Trinh tiết
Chương 1
Hà nội mùa này thiếu vắng những cơn mưa…
– Chúng mình quan hệ đi em. Anh hứa, nhẹ thôi. – Lời nói dê bệ đầy ngọt ngào của tôi.
– …
– Em sợ à? Không đau đâu mà em. Nhé!
Em vẫn lặng thinh, không nói gì.
Cơ thể em cũng hoàn toàn lặng thinh khi tôi cởi đến cái quần lót của em. Trong đầu tôi giờ phút đó chỉ là sự vui sướng, ham muốn sắp được thỏa mãn một cơ thể trắng nõn và trinh tiết đúng như tôi từng hy vọng.
– Anh làm thật à? – Em hỏi có vẻ ngượng ngùng.
– Ừ em. Nhẹ thôi mà cưng. Anh sẽ làm cho cưng thích.
– …
Tôi không hiểu sự im lặng của em. Trước, tôi từng phá trinh một cô gái. Khi tôi đòi quan hệ, cô ấy mồ hôi đầm đìa, liên mồm nói rằng sợ đau. Nhưng em… Nhưng giây phút ấy tôi yêu em, mọi thứ thuộc về em, kể cả sự bí hiểm… đáng lẽ ra không nên có.
Tôi bắt đầu.
Sâu hơn 1 tí nữa. Ôi, người con gái tôi yêu đâu còn trinh. Ôi, tôi đã nghĩ em sợ đau. Ôi, tôi là 1 thằng ngu. Tôi nhìn em trong sự thù hận và đôi mắt muốn giết em.
– Anh… – Đôi mắt em mếu máo nhìn tôi, hai bàn tay búp măng của em nắm chặt lấy chăn.
– Mẹ kiếp! Con điếm! – Không kìm được tức giận tôi chửi em.
Em nhắm mắt lại, nhíu mày nhăn nhó.
Tôi vẫn làm. Tôi làm mạnh hơn. Dường như tôi đang dồn hết bao cáu giận về việc em đã mất trinh lên cơ thể em. Tôi căm phẫn vì để mất trinh tiết người mình yêu cho thằng khác. Tôi là 1 thằng đàn ông ích kỷ!
Tôi và Huyền quen nhau vẻn vẹn 1 tháng.
Tối hôm đấy tôi dẫn em về nhà, không kìm được lòng tôi đã bế em lên giường.
Sau đêm đó, nhiều lần tôi đã tự an ủi mình bằng việc thay đổi suy nghĩ về 2 từ “trinh tiết”. Tôi tự nghĩ, thời nay trinh tiết của một con đàn bà có lẽ không quan trọng bằng trinh phẩm của nó. Nó yêu ai thật lòng thì có thể quan hệ, có thể trao gửi cái nó gọi là trinh tiết đó cho người ta, tôi không nên đau đầu quá nhiều vì những con đàn bà tầm thường đó, tôi không nên tỏ ra khinh bỉ cái loại người đáng bị khinh bỉ như thế, tôi không nên gọi con đàn bà đó là… con điếm!
Sau đêm đó, thái độ của em đối với tôi cũng khác.
Em lặng đi, đôi mắt biết cười và đôi môi không bao giờ ngừng nghỉ đã không còn. Tôi đoán em tự ái về lời nói của tôi. Tôi ôm em vỗ về, xoa đầu em đầy an ủi. Nhưng tận trong đáy lòng tôi, tôi cũng có suy nghĩ khác về em. Điếm thì không hẳn, nhưng không phải là một người con gái trinh tiết như tôi từng tìm kiếm.
Liệu tôi đã nên dừng lại hay tiếp tục tìm kiếm?
Câu hỏi đó luôn giày vò tôi từ trong giấc ngủ.
Tôi yêu em. Phải, tôi đã từng rất yêu em. Tôi yêu đôi mắt trong long lanh của em. Ánh lên nhìn tôi như thèm khát, như ao ước, như muốn với lấy 1 ngôi sao. Tôi yêu làn tóc mềm mượt của em, nó làm tôi hạnh phúc mỗi khi vuốt nhẹ lên làn tóc ấy. Tôi yêu đôi tay búp măng của em luôn vuốt má tôi. Tôi yêu mọi thứ thuộc về con người của em.
Nhưng liệu có phải, tình yêu đó chưa đủ lớn để vượt qua ngưỡng của của 2 từ “trinh tiết”??? Liệu có phải tôi yêu cái trinh tiết mờ ảo đó hơn 1 người con gái???
Hai tháng sau đó, tôi và em vẫn yêu nhau.
Tưởng chừng giữa chúng tôi đã xóa tan mọi khoảng cách. Hai tháng hạnh phúc nhất đời tôi.
Đã bao giờ bạn từng yêu một cô gái có đôi mắt to, long lanh, đen láy nhưng lại trong xanh – 1 màu xanh của trời, của gió, của hồn nhiên chưa? Đã bao giờ trong giấc mơ bạn từng yêu 1 cô gái có làn da ngăm đen, đôi má bầu bĩnh và đôi môi chu lên thật đáng yêu chưa?
Chưa đâu. Vì cô ấy chỉ có một mà thôi. Và cô ấy là của tôi rồi.
Hai tháng chúng tôi vui đùa bên nhau.
Một cảm giác bình yên như thế!
Và cứ đều đều, 1 tuần 2 lần, 2 tháng 16 lần, tối thứ 7 và chủ nhật, chúng tôi là của nhau, cả đêm.
Hạnh phúc nối hạnh phúc.
Tình yêu của tôi thật tuyệt.
Được gần 4 tháng, tối thứ 7, cô ấy cầm 1 tờ giấy xét nghiệm đưa cho tôi xem.
Nguyên nhân: Quan hệ mạnh, thô bạo, viêm nhiễm, không có những biện pháp phòng tránh hợp lý.
– Bác sĩ cũng bảo thêm là phải ngừng quan hệ ít nhất là nửa năm. Em sợ quá… Huhu. – Em nói trong nước mắt.
Tôi ôm em.
Hôn lên trán em.
Em sống trong sợ hãi và thuốc được 3 tuần thì tôi bắt đầu có một cảm giác. Cũng không lạ, đơn giản vì là giống đực, đang được phục vụ làm tình nhiều như thế bỗng dưng bắt tôi dừng lại. Tôi chán! Phải, đúng là cảm giác chán của 1 thằng đàn ông đầy dục vọng! Tôi thấy chán em!
Nhìn thấy cơ thể em, tôi thèm muốn nhưng lại nghĩ đến chuyện không được quan hệ, tôi lại nản.
Tôi tránh mặt em.
Tránh gần gũi với em.
Tôi cất chiếc nhẫn chưa một lần được ngỏ lời vào trong ngăn kéo.
Đóng sập cửa, tôi như đang muốn đóng lại cái khoảng trống trong tiềm thức của tôi.
Tôi lên bar.
Thằng bạn thân chút rượu cho tôi. Tôi say mềm trong chai Remi 40 độ.
Đêm hôm đấy, thằng bạn dẫn tôi vào 1 nhà nghỉ, tôi vẫn nhớ số phòng 101 có 1 cô thiếu nữ mặc quần bò, áo phông trắng đang ngồi sẵn trong đấy. Để làm gì? Để đợi tôi?
Rồi thằng bạn tôi đóng cửa, để lại tôi và cô bé đó.
Tôi và em làm tình!
Sáng hôm sau tỉnh, tôi thấy mình đang nằm giữa 1 đống chăn gối và 1 vũng máu đã khô, bên cạnh là một cô gái không mặc gì. Tôi gọi em dậy. Em nói, đêm qua tôi đã phá trinh em. Tôi bắt đầu nhớ lại mấy tiếng trước. Cái cảm giác thích thú và thèm khát sống lại trong tôi. Tôi làm tình với 1 cô gái còn trinh. Tôi thấy sung sướng.
– Em tên là gì? – Tôi hỏi nhỏ.
– Em tên Quỳnh.
– Huyền, à nhầm, Quỳnh, em bao nhiêu tuổi rồi?
– Em 20, anh 22 rồi phải không. Sao anh lại gọi nhầm em là Huyền?
– Ừ. Anh 22. Không có gì đâu em. Anh nhầm với tên người yêu anh.
– Người yêu anh??? – Quỳnh ngạc nhiên nhìn tôi.
– Ừ, à mà không, người yêu cũ – Tôi gãi đầu trả lời em.
Tôi cũng không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa. Có thể là 1 chút tham lam tăng cao, hay là lòng ích kỷ quá đỗi tầm thường của những thằng đàn ông như tôi. Có lẽ là cả 2.
Tôi hẹn Quỳnh đi ăn tối và hẹn em nhớ ăn mặc đẹp. Về đến nhà, tôi mở ngăn kéo lấy chiếc nhẫn kim cương đã từng có nhiều dự định của mình nhét vào túi áo vét và lên xe. Tôi đến nhà Huyền.
– Em ốm à? Nhìn em gầy đi. – Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy Huyền trong khuôn mặt khá tiều tụy.
– Em đỡ rồi. Em không sao. Anh vào nhà đi.
Tôi ôm nhẹ lấy em. Niềm hạnh phúc trước kia của tôi đâu rồi?
– Mình xa nhau nhé! – Tôi nói khẽ với em.
Tôi buông em ra. Đi thẳng. Tôi không dám quay đầu lại nhìn. Vì tôi biết, người yêu của tôi, con đĩ của tôi, là một người rất yếu đuối. Tôi biết em sẽ không níu kéo tôi đâu. Vì tự trọng của em cao lắm. Và tôi cũng biết, em sẽ khóc nhiều lắm, khóc đến gầy cả người đi mất. Tôi thấy mình là một thằng khốn nạn. Tôi thấy thương em. Nhưng lòng thương và tình yêu đó không vượt qua được sự ích kỷ trong bản chất con người tôi.
Tối.
Sau khi ăn tối với Quỳnh.
Tôi cầu hôn em bằng chiếc nhẫn đáng lẽ là của Huyền.
Em vui vẻ đồng ý. Nhưng em bảo em cần 2 năm để hoàn thành chương trình học của mình. Tôi chấp thuận.
Nhưng thực sự, đến cái giờ phút tôi cầu hôn Quỳnh, người mà con tim tôi hướng đến vẫn chỉ là Huyền. Tôi mong đợi gì ở Quỳnh thế? Một cô gái hoàn hảo hơn Huyền? Một cô gái tôi đặt nhiều tình cảm hơn Huyền? Hay đơn giản chỉ vì Quỳnh là 1 cô gái còn trinh???
Đêm.
Tôi không ngủ được.
Hút gần hết 1 bao thuốc rồi còn đâu. Tôi nhớ.
Nhớ ai?
Nhớ Huyền – 1 cô gái long lanh sức sống, 1 cô gái có đôi mắt biết cười, 1 cô gái có khuôn mặt phúc hậu, luôn rạng rỡ khi nhìn thấy tôi. Không biết bây giờ em thế nào. Tôi không đủ can đảm nhắn tin cho em, tôi biết mình tồi như thế nào. Tôi chỉ biết chắc chắn 1 điều, tôi đã gây ra cho em căn bệnh quái quỷ, và tôi đã bỏ rơi em trên con đường của hạnh phúc. Thêm 1 điều nữa là em đang khóc.
Nhớ Quỳnh – 1 cô gái trinh tiết, trong trắng, 1 cô gái tôi chưa biết gì nhiều ngoài 1 lần làm tình.
Tại sao thế? Tại sao tôi lại quan tâm đến cái màng trinh mỏng manh đó nhiều đến thế, nó đâu quan trọng bằng tình yêu và nhân phẩm của 1 người con gái. Tại sao thế?
Tại sao tôi khốn nạn đến thế?
Trong quãng thời gian chờ đợi em, tôi phát hiện ra em cũng thật sự đáng yêu. Đôi mắt của em không long lanh như của Huyền như em có đôi mắt của phẳng lặng.
Em không nói nhiều như Huyền, không vui tính như Huyền nhưng em có chiều sâu hơn. Tôi nghĩ thế, hoặc có thể có những suy nghĩ của riêng Huyền mà tôi chưa đoán được.
Lúc nào ở bên cạnh Quỳnh, tôi cũng nghĩ đến Huyền, so sánh giữa 2 người, tôi tìm kiếm 1 điểm Quỳnh hơn Huyền, đang tìm, và có lẽ là chưa có.
Hôm đó là 1 chiều mưa.
Tôi và Quỳnh đi chung trong chiếc ô sẫm màu trên con đường gần nhà để ra siêu thị. Ngẩng mặt lên, tôi bỗng nhìn thấy 1 cô gái, lòe xòe trong chiếc váy bầu, đi cạnh và khoác tay 1 ông mặc đồ vét đen đội mũ che mặt. Là em, là Huyền. Em nhìn tôi, nhìn Quỳnh, đầy kinh ngạc, em nhoẻn miệng cười, một nụ cười không phải của em. Rồi em đi thẳng. Tôi sững người. Tám tháng không gặp em rồi còn gì. Em khác quá. Đôi mắt của em thâm quầng và không còn là đôi mắt của ngày xưa nữa. Và em đang có bầu. Với ông già đi bên cạnh sao? Em yêu ông ta ư? Vì cái gì thế? Vì tiền à? Yêu thằng già như thế thì chỉ vì tiền thôi chứ còn sao nữa. Tôi cười nửa miệng thay cho sự khinh bỉ đến 1 người con gái tôi từng yêu. Quỳnh hỏi tôi:
– Ai thế anh?
– Một con đĩ hám tiền em ạ.
Sau hôm đó, tôi cũng nghĩ đến Huyền đôi ba lần. Rằng là tôi không ngờ Huyền là người như thế, rằng là may sao ngày xưa tôi bỏ Huyền. Đáng khinh quá.
Thấm thoát đó mà đã hơn 1 năm.
Gia đình tôi và gia đình Quỳnh đã bàn ngày cưới, chờ Quỳnh tốt nghiệp là cưới luôn. Tôi đã quen dần với việc có Quỳnh. Chúng tôi hay đi dạo, đi xem phim, đi ăn uống. Và chuyện chúng tôi làm tình rất thường xuyên. Làm tình với Quỳnh, tôi thấy sung sướng vì tôi là người nắm giữ trinh tiết của em.
Chúng tôi, nói chung cũng hạnh phúc.
Hy vọng cưới xong sẽ hạnh phúc hơn.
Nhưng phải nói thật là tình cảm tôi dành cho Quỳnh thì cũng có, nhưng không nhiều. Có lẽ là vì tình yêu của chúng tôi bắt đầu không phải vì tình cảm của 2 bên mà là vì em còn trinh tiết. Tôi đã từng nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên tôi vẫn đang hy vọng vào 1 cuộc hôn nhân nhanh chóng.
Tôi nghĩ vậy!
Ngày cưới.
Trước khi đến giờ cưới, tôi đi ra ngoài lang thang 1 mình. Buồn cười quá, cái ngày tôi mong chờ đã đến rồi cơ mà. Tại sao tôi lại thấy ngột ngạt và bức bối đến thế? Phải chăng vì tôi không thực sự hạnh phúc hay vì tôi là thằng ngu dốt và ích kỷ? Không biết giờ này Huyền đang làm gì? Bỗng dưng câu hỏi đó hiện lên trong tôi. Em có đang nhớ đến tôi không? Đã bao lâu rồi tôi không được nói chuyện với em? Bao lâu rồi tôi không được nhìn sâu vào đôi mắt long lanh biết cười ấy? Bao lâu rồi tôi không được vuốt nhẹ vào đôi gò má bầu bĩnh đáng yêu của em? Bao lâu rồi kể từ ngày tôi bước đi?
Nhưng tại sao em lại như thế? Tại sao em lại mất trinh trước khi làm tình với tôi? Tại sao em lại yêu 1 thằng già vì tiền? Tại sao thế hả em?
Trong lúc đang mụ mị đầu óc với hình ảnh Huyền, tôi bỗng nhìn thấy em. Phải, đó là em. Như 1 thiên thần đang đứng trước mặt tôi. Chiếc váy xanh xòe dưới chân và bay nhẹ theo hướng gió thổi. Đôi mắt long lanh những giọt sương, nụ cười hiền hậu như 1 áng cầu vồng giữa mùa đông buốt giá. Đúng là em rồi, người con gái trong tôi. Nhẹ nhàng và đầy sức sống.
– Anh không vào chuẩn bị lễ cưới à? – Em cười mỉm với tôi.
– Ừ ừ, anh hơi mệt nên đi dạo 1 lúc cho thoáng. Sao em lại ở đây? – Tôi gãi đầu.
– Em muốn gặp anh.
– Gặp anh ư? Để làm gì hả em? – Tôi ngạc nhiên.
– Em muốn thơm anh 1 cái trước khi anh chính thức là của người khác, được không? Thơm nhẹ 1 cái thôi – Đôi mắt em đầy sự nài nỉ.
Tôi đồng ý. Em kiễng chân lên thơm tôi, sao thế này, cái cảm giác của 2 năm trước đây bỗng dưng lại ùa về trong tôi, cái cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc, em là ai thế? Thiên thần trong tôi ư? Rồi bỗng em cắn vào má tôi. Tôi đau quá nên ủn em ra.
– Cô điên à? – Tôi hét lên.
– Em xin lỗi. Má anh chảy máu rồi, để em lau cho.
Em lấy chiếc khăn trong túi ra thấm máu cho tôi.
– Xong rồi, sao nữa không, đủ chưa, cô điên rồi – Tôi nói thẳng vào mặt em như vậy rồi chạy đi không định hướng. Em đang chạy theo tôi. Tôi như thằng mất hồn, lao đi trong vô thức. Tôi chạy qua đường. Ôi, xe ô tô, ôi, đừng, dừng lại đi!!!
Mở mắt ra, tôi đang mặc bộ quần áo trắng muốt của bệnh viện. Trên đầu là vết băng bó. Bên cạnh là Quỳnh đang gục mặt xuống giường. Tôi vẫn hoa mày chóng mặt, tôi lay Quỳnh dậy:
– Ôi, anh tỉnh rồi à? – Quỳnh mừng rỡ hỏi tôi.
– Anh đang ở đâu? Sao lại thế này? – Tôi nhíu mày hỏi.
– Anh đang ở trong viện. Anh hôn mê 4 hôm rồi.
– Tại sao lại như thế. Kể rõ ràng ra cho anh nghe.
– Cách đây 4 hôm thì có 1 bác sĩ gọi điện cho mẹ, bác sĩ bảo mẹ vào viện gấp, anh đang nằm trong viện.
– Rồi sao?
– Cả nhà chạy vào trong lo lắng. Bác sĩ nói người dân xung quanh đây đưa anh vào viện rồi kể là anh chạy qua đường, suýt nữa bị ô tô đâm, may mà có 1 người con gái mặc váy xanh chạy vào ủn anh ra, anh chỉ bị đập nhẹ đầu xuống đường thôi chứ không sao.
– Thế còn cô gái kia?
– Cô ấy bị nặng lắm, nằm bất tỉnh bên kia.
Rồi tôi đứng ngay dậy, chạy một mạch sang bên đó. Nhưng không thấy ai. Tôi hỏi y tá. Cô ấy bảo:
– Bệnh nhân Huyền đã rời viện sáng nay do yêu cầu của gia đình.
– Cô ấy bị nặng không chị? – Tôi sốt sắng hỏi.
– Nặng, khó mà qua được.
Tôi không tin vào những gì mình nghe được, ngồi bệt xuống sàn trong sợ hãi.
Tôi vội vã chạy thật nhanh ra ngoài bắt taxi đến nhà Huyền. Ngồi trên taxi, tôi bứt rứt khó chịu không yên, tôi thấy mình có lỗi, tôi đã làm gì với Huyền thế này. Tôi đã rời xa em chỉ vì 1 chữ trinh ư? Ôi, tôi hận chính bản thân mình, tôi là 1 thằng khốn nạn nhất trên đời này. Tôi đã bỏ mặc bao quan tâm, lo lắng và chăm sóc của em trước đây để chạy theo 1 thứ ảo tưởng. Tình yêu ư? Tôi đã bao giờ yêu chưa thế? Đã bao giờ thật sự nghĩ cho em chưa? Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng là em, em luôn âm thầm đi theo tôi, bảo vệ và luôn dõi theo từng bước chân của tôi. Em mà có mệnh hệ gì thì làm sao tôi sống được. “Tôi cần em, cần hình bóng của em, tôi sẽ không bao giờ đánh mất nó nữa, hạnh phúc của tôi, tình yêu của tôi, hãy về với tôi em nhé, tôi đến đây, tôi đang đến rồi, em đợi tôi nhé, tôi yêu em, Huyền ơi”
Xe dừng, cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi lao thẳng vào nhà em. Ngôi nhà lạnh lẽo quá. Yêu em bao lâu nhưng tôi chưa từng 1 lần đến nhà em. Tôi bấm chuông. 1 người đàn ông mặc đồ vét đen xuống mở cửa cho tôi. Lại là thằng già đã từng đi với em, hắn đến đây làm gì?
– Cháu vào nhà đi – hắn nói với tôi.
Lên phòng Huyền, tôi thấy em nằm trong im lặng, nhìn giống như đang ngủ, khác 1 điều, là em được phủ khăn trắng toàn thân. Tôi chạy tới em, lao vào em, ôi, người con gái tôi yêu.
– Em tỉnh lại đi, tỉnh lại với anh đi, nhìn anh đi, 1 lần thôi, 1 lần thôi để anh được nhìn thấy đôi mắt long lanh của em. Lần đầu tiên tôi khóc, lần đầu tiên giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông chảy xuyên suốt trong cơ thể tôi. Em à, em nghe anh nói không, anh cần em, anh cần tình yêu của em, cần nụ cười của em, đừng xa anh, đừng bỏ rơi anh, chúng mình sẽ cùng nhau đi tiếp trên con đường tình yêu mà anh đã hứa với em. Em nghe không, Huyền ơi!!!
Tôi gào thét tên em trong câm lặng.
Người con gái của tôi. Hạnh phúc của tôi. Cuộc sống của tôi.
Tôi tự chửi mình là thằng khốn nạn, chó má.
Tôi yêu em. Tôi cần em.
Chưa khi nào tôi cần em đến như thế.
Thượng đế đã mang em đến bên tôi và kéo em ra khỏi cuộc đời tôi 1 cách nghiệt ngã.
Về với anh đi em. Đừng im lặng như thế.
Anh đã sai, anh muốn được sửa sai nhưng anh không thể nữa rồi.
Em không muốn nhìn mặt anh nữa sao?
Em là ai thế Huyền? Thiên thần nhỏ bé trong cuộc đời mênh mông của anh ư?
Không phải! Em là thiên thần đáng yêu và đáng để yêu mà anh đã từng tìm được.
Anh sẽ phải bước tiếp như thế nào khi em dừng lại?
Anh xin lỗi, anh hiểu rồi, anh đã hiểu nỗi đau của em khi anh rẽ sang 1 ngả đường khác, để em lạc lõng trên đoạn đường còn lại.
Giá như ngày xưa em đừng đến.
Giá như ngày trước anh không như vậy.
Em à. Anh phải làm sao?
Tại sao lại ra nông nỗi này?
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao?
Tại ai?
– Cháu sang bên này, bác có chuyện muốn nói. – Lão già mặc vét đen nói với tôi.
Tôi cũng không đủ sức chửi rùa lão nữa. Tôi kiệt quệ rồi.
Phòng khách.
– Cháu là bạn Huyền phải không? – Lão hỏi tôi.
Tôi không trả lời.
– Bác là bố Huyền.
Tôi giật mình. Nhìn lên ông, nhìn chằm chằm vào con người ấy. Lần đầu tiên tôi bắt gặp đôi mắt thứ 2 có giọt sương trong đôi mắt. Ôi, ông là bố của Huyền, vậy mà lúc đầu tôi lại nghĩ ông là thằng cha Huyền cặp kè vì tiền. Huyền ơi, anh lại hiểu sai cho em rồi. Anh lại mắc sai lầm lần nữa rồi.
– À, dạ vâng. – Tôi ấp úng trả lời.
– Chắc cháu chưa biết nhiều về gia đình Huyền. Nó mặc cảm về gia đình nên ít kể với mọi người.
Đúng là lần nào tôi hỏi về bố mẹ Huyền, em đều im lặng.
– Huyền mất mẹ từ nhỏ, đẻ Huyền xong được mấy phút thì mẹ Huyền qua đời. Huyền chỉ có mỗi bác là chỗ dựa, nó thiệt thòi lắm cháu ạ. – Ông nói tiếp.
Tôi chưa bao giờ nghĩ Huyền lại ở trong hoàn cảnh như thế, tôi và em quen nhau hơn 2 năm rồi nhưng gần như chả biết gì về em cả. Cũng phải thôi, tôi đã bỏ rơi em đi mà.
– Nhưng hơn 1 năm nay Huyền có thêm 1 chỗ dựa nữa. Cháu có biết là ai không?
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Ai thế ạ?
– Cu Tí ơi, xuống đây ông hỏi cái này. – Ông hét vọng lên trên.
Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì chưa đầy 1 phút sau có 1 thằng nhóc bụ bẫm chạy lạch bạch xuống.
– Dạ, con chào chú – Thằng bé chào tôi bằng giọng đáng yêu quá. Ô kìa, đôi mắt của nó, đúng rồi, lại là đôi mắt đó, đôi mắt long lanh như giọt sương và luôn ẩn chứa 1 nụ cười trong đó.
– Con đừng chào chú, chào bố đi con. – Ông lão nói với thằng bé.
Tôi giật mình. Trợn tròn mắt lên, cái gì thế, ông lão làm sao à. Bố ư? Haha.
– Đây là đứa con trai của cháu và Huyền. – Ông nhìn vào đứa bé.
– Bác nói đùa cháu à. Của cháu với Huyền ư? Không phải đâu? Cháu chưa bao giờ nghe Huyền nhắc đến. – Tôi vừa nói vừa cười và vừa bàng hoàng.
– Cháu không tin cũng phải thôi. Nhưng cháu phải nghe bác nói. Sau khi cháu và Huyền chia tay, Huyền đi xét nghiệm thì đã có thai. Nó nói với bác. Lúc đầu, bác lo lắng và bắt nó phá. Nhưng nó bảo dù như thế nào nó cũng phải giữ bằng được đứa con này. Cho đến tận 9 tháng sau, thì nó đẻ ra Cu Tí đây.
– Nhưng đây chắc gì đã là con cháu? – Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ.
– Cháu có nhớ cách đây 4 hôm Huyền thơm lên má cháu không. Lúc đấy, nó cố tình cắn vào má cháu để má cháu chảy máu, rồi lại thấm máu vào khăn của nó. Cho đến tận lúc nó hôn mê, tay vẫn nắm chặt khăn, bác là người cầm chiếc khăn đó đi xét nghiệm ADN, kết quả vẫn còn đấy, cháu đợi bác.
Tôi sững sờ, chân tay run lẩy bẩy. Con tôi ư? Con trai tôi ư? Thật không thế? Tôi làm bố rồi ư? Gì thế? Tôi còn chưa cưới mà. Tôi liếc mắt nhìn sang Cu Tí. Nó đang nhìn tôi bằng 1 ánh mắt tò mò, đôi lông mày của thằng bé hơi nhíu lại. Ôi, nó bụ bẫm thật. Nó là con tôi đấy, con tôi thật đấy.
Tôi khẽ hỏi:
– Cháu tên là gì?
– Dạ, con tên Cu Tí – thằng bé nở 1 nụ cười, đúng là nụ cười thiên thần đó rồi, nụ cười mang lại áng cầu vồng cho mọi người, nụ cười tôi hằng tìm kiếm 2 năm nay và tôi cứ lỡ mình vừa đánh mất nó.
Tôi tìm lại được rồi sao?
– Không, chú hỏi tên thật của con cơ.
– Dạ, con không biết, ai cũng gọi con là Cu Tí, mẹ con gọi thêm 1 tên nữa là Tí Thối. – Giọng thằng bé đáng yêu quá, ngờ nghệch của trong sáng, ngốc nghếch của trẻ con, và đứa bé có 1 điều gì đó rất đặc biệt, đủ để làm tôi trong lúc tuyệt vọng nhất thì lại nhoẻn miệng cười.
Bố Huyền đi xuống. Ông đưa cho tôi tờ xét nghiệm ADN. Đứa bé đúng là con tôi rồi. Tôi ôm chầm lấy nó.
– Con ơi! Con của bố ơi!
Tôi gọi tên thằng bé trong hạnh phúc, trong sợ hãi, trong bất ngờ và có lẽ là trong cả 1 sự tiếc nuối nữa. Tôi sẽ trân trọng đứa bé này, giống như đã từng hứa với Huyền vậy. Nhưng lần này tôi sẽ không đánh mất hạnh phúc của mình như vậy nữa đâu. Trinh tiết ư? Cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Chỉ có thằng nào điên dồ như tôi mới bỏ người mình yêu vì cái trinh tiết đó. Tôi đã sai lầm nặng quá. “Em ơi, em có thấu hiểu được suy nghĩ của tôi không? Em hãy tỉnh lại đi. Hãy cùng tôi làm lại 1 lần nữa, chúng ta có 1 đứa con làm cột mốc, ta sẽ đi lên từ đó. Em ơi, làm ơn, thiên thần của tôi ơi, hãy về với tôi đi em”.
– Cháu đọc cái này đi. Đây là bức thư Huyền viết cho cháu đêm hôm qua, nó đã cố dùng chút sức lực yếu ớt của mình để viết cho cháu những dòng cuối cùng.
Tôi mở lá thư.
Những dòng chữ không quá mức nguệch ngoạc nhưng không được nắn nót. Phải thôi, em viết cho tôi trong tuyệt vọng mà.
Đêm.
2h sáng.
Anh ơi, giờ này anh đang làm gì?
Anh có đang nghĩ đến em không?
Chúng mình xa nhau được 2 năm rồi anh nhỉ. 2 năm em sống trong chờ đợi, nhưng cho đến khi em chết người em yêu vẫn không quay về với em.
Không có em, anh sống ra sao?
Em nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh trong giấc mơ của em, vẫn nụ cười ấy, vòng tay ấy, ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng lại là cùng với 1 người con gái, không phải em.
Anh đang ở đâu thế người em yêu?
Sao anh lại biến mất khỏi cuộc đời em 1 cách như vậy?
Em làm gì sai à?
Em chưa đủ tốt hả anh?
Hay chỉ đơn giản vì em là cô gái không còn trinh? Không, không phải thế đâu, em hiểu người em yêu mà, anh không bao giờ như vậy, em tin anh.
Em yêu anh.
Em nhớ anh.
Em cần anh.
Quay về với em đi được không.
2 năm, 2 năm rồi em gào thét tên anh trong điên dại.
2 năm rồi em lặng bước trên con đường mùa đông lạnh lẽo mà anh hứa sẽ mãi đi bên cạnh em.
Em sẽ mãi yêu anh.
Yêu anh trong từng hơi thở.
Từng nhịp đập.
Từng nhịp một… từng nhịp cuối cùng trong em.
Em vẫn sẽ đợi anh.
Đợi anh.
Thể xác em tan biến thì Huyền hồn em sẽ đợi.
Về với em đi anh.
Cho em được YÊU anh.
Được BÊN anh.
Nhẹ thôi.
Khẽ thôi.
1 lần thôi.
Cho em được bên anh.
Cho nước mắt em ngừng chảy.
2 năm qua đầu óc em quay cuồng trong nước mắt.
Cho em được ôm anh, em muốn được cảm nhận hơi ấm bốc lên từ sự yêu thương.
Cho em được dựa nhẹ vào vai anh, đủ để em cảm nhận em còn anh.
Đừng bao giờ nói câu “Mình xa nhau nhé”
Đừng.
Đau lắm.
1 câu nói giết chết 1 con người anh biết không.
Anh đang ở đâu.
Có nhớ em không.
Em nhớ anh.
Người em yêu.
1 nửa của em.
Cuộc sống của em.
Về với em đi anh.
Xin anh.
Làm ơn…