Tôi và em
Chương 51
Cuộc sống này luôn cho người ta một cái vỏ bọc, gọi là vẻ bên ngoài. Nếu như ai đó gặp bạn lần đầu, cái vỏ bọc đó sẽ làm người ta cố gắng từ đó mà nhìn rồi luận ra con người bạn như thế nào. Cuộc sống của bạn ra làm sao. Bạn ở đâu, bạn làm gì.
Nhưng tất nhiên là vẻ bên ngoài chỉ là vẻ bên ngoài, không chỉ dựa vào nó mà có thể biết hết được về người khác, có người biết được ít, có người hiểu được nhiều. Và trên hết, có người sai ngay từ đầu, cũng như ai kia nhìn bác bảo vệ trông ra thầy giáo, lúc gặp thầy giáo lại tưởng bác bảo vệ.
Lan man vậy thôi, lúc đó thì tôi vẫn cươi như nắc nẻ. Chả để ý rằng người con gái phía trước khuôn mặt chuyển sang màu gấc từ bao giờ.
Một lúc sau, nàng khẽ ngồi xuống ghế. Không nói gì.
Tôi cũng nhận ra được vẻ quá trớn không cần thiết của mình nên cũng ngồi xuống, tay đan chống mũi, nhìn nàng quan ngại.
Im lặng.
Gió vẫn vờn từng tán lá dập dình lặng lẽ, nhẹ nhàng thổi, nhẹ nhàng bay.
Sau một hồi lâu mà Ngọc Mai vẫn trầm tư suy nghĩ, không có vẻ gì là muốn tham quan tiếp cả, chỉ lặng im cúi đầu vân vê từng cánh hoa tim tím trên tay. Có phải do tôi phải ứng thái quá không nhỉ?
Đang không biết mở lời trước ra sao. Thì cậu ấy ngước nhìn tôi với một ánh mắt buồn vô hạn.
Giá như có ai hiểu được lúc đó thâm tâm tôi trào lên một cảm giác tội lỗi như thế nào.
– Chắc cậu thấy tớ giống một con bé ngốc nghếch lắm nhỉ. – Ngọc Mai xì mặt, nói với vẻ giận hờn trách móc.
– Không, sao cậu lại nghĩ vậy? – tôi bối rối phân bua.
– Còn chối nữa. Nãy cậu chẳng cười tớ đấy sao?
– Thì đấy… là… tại vì…
Chẳng thể tiếp tục thanh minh cho mình được câu nào nữa. Tôi lí nha lí nhí:
– Tớ… xin lỗi…
Rồi im lặng.
Lúc này tôi mới nhận ra. Tôi tự hỏi không biết có phải do mình ít tiếp xúc với con gái hay không, mà tôi thấy cô bạn mới này quá đỗi khó hiểu. Khi thì nhanh nhảu láu táu như trẻ con cười đùa vô tư lự. Lúc thì đa sầu đa cảm như một người lớn mang tâm sự mà lại dễ bị tổn thương. Chẳng biết đâu mà lần.
Ngẫm lại thấy ý kiến “phụ nữ là giống loài khó kiểu nhất hành tinh”. Âu cũng đúng thật.
– Thế giờ sao đây? – nàng nhìn tôi lên tiếng.
– Sao là sao?
– Thế xem trường tiếp hay về, sao cậu ngơ ngác ra thế?
– Thế hết giận tớ rồi à?
– Ai dư sức thừa hơi đâu mà giận cậu. Hứ.
Và tôi đứng dậy đi trước, nàng đi sau, tay vẫn cầm mấy bông hoa nãy vừa chôm được.
Bên cạnh là khoảng sân rộng để học sinh trong trường kê ghế ngồi tập trung vào sáng thứ 2 hàng tuần. Phải cái trường nhiều cây cối nhưng tuyệt nhiên không có được mấy tán là soi bóng xuống chỗ học sinh ngồi. Mùa đông rét không còn đỡ. Chứ mùa hè thì chết đòn, mấy em cấp một còn có mũ canô mà đội, còn mình thì..
Vừa đi tôi vừa bolo bala, nào thì đây là 2 tòa hiệu bộ, kia là mấy tòa để dạy học, nơi gửi xe các khối.
– Ơ này?
– Sao thế Mai?
– Trong mấy tòa nhà, sao tự nhiên có hai tòa nhà một tòa dài hơn, một tòa cao hơn mấy tòa khác thế nhỉ?
– Đâu? – tôi đáp cụt lủn.
– Kia, tòa cao là tòa ngay bên trái cổng mình đi vào, còn tòa nhà dài là tòa nhà có bục sân khấu với cái mái chìa ra ngoài ghi dòng chữ đấy.
– Bên kia là tòa nhà ba tầng vừa được xây gần đây. Còn bên kia là tòa nhà cho khối mười hai học hàng năm.
– Là cứ đến lớp mười hai thì phải sang ấy học á?
– Đúng rồi. Trước giờ toàn thế.
– Nhỡ thừa hay thiếu thì sao?
– Chả biết được năm nào cũng vừa zin.
Ô mà sân kê gạch mới rồi này. Màu đỏ với vàng xen nhau nhìn đẹp ra phết, thảo nào nãy giờ là lạ không thấy mấy cái bồn bé bé quanh gốc cây đâu.
Tôi nhìn về phía tòa nhà đó, đọc lại từng dòng chữ trắng trên nền xanh, mà hàng tuần ngồi ghế nhựa dưới sân tôi đã thuộc làu làu:
“HỌC ĐỂ BIẾT, HỌC ĐỂ LÀM, HỌC ĐỂ CÙNG CHUNG SỐNG, HỌC ĐỂ TỰ KHẲNG ĐỊNH MÌNH”
Không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn lên dòng chữ ấy tôi lại tự thấy tự mặc cảm về mình. Rồi lại lặng lẽ cúi đầu xuống, nó không dành cho tôi thì phải.
– Giờ mình đi đâu đây? – câu nói của Ngọc Mai kéo tôi về thực tại.
– Ờ thì… – tôi quay lại phía sau. – Ớ…
Không thể thốt ra được câu nào nữa, tôi sững người lại trước cảnh tượng hãi hung trước mắt. Thật sự rất đỗi kinh hoàng. Đẹp quá.
Bông hoa tím tôi nhìn hồi này giờ đã nằm trên mái tóc của nàng từ lúc nào, tôn thêm lên vẻ tươi tắn của thiếu nữ tuổi mười bảy (bẻ gãy ngà voi).
Một cảm giác khó tả len lỏi trong tâm trí tôi, phải nói là say đắm trước nét đẹp của người con gái trước mắt, cái cảm giác đó khó thể nào cưỡng lại được. Lúc nãy đã khó xử rồi, giờ lại còn khó xử hơn, khi mà tôi hoàn toàn bị hớp hồn bởi đôi mắt long lanh và khuôn mặt rạng ngời ấy.
– Này nha, tớ nhìn thấy đấy. – nàng hơi nheo mắt nhưng không tỏ ra khó chịu gì cả.
Như chợt tỉnh khỏi cơn mê, tôi lấy lại tỉnh táo ngay lập tức, không dám nhìn vào đôi mắt ấy nữa.
– À…Còn…sân bóng nữa, cậu muốn xem không?
– Có chứ. Mất công đến tận đây rồi mà. – nàng cười mỉm.
– A..Thế…mình đi thôi. – Tôi gãi đầu.
– Hì, người ta biết người ta đẹp mờ. Nhưng mà không ngờ ai kia ngớ người ra luôn.
– Trông như rồ hoa mướp. – tôi lẩm bẩm bông đùa.
– Cái gì á? – cô nàng nguýt dài.
Tôi lấp liếm ngay:
– Ơ xó ai nói gì đâu.
– Liệu thận thồn. Hừ. Thấy người đẹp mắt sáng quắc ra còn sĩ diện.
Đúng thât, phải nói là giây phút đó khi nhìn Ngọc Mai. Tôi không thể tìm ra được hình ảnh bất kì người con gái nào khác trong đầu cả, kể cả người con gái tôi yêu, Hoàng Yến. Thật thất vọng về bản thân. Bình thường tôi lúc nào cũng trầm tính, ít nói, vậy nên tôi luôn tự gắn cho mình một tâm hồn cứng rắn, một cốt cách thanh cao.
Nói xa hoa vậy thôi, chứ thật ra đơn giản mà nói là tôi không dễ bị con gái hút hồn bằng vẻ bề ngoài. Nhưng hôm nay, tận hai lần đứng như trời trồng đã làm tôi lung lay suy nghĩ đó. Không hiểu sao lại có thể như vậy. Do tôi chưa thực sự tiếp xúc nhiều với ai khác như Ngọc Mai, hay là cậu ấy có điều gì đó thực sự khác biệt.
– Đây là lán xe lớp mười một thường để – tôi nói rồi chỉ vào khu mái tôn trước mặt – chắc năm nay bọn mình cũng gửi xe ở đây.
– Ôi rộng thế – cô nàng trầm trồ – liệu có để xe hết không cậu?
– Có chứ, trường bao nhiêu học sinh cơ mà. Quanh đây có khu dân cư nào đâu, anh em đồng môn toàn đi xe đạp cả. Vào trong năm ấy, còn để xe chìa hết ra ngoài cơ.
– Uầy. Thế thì cũng đông nhỉ – cô bạn tôi gật gù.
– Cậu thấy cái cây cổ thụ già già đằng kia không?
Cô nàng nhìn về phía tay tôi chỉ:
– Ừ. Tớ thấy.
– Mấy ông kễnh đi muộn không cho xe vào trong toàn đâm vào gốc cây ấy để. Thế là bị bảo vệ ra bê xe xếp chồng hết lên nhau thành đống cao vút. Hê hê.
– Vui tính ghê nhỉ. – nàng cũng tủm tỉm.
– Còn sân bóng ngoài này là chỗ để học các tiết thể dục với đầu năm học quân sự.
– To quá.
Ở giữa sân là sân bóng với hai khung thành sừng sững. Khung bên gần cổng thì đã bị hỏng và được thay bằng cột gỗ. Bên trái sân là hàng cây giáp dãy tường cao cạnh phía ngoài là con đường đôi. Bên phải là khu nhà ở cho giáo viên.
– Thế nào? Xem xong rồi đấy. Có khúc mắc gì không?
– Có. – ậu ấy nhìn xung quanh – mình ra kia ngồi đi.
Cô nàng lại chạy lon ton ra một chiếc ghế đá dưới tán cây phượng gần khu bồn hoa. Tôi ngồi xuống, ngay trước mặt là phòng học số mười chín mà tôi học năm ngoái.
– Cậu hỏi đi.
– Thế cô bạn hồi nãy là ai?
Tôi thoáng bối rối. Là khúc mắc về chuyện này sao?
– Ờ… thì là… người… tớ thích…
– Cái đấy thì tớ biết rồi ông nội. Ý tớ là thông tin khác ấy.
– À. – tôi gãi đầu – bạn ấy tên Hoàng Yến, năm ngoái học cùng lớp với tớ, làm lớp trưởng.
– Con gái làm lớp trưởng chắc dữ lắm nhỉ.
– Không. Lành lắm. – tôi cười, thoáng nhớ về những ngày của năm học trước, tủm tỉm.
– Ây da cái mặt kìa, nhìn bựa thế.
– Bựa cái đầu cậu.
– Thế cậu thích bạn ấy có những ai biết vậy?
– Có mấy thằng bạn cùng làng và thêm cậu nữa thôi.
– Thế à? – Ngọc Mai làm nụ cười nham hiểm – Tớ hiểu rồi.
– Bộ dạng này là sao? Cậu có âm mưu gì à?
– Không có gì đâu. – Nàng đứng dậy – ta về thôi.
Tôi cũng đứng dậy. Ra lấy xe, chào bác bảo về rồi đi về.
Nắng giờ còn to hơn hồi nãy nữa. Bên trên chiếu xuống và mặt đường bê tông phả lên ngùn ngụt.
Bỗng có làn hơi ấm tỏa vào bên tai tôi từng từ:
– Trưa nay, hai phong kẹo alpenliebe nếu không muốn tớ cho cả nhà biết.
Khẽ rùng mình. Trời đang nắng như đổ lửa mà tôi thấy lạnh toát.