Tội lỗi
Chương 52
Rồi giây phút không mong chờ đó cũng tới, nhẹ nhàng… Mong manh… Bác sĩ gọi mẹ tôi vào… Tôi ngồi trên ghế bên ngoài chờ đợi… Tội lỗi…
Giá như tôi mạnh mẽ hơn một chút, giá như tôi đủ can đảm để giữ lại đứa con đầu đời của tôi, dù nó là kết quả của mối tình oan nghiệt… Giá như tôi đủ kinh tế để lo cho mẹ con tôi một cuộc sống yên ấm ở một phương xa…
30 phút trôi qua mà ngỡ như một ngày dài đằng đẵng… Tôi nín thở chờ đợi…
Rồi giây phút ấy cũng qua mau, tôi vào phòng hồi sức ngồi cạnh mẹ. Mẹ nhắm mắt ngủ mê man do tác dụng của thuốc tê. Nhìn mẹ mệt mỏi trong bộ trang phục của bệnh viện mà lòng tôi đau như cắt. Đũng quần mẹ rải rác vài giọt máu còn sót lại của cuộc phẫu thuật giết người…
Xung quanh giường bệnh là những người đàn bà khác cũng nằm như thế, kẻ thì khóc, kẻ thì mỉm cười… Xã hội loạn lạc…
Rồi mẹ tôi cũng tỉnh, việc đầu tiên khi mẹ tỉnh là nắm chặt tay tôi, những giọt nước mắt chảy xuống nhưng những lần đầu tôi và mẹ vượt qua giới hạn mong manh…
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ…
Tôi biết mẹ nghĩ gì, mẹ khóc vì thương đứa bé vô tội, khóc vì không thể giữ lại một sinh linh bé bỏng cho tôi… Tôi vuốt lên tóc mẹ, cả hai không nói gì, không gian tĩnh lặng đến lạ kỳ… Tôi lấy sữa nóng cho mẹ uống, mẹ không uống mà chỉ khóc… Những người xung quanh cứ nhìn tôi và mẹ bằng ánh mắt khó hiểu, không rõ là hai chị em hay hai mẹ con hay hai cô cháu, nhưng chỉ cần nhìn đôi tay nắm chặt họ cũng ngầm hiểu tôi và mẹ không đơn thuần chỉ là mối quan hệ bình thường…
Tôi chạy ra mua thuốc trong khi mẹ chờ bác sĩ đến làm thủ tục ra về. Bác sĩ dặn dò kiêng khem ra sao, kiêng quan hệ trong bao lâu…
Tôi chở mẹ về xóm trọ khi giờ cơm trưa vừa đến… Mẹ nằm dài trên giường, mệt mỏi… Tôi cố gắng cho mẹ ăn chút cháo mua ở bệnh viện phụ sản nhưng mẹ không muốn ăn, mẹ nhìn lên trần nhà… không khóc…
– Mẹ ăn đi, ăn lấy sức khỏe chứ, dù sao mọi chuyện đã qua rồi…
– Mẹ không thể nuốt được, cứ như có cái gì đó chặn họng mẹ lại, mẹ đau lắm con ạ.
– Thôi dù có như nào mẹ cũng phải cố ăn chút, chiều con đi chợ mua đồ về nấu cho mẹ ăn sau…
Mẹ thều thào cố nuốt chén cháo đã nguội, rồi quay lưng vào tường ngủ… Tôi biết mẹ đau… Đau ở chỗ đó thì ít mà đau ở tâm thì nhiều…
Thời gian qua đi, mẹ tôi cũng khá hơn, tâm trạng mẹ cũng đỡ hơn. Đêm đêm tôi vẫn ôm mẹ vào lòng mà ngủ. Tôi vẫn hôn lên tóc mẹ hàng ngày như chưa có chuyện gì xảy ra… Mẹ chui vào nách tôi ngủ ngon lành, thi thoảng là những lần giật mình lúc nửa đêm… Rồi tiếng thở dài…
Sáng hôm đó, mẹ dậy sớm, mẹ bảo tôi mai mẹ về quê xem nhà cửa công việc như nào.
– Con chở mẹ đi chùa nhé, lâu rồi mẹ chưa đi. Con xem ở gần đây có chùa nào to to một chút…
– Vâng…
Tôi chở mẹ ra chùa ngay gần trường tôi học, ngôi chùa to, thiêng có tiếng. Mẹ bảo những lúc gặp khó khăn hay những lúc tâm không an mẹ hay đến chùa để tĩnh tâm lại.
– Sau này chắc mẹ sẽ đi tu… Mẹ nói.
– Tại sao?
– Vì những tội lỗi mẹ đã gây ra…
– Vậy còn con?
… Bạn đang đọc truyện Tội lỗi tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-loi/
Tôi chở mẹ về mà lòng rối bời, mai mẹ về rồi, mẹ sau này có ý định đi tu… Đêm đến tôi ôm mẹ vào lòng thủ thỉ:
– Mẹ đừng đi tu nhé, ở với con…
– Mẹ chưa nghĩ đến chuyện đó, nhưng nếu cứ như này, có lẽ mẹ sẽ làm thế…
– Mẹ ở thêm với con đi, về làm gì, khỏe hẳn hãy về.
– Mẹ còn nhà cửa, còn công việc, hơn nữa mẹ khỏe hẳn rồi, thuốc cũng uống hết rồi.
– Thế chỗ này mẹ còn đau không? Tôi sờ xuống bướm mẹ.
– Mẹ khỏi hẳn rồi mà, nhưng kiêng quan hệ, hơn nữa mẹ không muốn lịch sử lặp lại, một lần là đủ lắm rồi.
– Dạ…
Tôi ôm mẹ vào lòng, mùi thơm của mẹ phảng phất đâu đây, vẫn khuôn mặt trẻ trung rạng ngời đó, vẫn cơ thể đó mà sao lòng tôi chỉ cảm thấy tình mẫu tử thiêng liêng…
Những thứ mong manh đều dễ vỡ…
Sáng, tôi chở mẹ ra bến xe, mẹ dặn dò tôi học tốt, tập trung học, không yêu đương gì nữa. Tôi chả còn tha thiết yêu ai nữa sau tất cả hai mối tình vụng dại, hơn nữa trong tim tôi hình bóng mẹ đã in đậm rồi. Tôi nắm tay mẹ hồi lâu, nếu là trước đây tôi sẽ sờ trộm ngực mẹ rồi đi nhưng hôm nay không hiểu sao tôi chỉ nắm tay mẹ rồi rưng rưng lệ…
Trở về xóm trọ, con phố thân quen mà xa lạ quá… Tôi vào phòng, lấy chiếc quần lót của mẹ mà tôi đã giấu đi để khi mẹ về, tôi sẽ ngắm nhìn hàng ngày. Không phải bệnh hoạn hay gì đó, đơn giản vì tôi nhớ mùi của mẹ, nhớ những lúc bên mẹ hàng đêm…
Rồi tôi lao vào học, tôi quyết tâm học vì lời hứa với mẹ, và vì lời hứa với bản thân sẽ lo cho mẹ cuộc sống tốt hơn. Tôi đi làm thêm cả tuần, lao vào công việc khiến tôi quên đi mọi thứ, lòng cũng không nhớ đến những khao khát sinh lý bản năng.
1 tháng…
2 tháng…
Tôi trở về nhà khi kỳ nghĩ đến, mẹ ngỡ ngàng khi tôi trở về như mọi khi nhưng không ngạc nhiên lắm. Mẹ biết tôi nhớ mẹ và mẹ cũng nhớ tôi. Tôi ôm chầm lấy mẹ như người chồng đi công tác xa nhà trở về… Mẹ vuốt má tôi như người mẹ chờ con lâu ngày mới về. Bữa cơm tối được dọn ra, mẹ âu yếm gắp đồ ăn cho tôi.
– Con dạo này gầy thế, ăn nhiều vào chứ.
– Dạ con đi làm thêm nhiều…
Mẹ vẫn như thế, sau một lần bỏ đi khúc ruột mà cơ thể mẹ không hề thay đổi, thậm chí còn trẻ đẹp hơn trước kia. Tôi chợt nhớ đến chiếc bàn ăn này, đã bao lần tôi đè mẹ trên chiếc bàn ăn đó. Không chỉ bàn ăn, đâu đâu trong ngôi nhà này đều gắn bó kỷ niệm của tôi và mẹ…
Tối, tôi nằm trên đùi mẹ xem tivi như đứa trẻ bé bỏng ngày nào. Mẹ xoa tóc tôi rồi cười khúc khích khi đến đoạn phim hay. Có lẽ chuyện đó mẹ cũng nguôi ngoai.
Tôi bế mẹ vào phòng, mẹ không kháng cự, chỉ nhìn tôi chăm chú.
Con không làm gì đâu, mẹ yên tâm. Tôi an ủi. Chỉ là con nhớ mẹ quá.
Mẹ không nói gì, cứ nhìn vào mắt tôi chăm chú. Mẹ rúc vào lòng tôi, thút thít:
– Mẹ vẫn chưa vượt qua được nỗi đau đó con ạ. Mẹ tội cho em bé quá.
– Thôi, sau này mẹ ở với con, chúng ta sẽ đi đến một nơi thật xa, mẹ sợ đứa bé dị tật thì sẽ xin con nuôi hoặc cấy gì đó để mẹ lại có cơ hội sinh em bé.
– Mẹ đau lắm con ạ.
Tôi ôm chặt mẹ vào lòng, tiếng thở dài trong đêm vắng… Tĩnh mịch, mong manh… Tội lỗi…
Buổi sáng, tôi dậy khi mặt trời đã lên cao, lâu rồi tôi mới có giấc ngủ yên bình đến thế. Cuộc sống bon chen nơi phồn hoa đô thị làm tôi mệt mỏi và già dặn hơn. Tôi ôm mẹ từ phía sau khi mẹ chuẩn bị đồ ăn trưa. Hôn lên tóc mẹ, nhẹ nhàng… Mẹ cười tủm tỉm khi tôi làm như thế, ngoái lại hôn lên má tôi âu yếm…
Tôi sang nhà Tèo thắp cho nó nén nhang, thời gian nhanh quá… Đến rồi đi, hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi…
Chiều tôi chở mẹ đi chợ quê, ăn những món ăn dân dã mà tôi thích. Tôi mua cho mẹ một bộ quần áo mặc ở nhà, mẹ rất thích. Người mẹ nào cũng thích được con cái mua quà cho, dù giá trị không lớn. Trên đường về, mẹ bảo tôi chở mẹ ra thị trấn có chút việc.
– Mình ra thị trấn làm gì hử mẹ? Tôi hỏi.
– Mẹ ra đó mua ít đồ, con cứ đi đi.
Tới thị trấn, mẹ rẽ vào hiệu thuốc, tôi cũng đoán mẹ mua gì.
– Mẹ mua gì thế, hiệu thuốc ở mình có mà…
– Con biết mà, mẹ mua thuốc khẩn cấp, ở quê nhiều người quen, mẹ ngại…
– Nhưng con có nói là muốn làm chuyện đó đâu. Hơn nữa, mẹ bị xổ huyết mà…
– Mẹ cứ mua cho chắc, con về nghỉ mấy ngày, mẹ lạ gì tính con, hứa bao lần…
Tôi vui trong lòng, vì mẹ đã chấp nhận tôi như người tình của mẹ, thực lòng tôi không nghĩ đến về lần này là để quan hệ với mẹ như trước kia, dù sao thì mất đi đứa bé cũng khiến tâm lý mẹ tôi thay đổi, cơ thể mẹ thay đổi. Nhưng có lẽ sau khi có chung giọt máu, mẹ tôi đã không còn e ngại hơn trước… Tất nhiên sâu thẳm trong ánh mắt của mẹ vẫn toát lên vẻ tội lỗi…
Nghịch tử…
Tôi bế mẹ vào phòng tôi sau hai tháng xa cách, tôi cũng không muốn mẹ khó xử khi phải quan hệ với chồng và con trên một chiếc giường, dù điều đó xảy ra quá nhiều lần…
– Con yêu mẹ, tôi nhìn vào mắt mẹ nói trong khi tay bật đèn ngủ lên.
– Mẹ yêu con, con của mẹ.
– Con muốn làm chồng của mẹ đêm nay, được không mẹ?
– Bao lâu rồi vẫn vậy mà.
– Còn chuyện đứa bé, mới hai tháng…
– Không sao, bác sĩ bảo kiêng một tháng… Nhưng từ bây giờ mẹ sẽ không để chuyện đó lặp lại nữa… Tội lắm…
Tôi đè lên mẹ, chiếc áo ngủ trắng mỏng manh được lột ra, mẹ không mặc áo lót, ngực mẹ mềm mại như ngày nào, trắng hồng không tì vết, tôi hôn lên ti mẹ, tay còn lại xoa bên còn lại, rồi đổi lại…
Mẹ nhắm mắt, thở dốc, hai tay bám lấy hai bờ vai tôi, kéo xuống. Tôi sờ xuống cô bé của mẹ, mu cao, tiếng lông lạo xạo khi tay tôi xoa lên chiếc quần lót mỏng manh…
Con nhớ hĩm của con quá…
Tôi không vội vàng tụt chiếc quần lót của mẹ xuống, nằm đè lên mẹ để hai bộ phận sinh dục tiếp xúc nhau. Mẹ kéo đầu tôi xuống hôn ngấu nghiến như lâu ngày nhung nhớ…
– Con sẽ không để mẹ bỏ đứa bé nào nữa đâu.
– Đừng nói về chuyện đó nữa, hãy để con của chúng ta được siêu thoát. Mẹ bịt miệng tôi lại.
Tôi nhìn ánh mắt của mẹ thoáng buồn, cả hai ngừng lại một chút, rồi tôi lại kéo chiếc quần lót của mẹ xuống. Mẹ giang hai chân ra để chiếc quần lót được ra nhanh hơn, còn tôi cũng tự cởi chiếc quần của mình xuống, mẹ nhìn cơ thể thôi từ đầu đến chân, dừng lại ở chú bé của tôi và cầm lấy…
Tôi để im cho mẹ cầm lấy, mẹ xoa nhẹ nhàng âu yếm, tôi sờ xuống cô bé, cô bé của mẹ vẫn như ngày nào, nước vẫn ướt sũng, bết thành từng mảng lông rậm rạp kéo dài đến hậu môn. Tôi cho một ngón tay vào, khít hơn, vì lâu rồi tôi không khoan cho mẹ.
Mẹ đẩy người tôi nằm xuống trên mẹ, chú bé nhẹ nhàng tách đôi môi cô bé mẹ ra, mẹ nhăn mặt chút khi tôi ấn vào sâu, rồi ôm chầm lấy tôi, hai tay xoa lên lưng tôi, thở dài…
Nghịch tử…
Tôi nhớ mẹ quá, dập như máy khâu thần tốc, mẹ ướn người lên hứng từng cú dập của tôi, mu mẹ cao quá, múp rụp nhô lên mời gọi… Tôi rút chú bé ra nhìn, mẹ ngại ngùng nhắm mắt lại, chú bé ướt sũng từng lớp dâm thủy trắng xóa của mẹ kéo ra… tôi banh cô bé của mẹ ra nhìn, mờ mờ ảo ảo, tôi sờ xuống mông, xuống đùi mẹ, nước ướt ra tận đó, cả đệm cũng ướt sũng như cơn mưa ngang qua…
Tôi lại cho chú bé vào nơi tôi đã sinh ra, mẹ vẫn khít như ngày nào, thậm chí con khít hơn, cơ địa mẹ là vậy thì phải… Ngực mẹ nảy tưng tưng khi tôi dập xuống, tóc mẹ rũ rượi, khêu gợi, rối bời…
Tôi lật người mẹ lại, mẹ hiểu ý chổng mông tay bám xuống gối, tôi thấy hai múi bưởi của mẹ lúng lính sau hai cặp mông to tròn của mẹ. Tư thế này khiến cô bé co bóp chặt quá, tôi sợ không giữ nổi, lâu rồi…
Hai tay tôi vỗ vào mông mẹ những vết hằn, nhọc nhằn… Mẹ rên khẽ…
Con tôi…
Tôi mỏi chân quá, lật mẹ lại tư thế truyền thống, mẹ hôn tôi, lưỡi chạm lưỡi, hơi thở trao nhau như những cặp vợ chồng mới cưới. Tôi úp mặt lên ngực mẹ như đứa trẻ.
Tôi ra trong mẹ như thế, như bao lần trước kia, mẹ ưỡn mông hứng trọn những cú bắn sau cùng, trọn vẹn… Tôi nằm phục lên người mẹ, thở hổn hển…
– Con yêu mẹ…
– Mẹ yêu con.
Tôi ôm mẹ vào lòng, cả hai trần truồng chìm trong giấc ngủ sau cuộc giao hoan mệt mỏi… Mẹ ngáy đều đều cũng là lúc tôi ngắm nhìn cơ thể mẹ, cơ thể này đã từng mang giọt máu của tôi… Tôi vắt tay lên trán suy nghĩ, rồi sau này như nào, tội lỗi này có chết cũng không gột rửa được…
Nỗi đau bỏ đi đứa con của mình, bao giờ mới nguôi ngoai…
Sáng hôm sau, chiếc đệm còn những vết tích bết lại, mẹ nhìn cười, tôi e ngại, cũng chả mang đi giặt nữa, coi như đó là minh chứng cho tình yêu tội lỗi của hai kẻ lăng loàn này…
Tôi chở mẹ lên chùa, mẹ bảo cầu siêu cho đứa bé… Tôi vẫn nhớ lúc mới bỏ đứa bé mẹ có đi chùa và bảo sẽ đi tu… Liệu sau này điều đó có xảy ra không? Tôi tự nhủ…
…
Còn tiếp…