Truyện Cô giáo Lan

Chương 3



Phần 3

Tùng!!! Tùng!!!

Tiếng trống cất nên báo hiệu hết giờ ra chơi. Tôi ngồi vào lớp và để sẵn sách vở lên bàn. Tiết thứ hai đầu tiên của năm học là tiết toán, nhưng sao tôi không có cảm giác muốn học gì cả, có cảm giác thất vọng xen chút buồn chán xen lẫn trong tôi. Tôi gục mặt xuống bàn… Bỗng lớp tôi “Ồ” lên một tiếng, Linh gọi tôi.

– Này, đứng dậy đi, cô giáo vào rồi.

Tôi uể oải đứng dậy. Và một điều bất ngờ đã đến, nó khiến tôi bừng tỉnh “đó là cô”. Người đang đứng trên bục giảng là cô, tôi dụi mắt, không sai vào đâu được. Trông cô thật đẹp, cô mặc áo sơ mi, quần jean và đi đôi giầy búp bê, tóc cô búi cao, dáng cô chuẩn thật.

– “Cô xinh dữ”

Tôi thầm nghĩ, lớp tôi nổi nên những lời thì thầm bàn tán.

– Cô xinh nhỉ!

Linh nói với tôi, tôi vừa nhìn cô vừa đáp.

– Ừ…

Linh huých tay tôi.

– Mê cô rồi à?

Mặt Linh hiện nên nét gian tà khi nhìn tôi. Trúng tim đen tôi cười trừ trối bỏ.

– Đâu có.

– Hehe.

– Cười cái gì? Ngồi xuống, cô cho ngồi rồi.

Tôi kéo Linh ngồi xuống. Cô cất tiếng chào lớp tôi. Ôi tiếng nói… Ai yêu sẽ biết ngay .

– Chào các em, cô được phân công dạy bộ môn toán lớp ta, cô cũng là giáo viên mới của trường. Cô tên là Lê Thị Lan, các em có thể gọi cô là Lê Lan, cô rất vui được làm quen với lớp ta.

Lớp tôi lại bắt đầu nhốn nháo, cô lại cất tiếng.

– Vì là giáo viên mới nên kinh nghiệm dạy học cô cũng chưa có nhiều, cô mong các em có thể giúp cô để việc giảng dạy tốt hơn cho cô và cũng như các em học dễ hiểu hơn. Thôi chúng ta bắt đầu học nhé.

Cô bắt đầu viết tên bài giảng, giáo viên mới ra trường có khác, chữ xấu quá, sao nét chữ khác hoàn toàn với con người vậy nhỉ? Hic, tôi hơi thất vọng.

– Cô ơi sao chữ cô xấu thế?

Một đứa cuối lớp nên tiếng, giọng nam.

– À cô xin lỗi, cô sẽ cố gắng viết dễ đọc hơn, mà người ta nói chữ xấu là dấu hiện của thiên tài mà em!

Cả lớp tôi cười ầm lên, cô cũng vậy. Cô cười, hai má cô ửng hồng, khiến bao trái tim như của tôi rớt ra khỏi lồng ngực. Lên cấp ba tôi đã hứa với bản thân sẽ cố gắng học nên tôi khá chăm chú nghe giảng, cũng nhờ một phần có cô giáo như cô giáo Thảo giảng bài thì ai chả thích chả chăm chú học , hehe, đùa thôi. Cô giảng thỉnh thoảng có hơi vấp nhưng tôi vẫn cố gắng nghe và cũng có hiểu, đôi lúc tôi cũng mạnh dạn dơ tay phát biểu. Nhưng lúc đó tôi lại không hề biết rằng mỗi lần tôi cúi xuống viết bài là cô lại liếc nhìn tôi, và cả sau này cũng vậy.

Không biết có phải do cô không mà ngày hôm đó tôi học khá hào hứng, từ đầu tiết đến cuối tiết cũng thế….

Bạn đang đọc truyện Truyện Cô giáo Lan tại nguồn: http://truyen3x.xyz/truyen-co-giao-lan/

Tùng!!! Tùng!!!

Tiếng trống trường vang nên báo hiệu đã đến giờ ra về cất lên, chúng tôi nháo nhác cất sách vở và ra về.

– Về nha!! Bye bye!!!

Linh chào tôi.

– Ừ, về nha, bye!

Tôi lại đạp xe về nhà, lại ngắm gái, nghĩ ngẩn ngơ. Về nhà ăn cơm xong ngủ trưa, chiều lại đi chơi game đến 3h lại đi chơi thể thao. Tối về tắm rửa, ăn cơm, học bài, lên giường nằm nghĩ về cô và mọi thứ rồi lại ngủ lúc nào không hay. Thế là kết thúc một ngày mới.

Bạn đang đọc truyện Truyện Cô giáo Lan tại nguồn: http://truyen3x.xyz/truyen-co-giao-lan/

Sáng hôm sau cũng lại như sáng của mọi hôm: dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, đi học. Hôm nay không có tiết của cô, hơi chán.

– Hi, chào buổi sáng.

Lại là chiếc răng khểnh đó, không lẫn vào đâu được.

– Chào buổi sáng.

– Xuống căn-tin ha! Hôm nay tớ đãi cậu.

– Ok.

Đúng lúc đó có tiếng trống vào lớp, tôi nói với Linh.

– Vào lớp rồi.

– Thôi tí ra chơi đi sau vậy.

– Ừ.

Mặt Linh có vẻ hơi khó chịu, suốt cả tiết một cũng vậy, nhưng tôi lại không để ý lắm. Tiết này là tiết văn, tôi cố gắng căng mắt ra nhìn lên bảng, không hiểu do cô giáo giảng chán hay do tôi buồn ngủ mà mắt cứ díp vào.

– Cậu hiểu gì không?

– Đôi chút.

Bạn đang đọc truyện Truyện Cô giáo Lan tại nguồn: http://truyen3x.xyz/truyen-co-giao-lan/

Cuối cùng tiếng trống ra chơi cũng vang lên, tôi uể oải đứng dậy, Linh vỗ vai tôi.

– Xuống căn-tin đi.

– Ừ.

Chúng tôi lại dắt nhau xuống căn-tin, mới quen mà đã như thân lắm rồi, chắc mọi người trong lớp dễ tưởng chúng tôi là tình nhân lắm . Xuống đến căn-tin tôi thấy cô Lan ở quầy hàng mà lần đầu tôi nhìn thấy cô, tôi liền kéo Linh đến chỗ cô.

– Cô dạy toán lớp mình kìa, qua đó đi.

– Ừh!

Đến chỗ cô chúng tôi đồng thanh chào cô.

– Em chào cô!

– Chào các em!

Linh nhanh nhảu.

– Cô không nhớ tụi em sao?

Cô nhìn chúng tôi suy nghĩ.

– À, các em học lớp 10E đúng không?

– Vâng.

– Cô xin lỗi, tại cô quên mất.

– Không sao đâu cô.

Tôi đáp, cô nhìn tôi cười, tôi cũng nhìn cô và cười. Tôi đang nhìn cô tình tứ thì Linh nói chen vào làm tôi cụt hứng.

– Bộ cậu không định mua gì để cho người khác còn mua mà cứ đứng nói chuyện hoài à?

Tôi chưng hửng.

– Cô cho em một chai Pepsi với.

– Có lạnh không em?

– Có.

– Của em đây.

Tôi cầm lấy chai Pepsi rồi quay sang Linh.

– Ok, cậu mua gì mua đi.

– Cô cho em mua hộp xôi với chai Pepsi với ạ, lạnh nha cô.

– Của em đây.

– Vâng, của em và Hiếu hết bao nhiêu vậy cô?

– Của hai em hết hai hai nghìn.

Xong xuôi chúng tôi chào cô và đi ra ghế đá đối diện với sân bóng nói chuyện.

– Giờ mới ăn sáng à?

– Ừ, sáng nay mình đi vội quá chưa kịp ăn.

– Thảm nào trong lớp cứ thấy mặt cậu cau có, đúng là sắp chết đói có khác.

Tôi chọc Linh.

– Hừ, kệ tui, còn hơn ngồi trong lớp mà gật gà gật gù như con gà rù.

– Hờ hờ…

– Mà nhà cậu ở đâu vậy?

– 33 Lê Thanh Nghị, hỏi chi? Định đến hỏi cưới tớ à?

– Xì!!!

– Còn nhà cậu?

– 105 đường Thanh Niên, định nhờ cậu làm ôsin đưa đón tớ đi học, hehe.

– Mơ đi cưng, kiếm người khác đi.

– Hừ, dù cậu có muốn đón tớ tớ cũng không thèm.

– Ăn nhanh lên còn lên lớp, con gái con đứa lề mề.

– Hì hì!

Khoảng 5 phút sau Linh ăn xong.

– Tớ ăn xong rồi, lên lớp đi.

– Eo, mồm cậu toàn mùi xôi, ghê quá.

Tôi bịt mũi.

– Thật á?

Linh chụm bàn tay vào hà hơi ngửi ngửi.

– Ừ đúng rồi, ghê quá, giờ sao đây, hic.

– Đi mua cao xu mà nhai còn sao nữa, có thế cũng hỏi.

– Lại phải vòng lại căn-tin à? Híc.

– Đi nhanh còn vào lớp đi.

Tôi kéo Linh đi, đến căn-tin lại không thấy cô đâu.

– Cô ơi cho em mua hộp kẹo xi-li-tôn với.

– Của em đây.

Xong tôi quay ra Linh.

– Này, cầm lấy.

– Sao mua nhiều vậy?

– Thì cứ cầm lấy về mà nhai dần không đi tán zai nó lại kêu hôi miệng, khà khà!

Linh dật hộp kẹo từ tay tôi rồi lườm lườm tôi.

– Hừ!!

– Ớ, lấy tớ xin hai viên nào.

– Không cho, giỏi thì bắt tớ đi rồi tớ cho.

– Ơ.

Linh cầm lọ kẹo chạy đi, tôi lớ ngớ đuổi theo.

– Hai anh chị kia, ai cho chạy ở hành lang hả, theo tôi lên phòng quản sinh.

– Ơ!

Là thầy quản sinh, chúng tôi ngơ ngác.

– Tại cậu đấy.

Linh trách tôi.

– Tại cậu chạy trước chứ, sao lại đổ lỗi cho tớ.

– Hai anh chị còn làm gì đấy, đi theo tôi.

Chúng tôi lủi thủi theo thầy lên phòng quản sinh.

– Cất lọ kẹo đi không mất giờ.

– Ừ! Ừ!

Tại phòng quản sinh.

– Hai cô cậu không biết nội quy trường à? Đây là chỗ hai cô cậu nô đùa à? Hay là hai cô cậu yêu nhau?

– Ơ đâu có đâu thầy!

– Không phải đâu thầy!

Chúng tôi cùng đồng thanh từ chối.

– Thật không? Tôi biết làm sao được hai cô cậu thế nào?

– Ơ thầy, chúng em chỉ là bạn bè bình thường thôi thầy.

– Hừ, tôi sẽ theo dõi hai cô cậu. Thôi đây là lần đầu nên tôi chỉ cảnh cáo. Lần sau thì không xong với tôi đâu, thôi lên lớp đi.

– Vâng!

– Vâng!

Chúng tôi lúi húi đi lên lớp, đi khá xa phòng quản sinh chúng tôi nhìn nhau cười ầm lên.

– Haha!!!

– Haha, vui thật, sao thầy có thể nghĩ chúng ta yêu nhau được nhỉ, hài.

– Xì, thôi lên lớp mau đi, cũng vào lớp lâu rồi đấy.

– Ừ! Mà lại còn môn cô chủ nhiệm đấy.

– Đấy, thôi nhanh đi.

Chúng tôi lại dắt nhau lên lớp.

– Em thưa cô em vào lớp.

– Hai em đi đâu mà giờ này mới vào lớp vậy?

– Dạ chúng em ở dưới phòng quản sinh.

– Làm gì mà lại phải xuống đấy?

– Bọn em… đuổi nhau ở hành lang…

Cả lớp xì xào bàn tán.

– Ừ, hai em rút kinh nghiệm lần sau nha, thôi vào chỗ đi.

Chúng tôi về chỗ ngồi và dở sách vở ra học bài….. Tiết học 2, 3, 4 dần qua đi, vào giờ ra chơi lúc tôi đang đứng chém gió với tụi con trai trong lớp, mới thân thì ba anh lớp 11B đi đến chỗ chúng tôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...