Trùng
Chương 70
Đúng lúc trận đấu quyết định chuẩn bị diễn ra thì từ đằng xa một nhóm người mang trên mình huyết bào chậm rãi bước tới.
– Bọn chúng chính là Huyết Ma Tông!
Ngay lập tức Trần Duyên nhận ra được, huyết bào chính là đặc điểm dễ nhận ra nhất của tu sĩ Huyết Ma Tông.
Huyết Ma Tông cùng Ma Kiếm Tông là hai trong số tứ đại ma tông, chỉ có điều nếu như Ma Kiếm Tông có thực lực mạnh nhất thì Huyết Ma Tông luôn xếp cuối bảng.
Làm kẻ theo đuôi suốt vạn năm sao có thể cam lòng, tu sĩ Huyết Ma Tông luôn nổi tiếng tàn bạo thiết huyết nhất là hầu hết công pháp tu luyện đều liên quan tới huyết dịch khiến kẻ khác kinh hoàng.
Không chỉ đối với môn phái chính đạo, tà đạo cũng không ưa nỗi bọn người khát máu này. Nhiều tòa đại thành mấy trăm vạn dân trở thành thây khô không phải là điều hiếm gặp. Đồ sát một thành là cấm kị rất lớn dù là tu sĩ ma môn nhưng ở Huyết Ma Tông không phải là đại tội gì.
Hơn mười tu sĩ có nam nhân, nữ nhân không nể nang bất kỳ ai một đường đi tới. Nhìn sơ qua chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ những lão tiền bối kia bất động xem xét tình hình. Giữa các tông môn có giao ước ngầm các tiền bối không được ra tay với đệ tử Luyện Khí kỳ nếu không chính đệ tử của môn phái đó sẽ bị tất cả môn phái khác vây công.
Bọn chúng xuất hiện ngay lúc này đủ thấy lại không có thiện chí nhưng hôm nay lại là đại điển đã chiêu đãi chúng tu sĩ từ khắp nơi không thể từ chối bọn chúng. Bất đắc dĩ đệ tử gác cổng phải để những vị khách không mời mà tới này đi qua.
– Hahaha thật là không ngờ, chỉ là đại điển chiêu thu đệ tử của Ma Phong Sơn nho nhỏ này lại được chư vị Huyết Ma Môn chiếu cố hữu hạnh hữu hạnh.
Trần Duyên hào khí tươi cười như bằng hữu nhiều năm không gặp.
– Không dám, không dám mặc dù thập đại sơn đều có đại điển nhưng chúng ta lại được chư vị tiền bối căn dặn phải tới đây để mở rộng tầm mắt.
– Huynh đệ đây ắt hẳn là Trần Duyên đại đệ tử của Phong Ma Sơn.
– Không dám huynh đệ là…
Trần Duyên khách khí.
– Ta là Huyết Nha nhị đệ tử của Nhị Trưởng Lão, hôm nay được lệnh gia sư tới đây cốt là để trung vui cùng quý tông.
Huyết Nha cũng tươi cười đáp lễ.
– Trần tiểu tử tên Nhị Trưởng Lão của Huyết Ma Tông kia trước đây ăn không ít thiệt thòi từ tay Tứ Trưởng Lão.
Mấy lão trong bóng tối truyền âm cho hắn.
– Thì ra là vậy, khẳng định bọn chúng tới đây không phải chuyện tốt lành gì.
Trần Duyên thầm nhũ.
– Thì ra đây chính là các tân đệ tử của Ma Kiếm Tông sao, đúng là khí chất hơn người khẳng định sẽ là rường cột của tông môn.
– Hahaha chư vị quá lời rồi.
Trần Duyên cười lớn.
– Nhưng đó là chuyện tương lai, không biết rường cột lúc này đủ vững trải hay không.
Tiếng cười im bặt, chúng đệ tử làm sao không nghe ra được lời hắn nói là gì chứ.
– Có lẽ Huyết Nha huynh đệ ngày hôm nay tới đây không phải là để chung vui cùng bản tông.
Nụ cười trên miệng hắn vẫn còn đó nhưng không khí lại trở nên nặng nề.
Thấy mục đích đã đạt được Huyết Nha không hề cố kị nói.
– Đúng như ngươi nói, ta tới đây cốt là để cho thiên hạ thấy đại đệ tử chân truyền duy nhất của Phong Ma Sơn chỉ là hữu danh vô thực.
Lời nói của hắn khiến không ít kẻ tái mặt, đại điễn lần này không chỉ có tán tu mà thậm chì là tu sĩ của những môn phái, gia tộc tu tiên trong địa bàn quản hạt của Ma Kiếm Tông tới đây chứng kiến. Những lời này không khác gì bôi nhọ danh dự của Ma Phong Sơn trước các thế lực khác.
– Hahaha nói rất hay, lời của nhị sư huynh đúng là không có gì thiếu sót. Không hổ là thiên tài trăm năm hiếm gặp.
Những tên đệ tử theo sau không ngừng reo hò thị uy.
– Tốt, nói rất hay. Chư vị đã không quãng ngại đường xa vạn dặm tới Ma Kiếm Tông ta không thể cứ thế mà quay về.
Ánh mắt Trần Duyên trở nên sắc lẹm, giọng gằn từng chứ:
– Ít nhất cũng phải để lại vài người nếu không Phong Ma Sơn làm sao có thể còn chỗ đứng trong Thập Nhất Chấn Sơn Tông chứ.
Hơn hai trăm đệ tử tu vi hậu kỳ gần đó xông tới vây công. Bọn họ đã kìm nén rất lâu, chỉ cần Trần Duyên đưa ra hiệu lện ắt hẳn hơn mười đệ tử Ma Huyết Tông này sẽ bỏ mạng.
– Lão nhị chưa tới lúc ngươi phải nhúng tay, đây là chuyện của tiểu bối. Nếu như chúng không giải quyết được sau này làm sao gánh vác trọng trách của tông môn.
Lão giả thấy sự việc không ổn liền muốn ra tay nhưng lại bị kiềm chế không thể cử động.
– Các ngươi dám tới đây phá rối đại điển mười năm một lần của Phong Ma Sơn tốt nhất là để mạng lại.
Chúng đệ tử xung quanh hô hào.
– Đại điển này không phải như quý tông nói mời chào chư vị tu sĩ trong thiên hạ sao?
– Chẳng lẽ vây công là cách các ngươi mời chào chúng ta.
Trần Duyên bình thản bước lại gần, hắn phất tay.
– Các ngươi mau lùi lại.
– Tuân lệnh đại sư huynh.
Hữu Khí dẫn đầu lui về phía sau, chúng đệ tử ở đây không ai ngoài hắn hiểu rõ áp lực Trần Duyên mang tới. Hữu Khí trong tông môn có danh khí không nhỏ, không phải không có lý do các tiền bối lại chọn hắn chủ trì đại điển. Hơn trăm đệ tử lùi lại trăm bước chân để lại khoảng sân trống bên trong chỉ còn Trần Duyên cùng thập đệ tử Ma Huyết Tông.
– Đại sư huynh không phải muốn độc thân độc đại chống lại mười tên tu sĩ kia chứ?
Ý nghĩ khó tin này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu các tên đệ tử, tiếng rì rầm của hơn vạn người đã không phải tiếng rì rầm nữa. Những đệ tử đứng gần đó cũng bất chợt có cảm giác không đúng nhưng không dám ra tay ngăn cản, dù sao hắn cũng là đại sư huynh không thể trái lời.
– Hahaha các sư đệ của ta đã làm các vị phải hốt hoảng rồi. Đại điển của Ma Kiếm Tông đương nhiên là luôn chào đón bằng hữu tứ phương.
– Đúng là kẻ hiểu biết dễ nói chuyện, ta tới đây không có ý hạ thấp quý tông chỉ đơn thuần là muốn giao thủ một hai.
Lời hắn nói khiến chúng đệ tử nghiến răng ken két.
– Ta đương nhiên hoan nghênh nhưng cái gì cũng phải trả giá. Các ngươi đã tới đây ngay thời khắc quyết định này đã thật sự khiến ta phẫn nộ.
Trần Duyên gằn từng chữ, sát khí trên người hắn lại lần nữa không thể kiểm soát. Con người hắn quá bá đạo, tới mức trong mắt không hề có kẻ hở cho những tên không vừa ý. Bọn chúng tới đây rõ ràng là muốn hạ thấp uy danh của hắn giữa chốn đông người.
Sát khí lan tràn, chúng đệ tử Ma Huyết Tông trở thành những kẻ đứng mũi chịu sào. Chỉ có Huyết Nha cùng hai vị sư đệ phía sau có khả năng chống trả.
– Hắn sao lại có sát khí lớn tới nhường này, không phải tin tức truyền về đệ tử của Phong Ma Chân Nhân chỉ là hạn giá áo túi cơm sao?
Huyết Nha không ngừng nghi vấn, đây là lần đầu tiên hắn thấy một tu sĩ Luyện Khí kỳ lại có sát khí khủng khiếp như vậy, đủ khiến cho nhiều tiền bối Trúc Cơ phải hổ thẹn.
Chúng đệ tử đứng quanh đó trăm bước chân cũng bất giác lùi lại, bọn người đó đã hiểu khoảng cách thật sự lớn tới mức nào.
– Tại sao cùng là tu sĩ Luyện Khí kỳ ta lại không có dũng khí tới gần hắn.
Vẻ tuyệt vọng của chúng đệ tử gần đó làm sao thoát khỏi mắt của những lão giả kia.
– Sinh ra cùng thế hệ với tên Trần Duyên kia cũng là nỗi bi ai cho chúng.
– Nhưng ít nhất thì chúng ta đã kiếm được nhiều thứ đáng giá.
Mục sư thúc ném cái nhìn về phía Ngũ Tân Tinh kia, trong mắt chúng chỉ có chiến ý không hề run sợ.
– Các ngươi đang sợ hãi sao?
Trần Duyên nhìn lại chúng đệ tử.
– Hãy khắc ghi trong thâm tâm đệ tử Ma Kiếm Tông ta không có kẻ hèn nhát. Ngẫng mặt lên…
Trần Duyên hét lớn khiến bọn chúng bất giác nhìn lại, đúng như lời hắn nói, kẻ lẽ ra phải run sợ chính là mười tên đệ tử Ma Huyết Tông kia. Lấy lại dũng khí gần vạn đệ tử ánh mắt sùng bái nhìn tới hắc bào thanh niên đang chắp tay đối diện là mười kẻ ngông cuồn kia lúc này không khác gì tiểu thiềm thừ trông thấy đại mãng xà, cả người bất động.
– Đại sư huynh vô địch thiên hạ, đại sư huynh chí cao vô lượng.
– Đại sư huynh vô địch thiên hạ, đại sư huynh chí cao vô lượng.
– Đại sư huynh vô địch thiên hạ, đại sư huynh chí cao vô lượng.
Tiếng hô vang như sấm rền làm cả ma Phong Sơn như run lên, âm thanh vang xa tới những ngọn đại sơn khác. Trên bầu trời từng bóng người lần lượt xuất hiện, không thể tránh được, động tĩnh quá lớn đã khiến các tu sĩ gần đó động tâm muốn biết thực hư.