Triệu Đức Tam
Chương 162
“A, thật ra thì ngươi không biết, lãnh đạo để cho ta tạm thời làm đại diện trưởng phòng là có nguyên nhân, ngươi ngẫm lại xem, hiện tại Thị ủy siết chặt công việc an toàn của chúng ta như vậy, vì vậy phòng chúng ta làm chủ lực cho ngành, thời gian này là điểm mấu chốt, thường xuyên phải xuống nông thôn kiểm tra, để phụ nữ như ngươi đi thì vất vả cho ngươi quá.”
Triệu Đức Tam phen này hoa ngôn xảo ngữ dụ được tô tĩnh nha đầu này lập tức hiểu ra, cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói cũng đúng. Trong mỏ than nàng đã đi qua, lần trước cùng Triệu Đức Tam đi xuống dưới mỏ, tối thui, đối với người nhát gan như nàng mà nói, nàng căn bản không thích, vừa nghĩ như thế ngược lại cảm thấy mình có chút trách lầm Triệu Đức Tam, cảm thấy mình đang là ghen ghét một cách dở hơi.
Chỉ vài câu đường mật, Triệu Đức Tam đã dụ dỗ được Tô Tĩnh, làm cho nàng và hắn cùng nhau đứng chung trên chiến tuyến. Có câu nói “Muốn đánh bên ngoài thì phải ổn định bên trong.” Chỉ cần nội bộ phòng không xảy ra chuyện gì, hắn có thể yên tâm mà đi làm.
Cùng tô tĩnh tán dóc một hồi, bởi vì buổi chiều phải đi Thành ủy họp, Triệu Đức Tam cảm thấy thật đúng là có lão Thiên tương trợ, đối với hắn vừa mời nhậm chức đã có cuộc họp tham gia Thành ủy, vì vậy hắn tận dụng thời cơ này viết tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp chiều nay, cũng là vì thể diện của cả cục, tạm gác lại sáng kiến trong việc khai thác khoáng sản.
Trước khi tan việc Triệu Đức Tam đem báo cáo sửa sang lại, đang chuẩn bị lên đường thì Lý San San kêu hắn lên phòng Trương cục cần gặp. Sau khi ra khỏi phòng làm việc, hắn cùng San San đi lên lầu, nói: “San San, sắp tan làm rồi Trương cục còn tìm ta có chuyện gì?”
Lý San San quay đầu nhu tình lưu luyến cười nói: “Ta không biết, không phải ngươi sẽ biết ngay thôi mà Triệu trưởng phòng.”
“Coi ngươi nói kìa.”
“Chứ sao, ta nên gọi ngươi là Triệu trưởng phòng, ngươi lên chức ta cao hứng còn không kịp a.” Lý San San cười ha hả nói: “Hôm nào tổ chức ăn mừng chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Triệu Đức Tam cười nói, “Xế chiều tan việc ta và ngươi cùng nhau đi uống chút ăn mừng.”
Lý San San liếc hắn một cái, con ngươi chớp động qua một tia ánh sáng, mắt hạnh hàm tình cười nói: “Cũng biết điều đó chứ.”
Triệu Đức Tam “Hắc hắc ” cười nói: “Chỉ có ngươi hiểu rõ ta nhất, ta thật là vui vẻ.”
Lý San San ong mắt lưu động lóe lên sáng bóng, có chút ngượng ngùng lại có điểm giả bộ, đôi môi mỏng khẽ cười, ôn nhu nói: “Tốt lắm ngươi có thời gian gọi điện thoại là được.”
Đang khi nói chuyện bất tri bất giác đã tới cửa phòng làm việc Trương cục, Lý San San gõ nhẹ lên cửa phòng vài cái, Trương cục ở bên trong đáp lại một chút, nàng đẩy cửa ra, lui qua một bên, để cho Triệu Đức Tam đi vào.
“Lãnh đạo, ngài tìm ta a?” Triệu Đức Tam cười ha hả hỏi.
Trương cục đem tay đặt lên bàn, mười ngón tay đan lại vào nhau, cười yếu ớt nói: “Tiểu Triệu, thân phận bây giờ không giống nhau, có áp lực lắm không?”
“Có chút thôi.” Triệu Đức Tam cười nói.
“Có áp lực là tốt, có áp lực mới có động lực mà.” Trương cục cười ha hả nói, “Buổi chiều Thành ủy có một buổi họp, ngươi đi tham gia một chút, ngươi làm báo cáo xong chưa?”
“Tiểu Trương đã thông báo cho ta rồi.” Triệu Đức Tam gật đầu nói.
“Vậy thì tốt, lần này một mình ngươi đi họp, trong lòng chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Trương cục, ta đều cần chuẩn bị những gì?” Triệu Đức Tam hỏi nàng, dẫu sao mình là lần đầu tiên đi thành phố họp, cần hướng lão giang hồ những thứ này thỉnh giáo một chút mới được.
“Ta suy nghĩ đến lúc đó nhất định phải hỏi gần đây công việc trọng điểm trong cục, an toàn sản xuất chắc chắn không thể thiếu, ngươi gần đây cũng hay đi công trường kiểm tra, đối với những tồn tại vướng mắc chắc chắn là hiểu rõ.”
“Lãnh đạo, cái này ngài yên tâm, ta đã đem một số phát hiện sau những lần đi kiểm tra tập hợp lại thành tài liệu, người có xem qua chứ?” Triệu Đức Tam vừa nói tiến lên một bước, đem xấp tài liệu trong cặp da dâng lên trước mặt Trương cục.
Trương cục nhìn một chút hắn, tiếp lấy tài liệu lật xem một hồi, ánh mắt nhìn hắn rất tán dương, khác xa với ngày xưa nói: “Tiểu Triệu, công việc làm rất đúng chỗ a, văn bút cũng không tệ, sưu tầm tài liệu viết như vậy rất tốt, xem ra ta không nhìn nhầm người.”
Lý San San đứng ở một bên thay Triệu Đức Tam cảm thấy cao hứng, cúi đầu đang len lén cười, Triệu Đức Tam khiêm tốn cười nói: “Trương cục ngài quá khen, ta cũng là viết vớ vẩn, vậy… Vậy không còn chuyện gì khác ta liền đi, ăn cơm xong còn phải chạy tới Thành ủy.”
“Vậy được, ngươi trước đi xuống ăn cơm, ta an bài cho ngươi một chiếc xe, để cho lão liêu ở trong sân chờ ngươi, ăn cơm xong cho hắn đưa ngươi đi Thành ủy.” Trương cục nói.
Triệu Đức Tam vốn là định ăn cơm xong tự đón xe đi, vừa nghe Trương cục muốn an bài cho mình “Xe dành riêng cho lãnh đạo”, trong lòng cảm giác làm lãnh đạo đãi ngộ cũng không giống nhau, vui vẻ nói: “Cám ơn ngài.”
Trương cục mỉm cười phất tay một cái nói: “Mau đi ăn cơm đi đi.”
Lý San San nói: “Trương cục, không có chuyện gì ta… Ta cũng đi ăn cơm.”
Trương cục nói: “Không có sao, đã tan sở, không trễ nải ngươi ăn cơm, ngươi cũng đi ăn cơm đi.”
Lý San San đi theo Triệu Đức Tam chạy tới cùng hắn sóng vai đi, nói: “Triệu Đức Tam, lãnh đạo an bài hẳn xe riêng cho ngươi.”
“Lúc này không gọi Triệu trưởng phòng nữa rồi?” Triệu Đức Tam cười đểu hỏi.
“Biến đi, xú nam nhân.” Lý San San nhu tình bách mị nhéo hắn một cái, “Nhớ mời ta là được.”
“Nhất định mời, ai cũng không mời cũng phải mời ngươi, mời ngươi ăn một bữa.”
“Bớt nói nhảm.” Lý San San nói, “Mau đi ăn cơm đi, ngươi còn phải đi thành phố họp.”
Triệu Đức Tam quỷ tiếu đem miệng xích lại gần lỗ tai nàng trắng nõn, lặng lẽ nói: “Đến lúc đó mời ngươi ăn một cây kẹo đường cực lớn.”
“Chết đi, trong miệng chó không mọc được ngà voi.” Đem hắn đẩy ra, thở phì phò trợn mắt nhìn hắn một cái, tăng nhanh bước chân đi tới trước mặt.
Lý San San với vóc dáng một thước bảy mang giày cao gót, quần jean cùng áo sơ mi trắng, vốn là hấp dẫn, eo thon khẽ lắc một cái theo từng bước chân, hấp dẫn ánh mắt Triệu Đức Tam.
Nhìn chằm chằm mông đẹp Lý San San một hồi, hắn định thần lại, hướng lưng của nàng cười ha hả một tiếng: “Lý San San, đợi ta cùng nhau ăn cơm.” Vừa nói nhanh chạy tới, cùng nàng sóng vai đi tới phòng ăn.
Triệu Đức Tam cùng Lý San San cùng đi vào phòng ăn thì đụng phải Văn Thiến, tuy Văn Thiến không được cao cho lắm nhưng vóc người lại đầy đặn, nhất là cặp vú kia cao ngất và vào người hắn.
Phản ứng làm cho Triệu Đức Tam vội vàng đưa tay ra đỡ lấy trên cánh tay nàng, tinh thần lại, cúi đầu nhìn một cái là Văn Thiến, Văn Thiến cũng đang ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, Văn Thiến mắc cỡ cúi đầu, gạt tay hắn ra vội vã đi.
Triệu Đức Tam còn có chút sững sờ, khóe miệng nặn ra một tia quỷ dị, nhớ lại Văn Thiến vóc người đầy đặn trắng nõn, cùng nàng làm chuyện đó thật là tuyệt, vẫn còn có chút thèm nhỏ dãi cảm giác đó.
“Này, này, còn chưa phục hồi tinh thần lại a?” Lý San San xụ mặt quắc mắt nhìn hắn, nhìn có chút ghen tuông.
“Nha đầu này, đi bộ nhìn, thiệt là, làm San San nhà chúng ta ghen.” Triệu Đức Tam lấy lại tinh thần giả bộ ra một bộ dáng vẻ sao cũng được.
Lý San San nói: “Được chưa, người đẹp và phải có phải cảm giác thật là tuyệt vời? Vào đi ăn cơm đi.” Vừa nói vừa kéo cánh tay hắn đi vào trong phòng ăn.
Bọn họ tới tương đối trễ, trong phòng ăn trên căn bản đã không còn người, hai người ngồi xuống, vừa ăn vừa chọc nhau, dùng chân nhẹ nhàng ở bắp chân Lý San San cọ nhẹ, làm nàng cảm thấy ngứa ngáy.
“Tối nay đi nhà ta chứ?” Triệu Đức Tam quỷ tiếu hỏi nàng.
Lý San San, lắc đầu một cái nói: “Không được, ta buổi tối nào dám không trở về nhà nha, ba mẹ ta quản ta nghiêm như vậy, ngươi cũng không phải không biết.”
“Vậy… Vậy ta buổi chiều trở về sớm tới phòng ta trò chuyện một chút chứ?” Triệu Đức Tam suy nghĩ một chút nói.
“Trò chuyện cái gì nha?” Lý San San giả bộ hỏi.
“Trò chuyện công việc, trò chuyện lý tưởng, trò chuyện đời người.” Triệu Đức Tam xấu xa cười, một bộ dáng vẻ mê gái nhìn chằm chằm nàng, dùng chân khiêu khích ở trên bắp chân nàng.
Lý San San cảm giác được có vật gì đó chạy dọc lên bắp đùi mình, làm nàng cảm giác nhột, đứng ngồi không yên, cúi đầu xuống nhìn thì ra chân của Triệu Đức Tam đang vuốt ve bắp đùi mình, dùng đũa gõ nhẹ quắc mắt nói: “Đem chân thúi lấy ra, không sợ bị người nhìn thấy a!”
“Lúc này mọi người đều ăn cơm xong rồi, nào còn có người đâu.” Triệu Đức Tam mặt dày cười đểu, sau đó nhìn xung quanh một cái như đang tìm kiếm điều gì vậy. Nhỏ giọng nói: “Chúng ta tới phòng vệ sinh đi.”
“Ngươi đi nhà cầu kêu ta làm gì.” Lý San San cúi đầu xuống nói, tâm hồn thiếu nữ đã lay động, trên gò má hơi hiện lên đỏ ửng.
“Ta đi vào trước, ngươi đi vào sau.” Vừa nói Triệu Đức Tam để đũa xuống, đứng dậy đi vào trong góc nhà vệ sinh, từ trong khe hở ngoắc ngón tay ra hiệu Lý San San.
Lý San San liếc hắn một cái, lúc này mới để đũa xuống, có chút phân vân đứng lên, cúi đầu xuống mà đi.
Vừa đi đến cửa phòng vệ sinh, Triệu Đức Tam liền mở ra cửa gỗ, đem nàng kéo vào, lấy tốc độ cực nhanh đóng cửa lại, đem nàng đè tựa vào trên tường, vừa dùng miệng ịn lên miệng nàng vừa dùng tay cởi nút áo của nàng ra, vòng tay ra đằng sau cởi nịt vú, vừa hôn vừa dùng tay nắn bóp, dưới sự công kích chớp nhoáng, Lý San San rất nhanh liền khuất phục, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng thở hổn hển, đem ngực ưỡn lên dựa vào tưởng mà hưởng thụ mặc sức hắn nắn bóp.
“Nhanh một chút, ngươi còn đi thành phố họp, tài xế ở trong sân chờ ngươi.” Lý San San đem miệng tách ra khỏi miệng hắn, thở hổn hển mà phân phó.