Trở về
Chương 14
Chạng vạng tối sau hôm Triệu Ngu xin nghỉ ở nhà, Tiết Tử Ngang đi đến chung cư của cô.
Vừa vào cửa hắn đã kéo cổ tay cô vén tay áo lên nhìn, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Ngu biết, hắn là sợ cô lại bắt đầu tự hại mình.
Nhưng Triệu Ngu cũng biết, hiện tại ở trong lòng Tiết Tử Ngang, cô còn chưa tính là gì, gì mà giận dỗi, tự thương tổn bản thân, ngẫu nhiên thể hiện ra chút mất mát hờn dỗi là đủ rồi, chứ nếu còn hành động tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ Tiết Tử Ngang sẽ lập tức chạy mất dép.
Nhìn lại trên cổ tay cô chồng chéo những vết thương từ trước, Tiết Tử Ngang thở dài một hơi, lôi cô đi đến ghế sofa ngồi xuống, hắn mở túi mình mang đến, lấy ra một lọ thuốc mỡ rồi kiên nhẫn bôi lên giúp cô.
“Đây là thuốc bôi tránh sẹo tôi nhờ người làm ra, hiệu quả rất tốt, những vết sẹo này của em hẳn là có thể xóa hết, đừng lại làm việc gì ngu ngốc nữa.”
Chờ hắn thoa thuốc xong ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy hai hốc mắt rưng rưng của cô, đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hắn.
“Khóc cái gì?”
Hắn vừa hỏi ra một câu này, Triệu Ngu bỗng nhiên nhào tới, hôn lên môi hắn.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn, rõ ràng kỹ thuật hôn vẫn còn trúc trắc, giờ phút này động tác còn càng thêm vụng về.
Nhưng hắn có thể cảm giác được sự vội vàng cùng nhiệt tình của cô.
Tiết Tử Ngang đưa tay ôm vai cô, nhiệt tình đáp lại, hắn quấn lấy môi lưỡi cô liếm mút truy đuổi, rồi lại nhanh chóng đè cô dưới thân.
Hắn vội vã lôi kéo quần áo cô, vuốt ve da thịt, xoa nắn đôi vú, còn khảy qua khảy lại giữa hai chân cô, chờ đến khi cô đã run rẩy rên rỉ kịch liệt, hắn mới bắt đầu cởi bỏ quần của mình, đưa cột thịt nóng như lửa vào trong cơ thể cô.
Từ phòng khách, đến tận phòng ngủ.
Từ sofa, đến trên giường.
Bọn họ tiếp tục hoàn thành việc còn dang dở ở văn phòng, ôm lấy nhau làm hết lần này đến lần khác, thay đổi vô số tư thế, cho đến tận khi cả hai cùng sức cùng lực kiệt, thở hồng hộc ra mới thôi.
Ngày hôm sau, cả hai cùng nhau ra cửa đi làm, nhưng Triệu Ngu không ngồi xe hắn, mà tự lái xe của mình.
Cô là cố tình muốn tránh ánh mắt của người khác, không muốn họ biết được quan hệ của hắn và cô, còn rất ngây thơ nói với Tiết Tử Ngang rằng, hy vọng trong công ty, cô sẽ chỉ dựa vào chính mình để tự chứng minh được năng lực làm việc của bản thân.
Con người cô vẫn luôn tràn ngập mâu thuẫn như thế, nhưng so với mấy ngày trước, dường như cô đã có một thứ quyết tâm càng thêm kiên định, hoặc là nên nói, đã càng hãm sâu vào trong đó.
Tiết Tử Ngang không nói gì, hắn ngầm đồng ý tất cả, nguyện ý duy trì lòng kiêu ngạo và tự trọng mà cô muốn.
Nhưng đồng thời, hắn cũng chưa cho cô một thân phận rõ ràng như cũ.
Trong lòng Triệu Ngu tự hiểu rõ, cái thân phận kia, hẳn nên gọi là “thế thân” mới đúng.
Đây là thứ danh phận mà hầu như mọi người đều vô cùng chán ghét, thế nhưng cô lại phải hao tâm tổn trí, đấu tranh giành giật về cho bản thân.
“Cái này cần phải… đưa lên tầng 42 cho Tiết phó chủ tịch sao?” Nhìn lại tập văn kiện trong tay, Triệu Ngu bỗng hơi ngại ngùng.
Tiết Tử Ngang hơi ngừng một chút, nói: “Để Diệp Tử đưa cũng được.”
Trong mắt Triệu Ngu như mang theo mong đợi: “Về sau có phải em… đều không cần gặp Tiết phó chủ tịch nữa hay không?”
Đương nhiên là không có khả năng, cô thân là thư ký của Tiết Tử Ngang, Tiết Trạm còn là cấp trên của Tiết Tử Ngang, chắc chắn sẽ có thời điểm bọn họ cần phải tiếp xúc.
Tiết Tử Ngang biết cô đang băn khoăn điều gì, hắn vỗ vỗ vai cô, nói: “Không sao, đừng sợ, đừng để chuyện đó trong lòng, trong mắt chú tôi luôn chỉ có công việc, em cứ coi chú ấy như công cụ làm việc là được.”
Nói thì nói như vậy, nhưng dù sao cũng đã ở vào tình huống trần truồng bị người ta nhìn hết thân thể, sao cô có thể xem như không có gì xảy ra được?
Vì thế để đúng với thiết lập cá nhân, Triệu Ngu quả thật luôn muốn tránh gặp phải Tiết Trạm, mà Tiết Trạm cũng không biết có phải vì chuyện xảy ra ngày đó hay không, mà cũng không thấy đến chỗ Tiết Tử Ngang nữa.
Hôm nay Tiết Tử Ngang cùng Phó Thao đi gặp một khách hàng lớn, Triệu Ngu ở lại công ty sửa sang lại báo cáo, chợt thấy Diệp Tử nổi giận đùng đùng bước ra từ thang máy, dùng sức đập mấy tập văn kiện xuống mặt bàn Triệu Ngu đánh “bang” một tiếng: “Cô không biết chữ à? Vấn đề đơn giản thế này mà cũng sai được?”
Triệu Ngu rũ mắt nhìn lại, thấy trên bảng báo cáo chi chít số liệu, có một cột dữ liệu dày đặc được bút đỏ khoanh tròn.
“Chỗ này không hề sai, tôi đã thẩm tra và đối chiếu với số liệu gốc, kết quả chính là như vậy.”
“Nếu không sai thì sao Vương Kỷ lại nổi giận? Rõ ràng là cô tính sai số liệu, còn muốn để tôi đưa lên cho bị mắng, cô cố ý có phải không?”
Triệu Ngu cười lạnh: “Vì sao Vương Kỷ lại nổi giận với cô mà cô còn không tự biết sao? Là ai ở sau lưng khua môi múa mép, nói thư ký Vương được Tiết phó chủ tịch coi trọng, dựa vào quan hệ không chính đáng với Tiết phó chủ tịch mà trèo lên thế?”
Diệp Tử đã tức muốn hộc máu: “Người không tự biết là cô thì có, ỷ bản thân có chút tư sắc đã muốn quyến rũ Tiết tổng, cô cũng xứng chắc? Tôi nói cho cô biết, đừng đắc ý quá sớm, hiện tại chẳng qua anh ta chỉ thấy cô mới mẻ mà thôi, cô cho rằng mình còn có thể ngây ngốc ở đây được bao lâu?”
Ánh mắt Triệu Ngu rơi xuống thấy nốt ruồi dưới khóe mắt Diệp Tử, không khỏi mỉa mai nhếch khóe môi: “Lời này, hẳn là nên để tôi nói với thư ký Diệp mới đúng.”
Người khác đều cảm thấy Tiết Tử Ngang đối với Diệp Tử đặc biệt, bởi vì cô ta là người duy nhất được Tiết Tử Ngang giới thiệu, lại được Tiết Tử Ngang cho gia nhập công ty làm thư ký, ngay cả bản thân Diệp Tử cũng vì thế cậy sủng mà kiêu, thật sự cho rằng Tiết Tử Ngang thích cô ta.
Nhưng ngay lần đầu tiên Triệu Ngu gặp Diệp Tử, cô đã biết, có một số người, chẳng qua chỉ tình cờ có được một số đặc điểm giống với “ánh trăng sáng” trong lòng của một người mà thôi. Ngoài điều này ra, cô ta ở trong mắt Tiết Tử Ngang thì còn lại cái gì?
Mấy ngày nay Diệp Tử vẫn luôn nén giận, cô ta càng nhìn Triệu Ngu lại càng không vừa mắt, giờ vất vả lắm mới tìm được cơ hội để xả giận, thì lại bị đối phương dùng ánh mắt châm chọc như thế nhìn lại, thế là cô ta càng thêm giận dữ, mất hết lý trí, cầm tách cà phê trên bàn ném thẳng vào Triệu Ngu.
Nhưng Triệu Ngu đã sớm đề phòng chiêu này, cô lưu loát né sang bên cạnh, ly cà phê xẹt qua người cô, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
“Thư ký Diệp, đây là văn phòng, cô không muốn nhìn thấy tôi hay xả hận thù cá nhân thì cũng nên đổi địa điểm khác đi. Giờ chưa gì đã ném vỡ cốc chén, lát nữa liệu có đập hỏng máy tính luôn không?”
Triệu Ngu vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Tử đã tức khắc trắng bệch.
Trực giác Triệu Ngu cho biết, tuyệt đối không phải chỉ vì một lời khô cằn của cô mà đã làm cô ta thấu hiểu, vì thế cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy người khiến cho Diệp Tử phải kinh hoàng kia.
Tiết Trạm chỉ đang đứng cách mảnh vỡ của tách cà phê chừng vài bước, thậm chí rất có thể khi chiếc tách đập xuống, đã làm bắn cà phê lên quần tây phẳng phiu của hắn.
Ngoại hình hắn có vài phần tương tự với Tiết Tử Ngang, nhưng đường cong khuôn mặt lại có điểm mềm mại hơn so với Tiết Tử Ngang, thoạt nhìn thấy, sẽ làm người ta cảm thấy đây là một người đàn ông rất ôn nhu.
Nhưng Triệu Ngu sau khi tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ về hắn, lại không cho là như vậy, mà người đã từng thấy cách hắn xử lý mọi việc như Diệp Tử, cũng càng không cho là vậy.
“Tiết… Tiết đổng…” Thấy người đàn ông không hề biểu hiện ra biểu tình gì, Diệp Tử lại càng thêm cuống quýt, “Xin lỗi Tiết đổng, tôi không thấy ngài đã tới, tôi không cố ý.”
“Vậy lời này của cô ý là, nếu tôi không tới thì có thể ra tay ở văn phòng?” Tiết Trạm nhàn nhạt cười, nhưng trong con ngươi đen sâu thẳm kia, tất cả đều là ý lạnh.
“Không phải Tiết đổng, là cô ta trước…”
Diệp Tử còn muốn giải thích, nhưng vừa thấy ánh mắt sắc bén của Tiết Trạm quét tới, cô ta đã lập tức nín bặt.
Đi vòng qua đống mảnh vỡ cùng vết bẩn trên mặt đất, Tiết Trạm đi thẳng vào văn phòng của Tiết Tử Ngang: “Đưa bảng báo cáo Vương Kỷ phê duyệt cho tôi, còn nữa, cả số liệu gốc cô vừa nói.”
Tuy từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng liếc nhìn Triệu Ngu một cái, nhưng Triệu Ngu biết, lời này là đang nói với cô. Hơn nữa, hắn rõ ràng đã tới được một lúc, có lẽ là từ khi Diệp Tử mới vừa xuống đến nơi, hắn nghe xong Vương Kỷ báo cáo cũng đích thân đi xuống.
“Vâng, Tiết đổng.” Triệu Ngu lấy tập tài liệu trên bàn đi theo sau hắn, tiến vào văn phòng.