Triệu Đức Tam
Chương 30
Vội vã trở lại trong phòng làm việc thừa dịp Vương An Quốc còn chưa có trở lại, hắn tựa ở trên ghế nghỉ ngơi một chút, lại muốn quay lén thêm buổi chiều hy vọng có thêm cảnh sắc xuân quang, hắn luống cuống tay chân bò lên trên cái bàn, cực nhanh giấu kín cái máy quay phim, rồi nhảy xuống cái bàn vừa ngồi xuống thì cửa văn phòng đẩy ra, chỉ thấy Vương An Quốc lại là ánh mắt phiêu hốt, có chút đung đưa hai chân trái phải say say đi vào.
Triệu Đức Tam giật mình hốt hoảng, cũng may mắn tay hắn nhanh, bằng không thì lão khốn kiếp này phát hiện thì thê thảm rồi.
Hắn liền vội vàng đứng lên tới đở Vương An Quốc, giả mù sa mưa quan tâm nói:
– Lãnh đạo, ông chậm một chút.
Vương An Quốc đặt mông ở trên ghế sa lon ngồi xuống, vẻ mặt vẫn còn lò đờ.
Triệu Đức Tam pha trà, bưng một chén trà nóng đi qua nói:
– Lãnh đạo, xin mời ông uống chút nước trà.
Vương An Quốc nhấp một ngụm trà nước, rồi đưa chén cho Triệu Đức Tam khoát khoát tay, nói:
– Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.
Triệu Đức Tam cười lấy lòng, thối lui ra khỏi phòng nghỉ Vương An Quốc, thuận tay gài cửa lại, có chút mất mác, đoán chừng ông ta say như vậy thì máy quy phim len chiều nay thất thu rồi, xem ra buổi nay sẽ không có cái gì kích tình để diễn, nhưng máy quay phim đã đặt vào chỗ, chỉ có thể đợi đến lúc tan tầm, Vương An Quốc rời đi thì mới có thể lấy xuống.
Triệu Đức Tam đã quá sớm mất hy vọng, không quá 10 phút, cách qua cánh cửa hắn nghe Vương An Quốc ở bên trong gọi điện thoại:
– Tiểu Văn ở phòng tài vụ phải không? À… đến phòng làm việc của tôi đi, có chút việc muốn hỏi cô một chút, ừ… nhanh lên nhé.
Triệu Đức Tam nghe Vương An Quốc gọi cú điện thoại này, liền mừng thầm, xem ra Vương An Quốc một khi uống say thì không thể thiếu phụ nữ, ông ta lớn tuổi như vậy, tinh lực thịnh vượng kinh người, buổi sáng vừa kêu Trương Hiểu Yến đi vào hành quyết qua, buổi chiều lại đổi thành một người khác tên là Tiểu Văn nào đó đấy.
Bản lĩnh đàn ông của Vương An Quốc không biết là như thế nào, Triệu Đức Tam chỉ có thể đợi tối về xem kỹ lại những thước phim quay lén tươi đẹp mới có thể kết luận, nhưng lão già chết tiệt này ánh mắt thật là không tệ, những người phụ nữ bị ông ta hành quyết, trước mắt hắn biết thì có Mã Lan và Trương Hiểu Yến, hai người đều có tư sắc xinh đẹp riêng biệt.
Cho nên Triệu Đức Tam rất chờ mong cô gái gọi là Tiểu Văn ở phòng tài vụ nhan sắc sẽ như thế nào, đoán chừng chắc cũng rất là trẻ trung…
Triệu Đức Tam nóng lòng chờ mong Tiểu Văn này tới nhanh lên, không nháy mắt cứ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, đã qua hơn 15 phút thì có tiếng gỏ cửa.
Triệu Đức Tam mừng như điên chạy tới mở cửa, chỉ thấy một mỹ nữ tuyệt sắc đang đứng, làn da tuyết trắng, đôi mắt như nước trong veo, lông mi dài, đôi bầu vú kiêu ngạo vừa lớn lại rất vun cao, so với Trương Hiểu Yến còn phải no đủ hơn, khuyết điểm duy nhất chính là chiều cao có chút thấp, mang đôi giày cao gót nhiều lắm cũng mới vừa tầm 1, 60 m.
Cô gái gọi là Tiểu Văn gặp Triệu Đức Tam nhìn mình không nháy mắt nên có chút ngượng ngùng, rũ mắt xuống, dùng lời nhỏ nhẹ hỏi:
– Anh chính là thư ký của phó cục trưởng Vương, Đức Tam phải không?
Triệu Đức Tam vội mỉm cười nói:
– Vâng… đúng là tôi.
Mỹ nữ tự giới thiệu nói:
– Tôi là Văn Thiến ở phòng tài vụ, phó cục trưởng Vương có ở đây không? Ông ấy mới gọi tôi tới đây.
Triệu Đức Tam nhường qua một con đường, nói:
– Phó cục trưởng Vương ở bên trong đấy, cô mau vào đi thôi.
Văn Thiến nhìn hắn mỉm cười, rồi đi thẳng qua, nhẹ khẽ gõ cửa phòng Vương An Quốc hai cái, liền nghe bên trong tiếng của Vương An Quốc:
– Tiểu Văn đấy hả? Còn gõ cửa làm gì, cứ trực tiếp đi vào là được rồi.
Văn Thiến nhẹ đẩy cửa ra đi vào, cửa phòng lập tức liền đóng lại, Triệu Đức Tam trong lòng âm thầm đau lòng, mẹ kiếp! Lại một mỹ nhân bị Vương bát đản giày xéo rồi!
Triệu Đức Tam lấy tấm bảng “… không quấy rầy” treo lên, hắn đi đến cuối hành lang, ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn xem lá rụng tung bay trước sân lớn của cục khoáng sản than đá, đốt điếu thuốc, khoan thai hút khói.
Mới hút được nữa điếu thuốc, đột nhiên hán nhìn thấy Trương Hiểu Yến bưng giỏ rác dưới lầu một đi ra, hướng về thùng rác đi đến, hắn liền lấy điện thoại di động ra, nhắn cho cô một tin: “Mỹ nữ, nhìn về cửa sổ lầu hai xem.”
Trương Hiểu Yến đang đổ rác, lấy điện thoại ra nhìn thấy là do Triệu Đức Tam gởi tới tin nhắn, có chút khẩn trương, nghĩ thầm thằng này muốn làm gì? Theo tin nhắn nhìn lên cửa sổ lầu hai xem xét, Triệu Đức Tam vẻ mặt nham nhở đang đứng vẫy tay với cô.
Trương Hiểu Yến bắt gặp nụ cười của hắn, cô cảm thấy có chuyện không tốt, gục đầu xuống, cúi đầu bưng giỏ rác vẫn đi vào.
Triệu Đức Tam trong nội tâm thích ý, nhất là khi nghĩ đến đoạn phim thu hình lại, hôm nay giữa trưa xem có chút vội vã, cũng đã cảm thấy đặc sắc không chịu được, thật sự là cảnh đẹp xuân sắc, đẹp không nào tả xiết…
Đứng chơi một hồi, Triệu Đức Tam quay người trở lại cửa phòng làm việc, thấy tấm bảng “… đừng quấy rầy” vẫn còn, Văn Thiến chắc còn ở bên trong.
Hắn suy đoán tên khốn kiếp kia uống rượu say rồi, chắc xử lý không xong việc nhanh được, khẳng định phải là ở bên trong đùa giỡn một phen với Văn Thiến đấy.
Triệu Đức Tam dứt khoát đi xuống lầu, trong sân đi vòng vo một hồi, lại sợ đụng mặt bà cục trưởng Trương, lại đi đến đằng sau khu vực hậu cần, quỷ thần xui khiến lại đi tới trước mặt nhà kho, nghĩ thầm chắc Trương Aí Aí đang ở bên trong, chi bằng đi vào sờ lên bầu vú cho qua thời gian.
Vì vậy liền đi tới trước cửa kho hàng, nhưng vừa bước vào thì trông thấy cái cô gái mập đang ở trong đó, hắn có chút ủ rũ cúi đầu.
Cô gái mập gặp Triệu Đức Tam, cười rạng rỡ chào đón, a dua nịnh hót nói:
– Lãnh đạo tới rồi, muốn lấy cái gì thế? Lãnh đạo chỉ nói, tôi giúp lãnh đạo đi lấy.
Triệu Đức Tam chán ghét loại người như vậy, nhưng lại ưa thích nghe những lời nói này, cười khẽ nói:
– Tôi chỉ đi dạo, không cần lấy gì hết!
Cô gái mập cười nói:
– Vậy là lãnh đạo là đến đây kiểm tra công việc phải không?
Triệu Đức Tam nhìn quét một vòng nhà kho, cố ý rất cao giọng hỏi:
– Không phải ở đây có hai người sao? Thế nào chỉ một mình chị ở đây hả? Con người khác đâu rồi?
Cô gái mập khúm núm nói:
– Lãnh đạo nói là Trương Aí Aí? Cô ấy vừa mới mang giấy in lên cho phòng tổng hợp á.
Triệu Đức Tam gật gật đầu, điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại của Vương An Quốc, hắn vội vàng đi ra ngoài đón điện thoại, khép nép nói:
– Lãnh đạo, ông tìm em à?
– Tiểu Triệu, giờ làm việc lại đi đâu vậy?
Triệu Đức Tam uốn mình nói:
– Dạ em đang ở dưới lầu, sợ làm phiền lãnh đạo đang nói chuyện.
Vương An Quốc nghĩ thầm, thằng này được việc, cười nói:
– Vậy à… như thế này, cậu đến phòng tổng hợp gặp Tiểu Trương cầm giúp tôi văn kiện mang về đây.
Triệu Đức Tam nói:
– Vâng…
Hắn cúp điện thoại rồi vội vàng hướng lên lầu một đi.
Triệu Đức Tam vừa đến thang lầu thì đối mặt với Trương Aí Aí, hai người bốn mắt gần nhau, thấy hắn nắm tay mình Trương Aí Aí tim đập bịch bịch nhảy loạn, nhỏ giọng nói:
– Có gì mà hấp tấp vậy?
– Tôi đi đến phòng tổng hợp lây văn kiện cho lãnh đạo.
Triệu Đức Tam sợ người khác nhìn thấy, liền buông lỏng ra cánh tay của cô ra, không dám dừng lại lâu, đi tới sát vào người cô, Trương Aí Aí há mồm muốn nói cái gì, lại thôi.
Triệu Đức Tam đi vào phòng làm việc tổng hợp, chủ nhiệm Vương lại nịnh hót cười cười lấy lòng:
– Lãnh đạo tới rồi, có cái gì chỉ thị?
Triệu Đức Tam nhún nhường nói:
– Phó cục trưởng Vương kêu em xuống lấy văn kiện.
Chủ nhiệm Vương quay đầu gọi Trương Hiểu Yến:
– Tiểu Trương, mau lấy ra đưa văn bản tài liệu cho lãnh đạo.
Trương Hiểu Yến lấy ra văn bản tài liệu, thần sắc có chút bất an, cũng không dám nhìn thẳng đem văn bản tài liệu đưa cho Triệu Đức Tam.
Triệu Đức Tam tiếp nhận văn bản tài liệu, liếc liếc nhìn Trương Hiểu Yến, đối với chủ nhiệm Vương cười nói:
– Chủ nhiệm, vậy xong rồi, em đi nhé.
Người đàn bà xấu xí đưa hắn tới cửa, vẻ mặt hư tình giả ý nói:
– Lãnh đạo đi thong thả ah.
Triệu Đức Tam cầm trên tay văn kiện trở lại văn phòng, trên đường đi hắn lật xem, là văn kiện của thành ủy, nói về việc khai thác mỏ than trấn Bạch Thủy sắp xếp một số quy trình, hắn đảo nhìn lại một lần, chủ yếu là một ít quy định tương quan, cũng không có cái nội dung gì mà Mã Lan cần.
Triệu Đức Tam trở lại văn phòng, gõ cửa phòng Vương An Quốc, đem văn bản tài liệu đưa tới, kéo cửa lại rồi đi ra, ngồi ở trên ghế dựa, hắn lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Mã Lan nói việc này.
Sau một lát thì nghe thấy Vương An Quốc ở bên nói chuyện điện thoại.
– Mã Lan à, tin tức của em thật linh thông nha, trên thành ủy vừa gửi xuống một phần văn kiện về chuyện khai thác mỏ Bạch Thủy, thì em cũng biết rồi? Xem ra em thật đúng là thần thông quảng đại, bất quá phần văn kiện này không có cái nội dung gì thực chất cả, yên tâm đi, nếu có tin tức gì thì người đầu tiên là em anh sẽ thông báo cho biết, ừ… chào nhé.
Vương An Quốc chẳng qua là cảm thấy Mã Lan thần thông quảng đại, nhưng ông ta không hề hoài nghi đến trên người của Triệu Đức Tam, dù sao Triệu Đức Tam mấy ngày nay biểu hiện ông ta khá hài lòng, hoàn toàn không biết Triệu Đức Tam cùng Mã Lan đã có cùng nhau một chân.
Sau một lát cửa phòng làm việc lại nghe tiếng gõ hai tiếng, một cô gái dáng cao cao đẩy cửa bước vào, Triệu Đức Tam nhận thấy cô gái này hành động tự nhiên lớn như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ đến lại là con mồi nữa của Vương An Quốc chứ? Hắn âm thầm bội phục Vương An Quốc ra mặt, thật sự là một ngày ngự vài nữ, thương vẫn không ngã, ngay cả hắn còn trẻ như vậy, tinh lực tráng kiện tuổi trẻ mà không có tinh lực nhiều như vậy, lão già này không phải là uống thuốc kích thích chứ?
Cô gái đi thẳng tới trước mặt Triệu Đức Tam, lạnh như băng hỏi:
– Phó cục trưởng Vương có ở đây không vậy?
Triệu Đức Tam trả lời:
– Đang trong phòng.
Hắn nghĩ thầm lại phát hiện thêm một kiểu âm hộ tươi trẻ mới nữa qua máy quay lén, thật sự là thu hoạch không ít nha.
Cô gái quay người đi đến cửa phòng của Vương An Quốc, gõ vài cái lên cửa, nói vọng vào:
– Thưa Phó cục trưởng Vương, cục trưởng Trương mời ông đi đến văn phòng, có chuyện muốn gặp ông.
Vương An Quốc mở cửa, cười nói:
– San San, biết rồi, tôi lập tức đi qua.
Triệu Đức Tam nghe qua lúc này mới biết, thì ra cô gái với tác phong bất phàm này là thư ký của cục trưởng Trương, đúng là một người thành tiên, gà chó cũng lên trời, quan cao một cấp, thì thư ký cũng mạnh mẽ hò hét bức người như trâu vậy.
Lý San San năng lực làm việc phi thường xuất sắc, đã làm thư ký cho Trương Ái Linh được hai năm, năng lực nhìn mặt mà nói chuyện so với Triệu Đức Tam không chênh lệch, là tâm phúc của cục trưởng Trương.
Lý San San liếc nhìn Triệu Đức Tam, khóe miệng mang theo nụ cười khinh khỉnh, ánh mắt hất lên, giống như là nói cho hắn biết, ta đây mới là đệ nhất thư ký của cục khoáng sản than đá, còn ngươi chỉ là con gà!
Triệu Đức Tam nhìn theo bóng lưng của Lý San San khi đi ra ngoài, thân người mặc trang phục công sở, chân mang giày cao gót, cao khoảng 1m70, hai chân thon dài, bờ mông mượt mà vểnh lên, eo dài mảnh mai, hai vai có chút rộng, dáng người rất là hoàn hảo, chỉ có điều Lý San San dung mạo bình thường, tối đa cho điểm chỉ có thể tính toán chừng hơn 6 điểm, nhưng vóc người này thật sự là quá mê người, thân hình mềm mại deo dai như rắn nước, hai bên mông thịt căng tròn uốn éo, có thể tưởng tượng là đủ sức vặn gẫy khi dương vật đâm vào ở bên dưới, Triệu Đức Tam rất thích phụ nữ chân dài, eo nhỏ, bờ mông vểnh lên, ngực lại có chút đầy đặn, đánh vào thị giác hắn rất mạnh.
Vương An Quốc trong phòng bước ra, dưới nách kẹp lấy Laptop, mặc đồ vét nói:
– Tiểu Triệu, tôi đi đến phòng làm việc cục trưởng Trương, bên này cậu tiếp khách, có người tới tìm thì nói tôi bận đi họp.
Triệu Đức Tam vội vàng đứng dậy gật đầu nói:
– Vâng, lãnh đạo.
Vương An Quốc đi rồi, Triệu Đức Tam ngồi trong phòng làm việc, không có chuyện gì làm, cảm giác chán đến chết, liền nhắn tin cho Mã Lan than thở…
“Chị Mã Lan a, em vừa mật báo cho chị, thì chị liền gọi điện thoại cho phó cục trưởng Vương, đây không phải hại chết em sao?”
Mã Lan hồi trở lại tin nhắn cho hắn xin lỗi:
“Người đàn ông bé nhỏ, xin lỗi nhe, chị quên, lần sau không có vậy nữa đâu.”
Triệu Đức Tam mấy ngày nay tiếp xúc gặp Mã Lan phát hiện Mã Lan không phải là 1 người đàn bà cường nhân khó có thể tới gần như hắn nghĩ, ngược lại rất phong tình, ẩn giấu bên trong là một tâm hồn yếu đuối.
Cùng nhắn tin qua lại với Mã Lan, mãi cho đến lúc tan việc, Triệu Đức Tam vẫn không thấy Vương An Quốc từ văn phòng cục trưởng Trương trở về, hắn chờ đợi Vương An Quốc tan tầm, thì mới lấy lại được máy quay lén đặt trong vách tường.
Triệu Đức Tam có chút nóng nảy, dứt khoát đi lên tới lầu ba ngang qua văn phòng làm việc của cục trưởng Trương, vễnh tai nghe ngóng thanh âm bên trong, nhưng đi qua lại hai, ba lần, bên trong an tĩnh không nghe thấy cái gì hết cả…
Đột nhiên cửa phòng làm việc mở ra, Triệu Đức Tam làm bộ xoay người khom xuống thắt dây giày, nghe tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất “… cộc… cộc” tiếng vang, nhìn qua háng của mình hướng về sau xem, thì thấy là Lý San San, tay cầm túi xách đi xuống lầu dưới, chẳng lẽ cuộc họp đã kết thúc? Hắn đứng dậy vội vàng chạy tới, cười híp mắt nói:
– Lãnh đạo, tan tầm à nha?
Lý San San nhìn quan sát hắn, hỏi:
– Triệu Đức Tam, anh tới lầu ba làm gì?
Triệu Đức Tam, không trả lời mà hỏi:
– Lãnh đạo… lãnh đạo cũa tôi vẫn còn họp với cục trưởng Trương chứ?
Lý San San, vừa bước vừa nói:
– Họp xong rồi, hai vị cục trưởng đều đã đi.
Cô cũng không thèm liếc nhìn Triệu Đức Tam mà cứ đi thẳng.
Triệu Đức Tam căng mặt, cắn chặt hàm răng, trong nội tâm thầm mắng: ‘ Con mẹ nó! Chẳng qua là thư ký của cục trưởng Trương thôi mà! Cũng là làm lấy cái việc bưng trà rót nước sao mà kênh kiệu quá!
Triệu Đức Tam trừng mắt nhìn Lý San San đi xuống lầu, hắn nhanh chóng quay trở lại trong văn phòng, đóng cửa lại, nhảy lên cái bàn, lấy cái máy quay phim, nhét vào túi xách, khóa cửa liền vội vã xuống lầu, chuẩn bị trước tiên là chạy về nhà thưởng thức hôm nay phim quay những hình ảnh tươi đẹp đến cỡ nào.
Đi đến đầu bậc thang, Triệu Đức Tam ngẫng đầu, thì trông thấy Trương Aí Aí đangh đứng ở đấy, thẳng tắp đang nhìn mìn, Triệu Đức Tam tò mò hỏi:
– Chị Aí Aí tan việc còn chưa về à?
Trương Aí Aí đang chờ hắn, sắc mặt ngượng ngùng, hỏi:
– Có phải hồi chiều, đi nhà kho tìm chị hả?
Triệu Đức Tam vỗ lên đầu mình, cười khẽ nói:
– Đúng, chiều đi dạo qua một vòng dưới nhà kho.
Trương Aí Aí giương mắt lên, đôi con ngươi có chút mờ ảo, hỏi:
– Tìm chị có chuyện gì?
Triệu Đức Tam nói:
– Không có việc gì, qua dạo qua mà thôi.
Trương Aí Aí không biết vì sao khuôn mặt bỗng đỏ hồng lên, thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói:
– Tiểu Triệu, tìm một chỗ vắng tâm sự với chị một chốc nhé?
Triệu Đức Tam thấy cô đã cái ý kia, mỉm cườinói:
– Vậy thì đi đến phòng làm việc của em đi.
Trương Aí Aí nhướng mày hỏi:
– Có thuận tiện không?
Triệu Đức Tam trả lời:
– Không có chuyện gì đâu, lãnh đạo đã tan tầm đi về nhà rồi, hiện tại trong lầu làm việc cũng không còn người.
Trương Aí Aí gật gật đầu nói:
– Vậy đi thôi.
Hai người liền một trước một sau lên tới lầu hai, đi đến cửa phòng làm việc, quan sát không có người trông thấy, Triệu Đức Tam móc ra chìa khóa mở cửa, hắn đi đầu tiến vào, ngay sau đó Trương Aí Aí cùng theo vào, rồi đóng cửa phòng lại, bóp lại khóa trái, cô dựa vào trên cửa, mắt hạnh hàm quang, vẻ mặt thần sắc đầy khát vọng.
Loại thôn phụ cực phẩm này làm cho Triệu Đức Tam cũng rất là hưởng thụ, nhìn xem bên dưới cái áo sơmi với cặp vú đầy đặn, Triệu Đức Tam lại thèm nhỏ dãi rồi.
Trương Aí Aí nhìn Triệu Đức Tam thân hình cao lớn, hơi thở bất tri bất giác dồn dập lên, bộ ngực đầy nhô lên hạ xuống, cô mở ba cái nút từ cổ áo, trắng lóa như tuyết, giữa hai đỉnh là một cái khe sâu hun hút như là có thể nuốt cắn miệng người…
Triệu Đức Tam đi đến trước mặt cô, không nói hai lời, vươn tay nhét vào bên trong áo sơ mi của cô, bao trùm đài sen văn vê chà xát.
Trương Aí Aí trên mặt lập tức một mảnh ửng đỏ, dồn dập thở lấy, nói:
– Tiểu Triệu, đem cúc áo cởi bỏ, đừng đem làm cái áo của chị bị nhàu.
Trương Aí Aí cách ăn mặc theo kiểu quê mùa, một cái áo mặc ba ngày vẫn chưa không có đổi qua, một cái quần tây bạc màu trên chân mang một đôi giày vải màu đỏ.
Triệu Đức Tam nắn bóp một hồi thì rút tay ra ngoài, mở ra từng cái nút áo sơ mi, nhưng không có lột áo ra, hắn thích cứ để cái áo nữa hở nữa kín như vậy so với hoàn toàn không mảnh vải che thân còn có cảm giác kích thích hơn.
Trương Ái Aí nói:
– Không cởi cái áo ngực sao?
Triệu Đức Tam duỗi tay đưa qua sau lưng của cô, thuần thục lách vào cái khóa áo ngực “bặc…” một tiếng, cái áo ngực liền bung ra, đôi bầu vú đầy đặn bên trên thoát ra rũ xuống.
Triệu Đức Tam ôm lấy Trương Aí Aí đi đến cái ghế sô pha trước mặt, miệng hắn bò lên trên cái áo sơ mi rộng mở, bú liếm “chậc… chậc…” trên hai bầu vú của Trương Aí Aí, bàn tay Trương Aí Aí sờ xoạng cái quần tây nắm bắt lấy dương vật của Triệu Đức Tam, lẩm bẩm hưởng thụ trong đầu thầm nghỉ:
“Thật là to lớn, quá cứng…”
Triệu Đức Tam nham nhở nói:
– Chị… để em hôn ở dưới nhé?
– Ừm… không… cả ngày làm việc… chưa tắm… hôi…
– Hì… em thích cái mùi nguyên thủy của nó…
– Ưm… kỳ cục lắm…
Triệu Đức Tam không nói không rằng, tháo ra thắt lưng cái quần, kéo ra khóa kéo, cởi bỏ cái quần dài cùng quần lót của Trương Aí Aí ra.
– Tiểu Triệu, nhẹ… ách… nhẹ…
Nương theo thân thể Trương Aí Aí rên rỉ vặn vẹo, đầu lưỡi của Triệu Đức Tam liếm từ bụng dưới rồi du ngoạn đến cái khe hở âm hộ mẫn cảm! Một cái mùi hăng hắc nồng đậm ngây ngấy của sự bài tiết ủ trong cái quần lót từ sáng đến chiều xộc thẳng vào lổ mũi của Triệu Đức Tam, khi đầu lưỡi hắn xoay tròn đến cửa miệng âm đạo, hắn đã thấy nước chảy thành sông rồi, giờ phút này Triệu Đức Tam đã gần như điên cuồng, hưng phấn với cái mùi vị hăng nồng bài tiết của con cái rồi…