Truyện cô giáo Thu

Chương 38



Phần 38

Mọi người ngồi ăn thì bất chợt Toàn lên tiếng, làm cho không khí trở nên không mấy vui vẻ nữa.

– Sao? Bao giờ thì có tin vui đấy hay vẫn tập trung phát triển công ty? – Toàn nâng chén nhìn Phúc mà hỏi…
– À… Ừ… vẫn chưa có kế hoạch!!! – Phúc nói, lời nói có phần ngập ngừng không tự nhiên.
– Sao vậy? Sao lại ấp úng thế? – Toàn thấy hơi lạ nên hỏi tiếp…
– Không có gì đâu, uống đi nào. – Phúc lơ sang chuyện khác, nhưng nếu để ý sẽ thấy Thu có nét buồn trên khuôn mặt, cô nghe Toàn hỏi Phúc mà cảm thấy trong lòng có gì đó khó chịu và nhức nhối.

Phúc quay sang nhìn Thu, thấy cô đang cúi mặt mà xêu từng hạt cơm, anh biết vợ mình đang nghĩ gì, nhưng đây đông người, chẳng thể nào mà xoa dịu cô được.

Toàn sau khi thấy thái độ của Phúc, rồi nhìn sang vợ bạn, chắc có có chuyện gì đó liên quan đến chuyện sinh nở cho nên cô ấy mới thế kia, mình đúng thật là, hỏi vô duyên thật sự!!! Toàn cũng không gặng hỏi nữa, giờ mà cố tình hỏi tiếp thì đeo “mo vào mặt” mất.

Sau khi chuyện này qua đi, mọi người lại nhậu nhẹt vui vẻ, Quân thì càng nhiệt tình hơn, chém gió phải nói là cực kỳ thuần thục, bất kỳ một chủ đề nào, hắn ta đều biết và chêm lời cho nên Toàn cũng nể lắm, đúng là doanh nhân có khác, tìm hiểu mọi vấn đề như này bảo sao không thành đạt cho được, nhưng cái QUÂN nãy giờ để ý là tâm trang của Thu và thân hình nóng bỏng của My ngồi bên cạnh, tiếp chuyện và tiếp lời chỉ để cho ánh mắt của hắn thêm thoải mái mà quan sát hơn thôi!!!

Cũng tới 21h tối, Mọi người ra ngoài bàn uống nước ngồi, để lại Thu đảm đang dọn dẹp chỗ bát đũa này. My cũng biết ý nên nán lại dọn cùng Thu, đều là con gái cho nên hai người nói chuyện vài câu rất hợp, có khi từ giờ qua Việt Nam sinh sống thì hai người cũng thân nhau là đúng, Thu chẳng có bạn ở gần mà My ở bên này cũng đâu có bạn chứ??? Cho nên còn gì hơn khi hai người thân thiết.

– Thế hai vợ chồng sao không làm cùng ở công ty có phải dễ hơn không? – Toàn hỏi Phúc…
– Vì tôi cũng tôn trọng nghề của cô ấy chọn, hai vợ chồng cũng bàn nói chuyện này rồi, nếu như công ty nhiều việc quá thì cô ấy sẽ nghỉ dạy về phụ tôi. – Phúc nói…
– Ừ, cũng được. – Toàn không nói gì nữa.
– Vậy bao giờ ông có thể qua làm luôn? – Phúc hỏi…
– Đầu tuần sau nhé. – Toàn đáp…
– Ok, có ông giúp đỡ chắc chắn tôi sẽ nhẹ nhàng mà đi lên. – Phúc cười.

NgỒI được tầm nửa tiếng nữa thì My với Thu từ trong bếp đi ra, có vẻ là dọn xong rồi thì phải, Toàn liền đứng dậy đi tới chỗ My.

– Thôi cũng muộn rồi, vợ chồng tôi xin phép về đây. – Toàn lên tiếng, hai người chào tạm biệt vợ chồng rồi ra về.

Quân cũng nghĩ nên về thôi, bây giờ cũng muộn rồi, lại chỉ còn có mình với vợ chồng Phúc không khí như này cũng không hay lắm.

– Anh cũng về đây, cô chú nghỉ đi nhé. – Quân nói rồi cũng đứng dậy.
– Uống nước đã anh. – Phúc giữ Quân lại.
– Thôi, hôm khác nhé, muộn rồi. – Quân từ chối, đi ra ngoài, nhưng ánh mắt vẫn liếc trộm Thu, xem ra có tí men vào, người cứ khó chịu thế nào ấy!!!

Thu đi ra ngoài để đóng cổng, Phúc cũng mệt mà ngồi lại ghế chờ vợ rồi lên ngủ cùng. Thu đi ra ngoài, Quân liền cầm lấy tay Thu mà nắm chặt lại.

– Bỏ ra đi anh, anh Phúc trong nhà đấy. – Thu rụt tay lại mà gàn.
– Nhìn thấy làm sao được. – Quân cười.
– Hừ, thôi anh về đi, nãy may sao không bị thấy. – Thu nói như đang mắng Quân vậy. Tại sao cô lại không hề phản đối về cái hành động đó của Quân ngay chính trong căn nhà của mình… Thật sự cô đã bị tình dục làm lu mờ mất nhân phẩm và cái tôi rồi!!!

Thu vào trong nhà, tiếng xe của Quân đang dần xa, thấy Phúc đang ngồi chờ mình, cô đi tới cạnh chồng.

– Lên tầng thôi vợ. – Phúc cười rồi cầm tay vợ đi lên tầng.

Phúc cùng Thu nằm ở giường.

– Lúc nãy Toàn nó nói em đừng suy nghĩ gì nhé. – Phúc nói, anh sợ vợ lại suy nghĩ linh tinh đâm ra chán nản.
– Vâng… – thu đáp, giọng cô thoảng chút buồn, quay sang rúc vào ngực chồng.

Phúc vòng tay qua ôm vợ, anh bất ngờ leo lên trên đè Thu nằm ngửa ra, ánh mắt hai người chạm nhau, Thu biết hôm nay Phúc muốn rồi, cũng thời gian rồi cô chẳng được Phúc làm tình.

Phúc cúi xuống hôn lên môi vợ, Thu nhiệt tình mà hưởng ứng, cô hôn chồng cuồng nhiệt, tay Thu còn gấp rút để cởi áo của chồng hơn, Phúc nghĩ rằng chắc tại mình để vợ vò võ trong căn phòng này lâu quá, chẳng quan hệ làm cô mới tỏ ra cuồng nhiệt như vậy, nhưng thực ra Thu đang cố gắng làm tốt trách nhiệm của người vợ bù đắp cho chồng khi có lỗi.

Cặp Vú của Thu bị Phúc nhẹ nhàng mà lột bỏ lớp vải ngoài để chiêm ngưỡng, cặp vú vẫn cứ đẫy đà và căng mọng như ngày nào… Phúc úp mặt xuống dụi mặt vào khe vú của Thu.

“Ư…” Thu rên khẽ, cô thấy cơ thể bây giờ nhạy cảm quá.

Phúc hôn hít cặp vú đầy tự hào của vợ mình… bú liếm như bị bỏ đói lâu rồi vậy, Thu cũng đáp lại bằng cách ấn đầu Phúc lại dí vào vú mình mà rên nhẹ. Phúc không chịu được sự kích thích này nữa, cởi gấp quần của mình và của vợ, Thu như đang chờ đợi được Phúc ấn con cặc vào… Phúc chẳng kịp mà dạo đầu, lâu rồi không làm nên cặc đã cứng lắm rồi, lượng tinh trùng dồn lại đã rất nhiều, tí thì vỡ cả bọc tới nơi rồi. Bên dưới của thu đã ra nước, cô bây giờ dâm đãng quá, mới chỉ có như vậy đã làm ra nước ướt át cả hai mép lồn rồi.

Anh đút từ từ con cặc vào, Phúc cảm thấy… hình như rộng hơn thì phải??? Mặc dù vẫn cứ sướng nhưng mà… Phúc ấn conc ặc vào là biết ngay, mặc dụ độ rộng này không đáng kể nhưng với sự nhạy bén của một ông chồng… Phúc biết không còn khít như trước nữa… Thu chưa sinh con, cho nên bị rộng hơn một chút thế này… Chắc chắn là… có gì đó rồi, nhưng anh không dám khẳng định, vợ mình rất đoan trang và dịu dàng, cô thuộc tuýp người con nhà gia giáo, không thể làm gì có lỗi với chồng được, có chăng là có uẩn khúc ở đây, anh cũng chẳng muốn lên tiếng mà dò hỏi, Thu đang trong thời kỳ khủng hoảng tinh thần về chuyện làm mẹ, giờ mà lại dò hỏi làm cô thêm suy nghĩ nữa, chẳng biết là sẽ ra sao.

Thu vẫn cứ ôm chồng mà rên xiết, cảm giác con cặc của Phúc đem lại mặc dù cũng làm cô có chút sướng, nhưng sướng với lên đỉnh nó khác nhau hoàn toàn, giống như quay tay với được đụ, mặc dù đều xuất ra là sướng và thoải mái nhưng sự thiếu đi thì chỉ có người từng làm mới hiểu được!!!

Phúc trong đầu suy nghĩ cho nên chỉ di chuyển hông cho có, Thu thấy Phúc như đang đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó thì cũng hơi hơi chột dạ. Phúc đóng thêm vào cái thì cũng xuất ra ồ ạt, toàn bộ tinh trùng bị bứ lại mấy lâu nay được phóng thích hoàn toàn… Phúc thở mà nằm sang bên cạnh, Thu cũng im lặng mà quay sang ôm chồng, Phúc không nói gì…

Sáng hôm sau, Thu dậy đã thấy chồng đi rồi.

“Ting… ting”

“Sáng nay anh đi sớm, vợ dậy ăn sáng đi nhé.” – Phúc nhắn tin cho Thu.

“Vâng ạ, anh nhớ mua gì ăn sáng nha.” Thu đáp.

Bên này, Phúc đang ngồi ở bàn làm việc, mặc dù rất yêu vợ và thương vợ, nhưng mà chuyện đêm qua, cái đó của Thu đã rộng hơn là chắc chắn, mà không thể nào tự nhiên nó rộng hơn được, của anh cũng không có đủ to để làm chuyện đó, chưa nói… gần đây cũng không có quan hệ, nhưng thái độ của Thu rất khác, cô hầu như chẳng đòi hỏi về chuyện đó, mà còn mặn nồng hơn với anh, chứng tỏ cô được đáp ứng sinh lý đầy đủ, Phúc đã từng tìm hiểu khi đọc lướt qua một bài báo mạng, nói rằng nếu phụ nữ đã kết hôn mà người chồng không đáp ứng nhu cầu tốt, sẽ làm cho người vợ thay đổi tâm sinh lý như dễ cáu gắt hay cọc tính rồi nhiều thứ khác nữa, Phúc liên đới lại thái độ của Thu mấy nay, đều không hề có chuyện đó, cô thậm chí chỉ hơi buồn vì chuyện sinh nở thôi… Phúc thấy nghi ngờ, yêu nhưng chuyện này làm anh thấy hơi khó chịu…

Hôm đó Phúc về nhà, anh đều tỏ ra bình thường mà âu yếm yêu thương vợ như mọi ngày, anh muốn tìm ra nguyên nhân chứ trong lòng thấy có gì đó đang đè nặng lên lòng mình… Phúc bên vợ cả ngày hôm sau, anh không lên công ty nữa, Thu thấy nay chồng không lên công ty thì hơi lạ.

– Nay anh không lên công ty ạ? – Thu hỏi…
– Ừ, lâu nay bỏ bê vợ quá, nay ở nhà với vợ hôm. – Phúc cười nói, nụ cười nhìn rất vui vẻ nhưng thực chất lại có nhiều ẩn tỉnh sau nụ cười ấy.

Thu hồn nhiên cười với chồng… cô đi tới mà ôm chồng thủ thỉ.

“Ting… ting…” Tiếng tin nhắn điện thoại của Thu vang lên chẳng cần nhìn cũng biết đó là tin nhắn của Quân, vì theo thường lệ là Khi Phúc đi ra khỏi nhà, Quân sẽ canh giờ mà nhắn tin gạ gẫm Thu đi đụ, nay Phúc lại ở nhà hắn thì không biết.

“Ting… ting…” lại tin nhắn nữa đến, Thu lại tỏ ra vui vẻ mà ôm lấy chồng nói chuyện để lấp liếm đi tin nhắn vừa kêu, Thu mặc dù cười nói bên ngoài nhưng trong lòng đang run lắm, đang hồi hộp lắm, Phúc mà tò mò hỏi thì chết.

“Reng… reng… reng…” là tiếng chuông điện thoại vang lên, Phúc nhíu mày.

– Ai vậy em? – Phúc hỏi…

Thu cầm máy lên xem, số không lưu tên, cô tắt đi luôn.

– Chắc bên môi giới gì đó, số lạ nên em không nghe. – Thu cười nói, Phúc nghe vợ nói vậy cũng không truy hỏi, nhưng có gì đó làm anh thấy linh cảm và suy đoán của mình qua nay rất hợp lý, anh rất muốn điều anh suy nghĩ không phải sự thật, nhưng từng lời nói, hành động và thái độ của Thu đang biểu hiện là anh đã đúng thì phải…

“Ting… ting…” Phúc nghe thấy lại tiếng tin nhắn vang lên, anh đang nhiều dòng suy nghĩ… nghe thấy tiếng tin nhắn như có gì đó thôi thúc bản năng, với tay cầm lấy điện thoại của vợ… Thu khiếp đảm, cô như bị dẫm phải đuôi vậy, như vụng trộm bị bắt quả tang… Thu run rẩy không dám đưa tay ra cản chồng, như vậy cô càng khẳng định hơn.

Phúc cầm lấy mở điện thoại Thu lên, bên trong có 3 hộp thư gửi đến cùng một số, là số lạ không có lưu tên, Phúc tò mò mà bấm vào… trước cái khuôn mặt tái nhợt và run rẩy của vợ, Phúc đang nhìn tin nhắn, nhíu mày lại… và thay đổi thái độ nhanh chóng, khuôn mặt không còn nét vui vẻ nãy nữa, thay vào đó là sự nhăn nhó và cực kỳ khó chịu… Thu nhìn sắc mặt của Phúc… Cô nghĩ trong đầu… xong rồi… hôm nay sao lại bất cẩn như vậy chứ??? Thu ngồi đó cạnh chồng mà như đang ngồi trước quả tạ tâm lý vậy…

Phúc đưa cho vợ, anh mặt không chút cảm xúc nào… Chiếc điện thoại được anh chìa ra để vợ cầm. Thu run tay mà đón lấy, điều cô sợ hãi đã xảy ra, là tin nhắn của Quân thật, số phòng và khách sạn… Trời ạ!!! Cô phải làm sao đây??? Cô làm rớt điện thoại xuống mà đưa mắt nhìn chồng… mắt Thu đã vằn đỏ lên nhanh chóng… Cô thực sự hoang mang, bây giờ chỉ biết ngồi đó mà đưa mắt nhìn chồng thôi… Phúc cũng vậy, trên khuôn mặt anh là nét lạnh lung kem theo sự đau buồn…

– Ai vậy? – Phúc hỏi, giọng nói có phần không thể thốt nên lời.

Thu im lặng, cô cúi mặt xuống, không dám nhìn chồng… cô đau xót và trách bản thân lúc này… trời ạ, sao lại là hôm nay??? Cô rất sợ chuyện này xảy ra, nhưng hôm nay xảy ra thật rồi, cô đối mặt thế nào đây??? Rồi ai nữa, Cô biết trả lời là ai nữa?

Phúc đứng dậy, vơ cốc chén trên bàn mà ném ra sân.

“Choang…” tiếng vỡ vụn vang lên.

Phúc đi tới bê chiếc tivi mà đập xuống đất, tiếng kêu khiến Thu giật mình, cô cứ nghĩ đang là mơ, xin cho việc này chỉ là mơ được không?? Chứ cô sợ quá, cô run rẩy trong sự sợ hãi tột cùng… Anh ném, đập phá hết toàn bộ những gì mình nhìn thấy…

– AI??? LÀ AI??? NÓI NHANH LÀ AI? – Phúc gào lên trong tuyệt vọng, người vợ đầu ấp tay gối, bao nhiêu lâu nay, anh yêu thương chiều chuộng, anh làm tất cả mọi việc vì lo cho Thu, lo cho cái gia đình này được đầy đủ nhất… Nhưng mà cô, người đàn bà mà anh yêu đã phản bội lại anh, đã đem cái thứ cần phải giữ gìn cho chồng cho người đàn ông khác hưởng thụ…

Anh yêu cô vì cô đẹp, vì nhân phẩm và vì tính cách của cô, nhưng hôm nay hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn mất giá trị… Phúc lồng lộn lên, anh không đụng tới cô, không chửi bới, chỉ đập phá và gào thét trong bất lực vô vọng.

– NÓI LÀ AI??? AI MÀ KHIẾN CÔ LÀM NHƯ VẬY? – Phúc lại hỏi, âm lượng cực kỳ to và khàn đục…

Thu không đáp chỉ ngồi đó mà khóc, cô ôm mặt khóc… Phúc đi tới định dơ tay tát cô, nhưng không nỡ, liền lấy chiếc điện thoại rơi dưới đất. Thu nhìn thấy cũng không cả giám đứng dậy ngăn cản…

“Anh tới đây đi.” Phúc nhắn tin cho số kia, anh biết chỉ cần người kia tới đây thì không còn gì để nói nữa, liệu rằng anh có giết chết hai người này không??? Anh còn yêu vợ nhiều quá, mặc dù biết rằng cô ngoại tình là sai nhưng sao anh còn yêu vợ nhiều như vậy chứ. Phúc ngồi xuống, chờ đợi người kia tới.

Thu bây giờ chỉ muốn chết đi cho xong, sao lúc đó cô lại bị thú vui thể xác làm cho thành như vậy??? Làm cho quên mất mình là ai… Quên mất cái nghĩa vợ chồng, quên mất cái trách nhiệm của người vợ chứ??? Cô lăng loàn dâm đãng, cô trở thành một loại đàn bà mà đến mình cũng thấy không chấp nhận được, nhưng quá muộn rồi, bây giờ cô có đấu tranh nội tâm hay là bất cứ điều gì đi nữa thì chuyện đã vỡ lở… cô nghĩ hay là chết sẽ kết thúc nhanh hơn, tốt hơn… còn bố mẹ cô, người nhà của cô nữa??? Cô mang tiếng là con nhà gia giáo… Vậy thì… cô đã làm gì??? Cô bôi nhọ danh dự của gia đình, cô tát thẳng vào công ơn dưỡng dục của cha mẹ…

Tiếng xe ngoài cổng đang đi vào, Phúc với Thu đều biết, người tới rồi, người mà ngoại tình cùng Thu tới rồi. Nhưng người đi vào lại làm cho Phúc thấy hoang mang và cực kỳ khó tả… là Quân, người anh mà mình tôn trọng >??? Tại sao lại là hắn ta???

Quân đi vào nhà, thấy những mảnh vỡ cốc chén và mọi thứ linh tinh thì cũng chột dạ, nghĩ chuyện không lành, đi vào trong thấy Phúc cùng thu đang ngồi ở đây, Quân như đang hiểu ra chuyện gì!!!

– Là anh à? Sao lại là anh? – Phúc gằn giọng hỏi, có phần cực kỳ đau đớn.

Quân cũng bủn rủn tay chân mà đứng đó, nhìn sang Thu… Cô đang ôm mặt khóc…

Quân đi vào ngồi cùng trên ghế.

– Anh… anh xin lỗi chú. – Quân ngập ngừng nói.

Thu thì gào khóc to hơn, cô nhục nhã, ê chề quá rồi, cô không biết sao lại xảy ra cái chuyện này nữa??? Không biết sao??? Cô chính là người tạo ra chuyện này… Gia như… Mà thôi… Giá như cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

Hai người đàn ông, một là chồng, 1 là nhân tình đang ngồi đối diện với nhau.

– Sao anh lại chọn vợ tôi??? Tôi coi anh như anh em mà??? Sao vậy??? – Phúc hỏi mà từng câu hỏi làm cho Quân càng thấy sự tội lỗi của mình.
– Anh đã ép buộc cô ấy… là tại anh. – Quân đáp, khuôn mặt cực kỳ nhăn nhó…

Hai người nói qua lại nhưng không hề hay biết… Thu đã rời đi… Cô đã đi rồi… Quân mới để sang bên cạnh…

– Thu đâu rồi??? – Quân hỏi…

Phúc lúc này mới ngớ người, hai người đã quá tập trung trong việc chỉ trích mà quên mất Thu đã đi từ bao giờ.

Hai người gọi nhưng không thấy cô đâu… Tìm xung quanh nhà cũng chẳng thấy cô đâu cả… cô đi đâu rồi??? Họ chia nhau chạy ra ngoài tìm và gọi, nhưng không thấy bóng dáng Thu đâu cả…

Thu… cô đã chạy đi, cô chạy một mạch, cắm đầu mà chẳng biết mục đích, cô cứ đi lang thang… Cô đi mà không hề có điểm dừng… trong đầu cứ suy nghĩ vẩn vơ…

Chương trước Chương tiếp
Loading...