
– Thì lần nào con cũng muốn ăn tươi nuốt sống mẹ, hôm nay lại đẩy mẹ ra thế này…
– Con muốn mọi chuyện qua đi…

Mẹ xoa đầu tôi không nói, âu yếm nhìn tôi một lúc….
– Con của mẹ lớn thật rồi, có thật là con có suy nghĩ như thế thật hay không? Hay là con không muốn có lỗi với HHTT?
– Con muốn dừng lại, muốn mọi thứ trở lại như xưa, dù rất khó…

Mẹ nhìn tôi nghi ngờ, vì đã bao lần muốn dừng lại nhưng tôi đều phá vỡ ranh giới ấy..
– Nếu những điều con nói là sự thật thì mẹ rất vui, mẹ có thể yên tâm về con. – Mẹ thủ thỉ vào tai tôi.
– Con cũng mong là vậy.
– Mẹ biết con cũng khó chịu lắm, vì chú bé của con ngóc lên rồi nè.

Tôi muốn cho chú bé vào cô bé của mẹ lắm chứ, nhưng không đủ can đảm đề làm chuyện ấy. Chú bé của tôi cọ vào cô bé của mẹ cương cứng.
– Thôi để mẹ làm con ra, dù sao mẹ cũng có lỗi đã để nó thức dậy, dù sao thì cách này cũng không tội lỗi bằng con cho vào mẹ.

Nói rồi mẹ cầm chú bé của tôi vuốt ve, tôi nhắm mắt hưởng thụ, tay mẹ mềm mại uyển chuyển đưa lên đưa xuống làm tôi như muốn ra ngay. Tôi cũng không chịu them được nữa, thò tay xuống xoa lên mu mẹ, rồi tách đôi ra tìm đường vào sâu trong mẹ… Một ngón… rồi hai ngón…
Cô bé của mẹ ướt nhẹp, tôi chỉ muốn cho chú bé ngay vào mà dập, mà ấn sâu vào nhưng…

Tiếng mẹ tôi rên khẽ, tiếng nhóp nhép của cô bé trong tay tôi, những sợi lông của mẹ bết lại từng mảng… Ngực mẹ run lên khi tôi xọc hẳn tay vào..

Vậy là trong bóng tối hai kể tội lỗi đang thoả mãn nhau bằng tình yêu…

Tôi ra như thế đấy, ướt sũng tay mẹ…

Ngủ ngon…

Chương trước Chương tiếp
Loading...