Trở về
Chương 85
Triệu Ngu tỉnh lại trong biệt thự của Thương Lục, trên chiếc giường king size, chỉ có một mình cô đang nằm.
Từ lúc Thương Lục mang cô về biệt thự thì không còn đụng vào cô, thậm chí là chưa từng ngủ chung giường với cô, chỉ cung cấp cho cô một nơi để dừng chân tắm rửa.
Tựa hồ sau một hồi tình ái mất khống chế, lý trí của hắn đã trở lại, một lần nữa duy trì khoảng cách với cô.
Phòng khách không có ai, chỉ có bữa sáng đơn giản đặt trên bàn, nhìn có vẻ như hắn đã đi làm.
Triệu Ngu cũng không buồn để ý đến chuyện đã phát sinh tối qua, cũng không đi truy cứu nguyên nhân gì đã khiến hắn mất khống chế, chỉ bình tĩnh rửa mặt, rồi tự mình gọi xe rời đi.
Cùng Thương Lục bảo trì khoảng cách thích hợp, đối với cô chỉ có lợi chứ không có hại, dù gì hiện tại hắn vẫn chưa đủ mạnh, không thể giúp cô, nếu sau này hữu dụng, thì cũng là chuyện của sau này.
Vốn dĩ cho rằng hôm qua Tiết Tử Ngang đã bị đả kích như vậy chắc hôm nay sẽ không đi làm, ai ngờ cô vừa ngồi xuống vị trí của mình đã lại thấy Tiết Tử Ngang đi đến.
Vẫn một thân âu phục giày da, nhưng trạng thái có vẻ không tốt lắm, khi bốn mắt nhìn nhau, hắn vẫn không khỏi thoáng sững sờ.
Triệu Ngu thu hồi tầm mắt sửa sang lại bàn làm việc, định lấy thái độ như người xa lạ đối mặt hắn, ai ngờ hắn đột nhiên chạy tới trước mặt cô, cười nói: “Chào.”
Triệu Ngu đành phải kéo ra một nụ cười tiêu chuẩn: “Tiết tổng, chào ngài.”
Tiết Tử Ngang không nói gì nữa, trực tiếp đi vào văn phòng.
Giờ cơm trưa, Triệu Ngu đang theo Vương Kỷ và Hạ Nam bàn bạc nên đi đâu ăn cơm, đột nhiên có hai nhân viên chuyển phát mang cơm hộp tới, tặng cho toàn bộ thư ký và trợ lý một bữa cơm phong phú, đương nhiên, Tiết Tử Ngang cũng có phần và người gọi cơm cũng chính là hắn.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Triệu Ngu, Tiết Tử Ngang chỉ trưng ra vẻ mặt vô tội cười cười: “Đều là đồng nghiệp, ngẫu nhiên mời mọi người một bữa không tính là quá đáng chứ?”
Đương nhiên là không quá phận, người khác đều đã thản nhiên nhận lấy, nếu Triệu Ngu không nhận sẽ có vẻ hẹp hòi.
Chỉ là phản ứng của hắn so với dự đoán của cô thì khác xa, mềm cứng đều không ăn, hoàn toàn không đi theo kịch bản, nhất thời cô cũng không biết phải ứng phó như thế nào mới tốt nhất.
Tiết Trạm không thích trong văn phòng làm việc có mùi lạ, cho nên mọi người đều cầm cơm hộp đi sang phòng nghỉ, khi Triệu Ngu và mọi người cùng nhau đi vào, Tiết Tử Ngang cũng đi theo, nhưng chỉ ngồi với mấy nam trợ lý, không ngồi cùng bàn với Triệu Ngu, thế này thì cô cũng không có gì để ý kiến.
Cơm ăn được một nửa, lại có người mang hoa vào, nói là gửi cho Triệu Ngu.
Khỏi cần nói cũng biết, lại là Tiết Tử Ngang làm.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Triệu Ngu nhìn lại, hắn vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười: “Chỉ là muốn theo đuổi em một lần nữa mà thôi, nhận hay không nhận là quyền tự do của em, cứ tự nhiên.”
Thái độ bình thản lạnh nhạt này quả thực khác xa một trời một vực với Tiết Tử Ngang mà cô từng biết, lần này Triệu Ngu thật sự không hiểu nổi hắn.
Mà phản ứng của Tiết Tử Ngang, cũng làm cho Tiết Trạm bất ngờ.
“Thì ra nó còn có một mặt cố chấp như vậy, không tồi, có tiến bộ.” Lúc Triệu Ngu vào văn phòng của Tiết Trạm đưa văn kiện, hắn đã nói như vậy.
Một khắc kia làm cho cô cảm thấy, thật ra mình ở trong mắt Tiết Trạm, cũng chỉ là một công cụ để giúp cháu trai hắn trưởng thành mà thôi.
“Bữa tiệc tối thứ 6, cô đi với tôi.”, Tiết Trạm cố ý dừng chân trước bàn làm việc của Triệu Ngu, tự mình phê duyệt bản báo cáo rồi đưa cho cô, mệnh lệnh được đưa ra gần như cả văn phòng đều đã nghe thấy, cả Tiết Tử Ngang đang ngồi trong văn phòng mở toang cửa chắc chắn cũng nghe được.
Mọi người hiểu rõ trong lòng nhưng đều không nói gì, tiếp tục yên lặng công tác, Triệu Ngu gật đầu: “Vâng.”
“Còn nữa…” Trước khi xoay người rời đi, Tiết Trạm đột nhiên liếc mắt nhìn bình hoa do Triệu Ngu đặt trong văn phòng, “Cái kia, vứt đi.”
Triệu Ngu ngoan ngoãn nghe lời, ném bó hoa vào thùng rác, Tiết Tử Ngang chỉ đứng ở cửa lẳng lặng nhìn cô, mỉm cười, vẫn không nói gì.
Ngày hôm sau bó hoa vẫn được đưa đến như thường, tất cả đều là hoa hồng thượng hạng, so với hôm trước còn nhiều hơn, lại còn đã được thanh toán, không thể hoàn trả.
Lần này Triệu Ngu không còn lý do để khách khí, vừa ký nhận trong một giây, giây tiếp đã ném vào thùng rác, hơn nữa còn là làm ngay trước mặt các đồng nghiệp.
Nhìn hoa nằm trong thùng rác, Tiết Tử Ngang vẫn chỉ bình tĩnh mỉm cười, cả mày cũng không nhăn lấy một cái, chớ đừng nói đến biến sắc.
Người đàn ông này, giống như bùm một phát đã tu luyện lên max cấp.
Gần tới giờ tan tầm, Triệu Ngu nhận được tin nhắn của Thi Vũ: [Tối nay ăn sang, em qua nhà chị dùng bữa nhé?]
Cô có thể khẳng định đây là ý của Kỷ Tùy, cho nên đáp ứng rất sảng khoái, chờ tới khi đến nhà Thi Vũ, quả nhiên, người mở cửa chính là Kỷ Tùy.
Bầu không khí xấu hổ lần trước vẫn còn kéo dài tới tận giờ, Kỷ Tùy có chút mất tự nhiên, cô cũng có vẻ bối rối, mỉm cười chào hỏi: “Anh cũng tới à.”
“Ừm.” Kỷ Tùy đón cô vào cửa, giúp cô cầm quà, còn đưa dép trong nhà cho cô.
Triệu Ngu tỏ vẻ trấn định che đi xấu hổ trong lòng, cười nói chuyện phiếm với hắn: “Em nhớ rõ Tiêu Tiêu thích ăn loại đồ ngọt này, hẳn là không nhớ nhầm ha?”
“Không nhầm.” Hắn còn chẳng nhìn món đồ trong túi là gì, ánh mắt vẫn luôn dán chặt trên gương mặt cô.
Triệu Ngu đổi giày xong ngồi dậy, “không cẩn thận” liếc mắt nhìn hắn một cái, chưa gì đã lại vội dời tầm mắt đi, hắn cũng chột dạ dời tầm nhìn, săn sóc để cô ngồi xuống sofa rồi chạy vào phòng bếp hỗ trợ.
Một bữa cơm, cũng chỉ có một mình Cù Tư Tiêu là chân chính vui vẻ vô lo vô nghĩ, còn Thi Vũ chắc là đã nghe Kỷ Tùy nói gì đó mà trắng trợn tác hợp Triệu Ngu với Kỷ Tùy. Đến cả Kỷ Tùy cũng không ngờ là cô ấy sẽ thẳng thắn thể hiện ra như vậy, chỉ có thể liên tục nháy mắt ra hiệu cho Thi Vũ…
Triệu Ngu lặng lẽ quan sát động tĩnh giữa hai người, tiếp tục giả dạng ngốc bạch ngọt ngồi xem TV với Cù Tư Tiêu, những bất an trong lòng kia rốt cuộc cũng được quét sạch.
Rất rõ ràng, những lo lắng trước đây của cô đều là thừa thãi, Thương Lục xuất hiện căn bản không làm cho Kỷ Tùy nổi lên nghi ngờ, mà ngược lại khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ, để hắn phải đẩy nhanh tốc độ tiếp cận cô hơn.
Vị này, mới chân chính là ngốc bạch ngọt.
Khi rời đi, đương nhiên là Kỷ Tùy hiền hòa tiễn Triệu Ngu ra cửa, nhưng cô lại lái xe, nên không cần hắn phải đưa về.
Nhìn hắn cứ một bộ muốn nói lại thôi, Triệu Ngu lại đã mở miệng trước: “Anh… Có phải có chuyện muốn nói với em không?”
Thang máy vừa vặn ngừng ở tầng 9, cả một gia đình cùng tiến vào, còn dẫn theo hai con chó cứ sủa loạn lên, Kỷ Tùy theo bản năng kéo Triệu Ngu vào trong góc, nghiêng thân mình che chở cô khỏi va chạm với người và chó.
Nhìn lại người đàn ông ngũ quan nam tính cứng rắn trước mắt, Triệu Ngu mím môi cười nhạt, từ phía sau khẽ nắm lấy cánh tay hắn.
Động tác này không được coi là quá thân mật, nhưng vẫn làm hắn hơi cứng người, lúc hắn quay đầu lại nhìn cô, cô đã sợ hãi nhanh chóng buông tay, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Do dự hai giây, Kỷ Tùy cũng vươn tay, cẩn thận nắm tay cô, thấy cô không giãy ra, lúc này mới chậm rãi nắm chặt, bàn tay dày rộng bao bọc trên bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Cứ như vậy nắm tay dẫn cô ra khỏi thang máy, đi đến cạnh xe của cô, hắn còn đang suy nghĩ nên mở miệng nói muốn đưa cô về kiểu gì, thì cô đã đột nhiên nhón chân, đặt một nụ hôn lên mặt hắn.
Kỷ Tùy lần nữa cứng đờ, ngơ ngác nhìn cô.
Triệu Ngu cũng ngượng ngùng không dám nhìn hắn, nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của hắn, một câu cũng không nói đã chạy lên xe, hoảng hốt bối rối vội khởi động xe.
Thẳng đến khi xe đi xa, Kỷ Tùy mới từ trong cơn u mê tỉnh lại.
Hắn bất giác đưa tay sờ lên nơi cô vừa hôn, khóe môi chợt giương lên vui vẻ.