Triệu Đức Tam

Chương 164



Phần 164

Nói như vậy, nhưng Dư Phó thị trưởng cũng không điện ngay cho Trương cục để bổ nhiệm Triệu Đức Tam làm trưởng phòng.

“Tiểu Triệu, ngươi trong buổi họp nói tới việc sự nghiệp khai thác than đá của thành phố chúng ta cần tiến hành cải tổ, ngươi chỉ là tùy tiện ăn nói lung tung hay là đã có ý tưởng cụ thể rồi?”

“Dư Phó thị trưởng, ta cảm thấy sau vụ tai nạn mỏ than vừa rồi, cái cách quản lý khai thác của chúng ta cần phải cải tổ từ dưới lên trên. Bây giờ có thể nói, ở Du Dương thị chúng ta, mỏ than thì rất nhiều nhưng sản lượng lại không được bao nhiêu. Hiện tại, chúng ta đang hình thành thế chân vạc, một bên là Lâm thị đã tồn tại lâu đời, một bên là Cao Hổ Sinh với những công cụ cũ kỹ cùng với nhân công tay nghề thấp kém, cho dù là có chế tài chỉnh sửa tới đâu thì chuyện như vừa rồi rất dễ lặp lại, cho nên ta cảm thấy, nếu chính phủ có thể đứng ra thu mua, đầu tư cho vay tiền để mua dụng cụ mới phục vụ sản xuất, thì sản lượng cũng như độ an toán sẽ tăng cao, đây là suy nghĩ của ta.”

Nghe ý tưởng của Triệu Đức Tam, Dư Phó thị trưởng hít một hơi dài khói, hơi ngưng khí chân mày, cẩn thận suy tính đề nghị, suy nghĩ kỹ một hồi, nói: “Tiểu Triệu, ngươi ý tưởng không tệ, ta đi xuống suy nghĩ thật kỹ một chút, cùng lãnh đạo Thành ủy thương lượng một chút.”

Mắt thấy Dư Phó thị trưởng suy xét như vậy một hồi, Triệu Đức Tam trong lòng đã tự cảm thấy vui mừng, lại sau một hồi trò chuyện một chút về tình hình khai khoáng than đá, sau khi đi sâu vào một vài vấn đề, hắn phát hiện Dư Phó thị trưởng và hắn cùng có khá nhiều ý tưởng giống nhau, chẳng qua là hướng người dưới đề nghị, để xem cái suy nghĩ đó có chung ý tưởng với hắn hay không.

Từ lúc đi họp về tới giờ, Triệu Đức Tam liền đem hết các ý tưởng của mình, viết lại thành một tập tài liệu khá dày, tự mình giao tận tay cho Dư Phó thị trưởng.

Cùng lúc đó Dư Phó thị trưởng cũng cùng các lãnh đạo khác ở Thành ủy tiến hành trao đổi, ý tưởng được lãnh đạo Thành ủy ủng hộ. Vì vậy Dư Phó thị trưởng lúc này làm ra quyết định, bắt đầu chuẩn bị đối với sản nghiệp khai khoáng của Du Dương thị tiến hành cải tổ.

Tự cố tới nay, trên con đường cải cách không tránh khỏi được việc hy sinh, mở ở cái sự nghiệp khai thác than này, rất nhiên người cần hy sinh chính là Cao Hô Sinh, hắn chính là mục tiêu đầu tiên các lãnh đạo Thành ủy muốn cải tổ.

Phàm là những thay đổi lớn, tất nhiên những nhân vật lớn sẽ biết đầu tiên. Liên quan tới sự việc lần này, ngay khi than đá cục nhận được thông báo, Vương cục phó đã đem tin này bí mật thông báo cho Cao Hô Sinh.

Coi như cũng là một nhân vật có số có má, Cao Hổ Sinh sau khi biết hắn chính là vật hy sinh, liền cảm thấy giận tới mức không kềm được, điện thoại gọi tới Vương cục phó hỏi chuyện này, thái độ của Vương cục phó cũng không còn nhiệt tình với hắn như trước nữa.

Vương cục phó biết Cao Hô Sinh là nhân vật có mặt mũi ở cái Du Dương thị này, kẻ nào chọc giận hắn, thủ đoạn gì cũng sử dụng được, vì vậy bèn đem trách nhiệm đẩy lên người Triệu Đức Tam, nói cái chuyện cải tổ này do Đức Tam hướng tới Thành ủy lãnh đạo mà đưa ra ý tưởng.

Cao hổ sinh vừa nghe đã thốt lên giận dữ, vỗ bàn một cái hung tợn nói: “Thằng oắt con thu tiền của lão tử còn ngấm ngầm thọc lão tử một đao! Muốn trả thù lão tử vụ con gái điếm của con Mã Lan sao, hừ! Không cho hắn biết hắn lại tưởng lão tử chỉ là hổ giấy!”

Đã sớm nghe nói qua, ở cái Du Dương thị này, các ông chủ mỏ than đa số là dân xã hội, chẳng phải dạng tốt lành gì, nhưng Triệu Đức Tam cũng không có để ở trong lòng, chuyện tiếp theo xảy ra chính là chứng minh cho câu nói này. Ngay sau buổi chiều liên quan tới việc cải tổ mỏ than, trên đường về nhà Triệu Đức Tam bị một chiếc xe chặn lại, từ bên trong xe nhảy ra bốn thanh niên xã hội, mấy tên hung thần tay cầm gậy sắt, đánh hắn một trận, trước khi đi tên cầm đầu dùng ống thép chỉ mặt hắn quăng ra một câu: “Ông chủ chúng ta để cho ta nói với ngươi một tiếng, tiểu tử ngươi quá kiêu ngạo! Cẩn thận ngày nào phơi thây đầu đường!” Nói xong mấy người ngông nghênh lên xe rời đi.

Triệu Đức Tam bị đánh bể đầu chảy máu, choáng váng lồm cồm bò dậy, đón một chiếc xe chạy thẳng tới bệnh viện.

Nằm ở trên giường bệnh của bệnh viện vừa nghĩ tới cái việc cải tổ này làm mình rước họa vào thân, hắn có chút hối hận không thôi. Bất quá, suy nghĩ một hồi, hắn lại có một ý nghĩ mới, sao không mượn việc mình bị Cao Hổ Sinh đánh úp, làm thêm chuyện đổ dầu vào lửa. Vì vậy, hắn đem chuyện này nhắn tin cho Dư Phó thị trưởng, hơn nữa thêm dầu thêm mỡ nói cao hổ sinh buông lời phải đem cái chuyện cải tổ mỏ than này do ông lãnh đạo nào làm ra hắn sẽ thu thập từng người.

Dư Phó thị trưởng nhận được tin nhắn thì đúng lúc đó mấy vị Lãnh đạo Thành ủy đang cùng bàn bạc về việc này, biết Triệu Đức Tam bởi vì chuyện này bị Cao Hổ Sinh đánh trọng thương đơn giản là thốt nhiên giận dữ, tức giận “Ba” một tiếng vỗ bàn một cái nói: ” Cao hổ sinh vừa nghe nói mỏ than của mình có thể bị chính phủ thu hồi, nên đem nhân viên của cục than đá là tiểu Triệu đánh trọng thương, không thể được! Còn nói từng bước thu thập mấy vị lãnh đạo chúng ta, ta không tin ở thành phố chúng ta không còn vương pháp!” Lúc này cùng mấy vị lãnh đạo Thành ủy tới bệnh viện nhân dân thành phố hỏi thăm sức khỏe Triệu Đức Tam.

Khi Triệu Đức Tam thấy Dư Phó thị trưởng dẫn theo cả mấy vị lãnh đạo Thành ủy tới bệnh viện hỏi thăm sức khỏe hắn, thật là cảm thấy không tưởng tượng nổi, mừng rỡ từ trên giường xuống, trên đầu vẫn còn đeo băng trắng nói”Dư Phó thị trưởng các ngươi làm sao tới rồi?” Ngay sau đó xoay người dời cái ghế để cho bọn họ ngồi.

Dư Phó thị trưởng khuyên can nói: “Tiểu Triệu, ngươi không cần vội vàng, trước tiên nói một chút về chuyện gì xảy ra? Lúc nào bị đả thương?”

“Sau khi tan việc ta đang trên đường về nhà, là Cao Hổ Sinh cho người tới đánh ta: Triệu Đức Tam dáng vẻ nhìn đặc biệt ủy khuất, tuy là gặp họa vào bản thân, nhưng hắn đang cố thể hiện ra là Cao Hổ Sinh có nhiều thủ hạ có thế lực hắc ám, để cho Dư Phó thị trưởng quyết tâm muốn diệt trừ Cao Hổ Sinh.”

“Cái tên Cao Hổ Sinh này đã quá kiêu căng lớn lối, nhưng là không thể bởi vì hắn uy hiếp mà chúng ta chậm trễ trông công tác cải tổ khai khoáng. Tiểu Triệu, ngươi yên tâm, ta cùng các vị lãnh đạo thành phố sẽ vì ngươi làm chủ, mấy ngày này ngươi trước hết dưỡng thương cho thật tốt, ta sẽ thông báo cho cục công an một tiếng, cử người bảo vệ ngươi.”

“Dư Phó thị trưởng, cám ơn ngài quan tâm ta như vậy, có ngài và những lời này ta yên tâm nhiều, ta nhất định không phụ lòng Dư Phó thị trưởng cùng các lãnh đạo Thành ủy tài bồi, nhất định kiên quyết phối hợp hoàn thiện phương án cải tổ.”

Dư Phó thị trưởng vỗ nhẹ ở trên bả vai Triệu Đức Tam, nói: “Dưỡng thương cho thật tốt, phương án cải tổ khai khoáng của Du Dương thị chúng ta không thể thiếu phần ngươi, coi như người chính là người khởi xướng, ngay cả Thành ủy Vương thư ký sau khi biết cũng rất là cao hứng và tuyên dương ngươi a.”

Triệu Đức Tam mỉm cười gật đầu một cái, nghe Dư Phó thị trưởng như vậy, trong lòng cảm giác lâng lâng, mặc dù trên đầu bị khâu mấy mũi nhưng đổi lại nhận được sự đồng tình của Dư Phó thị trưởng và các vị lãnh đạo. Hắn kiến quyết gia tăng quyết tâm hoàn thiện phương án cải tổ.

Dư Phó thị trưởng cặn kẽ hỏi thăm một chút chuyện đã xảy ra, ngay sau đó tại chỗ móc điện thoại ra gọi cho cục trưởng cục công an một cú điện thoại, không tới nửa giờ, cục công an cử tới hai người trẻ tuổi, một nam một nữ tới bệnh viện bảo vệ Triệu Đức Tam, xem ra Triệu Đức Tam được đảm bảo an toàn, Dư Phó thị trưởng nhận một cú điện thoại mới từ bệnh viện rời đi.

Từ bệnh viện đi ra, Dư Phó thị trưởng điện cho Trương cục, nàng liên chạy tới bệnh viện. Thời điểm lúc nàng đi vào phòng bệnh, Triệu Đức Tam đang cầm điện thoại di động cũng Mã Lan nói chuyện phiếm, nhưng cũng không có nói cho Mã Lan biết chuyện mình bị thương.

Nhìn thấy Trương cục tới, Triệu Đức Tam vội vàng cất điện thoại di động, có chút kinh ngạc từ trên giường ngồi dậy hỏi nàng: “Lãnh đạo, ngài… Ngài làm sao tới?”

Trương cục nhìn hắn trên đầu đang cuốn băng trắng, nghe Dư Phó thị trưởng nói Triệu Đức Tam nằm viện, cụ thể còn không biết chuyện gì xảy ra, vừa lo lắng nên ngồi bên mép giường hỏi hắn: “Tiểu Triệu, đây là chuyện gì xảy ra a? Là Dư Phó thị trưởng gọi điện thoại nói ngươi xảy ra chuyện phải nằm viện, rốt cuộc chuyện gì xảy ra a?”

“Bị đánh bể đầu.”

“Ai làm?” Trương cục nhìn thấy thuộc hạ mà mình yêu thương hết mực bị thương, nhìn qua có chút lòng đầy căm phẫn.

“Cao hổ sinh, hắn cho người làm.” Triệu Đức Tam vừa nói cúi đầu.

Trương cục hơi nhíu mày, con ngươi tỏ ra đặc biệt mê muội, hỏi: “Là hắn? Hắn tại sao tìm người đánh ngươi?”

“Gần đây không phải Thành ủy quyết định sẽ cải tổ lại ngành khai khoáng chúng ta sao, bởi vì trong mỏ của hắn xảy ra chuyện, nên các lãnh đạo Thành ủy chuẩn bị thu hồi giấy phép mỏ than của hắn, không biết hắn nghe từ đâu nói là ta đề xuất, cho nên liền… Đánh ta.”

“Cái tên Cao tổng, cũng quá kiêu ngạo, ta xem lần tới có gặp lại, ta cũng sẽ không cho hắn mặt mũi!” Trương cục thở phì phò nói, thật ra thì tin tức này nàng cũng đã được Lâm Đại Phát ngỏ ý muốn tham dự thầu mỏ than của Cao hổ Sinh nếu bị thu lại. Trương cục cùng Lâm Đại Phát cũng là quan hệ lợi ích, cũng thường xuyên lui tới, cũng sớm trông đợi chuyện này xảy ra để giao dịch của nàng và Lâm Đại Phát sớm thành.

“Lãnh đạo, ngài có thể phải cẩn thận một chút, Cao hổ Sinh lắm mưu mẹo, thời gian tới ngài chớ nên đi ra ngoài một mình…” Triệu Đức Tam nhìn như hảo ý lo lắng cho Trương cục, nhưng thực ra là ly gián quan hệ của bọn họ.

“Hắn dám!” Trương cục cắn răng nghiến lợi nói, “Du dương thành phố còn chưa tới phiên hắn diễu võ dương oai!”

Đột nhiên từ trong góc phòng bệnh truyền tới liên tiếp tiếng cười, tiếng cười kia như chuông bạc vậy, nghe đặc biệt thanh thúy dễ nghe. Thấy một bên bàn bên cạnh đứng một người nữ mặc cảnh phục ước chừng chừng hai mươi kinh ngạc hỏi Triệu Đức Tam: “Tiểu Triệu, nàng là ai vậy?”

“Oh, nàng là tiểu Triệu, là Dư Phó thị trưởng sợ ta lại bị cao hổ sinh tìm người trả thù, từ cục công an gọi tới tạm thời bảo vệ ta.” Triệu Đức Tam giải thích nói.

Trương cục gật đầu một cái, làm trò đùa nói: “Tiểu Triệu, ngươi bây giờ nhưng là đang hưởng thụ đặc thù đãi ngộ a, hơn nữa còn là một mỹ nữ cảnh sát, hẳn sẽ an tâm dưỡng thương cho thật tốt chứ? A.”

“Trương cục nhìn ngài nói, ta mới không muốn trên đầu bị đánh ra như này.” Vừa nói Triệu Đức Tam lấy tay khua tay múa chân một cái.

Không chỉ chọc cho Trương cục a a khẽ cười, ngay cả nữ cảnh quan đứng kế hé miệng trộm cười.

Triệu Đức Tam có chút buồn bực nhìn nàng cùng Trương cục một cái, nói: “Cười gì vậy, ta nói thật, đầu bây giờ còn đau nè.”

“Có cảnh sát bảo vệ, ngươi gần đây liền an tâm dưỡng thương, ta cho ngươi nghỉ, nghe không? Dưỡng thương cho tốt rồi trở lại làm việc cho giỏi.”

“Biết, Trương cục ngài cứ yên tâm đi.”

Trương Ái Linh ở trong phòng bệnh ngây ngẩn một hồi, vốn là muốn cùng Triệu Đức Tam thủ thỉ chuyện riêng tư một chút, nhưng triệu cảnh sát một mực đứng ở một bên không đi ra, nàng cũng không tiện bèn ngồi thêm một lúc rồi rời đi.

Trương cục vừa rời đi, tiểu Triệu liền đi tới trước hỏi hắn: “Mới vừa rồi là lãnh đạo của ngươi a?”

Bạn đang đọc truyện Triệu Đức Tam tại nguồn: http://truyen3x.xyz/trieu-duc-tam/

Đây là lần đầu tiên mỹ nữ cảnh quan cùng mình nói chuyện, Triệu Đức Tam có chút mừng rỡ nhìn nàng, cười ha hả hỏi: “Ngươi đang nói chuyện với ta a?”

“Nói nhảm, không phải nói với ngươi thì cùng ai nói chuyện, chẳng lẽ phòng bệnh này còn ai khác ngoài ta và ngươi sao?” Mới nói với nhau được câu đầu, mà đã như móc họng nhau rồi, trong đầu hắn nghĩ, vị mỹ nữ cảnh quan này, dáng dấp mặn mà, trên người khoác lên bộ cảnh phục, nhìn thì có vẻ ngoài giàu kinh nghiệm, nguyên lai còn là một vị cô nương chanh chua. Vì vậy hắn một chút cũng không bực tức, mà là tiếp tục cười ha hả nói: “Nga, đúng, mới vừa rồi là cục trưởng của chúng ta, ta còn đang tưởng ngươi nói chuyện với đồng nghiệp cơ, à đúng rồi, cái vị nam đồng nghiệp đi đâu rồi?”

“Hắn mới vừa kết hôn, về nhà với vợ rồi, ngươi đang công tác ở đơn vị nào nhỉ?” Cái vị mỹ nữ cảnh quan này có vẻ có hứng thú với Triệu Đức Tam, vừa nói vừa đi lại tới giường của Triệu Đức Tam, không ngại ngùng mà ngồi xuống.

Nàng không ngại, Triệu Đức Tam cũng không ngại, ngồi thẳng người, cùng nàng cơ hồ là cách nhau gang tấc, cười khẽ nói: “Ta công tác ở than đá cục.”

“Làm gì mà người ta đánh đến mức như vậy? Mà cũng hay thật, để đích thân cục trưởng chúng ta an bài tới bảo vệ ngươi, xem ra…” Nàng quay mặt lại mỉm cười, muốn nói lại thôi.

Triệu Đức Tam nóng lòng đất nói: “Xem ra cái gì a? Có lời gì cứ nói.”

“Xem ra… Ngươi bối cảnh không nhỏ mà, chúng ta lúc tới gặp chắc là lãnh đạo Thị ủy đi.”

Triệu Đức Tam hướng nàng khinh miệt cười một tiếng, nói: “Vậy ngài thật đúng là để mắt ta rồi, ta nếu là có bối cảnh thì làm gì có người làm những chuyện này, ta bị một tên chủ mỏ than cho người đánh thành như vậy, bởi vì công việc ta đang làm ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, hiểu chưa?”

“Oh” tiểu Triệu tựa như gật đầu một cái, đứng dậy nói: “Ngươi ăn chút gì không? Ta đi ra ngoài mang về cho ngươi.”

“Ngươi… Ngươi đây không phải là tự tiện nghỉ đó chứ?” Triệu Đức Tam trợn to hai mắt hỏi, không phải hắn sợ có người tới trả thù mà là hắn không muốn để vị mỹ nữ cảnh quan này đi.

“Ta ra ngoài ăn một chút gì, cơm tối còn chưa có ăn đây, ngươi cũng chưa ăn, cũng không thể để cho ta đói bụng ngồi đây bảo vệ ngươi chứ?” Tiểu Triệu có chút không nhịn được liếc hắn một cái nói.

“Được được, ngươi đi đi.” Triệu Đức Tam biết sai nên cười nói.

Tiểu Triệu đi ra ăn cơm rất nhanh đã trở lại, mang theo đồ ăn cho Triệu Đức Tam, vị mỹ nữ cảnh quan này khá tỉ mỉ, khiến cho hắn có một chút cảm động, vừa ăn vừa lén nhìn nàng. Không nghĩ rằng mới nhìn một chút đã bị nàng phát hiện, xoay đầu lại hỏi: “Ngươi không ăn cơm, nhìn chằm chằm ta làm gì?”

Triệu Đức Tam ăn thêm miếng cơm, cười có chút quỷ dị, làm cho tiểu Triệu nhất thời cảm giác có chút buồn bực, cúi đầu xuống quan sát mình một phen, phát hiện trên người mình không có gì bất thường, mới ngẩng đầu lên: “Nhìn cái gì a? Có gì để nhìn.”

Triệu Đức Tam “Hắc hắc” cười nói: “Ngươi thật là đẹp.” Nhất là bộ đồ cảnh sát, mặc như vậy khiến cho dáng người cao gầy thật là có một phong vị khác.

Triệu Đức Tam một câu lời ngon tiếng ngọt làm cho vị mỹ nữ cảnh quan nhất thời có cảm giác phiêu phiêu, lại có chút mắc cỡ, hơi ửng đỏ mặt, nhưng còn có chút chanh chua nói: “Ăn cơm của ngươi đi, nhìn linh tinh!”

Triệu Đức Tam vừa ăn vừa chằm chằm nhìn nàng, làm nàng có cảm giác không được tự nhiên, quay người sang nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Ê!” Triệu Đức Tam kêu nàng một tiếng, nàng quay đầu lại nói: “Ta có tên đàng hoàng.”

“Ta đang muốn hỏi ngươi tên gì vậy.” Triệu Đức Tam cười hắc hắc nói.

“Kêu ta là tiểu Triệu là được.” Mỹ nữ này cảnh sát thật giống như cũng không vui khi đem tên mình nói cho Triệu Đức Tam.

Không hỏi được tên nàng Triệu Đức Tam liền không bỏ qua, vừa ăn cơm vừa nhìn nàng, mỹ nữ cảnh quan bị hắn nhìn như vậy bèn quay người đi chỗ khác.

Triệu Đức Tam nhìn chằm chằm lưng của nàng vừa ăn cơm vừa thưởng thức, bộ đồ cảnh sát thật sự làm cho người có phong vị khác, trang trọng mà không mất hấp dẫn, vóc người quá bốc lửa, mặc dù mặc cảnh phục, nhưng vẫn toát ra sự hấp dẫn. Bờ mông đầy đặn được bao bọc bởi cái quần thật chặt, vóc dáng chắc chắn là trên một mét sáu tám, eo thon, cặp ngực theo hơi thở dập dồn, thật sự là giai nhân.

Cơm nước xong, Triệu Đức Tam lau miệng nói: “Tiểu Triệu, ta ăn xong rồi, tới ngồi xuống trò chuyện với ta đi.”

Nữ cảnh sát quay đầu lại, hướng hắn mỉm cười một tiếng, làm cho Triệu Đức Tam cảm thấy kích thích, nuốt nước miếng một cái.

Tiểu Triệu lượn lờ đi tới mép giường ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Ăn no rồi sao?”

“Ăn no rồi.” Triệu Đức Tam cười a a gật đầu, “Cám ơn ngươi a.”

“Không cần khách khí.” Tiểu Triệu đối với hắn ôn nhu cười nói.

Triệu Đức Tam nhìn một cái nàng, ấp úng nói: “Tiểu Triệu… Ngươi…”

Tiểu Triệu là người nóng tính, nói: “Ngươi cái gì mà ngươi, ấp a ấp úng, có lời gì ngươi cứ nói đi.”

“Tên của ngươi là gì?” Triệu Đức Tam có chút mặt dày mày dạn hướng nàng cười hắc hắc.

“Triệu Tuyết.” Nàng nói, “Ngươi chứ?”

“Triệu Đức Tam.”

“Triệu Đức Tam.” Triệu Tuyết đọc lại một lần, đột nhiên cười khanh khách nói: “Ta thế nào cảm giác tên ngươi y chang như tên thái giám trong phim a…”

“Thái giám?” Triệu Đức Tam kinh ngạc nhìn nàng, nhìn nàng vui vẻ cười như vậy, vì vậy cũng làm trò đùa nói: “Ngươi nói là tiểu Triệu tử chứ?”

“Đúng đúng đúng.” Triệu Tuyết cười hướng hắn gật đầu liên tục.

“Ngươi biết ta cùng thái giám có cái gì khác nhau sao?” Triệu Đức Tam quỷ tiếu hỏi.

Triệu Tuyết khinh bỉ liếc hắn, cong môi lên nói: “Ngươi thật là một sắc lang.”

“Là ngươi nói ta tên giống như thái giám mà.” Triệu Đức Tam vô tội nói.

“Có thể ta chưa nói ngươi người giống như thái giám, tiểu Triệu tử đồ lưu manh!” Triệu Tuyết lúc này cùng hắn đã quen thuộc, một chút cũng không chiếu cố mặt mũi hắn, liền cười nói.

Triệu Đức Tam sáp khoa đả ngộn nói: “Làm một cảnh sát nhân dân, ngươi lại đang bảo vệ một tên lưu manh, giải thích sao nha?”

“Triệu Đức Tam ngươi… Ngươi thật là nói năng ngọt xớt, ta không nói lại ngươi!” Triệu Tuyết bị hắn chọc tức nổi cáu.

Vì vậy Triệu Đức Tam mượn cơ hội đưa tay ra kéo cánh tay nàng nói: “Triệu Tuyết cảnh sát, sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ?”

Triệu Tuyết hất tay của hắn ra, có chút thở phì phò nói: “Bảo vệ ngươi thật không phải là một chuyện tệ, nhưng cùng ngươi nói chuyện phiếm cũng có thể làm cho ta tức chết rồi!”

“Đùa thôi, chớ coi là thật mà.”

“Ta vốn nóng tính, không cho phép giận ta.”

“Biết rồi.” Triệu Đức Tam mượn cơ hội hướng nàng ngồi cạnh, cơ hồ dán lên thân thể nàng. Một hương thơm đàn bà trên người nàng sộc lên lỗ mũi, cảm giác này thật là có điểm say lòng người, để cho hắn trong nháy mắt có chút ý đồ xấu xa, thật là muốn ôm vị mỹ nữ này vào lòng mà hành hạ.

Nhưng mà Triệu Đức Tam cảm thấy bất ngờ là, Triệu Tuyết rõ ràng phát hiện mình đang xích gần tới nàng, nhưng một chút phản ứng cũng không có, liếc hắn một cái, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Triệu Đức Tam, làm sao ngươi bị thương mà vợ ngươi cũng không tới thăm a?”

“Ta nào có vợ a, ta còn trẻ tuổi như vậy, lấy đâu ra vợ con a.” Triệu Đức Tam phản ứng có chút quá kịch liệt, thấy Triệu Tuyết nghiêng đầu qua kinh ngạc nhìn hắn, mới giãn cơ mặt ra tươi cười a a nói: “Ta không có vợ, ta năm nay mới hai mươi bốn, mới vừa đi làm một năm.”

“Nhìn ngươi dáng dấp thành thục như vậy, còn tưởng rằng ngươi kết hôn rồi cơ.”

“Coi như muốn kết hôn cũng không người nào nguyện ý cùng ta kết hôn nha.” Triệu Đức Tam giả vờ giả bộ đáng thương thở dài.

Triệu Tuyết bán tín bán nghi nhìn hắn nói: “Làm sao có thể, đơn vị của người cũng tốt như vậy, ngươi cũng rất được mắt, chắc có bạn gái mới đúng chứ?”

“Ai! Thật ra thì ngươi không biết, bình thời công việc quá bận rộn, thường xuyên phải đi vào trong mỏ than, cơ hội tiếp xúc với các cô gái không nhiều a.” Triệu Đức Tam thuận mồm nói nối, dùng vẻ mặt đáng thương liếc Triệu Tuyết tiếp tục nói: “Không dối gạt ngươi, tháng này ngươi là cô gái đầu tiên nói chuyện với ta.”

Triệu Tuyết thật đúng là bị hắn dùng kỹ năng nói dối lừa gạt, nói: “Vậy ngươi cũng thật là quá đáng thương, chúng ta trong đơn vị cũng đều là nam, cho nên ta cũng không giống như ngươi thảm tới mức đó, một tháng cũng không có nói chuyện với đàn bà.”

Nghe Triệu Tuyết nói như vậy, Triệu Đức Tam có chút tâm ý nguội lạnh, ủ rũ cúi đầu nói: “Vậy… Vậy nói như thế ngươi đã có đối tượng chứ?”

Ai ngờ Triệu Tuyết lắc đầu một cái nói: “Còn chưa có đâu, không muốn tìm một người chung ngành làm chồng.”

Triệu Đức Tam vốn là cảm thấy đã vô vọng, đột nhiên nghe nàng nói một chút, lại hứng thú, cười ha hả làm trò đùa nói: “Vậy ngươi xem ta như nào? Nếu không hai ta kết hợp đi.”

Hai người hàn huyên như vậy tới nửa đêm, cảm giác về nhau ngàng càng tốt, đến lúc trước khi ngủ thì đã trao đổi xong số điện thoại.

Triệu Đức Tam nửa đêm tỉnh giấc do cảm giác trên đùi của mình có thứ gì đè, thật nặng, ngồi dậy nhìn một cái mới phát hiện là mỹ nữ cảnh sát đang ngủ tựa đầu trên đùi mình. Hắn xoa xoa tóc mai, đang chuẩn bị đem Triệu Tuyết bế nàng lên giường mà nằm, nghỉ ngươi, lúc này điện thoại của mình rung lên mấy cái, thì thấy số lạ nhắn tin tới, trên màn ảnh hiện lên mấy chữ làm cho hắn kinh hồn: Tiểu tử thúi, muốn chỉnh ta, coi chừng!

Nhìn xong tin tức này, Triệu Đức Tam không kiềm chế được, sau lưng lạnh toát, da đầu tê dại, toàn thân mao cốt dựng đứng, trong kinh hoảng muốn đem Triệu Tuyết đánh thức, nhưng thời điểm đưa tay qua định đánh thức nàng thì phát hiện nàng ngủ rất say, dung mạo trắng nõn, lỗ mũi xinh xắn cao thật, lông mi đen, khóe mắt thon dài, biểu tình ảm đạm, dáng vẻ rất là xinh đẹp động lòng người, không kiềm được trong lòng mềm nhũn, liền kêu nàng đi ngủ, không quấy rầy nàng.

Triệu Tuyết mặc dù dáng dấp xinh đẹp linh động thoát tục, nhưng trên người khoác bộ đồ cảnh phục khiến cho Triệu Đức Tam cảm thấy bình tĩnh không ít. Hơn nữa, Dư Phó thị trưởng cũng biết mình bị Cao Hổ Sinh đánh lén, bây giờ đã để ý tên này dám ở trên đầu thái tuế động thủ, thử xem hắn có bao nhiêu lá gan.

Nghĩ tới những thứ này Triệu Đức Tam không sợ, ngược lại có chút khiêu khích trả lời cái số xa lạ mấy chữ: Muốn chơi ta! Cẩn thận bị ta làm thịt!

Chương trước Chương tiếp
Loading...