Truyện loli

Chương 72



Phần 72

Thế là cả đám rồ máy xe chạy theo anh bạn dẫn đường kia.

Sau tầm mười phút tụi nó đến chỗ không thể chạy xe máy được nữa. Đoạn đường từ doanh trại đến đây không xa, đường bê tông dù nhỏ nhưng vẫn phẳng phiu, dễ chạy. Nhưng nếu đi bộ thì sẽ rất xa, đúng như anh bộ đội kia nói.

Sau khi tấp xe vô bụi rậm, dựng chống, khóa cổ, tháo nón, áo khoác và đồ linh tinh bỏ trên xe, cả đám bắt đầu hành trình đi check cột mốc cực Bắc, cũng là cực đầu tiên trong “4 cực 1 đỉnh” huyền thoại mà hầu như dân phượt nào cũng muốn một lần check – in.

Con Loan đi sau anh Nhàn, nó thắc mắc…

– Bốn cực một đỉnh là gì vậy anh Nhàn?

Thằng Bi chen vô ngay…

– Cực khổ, cực nhọc, cực như cờ hó, cực… khoái? Còn đỉnh thì… lên đỉnh?
– Sặc! Bậy nha Bi!
– Haha… Vậy anh giải thích cho nó đi. Em biết vậy thôi à. Khà khà…
– Em đừng nghe nó nói bậy. “Cực” trong cụm từ đó là những điểm xa nhất trên đất liền của Việt Nam mình á. Ví dụ cực Bắc này là điểm xa nhất về phía Bắc trên đất liền.
– À. Hèn gì, nãy anh Bi nói bậy quá nha! Vậy Đông, Tây, Nam là ở đâu anh Nhàn?
– Cực Đông ở vịnh Vân Phong, Khánh Hòa. Chỗ đó đón bình minh đẹp lắm.
– Ủa. Hình như ở hải đăng đúng không anh?
– Hải đăng Đại Lãnh cũng giống như cột cờ Lũng Cú này nè, là điểm trên danh nghĩa thôi, chứ cực Đông thực sự nằm ở cục đá to sát bờ biển nhô ra xa nhất của vịnh Vân Phong kia.
– À à, thì ra có đồ giả với đồ thiệt nữa.
– Haha… Như Cực Nam cũng vậy. Chỗ ghi tọa độ, biểu tượng hìn con Tàu bằng bê tông, nơi nhiều du khách tới tham quan chưa phải chỗ nhô ra xa nhất đâu, mà là ở bãi Khai Long, có tượng Mẹ Quan Âm Nam Hải rất to mới đúng là cực Nam.
– Còn cực Tây thì sao anh?
– Anh đi chỗ cực Bắc này là được 3 cực rồi. Cực Tây anh không biết.
– Lúc này anh bạn dẫn đường đi trước nghe vậy thì quay lại tham gia…
– Cực Tây đúng là cực Tây luôn. Nơi đó cũng là giao giới của 3 nước Việt Nam, Lào và Trung Quốc.
– Đúng luôn hả anh? Không tượng trưng như cột cờ Lũng Cú hả?
– Không. Nó chính xác là cột mốc biên giới luôn. Bây giờ cũng dễ đi hơn nhiều rồi. Hồi xưa đường xấu kinh.
– Wow. Đợt tới mình làm chuyến cực Tây đi anh Nhàn.
– Được đó. Anh cũng chưa đi, làm luôn cho đủ 4 cực.
– Còn một đỉnh là gì vậy anh Nhàn?
– Chỗ đó quên đi em! Xưa chưa có cáp treo Phansipan thì trekking lên núi đó rất đã. Giờ bà già 80 tuổi xuống tới đứa bé 18 tháng tuổi cũng có thể ngồi cáp lên check cột mốc trên đỉnh đó, nên chả ăn thua.
– Èo. Chán thế!
– …
– Vừa tám cả đám vừa đi theo con đường mòn, từ chỗ có ruộng rẫy, tới đoạn băng vào rừng già, cây cối um tùm, rồi sau đó là xuống một triền dốc khá cao mà con đường mòn chỉ còn là một vệt mờ mờ, cỏ cây hai bên gần như sắp sửa che kín dấu tích con người từng qua lại.

Đến đây cả đám dù mệt nhưng vẫn ồ lên khi anh bạn dẫn đường giơ tay chỉ những dãy núi xanh um bên kia con sông…

– Bên kia là lãnh thổ Trung Quốc đó!
– Wow! Mình chỉ cách anh hàng xóm này có chút xíu.
– Haha… Còn dưới kia là con sông Nho Quế. Nó được dùng làm ranh giới hai nước luôn.
– À. Thì ra là con sông này. Vậy nó bắt nguồn từ bên Trung Quốc hả anh?
– Đúng rồi bạn. Trung Quốc. Bên đó tên gì anh quên rồi, chảy qua Việt Nam mình đặt tên là Nho Quế.
– Chắc hồi xưa ở đây toàn là cây nho với cây Quế.
– Haha…
– Thanh niên đẫn dường chỉ cười chứ không bình luận hay giải thích gì về lời trêu đùa của hai thằng Bi – Bo. Chắc do lạ, hoặc cũng có thể văn hóa nói đùa ở mỗi vùng miền mỗi khác nhau.

Con đường mòn chúi xuống rất gắt, anh Nhàn vừa đi vừa nói…

– Chà chà. Dốc xuống như vầy thì lúc lên chắc phê lòi.
– Nhóm này mấy anh đi khỏe đó. Nhiều nhóm khác có mấy bạn “bánh bèo”, lúc xuống đã chuột rút, khi lên thì rên la khóc đầy tai.
– Trời ạ! Có vụ khóc nữa á?! Lát nữa nhớ đừng như vậy nha Loan!
– Đúng rồi. Em phải thể hiện nữ nhi chi chí nha. Đừng làm mất mặt mấy anh nha!
– Hứ. Người ta còn khỏe ru à. Lát em với anh thi chạy lên nè. Coi ai khóc thì biết.
– Haha. Thôi thôi, cái vực này coi vậy mà sâu vãi đái đó mấy đứa. Đi từ từ, cẩn thận thôi. Lỡ trượt lăn xuống dưới kia thì lăn cả một đoạn rất xa đó.
– Yeah. Trò chơi cảm giác mạnh miễn phí!
– Haha… Ờ. Free hoàn toàn, chơi xong khuyến mãi thêm một vé miễn phí xuống gặp ông bà nữa.
– Hahaha…

Nhờ cười đùa nên tụi nó cũng quên bớt mệt nhọc. Cả tour Hà Giang này hầu như tụi nó chỉ chạy xe máy và tham quan như khách du lịch “đại trà”, đại khái. Mãi đến lúc này mới có trekking, mới giống “phượt”, nên chẳng những hai thằng trai 17 cảm thấy hăng hái bừng bừng, mà cả anh Nhàn cũng xoải cặp giò dài ra bước băng băng xuống con dốc.

Con Loan lại không “siêu nhân” như 3 anh lớn, chân nó cũng không dài bằng, cho nên nãy giờ nó đã nếm mùi “giơ tay với thử trời cao thấp, xoạc cẳng đo xem đất ngắn dài”, đến mấy lần. Cái váy hồng in hoa to của nó đã lấm lem, ê ẩm hết cả vòng 3.

Không biết ma xui quỷ khiến như nào, hôm nay nó lại mặc váy ngắn, nên mấy lúc té bịch xuống đất thì ngoài việc ê mông, chỗ kín “trần trụi” của con nhỏ cũng lồ lộ ra trước mắt thanh niên dẫn đường trẻ, khiến anh bạn đó sững sờ như tạc tượng đến mấy lần, hai mắt trố ra muốn lòi tròng luôn rồi. Mấy lúc đó đám thằng Bi – Bo, lẫn anh Nhàn đều mải lo lắng cho đứa con gái duy nhất trong nhóm, nên không đứa nào phát hiện vẻ mặt “kỳ lạ” của thanh niên dẫn đường.

Sau hơn hai giờ trekking, băng qua nhiều địa hình, từ ruộng bậc thang cho tới rừng già, cho tới triền dốc xéo xuống sông Nho Quế, men theo hẻm vực mọc đầy cỏ dại, cuối cùng cả đám cũng thấy trước mặt là một khoảnh sân xi măng nho nhỏ, vuông vức chừng 2 mét mỗi cạnh.

Ngay giữa sân xi măng là cột mốc biên giới cao hơn một mét gì đó, được ốp đá granite xám. Trên thân cột có ghi chữ “Việt Nam 428 2001”. Những chữ này được đục lõm và sơn màu đỏ, nổi bần bật trên thân cột.

Theo hình dung của bốn đứa thì cột mốc sẽ nằm tuốt bên dưới kia nữa, sát mép nước luôn, nhưng từ đây xuống sông vẫn còn một đoạn khá xa. Không rõ có phải vì lý do sạc lở, hay đề phòng nước dâng mà cột mốc lại được dựng cách bờ sông xa như vậy.

Đứng tại địa điểm mang nhiều ý nghĩa đối với người Việt Nam như ở đây, cả bốn đứa đều thấy tinh thần dân tộc trong mình tuôn trào. Trừ con Loan còn quá nhỏ ra, ba thằng lớn đều thấy cảm xúc về chủ quyền biên giới dâng cao, nên không thể không có tiết mục… chụp hình.

Anh Nhàn nói ngay…

– Chụp gì chụp, đừng tạo dáng phản cảm hay ngồi lên cột mốc nha mấy đứa.
– Cái đó em biết mà anh. Em chưa muốn lên báo, hihi…
– Anh Nhàn lôi máy chụp hình trong ba lô chống sốc ra, gắn ống kính rồi chụp cho từng đứa, rồi chụp cho cả 3 anh em. Xong anh đưa máy nhờ anh bộ đội chụp cho cả nhóm 4 đứa, và sau đó thằng Bi chạy ra cầm máy chụp cho anh Nhàn, rồi anh Nhàn cùng con Loan…

Đổi tới đổi lui, chụp choẹt đủ kiểu, mãi đến hơn 3 giờ chiều thì thanh niên dẫn đường mới nói…

– Về thôi cả nhà ơi! Thời gian trekking ngược dốc còn lâu hơn xuống dốc đấy.
– Vâng bạn! Cho tụi mình năm phút nữa nha. Lỡ xuống đây thì tranh thủ ngắm cảnh luôn.
– Nãy giờ lo chụp hình tụi em quên ngắm cảnh rồi anh. Haha…
– Ok!
– Thanh niên dẫn đường đã nói vậy rồi nên cả đám Bi – Bo vội vã căng mắt ra nhìn ngắm khung cảnh “hàng xóm” bên kia con sông, ngắm núi rừng hoang sơ xung quanh cột mốc thêm vài phút. Cảm giác nước láng giềng chỉ cách mình một con sông, chỉ cần bơi qua là đã chính thức “ra nước ngoài”, đứa nào cũng thấy háo hức, lạ lẫm.

Sau đó tụi nó thắt lại dây giày, và bắt đầu hành trình trekking ngược dốc mà về.

Chuyến về con Loan có màn thể hiện xuất sắc.

Không rõ có phải do lúc đi xuống nó đã làm nóng được cơ thể, mọi thứ được “bôi trơn” rất tốt hay gì, mà lúc đi lên nó đi băng băng theo chân các anh lớn, không hề trượt té lần nào nữa, cũng không cần dừng lại nghỉ giải lao gì hết. Con bé cứ bước theo sau anh Bi, tìm chỗ đặt chân gần như đúng theo từng bậc đá mà anh Bi đi trước đã bước qua, trừ chỗ nào quá xa thì nó bước thành hai ba bước chân. Trong đội hình ngược dốc đi lên, nó đi kế cuối.

Lượt về này anh Nhàn ôm máy chụp hình, giành đi đầu tiên để chụp cảnh mà không sợ vướng người như lúc đi. Thằng Bo đòi đi sau anh để ngắm cảnh cho đã, tới thằng Bi, con Loan đi kế chót. Chốt đoàn lại là anh bạn dẫn đường.

Thỉnh thoảng cả đám phải dừng lại đợi anh Nhàn chụp xong mới đi tiếp. Ống kính anh gần như không bỏ sót từ cảnh thiên nhiên hùng vĩ hai bên đường mòn, cho tới team phượt đang trải dài dưới con dốc cong cong. Ngay cả thanh niên dẫn đường cũng xì tin không thua kém hai thằng Bi – Bo, tuổi 19 của thanh niên này cũng không cách xa quá so với anh Nhàn và hai đứa sinh đôi, nên tới đoạn về này anh cũng vui hết mình với cả đám.

Và niềm vui lớn nhất của anh dẫn đường lúc này không phải là tiền công sắp nhận được, hay là cả team phượt vui vẻ và đi rất khỏe kia, mà là nhờ đi chót, lại leo dốc dựng đứng, nên anh liên tục có những view “đắt giá”, nhìn trọn hạ thể con bé 10 tuổi đi ngay phía trên anh.

Lúc xuống anh thấp thoáng thấy cái bướm trần của nó lúc con bé bị trượt ngã vài lần, thì lúc lên không cần nó trượt gì cả, anh chỉ cần đi sau nhưng đã gần như “có vé VIP” xem trọn cái bướm chưa mọc lông của con nhỏ. Từng đường cong quyến rũ của cặp mông diêu diêu, cho tới “con hàu” tuyệt phẩm căng múp của con bé nhô ra phía dưới háng nó anh đều nhìn thấy hết.

Thậm chí vài lần dừng lại đợi anh Nhàn mải mê chụp hình cảnh vật, con bé vô tình đứng dạng chân ra trên hai hòn đá khá xa nhau, làm anh dẫn đường tưởng như mình sắp trụy tim lẫn trụy… trym, vì cái đường chẻ thịt non, lẫn cái lỗ bướm đỏ hồng, ướt át của con nhỏ đang mở banh ra ngay trước mắt anh, rõ đến mức không cần ngón tay ai banh ra nữa hết.

Lúc này nếu ai cho anh đổi gấp 10 lần số tiền công dẫn đường hôm nay, để lấy cơ hội một lần duy nhất được úp mặt vô cái bướm non trụi lông của con bé này mà bú liếm thỏa thích, thì anh sẵn sàng đổi ngay lập tức mà không lưỡng lự chút nào.

Từ nãy đến giờ, thanh niên dẫn đường vẫn không thể tin nổi một đứa con gái còn rất bé như con bé này lại dám đi ra ngoài mà chỉ mặc váy, không có quần sịp!

Chuyện này ngay cả mấy đứa con gái lăng nhăng, mà từ địa phương ở đây gọi là “gái đú” cũng ít có đứa nào dám làm, nếu không muốn nói là không đứa nào dám. Vậy mà bé nhi đồng này lại dám làm một cách “trắng trợn” và tự nhiên như thế, lại không hề lo sợ hay che đậy gì cả. Cứ tênh hênh đi như không có chuyện gì.

Chỉ tội cho thanh niên dẫn đường, chỉ được phép nhìn lén, cấm sờ, cấm… ngửi hay bú liếm như bản năng đang kêu gào, năng nỉ anh làm một lần trong đời cho biết. Chỉ một đoạn đường trekking ngắn từ cột mốc lên tới đây thôi, mà trong đầu anh đã nảy ra không biết bao nhiêu suy đoán, cũng như thắc mắc còn to hơn cả ham muốn bản năng đang cuồn cuộn… dưới háng anh.

Nãy giờ nhìn cái bướm trụi lông, và bây giờ là ngước lên nhìn trực diện vô cái lỗ thịt non quyến rũ chết người của con bé đang dạng chân đứng trên dốc, anh dẫn đường tự hỏi không biết “vườn hồng đã có ai vào hay chưa”.

Mà đã hỏi thì anh cũng tự trả lời, hoặc đúng hơn là tự thỏa mãn trí tò mò mãnh liệt của mình khi nhìn đám 3 thằng bự con đứng tuốt trên dốc trên kia: “Vườn hồng đã có (mấy) anh ra vào(?!)”. Càng suy đoán, càng nhìn như dán mắt vào lỗ bướm đỏ hồng và không có “cà vạt” của con nhỏ, con ku thanh niên dẫn đường càng căng tức, đội quần sịp, đội quần ngoài anh lên cả cục. Thậm chí quy đầu đã muốn chui ra khỏi lưng quần, nhô lên trên bụng luôn rồi.

Thanh niên dẫn đường cảm thấy cực kỳ sung sướng vì được nhìn bướm non gần như mãn nhãn, nhưng cũng cực kỳ khổ sở vì chỉ được nhìn chứ cấm được làm gì khác. Con bé còn quá bé, anh mà làm gì với nó thì chắc chắn sẽ (bóc lịch) lâu ra lắm. Mà khả năng 3 thằng thanh niên kia cho anh “chấm mút” con bé gần như bằng không rồi.

Trong đầu anh, bản năng không ngừng kêu gào, bật ra không biết bao nhiêu là mơ mộng, là tưởng tượng ra cảnh mình được úp mặt vào cái bướm non “búng ra sữa” đó mà bú, liếm, nút… Được vậy thì sướng biết đến chừng nào, còn hơn cả lên tiên luôn rồi, chứ chưa nói đến việc nếu anh được đưa vào người nó… cảm giác bót và sướng ra sao anh cũng không dám nghĩ đến nữa… Trụy tim thật chứ chả chơi.

Cứ đi rồi dừng lại như vậy nhiều lần, cả đám, hay cụ thể hơn là con Loan vô tư đã khiến cho thanh niên dẫn đường trải qua đồng thời cả thiên đường lẫn địa ngục. Máu huyết anh dẫn đường chưa bao giờ chảy rần rật trong huyết quản mạnh và nhanh đến thế, điều mà ngay cả những con dốc cao nhất ở vùng này, hay những tách cà phê đậm đặc nhất cũng không làm được.

Thậm chí lại đến một chỗ có cảnh đẹp, anh Nhàn đi đầu lại dừng, và giơ máy lên chụp hình. Hai thằng sinh đôi cũng giơ điện thoại lên chụp nhiều không thua gì anh Nhàn. Con Loan lại chân trái – chân phải cách xa nhau, xa thật xa… Anh đẫn đường lại được coi một “sexy show” tuyệt đỉnh, lần thứ bao nhiêu anh cũng đã quên đếm.

Có kinh nghiệm của nhiều lần trước, lần này anh dẫn đường chọn được cho mình góc nhìn hoàn hảo nhất, tầm mắt anh ở ngay bên dưới váy con bé đang đứng dạng chân bên trên. Hai múi bướm căng mẩy như bị kẹp giữa cặp mông chắc, tròn căng. Cái lỗ âm đạo tròn tròn, đỏ hồng, hở ra khoảng tối sâu hun hút bên trong, như khoe hết ra sự non mượt, đồng thời như “kêu gào”, mời gọi người ta phạm tội. Vành cái lỗ lại ươn ướt, loang loáng phản chiếu ánh nắng chiều trên con dốc.

Ở tầm nhìn cận cảnh này, thanh niên dẫn dường thậm chí có thể thấy cả những vết bẩn loang lỗ còn dính trên mông, trên hai múi bướm con bé, hậu quả của những cú trượt chân lúc đi xuống lúc nãy. Điều này chẳng những không làm xấu đi cái view, mà vô hình trung còn nâng “cảnh đẹp” dưới váy con nhỏ lên một tầm cao mới, chứng tỏ sự vô tư, thơ ngây, và vô ý của con bé nhi đồng này, khiến anh chỉ muốn úp mặt vô đó mà dùng lưỡi lẫn môi miệng mình “vệ sinh” dùm con bé thôi, bao lâu cũng được…

Cả đám phượt cứ hết đi lại dừng, hết dừng rồi lại đi tiếp, và đi khỏe đến nỗi anh dẫn đường cũng phải ngạc nhiên, và… thầm tiếc rẻ vì “sexy show” kia cũng nhanh hết theo.

Nhưng mặt khác anh cũng không dám lộ liễu quá đáng, lúc nào đám con trai không chú ý thì anh mới dám nhìn lén con bé.

Rồi để cho có vẻ “bình thường”, thỉnh thoảng anh lại gọi với lên trước hỏi có ai cần giải lao gì không, mà thấy đứa nào cũng mồ hôi mồ kê ướt trán lẫn lưng áo, nhưng hơi thở vẫn đều đặn chứ không phập phù gì cả, nên anh cứ yên chí mà đi chốt đoàn.

Lên tới đoạn rừng thưa, cả đám ngồi lại nghỉ mệt một chút. Anh đẫn đường nói mọi người…

– Có ai đi vệ sinh thì cứ tự nhiên nha.
– Haha. Bạn yên tâm đi. Team này phượt cũng nhiều rồi, vụ đó không ai ngại ngùng gì đâu.
– Vâng. Vậy mọi người nghỉ mệt đi. Em vô đây xả nước cứu thân tí.
– Ok bạn.
– Nói một tiếng với anh Nhàn xong, anh dẫn đường nhanh chóng khuất sau lùm cây ở xa xa.

Thằng Bi ngồi nghỉ một lúc cũng thấy mắc tè, liền hỏi cả đám còn lại. Thấy không ai có nhu cầu, nó liền đi một mình về hướng anh dẫn đường đã đi vô lúc nãy.

Mặc dù cả khu rừng bốn phương tám hướng đều là “thiên nhiên”, nhưng tâm lý có một người đi trước vô chỗ kín đáo rồi, thì người sau có nhu cầu sẽ tự nhiên đi đúng hướng đó, mà không bận tâm tìm hướng khác gì cả.

Thằng Bi đi ra sau lùm cây, tới gần chỗ “kín đáo” rồi, đang định lên tiếng gọi anh dẫn đường, thì thấy anh đang đứng hơi xoạc chân, quần trễ xuống ngang đùi, mu ưỡn ra trước, và đang… quay tay khí thế.

Thằng nhóc giật mình, không hiểu chuyện gì, nhưng nó cũng nhẹ nhàng lùi lại, rồi tìm một chỗ cách xa xa nơi đó để tè, để không ảnh hưởng “cuộc vui” nho nhỏ của anh dẫn đường. Nếu là anh nào đó quen trong nhóm, có lẽ nó sẽ cười phá lên, và mang câu chuyện đó chọc ghẹo cùng với cả nhóm suốt đoạn đường tiếp theo. Nhưng anh dẫn đường này gần như chỉ quen biết với tụi nó trong vài giờ gần đây, nên thằng ku chọn cách phớt lờ mà đi ra xa một chút, để khỏi liên quan gì đến chuyện tế nhị kia hết.

Sau màn nghỉ giải lao, cả nhóm lại đi tiếp.

Lúc nãy tè xong đi ra ngoài, thằng Bi cũng chẳng kể lại với cả đám về “sự cố” nho nhỏ mà nó gặp ở sau bụi cây. Dù sao thì một thằng con trai vô tình bắt gặp một thằng khác đang quay tay thì chả có gì hay ho để kể lại hết, nếu không muốn nói là phản cảm. Sự việc vừa rồi chỉ khiến thằng Bi hơi khó hiểu. Nó thử động não một chút, và khi nhìn qua con em với cặp chân dài lấp ló dưới cái váy ngắn, kết hợp với con dốc dựng đứng ở đoạn dưới cột mốc, thằng ku chợt hiểu ra tất cả.

Khi cả nhóm trekking ra tới chỗ gửi xe thì đồng hồ chỉ đúng năm giờ chiều.

Coi như lúc đi xuống và đi lên ngược dốc đều mất thời gian như nhau, dù lúc lên anh Nhàn đi trước có dừng lại chụp hình rất nhiều lần.

Thằng Bi coi đồng hồ xong thì cũng ngạc nhiên.

Anh Nhàn thì nói…

– Có gì ngạc nhiên đâu em. Lúc xuống mình chưa quen đường, Loan trượt té mấy lần phải dừng lại nè, chụp hình cũng nhiều hơn nè, chứ lên thì chân đã quen đi rồi, làm nóng xong thì mấy con dốc đó ăn thua gì với team mình đâu.
– À há! Hèn gì…
– Tới đây anh Nhàn lấy tiền ra bồi dưỡng anh dẫn đường, bo thêm một trăm, rồi cả đám theo sau cái xe máy “trần truồng” của anh đó chạy về cột cờ Lũng Cú.

Dù đã check in được cột mốc Cực Bắc 428, nhưng nếu mà bỏ qua cột cờ thì quả là thiếu sót lớn. Thế nên cả đám vội vã chạy xe thật nhanh.

Chừng mười phút sau tụi nó đã về tới chân cột cờ.

Sau khi tạm biệt anh dẫn đường, tụi nó gửi xe vô bãi, rồi vội vã chạy bộ lên dốc cột cờ.

Thằng Bi vừa leo lên các bậc thang, vừa nhớ tới lúc cả đám chia tay lúc nãy. Nó thấy anh dẫn đường lúc đó cứ nhìn nhìn con em mình một cách là lạ, và chỉ mỗi nó là suy đoán được đại khái lý do, nhưng nó thấy nói ra không tiện nên im luôn, tự nhủ coi như cái màn “show hàng” của con Loan lúc leo dốc là “bo thêm” cho anh đó đi, dù sao anh đó mà nhìn thì con nhỏ cũng chả mất mát gì. Chừng nào ảnh làm liều chơi luôn thì lúc đó mới phải suy nghĩ lại.

Mãi mê suy nghĩ, thằng ku đặt chân lên chỗ cột cờ hồi nào không hay.

Lúc này đã gần hoàng hôn, trên đây hầu như không còn du khách nào nữa. Trời khá mát, không khí bắt đầu lạnh xuống, khung cảnh bên dưới bỗng nhiên trở nên yên bình đến lạ.

Vì cột cờ được xây trên đỉnh đồi cao, từ bên trên có được view như từ trên tháp cao nhìn xuống, bao quát cả một vùng ruộng lúa và bản làng xinh đẹp bên dưới.

Cảnh vật lạ lẫm nơi địa đầu tổ quốc khiến cho một người dân xứ cao nguyên như anh Nhàn cũng cảm thấy lạ lẫm, cứ căng mắt ra mà nhìn, rồi lại giơ máy lên chụp ảnh lia lịa.

Anh Nhàn nói…

– Chỗ này nghe nói luôn đông đen, chỉ giờ này mới có được không khí yên bình thôi đó mấy đứa.
– Đúng đó. Yên bình dễ chịu ghê. Cứ muốn ngồi đây đến tối luôn cũng được. Cảm giác thoải mái lắm.
– Em lại muốn bán nhà lên đây.
– Hahaha… Hai đứa sao đi đâu cũng muốn bán nhà dời tới đó hết vậy. Mai mốt mua luôn cái xe vừa là xe vừa là nhà á. Đi tới đâu ưng thì dừng lại “sống” ở đó một thời gian đi.
– Haha… Thôi thôi, em chỉ thích định cư, hông muốn đi lang thang du mục kiểu đó đâu anh.
– Nửa tiếng sau, khi mặt trời đã chạm một nửa xuống đỉnh núi phía xa, chỉ còn thừa lại một nửa hình tròn màu cam sót lại bên trên đỉnh núi, anh Nhàn bấm xong tấm ảnh cuối cùng rồi giật mình kêu lên:
– Chết cha! Sắp tối rồi. Xuống chạy nhanh về thôi mấy đứa. Tour này không định đi đêm nên anh cũng không có check đèn xe máy sáng hay tù mù nữa.
– Trời! Đúng là mê chụp hình quên cả lối về.
– Đường đèo này ghê vãi, mấy nay chạy xe mà em không thấy có lan can an toàn gì hết. Xuống lẹ đi mọi người.
– Thế là cả bốn đứa lại chạy như vịt xuống các bậc thang cột cờ.

Tới bãi xe, tụi nó vội vã lấy xe, rồi nổ máy chạy một mạch đi về hướng Đồng Văn.

Khi ý thức thời gian đang đếm ngược, cả đám mới thấy hoàng hôn trên phố núi nhanh tắt như thế nào. Mới 5 phút trước còn đứng trên cột cờ, mặt trời vừa chìm xuống phân nửa sau đỉnh núi, vậy mà lúc này đã khuất hoàn toàn sau những dãy núi trùng điệp của cao nguyên đá, chỉ sót lại vài tia sáng cuối cùng nhuộm đỏ bầu trời, cũng đang nhanh chóng nhạt đi.

Dù chạy khá gấp, nhưng tụi nó vẫn không kịp chạy về Đồng Văn trước khi trời tối.

Đường nhỏ quanh co, cua tay áo liên tục, lại nhiều ổ gà, nên chỉ đi thêm chừng năm phút, cả đám đã phải bật đèn xe lên.

Mấy cái đèn xe zin cho ánh sáng vàng vọt, và khá tù mù, nên tốc độ hai xe đã phải chậm lại hơn hẳn so với đi ban ngày.

Hai thằng Bi – Bo chạy xe bám sát phía sau anh Nhàn, thỉnh thoảng phải thắng chúi nhủi vì anh Nhàn thắng xe để tránh ổ gà giữa đường.

Trầy trật mãi đến hơn 7 giờ tối, tụi nó mới lết về tới Đồng Văn.

Nhìn con đường chính của thị trấn trải rộng trước mặt, đèn đường sáng trưng trải dài ânh sáng vàng uowmleen mọi vật bên dưới, đứa nào cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh Nhàn quay lại nói…

– Tối nay anh không đăng ký ăn tối tại homestay, mình tấp vô quán ăn luôn rồi về tắm rửa ha.
– Ok anh. Ăn luôn đi. Chứ về xong cuốc bộ ra lại phê lắm.
– Haha… Sợ cõng em rồi hả?
– Không có sợ. Làm gì sợ.
– Chỉ mỏi chân thôi.
– Hahaha…
– Anh Nhàn chạy một chút thì tới một quán ăn. Nhìn từ ngoài thì khả nhỏ nhưng khi vô bên trong thì vẫn có bàn ghế kê cao, rộng rãi khác hẳn quán ăn buổi trưa cả đám cùng ăn. Bàn ghế thì cả đám chẳng quan tâm gì, vì còn đi ăn lề đường trên Đà Lạt được mà, nhưng theo cả đám để ý thì vùng này bàn ghế càng khang trang thì giá sẽ càng “chát chúa”.

Và y như rằng khi xem menu thì đứa này thầm le lưỡi nhìn đứa kia. Giá cả ở đây mắc gấp đôi quán hồi trưa luôn, chưa biết chất và lượng như nào, nhưng hầu như món nào cũng mắc. Kể cả món lạp sườn xông khói thấy đề giá gần một triệu một ký thì đứa nào cũng lắc đầu ngao ngán. Nhưng lỡ vô quán rồi nên anh Nhàn đành kêu món có vẻ như rẻ nhất ở đây, là bốn con gà tần thuốc Bắc.

Kêu xong, khi nhân viên của quán đi vô trong, anh thì thào…

– Chỗ này không được bạn giới thiệu. Anh coi trên mạng thấy họ list ra nên tấp vô.

Thằng Bi đưa tay làm động tác cắt ngang qua cổ, rồi le lưỡi, rụt hai vai lại.

Cả đám ngồi chờ một lúc thì được quán dọn lên bốn cái thố, mỗi thố có một con gà ác hầm trong nước thuốc Bắc đen thui.

Mỗi đứa lấy muỗng, đũa ra rồi bắt đầu ăn. Mùi vị của món này hầu như là giống nhau ở mọi nơi, cũng có thuốc Bắc, thêm bớt hạt sen, táo tàu, đẳng sâm, kỷ tử gì đó thôi, nhưng ăn vẫn gần giống nhau chứ không khác biệt gì lắm.

Ăn xong cái thố gà hầm, hầu như đứa nào cũng chỉ lửng lửng bụng, nhưng tụi nó đành đợi anh Nhàn thanh toán tiền rồi đều đứng lên đi ra ngoài.

Khi đã ngồi lên xe và chạy được một đoạn, thằng Bo chạy lên nói…

– Mua bắp nướng hay khoai nướng ăn thêm đi anh Nhàn. Em còn đói.
– Ờ. Anh cũng vậy. Đang đi rà rà để tìm nè. Hôm qua đi bộ có thấy mấy chỗ bán mà không nhớ ở đâu.
– Kìa! Đằng trước bên trái kìa anh. Chỗ có đèn sáng đó.
– À à. Thấy rồi. Chỗ hôm qua đó.
– Thế là hai xe chạy từ từ rồi băng qua đường.

Rút kinh nghiệm khi nãy, anh Nhàn cẩn thận hỏi giá từng món một. Ở đây không thể vô tư vào quán kêu tùm lum, rồi lát sau mới tính tiền như ở Sài Gòn được.

Rất may giá đồ ăn trong quán lúc nãy thì cắt cổ, nhưng giá ở đây lại bình thường. Thế là bốn đứa kêu bốn trái bắp nướng mỡ hành, mấy củ khoai lang nướng, rồi anh Nhàn còn đi qua hàng bên cạnh mua luôn một con gà nướng vàng ươm với giá còn rẻ hơn mấy thố tiềm thuốc Bắc bé tí hồi nãy.

Xong xuôi tụi nó kéo qua chỗ trống cạnh đó ngồi ăn. Chỉ mấy món đồ dân dã thôi nhưng bốn anh em ăn ngon lành như sơn hào hải vị.

Thằng Bi vừa ăn mà vừa nói…

– Chưa có tour nào mà em bị bỏ đói như ở tour này.
– Ờ. Trên này xăng là một, đồ ăn là hai, không phải dân địa phương, không biết rõ từng địa điểm thì du khách đi tìm đỏ con mắt cũng không ra chỗ đàng hoàng.
– Như trên đường đèo hôm qua đó, không phải không có chỗ đàng hoàng, mà không có chỗ nào luôn.
– Ờ. Em chắc sẽ nhớ mãi món mì tôm sống ăn với mận chua lét.
– Mình còn ký mấy trong homestay kìa.
– Haha… Biết vậy mua một ký thôi ha anh. Ham hố mua cả đống rồi ăn không nổi.
– Ngoài này nghe nói người ta mê ăn đồ chua. Mận như vậy họ làm mận lắc á. Thậm chí ăn cả mận đầu mùa, trái còn xanh lè luôn.
– Trời ạ. Chắc là chua lét.
– Ờ. Chua hơn chanh.
– Cả đám tay cầm khoai lang, tay chia nhau mấy miếng gà nướng ăn ngon lành. Kể cả mấy miếng xương nướng giòn giòn, hay đầu của những chỏm xương đùi, xương chân xốp xốp, mềm mềm tụi nó cũng nhai sạch.

Thằng Bi nhìn đống xương ít ỏi còn lại trong cái hộp xốp rồi nói…

– Ăn kiểu anh em mình thì cờ hó chúng nó buồn lắm.
– Haha… Đúng là vậy thật. Đồ ăn ít quá không dám lãng phí chút nào. Xương mình ăn cũng được một mớ rồi.
– Ăn xong thì bao tử đám con trai cũng chỉ lấp đầy tầm 70%. Riêng con Loan tạm thời no rồi nên nó giương đôi môi bóng mỡ lên cười toe toét.

Anh Nhàn nhìn con nhóc rồi phì cười nói…

– Môi em như vầy không cần thoa son dưỡng môi hay chống nứt gì hết luôn.
– Haha… Đúng đó. Không cần vaseline luôn cũng bóng lưỡng rồi.
– Môi mấy anh cũng bóng mà.
– Ờ. Giờ thèm ăn gì nữa quá mà chưa thấy có gì mua được.
– Hay đi mua sữa đậu nành nóng đi anh Nhàn?
– Được đó. Tối qua đi bộ anh nhớ có một chỗ bán.
– Cả đám lại lên xe chạy một chút nữa, rồi tấp vô một quán lề đường khác. Cái gánh sữa nhỏ có nồi than âm ỉ, giữ ấm cho nồi sữa trong thời tiết lạnh cóng vào ban đêm này.

Mỗi đứa đều gọi hai ly, vì cái ly ở đây nhỏ xíu chứ không to như ở Đà Lạt, rồi sau đó chầm chậm ngồi xuống vừa thổi vừa uống.

Anh Nhàn cảnh báo…

– Sữa nóng dữ lắm nha mấy đứa, uống từ từ thôi chứ không là rụng răng.
– Rụng lưỡi luôn. Haha…
– Ờ.
– Uống xong mỗi đứa 2 ly sữa, riêng con Loan chỉ uống nổi một ly, cả đám cũng cảm thấy hơi no no, nhưng vẫn thèm ăn. Có lẽ bữa ăn tối này của tụi nó không được đầy đủ nên ăn căng bụng rồi mà cơ thể vẫn tiết ra chất khiến cho tụi nó thèm ăn. Anh Nhàn nói…
– Thôi kệ đi. Coi như tối nay ăn kiêng. Sáng mai đi chợ phiên rồi ăn sau.
– Yeah! Chợ Phiên! Em chờ mong tới mấy chỗ như vậy lắm á.
– Ừ. Gần đây thôi nè. Mai ra ăn sáng ngoài đó luôn.
– Yeah!
– Vì tối qua đã đi bộ lang thang ở đây, và cái thị trấn này nhỏ xíu như lòng bàn tay nên tối nay có muốn đi đâu cũng chẳng còn chỗ mà đi nữa. Thế là cả đám lại kéo nhau về homestay.

Khi lấy chìa khóa lên phòng ở chỗ “tiếp tân”, anh Nhàn confirm lại với chủ nhà trưa mai tụi nó sẽ check out luôn, rồi dẫn 3 đứa đi lên nhà sàn, về phòng mình.

Mở cửa phòng bước vô, anh nói…

– Trưa nay vì gấp gáp nên chưa tắm, giờ mình đi tắm đi.
– Để vầy luôn đi anh, cho nó có mùi hấp dẫn.
– Mày biến thái quá Bi!
– Haha… Đùa thôi. Nhưng mà em thấy trên mạng có đăng người địa phương họ không có tắm đâu anh Nhàn. Mấy tháng lạnh này họ khỏi tắm luôn. Chỉ người Kinh mình là tắm mỗi ngày thôi.
– Í ẹ! Sao chịu nổi?!
– Thực ra… thằng Bi nói đúng đó. Với lại không chỉ dân địa phương ở đây, mà bạn anh đi Bắc Kinh về nói, mùa đông dân Bắc Kinh cũng rất ít tắm. Có khi mỗi tuần tắm một lần thôi, thậm chí lâu hơn.
– Trời ạ! Thiệt hay giỡn vậy anh?
– Cái đó hướng dẫn viên du lịch đoàn của nó nói vậy á. Hướng dẫn viên người Trung Quốc. Không rõ có phải đùa không, nhưng họ nói dân phương Bắc không tắm thường xuyên như người phương Nam, ý nói người Việt Nam mình á.
– Trời ạ. Thôi thôi, em muốn làm người miền Nam. Giờ em đi tắm đây. Mày có thể không tắm nha Bi, nhưng tối nay vui lòng ngủ dưới sàn dùm tao!
– Haha… Vì chỗ ngủ mà tao sẽ chiều theo ý mày, nhưng tắm xong rồi thì còn đâu mùi hương quyến rũ của tao nữa…
– Haha…
– Cả bốn đứa lấy khăn, lấy đồ kéo nhau đi tắm nước nóng, xong xuôi khi lên phòng thì còn chưa đến 9 giờ tối.

Thằng Bi nhìn đồng hồ rồi than…

– Vùng này hồi xưa chắc nhà nào cũng đông con lắm ha anh Nhàn.
– Sao vậy?
– Tối hổng có gì làm, chỉ có mỗi việc sản xuất baby thôi.
– Haha… Tình hình chung thì vậy đúng rồi. Và theo văn hóa bản địa thì người ta lấy vợ gả chồng sớm lắm.
– Ùi. Anh đừng nói nữ thập tam nam thập lục nha.
– Đâu có. Vụ đó là người Kinh mình. Còn trên đây biết “chơi” là cho lấy nhau à.
– Trời trời. Còn “văn minh” hơn mình nhiều.
– Ừ. Thậm chí hiện nay luôn vẫn có chồng 12 vợ 14 – 15 đó.
– Òa! Chỗ nào vậy anh? Mai đi coi đi?! Hihi…
– Ngay tại Đồng Văn này luôn. Nhưng giờ em trai đó đã 17 rồi. Có video youtube nè. Để anh mở lên cho coi.
– Đâu, đâu?
– Cuộc Sống Miền Núi, kênh này hả anh?
– Ừ. Nó đó. Thằng ku này mặt còn non choẹt mà đã có hai con rồi thì phải. Anh coi cũng lâu rồi nên không nhớ rõ. Mấy đứa tự coi đi.

Nói xong anh mở full màn hình cho cả đám xem. Video youtube này không dài, nhưng đại loại youtuber đó tới phỏng vấn một gia đình khó khăn, mà anh bạn “gia chủ” chỉ mới 17 tuổi, lấy vợ hồi mới 12 tuổi, vợ lớn hơn 2 – 3 tuổi gì đó. Lúc này đã có 2 con rồi.

Thằng Bi xem tới đoạn đó thì trầm trồ kêu lên…

– Chà chà… Tuổi trẻ tài cao thật! Phải chi tao với mày lấy vợ sớm giờ cũng đã hai con như nó rồi đó Bo.
– Xời, dư sức. Tại vợ nó không biết đẻ thôi, chứ tao với mày mỗi năm đẻ một đứa thì giờ năm con luôn cũng còn được á.
– Ờ ờ. Đúng vậy. Đó là với một vợ. Chứ nhiều vợ như vua hồi xưa thì đã ra một nhà trẻ luôn.
– Haha… Còn có vụ đó nữa hả hai đứa?!
– Có mà anh. Chỉ có một vợ thì cùng lắm mỗi năm có max 2 – 3 đứa con nhờ sanh đôi, sanh ba thôi. Chứ có nhiều vợ một lúc thì một năm có mấy chục đứa con cũng được.
– Haha… Em tính mở trại sản xuất baby hàng loạt hay gì mà mơ nhiều con dữ vậy?
– Ước mơ của em là có một bầy con, tụi nó chạy lung tung chơi đùa trên mình, trên đầu cổ em, chắc đã lắm.
– Trời ạ! Nó tè, nó khóc la, nó ị, ở đó mà đã. Cho mày dọn đã luôn.
– Hơ hơ… Khoản đó có mày lo dùm tao rồi, tao chỉ chơi với nó thôi.
– Ê! Còn lâu nha ku!
– Hahaha…
– Mà thôi, mình bàn tới vua chúa hay ai đó xa vời quá. Có đối tượng ngay đây thì chúng ta cùng nhau sản xuất baby liền đi. Hí hí…
– Tao biết mày sẽ nói vậy mà. Giống ý… tao ghê! Haha…
– Mình là anh em sinh đôi mà, hổng giống sao được, há há…
– Ọe! Gớm quá hai ku. Mần gì thì mần đại đi, bé Loan nó đang giang chân chờ đón kìa. Đừng quay qua ve vãn vuốt mông nhau kiểu đó nữa.
– Èo èo. Tụi em… động viên nhau chứ hổng có… như anh nói à nha!
– Loan ơi! Loan à…
– Em hổng có ăn… cái gì đâu nha! Hừ hừ…
– Haha… Không. Anh tính rủ em chơi… sản xuất baby thôi. Còn em ăn… gì đó anh đâu có biết.
– Hứ. Hông thèm!
– Haha…
– Con Loan ngún nguẩy là thế, nhưng khi thằng Bo xáp vô một chút thì con nhỏ từ từ mềm nhũn ra dưới bàn tay sờ mó toàn bộ thân thể nó. Rồi ngay sau đó ba trai một gái lại quấn chặt lấy nhau trên giường. Từng thằng con trai lại thay phiên nhau đè con nhỏ ra chơi đủ kiểu. Cũng cho 3 lỗ của con nhỏ “ăn” no 3 khúc thịt to bự của tụi nó. Còn tư thế thì con nhỏ nằm ngửa, nằm sấp, thẳng chân, dạng chân, cong người ưỡn mu lên, hoặc nằm sấp chu mông lên cao. Có những kiểu khác lạ nữa nhưng gần như không thể thực hiện được trong cái lạnh cắt da này. Phòng không có điều hòa, chẳng có sưởi, nên tư thế nào mà hai cơ thể tụi nó rời nhau ra thì đều gần như không trụ được lâu khi cả hai đều bị lạnh. Những tư thế có sự ôm ấp, da thịt áp sát vào da thịt đều được tụi nó ưu tiên tối đa.

Tụi nó vừa quan hệ tình dục, vừa làm cái việc là truyền hơi ấm cho nhau, nên càng làm cho con nhỏ cảm thấy cần đám con trai nhiều hơn, như cần hơi thở. Những bắp tay mạnh mẽ, những cơ ngực săn chắc, những cơ bụng cuồn cuộn, cái lưng nóng hổi khi áp vào nó, khi nó choàng tay ra sau và ôm siết, hay những cặp đùi ếch to cuồn cuộn siết chặt lấy người nó lúc chơi ừ phía sau đều mang lại cho nó hơi nóng – điều mà ở Sài Gòn hầu như bị nó coi nhẹ.

Hết anh Bo, rồi tới anh Bi, rồi lại đổi qua anh Nhàn, dù là anh nào thì cơ thể săn chắc và to lớn của các anh đều mang lại cho nó hơi ấm, mang lại cho nó hoan lạc, và cảm giác được chở che, ôm ấp.

Con Loan một lần nữa lại sướng chết đi sống lại, cảm giác sướng không thua gì hồi sáng, nhưng ở mức độ mãnh liệt hơn, háo hức hơn…

… Khi thằng con trai cuối cùng rùng mình bắn tinh vào sâu trong bướm con nhỏ, thì đồng hồ trên tường đã chỉ hơn 11 giờ đêm một chút.

Thằng Bi định rút ra khỏi người em gái thì con nhỏ đưa tay xuống ghì chặt mông thằng anh và thều thào…

– Để trong em lâu hơn chút nữa đi anh Bi! Đừng rút ra sớm! Em lạnh.
– Thằng Bi sao có thể từ chối một đề nghị khiến cho tim nó tan chảy như vậy. Nó liền ép sát mu tới trước, cho gốc ku bít chặt cái lỗ thịt đang bị căng giãn ra của con em, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ rực của con nhỏ, cảm nhận hai đầu vú mềm mại của con em đang chĩa vô bộ ngực rộng của mình…

Thằng Bi làm rất tốt công tác vuốt ve ôm ấp, đến nỗi khi nó rời con em ra thì môi nó đã có cảm giác muốn tê luôn rồi. Nước bọt luôn là kẻ thù của làn môi, mà trong hơn mười phút ôm hôn em gái không rời sau khi chơi xong, môi nó và cả của con bé đã thấm ướt ước bọt của nhau đến phát tê rát.

Dù sao việc đó vẫn không ảnh hưởng đến sự trìu mến chứa đầy trong ánh mắt mà nó đang dành cho em gái lúc này. Dù không nói ra miệng nhưng nó ngầm quyết tâm cùng với con bé “sản xuất” cho ra baby mới thôi. Thôi thúc đó trong nó ngày càng mãnh liệt, đến mức gần như nó và thằng Bo không hề bàn với nhau bất cứ chuyện gì liên quan tới ngừa thai. Dù thằng Bo cũng không nói ra, nhưng sự ngầm hiểu đó giữa anh em song sinh tụi nó cũng tương đương một sự đồng ý bằng lời với nhau rồi.

Thằng Bi chỉ hận trong bụng mình chỉ có thể sản xuất ra tinh dịch rất giới hạn, một ngày ra tầm 6 lần là cạn sạch, có vắt cũng không ra thêm giọt nào nữa. Chứ nếu mà không có giới hạn gì, có lẽ nó sẽ chơi con nhỏ cả ngày lẫn đêm mới thỏa mãn nhu cầu của chính nó, và để “tiêu hóa” cái nét đang yêu không chịu nỗi của con em dạo này. Còn nhỏ em lỡ dính bầu xong rồi thì sẽ học hành, đẻ đái thế nào, một thằng nhóc 17 tuổi ăn chưa no, lo chưa tới như nó… chưa nghĩ tới. Miễn là nó được sướng con ku, thỏa mãn bản năng gốc, cùng sự tò mò muốn biết cảm giác được lên chức bố là như nào, thì cứ cố gắng “bơm” cho con nhỏ “phình bụng” lên trước đã. Mọi thứ… tới đâu tính tiếp tới đó.

Thằng Bo nằm cạnh, đợi một lúc thì không thèm đợi thêm nữa, nó dời qua bên chỗ anh Nhàn rồi ngủ chung với anh luôn, nhường cái giường cho cặp tình nhân Bi – Loan đang đắm đuối nhìn nhau.

Lát sau, dưới ánh đèn ngủ ấm áp, cả bốn đứa đều ngáy khò khò, người rúc sâu trong cái mền dầy, kết thúc một ngày phượt dài trên cao nguyên đá.

Chương trước Chương tiếp
Loading...