Truyện Cô giáo Lan

Chương 5



Phần 5

– Hiếu, có sao không?

– Sao rồi?

Bao lời hỏi thăm tôi từ đồng đội, Linh chạy đến.

– Hiếu, Hiếu, cậu có sao không? Đỏ hết mặt rồi nè, máu kìa, gẫy kính luôn. Mấy anh đá kiểu gì vậy hả?

– Đá bóng mà em, rủi ro bọn anh biết sao được, thôi cho bọn anh xin lỗi.

– Thôi ra mày kia nghỉ đi, để thằng Minh vào thay bắt gôn cho, không có kính thì mày bắt kiểu gì.

– Ừ.

Tôi đứng dậy đi ra khỏi sân, mất một lúc mắt tôi mới quen với việc không có kính.

– Quay mặt ra đây tớ lau máu cho.

Tôi quay ra cho Linh lau máu, nhìn mặt Linh thật biểu cảm .

– Giữ nguyên đâu để tớ đi mua băng cầm máu.

– Cảm ơn nha, phiền cậu rồi.

– Biết ơn thì hôm nào mời tớ đi ăn được rồi.

– Ừ, ok.

Linh đi ra lấy xe rồi đi mua băng cho tôi, một lúc sau Linh về, rồi cậu dán băng cho tôi. Xong chúng tôi ngồi lại cổ vũ cho những người còn lại. Tuy thiếu người nhưng lớp tôi đá cũng khá hay. Nhưng cuối cùng chúng tôi thua với tỉ số 2-4, một phần do thiếu người và một phần chưa đá quen với nhau nên chưa biết thực lực của nhau để phối hợp ăn ý. Ra về, Linh kèm tôi về tận nhà.

– Đến nhà tớ rồi, cậu về nhà, phiền cậu quá, nhất định tớ sẽ mời cậu đi ăn bù.

– Ừh! Không sao đâu, hi hi, tớ về nha, bye!

– Bye!

Tôi dắt xe vào rồi đi vào nhà, mẹ tôi thấy mặt tôi hỏi ngay.

– Làm sao thế này?

– Con đi đá bóng bị bóng va vào mặt thôi mẹ.

– Bóng bánh gì mà va thế này, phải cẩn thận chứ.

– Vâng, thôi con đi tắm đây.

Tôi chạy lên phòng lấy quần áo rồi đi tắm, nước vào rát hết mặt, tắm xong đi ăn cơm rồi đi học và cuối cùng là đi ngủ, lại hết một ngày.

Bạn đang đọc truyện Truyện Cô giáo Lan tại nguồn: http://truyen3x.xyz/truyen-co-giao-lan/

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy thấy mặt vẫn hơi rát, tôi đưa tay vào chỗ vẫn hay để kính khi ngủ thì không thấy đâu, tôi mới nhớ ra hôm qua đá bóng gẫy mất rồi. Tôi lồm cồm bò dậy rồi đi làm những công việc buổi sáng, tôi cận có 3 độ nên vẫn có thể đi lại bình thường. Xuống đến nhà tôi thấy mẹ đang ngồi nói chuyện với ai đó, đến gần tôi mới biết là Linh.

– Ủa! Sao cậu lại ở đây?

– Thì đến đưa cậu đi học chứ sao? Không có kính cậu đi sao được.

– Mày chỉ được cái phá hoại, thay mấy lần kính rồi?

– Con đâu có cố ý đâu, đi học thôi mày.

– Không ăn sáng à?

– Thôi, con ăn ở trường.

– Cháu chào bác ạ.

– Ừ, hai đứa đi cẩn thận nha, cảm ơn cháu.

– Dạ, hi hi.

Linh trở tôi, ra khỏi ngõ nhà tôi tôi bảo Linh.

– Gan to quá nhể?

– Kệ tui.

– Chả kệ, mà đi nhanh lên xích thố.

Linh phanh kít phát rồi quay lại nhéo tôi.

– Ui da, mày điên à?

– Bảo ai là xích thố? Đã sai còn dám bảo tao điên nữa à? Có lòng tốt mà lại đi dành cho kẻ không nên cho. Hic.

– Thế bây giờ thích làm sao?

Tôi vẫn xoa xoa chỗ bị Linh nhéo, “Chả lẽ lại đưa vào nhà nghỉ làm vài cuốc giờ… ” tôi thầm nghĩ.

– Chả sao hết.

Linh ngồi bệt xuống vỉa hè.

– “Đệch”

Tôi nhếch mép nói khẽ không cho Linh nghe thấy.

– Thế cứ ngồi đây mãi không chịu đi học à?

– Ờ.

– Ặc

Nãy giờ tôi vẫn ngồi trên xe nói chuyện với Linh, tôi dựng chân chống rồi tiến đến phía Linh ngồi trước mặt nó.

– Ô thế giận tớ đấy à? Tớ có làm gì đâu. Hic.

Linh lườm tôi.

– Còn cãi?

– Ặc, thôi được rồi.

Tôi đứng dậy đi về phía xe rồi lên xe đi luôn.

– “Mày dỗi kệ mẹ mày, bố còn phải đi học, nhiễu sự” tôi nghĩ.

Linh thấy vậy chạy theo.

– Ơ! Đi đâu đấy, đợi tớ với… Trả xe đây…. AA!!!

Nghe tiếng kêu của Linh tôi ngoái đầu lại, thấy nó đang ngồi bịch xuống đường ôm chân, tôi vội quay xe lại phía Linh.

– Sao vậy?

– Cậu cút đi.

Linh hét lên, không biết mọi người có nhìn tôi không nữa, cận nó khổ thế đấy.

– Tớ.. Tớ xin lỗi. Cậu có sao không? Để tớ xem nào.

– Không cần.

Linh hất tay tôi ra.

– Im xem nào.

Tôi xem chân Linh, không có xây xát gì cả, chắc trẹo chân rồi.

– Trẹo chân rồi, tớ xin lỗi… Mà cậu chạy theo tớ làm gì?

– Tớ…. Tớ chạy theo lấy lại cái xe.

Tôi nhìn Linh, nãy giờ tôi không để ý Linh đang sụt sịt.

– Cậu khóc đấy à? Tớ xin lỗi mà.

Tôi lấy tay áo lau mấy giọt nước mắt của Linh, dễ nước mắt cá sấu lắm.

– Cậu cố gắng đứng dậy nha.

Tôi dìu Linh đứng dậy.

– A!!

– Đau lắm không?

– …

Im lặng dữ. Tôi dìu Linh ngồi nên xe rồi lên phía trước trở Linh đi học, giờ thì hoàn cảnh ngược lại rồi, tôi căng mắt nhìn đường, tay run run, đường đi cứ mờ mờ ảo ảo.

– “Quả này mà không đến được trường thì xác định, cầu trời…” Tôi nghĩ.

– Còn đau không?

– …

Vẫn im im, đáp mẹ xuống sông giờ chứ hãm. Đến trường thì đã vào lớp. Tôi dìu Linh ngồi xuống ghế đá rồi đi cất xe, xong lại dìu Linh lên lớp, cũng may không thấy thầy quản sinh đâu chứ không lại đau đầu. À tiết đầu là tiết toán, tiết của cô, cơ mà mắt mũi thế này ngắm cô sao được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...