Triệu Đức Tam

Chương 167



Phần 167

Nhưng vì hôm nay là cuối tuần, có lẽ Tô Tinh không đi làm, cho nên Triệu Đức Tam gọi điện thoại cho Tô Tinh, Tô Tinh trả lời điện thoại sau khi đổ chuông hai lần, nhẹ giọng than nhẹ một tiếng: “Tiểu Triệu, ngươi nghĩ như thế nào lại gọi cho ta? Ta tưởng ngươi quên Tô Tỷ rồi.”

Triệu Đức Tam ngọt ngào cười nói: “Tô tỷ xem ngươi nói cái gì kìa, ta làm sao có thể quên ngươi? Hôm nay không phải ta đến tỉnh để gặp ngươi đây.”

Tô Tinh kinh ngạc: “Ngươi đến tỉnh? Ngươi ở nơi nào?”

“Tô Tỷ ngươi ở đâu? Ta đi thẳng tới đó, kẻo Tô tỷ có hẹn chỗ khác.”

Không chút nghĩ ngợi, Tô Tinh nói thẳng: “Ta ở nhà.”

“Tô Tỷ, ta không biết nhà ngươi ở đâu? Ngươi nhắn tin cho ta, ta đi taxi đến đó được không?” Triệu Đức Tam cũng muốn đến nhà của Tô Tinh để xem nhà của Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy. Điều đó là vì cái gì, vì hắn luôn quan tâm nhiều đến cuộc sống riêng tư của các nhà lãnh đạo chính phủ.

“Ngươi tới nhà ta à?” Tô Tinh hỏi, có vẻ lo lắng.

“Tại sao? Tô tỷ còn có người khác, ngươi không rủ ta đi sao?” Triệu Đức Tam cố ý hỏi, Tô Tình lập tức phủ nhận: “Không, không có, vậy thì… OK, để ta gửi tin nhắn cho ngươi.” “Ngươi hãy bắt taxi đi, ta sẽ đợi ngươi ở nhà.”

Cúp điện thoại xong, Triệu Đức Tam nhận được tin nhắn của Tô Tinh, trong đó Tô Tinh viết địa chỉ cư trú.

Từ cái tên địa chỉ Triệu Đức Tam đến nơi Tô Tinh ở, hắn có thể cảm nhận được hẳn là một dân cư cao cấp, hắn mỉm cười, đón xe ở cửa khách sạn, thẳng đến “Vườn La Mã” nơi ở của Tô Tinh.

Xe chạy ra khỏi thành phố, đến cổng một khu dân cư cao cấp ở ngoại ô, người lái xe nói. Sau khi xuống xe, Triệu Đức Tam đứng ở cổng khu dân cư nhìn kỹ, đây là một quần thể gồm những ngôi nhà cao cấp, có non bộ và nước chảy, đồi cỏ xanh mướt, có thể nói là đẹp như tranh vẽ.

Nhân viên bảo vệ chặn hắn ở cổng khu nhà, sau khi hắn báo tên Tô Tinh, bảo vệ lập tức nhiệt tình chỉ cho hắn rằng ngôi nhà bên cạnh hòn non bộ là nhà của Tô Tinh.

Đã lâu rồi hắn không gặp Tô Tịnh, nhất là khi cô ấy là một vị quan lớn như vậy, khi Triệu Đức Tam dần dần đến gần nhà cô, hắn cảm thấy hơi lo lắng, hắn đến trước cửa của ngôi nhà gỗ cao cấp đầy phong cách này, rồi một lúc rồi mới đưa tay ra. Chuông cửa vang lên.

Một lúc sau, giọng nói của Tô Tinh vang lên trong hệ thống kiểm soát ra vào ngôi nhà: “Là ai?”

“Tô Tỷ, là ta, Tiểu Triệu.” Triệu Đức Tam vừa nói vừa sờ sờ tóc, thu gọn quần áo, cửa chậm rãi mở ra có tiếng cọt kẹt, Tô Tinh trông vẫn trắng nõn mịn màng. Khuôn mặt cô hiện ra trước mặt hắn, vết chân chim nơi khóe mắt kéo theo khi cô cười, khiến khuôn mặt xinh đẹp càng thêm quyến rũ, đặc biệt là đôi môi mỏng đỏ mọng nở nụ cười nhẹ, có chút gì đó duyên dáng, quyến rũ và ngọt ngào.

“Vào đi.” Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tô Tình khẽ mở, đôi mắt sáng ngời cùng hàm răng thật quyến rũ, xoay người đi về phía phòng khách.

Triệu Đức Tam phát hiện Tô Tịnh vốn dĩ đang mặc một bộ đồ ngủ bằng sa tanh màu trắng kem, bộ đồ ngủ rất ngắn, chỉ hơi buông thõng trên đầu gối, một đôi bắp chân như tuyết dưới bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại đặc biệt xinh đẹp vào thời điểm cô xoay người. Triệu Đức Tam ngẩn ra một chút, hắn thậm chí không dám tin vào mắt mình, như không nhìn thấy cặp mông trắng như tuyết kia, hồng hào đầy đặn mang quần lót.

Nó như thể là…

Triệu Đức Tam có chút mơ mộng, nhìn thẳng Tô Tinh bóng lưng gợi cảm, tựa hồ có chút ngẩn người.

Tô Tinh mới một mình đi về phía phòng khách, đi mấy bước liền không nghe thấy Triệu Đức Tam đi theo bước chân mình, quay đầu lại thấy hắn ngẩn người, vì vậy cười hỏi: “Tiểu Triệu, sao ngươi lại thất thần, đóng cửa đi vào đi”.

Triệu Đức Tam lúc này mới hoàn hồn lại, cười có chút ngượng ngùng, đóng cửa đi về phía trước, đi theo Tô Tinh vào phòng khách ngồi xuống, vừa nhìn xung quanh vừa nhìn phòng khách như cung điện nguy nga của nhà Tô Tinh, hỏi: “Tô Tỷ, chỉ mình ngươi ở nhà này à?”

Tô Tình thần bí nói: “Còn có một người đàn ông.”

“Hả?” Triệu Đức Tam kinh ngạc nhìn xung quanh.

“Đừng nhìn nữa, ta đang nói là ngươi a.” Tô Tình cười, “Uống cái gì không?”

“Cái gì cũng được.” Triệu Đức Tam cười.

Vì vậy Tô Tinh đi tới góc phòng khách bưng ly cà phê cho hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn chằm chằm hỏi: “Sao hôm nay ngươi đột nhiên lên tỉnh? Có phải là đi họp hay không?”

“Ta không phải đang nói tới đặc biệt xem Tô tỷ sao.” Triệu Đức Tam uống một ngụm cà phê, trực tiếp nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt của người khác giới đối diện như vậy, dễ nổi lên tia lửa tình. Tại đây, bởi vì mối quan hệ phi thường giữa họ, ngọn lửa tình lại bùng lên, nhanh chóng làm bùng cháy trái tim dễ kích động của Triệu Đức Tam. Hắn nhấp một ngụm cà phê và nhấm nháp trong miệng. Cảm giác như được ngậm *** của nữ nhân trong miệng khiến hắn không nhịn được chậm rãi nuốt xuống cà phê mềm mượt, hai tay cầm cái chén, ngứa ngáy liếm láp, trực tiếp nhìn Tô Tinh nóng rực.

Tô Tinh không có đeo kính gọng vàng ở nhà, một đôi mắt ướt át mảnh mai sáng ngời, nửa con mắt đa cảm thoáng hiện lên một tia mờ mịt, vươn một bàn tay mảnh khảnh, cầm lấy chiếc cốc trong tay đặt ở trên bàn, sau đó nhẹ nhàng cầm lên. Bàn tay của hắn.

“Tô Tỷ, tay của ngươi nóng quá.” Triệu Đức Tam hưng phấn nói.

Tô Tinh hai má hơi ửng đỏ, bộ dáng càng thêm quyến rũ, vừa cười thất thường vừa bối rối chuyển mình, quay mặt lại, dùng ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Triệu Đức Tam.

Cơ thể cô toát ra hương thơm quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng sữa nhàn nhạt mở ra một đường viền nơi cổ áo, lộ ra một mảnh da thịt còn mềm mại hơn so với đồ ngủ.

Người đàn ông nào có thể cầm lòng trước một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ, chưa kể đến Triệu Đức Tam đầy máu lửa, trái tim bốc đồng hoàn toàn bị kích động, lúc hưng phấn hắn ôm lấy Tô Tinh, đưa miệng lên gốc tai trắng nõn mềm mại trên người cô.

Tô Tinh thân thể như không còn xương, bị ôm lấy mềm mại co lại vào trong vòng tay rộng lớn của hắn, khẽ nheo mắt nâng cằm nhọn lên, vừa vặn vẹo cổ, từ sâu trong cổ họng thở ra một hơi thoải mái rồi dụi tai vào nhau.

Triệu Đức Tam vừa hôn lên đùi non mịn màng của cô vừa đưa tay vuốt ve phần đùi mịn màng của cô, gò má Tô Tinh dần trở nên ửng hồng, cô vừa vặn cổ nâng ngực vừa nắm lấy tay hắn di chuyển theo ý mình từ từ trượt lên trên đùi.

“Cục cưng, ngươi không nhớ ta sao?” Tô Tình đưa tay hướng về phía dưới đùi thở gấp.

“Đúng, ta muốn chết Tô tỷ ngươi.”

“Cúi xuống, hôn meomeo của ta đi.”

Tô Tinh nhẹ nhàng kéo dây áo ngủ, sa tanh trắng sữa mềm mại mịn màng chậm rãi tuột ra, bờ vai lộ ra một nửa, một đôi meomeo hoa sen trắng noãn đột nhiên nảy ra, cao ngất dưới cằm Triệu Đức Tam, sau đó ôm lấy hắn. Cúi cổ xuống, hắn di chuyển miệng của mình đến cặp meomeo của cô.

Băng tuyết da thịt, trắng như ngọc, cao ngất thẳng tắp, toàn bộ đỉnh ngọc toát ra hơi thở ấm áp, miệng hắn mở thật lớn không thể chờ đợi ngậm mút meomeo bất quá há to miệng nhất cũng chỉ có thể chứa được ba phần. Một phần ba trái đầu lưỡi tại dâm thủy táo tàu, Tô Tinh thở ra như vạn năm đói khát từ trong lỗ mũi và cổ họng, một tay đưa tới Triệu Đức Tam nơi ở giữa hai chân mà bấu lấy cậu nhỏ của hắn khiến nó không thể bỏ xuống để sờ và chơi.

Cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, thân thể nóng như lửa đốt, trái tim như bị kim đâm vào nhẹ nhàng, kích động thả lỏng cổ, đưa tay kia chậm rãi dọc theo vạt áo ngủ. Đi lên, nhẹ nhàng chà xát ở trung tâm của đôi dép lụa họa tiết da báo, thở ra một hơi lớn hơn.

Lừa gạt Triệu Đức Tam cậu nhỏ, đưa tay đặt ở trên đầu cậu nhẹ nhàng đè xuống, rên rỉ nói: “Cục cưng, đi xuống hôn.”

Miệng Triệu Đức Tam ẩm ướt trên đôi gò ngực đàn hồi của cô trong chốc lát, sau đó chậm rãi trượt miệng xuống phía dưới, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp xuống thân thể, bôi ướt cho vùng bụng mịn màng của cô. Đến chỗ bụng dưới, để lại từng tấc da thịt của cô bằng nước bọt của chính mình, làm cho cơ thể cô uốn éo lên xuống dưới đầu lưỡi của hắn, phát ra tiếng rên rỉ thoải mái sâu sắc từ trong lỗ mũi.

Dưới bụng dưới là rừng rậm rậm rạp, đám lông đen nhánh như cỏ sau mưa còn vương chút sương, cánh hoa hồng đã mở ra nhị hoa, lộ ra màu đỏ mọng nước, thành nhị càng đỏ nhiều hơn khẽ vặn vẹo.

Che miệng lại, một cái lưỡi to lớn bắt đầu mạnh mẽ khuấy động trong đó, “Ư…” Tô Tinh kêu lên một tiếng dễ chịu, khẽ cắn môi mỏng, khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt thoải mái say mê. “Liếm hột le… ư… nhẹ hơn…”

Nghe thấy tiếng “ừm” dễ chịu của Tô Tinh, Triệu Đức Tam cố ý dừng lại, hỏi: “Tô Tỷ, ta làm đau ngươi?”

“Không… tiếp tục… thoải mái…”

Tô Tinh dùng tay nhẹ nhàng ấn đầu hắn dưới người cô, dựa vào sô pha vừa hưởng thụ sung sướng, vừa nâng chân ôm cổ ngươi, dùng tay xoay chiếc thắt lưng hẹp của chiếc quần da báo sang một bên. Khẽ kéo một cái, hơi vặn vẹo cái eo mềm mại, mặc cho bọn họ dựa vào trên sô pha, một đôi vú đầy đặn cao thẳng tắp bởi vì thể chất và tinh thần thoải mái, không có rủ xuống mà đứng phập phồng trên ngực.

Triệu Đức Tam tiếp tục hôn bên dưới cô bảy tám phút mới cảm thấy thỏa mãn, cô muốn làm bước tiếp theo, bỏ chân ra khỏi vai hắn, xoay người nằm trên ghế sô pha, đẩy làn da mềm mại đầy đặn của cô lên. Mông hồng, không nhịn được nói: “Cục cưng, mau đẩy vào đi, không chịu được nữa, ta muốn cậu nhỏ ngươi đi vào.”

Triệu Đức Tam đứng dậy cởi thắt lưng, lấy ra cậu nhỏ sưng tấy, một tay cầm thắt lưng, một tay kéo thắt lưng ra, nhắm ngay lỗ huyệt chảy nước ở giữa quần da báo. Cậu nhỏ chui vào mà không hề gặp cản trở.

“Ư.” Tô Tinh cắn chặt môi mỏng kêu lên một tiếng thoải mái, một tay dựa vào lưng ghế sô pha, một tay bắt đầu xoa nắn Mimi đang nũng nịu trên ngực, “Cục cưng… Ta rất nhớ ngươi… Làm mạnh lên.”

“Tô Tỷ, ta sợ là làm đau ngươi.”

“Không sao… ờ… chỉ cần cục cưng thích là được… ta thoải mái lắm…”

Tiếng thịt va vào côn thịt kêu lộp bộp, vang vọng trong phòng khách của cô, thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ của Tô Tinh.

Bạn đang đọc truyện Triệu Đức Tam tại nguồn: http://truyen3x.xyz/trieu-duc-tam/

Sau khi làm tình xong, Tô Tinh nằm xuống sô pha thở hổn hển mãn nguyện, nghỉ ngơi, đợi hơi thở dịu lại mới nói: “Đi tắm rửa nào.”

Bạn đang đọc truyện Triệu Đức Tam tại nguồn: http://truyen3x.xyz/trieu-duc-tam/

Bởi vì điều hòa trung tâm trong phòng khách bật, Triệu Đức Tam không khỏi đổ mồ hôi, nói: “Tô Tỷ, ngươi tắm rửa trước đi.”

“Ta đi tắm. Ngươi ngồi phòng khách một lát đi.” Tô Tinh nói xong đứng dậy, trần như nhộng đi vào phòng tắm, một lúc sau, Triệu Đức Tam nghe thấy tiếng nước ào ạt. Ngồi trong phòng khách được một lúc thì hắn đứng dậy đi vào phòng tắm nhìn cô đang tắm qua lớp kính mờ, phòng tắm đầy sương trắng như sữa cuộn lấy cô bên trong, dâm thủy thấp thoáng trong làn hơi nước trắng đục đặc quánh.

Một lúc sau, Tô Tinh tắm xong, quấn một chiếc áo choàng tắm màu hồng nhạt đi ra ngoài, uốn mình cuộn tóc thành một búi sau đầu, sắc mặt trắng hồng, giống như một phi tần từ trong bồn tắm, tươi tắn dễ chịu, sáng sủa long lanh.

Lại ngồi trong phòng khách, Tô Tinh quan tâm hỏi Triệu Đức Tam tình hình hiện tại, cô nghe được em họ Tô Tĩnh than thở với chính mình về việc Triệu Đức Tam làm quyền trưởng phòng an ninh của Cục than thành phố Du Dương. Triệu Đức Tam nghe mà không có bất mãn một chút nào, càng là mừng rỡ.

Trong khi hai người đang nói chuyện, Triệu Tuyết nhắn cho anh một tin nhắn hỏi khi nào anh quay lại, Triệu Đức Tam lấy cớ vào nhà vệ sinh và gửi lại tin nhắn cho cô trong phòng tắm, bảo cô đừng chạy lung tung chờ anh về.

Lúc này đã là buổi tối, và ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn từ cửa sổ mái vòm tràn vào, nhuộm phòng khách thành một màu đỏ cam. Thấy sắc trời sắp khuya, Triệu Đức Tam nói: “Tô Tỷ, ngươi có biết ở tỉnh lỵ có chợ đêm ở đâu không?”

“Làm sao vậy?” Tô Tinh khó hiểu hỏi.

“Ồ, nghe nói đồ nướng ở chợ đêm tỉnh cũng ngon, muốn ăn thử.”

Tô Tình xấu hổ nói: “Tiểu Triệu, nhưng tối nay ta có tiệc. Lãnh đạo tỉnh tổ chức sinh nhật, ta phải đi qua.”

Triệu Đức Tam nghe xong cũng không phải ngoài ý muốn, vừa nếm thử một món ăn vừa hỏi chợ đêm ở đâu, để cùng Triệu Tuyết đi tìm Triệu Quý Bình thay vì Tô Tinh làm vướng bận. Vì vậy hắn có vẻ hơi tiếc nuối nói: “Chuyện đó… không sao đâu, một mình ta thử đi, khi nào Tô tỷ có thời gian thì đi cùng nhau.”

Không nghĩ tới, Tô Tinh cười nói: “Không sao. Đối với chợ đêm ở tỉnh lỵ, chỉ có hai nơi, trên đường Tân Hà và đường Hỗ Trợ. Anh nói với tài xế là họ biết.”

Nghe được tin tức, Triệu Đức Tam nhấc đồng hồ đeo tay lên nhìn rồi nói: “Ồ, Tô Tỷ, đã gần bảy giờ rồi. Ngươi còn có việc bận, cho nên ta đi bây giờ nhé?”

Tô Tình nhìn lên đồng hồ treo tường trong phòng khách nói: “Vậy được rồi, Tiểu Triệu, anh đi trước đi. Buổi tối anh về sớm sẽ gọi cho em.”

Vì vậy Triệu Đức Tam đang rời đi, Tô Tinh tiễn hắn tới cửa phòng khách, vừa mở cửa Triệu Đức Tam đã thấy cách cổng khu nhà không xa, thấy hai thanh niên đi theo dõi lại nhìn trộm vào nên Triệu Đức Tam đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền quay sang Tô Tinh nói: “Tô Tỷ, nhà ngươi có cửa sau không?”

“Ừ, có chuyện gì sao?” Tô Tình bối rối nhìn hắn.

“Tô Tỷ, ta nghĩ tốt hơn là ta nên đi qua cửa sau, nếu để ai biết ta đến nhà của ngươi thì ta sợ sẽ không tốt cho ngươi.”

Tô Tinh cười nói: “Ngươi cũng rất cẩn thận, đi theo ta.” Dẫn hắn đi vào góc phòng khách, mở một cánh cửa nhỏ, chỉ vào phía xa nói: “Từ cửa đó đi ra ngoài khu nhà.”

“Vậy thì Tô Tỷ, ta đi trước.”

Tô Tinh dựa vào cửa vẫy tay với hắn, nhìn bóng lưng Triệu Đức Tam khuất vào phía xa mới đóng cửa đi vào.

Ra khỏi nhà của Tô Tinh, Triệu Đức Tam dừng xe, đi thẳng đến khách sạn nơi Triệu Tuyết ở.

Trở lại cửa phòng, Triệu Đức Tam lúc đi còn mang theo thẻ phòng, quẹt thẻ mở cửa phòng không gõ cửa, vừa bước vào liền phát hiện trong phòng trống rỗng, liền hoảng sợ, Triệu Tuyết đi đâu rồi?

Triệu Đức Tam hiểu ra khi nhìn thấy cảnh sát mặc đồng phục và một bộ quần áo lót màu đen nằm úp sấp trên giường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giả vờ tìm Triệu Tuyết, bước vào phòng tắm vừa đẩy cửa ra vừa gọi tên cô.

Vì Triệu Đức Tam mang theo thẻ phòng khi đi ra ngoài, nên khi tắm Triệu Tuyết chỉ có thể dùng nước lạnh (do hệ thống bình nóng lạnh khách sạn cần thẻ để kích hoạt), trong phòng tắm không có hơi nước, cái l** sáng ngời như ngọc của cô phơi bày trước mặt Triệu Đức Tam không chút che đậy.

Triệu Đức Tam, hắn đã hối hận vì đã không nhìn thấy ngọc thể của Triệu Tuyết trong bộ đồng phục cảnh sát tối hôm trước, ngay lúc mở cửa đã mừng rơn.

Cao chót vót, thẳng tắp, trắng nõn và mềm mại và đầy đặn, phần đỉnh của nhũ hoa nhô cao được điểm xuyết bởi một núm hoa nhỏ màu hồng, đó là meomeo mềm mại có thể bị nhúm ra khỏi nước. Thật là đẹp, thậm chí không từ ngữ nào có thể diễn tả được cặp vú đẹp tuyệt vời này. Hắn chỉ có thể thầm kinh ngạc trước thân hình tuyệt mỹ của nữ cảnh sát. Nó khiến hắn ta như ngẩn ngơ một lúc, rồi hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể mang vẻ đẹp gợi cảm và quyến rũ trước mặt mình sau đó từ từ nuốt nước bọt.

Khoảnh khắc cửa mở ra, Triệu Tuyết hoảng sợ hét lên “A”, nhanh chóng kẹp chặt đôi chân mảnh mai của mình, dùng cánh tay ngọc bảo vệ ánh xuân trước ngực, một tay móc chiếc khăn tắm trên giá xuống, tay còn lại kéo chiếc khăn tắm ra khỏi giá đỡ. Ngay lúc đó, Triệu Đức Tam đã hoàn toàn nhìn thấy thân thể của cô.

Thấy Triệu Đức Tam đang chảy nước miếng, Triệu Tuyết đã hoảng sợ, vừa kéo khăn tắm quấn quanh thân ngọc bích vừa xấu hổ mắng: “Nhìn cái gì vậy? Mau kéo cửa đi ra ngoài đi!”

Triệu Đức Tam sau đó có chút miễn cưỡng đóng cửa lại đi ra ngoài, ngồi trong phòng khách châm thuốc, liếc xéo chiếc áo lót và quần lót màu đen nằm trên giường, vừa hút thuốc vừa hồi tưởng cảnh tượng vừa thấy.

Một lúc sau, Triệu Tuyết từ trong phòng tắm quấn khăn tắm đi ra, nước da có chút hồng hào, lộ ra vẻ xấu hổ, cô liếc mắt nhìn hắn, sau đó cúi đầu đi tới bên giường, nói nhỏ: “Triệu Đức Tam, ngươi xoay người đi! Ta cần mặc quần áo!”

“Ồ” Triệu Đức Tam ngoan ngoãn đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

Triệu Tuyết nhìn Triệu Đức Tam thành thật đứng quay lưng về phía mình, liền cởi khăn tắm, lại nói: “Không được nhìn lén! Ta đã bảo ngươi xoay người đi, ngươi lại xoay người nhìn!”

“Còn nhìn trộm cái gì nữa? Vừa rồi ta nhìn thấy hết thảy.” Triệu Đức Tam nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói.

Triệu Tuyết nhìn chằm chằm tức giận nói: “Triệu Đức Tam, ngươi!” Tức giận kéo khăn tắm xuống, nhanh chóng cầm lấy chiếc áo lót ren màu đen trên giường mặc vào người rồi cài cúc, nhanh chóng mặc áo lót lên.

Triệu Đức Tam từ khóe mắt liếc nhìn Triệu Tuyết đang mặc đồ, biết nàng chưa mặc áo khoác, quần dài, hắn cố ý hỏi: “Ngươi mặc xong chưa? Ta xoay người lại nha.”

Triệu Tuyết vội vàng túm lấy quân phục cảnh sát che thân nói: “Còn chưa! Đừng quay lại!” Vừa nói vừa nhanh chóng mặc áo khoác, cài cúc một cái, vén quần lên hai chân thon dài trắng như ngọc. Đưa tay vào mặc vào, thắt lại thắt lưng nói: “Được rồi, ngươi xoay lại đi.”

Triệu Đức Tam quay đầu lại, thấy cô đã mặc quần áo chỉnh tề, liền đi về phía cô cười ma mị nói: “Thân thể của ngươi thật đẹp.”

Cô gái nào mà không thích người khác khen mình có dáng đẹp, nhưng Triệu Tuyết là cảnh sát, trong xương vẫn có cái gì đó khác với những người phụ nữ khác, đỏ mặt cau mày nói: “Vừa rồi ai cho ngươi vào mà lại không gõ cửa!”

Triệu Đức Tam hồn nhiên đi tới gần cô nói: “Vừa vào đã không thấy cô, còn tưởng rằng cô bị bắt cóc. Làm sao tôi biết cô đang tắm bên trong!”

Vì anh chàng này quan tâm đến bản thân mà lao vào phòng tắm nhất thời vừa nóng nảy vừa liều lĩnh nên Triệu Tuyết cũng không tức giận nữa, hỏi ngắn gọn: “Ngươi đi đâu cả buổi chiều vậy? Có tin tức bác Triệu của ta không?”

Nghe về vấn đề này, Triệu Đức Tam nói: “Ồ, không phải ngươi nói Triệu Quý Bình đang ở chợ đêm sao? Chỉ có hai nơi trong thành phố tỉnh là có chợ đêm, một là trên đường Tân Hà và một là trên đường Hỗ Trợ.”

“Vậy thì mau tìm đi?” Triệu Tuyết lo lắng nói.

“Được rồi, ghé qua chợ đêm ăn đồ nướng đi. Đã lâu không ăn đồ nướng.”

Khi cô ra khỏi khách sạn, Triệu Đức Tam cảnh giác hơn, bảo Triệu Tuyết ra khỏi sảnh trước, anh nhìn quanh lối vào khách sạn thấy không có ai đi theo nên để cô ra ngoài và lên xe. Đi thẳng đến đường Tân Hà.

Họ tìm kiếm đường Tân Hà, nhưng hơi thất vọng, không tìm thấy Triệu Quý Bình, họ không quan tâm đến việc ăn uống lắm, vì vậy thai người đi thẳng đến đường Hỗ Trợ, đi một đầu đến bên kia của chợ đêm và quan sát.

Cuối cùng, khi cả hai cảm thấy không còn hy vọng, Triệu Tuyết bất ngờ tìm thấy Triệu Quý Bình đang nướng thịt nướng ở lối vào của một quán ăn nhanh, Triệu Tuyết ngạc nhiên kéo cánh tay Triệu Đức Tam và vui mừng nói: “Ta tìm được rồi.”

“Ở đâu?” Triệu Đức Tam vội vàng hỏi.

“Chỗ kia.” Triệu Tuyết chỉ vào trong quán nọ, kéo Triệu Đức Tam chạy thẳng đến chỗ Triệu Quý Bình.

“Ngồi vào trong đi, ăn gì?” Triệu Quý Bình hăng hái nói, cúi đầu vừa lật xiên thịt trên lửa than.

Triệu Tuyết gọi “Bác Triệu”. Triệu Quý Bình ngẩng đầu, khẽ cau mày hỏi: “Là ngươi… thật sao?”

“Bác Triệu, cháu là Tiểu Tuyết, bác không nhớ cháu à?” Triệu Tuyết vui mừng nói.

Mái tóc trước mặt hơi bạc, nhưng người đàn ông có khí chất phi thường trầm ngâm trong chốc lát, vui mừng nói: “Tiểu Tuyết, Triệu Tuyết.”

“Vâng, bác Triệu.”

“Ngươi đã trưởng thành như vậy?” Triệu Quý Bình vui vẻ nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Làm cảnh sát à?

Triệu Tuyết gật đầu: “Vâng.”

Triệu Quý Bình bỗng nhiên vẻ mặt lo lắng nói: “Ngươi như thế nào cũng là cảnh sát, hả!”

“Bác Triệu, chúng ta có thể tìm một chỗ để trò chuyện vui vẻ được không? Hôm nay cháu đặc biệt đến gặp bác và có chuyện muốn nói với bác.”

“Được rồi.” Triệu Quý Bình nói, dẫn họ vào quán, lên phòng trên lầu hai, kéo ghế cho họ ngồi xuống, xúc động nói: “Này, không ngờ. Tiểu Tuyết, con đã trưởng thành rất nhiều, khi nhìn thấy con, bác lại nghĩ đến bố của con. Bác thấy rất có lỗi trong suốt những năm qua, nếu không có ông ấy đứng ra bảo vệ con thì con sẽ không gặp phải chuyện đó. Con cũng nhớ đến danh tiếng như vậy. Ta cảm thấy thật tội lỗi…”

“Bác Triệu, hôm nay cháu đến với bác là vì chuyện này. Mong bác có thể ra mặt giải oan cho cha cháu, đưa Cao Hổ Sinh và Mã Đăng Khoa ra trước công lý.”

“Ta?” Triệu Quý Bình hỏi ngược lại, rồi bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tiểu Tuyết, bây giờ ngươi là cảnh sát. Ngươi cũng biết đằng sau vụ việc đó là Mã Đăng Khoa, Cục trưởng Cục Công an quận Tân Hà. Chúng ta có thể làm gì chứ?”

“Bác Triệu, đừng nản lòng. Nếu hôm nay Tiểu Tuyết có thể đến gặp bác, có nghĩa là mọi chuyện đã có thể xoay chuyển tình thế.” Triệu Đức Tam nóng lòng xen vào.

“Vâng, bác Triệu, chúng cháu đến với bác là vì mọi chuyện đã xoay chuyển.” Triệu Tuyết bồi theo.

Triệu Quý Bình nhìn hai người bọn họ nói: “Các ngươi nói cái gì?”

Triệu Đức Tam đang định nói cho hắn biết Phó thị trưởng đã can thiệp, Triệu Tuyết đã sốt sắng chạy tới nói: “Bác Triệu, Phó thị trưởng Du Dương đã biết chuyện này, ông ấy muốn xử lý việc này đến cuối cùng.”

“Hừ, dù sao trước đây ta cũng là ông chủ mỏ than, các lãnh đạo bên trên toàn nói một đằng làm một nẻo. Hơn nữa Cao Hổ Sinh có thế lực, lại có quan chức lớn như vậy trong bộ máy công an hỗ trợ. Quá khó khăn.” Quý Bình cười gượng nói, có vẻ như không còn hy vọng gì vào chuyện này, vẻ mặt chán nản.

Chương trước Chương tiếp
Loading...