Truyện loli

Chương 95



Phần 95

Hai thằng Bi – Bo thì ngồi ở phòng khách coi TV với con Loan.

Con nhỏ làm chị được một lúc, giờ không có con Yên ở đây, nó liền trở lại… làm em gái út của hai anh, tha hồ nhõng nhẽo, khiến cho hai thằng đứa thì bóp tay, bóp vai, đứa thì bóp chân, bấm huyệt bàn chân cho “sản phụ nhỏ tuổi”. Vì theo lời con nhỏ, người nó cứ mỏi lung tung, cần hai anh xoa bóp nó mới thấy thoải mái được.

Hai thằng nai lưng ra làm quần quật, mồ hôi đổ ròng ròng thấy tội, nhưng vẫn không than thở một tiếng nào. Ngược lại, hai đứa chăm em rất tận tình, vừa làm vừa hỏi em lực bóp như vậy có vừa chưa, chỗ này hết mỏi chưa…

Sau gần hai mươi phút được “thư giãn”, con nhỏ mới để anh Bi bế nó lên lầu tắm rửa, vì ngồi một chút thì nó lại mắc tè.

Nằm gọn trong vòng tay bế của anh Bi, nó nhõng nhẽo nói…

– Sao dạo này em đi tè liền liền hà anh Bi? Đi mệt luôn á. Mà ráng nhịn thì hổng được.
– Ui! Em đừng nhịn. Em bé trong bụng em đang lớn, nó ép bọng đái em xuống đó mà.
– Là sao anh?
– Bình thường thì bọng đái em căng ra như cái bong bóng để chứa nước tiểu, nên lâu lâu đầy mình mới phải đi tiểu thôi. Còn giờ bụng em chứa thêm em bé nữa, bọng đái đâu còn chỗ để căng ra như hồi trước, chỉ cần tí nước tiểu đã làm em mắc tè đó.
– Vậy là em bị hoài luôn hả anh? Hic hic…
– Đâu có. Lúc mang bầu thôi. Đẻ xong em bình thường thôi à.
– À. Thì ra… Con làm mẹ cực khổ ghê nha. Hihi…
– Vừa nói con Loan vừa xoa xoa cái bụng đang ễnh ra của nó.

Như nghe được mẹ đang nói, đứa bé trong bụng con Loan đạp đạp mấy cái, khiến bụng con nhỏ lại gồ lên rõ ràng. Con Loan kêu lên…

– Em bé nó nghe em nói nè mấy anh! Hí hí…
– Đâu? Nó đạp hả?
– Dạ. Nó đạp mạnh lắm. Hí hí…
– Chà. Gồ lên luôn kìa Bi!

Thằng Bi ẵm chắc con em trên tay, vừa đi lên bậc thang vừa lên giọng “người lớn”:

– Bây giờ nghe là tốt rồi. Nhưng mấy lúc ba mẹ “làm chuyện người lớn” thì con nít phải nhìn chỗ khác nha! Nhớ nha con! Khà khà…
– Nhìn kỹ là nổi mục lẹo đó, khà khà…

Vừa đế vô thêm, thằng Bo vừa thò tay ra sờ sờ cái bụng con em.

Lên tới phòng, thằng Bi để con nhỏ xuống giường, con thằng Bo phì cười nhắc lại…

– Nhớ nhìn chỗ khác thôi nha con. Chừng nào xong thì ba cho con “bú sữa”.
– Há há… Cho cả mẹ nó “bú sữa” nữa chứ.
– Khà khà… Chính xác. Cho cả hai mẹ con bú sữa cùng một chỗ luôn. Quá tiện lợi. Haha…

Con Loan nghe vậy thì chen vô:

– Hihi… Em bé bú sữa mấy anh được hả?
– Sao không? Lúc ra “sữa” thì ‘họng súng’ anh để sát người nó mà. Há há…
– Lỡ nó là… con trai thì sao ta?

Thằng Bo rùng mình, rồi trả lời em:

– Hic hic… Em ráng đẻ con gái đi nha. Chứ con trai thì… khó xử lắm.

Con Loan cười ranh mãnh:

– Hí hí… Ra ngoài nó sẽ nói ba nào hồi đó cứ bắt con bú sữa hoài vậy? Con là con trai mà. Lúc đó mấy anh đi mà trả lời con đi nha, chứ em hổng liên quan đâu. Hihi…

Thằng Bo rùng mình thêm cái nữa, rồi nói mà như muốn sặc:

– Phụt. Đúng là khó xử thật chứ không đùa! Khục khục… Ráng đẻ con gái nha em! Hic hic…
– Mà… mấy anh ơi!

Vừa nói con nhỏ vừa cầm hai tay của hai thằng Bi – Bo đặt lên bụng mình.

– Hả? Gì vậy em?
– Lỡ mà… nếu như con mình là con gái… rồi mấy anh có… ‘yêu’ nó như em không?
– Có chứ. Con trai con gái gì tụi anh cũng yêu hết.
– Đúng rồi. Yêu hết chứ.
– Không… Không phải chuyện đó. Mà em muốn nói là… ‘yêu’… kiaaa… á.
– Là… cho “bú sữa tươi tại nguồn” đó hả?
– Dạ. Hí hí…
– Em tính sao?
– Em thấy… hông sao. Miễn mấy anh đừng bỏ rơi em là được hà.

Vừa nói con nhỏ vừa chu cái miệng đỏ hồng của nó lên rất dễ thương.

Thằng Bo liền an ủi con nhỏ ngay:

– Em nói gì vậy?! Em là em gái tụi anh nè, cũng là vợ tụi anh nữa, còn là mẹ của con tụi anh…

Tới đoạn này thằng Bi đứng kế bên hạ giọng thật nhỏ, và nói lướt thật nhanh cho con em không nghe được:

– … vụ này còn chưa xác định…

Thằng Bo thì nghe, nên nó lớn giọng, ra vẻ hùng hồn một tí, thực chất lại để át cái câu nói “quá phũ” kia của thằng Bi:

– … thì sao tụi anh bỏ rơi em được. Thương còn hổng hết nữa. Đừng nghĩ lung tung nha!

Con Loan mở to hai mắt, sung sướng hỏi lại:

– Thiệt hông?

Thằng Bi đứng kế bên đang cười tủm tỉm, nghe vậy mắt nhìn thằng Bo chớp chớp lia lịa như có hạt cát rớt vào, hỏi:

– Thiệt hông?

Thằng Bo muốn bóp cổ thằng anh sinh đôi dễ sợ, nó quay qua trừng mắt nhìn thằng Bi đang cười tủm tỉm, rồi quay sang nhìn con em với vẻ… dịu dàng nhất mà nó có thể nặn ra trên mặt, rồi nói:

– Thiệt một trăm phần trăm.

Con Loan thấy hết biểu hiện của hai thằng anh, nó ôm cái bụng bầu to của mình như đang ôm con, rồi cười khúc khích:

– Hí hí… Sến như con hến. Nhưng mà… em thích. Hí hí…

Thằng Bi lại châm vô một phát:

– Ờ. Sáng nay sao mày sến dữ vậy Bo?
– Tao thì cả sang lẫn sến đều chơi tuốt. Khà khà…

Vừa nói nó vừa quay sang trừng thằng Bi thêm cái nữa, mặt cười nhưng mắt không cười.

Thằng Bi chọc ghẹo nó nãy giờ, thấy tình hình bắt đầu có mùi thuốc súng rồi, nên nó vội cười giả lả xuống đài:

– Cả sang lẫn sến đều chơi được vậy thì mày đa hệ giống tao rồi. Khà khà…

Thằng Bo lóe ra vẻ gian manh trong mắt, chụp ngay lấy câu đó lấn tới:

– Chà chà! Tụi mình sinh đôi chứ cũng có chỗ khác nhau đó nha. Vụ “đa hệ” này coi bộ nguy hiểm à, hổng có tao trong đó rồi. Đa hệ nhưng mày đừng có lộn sang hệ xăng pha nhớt nha! Khà khà…
– Sặc. Tao nói vụ… ờ ờ… phong thái xử sự nha, mày lượn qua vụ giới tính thì lạc đề xa ơi là xa nha Bo! Hừ hừ…
– Há há… Tại cái từ nhạy cảm đó mà mày cứ dùng tỉnh bơ nên tao phải hỏi lại cho chắc chứ bộ.

Bị đụng tới “niềm đau chôn giấu” từ hồi đi tour Hà Giang về, tới phiên thằng Bi trừng mắt ngó thằng Bo. Miệng há ra nhưng lời nói thì phải nuốt ngược vô trong.

Nếu không nghe anh Đen và anh Nhàn nói phải giữ không khí hòa thuận, thoải mái cho con bầu, thì nó đã cãi nhau một trận với thằng Bo rồi.

Nó hít sâu một hơi, ráng nén cơn bực mình xuống khiến cho các mạch máu cổ nó bắt đầu nổi phồng lên dưới da, thằng Bi quay qua con em, khó nhọc “nặn” ra một gương mặt… dịu dàng nhất có thể, rồi nói:

– Mà Loan nè, nói vậy là em chịu cho tụi anh… cũng “yêu” bé luôn hả?
– Chịu. Nhưng tụi anh phải cho em “no” trước nha.
– Haha… Yên tâm đi. Em là VIP member rồi, đảm bảo em không bao giờ thiếu đói đâu. Khà khà…

Con Loan hai mắt mơ màng:

– Chẹp chẹp… Nghĩ tới đẻ ra nó là con gái, rồi tụi mình… hí hí…
– Ờ. Nhưng phải nuôi tám chín năm nữa lận.

Thằng Bo liền khoác tay:

– Thì có sao?! Lúc đó tao với mày cũng hai sáu, hai bảy tuổi chứ mấy.
– Ờ ờ. Phấn đấu từ giờ tới đó cho bé Loan đẻ thêm mấy đứa nữa, nuôi một lần cho đáng, rồi nghỉ phẻ.
– Ờ. Được đó Loan. Ráng đẻ cho tụi anh chừng ba, à… không… năm sáu bé nữa nha em. Lỡ cực rồi thì cực sớm xong rồi nghỉ cho khỏe. Hí hí…

Con Loan lại chu cái miệng ra, nhăn nhó:

– Thôi. Mệt lắm. Làm em như gà mái vậy á. Mấy anh muốn thì tự đẻ đi.

Thằng Bi ra vẻ đau khổ, than thở:

– Hiu hiu. Tụi anh vẫn “đẻ” đều đặn mỗi sáng đó thôi, mà hổng ra được em bé như em.
– Phụt. Hahaha…
– Trời ạ. Văng đầy nước miếng vô mặt anh luôn. Sao quýt làm mà cam chịu vậy?!

Vừa kêu lên phản đối, thằng Bo vừa đưa tay quệt ngang mặt.

Con Loan thì cười khúc khích, giữ cái bụng lại cho khỏi lúc lắc quá mạnh, nói:

– Hihi… Ai kêu anh Bi nói bậy chi?!

Thằng Bo chùi chùi tay vô quần, rồi than thở:

– Đúng là Bi làm Bo chịu mà.
– Hí hí… Mà… Ui! Nhắc mới nhớ. Em mắc tè quá…

Đang nói bỗng con nhỏ kêu lên:

– Chết cha!!!

Thằng Bi giật mình:

– Sao vậy?
– Em… són tiểu… trên giường rồi nè. Hic hic…

Cả hai thằng sinh đôi đều thở phào. Thằng Bi nói:

– Tưởng gì, làm anh hết hồn. Tưởng vỡ nước úi… Ươm ươm…

Nó chưa nói hết thì miệng đã bị bàn tay thằng bo giơ ra bịt chặt.

Con Loan không để ý hai anh nhoi như nào, nó kéo vạt áo đầm lên, nhìn chằm chằm xuống vết loang trên tấm drap giường ngay dưới đít, rồi nhăn mũi, ngước lên nhìn hai anh Bi – Bo mà rên rỉ:

– Bắt đền hai anh đó. Người ta mắc tè mà mãi giỡn hoài quên luôn rồi. Hic hic…
– Không sao đâu. Để anh dìu em vô nhà tắm.
– Ok. Còn anh thì thay tấm drap giường khác là xong thôi mà. Chuyên nhỏ như con thỏ ăn cỏ, uống nước, chui vô hang.
– Mày còn ở đó nhảm nữa hả Bo?
– Ờ ờ. Thôi không ăn cỏ gì hết. Ăn sáng no rồi. Mà mày cũng bế nó đi tè đi thì tao mới mang drap đi giặt được chứ. Nhìn tao đắm đuối vậy coi chừng tao yêu luôn đó nha. Khà khà…
– Ọe. Gúm quá. Giờ lộ rồi nha ku. Đúng là muốn ăn thì gắp bỏ cho người mà.
– Haha…

Thế là thằng Bi dìu con em đi tè, còn thằng Bo nhanh chóng cuộn tấm trải giường lại, quăng xuống đất, rồi mở tủ lấy tấm trải sạch ra phủ lại lên giường. Sau đó nó mang tấm trải dơ kia đi lên sân thượng.

Trên đường đi lên cầu thang nó gặp anh Nhàn đang dắt tay con em đi xuống lầu. Thấy vậy nó hỏi…

– Xong rồi hả anh?
– Xong rồi. Giờ đi thôi.
– Dạ. Đợi em chút nha. Bỏ cái này vô máy giặt rồi em đưa chìa khóa cho anh.
– Sao phải giặt vậy? Xóa dấu tích hả em? Hí hí…
– Hông phải. Nó vừa… són tiểu.

Anh Nhàn ngạc nhiên rồi như hiểu ra gì đó, anh nói:

– Chà chà. Hiểu rồi! Bầu bí mấy tháng cuối thì phải chịu thôi.
– Dạ. Tụi em chuẩn bị rồi, mua bốn năm tấm trải giường sẵn lận, cứ dơ là bỏ máy giặt thôi.
– Ờ. Vậy tốt. Hai đứa kia có… ở trong phòng hả?
– Tụi nó tắm rồi. Anh dắt bé xuống phòng khách đợi em chút nha.
– Ok em!

Lúc đi xuống cầu thang, con Yên thì thầm với anh Nhàn:

– Sao chị Loan… đái dầm hư vậy anh?
– Chỉ là són tiểu chút thôi, đâu phải đái dầm như con nít đâu mà hư.
– Mà sao lớn rồi còn…
– Hông phải đâu. Người lớn luôn, mà có bầu thì vẫn bị hà. Lúc có thai thì nội tạng bị chèn ép…

Anh Nhàn vừa đi vừa giải thích cho con Yên về bầu bí, vừa đủ để con nhỏ thỏa trí tò mò, nhưng đủ qua loa để nó không hoảng sợ mà… không cho anh sơ múi gì, vì nếu vậy thì toang hết kế hoạch của anh chứ không đùa. Kèm theo đó anh còn nói cho con nhỏ biết những… thú vị mà người mẹ sẽ có khi mang thai, như là em bé đạp, như là sự gắn bó giữa mẹ và em bé từ trong bụng, hai mẹ con kết nối với nhau bởi một sợi dây rốn, rồi nếu là sinh đôi thì hai em bé sẽ nằm chung một chỗ trong bụng mẹ… Anh tìm mọi cách lựa chọn ngôn từ để gợi cho con nhỏ sự tò mò và… ham muốn có em bé giống con Loan luôn, rồi nếu đẻ xong thì có… búp bê thật để chơi.

Suốt mấy phút, anh Nhàn tự nể mình, vì anh đã kịp tuôn ra một tràng dụ dỗ con em mà mặt không đổi sắc. Trình nói xạo xen lẫn một chút sự thật ở những chỗ cần “điểm nhấn” của anh đã tăng level hơn hẳn, kể từ chuyến phượt Hà Giang với ba anh em nhà Bi – Bo.

Từ lúc ý tưởng muốn “thịt” em gái của anh nẩy mầm, bén rễ, và phát triển nhanh chóng, thì đi tour đó về xong anh nhìn con em dưới ánh mắt khác hẳn.

Anh đã siêng chạy Đà Lạt – Bảo Lộc hơn. Hầu như tuần nào anh cũng về nhà, chơi với ba đứa em gái. Anh mua bánh kẹo, gà rán cho tụi nó, dắt tụi nó đi chơi, đi ăn pizza, uống trà sữa, chăm sóc tụi nó tận răng. Và hiển nhiên đối tượng được anh quan tâm nhiều nhất là con Yên rồi, đứa em mà anh thấy “chín mọng” nhất trong ba đứa, đã có thể “thu hoạch” được rồi. Hai đứa kia vẫn còn khá “non và xanh lắm”, để dành cho “mùa sau”, chứ con Yên thì “vừa tầm” nhất.

Từ những động chạm “vô tình”, cùng với sự chăm sóc quá tốt của anh, nên lúc anh động chạm “cố tình” thì con nhỏ cũng không phản đối gì hết, cũng vì ngây thơ không biết gì. Chẳng những thế, nó còn chịu cho anh hôn môi, rồi thậm chí sờ bướm, và xa nhất là bú bướm. Rồi nó cũng được anh bày bú ku anh, và đáng mừng là khi lần đầu được nếm “sữa tươi không đường” của anh tràn đầy trong miệng, con nhỏ đã thích ngay và luôn, chứ không nhăn mặt hay nôn ọe gì cả. Mấy đứa con gái như vậy, theo anh biết là rất hiếm. Có lẽ con nhỏ nứng, hoặc nó cảm được “máu mủ ruột thịt” trong những ngụm tinh dịch bắn ra từ đầu ku anh, nên nó rất vui vẻ, háo hức nuốt hết từng ngụm xuống đầy trong bao tử, giống như những porn video mà anh đã lén cho nó xem trước đó.

Rồi hiển nhiên dân chơi nhiếp ảnh như anh thì không thể thiếu màn len lén chụp bướm, chụp nuy con em, nhất là chụp macro cái màng trinh quý giá, cũng là “lời nguyền” cấm cửa con ku anh khỏi cái âm đạo nó.

Không hiểu do màng trinh con nhỏ hơi dầy, hay là cái lỗ nó quá nhỏ so với cái đầu ku khủng long của anh, mà tới giờ anh vẫn chưa bóc tem được nó, dù thử rất nhiều lần.

“Đi xa” nhất với con bé, anh chỉ có thể kê đầu ku vô bướm con nhỏ rồi bắn ồ ạt xuyên qua cái lỗ màng trinh chết tiệt đó mà bơm âm đạo em gái căng tràn lên thôi. Cũng giống như lúc nãy anh vừa làm với nó trên phòng trước lúc con nhỏ thay đồ đi xuống.

Trong cái rủi có cái may, con nhỏ dù “uống sữa tươi” của anh bằng miệng trên, hay “miệng dưới” thì vẫn tỏ ra thích thú như nhau, chứ không phản đối gì hết. Đã nhiều lần như vậy trên Bảo Lộc, thậm chí Đà Lạt mà vẫn chưa “bóc” được “con tem” be bé của em gái, bí quá anh đành dắt nó xuống Sài Gòn.

Đầu tiên vì nhà này tiện hơn ở trên kia, sau nữa là thăm bầu, xem con Loan như nào, cho em gái mình nó tiếp xúc với con Loan, để nó chuẩn bị tâm lý trước, lỡ có gì cũng không bị shock. Và sau cùng anh hy vọng nhờ… hai con ku của hai thằng Bi – Bo, do hai ku này ít to bè như của anh, nhờ tụi nó đâm rách cái màng trinh chết tiệt kia dùm, miễn sao “cửa đã thông” để sau đó anh chơi con nhỏ thoải mái mà không lo sợ rách rời chắp vá là được.

Dù sao thì chỉ cần nhìn tận mắt em gái bị bóc tem anh cũng thấy… vui và an ủi rồi, còn hơn tự mình nhồi cái xúc xích Đức size XXXL của anh vô khiến cho lỗ bướm lẫn lỗ đít con nhỏ nhập làm một thì mang họa.

Thậm chí anh ước gì hai thằng Bi – Bo nhỏ hơn 2 – 3 tuổi, để… ku tụi nó đừng có bự như giờ. Chứ dù nhỏ hơn anh, nhưng hai khúc xúc xích của hai thằng vẫn thuộc dạng khủng so với người bình thường, chứ nói gì là cái lỗ lol còn nguyên zin của đứa em 9 tuổi của anh.

Chỉ nghĩ đến lúc cánh cửa đó được đánh thông, rồi mình mặc sức cùng con em “tình tính tang” mọi lúc mọi nơi như 3 anh em nhà Bi – Bo, anh đã thấy nứng như điên, muốn dẹp luôn cái vụ đi Suối Tiên này lại, lôi con nhỏ lên phòng cho hai thằng Bi – Bo “xử”, để nó dính bầu luôn trong lần đầu này càng kích thích.

Tư tưởng dùng chính em gái ruột để “sản xuất baby” của chính mình là cực kỳ kinh khủng, loạn luân không trật phát nào luôn, nhưng anh thấy rất quyến rũ. Nhìn gia đình anh Đen, và bây giờ là hai thằng Bi – Bo sắp làm được rồi, anh Nhàn cảm thấy mình không thể cưỡng lại được ý tưởng quyến rũ chết người đó, gần mực thì đen mà, đen thui luôn.

Còn chuyện ba của anh, rồi gia đình sẽ như nào thì để đó tính sau. Đi một bước tính một bước, trước tiên “hưởng thụ” con em đã, mọi chuyện tới đâu tính tới đó.

Anh Nhàn mãi nghĩ miên man thì con Yên chợt lay lay anh, và thì thào…

– Anh Hai!

Giật mình, anh Nhàn quay qua hỏi nó…

– Sao vậy em?
– Cái… cái…
– Hả? Vụ gì?

Con Yên đỏ rựng mặt lên, ấp úng một chút, rồi rướn người lên thì thào vô lỗ tai anh…

– Em bị ướt rồi.
– Thì tắm nó vậy mà. Đi đại đi, chứ sấy tóc nữa trễ lắm.
– Không phải tóc. Mà ướt… dưới kia á. Trào ra ngoài luôn rồi, hic hic…

Còn chưa thoát ra hết khỏi những tư tưởng cấm kỵ khi nãy, nên anh Nhàn vẫn chưa hiểu, hạ giọng hỏi lại nó…

– Trào gì em?

Nói xong chợt anh giật mình, nhìn xuống đáy quần thun của con nhỏ, rồi nuốt khan một cái và nói…

– Hic. Sorry em. Nãy anh Hai quên.
– Hic hic… Ướt hết rồi anh Hai ơi. Nhìn kỳ ghê luôn á.
– Chắc… không sao đâu.

Vừa nói anh vừa nhìn một đám ướt mem trên cái quần thun con em đang mặc. Chỗ cái mu độn lên cao vút trước hạ thể con nhỏ cũng đã thấm ướt một bệt to bằng bàn tay, cứ như con nhỏ vừa đái dầm xong, khỏi cần cúi xuống anh cũng đoán được số phận đáy quần con bé như nào.

Anh Nhàn thấy… thật kích thích, chỉ muốn dẹp bà cái vụ Suối Tiên vớ vẩn này, lôi tuột con em lên phòng đè ra mà chơi cho đã. Nhưng anh biết mình không thể cắt cái màn dạo đầu này của con em được, tất nhiên rồi. Con bé đã trông chờ chuyến đi chơi này rất lâu.

Nên anh Nhàn liền nuốt nước bọt xuống, giống nư đang ráng kìm xuống dục vọng đã ngập lên tới mang tai, rồi hạ giọng nói:

– Hay là đi đại đi em. Phủ áo xuống không ai thấy đâu.
– Áo em crop top mà sao phủ được? Hic hic…

Anh Nhàn nói tới đây mới để ý cái áo thun ôm sát của con nhỏ, lúc này chỉ che qua khuôn ngực một chút, lộ ra cái bụng phẳng lì có múi của nó. Anh tự hỏi không biết ai thiết kế áo cho các bé gái mà lại hở hang như vầy. Còn cái quần nữa chứ, lưng thấp mà ống quần cũng chỉ tới nửa ống quyển. Nhìn quần áo con em đúng nghĩa “thiếu vải”, anh tự hỏi không hiểu tay thiết kế thời trang này có “mê con nít” giống mình không.

Anh gãi đầu và nói với con nhỏ…

– À à… Áo ngắn quá ha. Mà thôi kệ đi. Không ai để ý đâu. Lát nữa vô đó tắm biển nhân tạo nữa mà. Phải thay ra thay vô tùm lum chứ có mặc bộ này cả ngày đâu.
– Dạ. Hay là… em lót khăn giấy vô được không anh Hai? Chứ nó ướt dữ quá, nhớt nữa, bước đi mà háng em trơn lắm. Mà em cảm giác chưa hết đâu, nó vẫn còn… đang ra thêm nữa á. Hic hic…
– Thôi! Đừng! Lót vô nó ẩm lắm. Cứ để vậy đi, lát ngồi xe gió thổi tự khô thôi à. Mặc áo khoác chống nắng che lại là xong thôi.
– Vừa nói anh Nhàn tự hỏi không biết gió trời có luồn vô dưới yên làm khô cái khe bướm cho con em được không. Nhưng anh cứ ra vẻ tỉnh rụi, không để cho con nhỏ nghi ngờ.

Con Yên gật đầu nói:

– Dạ. Vậy thôi kệ. Mà biết vậy lúc nãy em nuốt luôn cho rồi. Hí hí…
– Ờ. Như này cũng gọi là “nuốt” vậy. Khà khà…
– Con Yên đỏ mặt, nguýt xéo anh Nhàn một cái rồi nói nhỏ:
– Hứ. Miệng người ta trên này, còn dưới kia… để đi tè chứ bộ. Anh Hai mất căn bản lớp mầm rồi. Hí hí…
– Sặc. Chắc mất thiệt quá. Mà nhiều người cũng mất giống anh Hai á, nên họ kêu chỗ đó là “miệng dưới”.
– Hả? Miệng… sao anh Hai?
– Ờ. Miệng gì vậy anh Nhàn? Há há…

Tiếng thằng Bo xen ngang làm anh Nhàn hơi giật mình. Ngó lại thấy thằng nhóc đang làng hửng đi xuống cầu thang, anh hỏi…

– Ủa. Xong rồi hả Bo?
– Dạ. Phải phơi hết mớ đồ trong máy giặt rồi em mới bỏ tấm drap vô giặt được, nên để mọi người đợi hơi lâu.
– À à… Không sao. Anh có gấp gì đâu. Đi chơi thôi mà.

Hai anh em hồi nãy mãi nói chuyện “tế nhị” nên thằng Bo xuống tới hồi nào không hay.

Thằng ku đưa chìa khóa xe cho anh Nhàn rồi nói…

– Anh coi xăng cộ dùm em nha. Từ bữa bị dính chưởng trên Hà Giang xong là gần như em bỏ xe ở nhà luôn.
– Ok em. Có xe là mừng rồi.
– À. Lâu không đề máy, không biết có nổ máy được không.
– Cái đó cũng không lo. Không nổ thì có con Yên nó đẩy cho anh mà. Khà khà…
– Em á? Sao em đẩy nổi.
– Vậy em lên ngồi, anh đẩy cho nổ máy chịu không?
– Em đâu biết chạy xe máy, em còn nhỏ mà. Hihi…
– Ờ. Bé Yên còn nhỏ thôi. Nhưng nếu chịu để anh Nhàn “đẩy” cho vài tháng thì chắc cũng “nổ bùm bùm” ra (cái bụng) to lắm đó. Khà khà…

Chữ “cái bụng” thằng Bo nói nhỏ hết mức, gần như chỉ đủ cho nó và anh Nhàn nghe thôi.

Con Yên tất nhiên không hiểu những cách nói đùa thâm sâu này của hai anh lớn rồi, nên nó ngạc nhiên hỏi lại:

– Ủa. Là sao anh Bo?
– Chậc chậc. Em đừng nghe nó nói sàm. Thôi đưa anh cái túi đồ rồi mình đi sớm đi. Chứ trễ nắng lắm.
– Dạ. Hihi…

Sau khi dắt xe ra, anh Nhàn chỉ đề một phát là máy nổ ngon lành.

Thằng Bo kêu lên…

– Vẫn chạy tốt. Khà khà.
– Xe ngon! Xăng còn đầy.

Vừa định bye bye thằng Bo thì chợt một cái xe đạp thắng kít ngay trước đầu xe anh Nhàn. Cái cách dí đầu xe sát rạt như muốn ép xe anh vô lề không cho đi, khiến anh Nhàn định sừng sộ với thằng ku chạy xe đạp, thì bỗng nghe nó cười khúc khích, xong kéo khẩu trang xuống, khoe hàm răng… niềng kín mít quen thuộc. Nhìn lên gương mặt đầy tàn nhang kèm rám nắng kia, anh Nhàn lẫn thằng Bo đồng thời kêu lên…

– Ủa?! Ku đó hả?!
– Thì ra là ku ‘Phan Rang’!

Thằng nhóc nay đã cao lớn hơn hồi gặp nhau trên Hà Giang, nghe vậy lại càng nhe hàm răng niềng kín mít của mình ra, cười toét đến tận mang tai nói…

– Hello anh Nhàn! Hello anh Bo. Hello bé Loan. Lâu rồi hông gặp, bé càng ngày cành xinh gái ra ghê luôn á. Hí hí. Hai anh em đang tính đi đâu vậy? Cho anh đi với, hí hí…

Vừa gặp lại, thằng nhóc đã xổ một tràng. Anh Nhàn lẫn thằng Bo thấy nó vẫn lanh y như trước, chỉ khác là giọng nó đã bớt khào khào như vịt đực, mà có pha chút giọng cứng áp, tone trầm, ra dáng một thanh thiếu niên rồi. Nhưng nó lanh quá thành lanh… chanh, nên cả anh Nhàn lẫn hằng Bi đều mắc cười.

Anh Nhàn phì cười, phủ đầu:

– Lộn bé rồi ku! Này hông phải bé Lon nha.

Thằng Bo cười gian ác, đế thêm vô:

– Ờ. Khen lộn tiệm rồi nha ku. Này bé khác đó. Cho ku cơ hội khen lại. Há há.

Nụ cười thằng nhóc niềng răng như đơ ra luôn, giơ tay gãi gãi cái nón bảo hiểm theo thói quen, mà cứ tưởng như đang gãi đầu. Nó cũng không quan tâm lời chọc ghẹo của hai anh lớn nữa, chỉ chú ý tới con bé ngồi sau xe anh Nhàn.

Nhìn cái bụng có múi của con nhỏ lộ ra dưới áo croptop, nó lại thấy kích thích, nhưng nghe nói không phải bé Loan thì nó không dám nói gì, chỉ cố gắng nhìn mặt con bé bên dưới khẩu trang xem đây có phải là trò đùa không.

Con Yên ngồi sau ôm lưng anh Nhàn cười khúc khích, thò mặt ra cho anh lạ mặt kia ngó, nhưng vẫn không kéo khẩu trang xuống. Con nhỏ còn tinh nghịch, xoay trái, xoay phải cho thằng ku nhóc ngó mãi muốn rách mí mắt luôn.

Cuối cùng anh Nhàn lẫn thằng Bo mắc cười quá, mà nhịn không được, cả hai ôm bụng cười ha ha, làm thằng nhỏ càng bối rối, đưa tay gãi gãi cái nón bảo hiểm kêu rột rột.

Tội thằng nhóc, thấy anh Nhàn với anh Bo từ xa, nó đang tính có màn ra mắt ấn tượng với mọi người, nhất là “bé Loan” ngồi sau, nên cong đít đạp xe thật nhanh tới, thắng cháy bánh, tấp sát vô đầu xe anh Nhàn. Ai ngờ chỉ một câu nói hớ, nó đành bối rối, đứng đó gãi đầu, hay đúng hơn là gãi nón bảo hiểm rồi không biết làm gì. Nó lơ ngơ nói…

– Em… em gì đó ơi! Tháo khẩu trang cho anh coi mặt tí đi.

Thằng Bo cười ha hả một trận, vừa cười vừa nói…

– Có ai làm quen con gái mà kêu người ta tháo khẩu trang ra cho coi mặt vậy? Ku này tồ từ nhỏ rồi, giờ vẫn y chang. Haha…

Anh Nhàn lớn hơn thằng Bo, thấy thằng ku nhóc kia đang ngượng ngùng cũng tội, anh quay ra sau nói với em gái:

– Cho nó coi mặt đi em. Chứ không là nó cứ tưởng em là bé Loan đó. Haha…

Con Yên tinh nghịch hỏi lại:

– Cho không vậy hả anh? Hổng thu phí gì sao?

Anh Nhàn tỉnh bơ nói:

– Quên. Có thu. Chứ của đâu mà cho không.
– Vậy mình thu nhiều hay ít đây anh Hai?
– À à.

Vừa nói anh Nhàn vừa vân vê cằm.

– Thôi thu tượng trưng cho nó đi. Ku này… ít sữa lắm!

Anh Nhàn nói câu này xong cả con Yên lẫn thằng nhóc đều giật mình thon thót, xong con Yên mặt đỏ như say rượu, dù bên dưới lớp khẩu trang nhưng nó vẫn cảm thấy mắc cỡ không chịu nổi, vội dúi mặt vô cơ lưng cuồn cuộn của anh, và đấm tay vô đó thùm thụp.

Còn thằng nhóc thì cảm giác… con ku mình cương cứng ngắc bên dưới quần rồi, đội trước quần nó lên như cái lều. Bữa nay huấn luyện viên bơi đội tuyển của nó có việc về sớm, nên cho đội ra sớm. Nó liền chộp lấy cơ hội xin ba má đi chơi, rồi cất công đạp xe qua tận bên đây, cũng chỉ với một mục tiêu duy nhất là gặp và “ấy ấy” bé Loan. Nhưng giờ nghe anh Nhàn nói vậy, nó lại thấy mình có thêm… mục tiêu thứ hai. Mắt nó háo hức nhìn lên nhìn xuống body con bé ngồi sau xe anh Nhàn, nhìn cặp đùi dài, nhìn cái bụng phẳng lì được cái áo croptop khoe ra. Cặp mắt nó như muốn lột truồng con nhỏ ra tại chỗ, khiến anh Nhàn và thằng Bo phì cười.

Anh Nhàn nhìn đồng hồ trên điện thoại, rồi quay ra sau nói…

– Em tháo khẩu trang cho anh Phan Rang nhìn mặt đi, rồi mình đi.

Thằng nhóc ngớ ra, nó nói…

– Gì mà ‘anh Phan Rang’?

Anh Nhàn cười giã lả:

– Khà khà. Lâu không gặp, anh quên tên ku là gì rồi.

Thằng Bo cũng gật gật đồng ý:

– Anh cũng quên tên nhóc là gì rồi, chỉ nhớ gặp lần đầu ngoài Phan Rang nên kêu vậy thôi.

Thàng nhóc cười mà như muốn rớt nước mắt, sau cùng lắc lắc đầu nói…

– Thôi kệ, tên vậy cũng được, làm em nhớ tới quê hương. Chứ giờ có báo danh lần nữa chưa chắc mấy anh đã nhớ đâu.

Con Yên gần vượt qua được ngượng ngùng hồi nãy, nó thò mặt ra từ sau lưng anh Nhàn hỏi:

– Anh tên… Phan Rang thiệt hả? Hí hí…
– Ờ. Gió như Phan, nắng như Rang, nhìn da anh đen giòn giống như tên nè, độc lạ không? Hí hí…
– Xấu lạ thì có, hí hí…

Con Yên cười khúc khích.

Thàng Bo ngâm nga:

– Có cái nắng, có cái gió, có cái… đó(?!).
– Ờ. Có luôn đó Bo. Cái đó anh thấy rồi, hơi bé một chút.

Con Yên tò mò, hết nhìn anh Bo, rồi ngước lên nhìn anh Nhàn:

– ‘Cái đó’ là cái gì vậy mấy anh? Nhỏ là sao?

Thằng nhóc “Phan Rang” mặt đỏ như gấc, vội vàng hắng giọng liên tục, rồi như bất chợt bị ho, nó che miệng ho khục khặc một tràng, xong nói thật nhanh và nhỏ xíu như muỗi kêu:

– Khụ khụ… Hồi đó khác mà. Giờ người ta lớn… khôn hơn nhiều rồi, khác xưa NHIỀU lắm à. Khụ khụ…

Cái cách nó cố gắng nhấn mạnh chữ “nhiều” càng làm cho anh Nhàn và thằng Bo thấy mắc cười. Nhưng rồi anh Nhàn có vẻ không muốn trễ thêm nữa, nên nói nhanh:

– Giỡn thôi, giới thiệu với ku, em gái anh, An Yên.

Thằng ku giơ tay lên chào:

– Hello bé Yên. Tên đẹp ghê á.
– Hello anh Phan Rang, tên gì kỳ cục, hí hí…

Anh Nhàn giới thiệu hai đứa xong, không quên quảng cáo cho em gái:

– Tại đeo khẩu trang thấy vậy thôi, chứ lột ra nó xinh lắm đó. Nhan sắc mặn mà, râu hùm hàm én mày ngài. Đã chưa?! Khà khà…

Thằng Bo kêu lên:

– Nghe anh tả xong là ku này nó mê ngay và luôn rồi đó! Nhất là vụ râu hùm, há há…
– Úi cha! Em hông có mê troai nha anh Bo. Chỉ có anh Bi mới mê thôi. Há há…
– Àhhhh! Vẫn còn nhớ vụ thằng Bi trên Hà Giang hả ku.

Nói đoạn nó quay sang nói với anh Nhàn:

– Về nhà Bi nó chửi em miết vụ đó á anh Nhàn, khà khà…
– Tội nó quá mà, biến thái thiệt, nhưng chưa… “lạc đường” sang ngã rẽ đó, mà chọc nó mê trai nó tức là phải rồi, haha…

Chương trước Chương tiếp
Loading...