Trưởng thành

Chương 17



Phần 17

Tuần thứ sáu – giữa tuần, như thường lệ tôi lững thững đi bộ đi về nhà, ngửa cổ ném cái giấy gói đã vo tròn và cốc giấy vào thùng rác rồi bấm thang máy lên tầng. Tôi nheo mắt để cắm cái chìa khóa vào lỗ, thì bỗng có một bóng người lao vào tôi và ôm chầm lấy tôi từ sau lưng. Mùi thơm quen thuộc, tiếng khóc quen thuộc làm tôi chợt thừ người ra.

– Em… nhớ… anh! Em… nhớ… anh… nhiều… lắm!

Tiếp theo là giọng nói dịu dàng ngắt quãng cất lên.

Tôi xoay người, ngây người ngắm nhìn trân trân vào khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt trước mặt, mà tôi vẫn ve vuốt trong mỗi cơn mơ. Tôi ngắm đôi lông mi dài cong vút, đang dính vào nhau vì nước mắt, ngắm đôi môi đỏ hồng đang mím vào nhau, rồi đứng im đón nhận những cái hôn như mưa trên mặt và điên dại khi cô cắn chặt môi tôi. Cơn thèm khát mà tôi giấu kín trong lòng chợt bùng lên, làm tôi như vồ lấy tấm thân mảnh mai của cô, đẩy cửa bước vào phòng và thả cô nằm xuống đệm, rồi điên cuồng lột bỏ quần áo mình, xé toang cái áo chemise của cô, giật tung cái áo ngực để vục đầu vào đôi vú căng tròn, trắng muốt của cô. Cô cũng vội vàng cởi cái quần của mình ưỡn người đón con chim của tôi, đôi tay cô vội vã ôm lấy mông kéo vào, cô run rẩy khi con chim chạm vào tận cùng trong cô. Cô tham lam hẩy mông cùng tôi, chờ mong những khoái cảm mà cô đã từng khao khát để cho tôi thấy cô cũng khao khát đến nhường nào.

Tôi đã nhận ra, những khao khát về cô không chỉ là ham muốn về thể xác, mà còn cả nhưng khát khao tình cảm mà tôi dấu sâu trong lòng. Tôi khao khát trao cho cô những nhớ mong và khổ sở mà tôi đã phải kìm nén trong suốt những ngày qua. Tôi không biết cô đã nhận được bao nhiêu, chỉ đến khi tôi trút toàn bộ kèm theo những khao khát vào trong cô tôi mới gục xuống tấm thân mềm mại của cô. Tôi ôm chặt lấy cô đặt cô lên nằm lên người tôi, cảm nhận được hơi ấm cơ thể cô, cảm nhận sự hiện hữu của cô, tôi mới an tâm thiếp đi.

Tôi mơ màng tỉnh dậy, trong bóng tối nhờ của căn phòng, tôi nhìn thấy tia sáng lấp lánh trong mắt cô khi cô chăm chú nhìn vào mắt tôi. Tôi đón nhận nụ hôn ngọt ngào của cô, ôm chặt cô khi cô ngả đầu rúc vào ngực tôi. Tim tôi rung lên khi tôi nghe giọng cô run run nói.

– Em yêu anh. Em yêu anh nhiều lắm.

Tôi nằm yên ôm cô, vuốt ve tấm thân trần mềm mại của cô, lắng nghe hơi thở của cô, tôi quên thói quen tập buổi sáng, tôi quên mất công việc tôi cần làm. Chỉ đến khi ánh sáng đã tràn ngập trong phòng, khi cô ngẩng lên hỏi tôi.

– Anh không đi làm à?

Mới kéo tôi về thực tại.

– Không. Hôm nay anh sẽ nghỉ, sẽ ở bên em cả ngày.

Tôi gọi điện đến công ty báo nghỉ một ngày và hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc. Rồi lại nằm xuống bên cô.

Sau đó, tôi cùng cô tay trong tay đi ăn sáng, ngồi bên ngắm sóng biển Sentosa đang đua nhau xô bờ, cùng cô reo vang khi điểm cao hơn trong ván bài Baccarat, cùng nhau ngắm con sư tử biển đang không mệt mỏi phun nước trong bụng ra, cùng ngắm ánh đèn chiếu rực rỡ tại Marina bay cùng nhau cụng chai beer bên bờ sông. Rồi lại cùng nhau lên đỉnh tại căn hộ của tôi. Rồi cô lại ngủ trên ngực tôi.

Tôi hạnh phúc vì có cô, nhưng lại không để những cái chau mày phiền muộn, sự nhớ nhung hoài niệm, sự lưỡng lự phân vân rồi lại quyết tuyệt trong mắt cô. Tôi không thấy giọt nước mắt được cô kín đáo gạt đi khi cô hé hé nhìn tôi đang dán cái note lên cánh của tủ lạnh nhắc cô ăn sáng và ăn trưa, tiếng khóc nấc nghẹn ngào sau lưng khi bóng tôi khuất sau cánh cửa.

Ngày hôm đó, tôi làm việc điên cuồng để lấy lại tiến độ công việc và hoàn thành các công việc để về nhà sớm hơn thường lệ. Rồi tôi ngơ ngác đứng giữa phòng vắng lặng, rồi chìm xuống khi đọc mảnh giấy cô để lại cho tôi.

– “Em phải về đây. Đừng gọi điện cho em. Em sẽ chủ động gọi cho anh”

Sau đó tôi điên cuồng gọi cho cô, nhưng chỉ có những tiếng nói vô cảm lặp đi lặp lại vang lên “Số máy quý khách vừa gọi…”. Tôi thẫn thờ ngồi xuống ghế, ánh mắt vô hồn cái hộp, đựng những món quà tôi thỉnh thoảng mua khi nhìn thấy nó đẹp và thích hợp với cô, những vật lưu niệm mà tôi lấy tại mỗi địa điểm tôi muốn đưa cô đến từ khi tôi sang đây. Còn chưa nói với cô một câu “Anh yêu em!”, Để thể hiện tình yêu của tôi dành cho cô, tình yêu mà khẳng định vô số lần bởi sự nhớ nhung mà tôi đã trải qua trong suốt hơn tháng qua.

Nhưng tôi không tuyệt vọng, tôi cảm nhận được tình yêu của cô dành cho tôi vẫn tràn đầy, trong từng nụ hôn chúng tôi trao cho nhau, trong từng cơn co rút khi tôi chút những khoái cảm sang cô, tôi vẫn hy vọng. Chỉ là sự khắc khoải, nhớ nhung, thêm chút mơ hồ ngự trị trong tâm trí tôi. Tôi vẫn đợi cô chủ động đến bên tôi.

Tôi sẽ vẫn cố dỗ mình vào giấc ngủ, tôi cố chạy thật nhanh để cho đầu óc không thảnh thơi, tôi vùi đầu vào công việc và ra về thật muộn để rồi thả tấm thân rã rời lên giường. Tất cả chỉ để tôi tạm quên đi nỗi nhớ khắc khoải.

Tôi vẫn tham gia buổi Friday night để chuốc cho mình thật say, Carol vẫn quấn lấy tôi, nhưng tôi thực sự không nổi lên hứng thú. Thế rồi, Carol cũng buông bỏ và quay sang tìm mối quan hệ mới.

Một tháng sau ngày cô xuất hiện và biến mất, tôi cũng đã lấy lại được thăng bằng, chỉ còn là nỗi nhớ khắc khoải và hình bóng cô ùa về trong giấc ngủ.

– … cái Hiền tháng sau cưới chồng.

Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ sau cuộc gọi của cô Hồng mà tôi nhận được khi đang trên đường từ văn phòng về nhà. Tôi giữ cái điện thoại trên tai, tất cả mọi thứ xung quanh tôi chợt biến mất, chỉ còn lại sự trống rỗng mờ mịt. Tôi đi trong vô thức về nhà, thả người vật ra đệm, ánh mắt vô hồn mở to nhìn lên trần nhà. Tất cả những gì mà tôi và cô trải qua chầm chậm diễn ra trước mắt như một cuốn phim được chiếu chậm lại. Tim tôi ngày một thắt lại, tôi thấy đau đau đến ngộp thở làm tôi phải ngồi dậy ôm ngực. Lần này thì là tuyệt vọng thật sự, nhưng trong đâu đó vẫn hiện lên những ảo tưởng không thực, nhắc nhở tôi đừng buông xuôi. Đúng, tôi cần phải gặp cô để hỏi xem cô có thực sự yêu tôi hay không? Để ít nhất nói với cô rằng tôi yêu cô rất nhiều.

Hôm sau, tôi phờ phạc sau một đêm không ngủ, đến văn phòng xin nghỉ phép, cô bé hành chính hoảng sợ khi thấy của tôi ánh mắt đỏ ngầu, bộ dạng thất thểu của tôi. Cô vội vàng hoàn thành thủ tục nghỉ phép và giúp tôi đặt vé máy bay trong ngày về nhà. Cô lo lắng luôn mồm hỏi tôi.

– Anh có ok không? Có cần thêm sự trợ giúp nào không?

Tôi lắc đầu quay lưng đi.

Tôi thẫn thờ đi ra sân bay, lên máy bay, ra khỏi sân bay leo vào cái taxi. Tôi thẫn thờ ngồi trong quán café nhìn trừng trừng vào tòa nhà văn phòng công ty cô để hy vọng gặp gặp cô, tôi vô vọng nhìn chiếc điện thoại phát ra những âm thanh vô cảm.

Mẹ tôi lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng thất thểu khi về nhà lúc nửa đêm, tôi chỉ nói với mẹ một câu “Con buồn ngủ” rồi đi lên phòng của mình. Tôi ngủ thiếp đi, trong cơn mơ tôi thấy mình đang bị những cơn sóng cuốn ra xa, trên bờ bóng Hiền càng nhỏ dần, rồi tôi chìm xuống, chìm xuống, tôi ngộp thở… Để rồi tôi choàng tỉnh giấc. Sau đó tôi bắt đầu bị sốt, cơn ốm đầu tiên mà tôi bị từ khi tôi nhận thức được thế giới này, tôi thực sự sốt, người tôi nóng như lửa, mẹ tôi liên tục phải thay khăn đắp trán cho tôi. Rồi lại lo lắng bưng từng bát cháo cho tôi, con bé Hoa thì cứ ôm tôi khóc rưng rức mỗi khi tôi mê man, tôi sốt li bì đúng một ngày một đêm. Một ngày một đêm này, mẹ nó hốc hác đi thấy rõ vì lo lắng, con bé Hoa mắt vằn đỏ lên khóc, bố tôi cũng bỏ cả công việc nghiên cứu yêu thích của mình để ngồi canh tôi.

Tôi nhớ bố nói chuyện với tôi rất nhiều “… cuộc đời có rất nhiều thứ cần phải đạt được, nhưng mất đi một thứ không phải là mất tất cả, mà là động lực để đạt được nhiều hơn…”. Những câu nói của bố kéo tôi về thực tại, tôi tỉnh ra, tôi lại nhớ đến câu sến sẩm “tình chỉ đẹp khi còn dang dở…”. Tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp với Hiền, những kỷ niệm đó tôi vẫn còn lưu giữ trong lòng. Tôi vẫn còn rất nhiều kế hoạch trong tương lai ba mươi, bốn mươi, năm mươi… cần thực hiện, tôi còn có những người thân cần quan tâm, tôi còn có tương lai cần nắm giữ.

Tôi nhẹ lòng hơn và cơn sốt qua đi, tôi dành một ngày còn lại trước khi quay lại công việc để quanh quẩn giúp mẹ làm việc nhà, đưa cái Hoa đi ăn kem, nó vẫn thích dù đã là thiếu nữ, hỏi han tình hình học tập của nó. Tôi giúp bố bảo dưỡng cái máy tính, cài lại các phần mềm để nó làm việc được trơn tru.

Tôi cũng không cho bố mẹ và cái Hoa đi tiễn và hứa sẽ thu xếp để cả nhà sang chơi vào dịp Tết. Tôi gọi điện cho cô Hồng và đưa cô cái hộp chứa những món quà mà tôi mua cho Hiền từ khi bắt đầu đi làm, tôi cũng không hỏi cô về Hiền, chỉ nhờ cô đưa cái hộp cho Hiền lúc nào cô có dịp. Rồi tôi đi ra sân bay.

Bạn đang đọc truyện Trưởng thành tại nguồn: http://truyen3x.xyz/truong-thanh/

Tôi lại cuốn vào công việc, hợp đồng của tôi đã gia hạn trước thời gian và thêm một năm thay vì sáu tháng như hợp đồng cũ, mức đãi ngộ cũng cao hơn. Tôi cũng đã quen thêm rất nhiều bạn bè trong ngành, cũng đã có những lời mời chào công việc mới, nhưng tôi vẫn đang yêu thích công việc hiện tại và kiếm tiền chưa phải là mục tiêu ưu tiên.

Thỉnh thoảng nỗi nhớ Hiền thỉnh thoảng lại lên, nhưng tôi điên cuồng làm việc để đè xuống, và buông thả bản thân hơn, tần suất đi quán bar nhiều hơn. Tôi cũng chủ động tiếp nhận Carol và tần suất chúng tôi làm tình với nhau thường xuyên hơn, không chỉ là mỗi tối thứ sáu. Mỗi lần làm tình với Carol tôi luôn điên cuồng và có vẻ như đúng khẩu vị của Carol, cô có thể nhận bất cứ sự tư thế kỳ quặc nào mà tôi có thể nghĩ ra và cô cũng có thể làm ra những thứ điên cuồng mà có thể làm cô tận hứng. Con chim tôi được vào trong cô từ bất cái lỗ nào mà nó có thể chui vào, số lượng tinh trùng tôi xuất ra đã phủ kín mọi ngóc ngách trên cơ thể Carol và tương ứng số lượng cô nuốt vào bụng cũng như vậy. Cô bắt đầu tỏ ra quyến tôi hơn, chủ động bày tỏ công khai, tôi không tỏ ra phản đối, nhưng luôn ngầm ám chỉ quan hệ của cô và tôi chỉ đơn thuần là sự thỏa mãn về tình dục. Tôi có thể để cô kéo lên sân thượng, thỏa mãn cái lỗ ướt đẫm vì ham muốn của cô bằng những cái dập như vũ bão, hoặc cho phép cô chui xuống gầm bàn ngậm con chim căng cứng của tôi và xuất ra để cô vội vã nuốt hết vào bụng. Nhưng tôi không có những cử chỉ thân mật của những cặp đôi, không có các buổi hẹn tình tứ dưới ánh nến hoặc những câu nói mùi mẫn. Tôi không thể tiếp nhận một ai khác.

Tôi cũng phát sinh thêm quan hệ với một cô bạn rượu người Đan Mạch, tôi quen tại một cuộc hội thảo công nghệ cao. Mà thực sự tôi cũng không thích nó xảy ra nữa, cô không phải gu của tôi, cô thích hợp làm bạn rượu hơn. Lần quan hệ cũng như một lần tai nạn.

Sau một chầu rượu tại quầy bar vào tối thứ 6, chưa đủ đô nên cô rủ tôi về nhà cô uống tiếp, sau khi đã uống tương đối nhiều, cô bắt đầu rấm rứt khóc vì bị quấy rối tại văn phòng. Tôi chỉ ôm vai cô để an ủi, nhưng cô lại gục đầu lòng tôi khóc tiếp, khóc chán cô thò tay vào quần tôi rồi lôi con chim ra bú, tự nhiên như nó vốn sẵn là của cô.

Khuôn mặt thanh tú xinh xắn với mái tóc vắng đặc trưng của các cô gái Bắc Âu, da cô trắng nhưng lấm tấm những nốt tàn nhang, ngực to nhưng mềm, trên người có những lông tơ màu vàng, lông ở dưới cũng vàng ruộm. Tôi không cảm nhận được sự chặt khít khi đi vào trong cô, mỗi cái dập dù rất êm, cả lớp da trên người cùng rung rinh theo mỗi cú dập, bộ ngực chảy tràn ra hai bên sườn, ngay cả khi cô co rút vì cực khoái tôi cũng không cảm nhận được những rung động mà tôi cảm nhận với các cô gái khác. Tôi không có cảm giác tận hứng được khi quan hệ với cô, cảm xúc lưng chừng không lên đinh, chỉ có cái mỏi rã rời ở lưng và sự tê dại của con chim còn lại sau khi cô đã co rút mấy lần. Đó là lần duy nhất phát sinh quan hệ, sau đó tôi gặp cô chỉ để nói chuyện và uống rượu. Tôi thích cái cách cô uống rượu, mạnh mẽ, hoang dại và tận hứng. Và tính cách thật thà, vô tư khi nói chuyện, cô không quan tâm đến thái độ và tôi có thể nói với cô bất cứ thứ linh tinh gì tôi muốn mà không sợ cô phật lòng, và ngược lại cô cũng có thể nói luyên thuyên về mọi thứ xung quanh.

Bạn đang đọc truyện Trưởng thành tại nguồn: http://truyen3x.xyz/truong-thanh/

Cứ thế cuộc sống của tôi trôi qua, tôi đã mấy tháng về thăm nhà, chỉ có những cuộc điện thoại hỏi thăm tôi gọi về. Tôi cũng quen với hình ảnh Hiền thỉnh thoảng chợt hiện về chỉ để tôi mỉm cười hoài niệm.

Công việc dạo này cũng bề bộn hơn, công ty tuyển thêm một nhóm nhân sự mới, tôi cũng được chuyển sang văn phòng khác cùng tòa nhà nhưng khác lầu, tham gia một dự án startup phát triển công nghệ nhận diện. Thời gian tôi ở nhà ít dần, tần suất tôi ngủ lại tại văn phòng nhiều hơn, chỉ có một thứ chưa bị thay đổi đó là chữ chạy sáng hàng ngày.

Thứ sáu, nhóm hoàn thành một milestone quan trọng và nhận được sự phê duyệt của khách hàng, tiến độ đã vượt dự kiến và tất nhiên sự phấn khích sẽ được thăng hoa nếu nó được nâng lên bởi những ly rượu whiskies vàng óng, ly vodka lóng lánh. Sự bất mãn, đè nén, bế tắc cũng được giải phóng trong những cái giật lắc dưới ánh đèn màu của những bản nhạc DJ và sự hưng phấn được nhân lên bởi những ly rượu, sự tự do của giải thoát làm không ai muốn rời bỏ những cảm giác như vậy và sẽ tiếp tục nó đến khi sức lực không còn hoặc ánh sáng ngày mới đánh tan đi những ảo ảnh.

Tôi rời quán rượu khi cả cơ thể không đủ sức để đáp ứng những hưng phấn của trí não, ánh sáng ngày mới đã làm cho bầu trời một cảm giác u ám. Tôi nhu nhu hai thái dương để định thần lại phương hướng, rồi thất thểu bước đi. Ông già bán đồ ăn sáng cạnh công viên, đứng sau cái bàn nhìn tôi đang tần ngần nhìn các gói đồ ăn, rồi nói một tràng tiếng Quảng Đông, tôi lắc tay tỏ ý không hiểu.

– Sorry… don’t speak Chinese.

Giọng tôi khàn khàn, khô rít, khiến tôi cũng lạ lẫm. Ông già dùng tay ra hiệu nâng ly, rồi chỉ vào ngực tôi. Tôi cúi xuống, cái áo thun nhàu nhĩ, loang những màu sắc không rõ ràng, giống như cái rẻ lau tay của tay họa sĩ đường phố. Gật đầu có vẻ hiểu, tôi đáp mấy từ “Tuê… tuê”. Rồi chọn đại một gói laksi lemak và chai nước lạnh trong thùng đá.

Dòng nước mát xuống cổ, làm tôi tỉnh táo đôi chút, tôi đổ nốt phần còn lại lên đầu và lắc lắc. Dòng nước mát tràn từ trên đầu xuống cổ, ướt loang khoảng áo trước ngực làm tôi hơi rùng mình và cảm giác có chút nhẹ nhõm. Đi đến cái ghế băng dài, tôi ngồi xuống đưa mắt ngắm những cô gái trong bộ đồ chạy bó sát nhiều màu, những cụ già đang tập thái cực quyền, những con chó cảnh đang rúc đầu vào cỏ tìm kiếm, cố kéo căng sợi dây xích đang dính vào cổ bất lực, đàn quạ trên ngọn cây đang đua nhau quạc quạc ầm ỹ… Những hình ảnh đời thường diễn đi diễn lại trước mặt tôi, làm tôi thấy thanh thản hơn, nhẹ nhõm hơn. Tôi vẫn đang sống tốt trong một thế giới quen thuộc.

Những hạt cơm laksi lemak cứng cứng đẫm mùi dừa, lộn xộn hạt lạc bùi bùi, con cá khô giòn giòn, sốt cay ngọt ngọt trệu trạo trong mồm, làm tôi thèm món cơm rang của mẹ, bát phở nóng tôi thích bỏ đỏ tương ớt và húp soạt vào miệng, trong khi Hiền chỉ vắt chút chanh rồi dùng đũa gắp từng sợi đặt vào thìa khẽ mở môi đưa vào miệng. Thế rồi những hình ảnh của Hiền tự nhiên tràn về không ngớt, lòng tôi quặn lên. Gói cơm trong tay hơi nghiêng đi, cục cơm lăn qua giấy gói rơi xuống đất, ngọn gió thổi qua cuốn tờ giấy gói bay đi, mới làm tôi chợt tỉnh. Đuổi theo tóm miếng giấy, tôi nhặt sạch những hạt cơm rơi dưới đất và ném vào thùng rác, lững thững đi về nhà.

Cô gái đang ngồi dựa vào cửa, đầu gục xuống, hai tay bó lấy đầu gối, chiếc balo đặt bên cạnh bên chân chai nước còn một ít đổ nằm dưới đất. Tôi ngồi xuống mặt cô, đặt nhẹ tay lên đầu cô vuốt ve, sống mũi cay cay, nước mắt tự nhiên trào ra. Cô từ từ ngẩng đầu lên, những vết lằn hằn đỏ trên má, sợi tóc xòa trước trán, rồi đôi mắt vẫn còn đọng những giọt nước. Tôi quỳ xuống trước mặt cô, ôm lấy đầu cô vào ngực, thương xót nói.

– Sao em không gọi anh? Ngồi ngoài này cả đêm à? Em ngốc hay sao vậy?

Giọng tôi khàn khàn.

Cô nấc lên, nước mắt tràn ra ướt đẫm vùng ngực vẫn còn hơi ẩm, vai cô rung lên, bàn tay sau lưng tóm chặt vào lưng tôi, móng tay cô cắm vào da đau đau. Cô vẫn thổn thức, chỉ có vòng tay là siết chặt hơn.

– Vào nhà đi em!

Tôi vươn tay cắm chìa khóa mở cửa, rồi vòng tay bế lấy cô đứng dậy, chân đẩy cái balo của qua cửa và đi vào nhà. Cô vẫn rung rung nhè nhẹ, nhưng tiếng nấc đã hết. Đặt nhẹ cô xuống tấm đêm, tay cô vẫn bám chặt lấy áo tôi không rời, nước mắt cô vẫn còn loang trên mắt, nhưng cô nhìn tôi không chớp. Rồi cô kéo tôi nằm xuống bên cạnh, ôm lấy đầu tôi ghì chặt vào ngực, mặt cô dui vào tóc tôi.

– Em nhớ anh!

Cô run run.

Tôi nằm yên nghe hơi ấm tỏa ra từ bầu ngực cô, nhịp tim đập của cô, hơi thở ấm ấm của cô từ từ bình tĩnh lại và chậm dần. Cô đã ngủ, hay tay vẫn ôm chặt đầu tôi, không rời.

Căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng thở đều đều của cô, mọi lấn cấn trong đầu tự nhiên biến mất, tôi thấy lòng thanh thản.

Nhẹ nhàng nhích đầu ra khỏi vòng tay cô, tôi dùng một tay nắm lấy tay cô, một tay lột cái áo vẫn ẩm ướt qua đầu. Nằm xuống, tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô đặt cô lên người, rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Tôi mở mắt, cơ thể nhẹ nhõm, đầu óc tỉnh táo thanh tĩnh, cảm giác mà lâu lắm hăn không có khi tỉnh dậy. Tôi nghiêng người về phía tiếng động trong bếp, cô đang mặc chiếc áo thun phủ xuống bắp chân, bận bịu với cái nồi đang bốc khói trên bếp, nếm thử món canh với chiếc muôi trong tay, chép chép miệng gật đầu vẻ hài lòng. Nghe tiếng động tôi ngồi dậy, cô quay người lại, nở một nụ cười rạng rỡ.

– Chào buổi chiều, anh đẹp trai!

Tôi ngây ngô nở nụ cười, chầm chậm đi về phía cô, vòng tay ôm lấy cô, cảm nhận sự chân thật của cô trong lồng ngực. Cô quay người dụi dụi đầu vào ngực tôi, vòng tay siết chặt lưng tôi, cái muôi chạm vào lưng tôi lành lạnh.

– Anh đi tắm đi, rồi ra ăn cơm.

Cô khẽ nhích người, đẩy tôi về phía nhà tắm. Tôi ngoan ngoãn quay người đi vào nhà tắm.

Sau khi tắm xong, cô đã đứng sẵn trước cửa nhà tắm, trên tay là bộ quần áo đưa cho tôi, cô đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi, di di lên đám râu lởm chởm của tôi.

– Anh hốc hác đi này, râu ria cứng queo, làm xấu đi khuôn mặt điển trai của em. Vào đây với em.

Cô kéo tay tôi, lại đi vào nhà tắm. Cô gạt tấm gương, lấy chai bọt xịt một đám ra tay và xoa lên cằm tôi, rồi lấy cái máy cạo râu cạo sạch nhẵn nhụi. Tôi đứng yên, ngắm nhìn cô đang chăm chú cạo râu cho tôi, ôm lấy khuôn mặt cô khi cô vừa đặt cái máy cạo râu xuống. Cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, cho đến khi mặt cô đỏ lên, giãy khỏi môi tôi thở hổn hển, mắt nhìn tôi long lanh.

Rồi cô lại đưa hai tay ôm lấy hai má tôi, kéo đầu tôi xuống và lại tiếp tục hôn. Nụ hôn làm người cô run rẩy, hơi thở có chút toán loạn. Tôi từ từ ép cô vào bồn rửa mặt, đẩy cô cong người xuống, để bầu ngực cô vươn lên, tay tôi kéo eo cô sát vào bụng tôi, để cái cương cứng phía chạm vào vùng tam giác giữa hai chân cô. Mặt cô đỏ lên, hơi thở hơi thở dồn dập, bụng cô giật giật.

– Anh yêu em!

Tôi nói khàn khàn qua hơi thở, câu nói tình tứ đầu tiên tôi nói với cô, câu nói mà tôi đã muốn nói với cô vô vàn lần trong các giấc mơ.

Cô ngả đầu dứt khỏi nụ hôn, đôi mắt mở to nhìn tôi như muốn nghe lại lần nữa.

– Anh yêu em!

Tôi nói lại lần nữa. Những giọt nước mắt ậng ậng trong mắt cô và từ từ lăn xuống má.

Tôi cúi xuống, hôn những giọt nước mắt mằn mặn của cô. Cô ôm lấy đầu tôi, những tiếng khóc nấc lên, nước mắt cô chảy ra dàn dụa, tôi cũng không kịp đón lấy. Tôi dừng hôn, ghì chặt đầu cô vào ngực mình.

– Em yêu anh! Yêu anh nhiều lắm!

Cô nói dồn dập giữa những cái nấc.

– Anh yêu em!

Tôi vừa ôm ghì cô vừa nói, vừa đặt những nụ hôn lên đỉnh đầu cô. Khi cảm nhận cô đã lại được bình tĩnh, tôi nhẹ nâng khuôn mặt cô lên, hôn nốt những vết nước mắt trên má cô và đặt lên môi cô một cái hôn sâu mãnh liệt. Cô chủ động rời môi tôi sau khi cuồng nhiệt đáp trả, má cô đỏ rực, ánh mắt long lanh, nét hạnh phúc tràn đầy trên mặt.

– Đi ăn cơm đã anh.

Cô xô nhẹ tôi, đứng thẳng người, rồi cầm tay tôi kéo đến bàn ăn.

– Em xuống cửa hàng tiện lợi, nhưng không có nhiều đồ, chỉ có thể này thôi. Ăn xong mình đi siêu thị mua đồ.

Cô xới cơm cho tôi và nói.

Tôi ăn rất ngon miệng, lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác hưởng thụ niềm vui ăn uống, ăn những miếng thức ăn được người khác gắp cho. Những bữa sáng trên đường, những suất ăn ở foodcourt, những chiếc Mcdonald mà tôi đã quen trong thời gian qua, chỉ có chức năng cung cấp năng lượng cho tôi.

Tôi hưởng thụ nhấp một ngụm beer lạnh ngắm nhìn cô đang thu dọn chén bát. Ngoái đầu ngắm cô thoăn thoắt xếp những chiếc bát lên kệ. Ngắm nhìn thân hình hấp dẫn của cô khi cô lột cái áo mặc nhà thay sang chiếc quần cotton lửng và cái áo thun cotton trắng in hình những con chim đang sải cánh bay. Tay trong tay cô đi dọc theo công viên trên đường ra bến tàu điện ngầm, nhìn cô nhí nhảnh nhảy chân sáo dọa những con chim bồ câu bên đường.

Ngồi bên bậc thềm ngắm mặt nước lấp lánh sặc sỡ của vịnh Marina Bay, nhìn hai tia sáng liên tục đổi màu chiếu lên tòa nhà hình chiếc thuyền phía bên kia, cô đang thè lưỡi liếm cái kem ốc quế, đầu ngả vào vai tôi.

– Ngồi bên anh thế này, ăn cái gì cũng ngon. Em đã đi lại những chỗ mình đã đi, thử lại những món mình đã ăn đều không tìm lại được vị ngon như thế.

Tôi cúi xuống hôn đôi môi mát lạnh, ngọt ngào vị kem.

– Cái này cũng ngon này!

Tiếng cười khúc khích của cô lan trong gió.

Tôi và cô vẫn tay trong tay không rời, cùng chạy theo cô xà vào những sạp đồ thủ công xinh xắn, đưa cho cô ly beer lạnh để cô dịu bớt vị sốt cay tẩm ướt trên con mực nướng, xúc cho nhau thìa chendal mát lành thơm vị lá cơm nếp, sữa dừa, ôm vai cô lững thừng thả bộ xuyên qua công viên về nhà.

Cùng cô ngắm những bọt kem đánh răng trắng xóa đang phản chiếu trong gương, giúp cô kéo cái áo ra khỏi đầu, gấp gọn cái áo ngủ mà cô vừa gỡ xuống, ôm lấy tấm thân trần trụi, ấm áp của cô, hưởng thụ cái đầu ti hồng hào, nhẫn nha lướt môi mình trên khắp cơ thể cô, tận hưởng sự hoàn mỹ trên mỗi tấc cơ thể của cô.

Cô nằm bên dưới tôi, hai tay vuốt ve vồng ngực rộng rãi của tôi, ngắm nhìn khuôn mặt tôi đang ở sát gần bên cô, cảm nhận cái bướm của cô đang rộn ràng vui thích đón nhận con chim cương cứng đang ra vào kia. Cô mím chặt môi cố kìm giữ những cơn sóng đang lan tỏa dữ dội trong tâm trí cô, đè nén những phản ứng co giật do khoái cảm, cô nhấm nháp từng sợi cảm xúc đang lan tỏa khắp ngõ ngách, cô ve vuốt mỗi khối cơ đang nổi lên trên cơ thể tôi, cùng tôi cảm nhận sự khoái cảm đang rần rần chảy trong các mạch máu. Tôi nhẹ nhàng ra vào trong cô, không vội vàng dữ dội, tận hưởng sự vuốt ve của cái bướm khi con chim đang được bao bọc trong đó, ngắm nhìn sự hưởng thụ đang lan tỏa trên khuôn mặt cô, sự mê man trong đôi mắt khi tôi truyền cho cô những khoái cảm qua mỗi cái nhún mông.

Mọi cảm xúc cứ chậm chậm lên cao, những đợt sóng khoái cảm ngày một mạnh mẽ dần dần làm cho chúng tôi mất đi kiểm soát, để rồi hoàn toàn buông thả mình. Tay cô không còn vuốt ve ngực tôi nữa mà ôm lấy lưng tôi ghì tôi vào xát cô, hai chân cô quặp sau mông tôi, hông cô hãy lên tham lam đón lấy tôi. Tôi cũng nhịp nhanh hơn, các cơ co lại, hông bóp chặt nén tinh lực về phía dưới, sự khoái cảm đang dâng lên ngùn ngụt để bắt kịp cô. Và ngay sau khi cô căng mình đón nhận sự lên đỉnh, tôi cũng kịp căng mình thúc một cú thật sâu và trân mình phóng ra từng dòng tinh lực mạnh mẽ, đẩy cô lần nữa và đón nhận trọn vẹn sự phun trào của cô, cô căng mình siết chặt tôi.

Tôi nằm xuống giường, để cô nằm lên ngực tôi. Vuốt ve những vệt mồ hôi trên lưng cô, vuốt ve đôi mông tròn lẳn của cô, bộ ngực căng tròn ấp lên ngực tôi nóng hổi, cảm nhận sự rung động vẫn còn rần rật dưới da của cô.

– Em đã rất bối rối khi biết chuyện xảy ra giữ anh và cô Hồng, nó bóp nghẹt trái tim em, không biết phải phản ứng như thế nào. Cả ngày hôm đó, em như người mất hồn, trống rỗng, bối rối. Em không cảm nhận được sự ghen tuông mà là trạng thái bối rối và cả lo sợ nữa. Lo sợ em sẽ không có được anh nữa. Sự sợ hãi đó đã làm em mất phương hướng, em không biết phải làm như thế nào, mọi thứ trở lên hỗn loạn, công việc và cuộc sống.

Hiền đã tỉnh lại, cô dùng ngón tay vẽ những vòng trên ngực tôi, nhẹ nhàng nói.

– Cho đến khi cô Hồng đến, lôi em ra khỏi nhà, cô nói với em “con cần phải xác định tình yêu có tồn tại không, cả con và Hùng. Tình yêu như con thú, khi bỏ đói nó sẽ đi tìm kiếm thức ăn của mình. Con hãy thử một lần để xem tình yêu có tồn tại không”. Em đã cố để không liên lạc với anh. Hôm anh đi, em đã rất muốn chạy ra sân bay để được ôm anh để nói với anh “em không chịu được nữa”, nhưng cuối cùng cũng nhịn được và chỉ nhắn tin cho anh.

Giọng cô rơi run run.

– Anh đi rồi, nỗi nhớ anh càng cồn cào, em cũng đến nhà anh để được những dấu vết của anh, em rủ bé Hoa đi chơi, mua sắm cũng để đỡ nhớ anh. Nỗi nhớ làm em hoảng sợ, em sợ cả giấc ngủ để tránh cơn ác mộng mà anh ngày một xa em. Em đã ngồi hàng giờ nhìn điện thoại trên tay để chờ anh gọi đến, rất nhiều lần mua vé rồi hủy, để rồi không chịu em đã sang với anh. Gặp anh, em càng sợ hơn, sợ em sẽ không bao giờ đợi được tình yêu của anh.

Giọng cô có chút nghẹn ngào.

– Cô Hồng đã mắng em khi em trở về, cô nói “con lại cho con thú nó ăn, đến bao giờ nó mới đói được”, buồn cười nhỉ? Em quyết tâm xốc lại tinh thần. Em vào Quy Nhơn, chỗ khu du lịch đang xây dựng của anh trai em để làm việc, em tắt điện thoại cá nhân, em cố ép mình vào công việc để triệt để cho cái con thú nó đói.

Cô hơi cười, tôi siết chặt lấy cô.

– Tuần trước, em trở về nhà, cô Hồng mới kể em nghe chuyện anh đưa hộp quà và chuyện cô gọi cho anh báo em sắp lấy chồng. Em cuống lên, định gọi cho anh đính chính, nhưng cô Hồng không cho. Em đã đến gặp Hoa, Hoa kể hết với em. Em vừa thương anh vừa thấy hạnh phúc, em đã có một vị trí trong lòng anh. Em thấy mình thật ích kỷ, khi đem tình yêu của mình so bì với anh. Em cũng ân hận nữa, vì cái ích kỷ của mình mà lại dằn vặt anh. Anh cũng đừng dằn vặt mình nữa nhé, em đau lòng lắm, anh có biết không?

Cô ngừng lại một lúc, hơi nhỏm dậy đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi.

– Em sẽ không buông tay nữa đâu, em sợ lắm rồi. Em chỉ cần biết em yêu anh rất nhiều, em cần anh.

Rồi cô chợt mỉm cười.

– Thùng quà, anh mua nhiều lần lắm đúng không? Em thấy nhiều món từ những của hàng khác nhau?

– Mỗi khi thấy món nào đẹp, anh lại mua. Định để khi nào về sẽ tặng em.

– Anh nghĩ đến em nhiều thế cơ à?

– Uh… anh nhớ em rất nhiều.

– Sao anh biết cỡ của em mà mua?

– Thì anh khum tay để thử mà… ha ha… anh nhớ nhìn áo của em.

– Anh có muốn em mặc cho anh ngắm không?

– Không… em thế này đẹp hơn.

– Hì… hì… anh thích bộ phận nào của em nhất.

– Tất cả.

Cô chuyển người nằm xuống bên cạnh, kéo tay tôi gối lên, rồi cầm bàn tay tôi giữ trên ngực mình.

– Công việc của anh có tốt không?

– Tốt. Anh vừa ký gia hạn thêm một năm. Và chuyển sang dự án mới.

– Anh đã quen với cuộc sống ở đây chưa?

– Quen rồi, cũng không có khó khăn gì. Anh cũng không có cảm giác bị đối xử khác hay kỹ thị gì.

– Hồi em mới đi du học, mãi mới quen được. Đối với người Việt, sự khác biệt văn hóa và ứng xử là vấn đề lớn nhất.

– Ở đây anh không gặp những vấn đề đó. Văn hóa của các nước ĐNA tương đối giống nhau. Có lẽ đó là lý do Susan bạn em khuyên anh nên sang đây.

– Susan chuyển sang Úc rồi. Cô ấy hẹn em khi nào có thời gian sang đấy chơi. Anh và em sẽ đi nhé.

– Uh, anh có giấy phép làm việc tại Singapore, nên visa Úc không vấn đề gì. Lúc nào cũng được, em sắp xếp đi. Trừ dịp Tết nhé, Tết này anh đi đưa bố mẹ và bé Hoa sang chơi, sang cả Malaysia. Em có muốn sang cùng không?

– Vâng. Để em xin phép bố mẹ trước đã, chắc hai bác không phản đối đâu nhỉ?

– Ừ… bố mẹ anh coi em như con gái.

Cô chợt “Uh…”, khi hai ngón tay tôi vê cái núm vú săn lại của cô.

– Anh… em muốn.

Nghe cô nói, những ham muốn của tôi bùng lên. Bàn tay cô đưa xuống dưới, nắm lấy cái cương cứng của tôi, hai đùi cô mở ra, mơ màng nói.

– Vào đi anh!

Cô rùng mình “Uh” một tiếng, khi tôi tiến sau vào trong cô. Lần này, cô không kìm giữ nữa, cô thả lỏng tâm trí để tận tình hưởng thụ lạc thú nguyên thủy.

Những tiếng rên của cô vang lên, ngày một điên loạn, cơ thể cô uốn éo, rung động, mắt cô mờ đi thất lạc. Cô cong người để tiếng hét thoát ra khi lên đỉnh, những dòng nước trong trào ra sau mỗi cái co bóp chảy tràn xuống đệm. Rồi khi những khoái cảm lắng xuống, cô lại tiếp tục bị nhấn chìm trong những đợt mới, rồi cô lại run lên bần bật khi tôi phóng những luồng tinh lực nóng bỏng mạnh mẽ vào sâu trong cô, rút đi mọi sự sống của cô. Và sau đó, cô lại ngủ trên ngực tôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...