Trịnh Khâm Du Hý
Chương 20
Trời âm u và đang dần tối vào một buổi chiều…
“Lý Hào, Lý Hào đứng lại”
Trịnh Khâm lại “nằm mộng” thấy được hai anh em nhà họ Lý đang truy đuổi nhau trong một rừng tre Nam bộ, Lý Cường cầm một cây búa đang cố đuổi theo Lý Hào.
“Phịch” Lý Hào té ngã vì va phải một thân hình nữ nhân, hắn định thần nhìn lại thì chỉ biết há hốc mồm kinh hãi mà cố đứng dậy chạy ngược về phía Lý Cường.
Hắn chạy đến xô ngã cả Lý Cường, cả hai cùng té sõng soài ra đất, Lý Cường vậy mà không búa cho hắn một búa mà đỡ em mình dậy.
“Thằng chó, làm cặc gì chạy nhanh thế” Lý Cường túm áo tên Hào đứng lên.
Nhìn thấy hai hốc mắt của em mình đen “thui lui” lại có huyết đen chảy ra khiến Lý Cường giật mình đẩy hắn té xuống đất trở lại, hắn xoay người quan sát phía sau lưng mình như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Mẹ nó, mày ra như này rồi à, tao nói mày rồi thứ chó má này chẳng phải thứ tốt, mày thấy đó, từ ngày tao với mày có được nó toàn gặp xui xẻo, cũng hên có cụ Mười chỉ điểm tao mới tìm được lý do chứ không đã mất mạng lâu rồi”
“Em biết… nhưng… em có lỗi với anh… em đã vụng trộm với…” Lý Hào thều thào yếu ớt.
Lý Cường xoay lại túm áo Lý Hào lên lần nữa, nhìn thẳng vào cặp mắt của hắn.
“Đàn bà cũng chỉ là những con đĩ nứng lồn, như con đĩ đẻ ra tao với mày thôi, cũng vì hám cặc của thằng khác mà bỏ bê hai thằng mình”
“Hự, vậy anh bỏ qua cho em à” Lý Hào nhìn thẳng vào mắt Lý Cường như đang mong chờ sự đồng ý.
“Không, nhưng mày tìm cách cho tao đụ con vợ diễn viên của mày lại là được, nghe nói nó cũng đã về đây được mấy hôm rồi đó”
Lý Hào cười nhạt “Vợ… ha… ha… vợ chỉ có mỗi anh gọi, người ta là diễn viên nổi tiếng đấy, những tên thợ xây tay chân dơ dáy như chúng ta nào với nổi”
Lý Cường cười lớn “Thế mà vẫn bị con cặc mày đụ đấy thôi, không nói nhiều tao chỉ muốn đụ con đĩ đó một lần cho biết”
“Anh sẽ bỏ qua cho em chuyện với chị với em đụ nhau chứ”
“Tao cho mày đụ nó đã luôn dù gì nó cũng mém làm đĩ nếu không gặp tao, còn mày phải chỉ cách cho tao đụ con đĩ diễn viên vợ mày thôi, nhìn nó uốn éo trên phim mà tao chịu không nổi”
Lý Hào cười nhạt rồi xòe tay ra…
“Thế còn chuyện này” Lý Hào đưa ra chiếc nhẫn bằng cẩm thạch đang phát ra từng tia sáng màu tím rồi bỗng chốc phát ra những tia sáng màu lam u tối.
“Hừm, chiếc nhẫn này vốn không phải thứ chúng ta có thể sở hữu, nó thuộc về nhà của Trịnh Khâm, mày đem đến đất hắn mà chôn trả đi, cụ Mười có nói vật lấy trong quan tài nếu không hợp nhất định phải bỏ lại nơi mình đã lấy”
Lý Hào ánh mắt bị thu hút vào chiếc nhẫn đến nổi mắt hắn tiếp tục chảy tiếp ra thêm một dòng huyết lệ màu lam như màu của chiếc nhẫn.
“Thế sao ta không đặt lại nơi nghĩa trang mà phải đặt vào nhà lão Trịnh, thế không phải sẽ mang xui xẻo cho lão Trịnh sao” Lý Hào chất vấn điểm khó hiểu của Lý Cường khi hắn đã lấy được chiếc nhẫn trong quan tài nơi nghĩa trang mà giờ lại muốn đặt ở nhà Trịnh Khâm.
“Mày biết cặc gì, tao nói thì nghe đi” Ánh mắt Lý Cường nhìn trước nhìn sau như sợ điều gì đó.
“Soạt” Lý Cường đoạt lấy chiếc nhẫn trên tay Lý Hào, một chút lơ đễnh cây búa rớt xuống “vô tình” làm văng đi một đốt ngón chân của Lý Cường.
“A… a… mẹ nó… tao mới cầm thôi mà đã đen chết mẹ rồi”. Lý Cường ôm bàn chân kêu thảm thiết.
“Vù… ù… ù…” Một tiếng gió thổi ngang qua bụi tre.
Lý Hào nhìn xung quanh bỗng chốc cảnh giác, vẻ mặt lại hiện rõ sự sợ hãi, hắn muốn lấy lại chiếc nhẫn nên giục Lý Cường trả lại.
“Anh, anh nghe kỹ em nói chỉ một lần thôi, muốn đụ cô ấy thì anh phải lựa ngay giờ Thân, nằm núp dưới giường, đợi cô ấy leo lên giường thì anh có thể đụ thoải mái nhưng phải nhớ phải leo lại xuống giường khi đến giờ Dậu nếu không thì khó mà đoán được chuyện sau đó”
Lý Cường xé một bên tay áo quấn lại bàn chân rồi từ từ đứng dậy…
“Mẹ nó, cái gì mà nhiều thế, ngày nào cũng được à, sợ vậy thì tao dẫn theo vài thằng” Lý Cường cười nhếch mép mặc dù đang đau đớn.
“Đúng vậy, anh muốn đụ bao nhiêu tùy thích mà bao nhiêu người cũng được nhưng phải rời đi trước giờ Dậu”
“A… a… mẹ nó có thật là sướng như vậy, nè mày liệu hồn mà trả chiếc nhẫn này về đất của Trịnh Khâm, nhớ đừng mang lại chỗ công trình nơi siêu thị nữa, mất mạng như chơi đó”. Ánh mắt cứng rắn từ Lý Cường nhìn Lý Hào.
Từ đằng xa nghe những tiếng động xôn xao của một đám người đang xông đến, không chậm trễ Lý Hào nhìn xa xăm vào bên sâu trong rừng tre, mồ hôi đầm đìa.
“Tạm biệt” hắn vỗ vai Lý Cường rồi lấy lại chiếc nhẫn cắm đầu chạy sâu vào trong.
Một đám người cầm trên tay hung khí cùng những ngọn đuốc thắp sáng cả một khoảng rộng đang chạy đến chỗ Lý Cường, một tên chen lên nhìn Lý Cường với một vẻ mặt khinh thường, ngược lại Lý Cường thì lại khép nép cúi đầu.
“Dạ… chào Long báo đầu” người Lý Cường kinh sợ chẳng ai xa lạ ở vùng này, Huỳnh Thành Long.
Từ ngày hắn giao du với nhà của “Hà gia” thì hắn được “Hà lão gia” giao cho chức vụ “báo đầu”. Vốn là một bác sĩ giờ đây hắn lại được làm “báo đầu” cho “Hà gia”, một vị trí chỉ tốn công đi đe nẹt những tiểu thương hay trung thương mắc nợ từ nhà của “Hà gia” và còn được quản lý một khu trong “Tứ địa ăn chơi”.
Nơi hắn quản lý chính là “phố tum”, một khu vực cực nổi tiếng ở đây về các cô gái chân dài, chân ngắn hay “ba chân” biết thổi kèn và “sửa xe” khi bị hỏng như súc bình xăng con, chùi bugi hay đá trứng cút.
Gia thế của hắn vốn đã là cây đa cây đề ở xứ này, giờ còn được “Hà gia” chống lưng khiến cho nhiều người ở đây rất ngại va chạm với hắn vì sẽ luôn có kết cục không mấy tốt đẹp.
Lý Cường biết như thế nên khi gặp Thành Long thì tốt nhất là cụp đuôi lại nếu muốn sống tốt ở chốn thành thị này, hắn không biết tại sao bọn người họ Hà lại săn đuổi chiếc nhẫn này như thế khi trong mắt hắn đó là một chiếc nhẫn xui xẻo.
Thành Long đứng quan sát cái chân đang còn chảy máu của Lý Cường rồi nói…
“Thằng chó què, biết con chó giống mày chạy đi đâu không”
Biết hắn đang nói đến Lý Hào nhưng Lý Cường lại không hề giấu diếm, hắn chỉ tay vào bên trong khu rừng tre, thế là một đám người nhanh chóng cầm đuốc chạy tiếp vào trong.
Thành Long bước lên dùng một chân dẫm lên bàn chân đang còn chảy máu của Lý Cường mà hỏi…
“Sao, có đau không con chó què”
“Ha ha ha ha” cả đám người cười nhốn nháo…
“Dạ… dạ… không”, đám người chạy phía trước cũng gần hai chục người, còn sau lưng Thành Long cũng còn khoảng mười người, bọn họ cười lên khoái trá rồi lần lượt bước lên dẫm lên chân của Lý Cường, đến tên thứ năm thì hắn đã không còn đứng vững được nữa mà té xuống đất.
Nhìn bọn khốn nạn đó rời đi mà Lý Cường chỉ biết cắn răng chịu đựng, hắn chửi lầm bầm trong miệng…
“Mẹ nó, Trịnh Khâm có mắt như mù mới gả con gái cho ngươi”
“Vù… ù… ù…” Một làn gió thổi đến sau lưng Lý Cường…
“Trịnh Khâm, Trịnh Khâm là ai có phải người đang giữ chiếc nhẫn không” một giọng nói có phần trong trẻo nhưng lại mang đến một sự lạnh lẽo của cái chết.
Lý Cường hai mắt mở to vì nghe giọng nữ nhân, thanh âm này hắn đoán cũng là một người con gái chưa đầy hai mươi tuổi với kinh nghiệm chơi đĩ dạn dày như hắn chỉ cần nghe giọng nói là đoán được tuổi tác.
“Em muốn tìm Trịnh Khâm à, hay muốn tìm người giữ chiếc nhẫn… haha… cả hai anh đều biết” Lý Cường hai mắt lảo đảo, tay hắn nắm chặt cây búa, định bụng hắn sẽ uy hiếp con bé này rồi sẽ đụ nó rồi bỏ trốn, dù gì đây cũng là khu rừng tre cực vắng người, nơi đã cướp đi biết bao sinh mạng cùng sự trong trắng của những cô gái nhưng lại được gọi bằng cái tên xinh đẹp “Thanh Bình trấn”.
“Soạt… soạt…” tiếng chân kéo lê dưới đất.
“Muốn biết cả hai” thanh âm lần này đã gần hơn…
“Em tham lam đấy, ra đây với anh rồi anh chỉ cho”
Gương mặt nham nhở của hắn đang cười tươi rói bỗng chốc xám xịt khi xoay lưng lại.
“Trịnh… Trịnh… ma… ma…” Hắn lật đật ngồi dậy chạy thẳng vào sâu trong rừng tre theo đám người của Thành Long mà như quên đi luôn cơn đau từ bàn chân mình vẫn còn đang chảy máu.
Tuy là “giấc mơ” nhưng Trịnh Khâm lại không thể nhìn được gương mặt người phụ nữ này dù cố cách mấy, càng nhìn lâu ông nhận thấy được người này có dáng người rất giống vợ ông, Trịnh Băng Thanh, nhưng lại có dáng người mảnh mai hơn mà lại đang mặc trên mình bộ đồ “tân nương” bằng sườn xám của nhiều năm trước.
“Băng Thanh, Băng Thanh… hớ… hớ”, giật mình tỉnh giấc thì ông thấy mình đang nằm trên giường trong phòng của Đoan Trang, kéo mền ra nhìn xuống hạ bộ thì hai hòn dái ông vẫn còn sưng to nhưng nó không còn đau nhức như hôm qua, ẩn sâu trong nó vẫn là một sự thèm đụ khó diễn tả khi chưa được ngâm trong âm đạo.
Quan sát căn phòng chưa được dọn dẹp, nhìn lên đồng hồ cũng đã hơn chín giờ sáng, theo ông nghĩ thì có thể Đoan Trang đã về nhà ông để thăm cháu hoặc đi chợ vì nàng xin nghĩ đến một tuần để chăm sóc cho ông, nhưng ông lại không hiểu sao bây giờ con gái mình lại bê bối như thế.
Trịnh Khâm còn đang xây dựng quang cảnh một tuần của ông sẽ như thế nào nếu Đoan Trang cứ tránh né ông thế mà bây giờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
Cảm giác cứ như những tháng ngày xui xẻo đối với ông đã chấm dứt khi con gái cưng đã chủ động bật đèn xanh trở lại, đứng dậy vươn vai bước xuống giường để thu gom đống quần áo lót thì ông mới phát hiện một tấm ảnh kỷ yếu tập thể của Đoan Trang.
Nhặt tấm ảnh lên quan sát, ông có thể biết được ba người tính luôn con gái ông là Đoan Trang, Y Đình và Kim Chi. Hôm nay thế mà ông lại nhớ được những thứ mình từng nằm mộng, lại còn cảm giác được Y Đình và Kim Chi một cách cực chân thực phía sau bộ đồ kỷ yếu tốt nghiệp đó, ông cười nham nhở.
“Kim Chi có cái mông bự, Y Đình thì cặp vú như hai trái bưởi này”
Chỉ vừa lóe lên những tư tưởng dâm loạn, đầu ông bỗng chốc lên cơn đau dữ dội, một thanh âm quen thuộc lại “vang vang”
“Chủ nhân… chủ nhân đừng nhầm lẫn… du hí mộng và hiện thực… chủ nhân hãy nhanh tìm nữ nhân để…”
“Reng… Reng…” tiếng chuông cửa kêu khiến Trịnh Khâm bừng tỉnh, ông khuỵu xuống đất thở hồng hộc, ông thều thào…
“Phương Ngọc Linh… con bé đó sao không có trong đây”
“Reng… Reng…”
“Ba ơi, mở cửa cho con”
Nghe tiếng con gái Đoan Trang, ông gượng dậy đi lảo đảo ra mở cửa, định bụng tìm cách hỏi về Phương Ngọc Linh, con bé bị “ma nhập” mà ông đã vô tình cứu được nó vào đêm “nhóm họ” của Đoan Trang, dù sau này ông cũng từng nghĩ vì chuyện này mà ông bị liệt dương chứ không phải do con gái ông.
Cánh cổng sắt dài và rộng được ông mở ra một cánh, khu vực này thưa dân cư nên chỉ cần đứng ngoài này kêu thì trong nhà cũng đã nghe dù cổng và tường được xây kín cũng khá cao cùng với khoảng cách cũng khá xa từ cổng đến nhà tầm chừng ba chục mét.
“Con sao ra ngoài mà khóa cửa được thế” Trịnh Khâm thắc mắc nhưng cũng tự mình giải đáp khi cảnh cổng nhìn vậy nhưng lại không có khóa, ông mở một cách dễ dàng.
Đoan Trang nháy mắt ra dấu cho Trịnh Khâm, lúc này ông mới phát giác phía sau lưng nàng còn có hai người phụ nữ nữa đang che dù, đeo kính râm và hai vali hành lý. Một người lớn trông tướng tá khá ngon nghẻ và một bé gái khoảng mười tuổi, ông vội chỉnh sửa con cặc còn đang cứng cho ngăn nắp trong quần.
“Đây chắc là hai người ở chung với con bé, chắc con bé nó sợ mình lõa lồ nên kêu ra mở cửa” Ông thầm nghĩ…
Đoan Trang bước vô nhà cũng không quên nhắc khéo…
“Chủ nhà đó ba, ba ra xách đồ vô dùm con đi”
Trịnh Khâm không nhiều lời chạy nhanh ra kéo hai cái vali nhưng bỗng chốc ông nín thở khi nhìn thấy một trong hai cái vali này giống hệt cái vali bạn ông gửi mấy năm trước nhưng ông đã bị mất liên lạc lâu nay.
Nhìn cái vali ông muốn chạy nhanh về nhà lấy cái vali của mình mà đến so sánh, chuyện giống nhau của vali khi cùng hiệu nhãn mác là bình thường nhưng trên hai chiếc vali này khác biệt chính là đều có hình hoa sen.
Hai cái vali đều có hình hoa sen giống nhau và một hàng chữ Phạn được thêu lên, nhìn rất giống nhưng Trịnh Khâm lại thấy có một cái gì đó khác khác với cái của mình đang giữ nhưng tạm thời ông chưa nhận ra.
Đang cố vắt trí nhớ của mình thì Đoan Trang đến lay lay cái tay của ông…
“Nè ba, sao ba ngay người ra thế, con gọi nãy giờ mà ba không trả lời”
Trịnh Khâm vẻ mặt ngơ ngác nhìn Đoan Trang…
“Con gọi ba khi nào, ba đứng đây chứ có suy nghĩ gì đâu”