Trò nghịch ngợm

Chương 22



Phần 22

Nhân lúc thằng bé đang chú ý đến món đồ chơi mới Phương quay sang Kiên móc trong ví ra một nắm tiến đưa cho gã nói nhỏ…

“Chỗ này em biếu anh”

“Cô giáo làm gì cho tôi nhiều thế” Kiên giãy nảy lên…

“Nhiều nhặn gì đâu anh, anh dùng nó để mua cái gì ăn cho bồi bổ sức khỏe, mấy hôm chắc mệt lắm”

“Cô giáo cho thì tôi nhận, cảm ơn cô nhiều” Kiên nắm lấy tay Phương cảm động đến rơi nước mắt…

“Nhớ tới chỗ em chơi nhé” Tèo gọi với theo bóng Phương…

“Ở đời ngần đấy năm đây là lần đầu tiên tao vừa chơi gái vừa được cho tiền thế này” Kiên đếm đi đếm lại số tiền trên tay…

“Cô giáo con thì nhất rồi” Đô tự hào nói…

“Không biết cô ấy còn quay lại không” Kiên đăm chiêu…

“Việc gì phải chờ người ta quay lại, muốn ăn thì lăn vào bếp” Đô cười đắc ý…

“Mày nói thế nghĩa là sao” Kiên vớ lấy cái điếu cày rít một hơi thật dài rồi nhả khói um nhà…

“Nếu bố chia cho toi một nửa số tiền thì tôi có thứ này đổi lại”

“Lại còn mặc cả với bố mày nữa à nói xem thứ gì mới định giá được chứ”

Đô rút trong túi quần ra chiếc chìa khóa mà Phương đã tặng nó hồi trước giảng giả cho Kiên nghe…

“Nó đáng giá không bố”

“Đáng giá, rất đáng giá” Kiện chụp lấy cười hớn hở…

Cả ngày hôm sau Kiên nằm nhà chờ đợi nhưng không thấy bóng dáng của Phương đâu, suốt ruột đến đêm gã uống mấy chén rượu rồi khoác áo nhằm hướng thị xã tiến bước, chốc chốc gã lại thò tay vào túi kiểm tra xem chiếc chìa khóa còn nằm trong túi không…

Hơi men trong người bốc lên khiến cho Kiên cảm thấy người nóng hừng hực, gã cởi ngay áo vắt lên vai đi như chạy…

Đô đã chỉ dẫn rất tận tình nên Kiên tìm thấy nhà Phương rất dễ nhưng lúc tra chìa vào cái khoa to tướng trước cửa thì mãi không được không phải đưa chìa khóa dởm mà là vì những ly rượu làm mắt mũi Kiên hoa lên. Bực mình gã ngồi phệt ngay xuống xửa, làn gió mát buổi đêm làm Kiên tỉnh táo dần, gã đứng dậy thử lại may quá chiếc khóa mở ra đánh tách. Lấy chân đá văng hai cánh cổng sắt Kiên nghễu nghện bước vào, gã cẩn thận khóa cửa cho chắc ăn…

Lục lọi khắp các phòng tầng 1 không thấy Phương đâu gã lên tầng 2, tìm thấy một căn phòng khóa từ bên trong gã biết con mồi trong đó. Không cần gõ cửa hay Kiên co chân đạp bung cánh cửa lao vào trong phòng.

“Ối”

“Trộm”

Hai tiếng kêu vang lên rồi hai bóng người hốt người né ra, Kiên hốt hoảng xua xua tay nói vội vã…

“Đừng kêu tôi đây mà”

“Anh Kiên sao lại”

Bây giờ Kiên mới nhìn rõ không chỉ có mình Phương trong phòng người còn lại là một phụ nữ trông trẻ hơn. Cô này có thân hình không được tròn trịa như Phương nhưng khuôn mặt đẹp, hai má hồng nhìn rất gợi cảm…

Hình như cả hai vừa mới tắm xong vì trên người họ chỉ khoác một tấm khăn nước vẫn còn chảy trên tóc…

“Chị biết anh ta à” Cô gái lạ mặt quay sang hỏi Phương…

“Ừ chị vừa nói chuyện với em xong mà” Phương gật đầu…

Rồi cô bước tới kéo gã nông dân lại gần chỉ tay vào cô gái nói…

“Xin giới thiệu với anh đây là Oanh em họ tôi cô ấy mới từ Mỹ về”

“Chào anh” Oanh chìa tay ra với Kiên, tấm khăn trên người cô không biết vô tình hay hữu ý tuột xuống để lộ gần hết bộ ngực tròn và trắng ẩn hiện…

Nuốt nước bọt đánh ực Kiên lắp bắp…

“Vâng chào cô”

Rồi gã xoay người về phía Phương nói rất khẽ…

“Tôi về nhé cô giáo”

“Sao lại về” Phương nở nụ cười rất duyên, Oanh cũng liếc mắt nhìn chị…

“Cô giáo có khách mà, không tiện” Kiên gãi đầu…

“Oanh nó là người nhà mà có gì không tiện đâu”

“Nhưng…”Kiên không hiểu gì cả…

“Thôi đừng đứng đây nữa” Phương cản gã lên phòng ngủ, Oanh đi theo chị…

Chương trước Chương tiếp
Loading...