Truyện loli

Chương 58



Phần 58

Chỉ nói được có mấy câu này mà anh Nhàn phải há miệng ra thở phì phò như hết hơi.

Con Loan cúi xuống nhìn ngực, bụng và nhất là giữa háng mình, tinh khí đang chảy ra tràn trề, người nó bị anh Nhàn “tắm” ướt bằng “sữa tươi” luôn rồi, làm sao mặc quần áo vô ngay lập tức được. Nhưng anh Nhàn nói vậy thì con nhỏ vẫn uể oải ngồi dậy, với lấy cái áo thun tròng vào người, sau đó cái váy lúc nãy bị anh Nhàn cởi ra, vứt tuốt góc phòng thì nó phải bò tới lượm lên để mặc vô. Trong khi bò hai tay hai chân trên sàn gỗ, nó thử ngún nguẩy mông xem anh Nhàn có bị kích thích không, nhưng hình như anh đang rất “khẩn trương” nên không để ý lắm, làm con nhỏ thở dài.

Anh Nhàn đang thực sự quýnh quáng mặc quần áo vô, và khi anh xong trước thì bước tới, ngồi thụp xuống bên cạnh, mặc váy giúp cho con nhỏ.

Sau đó anh đá đít thằng Bi mấy cái, rồi gắt lên…

– Dậy đi mấy đứa! Có đoàn kiểm tra liên ngành tới!

Thằng Bi vừa ôm mông xúyt xoa, vừa nhăn mặt ngơ ngác nói…

– Thì kệ người ta đi. Mình đâu có làm gì đâu mà sợ.
– Anh vừa làm con Loan xong, rút ra xịt ướt người nó luôn rồi.
– Chết mịa! Sao anh quậy quá vậy anh Nhàn?! Giờ sao đây?
– Em dắt nó luồn ra ngoài giả vờ đi nhà vệ sinh đi, để nó chùi rửa trong đó rồi quay lại.
– Ok man! Đi liền!

Trước lúc ngủ trưa, ba thằng con trai đã mặc đầy đủ quần áo cho nên lúc này thằng Bi nhanh chóng nắm tay con Loan kéo đi ra ngoài, bước chân con nhỏ chập chững trong đôi sandal còn chưa kịp gài quai hậu.

Anh Nhàn đứng ở cửa chòi kêu lên…

– Băng vườn mà đi cho nhanh đi Bi! Theo đường chính lâu lắm.
– Ok man!

Nhìn thằng Bi nắm tay con em chạy băng qua những luống hoa cỏ, xuyên qua các vườn hoa rậm rạp, anh Nhàn còn chưa kịp thở phào thì phía đằng xa đã có những tiếng người lao xao. Anh Nhàn cảm thấy cuốn quýt hết cả lên, hai hòn bi như xoắn lại thành một cục. Không biết hai đứa nhỏ có kịp chạy vô toilet hay không. Nhưng lúc này anh đã không thể làm được gì khác nữa rồi. Chỉ còn biết nhanh chóng tháo hết thẻ nhớ trong máy chụp hình ra, nhét vào bên trong quần sịp đang mặc của mình. Thậm chí anh và hai thằng còn lại không kịp lau chùi những vết tinh dịch vương vãi lốm đốm trên sàn, thì một đoàn kiểm tra với nhiều người mặc đủ sắc phục ập tới thềm chòi.

Sau lời giới thiệu khô cứng, mang tính thủ tục từ một người mặc sắc phục trong đoàn, thì anh Nhàn và hai đứa còn lại đều móc chứng minh nhân dân ra cho người ta xem.

Sau một loạt thủ tục hỏi tới hỏi lùi như hỏi cung, cuối cùng cả đoàn thấy có vẻ không tìm được gì bất hợp pháp ở nhóm này nên trả lại chứng minh nhân dân cho tụi nó mà lui ra ngoài.

Đoàn kia đi rồi, ba thằng trong chòi không thấy nhẹ nhõm chút nào, mà đều lo lắng hơn vì hai đứa kia vẫn chưa về. Cả đám không ngờ mức độ nghiêm trọng của đoàn kiểm tra này. Không biết con Loan khờ khạo lỡ bị hỏi cung như vừa rồi thì có lộ ra cái gì không.

Thậm chí khi nghĩ đến hậu quả, anh Đen nổi tiếng lì lợm vẫn sợ đến toát mồ hôi. Nếu để anh đi đối mặt trực tiếp với đoàn này, thì thêm 10 đoàn nữa anh cũng không sợ gì hết. Thế nhưng với con Loan thì…

Cả đám lo lắng đến xanh mặt, ruột như bị dội nước sôi nên cứ nhói lên từng cơn cực kỳ khó chịu. Tụi nó đi tới đi lui mà không biết làm thế nào. Bỗng ở cửa chòi xuất hiện hai gương mặt thân thuộc.

Thằng Bo vọt miệng…

– Có sao không mấy đứa?
– Ôi giời, vô tư đi, anh với nó qua truông vèo vèo.
– Sao mày hay vậy?
– Thì tao với nó chỉ nói là mình đi chơi thôi. Lên đây ăn uống thư giãn, lát tối về. Hỏi xe nào thì nói là TB. Muốn tám chuyện cả đêm cũng được, anh này có sợ gì đâu, hè hè…
– Bà mịa! Vậy mà mình hồi hộp muốn chết. Cứ tưởng hai đứa đi lâu như vậy là bị túm lại rồi chứ.
– Haha. Còn lâu nhá!
– Giờ sao đây anh Nhàn?
– Động ổ rồi thì về cho lẹ chứ trăng sao gì nữa. Giờ có cho vàng cũng không muốn ở lại.
– Người ta cho mình rời đảo chưa anh?
– Cứ ra khỏi đây đi rồi mới biết.

Thế là cả đám nhanh chóng lấy đồ, anh Nhàn xách balô máy ảnh, anh Đen xách ba lô đựng nước uống, rồi cả đám đi ra ngoài chỗ nhà điều hành của hòn đảo này. Nơi đây được dùng để làm chỗ nghỉ ngơi cho nhân viên, nhà bếp, và cũng có lẽ là chỗ để quán giữ đào lại trước khi phân phối cho khách trong từng chòi khi có yêu cầu.

Lúc này một số khách cũng đã tụ tập lác đác ở đây, có lẽ bị “động” bởi đoàn kiểm tra cho nên họ đều muốn ra về như nhóm mấy thằng Bi – Bo.

Cả đám đứng đợi cũng khoảng 15 phút nữa, sau đó mới được lệnh của vị trưởng đoàn kiểm tra, cho xuống đò ra về.

Khi từ dưới đò bước lên, và ngồi lên xe máy, cả đám đều thở phào nhẹ nhõm. Nhất là 3 thằng mãi ngủ lúc nãy không chứng kiến cảnh anh nhân viên của quán thấy hết mọi thứ đang diễn ra giữa cặp anh Nhàn và con Loan. Nếu biết chuyện anh nhân viên đó thì không biết tụi nó nghĩ như thế nào. Ba thằng con trai cứ thầm thở phào kêu may mắn khi không bị đoàn kiểm tra bất ngờ xông vào lúc tụi nó đang gangbang con nhỏ, trong khi anh Nhàn lẫn con Loan đều không kể vụ anh nhân viên kia.

Trên đường đi, anh Nhàn quay lại hỏi con Loan ngồi sau lưng mình…

– Hồi nãy em kịp lau chùi sạch rồi hả?
– Em lấy khăn giấy lau được cũng nhiều nhưng chắc không hết đâu anh.
– Vậy lúc nói chuyện, người ta có… ngửi ra cái mùi đó không?
– Hihi, Em không biết nữa. Anh Bi trả lời gần hết rồi. Em chỉ nói tên em với tuổi thôi à. Rồi em nói là em của anh Bi, rồi người ta không hỏi gì hết nữa.
– Vậy đỡ rồi.

An Nhàn thở phào, cảm giác nhẹ cả người. Có lẽ người ta thấy con bé còn nhỏ quá, lại là thực khách nữa, không phải đối tượng bị truy quét mại dâm của đợt kiểm tra này, nên họ bỏ qua. Chứ mà chỉ cần một người trong hội phụ nữ đi theo đoàn nói chuyện với con nhỏ, thì chưa cần nó lộ ra cái gì, chỉ cần ngửi thấy mùi “sữa tươi Long Thành” trên người nó cũng đủ khiến cho bốn đứa con trai gặp rắc rối to.

Chạy một đoạn, cả đám dừng xe lại để cho hai anh lớn và thằng Bo đi tè. Từ lúc bước vô chòi trên đảo cho tới lúc này tụi nó mới có dịp “xả nước cứu thân”.

Sau khi xong, đứa này nhìn vô mắt đứa kia rồi cười hô hố đầy vẻ phấn khích. Lần bị kiểm tra này khiến tụi nó run như cầy sấy, nhưng cũng kích thích tính mạo hiểm của tụi nó. Dù không nói ra nhưng trong thâm tâm đứa nào cũng nghĩ đến sẽ làm một vụ mạo hiểm giống như thế nữa. Chứ không đứa nào có ý định nản lòng thối chí vì một việc “nho nhỏ” vừa qua. Nếu cả ba thằng biết được tình huống anh Nhàn và con Loan đã “lộ hàng” ngay trước mắt anh nhân viên của quán, không biết có còn phấn khích như vậy không.

Con Loan lại không nghĩ nhiều về đợt kiểm tra này, vì nó có nghĩ sâu xa gì đâu. Lúc mọi người lên xe đi tiếp, nó ngồi sau lưng ôm chặt lấy anh Nhàn, thầm so sánh tấm lưng cuồn cuộn này với hai chú lúc nãy. Nhất là hai con cu to bè và gân guốc của hai chú, và cách chơi kích thích mạnh như anh Khanh… Càng nghĩ nó càng miết bướm xuống yên xe, nhớ lại những cơn cực khoái liên tiếp của mình trên đảo.

Trong lòng con nhỏ thầm thất vọng khi anh Đen quên mang theo con cu giả hôm qua. Sáng nay cả nhóm tắm rửa vệ sinh thật nhanh để đi ăn sáng, nên đồ chơi đó bị bỏ lại ở nhà nghỉ.

Con nhỏ ngồi sau lưng anh Nhàn, vừa ngắm cảnh, vừa mơ màng đến những cơn cực khoái mãnh liệt chưa từng có kia… Nó cũng không biết hai chú lạ mặt có nhớ địa chỉ nhà nó đã cho hay không. Lúc nãy xong, vội đi về chòi mình quá nên nó cũng quên không hỏi tên của hai chú là gì. Con nhỏ chợt cảm thấy mắc cười, vì quanh nó lúc này đang có đến… bốn con cu to khủng, mà nó lại tơ tưởng đến hai con cu gân guốc kia. Cho nên càng ôm chặt lưng anh Nhàn, càng hít vào mũi cái mùi đàn ông tỏa ra mạnh mẽ từ người anh, tay nó càng chạm vào những cơ bắp cuồn cuộn trên lưng và phía trước bụng của anh, nó càng xoạc chân rộng ra hai bên yên xe, miết miết cái bướm xuống lớp bọc yên, trong lòng chỉ mong gấp gấp về đến nhà nghỉ.

Thậm chí con nhỏ còn táo bạo hơn khi thò tay vào trong lưng quần thun của anh Nhàn để sờ mó con cu đã xìu xuống của anh. Tiu xìu rồi nhưng vẫn bự! Đây là cái mà nó… yêu nhất trên người anh, ngoài những cơ bắp cuồn cuộn trên thân thể anh ra.

Anh Nhàn đang chạy xe bỗng giật mình, nhìn xuống bàn tay con nhỏ đang độn lên một cục phía trước quần của mình. Đang cảm giác phê phê, bỗng anh giật mình nhớ đến mớ thẻ nhớ quý giá đang nhét bên trong quần sịp. Anh vội kêu lên…

– Đừng em! Đừng có sờ vô đó.
– Hí hí… anh sợ bị cương giữa đường hả?
– Không phải, không phải! Chỗ đó anh nhét mấy cái thẻ nhớ của máy chụp hình đó. Em mò một hồi nó rớt ra mất hết.
– À à. Thì ra! Hí hí…

Hai thằng Bi – Bo đang chạy bên cạnh, nghe vậy liền cười phá lên. Thằng Bi chạy sát lại xe anh Nhàn và nói…

– Không đợi được tới nhà nghỉ hả em? Há há…

Con Loan hơi mắc cỡ, nói dúi mặt vào tấm lưng cuồn cuộn của anh Nhàn để trốn.

Anh Nhàn cười khổ quay lại nói với nó…

– Hay là em có muốn đổi qua ngồi sau xe anh Đen không?

Con Loan trả lời bằng cái lắc đầu với gương mặt đang dụi vô lưng anh.

Chi tiết nhỏ đó không khiến cho cả đám bị chậm lại chút nào. Ngược lại đường về tụi nó chạy còn nhanh hơn chuyến đi vì không phải dừng lại chụp hình.

Cứ thế cả đám chạy một mạch về trung tâm thành phố.

Anh Nhàn lúc này mới hỏi mọi người…

– Bây giờ mình đi ăn, hay là về tắm rửa thay đồ rồi ăn sau?
– Tắm rửa thay đồ đi anh. Xong mình ra lang thang, ăn uống dạo chợ thoải mái, gần tới 11 giờ đêm thì về khách sạn đợi xe trung chuyển ra xe đò là ổn mà.
– Ừ. Được đó mấy đứa. Vậy bây giờ mình về nhà nghỉ nha.

Cả đám chạy luôn về nhà nghỉ. Rau củ quả mua lúc sáng, gửi cô chủ nhà cũng được tụi nó xách lên phòng để cột cho gọn lại, hoặc cái nào nhét vô balô được thì nhét.

Sau khi cả đám cùng ùa vào nhà tắm để tắm rửa và thay đồ xong, tụi nó kéo ra và bắt đầu xếp dọn đồ vô trong ba lô.

Thêm một lúc loay hoay với đồ đạc, mọi thứ đều đã sẵn sàng. Lát nữa mà đi ăn, đi chơi về, tụi nó chỉ cần xách ba lô và đồ đạc ra thẳng xe đò luôn, không phải xếp dọn gì thêm nữa.

Lúc này đã khoảng 7 giờ tối, cả anh Nhàn lẫn anh Đen đều thèm thuồng nhìn xuống vị trí “chiến lược” giữa hai chân con nhỏ. Nếu tour vẫn còn 1 ngày nữa thì gần như chắc chắn hai anh sẽ đè con nhỏ ra chơi ngay lúc này mà không cần đi ăn tối. Nhưng vì mấy đứa nhỏ cần ăn tối trước khi lên xe, để không bị nôn ói, say xe, nên hai anh bấm bụng ưu tiên cho các em nhỏ.

Khi con Loan bước tới cửa thì anh Đen đã lôi ngược nó lại trước ánh mắt ngạc nhiên của hai thằng Bi Bo. Anh Đen còn hí hửng thì thào nói nhỏ với hai thằng sinh đôi…

– Muốn xem thì vô đây, đóng cửa lại, đừng có đứng ngoài hành lang nhìn vô như vậy.

Anh Nhàn đang đi trước, nghe vậy quay lại nháy mắt với anh Đen…

– Toy?
– Yeap!
– Há há… Tao thích vụ này!
– Thích thì mày nói thằng Khanh mua cho một cái để xài đi! Há há…
– Bà mịa! Tao thích cái ý tưởng này, chứ không phải tao thích dùng! Mày đừng có xiên tạc! Hừ hừ…
– Há há… Tao trùm xiên xẹo mà. Khà khà…

Anh Nhàn cười hô hố đáp lại, nhưng vẫn đứng ngoài hành lang, mắt láo liên hết nhìn bên phải rồi nhìn bền trái, “cảnh giới” dùm đồng bọn. Chỉ có hai thằng Bi Bo là đi theo vào trong phòng và đóng cửa lại…

Lát sau con nhỏ đi ra mà bước chân như đi hai hàng, nhìn rất kỳ cục.

An Nhàn đi tới bên cạnh con nhỏ, vểnh tai lên, rồi như không nghe gì, anh còn co gối ngồi xuống sàn, áp tai vô… trước mu con nhỏ, rồi ngước lên thì thào với anh Đen…

– Bật chưa mày? Sao tao không nghe gì hết?
– Đang ở trong nhà má ơi! Mày tính cho cả nhà nghỉ nghe tiếng “ve kêu” rè rè hay sao?
– Ha ha, hèn chi tao không nghe thấy gì hết. Mà sao hồi nãy lâu vậy?
– Mày hỏi thằng Bi kìa.
– Vụ gì vậy Bi?

Thằng Bi không trả lời, nó chỉ le lưỡi rồi làm động tác như đang liếm liếm không khí ngay trước mặt.

– Trời ạ! Bó tay em luôn nha Bi.

Anh Đen hạ giọng nói đỡ cho thằng Bi…

– Bôi trơn ba ơi! Chất bôi trơn thiên nhiên của bản thân nó vẫn tốt hơn ba cái gel nhân tạo.
– Trời ạ. Tao muốn nhịn đói cả đêm nay luôn. Khỏi cần ăn gì hết!
– Khà khà. Mày giống tao quá. Hi – five cái coi!

Thế là anh Nhàn đứng lên, rồi hai anh lớn đập tay với nhau kêu “bốp” rõ to.

Sau khúc tạm ngừng đó, cả đám đi xuống dưới nhà.

Anh Nhàn trả hết tiền phòng cho cô chủ nhà nghỉ, báo cho cô biết giờ cả nhóm sẽ quay lại để lấy đồ ra xe trung chuyển. Rồi sau đó cả đám thả bộ về phía chợ Đà Lạt.

Tối nay là cuối tuần, cấm xe cộ vô trung tâm, nên tụi nó chọn cách đi bộ ra quán ăn để đỡ phải chạy lòng vòng tìm chỗ gửi xe như nhiều du khách tụi nó thấy hôm qua.

Cả đám đi bộ chưa tới sau lưng chợ Đà Lạt, vẫn còn đang leo dốc, bỗng con Loan ôm chặt tay anh Đen, rồi quýnh quáng kêu lên…

– Tắt… tắt máy đi anh. Hơ hơ… Em chịu hết nổi rồi…
– Ủa mới đi bộ có tí xíu mà em đã mỏi chân rồi hả?
– Hơ hơ… không… không phải mỏi… hơ hơ… Tắt… Tắt máy nhanh lên anh! Nhanh lên anh!
– Nhanh lên hả em?
– Sặc. Nó muốn khụy chân luôn rồi kìa Đen. Tắt gấp cho nó đi, còn giỡn nữa.
– Hè hè… Rồi đó!

Con Loan thở phù phù, nhưng vẫn phải bám chặt vào cánh tay cuồn cuộn của anh Đen, người nó lung lay muốn ngã.

Cả bốn thằng con trai đều đứng cạnh, nhìn con nhỏ với nụ cười đầy “hiểu biết”. Thậm chí thằng Bi còn nham nhở há miệng ra tính nói cái gì đó thì anh Nhàn đã chặn lại ngay…

– Thôi nha Bi! Đang ngoài đường đó.
– Oops! Hí hí… Sorry!

Anh Nhàn ái ngại nhìn con Loan, còn giả vờ đưa tay sờ trán con nhỏ nữa, rồi nói…

– Nóng như sốt cao luôn! Chẹp chẹp! Em có đi nổi nữa không?
– …

Con Loan vẫn còn đang trong cơn cực khoái, nó không thể trả lời mà chỉ thở ồ ồ, lắc lắc đầu mấy cái, tay vẫn bám chặt lấy anh Đen, người đung đưa như cây cao trước gió. Mồ hôi nó tuôn ra như tắm, mặc dù trời đang khá lạnh.

Anh Đen thấy vậy liền xoay lưng lại và khom xuống nói…

– Lên lưng anh cõng cho.

Con Loan đứng còn chưa nổi thì làm sao mà trèo với nhảy lên lưng của anh Đen. Nó chỉ có thể loạn choạng vịn vô anh Đen để giữ thăng bằng, hai chân ríu hết lại.

Thằng Bi thấy vậy liền đi tới sau lưng nó và nói…

– Để anh đỡ em lên nha.

Thấy con nhỏ gật đầu, nó liền luồn hai tay xuống chân con nhỏ rồi đỡ em lên trên lưng anh Đen. Đợi anh Đen bắt hai chân con nhỏ chắc chắn, thằng Bi còn cẩn thận phủ váy con em xuống kín đáo, rồi vỗ mông con nhỏ kêu “bốp bốp” hai cái…

– Xong rồi anh Đen, mình đi tiếp đi!

Thế là cả đám lại bắt đầu đi bộ lên dốc, rồi xuống dốc theo bản đồ mà anh Nhàn đang dò trên điện thoại. Tối nay là chủ nhật, du khách hầu hết đã về từ chiều cho nên ngoài đường không còn đông như tối qua. Tụi nó vừa đi vừa thỉnh thoảng hỏi thăm con Loan đang nằm rũ rượi trên lưng anh Đen, nhưng không có hồi âm gì hết.

Mãi một lúc sau, khi cả đám đi qua vài con đường, con nhỏ mới thở phì phò và bắt đầu nói chuyện lại.

Thằng Bi đi gần con nhỏ rồi thì thào…

– Sướng không em? Hí hí…

Con nhỏ áp mặt vô vai anh Đen, ngực áp sát vào lưng anh, cười tươi với thằng Bi và gật gật đầu mấy cái.

Thằng Bi búng tay kêu cái bóc, rồi cười hí hí, đi sau lên lén luồn tay vô dưới váy con em sờ sờ.

Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: http://truyen3x.xyz/truyen-loli/

Anh Nhàn thấy vậy liền gắt nhỏ…

– Sụyt! Bi!

Thằng Bi vội rụt tay lại, đưa lên mũi ngửi, rồi nhăn răng ra cười và thì thào…

– Hí hí… Ướt mẹp cái quần xì líp luôn rồi anh ơi.

Anh Đen đang cõng con Loan cũng quay lại tham gia.

– Nó lên đỉnh cỡ đó mà không ướt mem cũng lạ, há há…

An Nhàn thì gật gù nói…

– Cái đồ chơi này lợi hại thiệt. Vừa đi vừa rung mà cũng có tác dụng. Haha…
– Miễn là tác động đúng chỗ thì phải có tác dụng chứ sao. Đâu nhất thiết phải nằm ngửa trên giường thì mới có tác dụng.
– Mày nói cũng có lý.
– Mai mốt nó có bị lờn không mấy anh?
– Lờn sao?
– Thì ví dụ như bây giờ thì có tác dụng nhưng mai mốt thì hết tác dụng đó.
– Vậy em quay tay từ nhỏ, tới giờ không lẽ lại hết tác dụng?!
– Vậy là không lờn hả anh?
– Tất nhiên! Còn ngược lại nữa là khác. Con gái mà càng cực khoái nhiều thì càng dễ cực khoái. Chứ nhiều người được gia đình giáo dục quá nghiêm khắc, bị dạy rằng đó là chuyện xấu xa ghê tởm, đến khi lớn lên đứa con gái đó gần nhưng sợ sex luôn, chưa nói gì là tới cực khoái.
– Vậy là bị ám ảnh tâm lý hả anh?
– Đúng rồi. Lỡ mà bị dạy sai, thì cứ nghĩ đến, hoặc là thật sự có sex là đứa con gái lại thấy ghê tởm và mất cảm ứng. Kể cả có bồ hay là lấy chồng cũng vậy.
– Wow! Cũng may mà gia đình em với nhà cậu không có dạy kiểu đó.
– May đó. Sinh ra trong gia đình nào mà được như vậy thì coi như là may mắn lắm đó.

Cả đám vừa thả bộ vừa tám, thỉnh thoảng hạ giọng xuống ở những đoạn “nhạy cảm”.

Một lúc sau, anh Nhàn đang đi chợt dừng lại nói “Đến rồi!”.

Cả đám ngước lên mới thấy tấm bảng tên quán. Hai thằng Bi Bo đều reo lên…

– Yeah! Bánh ướt lòng gà. Món này bạn em chụp hình đăng facebook sống ảo hoài.
– Nó cũng có cháo gỏi gà nữa. Nhưng mình ăn ít thôi, cho biết vị của món ăn, xong đi chỗ khác ăn ốc bưu nhồi thịt đi.
– Yeah! Tuyệt vời. Tối nay mình ăn sập Đà Lạt luôn đi anh, há há…
– Ờ. Ăn cho người ta không còn gì để bán nữa rồi hãy về, haha…
– Mà quán kia xa không anh? Mình không có xe máy đó.
– Cách đây 450m theo bản đồ.
– Haha… Vậy thì muỗi! Đi chút éc như vậy thậm chí còn chưa kịp tiêu hóa đồ ăn nữa.
– Ờ. Toàn dân điền kinh với trekking thì nhiêu đó vô tư.

Cả nhóm vô quán, gọi cho mỗi đứa một phần bánh ướt lòng gà.

Hai thằng Bi Bo rất hào hứng nhìn dĩa đồ ăn lạ mắt ngay trước mặt. Tụi nó chưa ăn ngay, mà chụp hình đủ kiểu đăng Facebook xong mới ăn.

Thế nhưng trước sự háo hức của cả đám, khi ăn được gần tới nửa phần, thằng Bi quay sang thì thào với anh Nhàn…

– Anh có dẫn tụi em tới đúng quán không vậy?
– Đúng mà. Đây là quán gốc đó. Họ mở ra bao nhiêu năm nay cũng chỉ có một chỗ này, không có chi nhánh nào khác. Nếu có chi nhánh anh cũng không ăn.
– Vậy sao nghe thiên hạ đồn tùm lum mà ăn vô lại… dở vậy anh.
– Em thấy dở hả?
– Dạ.
– Em cũng vậy.
– Em cũng thấy vậy.
– Tao cũng thấy không ngon Nhàn ơi. Món bánh ướt này có lẽ chỉ ở xứ nóng thì mới ngon, chứ trên này mà ăn đồ nguội như vầy nó lạnh ngắt.
– Đúng đó. Chưa kể em thấy bánh ướt ăn với lòng gà không hợp tí nào.
– Như hai thằng không có bà con họ hàng gì mà… chung giường với nhau vậy.
– Lại còn không ưa nhau nữa chứ, há há…
– Sụyt! Nói nhỏ thôi mấy đứa, bộ muốn không có đường ra khỏi quán này luôn hả, há há…
– Úi, em quên, hè hè…
– Bây giờ nghĩ tới plan B thôi anh Nhàn ơi.
– Anh dự mấy đứa không hợp món này cho nên đã tính tới món ốc bươu nhồi thịt rồi đó. Bao nóng, bao ngon! Bánh ướt chỗ này lần đầu anh ăn cũng có cảm giác y chang như mấy đứa. Ăn đến lần thứ ba thứ tư gì đó mới quen.
– Thôi, em ăn thử một lần để check in thôi, chứ không muốn “quen” đâu. Còn quay lại thì không đâu.
– Em cũng nghĩ giống anh Bi. Hí hí…
– Ừ, mấy anh em mình ăn uống hợp gu nhau mà.

Thất vọng trước món ăn mong chờ từ lâu, cả bốn đứa trừ anh Nhàn ra điều cố ăn cho xong bữa, nhưng con Loan vẫn không ăn hết nổi. Nó chỉ gắp vài miếng lòng gà rồi bỏ gần hết cả dĩa bánh ướt lạnh tanh ngay trước mặt. Cả đám hào hứng khi đi tới chỗ này bao nhiêu, thì đều ỉu xìu ra khỏi quán sau đó.

Anh Đen chợt nói…

– Trời lạnh như vầy mà mỗi người ăn một thố bò hầm thuốc bắc nóng hổi thì chắc đã lắm.
– Trời ơi. Đúng là đã thiệt chứ không phải đùa đâu anh.
– Hay là anh Nhàn ơi… hí hí…
– Plan C đúng không? Khà khà… Vậy thì đi. Mày biết chỗ nào thì dẫn đường đi Đen.
– Yeah!!!
– Gần nhà nghỉ của mình luôn đó.
– Ủa? Vậy là bây giờ mình phải đi ngược lại hả anh?
– Đúng rồi, cái quán đó cách nhà nghỉ tầm khoảng 200 m thôi.
– Ok vậy mình đi đi.
– Tất cả vì món bò hầm thuốc bắc.
– Yeah! Bò hầm thuốc Bắc! Cố lên!
– Haha… Nhàm hết rồi nha mấy đứa!
– Chứ hồi nãy ăn món kia em ức chế vờ cờ lờ. Lại không dám chê trong quán.
– Ờ. May mà không dám chê đó, mà tụi nó đã chê món của người ta banh chành.
– Haha… Thì thầm nho nhỏ thì đâu có đã, muốn chê phải nói to như vầy nè.
– Haha… Nghĩ đến món bò hầm để tìm động lực đi mấy đứa.

Ban đầu cả đám tính ăn tối xong thì đi dạo vòng quanh thành phố. Nhưng tối qua tụi nó đã đi nát khu trung tâm rồi, nên hôm nay đi ăn tối xong rồi về nhà nghỉ với con Loan thì càng tốt. Lúc nãy thấy cảnh con Loan cực khoái khi đang đi lên dốc, tụi nó đã không chịu nổi, nhất là hai anh lớn. Đối với hai anh thì con Loan là một “dịp đặc biệt”, lâu lâu mới gặp, khác hẳn hai thằng Bi Bo ở chung nhà quanh năm với con bé. Cho nên lúc nãy anh Đen đề nghị đi ăn món bò tiềm thuốc bắc ở gần nhà nghỉ thì anh Nhàn đồng ý ngay. Bỏ qua cái màn đi dạo khu trung tâm thì hai anh sẽ có nhiều thời gian với con nhỏ hơn, trước khi cả đám lên xe về Sài Gòn.

Đoạn đường đi ngược về này anh Nhàn dẫn tụi đó đi vòng xuống bờ hồ Xuân Hương để thay đổi không khí.

Ba đứa nhỏ biết mình chỉ còn vài tiếng ở thành phố mù sương này, cho nên vừa đi tụi nó vừa tranh thủ nhìn ngắm bốn phía.

Đêm nay có vẻ Đà Lạt bớt lạnh hơn đêm qua, cảm giác “đã” vì lạnh của ba đứa nhóc ít hơn một chút, nhưng bù lại tụi nó đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không phải co ro như hôm qua nữa.

Vào tối Chủ Nhật, hầu hết du khách đã rời thành phố từ trưa, hay chiều nay rồi, nên đến giờ tụi nó mới cảm nhận được sự bình yên của phố núi. Những hàng thông, tùng vẫn dựng thẳng tắp trong sương bên mặt hồ lấp lánh. Cái quán cà phê cạnh bờ hồ mà tối qua tụi nó ngồi ăn kem vẫn sáng đèn, nhưng vắng hẳn. Những chùm hoa hồng dại leo trên hàng rào trước quán vẫn đang nở rộ dưới ánh đèn đường, tô điểm cho màu sơn tím của quán thêm nổi bật.

Tới đây thằng Bo còn chưa kịp đưa tay ra hái một đóa hoa hồng, định bụng để tặng con em, thì con nhỏ bỗng rúm người lại một lần nữa.

Lần này thì nó bấu víu vô người thằng Bi đứng gần nhất.

Anh Nhàn lại kêu lên…

– Tắt máy cho nó đi Đen!
– Há há… Ok, tắt ngay.

Vừa nói anh Đen vừa thò tay vô túi quần. Và rồi con Loan mới bớt lính quýnh, dù vẫn còn đang bấu chặt lấy cánh tay thằng Bi và thở phì phò.

Anh Nhàn cười cười…

– Tao càng ngày càng ưng bụng cái đồ chơi này rồi đó Đen ơi. Haha…
– Mày có Facebook của thằng Khanh mà, có gì thì… Hahaha…
– Thì… cái đầu mày! Tao không có nhu cầu sử dụng nha! Hừ hừ…

Trong lúc hai anh lớn gườm, giỡn nhau, thằng Bo đi ra phía sau con Loan, rồi đỡ em mình nằm lên lưng thằng Bi.

Thế là cả năm đứa trên 4 cặp giò lại tiếp tục đi bộ tới quán ăn mà anh Đen đã nói.

Tụi nó đi qua khỏi hẻm nhà nghỉ, thêm chừng 100m thì thấy một quán ăn khá đông.

Cả đám tìm được một bàn trống, ngồi xuống và order cho mỗi đứa 1 thố bò tiềm thuốc bắc.

Trong khi chờ đợi, tụi nó nhìn anh Đen pha nước chấm, gồm có ớt sa tế, nước tương, giấm tiều. Pha xong cho mỗi đứa một chén nhỏ, anh Đen nói…

– Cái này chấm đồ tiềm thuốc bắc ngon lắm mấy đứa.
– Em thấy trên menu này có quá chừng đồ ăn nè anh.
– Đúng rồi đồ ăn ở đây ngon lắm. Nấu theo kiểu Tàu. Mấy món đặc sản của nó như là cơm chiên Dương Châu, hủ tiếu xào tim cật, óc heo tiềm thuốc bắc, gỏi sứa… Anh đều thử qua hết rồi.
– Ngon hết đúng không anh?
– Dở thì anh đâu có dẫn mọi người tới đây ăn.
– Haha… Nghe mà tao thấy nhột nhột nha Đen.
– Haha… Có sao tao nói vậy à. Món bánh ướt kia coi như thử cho biết đi, thay mặt các em cảm ơn mày đã tạo cơ hội cho cả đám.
– Dù cả đám hổng thích lắm. Hí hí…
– Haha… Thôi thôi, tha cho nó đi tụi em. Nói nữa là có đứa quạu một cục á.
– Haha…

Ngồi đợi một chút thì đồ ăn được bưng lên. Mỗi phần ăn là một cái thố sành đậy nắp, được đặt trên một cái dĩa sành to hơn bên dưới. Sau đó nhân viên phục vụ cho cồn lỏng vào trong những cái dĩa sành, và bật quẹt đốt lên.

Cả đám đều kêu lên thích thú, nhìn 5 cái thố lửa cháy bừng bừng ngay trên bàn. Anh Nhàn cũng không chịu được, móc điện thoại ra chụp hình lại, thì khỏi cần nói hai thằng Bi – Bo đã chụp bao nhiêu tấm về món ăn “bốc lửa” này.

Đợi đến khi lửa tắt, nhân viên phục vụ đi tới cầm nắp thố bỏ ra một bên, và nói…

– Ăn được rồi đó mấy anh.

Hai thằng Bi Bo kêu lên…

– Khoan khoan, đợi tí xíu đi mọi người! Để chụp ảnh “nội thất” của cái thố này cho đủ bộ.
– Sặc! “Nội thất” nữa. Không biết “nội thất” là Victoria’s Secret hay là Triumph nữa, há há…
– CK nha anh! Haha…
– Vậy là đực rựa hả?
– Ăn vô sung mà. Không đực thì gì nữa?! Haha…

Sau khi 2 thằng Bi Bo chụp hình xong thì cả đám bắt đầu ăn. Chỉ mới múc một muỗng nước hầm thuốc bắc nóng hổi đưa lên miệng húp, đứa nào cũng hít hà, trầm trồ đầy khoan khoái.

Thằng Bi nói ngay…

– Cái này mới hợp với trời Đà Lạt nè.
– Chính xác đó Bi!
– Hầu như lần nào lên đây anh cũng đi quán này ăn đồ tiềm thuốc bắc, hoặc là đi quán khác ăn lẩu bò.
– Trên này có cơm gà Phan Rang cũng ngon lắm anh. Hồi đó nhà em lên đây cũng đi ăn đó.
– Ha ha… Em thấy đàn gà nhà anh rồi đó, chưa bao giờ anh có cảm giác thèm gà ở quán hết.
– Ờ ha. Mình quên là đang nói chuyện với cái ông trùm nuôi gà vịt dê cừu ở Phan Rang.
– Hahaha…

Trời Đà Lạt lành lạnh về đêm, nhưng nước dùng trong thố sành giữ nóng rất lâu. Thịt bò nạc được hầm mềm cùng với các vị thuốc bắc, ăn vào vừa mềm lại có mùi thơm. Hương vị của miếng bò càng ngon khi tụi nó chấm với nước sốt sa tế và dấm Tiều pha sẵn của anh Đen. Có nước chấm thì từng miếng ăn như được đẩy lên một level mới. Đứa nào cũng ăn và húp sùm sụp.

Anh Nhàn nói…

– Công nhận chỗ này họ làm rất ngon.
– Đúng rồi. Nhìn quán cũ kỹ như vậy nhưng đồ ăn rất được. Món nào ra món đó, chứ không như nhiều quán mới mở nhìn hoành tráng nhưng đồ ăn thì tệ.
– Nhưng mà, tao đi phượt nhiều, có người lại không ăn được đồ ăn có mùi thuốc bắc nha.
– Vậy thì người ta uổng phí cả nửa đời người rồi anh.
– Haha…

Cá đám vừa ăn vừa cười giỡn, nói chuyện, ăn sạch đồ trong thố, cho đến khi húp đến muỗng nước dùng cuối cùng thì nước vẫn nóng như cũ.

Thằng Bi buông muỗng xuống, liếp mép, xoa xoa hai bàn tay vô nhau và kêu lên…

– Công nhận cái thố sành này giữ nhiệt quá tốt.
– Trong bếp người ta đã nấu cho nóng lên rồi, mà lúc dọn lên bàn cho mình họ còn phải đốt cồn bên ngoài thêm một lần nữa đó em.
– Hèn chi. Coi như cái màn đốt lửa này không chỉ để trình diễn ha.
– Khà khà… Để tăng độ nóng tối đa cho mình có thể thưởng thức hết món ăn mà không bị nguội giữa chừng đó em. Bò mà nguội nó đông mỡ sao ăn được nữa.
– Công nhận ăn món tiềm thuốc bắc này em thấy khỏe ghê.
– Phải nói là sung lên mới đúng!
– Há há… Anh nói chí lý… Không biết nó…
– Anh nói em á? Em sao anh?
– Haha… Em ăn có ngon không?
– Ngon, nãy giờ mấy anh thấy em không nói gì là biết em tập trung chuyên môn rồi đó, hí hí…
– Ừ. Ăn hết thố này đi em. Thuốc bắc bổ lắm đó, hí hí…

Vừa nói cả bốn thằng đều cười cười nhìn con Loan đang ăn gần hết thố bò tiềm. Người ta nói ăn đồ tiềm thuốc Bắc thì rất tốt cho chuyện ấy, không rõ thực hư thế nào, nhưng cả bốn thằng đều cảm giác con cu căng cứng trong quần rồi. Nhìn con nhỏ từ tốn ăn phần còn lại trong thố mà đứa nào cũng sốt ruột, tuy nhiên không đứa nào hối con nhỏ hết, mà kiên nhẫn chờ đợi.

Trong lúc đó anh Nhàn khéo léo gọi tính tiền, và khi con nhỏ vừa ăn xong, thả muỗng vào trong thố, thì nhân viên cũng thối tiền thừa lại cho anh Nhàn.

Cả đám bước ra khỏi quán, và đều cảm thấy rất sung mãn, ít nhất là 4 thằng con trai. Còn con Loan thì tụi nó không hỏi trực tiếp nên không biết.

Đối với con gái chẳng phải cứ lột sạch hết thì sẽ biết sao! Cho nên đoạn đường từ quán ăn về nhà nghỉ chỉ có hơn 200m mà trong đầu tụi nó đã “lột sạch” con Loan ra hơn 200 lần rồi. Vị chi cứ bình quân một mét đường con nhỏ bị tụi nó cho “uổng trờ” một lần.

Thậm chí nó chỉ mới đi vài bước chân mà cả ba thằng Bi – Bo và anh Nhàn chợt thấy con Loan nhảy tưng lên một cái, hai chân nhảy bắn khỏi mặt đất đúng theo nghĩa đen, kèm theo một tiếng “úi cha”. Và khi con nhỏ đứng xuống đất thì nó quay lại nhìn anh Đen như trách móc.

Anh Đen không nói gì mà chỉ cười tủm tỉm với con nhỏ.

Ba thằng còn lại chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì cho tụi nó nghe những tiếng “rè rè” nho nhỏ. Không hẹn mà gặp, cả ba thằng đều nhìn xuống giữa hai chân con Loan, và lần này có sự chú ý thì tụi nó đã có thể nghe rõ hơn. Những tiếng “re re” đang phát ra đều đều, cứ như con nhỏ nhỏ đang kẹp 2 – 3 con ve sầu giữa hai chân.

Lúc này anh Đen mới cười cười nói…

– Hí hí, cái này anh không cố ý nha, vô tình đút tay vô túi quần rồi đụng cái nút “on” nên như vậy đó. Hí hí…
– Anh Đen chọc em! Hừ hừ…

Con nhỏ vừa nói vừa ngún nguẩy đi trước. Cả bốn thằng đi sau đều thấy con nhỏ không hề nói tiếng nào về chuyện… tắt máy!

Anh Nhàn đi sau thầm giờ ngón tay cái lên với anh Đen, rồi nhe răng ra cười hí hí.

Hai thằng Bi Bo đi hai bên anh Đen, rồi giơ tay cùng đập tay cái “bốp” với anh. Thằng Bi thì thào…

– Sao qua nay nó không có như vậy mà bây giờ lại nhảy tưng lên vậy anh?
– Số maximum đó. Hí hí…
– Quá dữ! Hèn chi em đứng cách vài mét vẫn còn nghe tiếng.
– Mạnh như vầy thì bây giờ chắc bên trong nó…
– Rung bần bật luôn chứ sao! Còn phải hỏi nữa…

Nhìn con nhỏ xăm xăm đi một nước ở đằng trước mà không quay lại nói chuyện với bất kỳ đứa nào, tụi nó có thể hiểu những chấn động cực mạnh từ cái đồ chơi đó đã chiếm hết toàn bộ tâm trí của con nhỏ. Thậm chí nhìn đứa con gái 10 tuổi chật vật đi trước, hai chân cứ rúm lại giống như phụ nữ Nhật mặc kimono, chân bước từng bước ngắn, cả đám trai đều phải đưa tay sửa “cái lều” đang độn lên dựng đứng ở trước quần.

Thằng Bi còn khoái trá lén móc điện thoại ra quay phim tướng đi “lạ” của em gái từ phía sau.

Từ quán ăn về nhà nghỉ chỉ hơn hai trăm mét, mà cả đám bỗng chia làm hai tốp.

Con Loan đi trước, hai chân khép chặt, bước chầm chậm như đang phải giữ cái gì ở trong háng vậy. Bốn thằng con trai vừa đi vừa cười hí hí ở sau con nhỏ một đoạn.

Tối Chủ Nhật du khách thưa thớt, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những tốp du khách kéo vali hoặc đeo ba lô đi từ trong hẻm ra đường lớn. Khi đi ngược chiều ngang qua con nhỏ, một số người cũng để ý đến tướng đi “lạ” của nó, nhưng thời gian sượt qua nhau là khá ngắn, nên may là chẳng có chuyện gì xảy ra. Cùng lắm những du khách đó sẽ mang theo những dấu hỏi thật to về con nhỏ khi lên xe đi về thôi.

Sau lần bị đoàn kiểm tra liên ngành đột kích trên đảo hồi nãy, lá gan 4 thằng có vẻ càng càng to ra. Thậm chí tụi nó đã thấy những ánh mắt ngờ ngợ của những du khách đi ngược chiều khi nãy nhìn con nhỏ, nhưng anh Đen vẫn không bấm giảm tốc độ rung của cái máy, và cả ba thằng còn lại cũng không hề có ý định nói anh Đen làm vậy.

Mãi cho đến khi con nhỏ dừng lại trước cổng nhà nghỉ, và cả đám bốn thằng cũng đi tới bên cạnh nó, thì anh Đen mới thò tay vào túi mình, và tiếng “rè rè” như có hai ba con ve sầu giấu dưới háng con nhỏ mới giảm xuống, chỉ còn văng vẳng xa xa, chỉ ai chú ý lắm mới nghe được.

Anh Đen đi tới đưa tay ôm vai con nhỏ, hạ giọng nói…

– Mạnh như vầy đã không em? Hí hí…
– … Hờ hờ…

Còn nhỏ không trả lời mà chỉ thở nặng nhọc, ngước mặt lên nhìn anh Đen. Dưới ánh đèn phát ra từ trước cổng của nhà nghỉ, gương mặt nó đỏ hồng và trên trán đã lấm tấm mồ hôi, còn ngực thì có hai núm nhỏ cứ đội áo lên, nhấp nhô lên xuống theo hơi thở dồn dập của con nhỏ.

Cả bốn thằng nhìn chằm chằm cặp giò mướt mượt thò ra từ dưới váy ngắn của con nhỏ, đứa nào cũng không tự chủ được mà nuốt nước bọt ừng ực.

Chịu hết nổi, anh Đen liền nắm tay con nhỏ lôi vào nhà nghỉ. Đám còn lại liền chạy theo sau.

Thằng Bi chụp lấy cái chìa khóa phòng của mình để trên quầy, rồi chạy vù trước lên cầu thang.

Khi cả đám đang đứng trước cửa phòng, đợi thằng Bi tra chìa vô mở cửa, thì anh Đen đã không kiềm chế được nữa, đưa tay lên bóp bóp hai vú nhỏ của con bé dưới lớp áo thun mỏng. Hành lang lúc này khá vắng, vì khách đều về gần hết rồi, nên cả đám đều bạo dạn hơn nhiều.

Khi thằng Bi vừa mở cửa ra, cả đám như cơn lũ quét, cùng nhau ùa vào phòng, đẩy con nhỏ vào trong và té ngã lên giường, trong khi giày nó còn chưa cởi ra.

Thằng Bi đứng lại thò tay khóa trái cửa, rồi cắm thẻ chìa khóa vô ổ điện, bật công tắc đèn cho căn phòng sáng lên.

Khi đó trên người con nhỏ cũng đã không còn gì khác ngoài cái dương vật giả khổng lồ đang cắm ngập trong bướm, vẫn còn rung rè rè. Quần áo con nhỏ và của ba thằng con trai đều đã bay tứ tán xuống sàn, hoặc vắt vẻo nửa trên nửa dưới ở rìa giường bên cạnh.

Anh Nhàn nói…

– Mày bật lại cái nút maximum cho tao coi đi Đen.
– Há há… lớn già đầu mà cũng còn tò mò dữ ha.

Nói vậy chứ anh Đen vẫn cầm cái điều khiển, bấm tăng mức rung lên tối đa.

Lần này không có váy và quần lót che đậy, nên cả bốn thằng đều thấy con cu bằng silicon đang run lên bần bật giữa háng con nhỏ, rung còn mạnh hơn hồi mới mở đèn nữa.

Anh Đen cười hè nói…

– Tốc độ rung này trong catalogue gọi là “extreme”, tức là cực đoan đó mấy đứa, há há…

Thằng Bi cởi đồ xong cũng đi lại giường, ngồi xuống thò tay vịn và ấn vô cái phần thò ra ngoài của con cu giả, ép mạnh vào bướm em gái. Tay còn lại của nó cũng rung bần bật như tay anh Nhàn và thằng Bo.

Anh Nhàn chỉ cái hột le đang bị đè ép bởi phần lòi ra ở gốc cu…

– Rung dữ như vầy mà nó càng sưng to hơn kìa mấy đứa.
– Vậy mà nó chịu được, giỏi thật!
– Đỏ hỏn luôn! Tròn tròn to hơn bình thường rồi kìa.
– Sao… em cảm giác nó cương lên, giống ku con trai vậy anh Nhàn?
– Thì vậy mà. Cơ quan sinh dục nữ đối xứng với của nam mà. Tử cung tương đương với tiền liệt tuyến, hai buồng trứng tương ứng với hai hòn dái, âm đạo thì đối ngược với dương vật, còn hột le thì tương ứng với quy đầu của con trai mà.
– Hèn gì càng nứng nó càng cương lên. Đỏ hỏn như ku chó luôn.
– Sặc. Cái hạt của bé đẹp thế, tròn và nhỏ vậy mà em so với ku chó?!
– Em nói đỏ hỏn, tức là so cái màu đỏ như ku chó á. Chứ em có nói cái hột bé tí này như ku chó đâu.
– Ảnh còn động não được nữa đâu mà mày giải thích.
– Haha…

Cả đám nhìn một chút, ttof mò, bàn tán, rồi từng đứa bắt đầu ngồi xuống quanh con nhỏ, xoa bụng, bóp vú, và thậm chí cúi xuống áp mặt, cọ cọ, rồi le lưỡi ra liếm láp cái đùi láng mướt của con nhỏ.

Mỗi một góc thân thể của con nhỏ đều có tính gợi dục cực mạnh đối với 4 thằng con trai, nên mặc dù vị trí “quan trọng nhất” giữa hai chân nó đã bị bít chặt bởi cái đồ chơi bằng silicon to bự, nhưng phần cơ thể còn lại của con nhỏ đều khiến cả đám cương cứng khi sờ mó, bóp, nút, thậm chí có cả liếm…

Riêng đối với con nhỏ, đây là những kích thích mang tính tổng thể, toàn diện và tuyệt đối. Cơ thể mới bắt đầu dậy thì của nó hết cong ưỡn lên rồi lại duỗi thẳng ra đón nhận những kích thích tuyệt vời và cùng lúc của 4 anh con trai, mỗi lúc mỗi cộng thêm vào tác động mãnh liệt nhất từ cái đồ chơi đang rung bần bật dưới bướm nó.

Trong bướm con nhỏ tuôn trào ra không biết bao nhiêu là nước, hai đầu vú nhỏ căng cứng, dựng đứng đầy kiêu hãnh trên hai bầu vú nhỏ xíu cỡ trái chanh. Da nó nổi sần như da gà, hết nổi lên rồi lại lặn xuống theo những cảm nhận sướng đến rợn người của nó lúc này.

Rồi bất chợt còn nhỏ kẹp chặt hai chân lại, miệng thét lên một tiếng như tiếng rít. Ngay sau đó cả người nó bắt đầu co giật mất kiểm soát, bụng liên tục nhô lên, lõm xuống, mà phần nhiều là lõm thật sâu xuống dưới, khiến cho bộ khung ngực của nó nhô hẳn lên những dẽ xương sườn mảnh khảnh, và ở phía dưới thì khung xương chậu ngay bên trên mu của nó cũng lộ hẳn lên theo từng cái hóp bụng kéo dài của con nhỏ.

Lúc này vòng hai của con Loan càng như nhỏ lại, thắt lại, lõm xuống thật sâu. Tuy nhiên khi cả bốn thằng nhìn xuống phần bụng dưới con nhỏ, chỗ gần rốn thì thấy có một cục gì tròn tròn cỡ trái quýt có vẻ đang độn da bụng mỏng manh của nó gồ lên.

Anh Đen cười hô hố, đưa tay sờ sờ chỗ đó, ấn thử mấy cái rồi nói…

– Tử cung của con nhỏ nè mấy đứa. Há há…
– Ủa? Là nó đó hả anh?
– Nó đó! Chỉ những đứa con gái mà vòng hai gần như không có mỡ thừa, nhất là phần bụng dưới thì mới có thể thấy được chỗ này. Cảnh này hiếm lắm đó mấy đứa, tranh thủ nhìn đi.

Hai thằng Bi Bo nghe vậy liền tò mò đưa tay sờ sờ chỗ đó của em gái, và anh Nhàn cũng không ngoại lệ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...