Trưởng thành

Chương 14



Phần 14

Năm nay gần Tết, nhưng trời không rét như năm ngoái, nắng hanh hanh vàng, cô khoác lấy tay tôi đi trên hè phố. Quyết định chọn phở để ăn sáng, cô và tôi bước vào một quán phở gà trông tương đối sạch sẽ. Sau khi ăn xong, cô hỏi.

– Hôm nay anh có bận gì không?

– Không. Hôm nay anh không có việc gì.

– Vậy, hôm nay dành cho em nhé?

– Được, hôm nay anh sẽ dành cho em.

– Vậy đi với em!

Taxi dừng trước một cửa hàng thời trang nam cao cấp, cô kéo tay tôi vào.

– Đây là món quà mừng thành công kế hoạch đầu tiên của chúng ta và cũng là tâm ý của em, anh cấm phản đối.

Vừa kéo tay tôi, cô vừa nói, làm tôi định phản đối đành nuốt lại lời định nói ra. Cô đi quanh của hàng, trên tay đã đủ một bộ đồ từ trên xuống dưới. Sau đó đẩy tôi về khu thử quần áo.

– Anh vào mặc thử nguyên bộ rồi để em ngắm.

Tôi cũng ngạc nhiên với hình dáng phản chiếu trong gương, suýt không nhận ra mình. Cô cùng đi quanh người tôi, ngắm nghía các phía, rồi gật đầu hài long.

– Dáng người anh đẹp, nên mặc bộ comple rất đẹp.

Rồi cô quay sang cô phục.

– Chúng tôi lấy bộ này nhé. Cô chờ một chút, chúng tôi lấy thêm mấy thứ nữa rồi hãy viết hóa đơn.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, trên tay tôi đã có thêm mấy cái túi.

– Bây giờ đi chợ, trưa nay mình tổ chức tân gia nhà em.

Thêm một vòng siêu thị, trên tay lại xách thêm mấy túi nữa. Cô và tôi quay về nhà. Vừa bấm mã số mở khóa, cô vừa dặn.

– Em dùng loại khóa số này để đỡ phải dùng chìa khóa. Mã số mở cửa là ngày sinh nhật của anh.

Cởi cái khoác ngoài treo lên cây mắc, tôi đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn, Hiền cũng đã thay xong bộ quần áo mặc nhà bằng vải bông dày đi vào bếp. Đẩy người cô ra ngoài và ấn cô ngồi xuống sofa.

– Hôm nay anh sẽ phục vụ, em cứ ngồi xem tivi đi.

Rồi quay vào bếp bận rộn chuẩn nấu ăn.

– Giờ em mới biết, ngắm nhìn người đàn ông chăm chú nấu ăn cho mình, nó lại mang lại cảm giác hạnh phúc đến thế!

Tôi ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cô, cô đang chăm chú nhìn tôi, rồi lại tiếp tục công việc của mình. Chợt tôi nghĩ đến một, bèn hỏi cô.

– Lúc sáng em nói chúc mừng thành công kế hoạch của chúng ta là cái gì?

– Ah… anh quên rồi à?

Cô đứng dậy đi về phía bếp, ôm lấy tôi từ đằng sau.

– Anh không nhớ vụ đầu tư đất không? Tuần trước em đã bán đi rồi, thành quả khá lớn. Anh không kiểm tra tài khoản à?

– Không, sau khi đưa em, anh cũng không kiểm tra.

– Vậy tí nữa kiểm tra, chắc anh sẽ bất ngờ đấy.

Bàn tay cô đưa vào bụng tôi vuốt ve, một tay khác thì trượt xuống bóp vào khu vực dưới thắt lưng tôi.

– Anh… em lại thích rồi này.

Giọng cô lạc đi hơi mê man, nghe thế tôi cũng cảm thấy một nguồn lửa nóng dưới bụng đang lan ra. Dừng tay, tôi quay đối mặt với cô, nhìn đôi mắt đã hơi dại đi mờ mịt, tôi đẩy cô sát vào thành bếp, tay tôi vội vàng cởi cúc áo ngực để rồi gục đầu xuống tham lam ngậm lấy cái đầu ti hồng đã săn lại. Hai tay cô vò đầu tôi, tiếng hít hà phát ra trong miệng. Tôi đưa một tay xuống bụng cô, kéo cái quần của cô xuống, tay còn lại úp lên bướm cô, vuốt nhẹ. Một mảng nước trào ra dính lên các ngón tay tôi, rồi ngập ngụa.

Hai tay cô vẫn điên cuồng vò đầu, những tiếng trong miệng cũng dần điên loạn, hai chân cô hơi khụy xuống run rẩy. Tôi vội vàng cởi thắt lưng, đẩy cái quần xuống phía dưới đầu gối, con chim cương cứng bật ra ngỏng lên. Tôi rời khỏi vú cô đứng người lên để con chim hướng đến cái bướm lầy lội, rồi dung tay điều chỉnh con chim chạm vào bướm cô và ưỡn người để nó đi vào. Cô rùng mình đón nhận nó.

Con chim trơn trượt cứ bật ra mỗi lần tôi nhấp, cô lại cuống quýt cầm con chim nhét vào. Khó chịu vì tư thế không thoải mái, tôi bế cô đặt lên thành bếp, cô dang hai chân lên cao, ngửa người chống hai tay ra sau, vị trí này cái bướm hồng hào của cô mở ra ngang tầm hông của tôi, giúp cô hưởng trọn vẹn con chim lấp đầy cái lỗ bướm của cô. Tôi chỉ dúi người, con chim đã chui lại vào cái lỗ ấm áp, cô nhắm mắt hưởng thụ những cảm xúc mà nó đưa lại. Tôi đặt tay giữ lấy mông cô để cô không di chuyển, để cô cảm nhận trọn vẹn sự lấp đầy khi con chim tôi vào ra.

Khuôn mặt cô biểu cảm đầy đủ quá trình thăng hoa, bắt đầu từ những cái nhăn mặt, tiếng rên khẽ, rồi chuyển sang trạng thái hoang dại với những tiếng đứt quãng, rồi tiếp theo là những cơn run rẩy mãnh liệt trên khắp cơ thể cô. Hai chân cô quặp chặt lấy hông tôi, người cô rướn lên, hai tay cô ôm chặt lấy cổ tôi đu người lên tôi, rồi người cô cứng lại với miệng hét lên cao vút. Tôi cũng không tiếp tục nhấp khi cả người cô căng cứng, con chim đang bị cái bướm ép chặt với những cái co bóp. Tôi đứng yên ôm lấy cơ thể cô đợi cô qua cơn cao trào, người mềm ra, cô gục đầu vào bờ vai thở dồn dập.

Khi cảm thấy cô đã ổn định lại, tôi đạp hẳn cái quần ra khỏi chân và đi về phía cái sofa với cô vẫn đang ôm chặt tôi. Ngả cô xuống sofa, đợi một lúc khi cảm thấy cô đã ổn định lại, tôi từ từ nhấc mông rút con chim vẫn đang còn cương cứng đứng dậy, thì cô bỗng mở mắt hai tay ép mông tôi lại để con chim đi vào vị trí ban đầu. Cô mở mắt.

– Anh tiếp tục đi…

– Anh sợ em sẽ mệt đấy.

– Không sao mà, anh cũng chưa thỏa mãn. Với lại em vẫn đang thích…

Trong khi đó, tay cô vẫn giữ mông tôi đẩy ra đẩy vào. Phối hợp với cô, tôi cũng nhấp mông nhẹ nhàng, nhưng không đẩy vào hết sợ cô bị thốn khó chịu.

– Anh cứ đưa vào hết đi… em chịu được.

Giọng cô thảng thốt.

Nghe lời cô, tôi dập mạnh hơn một chút, sự thư sướng đã bắt đầu quay trở và càng trở lên mạnh mẽ. Tôi vẫn giữ nguyên nhịp ra vào, chăm chú nhìn biểu cảm đang thay đổi của cô. Tôi chủ động căng các cơ, hóp mông lại, để chủ động đẩy cao cảm xúc đang tiếp nhận bởi con chim trong người cô.

Từ từ cảm xúc của cũng lên đến cao trào, người cô đã bắt đầu căng cứng lại. Rồi cao trào của cô cũng đến không dữ dội, mà êm ái nhẹ nhàng không làm cô lịm đi, để cô vẫn nhận được sự xúc động đầy mê muội khi đón nhận những rung động từ dòng tinh lực nóng rực mà tôi đang phun vào trong cô, để cô cảm nhận được sự sung sướng đang chạy rần rần trong cơ thể tôi qua những cái co giật của mỗi múi cơ trên lưng tôi, để lắng nghe tiếng rên thỏa mãn phát ra từ miệng tôi, để cô nghe được tiếp tim đập dồn dập cùng nhịp với cô trong lồng ngực tôi. Để cô rưng rưng khi tôi cố kìm nén bản năng hoang dại giúp cô đạt khoái cảm nhẹ nhàng. Cô siết lấy tôi, sự xúc động không tên đang tràn ngập trong cô, khiến nước mắt cô cứ trào ra.

Bạn đang đọc truyện Trưởng thành tại nguồn: http://truyen3x.xyz/truong-thanh/

Ngạc nhiên vì những giọt nước mắt của cô, tôi nhẹ nhàng lau nó khỏi má cô, khi những giọt nước mắt đã ngừng lại tôi định nhỏm dậy, thì cô lại ghì chặt lấy tôi.

– Anh cứ nằm yên thế này để em được ôm anh thêm chút nữa.

Một lúc sau cô mới chịu buông tôi ra, khi tôi nhớ đến bữa ăn trưa chưa kịp nấu.

Quay vào bếp mặc lại quần và mang quần mặc lại cô, tôi đắp cho cái chăn được tôi mang từ phòng ngủ ra, rồi quay lại bếp tiếp tục nấu.

Khoảng gần một tiếng sau mọi thứ đã sẵn sàng, mùi thơm của thức ăn tràn ngập trong nhà đánh thức cô dậy. Cô tiến lại bàn ăn, cái mũi hít hà mùi thơm bốc lên từ những đĩa thức ăn, không nhịn được cô bốc một miếng và phát ra những tiếng xuýt xoa thật lòng.

– Oa… ngon thật đấy. Hóa ra anh không lừa em.

Đưa cho cô bát cơm nóng, tôi phản đối.

– Anh đã bao giờ lừa em chưa? Dù gì anh cũng có gần hai mươi năm kinh nghiệm nấu ăn đấy. Chớ phụ công người nấu, em phải ăn nhiều vào.

Sau khi ngon lành ăn hết bát cơm với một đống thức ăn, cô thỏa mãn xoa xoa cái bụng.

– Lâu rồi em mới ăn nhiều thế này đấy, nếu mà cứ thế này chắc em sẽ béo nhanh như con lợn mất.

– Dù có béo, em vẫn cứ là con lợn béo xinh đẹp, đáng yêu. Mà anh cũng nghiêm túc đấy nhé, em phải chăm tập thể dục nhé.

– Uh, em sẽ nghe lời anh mà.

Sau khi đã dọn sạch bát đũa, cô vào nhà mang cái Macbook ra và truy cập vào tài khoản ngân hàng. Tôi nhìn con số hiển thị, nó phải lớn gấp năm sáu lần con số tôi nhớ có trong tài khoản ban đầu. Như hài lòng với biểu hiện của tôi, cô vui mừng nói.

– Kế hoạch của anh sẽ nhanh hoàn thành bước đầu.

Vẫn không dứt khỏi cảm giác ngạc nhiên, tôi giờ mới hiểu tại sao mọi người lại cứ lao đầu vào đầu tư bất động sản.

– Cảm ơn em, giờ anh mới được trải nghiệm cảm giác làm một phú ông nho nhỏ.

– Thật ra cái này chỉ là một cơ hội nho nhỏ thôi và thêm cả may mắn nữa, chắc sẽ khó xảy ra lần nữa, bản thân em cũng bất ngờ.

Rồi cô tự tin nói.

– Từ hồi quen anh, các mục tiêu đang dần rõ nét không còn thấy mông lung nữa, cảm thấy mình trưởng thành hơn, nhờ đó em tự tin và quyết tâm hơn.

Gập máy tính lại, đẩy tôi nằm xuống sofa, cô ngả nằm lên người tôi, kéo cái chăn đắp lên. Rồi cô lim dim nhắm mắt.

Khi tôi và cô đang mơ màng, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Với cái điện thoại tôi đưa lên nghe, tiếng thằng Quang vọng lại.

– Mày à! Hôm qua Hương bạn tao có hẹn với Hiền, mày có thể nhắn với cô ấy rủ đi cà phê được không?

– Chờ tao một tẹo.

Tay bịt cái điện thoại, tôi hỏi Hiền, đang ngước lên nhìn tôi.

– Hương, bạn thằng Quang hẹn em đi uống cà phê.

Cô gặt đầu nói thầm “Vâng!”.

– Hiền rảnh, mày gửi địa điểm nhé, tao sẽ đưa Hiền qua.

Cả hai tỉnh ngủ vùng dậy, tắm rửa và thay quần áo. Vừa xong thì cũng nhận được tin nhắn của thằng Quang.

– Mình đi lấy xe của anh, rồi đến chỗ hẹn em nhé?

Tôi nói khi vào trong taxi và đọc địa chỉ quán chú Thới cho lái xe.

Chú Thới vừa thấy nó liền kéo nó vào nhà.

– Con lợn hôm qua to quá, chú lọc ra làm mấy cái giò. Cháu cầm hết lấy và đưa cho thằng Quang dùm chú, thằng Trí sáng nay cũng cầm về cho nó và thằng Minh rồi.

Nói rồi chú đưa nó túm giò có ba chiếc đang treo lủng lẳng trên dây.

– Vâng, cảm ơn chú! Cháu đi đây. Chúc chú ăn Tết vui vẻ!

Rời nhà chú Thới, bọn tôi đến điểm hẹn với Quang.

Qua lời của Hiền tôi cũng hiểu phần nào câu chuyện, cô bé bạn thằng Quang đang học năm thứ hai ĐHSP, quê ở Nghệ An. Cô đang làm thêm ở một quán beer, công việc vất vả, lương thấp và không an toàn. Hôm qua khi nói chuyện, Hiền có hứa giúp một công việc bán thời gian tại nhà hàng của cô. Cô bé muốn gặp riêng Hiền để xác định lại trước khi về quê ăn Tết.

Việc của Hương thật ra cũng đơn giản đối với Hiền, nhưng có vẻ câu chuyện của hai chị em còn vượt xa hơn thế. Bên này, ngồi cạnh thằng Quang, tôi hỏi nhỏ để xác định, tôi cũng có sự ích kỷ của mình.

– Mày thực sự nghiêm túc với Hương à?

– Uh, mặc dù chưa chính thức, nhưng bọn tao cũng đã hẹn hò được một thời gian. Đang dự tính Tết này sẽ về nói chuyện với gia đình Hương chính thức.

Nhìn cô bé xinh xắn, hiền lành đang thì thầm nói chuyện với Hiền phía bên kia bàn thỉnh thoảng đỏ mặt liếc trộm thằng Quang. Tôi càng tin thêm lựa chọn của thằng Quang và cũng cảm thấy thoải mái hơn để Hiền giúp cô bé. Tôi vỗ vai thằng Quang khích lệ.

– Này mày cầm lấy.

Tôi đưa Quang cái túi có một cây giờ và một phong bì.

– Giò chú Thới làm từ con lợn hôm qua. Còn cái này là tấm lòng của bọn tao chúc Tết hai bác. Định đến nhà mày, nhưng mà kiểu gì ông bà cũng lại từ chối như lần trước. Mày hiểu bọn tao mà, cầm lấy đi.

Thằng Quang cầm cái túi, nó thật sự cảm kích, sống mũi cay cay.

– Chỗ Trung tâm trị liệu thằng Minh đã đến làm thủ tục và nói chuyện với bác sĩ rồi. Mọi việc cứ để thằng Minh lo, mày chỉ cần đưa mẹ đến đúng theo lịch và khuyến khích mẹ luyện tập kiên trì, để sớm phục hồi. Nếu mà bọn tao phát hiện mày chần chừ, là không xong đâu đấy. Còn nếu mày bận, bọn tao sẽ đưa bác đi.

Thằng Quang vẫn bần thần, thừ người ra. Vỗ vai nó thật mạnh.

– Thừ cái gì, mày phải phấn chấn lên chứ, mẹ sắp khỏe lại bình thường rồi.

– Bọn mày làm nhiều cho tao quá.

– Nhiều gì mà nhiều, chắc mày làm cho bọn tao ít hơn đấy. Mà thằng nào vẫn nói “mình vì mọi người, mọi người vì mình”.

Bên kia hai cô gái cũng đã nói xong chuyện, ngồi ngay ngắn lại. Hương chủ động nói chuyện trước.

– Hôm qua lần đầu tiên em mới gặp các anh, anh Quang cũng có nhắc đến đôi lần, nhưng em lại không nghĩ con trai bọn anh lại gần gũi và chân tình với nhau như thế, còn có cảm giác thân hơn cả anh em ruột thịt.

– Anh nghĩ đó là sự chân thành. Bọn anh không dấu nhau điều gì, có vui thì cùng chúc, có buồn thì cùng chia, khó khăn thì cùng nhau gánh vác.

– Bọn anh chơi với nhau lâu chưa?

– Anh nhập hội từ hồi lớp mười, khi chuyển từ quê lên thành phố. Còn mấy anh kia thì chơi với nhau từ hồi tiểu học cơ. Sau này em quen nhiều hơn, giờ cũng khó nói hết được. Em hôm nào quay lại thành phố?

– Chắc sát ngày vào học em mới lên.

– Anh thay mặt nhóm, mời em hãy lên sớm hai ngày tham gia bữa gặp mặt đầu năm của bọn anh. Năm chắc sẽ đông hơn đấy, mọi năm chỉ có mỗi năm bọn anh, năm nay chắc sẽ là năm cộng ba.

Hương không trả lời ngày, cô hướng mắt sang nhìn thằng Quang, sau khi có được cái gật đầu của nó, cô mới nhận lời.

– Vâng. Em sẽ thu xếp lên sớm.

– Em chắc cũng được mời chứ?

Hiền nhìn tôi hỏi, tôi khẽ gật đầu vẻ hiển nhiên.

– Vậy năm nay em sẽ chủ trì nhé, vì là lần đầu ra mắt và cũng là chị cả nữa.

Cả tôi, Quang và Hương cùng trố mắt nhìn vẻ mặt đương nhiên của Hiền, ngạc nhiên về lý do cô đưa ra. Cô lại chắc nịch khẳng định lần nữa.

– Em sẽ chủ trì, mọi người chỉ đợi thông báo của em thôi.

Thằng Quang thì giọng có vẻ ủy khuất.

– Chị thật sự muốn làm chị cả.

– Đương nhiên rồi, chị không là chị thì là gì?

– Thế còn thằng Hùng, chị gọi nó là anh mà?

– Anh Hùng không được tính, anh ấy đặc biệt của riêng chị.

Thằng Quang hết nhìn sang tôi rồi lại nhìn gương mặt đỏ lên của Hiền, rồi phá lên cười.

– Em biết rồi… Em biết rồi nhé.

Nhưng nó không nói là biết gì, chỉ quay sang nháy mắt với tôi.

Sau khi nô đùa một lúc, rồi giải tán, tôi đưa Hiền về nhà không quên đưa cô cái giò.

– Đây là phần của em này. Chú Thới tinh ý phết.

Cô vui vẻ cầm túi giò, nhìn theo tới khi tôi đi khuất mới quay vào nhà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...