Trùng

Chương 55



Phần 55: Dạ Biên Bức

Điều khiến Trần Duyên trở nên cẩn trọng là trong truyền tin phù có nhắc tới đệ tử đã phát hiện xác của yêu thú trong độc trận xung quanh tông môn. Mặc dù chỉ là yêu thú cấp một nhưng lại gây phiền phức không nhỏ cho các đệ tử và phàm nhân sinh sống trong thành.

Nhiệm vụ của Trần Duyên là kiểm tra một lần cánh rừng xung quanh thành trì của phàm nhân khiến hắn phải lao lực di chuyển trong rừng sâu. Đúng như tin tình báo, chỉ trong ba ngày hơn trăm con yêu thú cấp một bị Trần Duyên nhẹ nhàng tiêu diệt. Trong đó công lớn nhất không thể bỏ qua Tiểu Huyết, khả năng cảm nhận huyết nhục đã tăng lên đáng kể, có thể dễ dàng phát hiện yêu thú lẫn trốn gần đó.

Cặp Lục Đường Lang kia giờ đây cũng đã là linh trùng Giáp đẵng, nhờ chân khí tinh thuần của Trần Duyên bồi dưỡng chúng đã thành công lột xác. Hắc Hùng Yêu vốn là yêu thú Giáp đẵng nổi danh da dày thịt béo nhưng lại không chịu nỗi quá hai chung trà dưới lưỡi đao của chúng.

Ngay khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên Trần Duyên nhắm hướng Bạch Lang Thôn thẳng tiến. Tới gần địa phận có đệ tử canh giữ hắn liền thu lại ngũ trùng một thân tiến vào trong.

Chúng đệ tử gần đó không xa lạ gì Trần Duyên liền nghiêng mình cúi chào còn những tên ở sơn phong khác tuy không nhận ra nhưng lời đồn Trần Huyết Ma khiến bọn chúng cũng không muốn gây chuyện.

Một đường đi thẳng tới biệt viện lớn nhất ngay vị trí trung tâm, đây là nơi dùng cho đệ tử chân truyền nghĩ chân. Bước vào đại điện, ở đây đã có hơn mười đệ tử chân truyền chờ sẵn, có người quen kẻ lạ. Không cần quan tâm Trần Duyên khoan thai đi thẳng tới chủ tọa ngồi xuống ánh mắt nhìn xuống những đệ tử bên dưới.

Cuối cùng đã có kẻ không thể kiềm chế hét lớn:

– Tiểu tử kia ngươi là kẻ nào, đây là đại điện của đệ tử chân truyền không tới lượt kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi có thể tùy ý làm bậy.

Trần Duyên bình thản mỉm cười chắp tay nói:

– Ta tên Trần Duyên là đại sư huynh ở đây, từ giờ tất cả mọi thứ sẽ y theo lệnh ta chấp hành.

Lời hắn nói làm chúng đệ tử thật sự gặp chấn động không nhỏ, kẻ thì im lặng đứng xem màn kịch, kẻ nóng nãy đã đỏ mặt tía tai.

– Ngươi nghĩ rằng có thực lực để chúng ta nghe lời ngươi sao?

Một thiếu niên đeo sau lưng một thanh kiếm khổng lồ cao hơn chính bản thân hắn bước ra nói. Trần Duyên biết tên này, Tiêu Kiếm đệ tử đắc ý của Đại Trưởng Lão.

– Thì ra là Tiêu sư đệ hân hạnh hân hạnh, chẳng hay sư đệ tới nơi chiến trường này có điều gì chỉ bảo?

Mặc dù lời nói khách sáo nhưng Tiêu Kiếm nghe được Trần Duyên gọi là sư đệ chứng tỏ hắn vẫn chưa đủ lọt vào trong mắt Trần Duyên.

Tiêu Kiếm nổi giận, sát khí bốc lên. Đi theo sư phụ bao năm nay đây là lần đầu tiên có kẻ không khách sáo với hắn như vậy nhất là kẻ đó chỉ là đệ tử Luyện Khí kỳ tầng chín.

Uy áp từ Tiêu Kiếm tản mát ra làm chúng đệ tử xung quanh chỉ mỉm cười, ở đây có kẻ nào không phải là thiên tài được tông môn bồi dưỡng, họ chỉ chờ con chim đầu đàn xuất hiện để kiểm nghiệm thực lực của Trần Duyên.

Trên chủ tọa nhìn xuống sát khí như ẩn như hiện của Tiêu Kiếm làm Trần Duyên phì cười nhẹ nói:

– Hahaha Tiêu sư đệ cần gì phải nóng nãy có gì từ từ nói, chẳng may ta lỡ tay phế đi ngươi thì đúng là khó ăn nói với Đại Trưởng Lão.

Câu nói của Trần Duyên đã thật sự làm hắn tức giận, đúng lúc vừa định ra tay thì phía trên Trần Duyên đã lấy ra Thanh Nguyệt Cung tay vận thần lực. Mặc dù chỉ kéo một phần ba dây cung nhưng mũi tên đã lao đi với tốc độ cực nhanh hướng trái tim hắn phóng tới.

Tiêu Kiếm sợ hãi vội vàng xoay người tránh né nhưng mũi tên vẫn xuyên qua tay trái của hắn. Nhìn vết thương trên cánh tay khiến Tiêu Kiếm không kiềm được mà run rẩy, không ngờ tên này mới khắc trước vẫn còn cười nói vui vẻ lúc này đã muốn giết hắn.

Nhìn thấy hạ tràng của Tiêu Kiếm chúng đệ tử xung quanh đều biến sắc, không ngờ hắn lại là một tên điên. Mũi tên vừa rồi khẳng định là nhắm điểm chí mạng nhất mà phóng tới, nếu như có điều sai sót thì Tiêu Kiếm hẳn phải chết không nghi ngờ.

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của chúng sư huynh đệ Trần Duyên lại lần nữa mở miệng.

– Lần này thú triều diễn ra phức tạp, số huynh đệ đã tử thương vô số. Chúng ta thân là đệ tử chân truyền không thể để tông môn mất mặt, cùng nhau quyết chiến bảo hộ tông môn.
– Cùng nhau quyết chiến bảo hộ tông môn.

Tiếng hét vang trời làm cho sĩ khí chúng đệ tử lên tới đỉnh điểm. Giờ đây bọn họ đã hiểu tại sao hắn lại được sư đệ gọi là Trần Huyết Ma, thiết huyết như hắn đúng là rất ít thấy trong hàng đệ tử Luyện Khí kỳ.

Mục đích Trần Duyên tới đây không phải để lãnh đạo những tên này, mục tiêu duy nhất của hắn là diệt sát càng nhiều yêu thú càng tốt. Sau khi lập uy dành lại quyền khống chế của Ma Phong Sơn, Trần Duyên lại một mình du tẩu trong rừng già.

Sau ba ngày đường cuối cùng hắn đã tới địa điểm chỉ dẫn trong nhiệm vụ, núi đá cao sừng sững hình thù xấu xí. Đây là Dị Thạch Sơn vốn là nơi khai thác khoáng thạch của tông môn nhưng nay đã bị Dạ Biên Bức (biên là con dơi nhé) yêu thú cấp một Đinh đẵng chiếm giữ.

Theo như tin tức do những đệ tử sống sót kể lại thì số lượng bọn chúng đã lên tới ngàn vạn, bên trong từng con Dạ Biên Bức nhỏ bằng nắm tay treo ngược người phủ kín trần hang.

– Có vẻ sau nhiệm vụ ở Bạch Lang Thôn sư phụ đã để ý tới năng lực của ta cho nên người mới giao những nhiệm vụ như thế này.

Trần Duyên thở dài nhìn vào tờ danh sách dài mà ngao ngán. Biết sao được, dù sao hắn là đệ tử chân truyền duy nhất của Ma Phong Sơn trách nhiệm này đương nhiên hắn phải gánh lấy.

– Dạ Biên Bức là loại hoạt động mạnh vào ban đêm, mặt trời đang đứng bóng là lúc tốt nhất để ta ra tay.

Trần Duyên hưng phấn nhưng hắn không ngu ngốc tới mức để bản thân bước vào trong.

– Nếu như vậy thì ta sẽ khiến các ngươi rời khỏi đó.

Lấy ra Thanh Nguyệt Cung tay cầm lấy Tinh Thiết Tiễn vận toàn lực kéo dây cung tạo thành một hình tròn. Mũi tên lao tới cắm sâu vào mặt đá gồ ghề khiến cho một phần đá tảng trong hang sập xuống.

Ngàn vạn Dạ Biên Bức bị tiếng động lớn làm cho thức tĩnh hoảng hốt bay khắp nơi. Như dự tính, Trần Duyên cùng một vạn Thực Huyết Trùng phục sẵn ở miệng hang, chỉ một mệnh lệnh duy nhất “giết”. Ngoại trừ Trần Duyên cùng Tiểu Mập Mạp đứng bên ngoài dõi theo, bên trong là một trường hỗn loạn.

Ngoại trừ Tiểu Huyết thì đàn Thực Huyết Trùng nay đã có thêm gần trăm linh trùng Ất đẳng cùng cạnh tranh ngôi vị đứng đầu của nó. Nhưng kỳ lạ là bọn chúng lại không có linh trí cao như Tiểu Huyết, bản tính giết chóc vẫn không hề thay đổi.

“Năng suất” nhất thì phải nói tới cặp Lục Đường Lang kia, chúng phối hợp ăn ý chém giết Dạ Biên Bức dễ dàng như không.

Số lượng Dạ Biên Bức nhanh chóng suy giảm, lúc này từ sâu trong hang động một cái bóng màu trắng to lớn lướt qua. Không cần quan sát kỹ Trần Duyên cũng có thể đoán được đó là Biên Bức Vương. Nhìn thấy tử tôn bị chém giết bạch biên liền động nộ lướt tới cấu xé bầy linh trùng.

Trông thấy sự hiện diện của yêu thú kia đàn Dạ Biên Bức ngay lập tức bình tĩnh lại lấy Biên Bức Vương làm đầu xông vào nghênh chiến. Ngay khi tình thế sắp xoay chuyển khiến Biên Bức Vương kiêu hãnh rống lớn thì từ xa một mũi tên bay tới xoắn nát đầu lâu chết tới mức không thể chết lại nữa.

Phía xa kia tay cầm Thanh Nguyệt Cung Trần Duyên hừ lạnh.

Xác của Biên Bức Vương rơi xuống huyết nhục bắn ra khắp nơi kiến đàn Dạ Biên Bức càng trở nên hoảng loạn. Không có kẻ cầm đầu những con dơi thi nhau bỏ chạy tứ tán.

Nữa ngày trôi qua cuối cùng bầy Dạ Biên Bức cũng tan rã, chỉ còn không tới một thành tản mát trốn chạy. Mặc cho Thực Huyết Trùng thôn phệ huyết nhục xác của Biên Bức Vương kia đối với Trần Duyên cũng có chút giá trị. Cầm lấy tiểu chủy phân tách tài liệu lôi ra cặp vuốt màu trắng đây chính là thứ quý giá nhất trên người yêu thú này có khả năng chế tạo pháp khí.

Thấy mặt trời đã gần xuống núi Trần Duyên chỉ để lại ngũ trùng bên mình lặp tức rời khỏi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...