Trưởng thành
Chương 12
Về đến nhà, chỉ mình mẹ ở nhà đang lau dọn bàn ghế, tôi bỏ balo rồi giúp mẹ dọn nhà.
– Bố đi đâu rồi mẹ?
– Bố đi họp cán bộ hưu trí ở Viện chắc muộn mới về, Hoa đi học vẽ. Con ăn cơm chưa?
– Con ăn rồi. À này mẹ, hay là tối nay cả nhà mình đi ăn ở bên ngoài, đỡ phải nấu cơm.
– Ăn ngoài làm gì cho lãng phí, thức ăn mẹ đã chế biến sẵn rồi.
– Thì lâu lắm rồi mẹ cũng chưa ra ngoài, hôm nay sẵn tiện không có bố ở nhà đi ra ngoài ăn. Với lại, con cũng vừa xong dự án, có thêm ít tiền.
Chần chừ một chút rồi mẹ cũng đồng ý.
– Cô gái tên Hiền là thế nào với con?
– Là bạn thôi mẹ.
– Sao mẹ thấy cái Hoa bảo là bạn gái con?
– Không mẹ, chưa đến mức đó.
– Hôm trước mẹ nhìn thấy rồi, cô gái đó rất xinh, và có vẻ lễ phép nữa.
– Sao mẹ gặp được?
– Hôm đó cô ấy đến đón Hoa đi chơi, có gặp mẹ để xin phép mà.
– Ah…
Sau đó mẹ không hỏi tiếp nữa, bắt đầu chuyển sang những dặn dò, chú ý về sinh hoạt. Giúp mẹ lau dọn xong, nhìn đồng hồ cũng đến giờ đón Hóa.
– Con đi đón bé Hoa, sau đó về thì đi ăn mẹ nhé.
Con bé Hoa tay xách cái cặp vẽ to tướng, chạy ra đến trước mặt tôi trách móc.
– Sao lúc nãy không về đưa em đi học vẽ?
– Anh có chút việc bận. Em có chú Bân đưa đi còn gì?
– Không. Em thích anh cơ, anh phải đền bù cho em.
Nhéo mũi con bé.
– Đây mới là mục đích của em đúng không? Ăn kem hay là ăn chè.
– Đi ăn kem. Ba viên nhé.
Con bé Hoa vừa xúc những thìa kem mát lạnh, vừa nói.
– Anh đi chơi với chị Hiền, đúng không?
– Sao em biết?
Con bé cầm cái điện thoại của nó lắc lắc.
– Hì… hì… Em và chị ấy là bạn rồi, còn thân hơn anh cơ.
– Ăn nhanh lên rồi về đón mẹ. Hôm nay anh chiêu đãi ăn ngoài, nhà hàng nướng Hàn Quốc nhé?
– Hura…
Con bé reo lên sung sướng, rồi nhanh chóng xúc hết những thìa kem còn lại.
– Anh có mời chị Hiền không?
– Không. Hôm nay chỉ có mẹ, em và anh thôi. Bố đi liên hoan ở Viện rồi.
– Anh mời chị ấy đi!
– Anh mời chị ấy trưa này rồi.
Tôi từ chối.
– Vậy em mời nhé. Đây là em mời chứ không phải anh, vì chị ấy là bạn em.
Tôi không nói gì, thật ra đối với tôi không sao cả, coi như giới thiệu một người bạn và thử phản ứng của mẹ. Bé Hoa thấy tôi không nói gì, mặc nhiên nó coi là đã đồng ý, hưng phấn gọi điện.
– Em chào chị… Chị ơi! Hôm nay anh em chiêu đãi cả gia đình, ăn đồ nướng Hàn Quốc, em mời chị cùng đi… Vâng, anh ấy đồng ý rồi… Kệ anh ấy đi, em mời chị… Vâng thế chị nhé, em sẽ nhắn cho chị thời gian và địa điểm.
Sau khi tắt điện thoại, nó quay sang hỏi tôi.
– Địa chỉ quán ở đâu anh.
– Chờ anh một lát để anh gọi điện đặt bàn đã.
Vì có Hiền, tôi lùi thời gian muộn một tí, để cô có thời gian thu xếp. Sau đó đọc địa chỉ và thời gian cho con bé.
Buổi tối, vì nghĩ đến uống beer, tôi quyết định gọi taxi. Khi cả nhà vừa xuống xe taxi, từ xa Hiền bước đến, cô đã thay đổi bộ đồ văn phòng thành chiếc váy liền thân màu xanh nhạt có cái nơ xinh xắn đính trên eo, khuôn mặt trắng hồng không trang điểm nở nụ cười tươi. Cô tiến đến trước mẹ tôi, hai tay nắm lấy quai ví xách để đằng trước, khẽ cúi đầu chào mẹ…
– Cháu chào bác ạ! Em chào anh! Chào bé Hoa!
– Chào cháu!
Mẹ tôi có vẻ hơi bối rối, đây là lần đầu tiên bà gặp bạn con trai, mà lại là con gái. Đám bạn cũ kia, nó đến nhà tự nhiên có khác gì con trai bà. Không khí chợt có chút gượng gạo, may nhờ bé Hoa, con bé cầm tay Hiền và kéo tay mẹ bước vào quán.
Sau khi ngồi xuống bàn, đợi mẹ đã vào chỗ, Hiền chủ động kéo tay bé Hoa ngồi xuống bên cạnh đối diện mẹ, làm tôi phải sang ghế phía bên kia cạnh mẹ. Hành động của Hiền, có vẻ làm mẹ hài lòng, bà liếc sang nhìn tôi khẽ gật.
Hiền chủ động dành vai người phục vụ, cô thoăn thoắt lật những miếng thịt trên vỉ nướng, cô dùng đôi đũa riêng để tiếp đồ ăn cho mọi người ngay khi thức ăn trên đĩa gần hết. Những hành động nhỏ của cô thể hiện sự chân thành, tinh tế và quan tâm của cô đối với mọi người, hành động của cô làm mẹ tôi cảm tình ra mặt, bà còn mỉm cười khi phát hiện cô đỏ mặt khi liếc trộm tôi.
Bàn ăn cũng trở lên rộn rã hơn, Hiền khéo léo giới thiệu về bản thân bằng cách thêm các thông tin và trong câu chuyện, đến cuối cùng mẹ tôi cũng chủ động tham gia câu chuyện. Tôi bị bỏ qua bởi ba người phụ nữ, chỉ yên lặng nhấm nháp những ly beer lạnh.
Chỉ đến khi ra về, Hiền cố ý đi chậm lại đằng sau, tôi mới có cơ hội hỏi hỏi cô.
– Em có thoải mái không?
– Em rất vui mà. Mẹ anh tâm lý thật đấy. Hy vọng bác sẽ thích em.
Khi Hiền cúi đầu chào mẹ, trước khi bà lên xe taxi.
– Bác về nhé. Hôm nào rảnh đến nhà bác chơi.
– Vâng ạ. Cảm ơn bác!
Tôi khẽ vỗ nhẹ lên lưng Hiền trấn an trước khi lên xe. Tôi biết mẹ tôi hài lòng về Hiền khi mời cô đến nhà.
– Anh về đây. Em về cẩn thận.
Trên xe taxi, mẹ tôi chợt hỏi.
– Hiền hơn tuổi con à?
– Vâng, hơn con bốn tuổi.
– Con bé có vẻ ngoan ngoãn, hiền lành, hiểu tâm ý. Mà trông không có vẻ gì là lớn tuổi hơn con.
Tôi chỉ cười, tôi biết ý bà. Bà tán thưởng Hiền và vấn đề tuổi tác không không quan trọng. Chỉ còn tùy vào tôi thôi.
Cứ như vậy, quan hệ giữ tôi và Hiền đã có bước quan trọng, gần gũi hơn. Mặc dù chưa bao giờ chính thức hẹn hò, nhưng các cuộc hẹn “tình cờ” ngày một nhiều và thường xuyên hơn.
Cô đã đến nhà tôi ăn cơm chính thức theo lời mời của mẹ thông qua bé Hoa và sau đó là những buổi đến thăm mẹ tôi với danh nghĩa cá nhân, ở nhà xuất hiện những bình hoa tươi thường xuyên hơn, những bình hoa mà hiếm khi có ngoài những dịp Tết đến. Đến như người ít nói như bố, mà cái tên “cái Hiền” cũng được nói thuận miệng hơn. Rất nhanh, cô đã được gia đình tôi coi tương đương như cái đám bạn tôi, trừ việc tự do vào phòng ngủ như mấy tên kia. Cô chỉ vào phòng đúng một lần duy nhất, ngắm qua phòng và hôn trộm tôi một cái, rồi đi ra luôn.
Trong đám bạn tôi, chỉ có Trí là đã gặp cô thêm mấy lần tại quán anh Huy, khi đi uống rượu với tôi. Nhưng nó phải gọi cô bằng “chị” giống như tuổi của nó, thằng Trí rất hậm hực, thỉnh thoảng nó mặc kệ để xưng “anh”, nhưng đều gặp cái trừng mắt của cô với với một bài giảng về “đạo đức xã hội” rồi “vắt mũi chưa sạch” khi đã thân hơn. Thằng Trí cuối cùng cũng phải chịu, tuy đôi lần vẫn rên rỉ với tôi.
Mọi thứ cứ như vậy trôi qua vui vẻ, dù tôi và cô không phát sinh thêm lần quan hệ thể xác nào sau khi từ Quảng Ngãi về. Tôi cũng kết thúc học kỳ một với kết quả như ý. Con bé Hoa dạo này ít thấy đòi hỏi gì tôi, có vẻ như nó thỏa mãn với sự chiều chuộng của Hiền, nhiều khi làm tôi cảm giác bị bỏ rơi. Ngay cả khi tôi chủ động dụ khị đi mua quần áo, nó cùng không quan tâm “Xì… anh thì biết gì về quần áo mà đi mua cùng em!” Ngay cả khi nó đang mặc cái váy mà tôi đưa nó đi mua.
Có một việc phát sinh ngoài kế hoạch, đó là việc cả nhóm quyết định lập một quỹ trợ giúp riêng dành cho nhau, sau vụ mẹ Quang bị ốm. Việc gây quỹ ban đầu là từ tâm, ai có nhiều thì góp nhiều, ai có ít thì góp ít, việc chi dùng sẽ do cả nhóm quyết định tùy việc và sự vụ. Sau này, khi kinh tế của mọi người đã có, sẽ góp 5% thu nhập hàng năm vào quỹ. Trong nhóm, do tôi có khả năng tài chính nhất, nên được giao quản lý quỹ. Thật ra cũng không có gì lớn, tôi chỉ làm nhiệm vụ quản lý tài khoản ghi chép thu chi.
Năm nay tất niên của cả hội như thường lệ được chọn vào ngày thứ bảy ngay sau khi đợt nghỉ Tết bắt đầu, như mấy năm gần đây tôi vẫn luôn bị ép là nhà tài trợ vì là “đại gia”. Tuy nhiên, năm nay nhà thằng Minh đang đau khổ vì con lợn được địa phương biếu, nên nó mang đi góp tiệc. Cả hội bừng bừng hưng phấn, lên kế hoạch tổ chức hoành tráng và quyết định sẽ mời “tất cả người yêu, em gái, em họ, bạn thân của bạn gái, em gái, em họ miễn là con gái và trên mười tám tuổi” và địa điểm là quán chú Thới với cái vỗ ngực tuyên bố sẽ làm món tiết canh ngon nhất mà bọn nó chưa từng được thưởng thức.
Sáng thứ bảy, con lợn sạch bio hơn sáu chục cân đã được thằng Minh thuê xe ôm chuyển đến quán chú Thới, tất nhiên sau khi nó đã làm các xét nghiệm theo đúng “chuẩn y tế quốc tế”, đủ chuẩn để làm tiết canh khách sạn năm sao. Tôi cũng đã đưa tiền để chú chuẩn bị nguyên vật liệu.
Suy nghĩ một chút, tôi quyết định mời Hiền tham dự, đối với bọn bạn, coi như là lần giới thiệu chính thức dù tôi và cô chưa bao giờ công khai là “người yêu” của nhau.
Tôi đến nhà đón cô lúc ba giờ chiều, Hiền đang đợi tôi, tôi vừa dừng xe cô đã nhanh chóng ra mở cửa và chạy thoắt ra lên xe. Vừa định rồ gas đi, thì nghe có tiếng gọi to từ trong nhà. Một người phụ nữ to béo chạy từ trong nhà ra, cười toe toét.
– Con mời bạn vào nhà uống nước đã?
Vẻ không bằng lòng và bất đắc dĩ hiện rõ trong thái độ của Hiền, khi cô lại xuống xe và bảo tôi vào nhà.
Ngồi trên bộ ghế trường kỷ chạm chỗ cầu kỳ, tôi giữ thái độ bình tĩnh và lãnh đạm nhìn người phụ nữ to béo luôn nở nụ cười khách sáo đối diện, tôi không thể liên hệ một chút nào giữ người phụ nữ này với Hiền. Trong khi đó, Hiền vẫn giữ vẻ tức giận khi pha nước.
– Cô là mẹ Hiền. Cháu là bạn của Hiền hả?
Người phụ nữ cất giọng hơi ồm ồm hỏi tôi.
– Vâng ạ.
– Bây giờ làm gì?
– Cháu đang học thứ tư, Đại học ạ.
Tôi vẫn giữ thái độ lịch sự, trả lời ngắn gọn những câu hỏi.
– Gia đình cháu ở đâu?
– Dạ, nhà cháu ở xxx.
– Bố mẹ làm gì?
Tôi đầu cảm thấy hơi bực, nhưng cố kìm. Hiền thì có vẻ rối khi nghe thấy mẹ câu này. Cô gắt nên.
– Mẹ… mẹ định tra hỏi lý lịch đấy à.
Tôi lắc đầu ra hiệu tôi không sao với Hiền.
– Bố cháu đã nghỉ hưu, mẹ cháu làm nội trợ.
– À… vậy là bố cháu là viên chức nhà nước à? Trước bố cháu công tác ở đâu?
Tôi vẫn nhẫn nhịn trả lời.
– Bố cháu công tác ở Viện khoa học.
Rồi không đợi, người phụ nữ hỏi tiếp, tôi nói luôn.
– Cháu là bạn Hiền, đã quen cô ấy được một năm. Đáng nhẽ cháu phải đến chủ động chào cô trước. Cháu xin lỗi. Nhân tiện hôm nay, cháu xin phép cô được làm quen với Hiền ạ!
Cả Hiền và mẹ cô đều ngớ ra ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi lại nói tiếp.
– Cháu và Hiền hiện mới là bạn, có thể tiến thêm bước nữa, tuy nhiên chúng cháu cần thời gian để tìm hiểu. Cháu hứa sẽ luôn tôn trọng Hiền cũng như sẽ không làm cô ấy bị tổn thương.
Hiền chuyển sang trạng thái cảm động, còn mẹ cô vẫn nguyên nét mặt ngạc nhiên nhìn tôi. Hiền chủ động phá tan không khí im lặng.
– Mẹ… Mẹ… trả lời đi.
– Uh… Ờ… được… được.
Mẹ cô trả lời hàm hồ, có vẻ bà không ngờ tôi nói vậy và cũng không biết trả lời ra sao cho hợp lý. Nghe được thế, Hiền bật dậy kéo tôi đi.
– Cháu chào cô. Xin phép chúng cháu đi ạ.
Tôi vẫn giữ thái độ lễ độ trước khi quay người đi ra cửa.
Trên đường, Hiền ôm chặt lấy tôi.
– Anh rất cừ, làm mẹ em đơ luôn. Sao anh nói được vậy?
– Thì anh chả bảo anh là kẻ khác người. Với lại, nếu để mẹ tiếp tục chủ động, sẽ càng có nhiều câu hỏi khó hơn. Bởi vậy, anh chỉ rút ngắn lại quá trình thôi, đằng nào cũng sẽ phải xin phép mẹ em mà.
– Em cũng lo trước khi anh đến, sợ mẹ làm anh khó xử, có thể anh sẽ làm không vui. Giờ thì tốt rồi, ít nhất mẹ em cũng sẽ không thể ngăn cản em.
Yên lặng một chút, rồi cô nói tiếp.
– Em cũng phải xin lỗi anh, vì em chưa kể về gia đình em. Em cân nhắc mãi, rồi lại sợ, nên vẫn chần chừ. Bố mẹ em làm kinh doanh, bắt đầu từ buôn hàng qua biên giới, sau đó kinh doanh bất động sản và khách sạn cho đến bây giờ. Trên em có hai anh, anh cả giờ giúp bố mẹ kinh doanh, anh thứ hai thì cũng làm việc tự do. Em bây giờ cũng coi như làm kinh doanh cùng gia đình, nhưng chỉ quản lý các nhà hàng. Thật ra, các nhà hàng này của cô ruột em, nhưng giờ cô không làm nữa mà giao cho em. Anh sẽ gặp cô em và sẽ biết thêm tại sao.