Tội lỗi
Chương 49
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người tấp nập qua lại, tôi mong một điều gì đó mong manh thôi, nhưng vô vọng… Tôi chạy ra đường như kẻ điên dại, đến những nơi mà mẹ có thể đến, những nơi tôi và mẹ từng ghé qua, từng kỉ niệm… Tôi ra bến xe tìm mẹ, tôi ra công viên nơi tôi và mẹ hẹn hò, tôi vào rạp chiếu phim nơi lần đầu tôi cho mẹ cảm giác hồi hộp… Nhưng…. Có phải là những thứ mong manh đều dể vỡ?
Tôi mệt mỏi lê bước về phòng, bụng đói nhưng không muốn ăn gì, tâm trạng rối bời. Có lẽ mẹ về quê rồi, tôi tự nhủ. Tôi vội vàng ra bến xe bắt xe về ngay lúc ấy, bụng đói nhưng tôi không còn nghĩ được gì cả, đi và đi như kẻ mất hồn. Hình ảnh chiếc que thử thai trên bàn ám ảnh tôi đến giây phút ấy…
Tôi mong sao xe đi thật nhanh để về nhà, sao hôm nay xe chạy chậm vậy, tôi làu bàu, đường về như xa hơn hay ngăn cách mẹ con tôi đã xa hơn, dài hơn..
Tôi lê bước về nhà, cổng im lìm…
Thất vọng, tôi ngồi gục xuống sàn nhà, rơm rớm nước mắt. Tôi nhớ mẹ quá, mới đêm qua thôi, vậy mà… Tôi gọi điện về quê ngoại cho ông bà, họ hàng nhưng chỉ là những câu trả lời làm tôi thất vọng. Tôi nằm trên giường ngước nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi, căn nhà đầy kỉ niệm, đâu đâu cũng thấy hình ảnh hai mẹ con. Trên chiếc giường này đã bao lần tôi và mẹ lột bỏ quần áo rồi để những dòng nước rơi vãi trên ga giường…
Tôi ngồi dậy tìm cuốn sổ nhật kí, cũng lâu rồi tôi không đọc nó, kỉ ức chợt ùa về….
“Ngày ….. tháng…. năm…
Mình khó xử quá, càng ngày tình yêu mẫu tử càng bị che lấp đi bởi tình yêu nam nữ. Thật là trớ trêu nhưng đó lại là sự thật. Mình hận bản thân mình quá, ghê tởm bản thân mình quá, nhưng lí trí không thắng nổi trái tim mất rồi. Mình biết con trai mình cũng có cảm giác như mình, nó cũng nghen với người đàn ông khác, nó cũng yêu mình theo cách của người đàn ông yêu một người con gái chứ không phải tình yêu của người con dành cho người mẹ. Càng ngày mình càng bị cuốn hút vào đam mê thể xác, điều mà trước đây mình chưa từng có, cứ nghĩ mình lãnh cảm chuyện đó rồi nhưng với con mình thì cảm xúc lại tràn về, ào ạt trong mình.
Mình cũng là con người, mình cũng có cảm giác, mặc dù là tội lỗi nhưng cô bé của mình không nghe theo ý mình nữa, từ khi nó gặp chú bé của con. Đôi lúc mình cố gắng kìm chế cảm xúc khi làm chuyện ấy với con, cố gắng im lặng không biểu cảm lộ ra ngoài cho con mình biết rằng mình đang khoái cảm, thực lòng mình chỉ muốn thét lên, muốn cấu xé cơ thể đang đè lên trên mình. Đôi khi mình vì khoái cảm quá mà suýt quên người nằm trên mình là đứa con mà mình đứt ruột sinh ra, suýt mấy lần mình định buống xuôi theo cảm xúc, kệ tất cả, đã bao lần mình suýt gọi “anh ơi, mình ơi” theo bản năng nhưng….
Tháng rồi chậm kinh vài ngày, thường thì không chậm, mình đều lắm, không biết sao. Mình nhớ là con có cho ra ngoài, nhưng ra ngoài thì vẫn có khả năng, mình lo quá. Muốn mua que thử ngay nhưng chờ thêm vài hôm nữa xem, mình muốn lên thăm co rồi cùng thử. Lo quá!
Nhỡ có chuyện gì, mình chắc chết mất, mặt mũi nào mà để chuyện có em bé xảy ra, trời chu đất diệt người mẹ lăng loàn như mình…
Đôi lúc mình muốn bỏ quê lên thành phố ở cùng con, hoặc hai mẹ con đi đâu đó thật xa sống một cuộc sống mới mà không ai biết… Nhưng còn họ hàng, ông bà… Còn tương lai của con…
…”
Tôi lặng đi khi đọc những dòng chữ nhật kí ấy, tôi biết mẹ yêu tôi nhiều, tôi lo cho mẹ quá, không biết giờ mẹ ở đâu…. Tôi ở nhà chờ mẹ mấy hôm mà vẫn chưa thấy bóng dáng mẹ đâu, tôi như ngồi trên đống lửa, mấy ngày thôi mà tôi sút đi mấy cân, gầy rộc hẳn đi, không ăn uống được gì, tôi sợ mẹ tôi nghĩ quẩn…
Tôi khóc….
Tôi quyết định về quê ngoại, ở nhà chờ mãi cũng vô ích, tôi vừa đóng cổng định đi thì dáng mẹ tôi từ xa đi về, mệt mỏi. Tôi mừng rơi nước mắt chạy ra ôm chầm lấy mẹ, mẹ không nói gì, cố gắng che đi vẻ mệt mỏi…
– Mẹ đi đâu thế? Con lo lắm mẹ biết không?
– Con về làm gì? Mẹ qua nhà bạn?
– Bạn nào, bạn sao không nói gì với con, mẹ có biết con lo như nào không?
– Mẹ xin lỗi.
– Mẹ có biết con khổ sở như nào không? – Tôi gào lên…
– Con tôi…
Tôi kéo mẹ vào nhà, bực tức vì những ngày đã qua tôi phải sống trong cảm giác lo sợ.
– Mẹ đi đâu? Con chỉ có mẹ là người thân, giờ mẹ bỏ đi không nói con biết sao?
Mẹ không nói, câng câng mặt nhìn tôi đầy oán trách.
– Mẹ đi qua nhà bạn, mọi chuyện ổn rồi, con tắm rửa rồi nghỉ ngơi, mai đi lên thành phố đi…
– Không,con không đi chừng nào mẹ giải thích cho con hiểu.
– Giải thích gì chứ? Mọi chuyện vẫn thế, con vẫn là con của mẹ, vẫn đè mẹ ra và thỏa mãn sinh lý của con.
– Thế còn cái này?
Tôi rút trong túi ra que thứ thai vứt xuống sàn nhà…
Que thử thai nằm chỏng chơ một góc, mỏng manh hai vạch, vạch rõ vạch mờ…
– Mẹ có em bé rồi, nó là con của con, tại sao mẹ lại bỏ đi…?
– Ai bảo đó là con của con? Sao con dám chắc? – Mẹ đứng dậy gay gắt với tôi…
– Sao? Mẹ nói thế ý gì, ý mẹ là mẹ cón có ai khác ngoài con?
– Ừ…
Tôi biết mẹ chỉ muốn tống tôi đi nhanh để mẹ được yên tĩnh, tôi biết đó là con của tôi và mẹ, tôi biết mẹ không muốn tôi lo lắng ảnh hưởng đến việc học tập, đến tương lai của tôi nên mẹ nói vậy…
– Đến giờ này mà mẹ còn như vậy sao? Mẹ thật ích kỉ. – Tôi gào lên…
– Thì sao? Có giải quyết được gì chứ? Trời ơi sao số tôi nó oan trái như vậy chứ. Lấy chồng thì không ra gì, giờ lại mang trong mình giọt máu của chính đứa con mình sinh ra. Có ai như tôi không?
Mẹ gào khóc như một đứa trẻ…
Tôi ôm mẹ vào lòng, thương mẹ quá, tôi lau nước mắt cho mẹ, vuốt mái tóc của mẹ, mẹ thút thít khóc rồi nấc cụt trong cổ họng.
– Con sẽ có trách nhiệm với đứa bé, mẹ đừng lo… Tôi thủ thỉ vào tai mẹ như một người đàn ông có trách nhiệm..
Mẹ đẩy tôi ra, ngước nhìn tôi vào mắt tôi rồi rưng rưng lệ:
– Giá như đây chỉ là giấc mơ con nhỉ? – Mẹ nói!
Mẹ xoa lên má tôi, kêu tôi gầy quá. Tôi cũng làm như thế với mẹ, cả hai nhìn nhau không nói… Đứng một lúc mỏi chân tôi dìu mẹ vào ghế sofa, hai mẹ con ôm nhau không rời…
– Sao lại có nhỉ, con cho ra ngoài mà…
– Định mệnh… Mẹ thở dài…
Mẹ cởi áo ra, đưa tay tôi vào bụng mẹ, xoa lên hồi lâu mẹ nói:
– Của con đấy.
Tôi ôm mẹ vào lòng, mẹ nằm ngửa ra ghế sofa nhắm mắt lại, tôi không hiểu mẹ sao làm vậy, kêu mẹ mệt vào giường nghỉ. Mẹ kéo tôi nằm trên mẹ, ấm áp da thịt chạm nhau…
Mẹ tụt quần tôi xuống, chăm chú nhìn chú bé của tôi, cười mỉm:
Không ngờ chú bé này làm mẹ chậm kinh, hì.
Tôi vén váy mẹ lên, nhìn kĩ cô bé của mẹ, mẹ nắm chú bé của tôi âu yếm, chưa bao giờ mẹ nhìn chú bé của tôi lâu như vậy.
– Mẹ muốn nhìn chú bé của con, bao lần quan hệ mẹ đều nhắm mắt chưa nhìn lâu, giờ thì con đã cho mẹ một đứa bé, mẹ muốn nhìn thấy chú bé của con kĩ hơn.
Tôi banh cô bé của mẹ ra, ướt sũng từng mảng, lông bết lại… Mẹ vừa đi về chưa tắm rửa nên cô bé của mẹ hôi hôi nhưng thực sự rất cuốn hút…
– Con cho vào nhé… – Tôi xin phép…
– Con còn phải xin phép nữa sao, từ lâu rồi cơ thể mẹ là của con…
Tôi cho chú bé vào trong mẹ, ướt ướt nhơ nhớp, mùi hôi sinh dục toát lên bay bay khắp nhà. Trên chiếc sofa rộng phòng khách, mẹ tôi dang hai chân rộng thả xuống đât để mu rùa cao hơn cho tôi tự do cho ra cho vào… Mẹ không còn nhắm mắt nữa, hai tay cấu xé lưng tôi, rên khẽ…
Tôi chẻ toác cuộc đời mẹ ra làm rồi, ngã ba ấy của mẹ ra bọt trắng xóa, tràn ra ghế, mẹ rên nhiều hơn… Tôi cho hai chân mẹ lên vai mà dập xuống, hai tay mẹ bám lấy thành ghế, tóc mẹ rũ rượi lả lơi…
Tôi dập mạnh quá, bực tức vì mẹ bỏ đi không nói gì, tôi nhấp mạnh hơn, nhanh hơn, sâu hơn… Những tiếng bạch bạch vang khắp phòng, tiếng nhóp nhép kéo theo những dòng nước đục đục… Mẹ thở dài hơn, sâu hơn, rít lên theo từng nhịp… Lâu rồi tôi mới thấy mẹ bản năng như thế…
– Con ơi, mẹ thích lắm…
Mẹ khẽ nói, lẩm bẩm… Đây là lần đầu tiên mẹ nói như thế…
Tôi hăng say hơn khi nghe mẹ nói thế, hai tay bóp chặt hai bên vú của mẹ căng cứng, mông thúc đẩy liên tục như pittong ấn bơm sâu vào. Nước ra nhiều quá, ướt sũng chú bé của tôi…
– Mình ơi, anh ơi…
Mẹ ôm chầm lấy tôi như sợ tôi đi mất hay để kéo chú bé vào sâu hơn… Tôi ngạc nhiên khi nghe mẹ nói trong vô thức như thế… Dập nhanh hơn…
– Mình ơi, anh ơi….
Mẹ vượt qua trở ngại ấy, sống đúng với bản năng của mình hoang dại gào thét tên tôi, gọi tôi như thể là chồng của mẹ.. Lần đầu… Mong manh….
Tôi ra trong mẹ nhầy nhụa, nhanh quá, có lẽ do cảm xúc lần đầu thấy mẹ như thế… Mẹ hứng trọn từng giọt bắn và sâu thẳm, chú bé nhỏ dần teo lại trong hang sâu của mẹ…. Những mảng lông bết lại tả tơi, những giọt nước đục đục trên ghế… Chiếc ghê như xô lệch đi…
Mệt!
– Sao mẹ lại như thế? Tôi hỏi…
– Vì con đã cho mẹ một giọt máu, chỉ có vợ chồng mới như thế, nên mẹ không còn ngại nữa, mẹ coi con như chồng của mẹ…
– Con thích lắm…
– Mẹ cũng vậy, từ lâu mẹ che giấu cảm xúc của mình chứ mẹ cũng là con người, dù là mẹ con đi nữa nhưng khi con cho vào mẹ, mẹ cũng chỉ là phụ nữ, khao khát yêu thương.
– Mẹ đi đâu mấy hôm thế? – Tôi dò hỏi…
Mẹ không nói, ngồi dậy vào nhà tắm, tôi nhìn theo dáng mẹ trần truồng với hai bên mông căng mọng… Tôi lấy khăn lau dọn những chiến tích trên chiếc sofa còn lại… Những sợi lông bay bay rụng ra do cọ sát cảu hai bộ phận sinh dục…
Tiếng nước chảy trong nhà tắm…
Tôi cất túi cho mẹ, mở túi xách ra, một giấy siêu âm tại bệnh viện phụ sản, thai nhi 3 tuần tuổi….
…