Truyện loli

Chương 35



Phần 35

Ra tới ngã ba, cả nhóm chạy một đoạn nữa thì ra quốc lộ. Anh Nhàn nói mọi người cẩn thận xe cộ, vì mấy ngày Tết này xe rất tấp nập.

Cả nhóm chạy đến trung tâm Cam Ranh, anh Nhàn rẽ trái, rồi cứ vậy mà băng băng thẳng vô hướng núi non trước mặt. Thằng Bo chạy lên ngang chỗ anh Nhàn nói…

– Mình đi tới địa phương nào vậy anh Nhàn?
– Khánh Sơn, hay giáp ranh gì đó.
– Wow. Em thấy đề vảng Khánh Sơn 50km lận.
– Đúng rồi. Qua Khánh Sơn luôn, chỗ đó giáp ranh với tỉnh Ninh Thuận á, mới tới nhà bạn anh Khanh.

Cả nhóm đạp xe cứ tầm hơn 20km là dừng lại nghỉ ngơi, lấy nước ra uống, tám một chút rồi lại lên đường.

Càng đi dốc càng đứng, càng lên cao. Đèo dốc ở đoạn gần tới Khánh Sơn ngoằn ngoèo ác liệt. Con đường vòng qua vòng lại như ruột dê vắt trên vách núi, anh Nhàn nói gọi là ziczac là đúng nhất.

Cả đám dừng lại chụp hình trên đỉnh đèo, vừa để ghi lại cảnh đẹp, vừa để thở vì quá mệt. Cái dốc ziczac liên tục rất phá sức người và tăng tải của mấy cái xe đạp lên tối đa. Bù lại, khi đã lên tới đây thì trời bắt đầu lạnh, lại có sương mù mờ mịt khiến cho cảnh giống như cao nguyên rồi.

Anh Nhàn nói độ cao này cũng kha khá nên sương mù là bình thường.

Cả nhóm chụp ảnh xong lại chạy tiếp. Sau khi lên dốc đứng kia, là bắt đầu màn… đổ dốc. Và cứ như vậy hết lên rồi xuống, hết cong đít đạp rồi lại rà thắng liên tục. Có đoạn cả nhóm đi qua một rừng thông dày đặc, đến cả nah Nhàn còn phải kêu lên…

– Trời ơi! Cứ tưởng mình đang ở Đà Lạt luôn. Tao có cảm giác mình chưa rời khỏi Bảo Lộc đó Khanh ui!
– Ờ. Giống thiệt. Thông quá chừng luôn, đúng là nếu không biết mình đang ở đâu thì dễ hoang mang lắm.
– Đẹp quá mấy anh ơi. Chụp hình đi!

Thế là cả đám dừng xe lại chụp hình đủ kiểu ở đây rồi mới đi tiếp. Anh Nhàn vừa đi vừa nói với anh Khanh…

– Tao biết rồi. Này cũng nhiều thông, nhưng cây bé tí không à. Không rõ do mới trồng hay đặc điểm địa chất mà nó như vậy. Chứ thông trên Bảo Lộc chỗ tao, hay trên Đà Lạt đều to lắm.
– Ờ ha! Mày nói tao mới để ý. Đúng là chỉ có dân thành phố ngàn thông mới thấy được khác biệt.
– Phố núi thôi, chứ “ngàn thông” là nick name của Đà Lạt.
– Haha. Khó tính dữ. Thì thôi, phố núi. Chiệu chưa?
– Tao chiệu dồi. Quỷ xứ hà!
– Hahaha…

Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: http://truyen3x.xyz/truyen-loli/

Càng đi cảnh càng hoang vắng, xung quanh chỉ có những rẫy bắp, cà phê, hoặc đồi thông, vườn tạp. Thỉnh thoảng có những vệt lúa phơi dọc theo lề đường, anh Nhàn nói đó là lúa nếp than của đồng bào dân tộc, người ta chuẩn bị ăn tết, nấu xôi bằng nếp này rất ngon. Cả đám lại trầm trồ.

Nếp than ai cũng biết, cũng từng ăn qua xôi, hay uống rượu làm từ nếp than, nhưng nếp mà đổ đống phơi ven đường nhiều như vầy thì rất ít thấy.

Có đoạn cả nhóm đi ngang qua một nhà dân ven đường, thấy một cây mai khổng lồ, xòe tán to đến 3 – 4 mét. Cây đã được lặt sạch lá, nụ hoa li ti đơm đặc, xanh ngắt, che kín cành. Ngay cả anh Khanh lẫn anh Nhàn là dân Tây Ninh, từ nhỏ đã quen với cây mai trước sân nhà, mà thấy cây mai khủng này cũng chịu không nổi phải ồ lên trầm trồ. Cả đám dừng xe lại, đứng ngoài rào chụp hình đủ kiểu. Đang chụp thì có một chú chủ nhà đi ra, ở trần, bụng bự. Chú thấy vậy nói…

– Mấy đứa đi du lịch hả?
– Dạ. Chào chú. Tụi con đi du lịch, thấy cây mai nhà mình quá đẹp nên xin phép chú cho tụi con chụp hình.
– Hihi. Chụp rồi giờ anh Nhàn mới xin phép.
– Suỵt. Cái thằng Bi này! Đừng phá đám nó chứ!
– Hí hí…
– Ờ ờ. Tụi con chụp thoải mái đi. Vô nhà chú chụp đẹp hơn, hổng vướng hàng rào.
– Wow. Cảm ơn chú nhiều. Cây này nhà mình trồng lâu chưa chú?
– Cũng lâu rồi đó. Chắc ba mấy năm hơn rồi.
– Wow! Hèn gì to dữ.
– Trước ở đây có trồng mấy cây nữa, mà cây bày nó bự ra nên nhà chú bứng ra trồng chỗ khác, chừa khoảnh sân này cho mình nó thôi.
– Dạ. Một cây độc đinh như vầy mới đã. Chú cho tụi con vô chụp hình nha chú.
– Ờ. Vô đi mấy đứa. Nhà hổng có nuôi chó đâu.
– Dạ.

Thế là màn chụp hình đủ kiểu càng diễn ra rôm rả, nhất là khi không vướng hàng rào bên ngoài thì cây mai được lấy trọn vẹn. Cả đám chỉ tiếc là không chụp được lúc nó nở bông nhiều nhất.

Chú chủ nhà cười chất phác nói…

– Giờ còn sớm quá chủ có nụ thôi. Chứ mấy đứa mà đi trễ chút nữa, gần sát tết đổ đi nó vàng đặc cây luôn.
– Wow. Đúng là tiếc thật. Tụi con nhà trong Sài Gòn chứ gần gần đây chắc tết cũng xin chạy tới nhà chú chụp hình quá.
– Ờ. Nhà chú năm nào tết cũng mở cửa cho cô bác gần xa tới chụp hết. Nó nở nhiều mà cũng dai lắm. Qua hết mùng vẫn còn luôn. Năm nay mưa trái mùa suốt, chú canh lặt lá với tủ nylon che gốc trần ai luôn, mới mở bạt ra sáng nay đó.
– À. Mình sợ nở sớm hả chú?
– Đúng rồi. Mưa xuống nó bung nụ nở hết à. Nên phải tủ nylon lại giữ cho khô hạn, gần tết như vầy mới mở ra, thúc nước là bung nụ thôi.
– Chà. Nhà mình chơi cũng kỳ công ghê.

Vừa thưa chuyện với chủ nhà, cả đám vừa chụp hình mê luôn. Đến khi trong máy mỗi đứa đã chụp không biết bao nhiêu trăm tấm hình, anh Nhàn mới gọi cả đám chào chủ nhà, cảm ơn, rồi cùng nhau lên xe chạy tiếp.

Chạy mãi đến xế chiều, anh nhàn mới coi theo GPS, dừng xe tại một trường học gì đó của thôn. Tên của trường hình như là tên tiếng dân tộc, hoặc cũng có thể là tên địa danh ở đây. Hai thằng Bi – Bo và con Loan cứ tập đánh vần tên trường đó mà đọc lên đều cảm thấy hình như không đúng lắm.

Con Loan vừa đứng xuống xe thì thằng Bi đã rút cái gối lót đít của nó, quay ra sau làm gì đó. Thằng Bo nhăn mặt, con Loan cười hí hí. Anh Nhàn thì lắc đầu than trời khi thằng Bi tay cầm cái gối, sấn tới sát bên con Loan, thò tay xuống dưới cái váy ngắn của con nhỏ mò mẫm.

Cũng may chỗ này dù là tỉnh lộ nhưng rất thưa vắng người qua lại, chứ nếu là đường có người đi lại nhộn nhịp thì không chỉ hai anh lớn, mà cả thằng Bo cũng cản thằng Bi “làm bậy” với con nhỏ rồi.

Thằng Bi chẳng những mò “đậu phụ” thì thôi, còn cười hí hí nói…

– Trời ơi! Nước đã tràn về buôn làng! Há há…
– Anh Bi này! Biết người ta mít ướt còn chọc hoài.
– Anh chưa có chọc nha, chỉ mới khều thôi đó, mà nó ướt sẵn rồi chứ không phải do anh à. Em đừng có đổ thừa! Hí hí. Còn bây giờ là móc nè, há há…
– Bó tay mày luôn Bi! Đã làm bậy còn la lớn cho thiên hạ coi nữa!
– Nhảm quá! Chốn khỉ ho cò gáy này làm gì có ai. Đi đường tao căng mắt ta tìm người mà toàn thấy thú, hí hí…
– Ờ. Giờ tao cũng đang nhìn một con nè.
– Hơ hơ. Kệ, miễn mình sướng là được Loan ha. Mấy đứa GATO nói gì kệ nó. Hí hí… Mà… ui trời ơi, chỉ ngồi xe không mà sao cái hột của em cương lên dữ vậy?! Có vừa ngồi vừa miết bướm lên cái gối không đó? Hí hí… Để check điểm G thử coi… Chu choa, điểm G cũng phồng lên hết luôn rồi, chẹp chẹp…
– Hơ hơ… Chỗ đó anh Bi ơi… đúng rồi… hơ hơ…

Anh Nhàn nhìn chằm chằm “bàn tay hư” của thằng Bi “hoạt động” tích cực bên dưới váy con Loan. Sáng giờ không nói ra nhưng anh đoán con nhỏ ngồi xe mà có kê thêm cái gối mini dọc theo yên, độn thành một khúc tròn cho con nhỏ xoạc chân ngồi lên. Con nhỏ không mặc quần lót mà ngồi yên xe bị “chêm” gối vô giữa đường chẻ kiểu đó thì anh tin chắc bướm nó bị cái gối ma sát dữ lắm, như kê cái sex toy vô dọc đường chẻ suốt mấy tiếng đồng hồ vậy. Chưa kể không rõ có như thằng Bi nói, là con nhỏ chủ động miết bướm vô gối không nữa, vì tư thế ngồi phải xoạc chân ra, hạ mép bướm kiểu gì cũng phải banh ra hai bên, mà để cái gối ngay giữa thì…

Chắc vì vậy nên thằng Bi chỉ mới sờ tới mà con nhỏ đã ướt mem rồi, chưa kể hột le còn cương lên nữa chứ. Nhìn thằng ku hơi cúi xuống, thọt tay vô giữa hai chân con nhỏ chọc chọc ngoáy ngoáy, mặt hai đứa phờ ra đầy dâm đãng, đúng là trai dâm gái dục, cũng là cảnh mà anh muốn thấy nhất lúc trời chiều như vầy.

Khi nghe tiếng con nhỏ rên lên đầy khoái lạc thì chính anh Nhàn cũng phải đưa tay sửa lại đáy quần phía trước, cả thằng Bo lẫn anh Khanh cũng không ngoại lệ, đều nắm phần trước quần để chỉnh sửa cây hàng lại cho dựng lên “ngay ngắn”. Anh Khanh còn phải hóp bụng, nới lỏng lưng quần thun cho con ku khổng lồ chui ra ngoài, áp vô quá rốn, nằm dọc theo thành bụng bên dưới áo. Xong anh cầm lấy chai nước suối, ngửa cổ tu ừng ực một hơi hết chai như để hạ hỏa, rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho bạn. Nãy giờ tới nơi, phát sinh cái vụ thằng Bi với con Loan nên anh quên bẵng mất gọi báo cho thằng bạn ra đón luôn. Giờ mà không gọi thì dám chỉ chút nữ thôi anh sẽ quên khuấy đi mất khi bị cuốn hút theo những hoạt động của hai đứa tụi nó.

Nói chuyện xong, anh cúp máy, quay lại nói với cả đám, kể cả hai đứa Bi – Loan đang mê mệt với màn “móc cua trong lỗ” đến mức gần như quên hết xung quanh…

– Nó kêu là đứng đây đợi đi, để nó ra đón vô. Nghe nói đường vô rất quanh co, không quen rất dễ lạc.
– Oh, vậy thì đợi thôi.
– Chỗ này sao vắng ghê anh Khanh. Cũng đường lớn mà vắng tanh hà.
– Đúng đó. Từ đoạn đèo dốc tới giờ anh đếm chưa tới chục chiếc xe đi ngược lại nữa. Gần như mình bao hết con đường này luôn rồi.
– Suỵt! Chết rồi! Bi, có người!
– Phù phù. Làm người ta mất hứng.

Kêu lên một tiếng bực dọc, thằng Bi vụt đứng thẳng dậy, rút tay ra khỏi bướm con em, đưa ngón tay giữa lên đút vô miệng mút kêu “chụt” một cái rồi nhăn răng cười dâm đãng nói…

– Ngọt nước dễ sợ, há há…

Con Loan thì thở dài, phủ váy lại cho phẳng phiu, hai chân cứ riu ríu khép lại thật chặt, mặt đờ ra vì thích mới lên hơn “lưng chừng núi” thì đã phải dừng lại. Đây cũng là hạn chế khi “mần” out door như vầy. Con nhỏ ước được quay lại bãi biển cắm trại hôm qua, được thỏa nỗi nhớ… ku nóng bỏng đang cháy rực giữa hai chân nó lúc này. Hồi sáng còn đau ê ẩm, chứ giờ nó lại thấy bướm tưng tức, rất thèm một khúc thịt cứng ngắc, nóng hổi đâm vô bên trong để “giữ ấm” trong cái không khí se se lạnh buổi chiều này…

Anh Khanh lắc đầu cười khổ, muốn làm nguội bớt mấy cái đầu đang nóng rực của cả đám trong lúc ngoài đường đang có người qua lại, nên anh mở điện thoại lên rồi nói…

– Nói lại vụ hồi nãy, đường này vắng là do như này nè.

Vừa nói anh vừa chỉ vô màn hình điện thoại đang gắn trên cái ngàm bên trên tay lái xe máy…

– Tụi em nhìn google maps đi! Èo, Bi, đừng mút ngón tay nữa, ghê quá!
– Hehe, ok anh. Lát em mút đồ nguyên chất ngay tại nguồn luôn, mới chút xíu quanh ngón tay này hổng đã thèm, hí hí…
– Hơ hơ… Đừng làm anh thèm chứ! Nhìn nè mọi người! Tập trung nè! Con đường DT656 này không thuận tiện, chỉ có dân địa phương đi là do dân ở Cam Ranh họ đi đèo Ngoạn Mục từ Đà Lạt xuống quốc lộ 27, xong tới ngã ba rẽ qua quốc lộ 27B là chạy ra Cam Ranh luôn. Đường đó thẳng, còn đường này là cung tròn vòng ngược lên trên núi lại, xa hơn nhiều. Thấy chưa?!
– Hèn chi! Chắc chỉ những ai có việc, có rẫy, có nhà trên này thì mới đi, chứ như anh nói, nếu cần ra Cam Ranh thì đi đường 27B là tiện nhất ha.
– Uh. Chỗ giáp ranh Khánh Sơn này xưa giờ vắng lắm. Anh đọc báo còn thấy hồi xưa có bò rừng Bison về nữa.
– Ủa. Bò rừng Bison?! Việt Nam cũng có bò đó hả anh Nhàn? Em tưởng chỉ ở Mỹ mới có.
– Bò tót Bion ở Việt Nam là giống bò lớn nhất thế giới đó, không phải chỉ “một trong” đâu. Mỗi con đực nặng tối đa có thể lên đến một tấn rưỡi đó, bò Mỹ thua xa, tầm bảy tám trăm ký hà.
– Wow!!
– Mày muốn nói cái vụ con bò đực gần một tấn kia về nhảy với bò cái của dân địa phương đúng không Nhàn?
– Nó đó. Về nhảy một bầy bò cái, đẻ ra một đống con lai, to đùng, đen mun. Đăng báo rần rần một thời luôn. Lúc đó nhà tao còn ở Tây Ninh, ba tao ổng còn tính ra mua về nuôi nữa. Nhưng sau đó nghe nói có chương trình nghiên cứu của chính phủ mua hết mấy con bò đó về nghiên cứu lai tạo gì rồi, không bán ra ngoài.
– Ủa? Nãy giờ em thấy bò của dân địa phương ở đây nuôi nhỏ xíu mà ta?
– Đúng rồi. Giống bò cỏ địa phương nhỏ xíu hà.
– Èo èo. Em hổng tưởng tượng nổi con bò đực tấn rưỡi làm sao nhảy con bò cỏ địa phương được.
– Chắc bẹp dí, há há…
– Suỵt! Muốn tưởng tượng thì hai đứa cứ nhìn anh Khanh nhảy con Loan cho dễ hình dung.
– Trời ơi! Anh đúng là nói hộ lòng em! Đang tính nói y chang vậy đó, haha…
– Ê ê mấy đứa kia! Hết đổi “giống loài” của tui sang khủng long, giờ qua tới bò rừng luôn rồi à?! Còn con gì thì nói luôn đi cho tui đỡ shock.
– Hahaha…

Anh Nhàn thì thào với hai thằng nhóc…

– Không biết con lai của nó với bé Loan có “khủng long” giống thằng cha nó không?
– Há há… Em cũng tò mò lắm anh. Nhìn con Loan bé tí, ảnh thì to khủng bố, giống của ảnh chắc cũng to khủng lắm, hổng biết con Loan có chứa nổi trong bụng không. Sợ gái mười tám còn chửa hổng nổi chứa nói gì con Loan chút xíu, há há…
– Suỵt! Nói nhỏ thôi hai đứa. Hí hí…
– E hèm. Tui vẫn còn sống sờ sờ ở đây nha mấy ba!
– Hahaha…
– Anh Nhàn nói đúng đó, mỗi lần với anh Khanh em thấy giống như bị bò rừng đè…

Cả anh Nhàn và cặp sinh đôi Bi – Bo nghe vậy đồng loạt vỗ đùi cái “bốp” như có tập dượt từ trước, rồi cùng bật cười ha há.

– Mày nghe người trong cuộc nói chưa Khanh?! Há há…
– Sao tự dưng chĩa mũi dùi vô tui vậy mấy ba mấy má?! Có biết con mỏng manh dễ vỡ lắm hông? Hic hic, hổng chiệu đâu nha!
– Hahaha… Ghê quá!!!

Cả nhóm giỡn nhau trong lúc đứng đợi để giết thời gian. Nãy giờ có rất nhiều gia súc được người dân lùa về chuồng, từ bò cho tới dê, đi thành từng đàn lớn, và có cả cừu nữa.

Cứ thấy cừu là con Loan nhìn qua nhìn lại trong bầy như tìm gì đó, cuối cùng sau mấy bầy cừu liên tục, nó thất vọng kêu lên…

– Sao cừu ở đây xấu dữ vậy ta? Em thấy cừu nước ngoài lông trắng tinh mà? Còn ở đây lông vàng khè, dơ hầy.
– Haha. Cừu nuôi lấy lông mới trắng. Đây họ nuôi lấy thịt thôi, chừng nào đi thi mới mang xuống suối tắm bột giặt OMO là nó trắng.
– Ủa ủa. Tắm thì nó trắng hả anh Nhàn?
– Đúng rồi em. Trắng tinh đẹp lắm. Trước khi diễn ra mấy hội thi nông dân, người ta mang cừu đi tắm suối, lên con nào cũng lông trắng bóc hà, đẹp lắm. Mấy lần anh đi với hội nhiếp ảnh mà trúng lễ hội, chụp cả bầy cừu trắng như bông gòn luôn.
– Trời! Đã vậy?! Thì ra đây không phải là màu lông tự nhiên của nó.
– Haiz. Đám này ở dơ quá, nhìn mất hứng.
– Haha. Nhìn xấu chứ lên dĩa ngon lắm em.
– Haha… Anh nói làm em thèm. Nhìn mập thế kia mà lên dĩa thì…
– Em cũng thèm, chẹp chẹp…
– Ờ ờ. Mà Khanh ơi, hay là mai nhờ bạn mày mua dùm một con để nhóm mình ăn thử?!
– Nhà bạn tao nuôi cả bầy luôn. Dặn rồi, mua thẳng của nhà nó luôn, khỏi đi đâu hết. Nó mổ rồi nấu cho mình ăn luôn.
– Wow! Quá đã! Ăn ngay tại trại, thịt tươi mới mổ thì ngon đứt hàng quán dưới Sài Gòn rồi, dưới kia toàn bán đồ đông lạnh thôi.
– Yeah! Em sắp được ăn thịt cừu rồi!
– Nhắc tới đồ ăn, em đói!
– Ờ. Anh cũng đói rồi. Sao lâu vậy Khanh? Có nên gọi hỏi nó sắp tới chưa không?
– Đợi chút đi. Chắc nó đang chạy ra đó. Khỏi gọi nữa, phiền người ta lắm.
– Nhà nó chắc sâu tuốt trong rừng quá, chạy nãy giờ chưa tới nữa.
– Nhà nó ngay cạnh bìa rừng luôn mà. Cứ chặt lấn rừng dần dần thành rẫy nhà.
– Èo. Ghê vậy?!
– Lâm tặc!
– Ờ. Nghề chính của nhà nó mà, há há…

Lúc này thằng Bi ngó tới ngó lui, thấy đường vắng tanh trở lại, không người, không gia súc gì nữa, nó đột ngột nắm tay con Loan, hăm hở kéo con nhỏ đi vô hướng một bụi cây ở góc ngoài tường rào trường học ngay phía sau lưng cả nhóm, vừa đi vừa nói…

– Mình đi giải quyết đi em!

Trường nông thôn ở đây được xây dựng cách mép đường nhựa gần chục mét, từ đường tới mép rào là đất đỏ, cây cỏ mọc um tùm, nhất là một bụi cây rậm rạp gần cây cổ thụ lẻ loi là nơi mà thằng Bi đang lôi con Loan tới.

Con Loan bị kéo tay bất ngờ, mới đầu hơi vùng vằng, nhưng sau cùng nó cứ để cho anh Bi lôi tuột đi vô trong bụi.

Thấy cảnh đó thằng Bo trầm trồ kêu lên, anh Khanh trợn mắt, anh Nhàn thì thào…

– Đúng chất liều! Hơ hơ.
– Ờ. Tao thấy đám sửu nhi bây giờ liều vãi.
– Hơ hơ. Em còn đứng đây nha anh Khanh!
– Há há, anh nói không đúng sao?
– Anh phải nói thằng Bi sửu nhi, không được nói “đám sửu nhi”, em hổng có giống nó à.
– Thiệt hả? Em soi gương chưa đó?
– Haha… Ý em nói, trừ phần ngoại hình ra. Cái đó dù em muốn khác đi mà bà mụ nặn ra giống nhau y chang thì em cũng chịu.
– Ờ ờ. Tao thấy nó nói có lý đó Khanh. Hai thằng nhìn giống y khuôn, nhưng tính tình có khác đó.
– Tao biết rồi. Chọc nó thôi. Bà mịa! Nghe kìa! Ku kia đã mần lén mà còn mần cho ngầu, cho to lên nữa. Chắc sợ thiên hạ nghe không rõ quá. Nghe tụi nó thở kìa!
– Phụt. Há há há… Anh làm em nhớ tới một câu nói nổi tiếng. Chắc thằng Bi muốn thể hiện tương tự vậy đó anh.
– Là câu như nào?
– Haha… Tao biết nè Khanh, để tao phiên dịch dùm cho: “Tui fuck bà con nghe rõ không?” Hahaha…
– Phụt. Hahaha… Mày… dám sửa lời của các cụ nha Nhàn! Há há…
– Haha… Câu này độc đó anh Nhàn. Nhưng em hổng tính nói câu này.
– Vậy chứ câu gì?
– “Ông chào các cháu! Cuộc đời ông đã qua 17 nồi bánh chưng rồi. Các cháu thấy ông fuck có ngầu không?” Haha…
– À à… Câu này hiện đại hơn câu hồi nãy, nhưng em đổi giới tính cho nhân vật rồi! Từ “bà” thành ra “ông” nghe sao sao á.
– Ặk. Để “bà” luôn càng dị hơn đó Nhàn.
– Trời ạ! Hổng lẽ anh muốn sửa thành “Các cháu thấy bà fuck có ngầu không?”. Hơ hơ…
– Bà quá ngầu!!!
– Hahaha…

Cả đám đứng ngoài giỡn nhảm với nhau, phía trong bụi rậm vẫn vang lên những tiếng “tạch tạch” rõ to. Thậm chí tiếng thở nặng nhọc của cả thằng Bi lẫn con Loan có thể nghe được từ ngoài này, cứ như hai đứa kia sợ đồng bào nghe chưa rõ vậy.

Anh Nhàn thì thầm…

– Vậy mà mới hồi sáng con nhỏ còn đi không nổi đó. Giờ lại nứng rồi.
– Hehe, mày không biết em tao khỏe lắm à. Cả đám giã nó dồn dập như vậy nó hơi sưng tí thôi, chứ hồi phục nhanh lắm.
– Chắc anh muốn nói khỏe… lone. Hí hí…
– Ờ ờ. Chỉ có tụi mình là hiểu em gái mình thôi ha Bo.
– Há há. Anh còn phải nói nữa. Đầu mình tay chân nó có thể mình hổng hiểu lắm, chứ sức khỏe… sinh sản của nó thì anh em mình hiểu tường tận luôn ha anh, hí hí…
– Đúng đúng! Là đàn ông con trai, nên hiểu rõ chỗ đó của con gái, vậy mới đảm bảo cho tương lai con em chúng ta được, hí hí…
– Cho mẹ và cho bé nữa. Há há…
– Thằng này hiểu ý anh ghê á, hí hí…
– Má ơi! Hai đứa bây có cần diễn vở kịch mèo khen mèo dài đuôi tới level… mắc ớn đó không vậy?!
– Dài thiệt mà mậy? Đo không?
– Hả?
– Đo “đuôi” với tao không?
– Cô là ai?! Cháu không biết! Cô đi dzaaaa đêêê…
– Hahaha…

Cả đám đùa giỡn với nhau nhưng tai cứ vểnh hết lên hướng về cái bụi cây “quyến rũ” đó. Càng nghe những âm thanh “độc hại” kia, thằng Bo càng nhấp nhổm đứng không yên. Anh Khanh lẫn anh Nhàn cũng không yên nổi. Nếu hoàn cảnh mà thuận tiện thì chắc chắn cả đám đã kéo hết vô trong bụi cây kia mà gangbang con nhỏ rồi. Nhưng chỗ này lạ nước lạ cái, lại đang ở đường công cộng nên tụi nó không dám manh động. Chỉ biết đứng nhìn bụi cây rung rung, nghe những âm thanh “có nhịp điệu” quyến rũ kia mà thèm chảy nước.

Thằng Bo chịu hết nổi nói…

– Em vô luôn nha anh Khanh?!
– Thôi thôi, không được nha Bo! Chỗ này lạ hoắc, không biết dân tình đông hay vắng như nào, có thánh soi hay “thám tử” chuyên đi rình mò như dưới Sài Gòn không.
– Ờ. Khanh nói đúng đó em. Ráng nhịn chút đi. Chỗ lạ thì bản thân tụi mình đã nổi bần bật rồi. Còn làm chuyện “lạ” nữa là dễ bể lắm.
– Hic hic… Chết em rồi! Nghe vầy hoài chịu sao nổi đây! Hiu hiu…

Một lát sau, thậm chí cường độ âm thanh còn đột nhiên tăng vọt trong sự “khốn khổ” kìm nén của 3 thằng đứng bên ngoài. Những âm thanh dồn dập đó có cả tiếng rên rỉ của con Loan lẫn vào tiếng thở gấp của thằng Bi, vang lên như trêu ngươi cả đám.

Rồi mọi thứ đột ngột chìm vào im lặng, và mười mấy giây sau đó lại có tiếng thở ồ ồ của thằng Bi…

Anh Nhàn thở gấp nói…

– Ra rồi!
– Ra rồi anh! Thằng Bi thở như vầy thì chắc chắn đã “deposit” vô con nhỏ rồi. Hic hic…
– Lát nó ngồi lên gối của mày đó Nhàn.
– Hơ hơ… Tội cái gối kỷ niệm của tao quá…

Cả đám đứng ngoài lúc này gần như lần nữa phải chỉnh lại đáy quần đồng loạt. Mấy cây hàng của 3 thằng đã cứng không thể cứng hơn, thậm chí cũng đều lòn lưng quần chui lên quá rốn, dán sát bụng hết rồi. Quy đầu của đứa nào cũng đều chảy nước ướt nhẹp da bụng mà chẳng thằng nào quan tâm.

Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: http://truyen3x.xyz/truyen-loli/

Thêm vài phút trôi qua trong tiếng thở nặng nề của cặp đôi giấu mình trong bụi cây, cuối cùng cả đám cũng thấy hai đứa nhóc dắt tay nhau đi ra. Trên tóc lẫn trên váy con nhỏ còn dính một ít cỏ rác. Gấu váy của con Loan chỗ phủ, chỗ còn lật lên, lộ hết cả đùi, cả háng, nhìn cực kỳ khêu gợi.

Quần áo thằng Bi thì đầy cỏ rác, không biết nó chui và chơi như nào mà như mới đi trekking băng rừng về, mồ hôi mồ kê ướt đẫm cái áo đã ướt sẵn trước đó vì đạp xe đường dài.

Thằng Bi vẫn vô tư không biết gì hết, cười nhe hàm răng trắng tinh ra, hai tay giơ hai ngón cái lên làm dấu hiệu chiến thắng trước mấy cặp mắt ngưỡng mộ lẫn ganh tị của ba thằng đứng đợi.

Con Loan thì ngực nhấp nhô liên tục, nó vẫn còn thở dốc khi đi ra ngoài. Hai vú trái nhãn mới nhú của nó độn áo thun nhô lên xẹp xuống theo từng hơi thở nặng nề, nhìn rất bắt mắt đối với đám con trai.

Con nhỏ vừa thở vừa đi tới cạnh xe anh Nhàn, hai tay run lẩy bẩy, phải vịn vô yên xe anh để lấy thăng bằng.

Cả đám nhìn xuống cặp đùi rám nắng của con nhỏ, thì thấy cặp chân thon của nó cũng run lẩy bẩy, đứng muốn không nổi nữa rồi.

Anh Nhàn nói…

– Em làm gì nó mà nó đứng hổng nổi vậy Bi? Nó còn rát hay sưng gì không?

Thằng Bi nghe vậy mặt lại giãn hết ra, trên môi gắn một nụ cười đầy thỏa mãn lẫn hãnh diện, hạ giọng thì thào đầy đểu giả…

– Làm gì mà sưng. Hết rồi. Nó nứng thì có. Há há… Em cũng không ngờ nó nứng sẵn từ hồi nào rồi. Vô mới giã có một tí mà cô nàng lên đỉnh luôn đó, há há…
– Trời! Thiệt hả Loan?!
– Hơ hơ… Anh đừng hỏi, kỳ quá hà! Hơ hơ… phù phù…
– Há há… Anh Nhàn có thấy nó thở muốn hết nổi không?! Tới giờ vẫn đang trên đỉnh đó, còn chưa chịu xuống núi đâu, hí hí…
– Đúng là vẫn còn đang phê kìa! Nhìn mặt nó làm mình cũng phê theo. Mày đúng là quá hên đó Bi. Chơi ngay lúc nó lên đỉnh… Chẹp chẹp… thèm quá…
– Chậc chậc, tội bé Loan. Có cần leo lên xe anh ngồi không? Chứ anh thấy em đứng hết nổi rồi.
– Hơ hơ… Em… em không… cần đâu…
– Chưa hết nha, hồi nãy nó còn có màn “thắt bím” lúc lên đỉnh nữa đó? Gồng bướm siết con ku cứng ngắc làm mình ra phê ơi là phê… Hí hí…
– Hic hic… Tao cũng muốn được “thắt bím” nữa, Khanh ơi!
– Hic hic. Ráng nhịn thôi mày. Có người đi đường nữa rồi kìa!
– Hic hic. Nãy đi đường cả buổi hông thấy ma nào. Tự dưng bây giờ ở đâu kéo ra mà người qua kẻ lại tùm lum. Cây muốn động mà gió chẳng dừng! Hic hic…
– Đúng là ku muốn động mà chúng nó chẳng dừng qua lại cho mình dùm một lát nữa. Hic hic…
– Trời ơi! Biết vậy lúc nãy tranh thủ sớm hơn chừng mười phút là ngon.
– Lúc nãy cũng có mấy bầy dê cừu qua lại mà Nhàn. Thằng Bi vậy mà biết lựa thời điểm ghê. Tự dưng có một lúc trên đường chẳng có ai.
– Haha. Cái này người ta gọi là “thời tới rồi có cản cũng không được”, hí hí.
– Ghê ghê nha! Bữa nay bày đặt đú trend nữa chớ.
– Chớ sao! Anh mày thành công deposit vô nó một lít rồi, trong khi cả đám thì ôm hàng tồn kho dế chỏng gọng. Cơ hội này không đú trend thì quá phí, haha…
– Sao tự nhiên ta thấy ghét mấy cái thằng đã đi ăn mảnh lại không biết khiêm tốn gì hết, còn đi chọc ghẹo người đang nhịn đói nữa chớ!
– Ờ. Tao cũng giống mày đó Khanh. Lại con “cả lít” nữa. Làm như bò sữa Vinamilk vậy. Nghe là hổng ưa nổi. Hừ hừ…
– Haha… Mấy anh lớn đừng gato với em nhỏ nha. Làm vậy hổng tốt cho sức khỏe sinh sản đâu nha nha nha!
– Hahaha…

Cả đám vừa giỡn vừa lia mắt, quét qua quét lại trên thân thể con Loan. Con nhỏ đứng hết nổi, đành chồm người qua yên xe anh Nhàn, úp ngực lên yên, hai chân vẫn đứng dưới đường, phô ra cái mông lấp ló bên dưới váy khiến đám con trai càng rạo rực muốn điên. Trên đường lúc này người qua kẻ lại, không làm được gì nên cả đám chỉ dám nhìn cho đỡ thèm. Nhưng thực tế càng nhìn lại càng thèm hơn chứ không “đỡ” tí nào hết. Mấy con ku của ba thằng cương đến muốn đau luôn rồi.

Đứa con gái mặc váy ngắn, cặp đùi thẳng tắp ló ra khỏi cái váy, mông tròn căng, vểnh vểnh lên lấp ló phía sau trong tư thế này khiến đám con trai cứ muốn úp mặt vô đó mà bú cho thỏa cơn thèm. Tụi nó cứ nhìn chằm chằm mông, đùi con nhỏ, vừa nuốt nước miếng ừng ực, lộ liễu không cần che đậy gì hết.

Cũng may người đi đường qua lại quanh đây chẳng mấy ai để ý những biểu hiện nhỏ nhặt đó cả, cứ nghĩ là đám thanh niên du lịch bằng xe đạp dừng lại nghỉ mệt sau một chặng đường dài thôi. Với lại con nhỏ cũng xoay mặt ra đường, mông hướng vô trong nên chỉ có đám con trai đứng cạnh đó mới thấy được cảnh nóng.

Đang nói chuyện và “địa hàng” con nhỏ, bỗng cả đám con trai bị cắt ngang bởi những tiếng “tẹt tẹt” khá to, ngay sau đó là những âm thanh “tí tách, rồi bạch bạch” nho nhỏ, liên tục như có chất lỏng đặc sệt nào đó nhiễu xuống đất với số lượng lớn, có cả giọt lẫn cục nữa.

Cả đám trố mắt ra nhìn xuống giữa hai chân con Loan, thì thấy hai bên háng của con nhỏ đã ướt nhẹp cả bệt chất nhầy, đang chảy xuống ướt tới nửa đùi rồi, và khoảnh đất đỏ khô ráo giữa hai đôi giày của con nhỏ, cạnh bánh xe sau của anh Nhàn thì ướt lốm đốm. Một số cục “chất nhầy” trắng đục có lẽ vì quá đặc nên vẫn còn chưa kịp thấm xuống đất, nhìn nổi bần bật trên màu đỏ của đất bazan.

Con Loan “xả” ra xong thì run rẩy đứng thẳng lên, cúi xuống nhìn giữa hai chân mình, rồi ngước lên nhìn mấy anh, đỏ mặt nói…

– Tại… tại… anh Bi ra nhiều quá nên mới tràn á. Nhiều quá em không giữ lại nổi.

Tay con nhỏ lúng túng nắm gấu váy như không biết giấu vô đâu, vẫn còm run run vì cơn cực khoái vừa qua.

Thằng Bi thấy vậy thì rú lên nho nhỏ, đưa tay chỉ xuống “hiện trường” còn đang vương vãi lung tung dưới đất và kêu lên đầy đắc thắng…

– Hú hú! Nhìn nè! Nãy mình nói cả lít mà hổng ai tin, sự thật chứng minh tất cả, há há… Lúc nó lên đỉnh là thắt chặt bím lại, nên mình ra nhiều lắm, phê cực kỳ, há há…

Anh Nhàn nhìn “bãi chiến trường” dưới đất, rồi nhìn nhìn cặp đùi đã ướt mem hai bên háng của con nhỏ mà nhăn mặt, rên lên một tiếng não ruột…

– Chẹp chẹp. Thèm quá giờ sao đây?! Hic hic…
– Hay là làm đại đi mấy anh. Tranh thủ đường đang vắng nè.
– Ờ. Mày thấy sao Khanh? Thằng Bo nói đúng đó. Có tính tranh thủ sản xuất sửu nhi luôn không? Há há…

Đề nghị của thằng Bo khiến cả anh Nhàn lẫn anh Khanh đều sáng mắt. Khi cả đám sắp chịu hết nổi, kể cả anh Khanh cũng tính lôi con nhỏ đi “sản xuất sửu nhi” trong bụi cây luôn, thì chợt có một anh chạy xe từ trong con đường đất đối diện cổng trường vù ra ngoài lộ.

Cả đám giật mình nhìn lên thì thấy anh đó tướng tá cũng to cao cỡ hai thằng Bi – Bo, nhưng da thì đen mun. Trên người mặc áo thun, quần tà lỏn, mang dép Lào, đội nón bảo hiểm cũ xì, chạy một chiếc wave trầy trụa tùm lum, bể chắn bùn trước và kính chiếu hậu chỉ còn lại 1 cái cùi bên trái, không có kính. Lúc chạy anh rồ ga ầm ầm như lâm tặc chính hiệu.

Hai thằng Bi – Bo nhìn thấy level “bụi đời” của bạn anh Khanh thì há hốc ra không khép miệng lại được.

Con Loan thì hoảng hốt, vô thức khép hai chân lại sát với nhau, chỉ có điều cấu trúc xương chậu nó hở một khoảng rộng ở giữa, nên dù khép hai gối lại nhưng chỗ tam giác vẫn hở một khoảng khá rộng. Con nhỏ vô tư không biết chỉ có một số rất ít con gái có khoản hở quyến rũ “chết người” giữa hai chân như nó, lúc này lại đang giật mình sợ hãi, nên khi khép chân không khít chỗ bướm lại được, nó càng cố khép chặt chân hơn.

Anh Nhàn thì trố mắt ngạc nhiên, không ngờ thằng bạn anh Khanh lại “hoang dã” cỡ này. Nghe đâu cũng đi học Sài Gòn một năm mấy thì anh đoán thằng này cũng văn minh một tí, ai ngờ về quê là lột áo đồng phục, lột cả “văn minh” bỏ lại Sài Gòn luôn rồi.

Vừa vọt xe ra tới là anh bạn đó thắng “kít” ngay cạnh nhóm, bánh xe sau trượt xoẹt một cái lết bánh, rồi anh kêu lên…

– Ê Khanh! Đợi lâu không?
– Phù! Hello Đen! Làm tao giật cả (cửa) mình! Tao đợi nãy giờ chỉ mới mọc mấy cái rễ dưới chân à. Có lâu lắc gì đâu.
– Hahaha. Mày cũng có (cửa) mình nữa hả? Hí hí… Mọc rễ thì đem mày trồng xuống đất được rồi heng. Mày yên tâm, nhà tao nhiều rẫy lắm, ưng chỗ nào tao trồng mày chỗ đó, cần thì tao bón thêm phân chuồng cho, đảm bảo rất tươi lấy ngay tại nguồn luôn, haha.
– Ặk. Vụ phân chuồng thì… cho tao xin. Còn (cửa) mình thì không có trên người tao, nhưng có trên người khác, hí hí…
– Haha… Hello bạn! Helo mấy em!
– Hello bạn (Hello anh)!
– Mà sao anh tên… Đen vậy?
– À. Vụ này phải hỏi anh nè. Tên trong của nó đẹp, nhưng bề ngoài nó hợp với tên Đen hơn nên anh kêu chết tên nó luôn.
– Ờ! Nhờ ơn thằng khốn này mà cả khóa gọi anh tên Đen luôn á. Sửa hoài mệt quá nên anh bó tay. Dù sao thì trắng cao sang, đen quý phái.
– Đen thui thùi lùi thì có chứ quý phái cái giề!
– Haha. Kệ tao mài! Đen giòn như tao máy bay khoái lắm à! Đi làm thêm bưng phở mà đưa bill toàn thấy ghi số điện thoại đưa lại tao hoài, hí hí.
– Èo èo. Máy bay nữa! Ghê quá! Mày nhắc mấy vụ đó làm tao rùng mình luôn à.
– Ờ ha! Tao quên gu “đặc trưng” của nhóm này, hihi. Mà sao nay bày đặt đi xe đạp chi vậy? Hổng đủ xiền thuê xe máy hả ku?
– Ờ. Nghèo rớt dái luôn mày ơi. Tính khăn gói lên rừng làm thợ rừng như mày nè.
– Haha… Rồi có lụm lại lận lưng quần mang theo hông? Thiếu là bên nặng bên nhẹ, đi cái tướng lệch một bên kỳ lắm à.
– Rụng cả hai bên luôn roài! Không sợ bên nặng bên nhẹ nữa, haha…
– Vậy mừng cho mày nha Khanh công công, há há. Còn muốn lên đây ở luôn thì welcome! Làm người rừng với tao cho dzuôi. Tao với mày mỗi đứa chiếm một khoảnh rừng, chiều chiều đứa đứng đầu này hú đứa đầu kia để giao tiếp.
– Ặk! Mày quảng cáo đúng chất lâm tặc luôn.
– Haha. Tao mà hổng “chất” sao được mậy. Mà thôi, giờ tranh thủ đi ngay đi.

Nói đoạn anh quay qua nhìn cả đám rồi nói…

– Mọi người theo mình nha. Đi bây giờ còn thấy đường chứ lát tối thui khó chạy xe vô lắm.
– Ok man! Mày chạy trước đi, tụi tao đi theo.

Nói rồi anh bạn Đen nổ máy xe, rồ ga chạy trước, băng qua bên kia đường, chạy xuống con đường đất đỏ rồi giảm tốc độ lại chờ cả nhóm phía sau.

Cả đám còn lại cũng lục tục leo lên xe đạp đi. Con Loan vừa lên ngồi sau xe anh Nhàn thì í ới thằng Bi…

– Anh Bi, trả gối cho em!
– Thôi, em ngồi đại đi, giờ mà lót gối thì anh Nhàn khóc đó, há há…
– Ờ. Bi nó nói đúng đó. Em ngồi trần vậy đi. Đang “lũ lụt tràn bờ” mà lót là tiêu luôn cái gối của anh, hic hic.
– Hí hí… Gối anh… tiêu từ hồi sáng rồi, đâu có đợi tới bây giờ. Ướt quá em phải lật cả hai mặt của nó để ngồi luôn rồi, hí hí…
– Thôi xong! Cái gối huyền thoại từ ngày mới đi phượt của tui! Hic hic…

Anh Khanh dẫn hai thằng Bi – Bo đạp xe qua bên kia đường rồi, thấy xe anh Nhàn còn chưa chạy, vội quay lại nói…

– Đi nhanh đi mọi người, thằng Đen nó chạy nhanh lắm. Mất dấu nó là cả đám lạc đường trong rừng đó.
– Loan ngồi ôm chặt anh nha. Cái yên xe bây giờ chắc bị em làm thành trơn lùi nhớt nhợt rồi quá. Hổng ôm chặt là lát trượt xuống đường luôn đó, há há…
– Anh Nhàn nha!
– Hahaha…

Con Loan mắc cỡ đấm thùm thụp vào lưng anh Nhàn. Xong rồi nó cũng vòng tay ra trước ôm chặt lấy anh Nhàn, vì đúng như anh nói, cái yên xe lúc này gần như… không còn tí ma sát nào hết. Với lượng tinh dịch tràn trề trào ra mặt yên, cái bướm trần của nó cứ gọi là trượt tới trượt lui trên yên xe. Chỉ mới lên ngồi mà cái hột le con nhỏ đã cạ cạ xuống mặt yên khiến con nhỏ tê rần luôn rồi. Cơn cực khoái vừa xuống được một lúc đã mon men quay lại khiến con nhỏ phải ôm chặt lấy anh Nhàn khi anh vặn ga cho xe chạy.

Cả nhóm bắt đầu đạp xe, và rồ ga chạy theo anh bạn Đen kia vào con đường đất đỏ.

Anh Nhàn lúc nãy chỉ nói vậy để chọc con Loan, chứ anh không ngờ thực tế đang “kích thích” con nhỏ hơn gấp mấy lần. Anh chỉ lo vặn ga chạy xe theo cả nhóm xe đạp đằng trước chứ không quan tâm được tới con Loan ngồi sau lưng, mặc cho nó áp ngực, áp má vô lưng mình trong lúc xe chạy.

Lúc nãy đứng đợi, anh Khanh có kể sơ với cả nhóm về anh Đen, là bạn thân ở đại học của anh. Anh này học cũng giỏi, cũng được học bổng giống anh Khanh luôn. Hồi năm nhất cả đám bốn năm đứa còn thuê nhà ở chung, nhưng đến năm hai này anh Khanh dọn về nhà cậu mợ hai thằng Bi – Bo, không ở trọ chung với nhóm bạn đó nữa.

Cả nhóm chạy xe theo anh Đen, vòng vèo trên con đường đất đỏ bazan ẩm ướt, từ đường lớn rất nhanh chóng chuyển sang đường thôn, rồi tới đường nhỏ, và sau cùng toàn đi đường mòn chỉ vừa một vệt bánh xe, xuyên qua các mảng rừng mới bị phá nham nhở, và những rẫy cà phê mới trồng cao chừng gang tay.

Cây cối ven đường cứ quẹt vô xe và người kêu xoèn xoẹt. Nếu không có anh Đen đi trước, cả đám mấy đứa Bi – Bo lẫn con Loan cũng không chắc nhóm mình có đi lạc hay không. Nhìn cỏ cây rậm rạp mọc chìa ra đường như vầy, nếu để tụi nó tự đi thì chắc chắn sẽ cho rằng mình đã lạc đường rồi. Con đường mòn nhỏ xíu chỗ này nhìn cứ như đã lâu ngày không có dấu chân người, thiên nhiên đang vùng lên lấy lại những gì vốn thuộc về nó. Sau này cả đám mới được cho hay, đường mòn dân sinh này dù ngắn nhất, nhưng lại ít người đi, nên mới hoang vắng như vậy. Dân lâm tặc như gia đình anh và nhiều gia đình khác hầu như đều đi đường “dành riêng” cho vận chuyển lâm sản, lắc léo, xa hơn nhiều, để tránh các chốt kiểm lâm, mang lâm sản lậu ra khỏi rừng đi tiêu thụ.

Cả nhóm chạy chừng mười lăm phút thì mặt trời đã lặn hơn một nửa sau dãy núi, không khí có vẻ mờ ảo và ẩm ướt, dù chưa đến mức đọng thành sương nhưng cũng rất gần rồi. Thỉnh thoảng có con chim gì đó kêu “te te te” rất to thoáng bay lên từ khoảng rẫy cà phê mới trồng, vụt vào giữa những bụi cây um tùm gần đó. Có lẽ nó báo động khi thấy người lạ đi vào “lãnh địa”. Khí trời se se lạnh trong cái tĩnh lặng của núi rừng vào buổi chiều tà. Rải rác đâu đó trên nền rừng, một số côn trùng ban đêm bắt đầu cất tiếng kêu. Mùi đất, mùi cây cỏ nồng nồng bay vào mũi từng người lạ mới đến.

Trên nền trời đỏ nâu của hoàng hôn chợt có một con chim màu xám đen kêu “cạc cạc”, đơn độc vỗ cánh bay qua, mặc dù sau đó không để lại dấu vết gì trên bầu trời, nhưng đã để lại những “dấu vết” cảm nhận trong lòng mỗi đứa thanh thiếu niên từ vùng khác mới tới. Cảm nhận về sự biệt lập, tách biệt khỏi xã hội của vùng đất nơi này khiến cả đám gần như chỉ cắm cúi chạy xe mà không nói với nhau tiếng nào.

Chỉ đi vòng vèo một lúc mà cả đám như lạc vào một thế giới khác hẳn, gần như tách biệt khỏi thế giới 4. 0 sống động ngoài kia. Nếu không đến tận nơi như vầy mà chỉ tưởng tượng thì không thể hình dung được vùng đất nơi này “ngắt kết nối với thế giới bên ngoài” như thế nào, nói gì là điểm đến của cả nhóm lại càng ở sâu hun hút chưa thấy dấu hiệu gì sắp tới.

Anh Nhàn nhiều lần mở GPS để định vị, nhưng kết quả đều hiển thị ra mình đang đi ở chốn không có đường. Có lẽ những con đường mòn chỉ vừa một vệt bánh xe như vầy, ngay cả vệ tinh cũng chọn… bỏ qua mà không tính là đường để đưa lên bản đồ.

Chạy xe thêm khá lâu, cả nhóm đi qua không biết bao nhiêu rẫy mới, rẫy cũ, những chòm cây rừng um tùm còn sót lại, mọc lẫn trong đá to lổm chổm, những bụi tre to rậm rạp, phủ bóng tối mờ trong ráng chiều vương vãi trên nền trời, rồi một loạt những ngã ba, ngã tư, đường ngang, lối rẽ… Lúc này kể cả anh Nhàn gắn điện thoại trước xe, bản đồ luôn luôn mở mà cũng cảm thấy gần như mất phương hướng rồi. Cả đám chỉ xác định được duy nhất hướng Tây nhờ một ít tia sáng cuối cùng sắp tắt phát ra từ phía sau dãy núi.

Suốt cả hành trình dằn xóc, cả đám con trai dù chạy xe đạp hay xe máy đều phải căng mắt ra nhìn đường, và căng mình giữ tay lái để không “xoạc” giữa đường. Duy chỉ có một đứa nhỏ tuổi nhất nhóm đã “xoạc” chân từ đầu, nhưng lại đang nhắm mắt hưởng thụ từng cái ổ gà, từng lần xe dằn xóc trong tư thế đó. Con Loan tận dụng tối đa cơ hội mỗi lần cái yên xe nẩy bật lên vì đường dằn xóc như một lần kích thích trực tiếp lên… cái hột le đang cương lên của nó. “Hạt đậu xanh” đỏ hồng của nó được hỗ trợ bởi thư thế ngồi áp bướm xuống yên, những mạch máu bên dưới khung chậu nó bị chèn ép, giữ lại được rất nhiều máu để dồn tụ lại cho cái hột luôn cương cứng đến đỏ rực của nó, sẵn sàng nhận mọi kích thích từ cái yên xe anh Nhàn. Lượng tinh dịch ọc ra từ lỗ bướm xuống yên như một chất bôi trơn hoàn hảo, cùng với tư thế ngồi ôm chặt lấy anh Nhàn, mông đít vểnh ra sau, gần như khiến toàn bộ cái đường chẻ, và nhất là cái hột le của con nhỏ ma sát liên tục trên yên. Dù là mỗi khi xe dằn xóc, hay trên đường bằng nhưng chính con nhỏ chủ động cạ cạ, miết miết cái bướm đang chè hẽ ra của nó cũng có thể mang lại khoái lạc cho vùng sinh dục của nó. Một phần do xe anh Nhàn chạy khóa đuôi cả nhóm, nên con nhỏ chẳng phải lo lắng hay mắc cỡ gì nếu lỡ có ai nhìn thấy tư thế ngồi “lạ” như vầy, nói chi là những chuyển động của vùng hông càng “lạ” hơn của nó.

Mặc ai chạy khổ cực như nào, con nhỏ cứ sung sướng tận hưởng từng chút một thời gian ngồi sau xe anh Nhàn, nên khi anh Nhàn đang chăm chú tránh một cục đá khiến cả xe lại xuống một ổ nhà nhỏ cạnh đó, nẩy tưng lên lần thứ mấy ngàn gì đó, thì anh bỗng cảm thấy con Loan siết chặt lấy người mình. Mới đầu anh cho là con nhóc sợ té nên làm vậy, nhưng sau khi xe đã chạy ra đoạn đường êm hơn, cảm giác lực siết từ vòng tay con nhỏ vẫn không giảm tí nào, mà hình như còn căng hơn trước, cộng với hạ thể con nhỏ lại chủ động nhúc nhích, dịch chuyển tới lui với một “nhịp điệu” chậm nhưng rất gắt gao, ép xuống yên xe ngay sau mông anh.

Anh Nhàn chỉ cần nghĩ nghĩ một chút, rồi ngớ ra, quay lại thì thầm với con nhỏ…

– Trời! Em ngồi xe mà cũng lên đỉnh được nữa hả?
– …

Không có tiếng trả lời.

Anh Nhàn liền buông tay trái ra đưa ra sau, mò đùi con nhỏ, thì giật mình vì thấy cái đùi con nhỏ đang gồng lên cứng ngắc, ấn chặt hạ thể nó xuống yên xe. Anh còn tính thò vô sờ bướm nó dưới váy nhưng chỗ đó lúc này gần như không thể tiếp cận được, gần như dính liền với cái yên xe dưới lực ép mạnh của hai đùi con nhỏ rồi.

Tim anh Nhàn đập thình thịch, trym anh cũng giật bần bật, tay anh run run vội đưa xuống sửa lại đây quần, rồi nhanh chóng chụp lấy tay lái để tránh một cái ổ gà khá to giữa đường.

Mãi một lúc sau, anh nghe những tiếng thở nặng nhọc “hờ hờ” của con nhỏ phả vô lưng vô gáy mình, thì anh có thể xác định suy đoán của mình là chính xác rồi. Nghĩ tới cái bướm ướt mẹp tới háng của con nhỏ trước lúc lên xe, anh Nhàn liền hiểu ngay sự tình, và càng thấy con ku cương lên muốn đau luôn rồi. Nghĩ đến cái đùi gồng cứng ngắc của con nhỏ lúc lên đỉnh vừa rồi, anh thấy làm con gái cũng có những lợi thế đó chứ. Trong khi đám con trai đang căng mình ra chạy xe thì con nhỏ cũng có thể sướng được chỉ bằng việc ma sát cái bướm trần của nó xuống yên xe.

Mãi đến hơn năm phút sau, khi anh cảm giác vòng tay ôm của con nhỏ vừa nới lỏng ra hơn, thì cả nhóm cũng chạy theo anh Đen vô một cái sân đất nện trước một căn nhà vách đất mái tranh tối mù mù.

Đàn chó ùa ra sủa inh ỏi, con thì mừng quẩy đuôi với anh Đen, con thì cứ nhe răng sủa như điên. Cảnh này khiến hai thằng Bi – Bo nhớ đến lần tới nhà anh Khanh trên Tây Ninh. Gây chú ý nhất là một con bỗng chạy tới sục mũi vô giữa hai chân còn đang run rẩy của con Loan khi con nhỏ vừa đứng xuống xe. Con cẩu hửi hửi thì cũng thôi, nó còn hất đầu lên định hít hít về phía giữa háng con bé khiến thằng Bi phải kêu lên…

– Suỵt suỵt! Đi chỗ khác! Hửi bậy hửi bạ gì đó cẩu?! Làm cẩu mà cũng chọn chỗ hửi khôn dữ heng!
– Haha. Đúng khôn luôn! Chắc được huấn luyện tốt lắm đây, há há…
– Nó khôn bẩm sinh đó mấy đứa, anh chưa từng huấn luyện gì nó hết nha, há há…
– Ê! Cái con chó kia! Không cho hửi bậy thì sủa lại tao hả! Hừ hừ…
– Thì mày hửi lại nó cho huề.
– Ặk. Tao không có nặng đô như mày nha Bi!
– Hahaha…

Anh Đen cũng cười hô hố xua con chó “khôn” kia ra khỏi người con Loan. Rồi, đá chống, dựng xe cạnh căn nhà.

Trong nhà vang lên tiếng em bé khóc oe oe, tiếng mấy đứa con nít lớn hơn cười giỡn, chơi đùa…

– Tới nhà rồi. Nhà mình chỉ đơn sơ như vầy thôi, mọi người thông cảm nha!

Cả đám lật đật nói xã giao đại loại như…

– Vô rừng tụi em còn cắm trại ngủ được mà anh.
– Tối qua tụi em còn tính trải bạt ngủ ngoài bãi biển luôn, có nhà là mừng lắm rồi, hí hí…

Nói vậy chứ cả đám theo anh Đen đi vô nhà mà lòng thì hụt hẫng.

Lúc mới tới ngoài sân, cả đám quên mất đôi cánh tay mỏi nhừ suốt đoạn đường dài thăm thẳm, cũng vì mãi chú ý hạ thể con Loan, nhất là thế đứng run rẩy của nó còn… run hơn lúc từ trong bụi mới ra nữa khiến cho trừ “chính chủ” và anh Nhàn ra, thì ba thằng còn lại chẳng hiểu tại sao con nhỏ lại có tướng đứng kỳ lạ như vậy. Nhìn tun rẩy cứ y như vừa lên đỉnh xong, nhưng hổng lẽ ngồi xe mà con nhỏ cũng lên đỉnh, nghe có vẻ hoang đường quá nên hầu như ba thằng kia chẳng đứa nào nghĩ đến khả năng đó hết, chỉ cho rằng chắc nó ngồi sau chống chân lên chỗ gác quá lâu mới gây mỏi và run chân như vậy.

Nhưng khi sự chú ý của cả đám chuyển qua căn nhà mà nhóm mình sẽ ngủ lại, thì dù không ai nói ra miệng, nhưng thà ở bãi biển hoang dã cắm trại, dựng lều, còn hơn là… ở trong nhà bằng đất như vầy.

Ngay cả anh Khanh lẫn anh Nhàn đều hình dung “nhà” phải là tường gạch xây, có mái tôn là tối thiểu, mới cho cảm giác chắc chắn, an toàn. Còn “nhà” này lại chỉ có mái tranh, vách đất khá mỏng, chỉ khoảng một tấc hơn, lại còn bị xói mòn bởi mưa nắng, đến cả rơm trong cốt tường cũng lòi ra ngoài và bạc màu rồi, giống như… cái chòi vịt thì đúng hơn. May mà nhìn cũng không đến nỗi rách nát, toang chỗ này, thủng chỗ kia, mà vẫn còn liền lạc, chắc chắn.

Tuy nhiên khi nghĩ đến việc dù sao “cái chòi vịt” này vẫn to hơn gấp nhiều lần cái lều bé tí của cả nhóm, tự dưng cảm giác “phân biệt” kia cũng tan biến sạch sẽ. Coi như đến lúc này cả đám đã cơ bản vượt qua được ấn tượng tâm lý đầu tiên khi tới đây rồi.

Bóng tối đã ập đến, rất nhanh chóng như ai kéo một tấm màn đen bao phủ mọi thứ xung quanh. Trong nhà lúc này chỉ có một bóng đèn duy nhất treo giữa nhà, ngay trên cây cột chính, chiếu ra ánh sáng trắng hơi tù mù. Cái bóng cũng khá lạ vì nó gắn vô một cái bình vuông vuông gì đó, chứ không phải bóng đèn điện bình thường.

Chương trước Chương tiếp
Loading...