Trò nghịch ngợm
Chương 3
Rồi ánh đèn trong phòng vụt tắt sau đó là tiếng như có vật gì đặt lên giường rồi tất cả chỉ còn là tiếng thở đều đều của cô Phương. Đô và Tèo bò ra khỏi chỗ nấp, xung quanh tối như bưng lấy mắt, Tèo đang sờ sẫm xung quanh thì Đô lấy ra cái đèn pin loại nhỏ bật lên. Luồng sánh nhỏ chỉ bằng ngón tay nhưng soi rõ ra phết. Chưa kịp mở lời khen thằng bạn lo xa thì Đô vỗ vai bạn chỉ tay về phía ánh đèn đang rọi ú ớ, trên giường cô Phương đang nằm ngủ ngon lành. Chiếc áo ngủ ngắn cũn cỡn gần như phô bày toàn bộ thân hình nõn nà nơ nang. Đô vừa nhìn vừa nuốt nước bọt ừng ực mắt nó như muốn nuốt lấy đôi vú căng mấy trong lần vải mỏng tang cặp chân dài, trắng lộ ra dưới chiếc váy ngủ, tiếc quá nếu ngắn tí nữa có phải… phải rồi. Đô bước rất nhẹ nhàng lại gần, đưa đèn pin cho Tèo mang còn nó khẽ cầm váy chiếc váy ngủ cô Phương lật lên. Tèo phối hợp rất chuẩn nó lập tức dọi ngay đèn vào giữa hai chân cô Phương chõ chiếc váy ngủ bị lật lên. Hai đứa tí nữa thì rú lên cô giáo nó không mặc đồ lót đi ngủ, hai mép thịt hồng hồng với cái khe nằm giữa, Tèo đưa tay lách vào giữa hai đùi khẽ chạm vào mép lồn Đô không kịp cản hành động đột ngột của thằng bạn. Tiếng rên khe khẽ phát ra khiến cho hai thằng điếng hồn chúng cuồng cuống chui lại gầm giường trốn.
Đô lạnh cứng người khi đèn được bật sáng nó nhắm chặt mắt chờ lúc hai thằng bị phát hiện nhưng giờ phút ấy mãi vẫn chưa tới nhỉ…
“Đô cô ngủ lại rồi” Tèo thì thào vào tai nó…
“Ngủ rồi à ” Nó lắp bắp mở mắt ra nhìn ngó xung quanh “Trốn thôi, tao sợ quá”
“Mày non gan thế lúc nãy tao sờ rồi bây giờ đến lượt mày” Tèo cho thấy tính liều lĩnh vốn có của nó…
“Định hại nhau à” Đô nhìn bạn…
“Hại nhau làm gì lúc nãy mày không nghe thấy cô nói gì à” Tèo rung đùi đắc ý…
“Tao sợ còn chả hết, còn nghe thấy cái gì nữa” Đô nói…
“Tao thì nghe thấy đấy” Tèo mỉm cười bí hiểm…
“Cô nói gì”
“Cô nói dạo này mình chưa gần đàn ông nên nằm mơ linh tinh quá. Mai có khi phải gọi điện cho chồng cho đỡ nhớ”
“Thế à” Đô nghệt mặt ra nghe…
“Phải thế nên tao với mày bây giờ có ra sờ mó nữa thì bà ấy cũng tưởng mình nằm mơ thôi”
“Mày nói dễ nghe lắm”Đô vẫn còn ngần ngại…
“Không dám thì xem tao làm này” Tèo nói xong lập tức chui ra ngoài Đô cũng bám theo.
Hai đứa lại một lần nữa đứng thân hình ngồn ngộn của cô Phương, nói mạnh như thế nhưng bây giờ lúc hành sự thì Tèo cũng ngần ngại Đô cũng không giục bạn, cả hai đứa cùng yên lặng chờ đợi. Đứng chán mỏi chân chúng ngồi bệt xuống sàn không ai nói nửa câu, tiếng ngáy đều đều của cô Phương làm Tèo và Đô dần yên tâm trở lại…
Tèo xoa hai tay lại với nhau để thêm can đảm hành sự, lần này không cần sự giúp đỡ của Đô nó tự tay lật chiếc váy ngủ cô Phương lên. Cái lồn với hai mép thịt hồng hồng phơi ra trước mắt Tèo ánh đèn pin từ tay Đô soi rõ chùm lông lơ thơ. Lần trước vì vội vã nên Tèo chưa thưởng thức kĩ lần này nó dí sát mắt vào giữa hai chân cô Phương, Tèo còn cảm nhận những chiếc lông lồn cọ vào mặt mình.
Không dùng tay Tèo thè lưỡi liếm nhẹ vào cái nhị nhô ra giữa hai mép lồn, nó cảm giác như có…
Cái gì sương sướng từ đầu lưỡi lan tỏa khắp người. Tèo ngoái lại phía sau nhìn Đô đang trợn mắt ngạc nhiên, hai chân cô Phương khẽ rung vì kích thích lên rồi im. Tèo thấy mở đầu xuôi xẻ mạnh dạn hẳn lên, nó liếm tiếp vào lồn cô Phương lần này mạnh hơn, rộng hơn lưỡi nó lướt từ khe mông lên tới rốn ôm trọn lấy cả hai múi thịt. Ôi chao sướng quá, thích quá lưỡi Tèo đánh đi đánh lại quết khắp lồn cô Phương, chợt nó nghe thấy cô Phương rên lên rất to “A… a” sau đó hai chân cô giáo nó giãy lên rất mạnh và có gì đó ngai ngái âm ấm phóng ở âm hộ cô Phương. Tèo ngừng bú ngẩng mặt lên, Đô cố nín cười nhìn mặt thằng bạn nhoe nhoét nước…
“Mày vào bú đi, cười cái gì” Tèo cau mặt thì thào rất nhỏ…
“Lần đầu bị gái nó đái vào mặt sướng không” Đô trêu chọc…
Hai đứa đang nói chuyện thì chúng nghe thấy tiếng lịch kịch từ phía giường cô Phương, Đô lập tức tắt đèn cùng Tèo vọt nhanh ra phía cửa phòng.
Ra đến ngoài đường rồi hai đứa ngồi thở hổn hển rồi Tèo lên tiếng trước…
“Tiếc quá tao vẫn chưa liếm đã”
“Tham vừa thôi bố mày làm nó tè dầm ra chiếu rồi mà vẫn kêu. Mày làm thế thì trâu cũng phải dậy chứ nói gì người”
“Hôm sau lại đến nhé” Tèo mặc cả…
“Mày cứ làm như đây là lồn miễn phí ấy. Muốn gì cũng phải chờ tao bày binh bố trận đã” Đô vỗ vai thằng bạn…
“Mày biết không lúc nãy tí nữa tao rút cu chọc cho cái lồn ấy một phát” Tèo liếm mép ra chiều tiếc rẻ…
“Tao cũng muốn vậy nhưng bây giờ về thôi sắp sáng rồi”
Hôm sau cả Tèo lẫn Đô đều nghỉ học không vì lý do đặc biệt cả đơn giản hôm nay cả hai gia đình cần bọn chúng ngoài đồng, ở vùng này thế là thường học sinh có thể nghỉ học 1, 2 ngày khi gia đình muốn chả ai nghĩ đến chuyện xin phép. Công việc Tèo và Đô hôm nay vất vả nên mặc dù ở ngay hai thửa ruộng cạnh nhau chúng cũng không trao đổi nói chuyện với nhau được…
Vào buổi chiều khi mọi người lần lượt ra về Tèo và Đô cố tình đi tụt lại phía sau. Ngay khi có khoảng cách an toàn Tèo thì thào…
“Tối nay đi chứ”
“Mày cứ sốt ruột thế thì được gì cơ chứ”Đô gãi đầu trả lời ấp úng…
“Kệ tao mày không thích thì ở nhà, chả ai bắt” Tèo nói quả quyết…
“Tao chả sợ nhưng mà này trời mưa rồi, thế là hỏng hẳn”Đô xèo tay hứng lấy những giọt mưa đầu tiên rơi xuống.
Cơn mưa đến thật bất ngờ và dữ dội chả mấy chả mấy chốc nước rơi trắng xóa con đường đất trở nên lầy lội khó đi. Hai đứa bé đội mưa chạy rầm rầm vừa chạy chúng cười đùa ầm ĩ, đang ngon trớn thì Đô dừng phắt chỉ tay…
“Cô Phương”
“Hả” Tèo căng mắt ra nhìn theo hướng Đô chỉ, đúng là cô Phương đang trần trật dắt chiếc cúp trên con đường lầy lội.
“Cô ơi” Đô réo gọi chạy lại…
Nhìn thấy hai đứa học trò cô Phương vui ra mặt…
“Giúp cô với nào”
“Tại sao cô lại đi đường này” Tèo cúng Đô hè nhau đẩy chiếc xe…
“Cô qua nhà thầy hiệu trưởng có chút việc” Cô Phương cố nổ máy chiếc xe nhưng nó vẫn im lìm…
“Các em có biết sửa xe” Thất vọng nhìn chiếc xe cô Phương hỏi Tèo và Đô nhưng chúng đều lắc đầu…
“Chà gay quá nhỉ”Vẻ buồn rầu Phương nhìn trời mưa…
“Cô cứ để bọn em đẩy cái xe này về nhà mai gọi thợ đến sửa cô ạ” Đô sốt sắng đề nghị nó kín đáo nháy mắt với Tèo…
“Có phiền các em không mưa gió thế này” Phương ngần ngại…
“Cô không lo bọn em khỏe lắm ” Tèo vỗ ngực, nó thầm hiểu ra dụng ý của Đô “Chút mưa gió này thì thấm tháp gì”
“Vậy cô cảm ơn nhé” Phương cúi xuống xoa đầu Đô…
Thế là ba cô trò lại hì hục đẩy xe trong khi Đô không thể không nhận ra bộ áo váy cô Phương do ướt nước mưa đã dính sát vào người hằn lên những đường cong khêu gợi.
Chiếc xe được đẩy bởi những bàn tay khỏe mạnh nên đi phăng phăng chả mấy chốc đã đến nhà. Cô Phương mở cổng nói với Tèo…
“Hai em vào đi ướt hết rồi”