Tứ đại danh bổ
Chương 34
Thần hầu phủ…
Hai thân ảnh tuyệt sắc đang cùng nhau đàm đạo trong hoa viên…
“Tứ muội nhiệm vụ lần này của muội là giám sát chặt chẽ mọi động tĩnh của Đường Thập Ngũ rồi lập tức quay về phục mệnh, nếu có biến động gì lập tức rút lui tuyệt đối không được lỗ mãng tranh phong cùng hắn, kinh nghiệm giang hồ của muội vẫn còn ít tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, tỷ không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra với muội… Đáng lý ra nhiệm vụ lần này nên giao cho tam muội thế nhưng…” Nói đến đây Lãnh Như Băng lại khẽ cau mày…
“Ân! Đại sư tỷ cứ yên tâm lần này muội sẽ cẩn trọng và tuyệt đối tuân theo mọi sự sắp đặt của tỷ, huống chi không dám giấu gì đại sư tỷ muội vừa bước vào cảnh giới thiên kiếm” Lục Tuyết Kỳ khẽ mỉm cười vui vẻ nói…
“Thiên… Thiên kiếm… Muội nói thật chứ”
Thiên kiếm là một loại cảnh giới, cảnh giới chí cao trong kiếm đạo, hơn nữa còn là cảnh giới chỉ những người cảm nhận được thiên ý trong võ đạo mới lĩnh ngộ được. Trong thiên hạ, người tu luyện kiếm đạo vô số thế nhưng có thể đạt đến cảnh giới thiên kiếm trước giờ ngoài Kiếm Thánh Tào Vũ và Kiếm Cơ Lâm Nhược Huyên ra chưa từng có người nào đạt đến, thế nhưng vị tứ muội của nàng năm nay chỉ vừa 17 tuổi lại đạt được điều này khiến Lãnh Như Băng vô cùng kinh ngạc…
Phàm là người tu luyện kiếm đạo đã sử kiếm thuần thục muốn tiến triển kiếm đạo thì có hai tầng cảnh giới cần đột phá, tầng thứ nhất chính là kiếm tâm thông minh, cảnh giới này là tiêu chuẩn bắt buộc nếu muốn trở thành cao thủ nhất lưu sử dùng kiếm thì nhất định phải đạt cho bằng được, cảnh giới này không quan hệ nhiều với thực lực, chỉ cần có cảm ngộ nhất định đối với kiếm là có thể đạt tới cảnh giới này. Tuy nói như vậy, nhưng muốn đạt tới cảnh giới kiếm tâm thông minh cũng là việc cực kỳ khó khăn, trong một trăm cao thủ sử dụng kiếm, khả năng chỉ có ba bốn người có thể đạt tới loại trình độ này.
Mà trên kiếm tâm thông minh còn có một tầng cảnh giới khác, đó chính là thiên kiếm. Cao thủ đã đạt tới cảnh giới thiên kiếm có thể trảm vạn vật đã không cần phải dùng đến kiếm nữa rồi, vạn vật thế gian đều là kiếm của bọn họ, kiếm chính là người, người chính là kiếm, đây chính là cảnh giới nhân kiếm hợp nhất trong truyền thuyết.
“Ân… Để muội biểu diễn cho tỷ tỷ xem nhé hì hì…”
“Hây…” Một tiếng hô vang chỉ thấy bàn tay nhỏ xíu của Tuyết Kỳ khẽ chụm lại sau đó rất tự nhiên mà phóng ra 1 luồng bạch quang rất nhẹ nhàng, mà Lãnh Như Băng chỉ vừa nhìn thấy tứ muội của mình xuất thủ nàng đã có thể khẳng định nàng đã đạt đến trình độ thiên kiếm bởi vì 1 chiêu vừa rồi của nàng không hề có bất cứ tồn tại chút gì của nội lực, cũng không phải là cương khí hay ám khí mà nàng thường dùng, nó hệt như 1 ngọn gió vô hình thế nhưng nhìn kỹ ngọn gió đó càng giống như một thanh lợi kiếp tinh xảo mà sắc bén so với ám khí của nàng tuyệt không thua kém là bao, mà đó cũng chính là cảnh giới kiếm ý trong thiên kiếm.
Kiếm ý cũng có thể xưng là kiếm khí, không cần kiếm cũng có thể phóng ra kiếm khí, chỉ có thiên kiếm mới có thể làm được. Tuy rằng kiếm khí do Tuyết Kỳ điều khiển còn chưa tới trình độ lô hỏa thuần thanh, thế nhưng chiêu thức công kích này tuyệt đối không thể xem thường, bằng chứng là 1 bầu trời đầy hoa bay trước mắt nàng tựa như mạn thiên hoa vũ vậy 1 chiêu vừa rồi của nàng nhắm đến 1 gốc hoa đào lớn nhất trong vườn nhu kình từ kiếm khí phát ra đem những cánh hoa bay tung tóe khắp trời.
“Tốt!!! Thật sự quá tốt! Muội không hổ danh là thiên tài kiếm thuật cả trăm năm nay, thật không hổ là đệ tử chân truyền của Kiếm Cơ… Tỷ phải mau chóng báo tin mừng này cho thế thúc và mọi người biết mới được.”
“Hì hì thế nên đại sư tỷ yên tâm nhiệm vụ lần này tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì cả” Nói rồi nàng mỉm cười vui vẻ trong ánh mắt hiện lên vẻ đáng yêu cùng ngây thơ vô ngần.
Phủ nội vụ Cẩm Y Vệ:
Trên 1 táng cây cao Lục Tuyết Kỳ đang âm thầm lặng lẽ phục trên đó, cũng đã được hơn nửa ngày mà nàng không thể phát hiện được tung tích của Đường Thập Ngũ, dường như cả ngày nay gã chưa hề rời khỏi nội phủ của hắn, đại sư tỷ của nàng đã hết sức căn dặn phải theo dõi chặt chẽ hành tung của người này sợ hắn sẽ ra tay bất lợi đối với đại hoàng tử… Chỉ còn vài tiếng nữa sẽ đến Yến hội mừng công các hoàng tử đến lúc đó nàng đã có thể xem như hoàn thành nhiệm vụ an nhiên rời khỏi nơi này.
Đúng lúc này nàng nhìn thấy 4 vị thái giám trong cung của Huệ phi bước vào trong nội phủ Cẩm Y Vệ nàng rất dễ dàng nhận ra bọn họ vì đã không ít lần giao thủ với độc môn công pháp của chúng Quy tức công với kinh khí âm nhu rất âm độc, lúc trước dù có cố gắng thế nào nàng cũng không thể phá giải được sự liên thủ của 4 người họ nhưng giờ với cảnh giới thiên kiếm nàng rất tự tin mình có thể dễ dàng giải quyết 4 gã thái giám này…
Một lúc sau từ trong 1 căn phòng bên trong nội viên truyền đến những thanh âm rên rỉ kinh hoàng của các thiếu nữ…
“Ahhh… Đại Nhân… Đừng mà van xin người… Ahhh… xin hãy tha cho nô tỳ… Ahhhhh… Xin Đừng nha… Ahhh… Cứu… Cứu mạng…”
Thanh âm kêu rên càng lúc càng thảm thiết càng lúc càng não lòng, nhịn không được Lục Tuyết Kỳ khẽ phi thân đến mái nhà đó nhẹ nhàng như 1 cơn gió, rồi dễ dàng nhấc 1 miếng ngói lên nhìn vào cảnh tượng bên trong gian phòng…
Bên trong gian phòng vô cùng rộng rãi và xa hoa thoang thoảng mùi trầm hương nghi ngút khắp phòng, trên phía ghế chủ tọa bốn gã thái giám ngồi chiễm trệ thưởng thức trà vẻ mặt vô cùng đắc ý và dâm tà nhìn cuộc truy hoan tập thể giữa phòng…
Giữa phòng 5 gã cẩm y vệ khôi ngô lực lưỡng đang đè 4 tiểu cung nữ còn rất trẻ tuổi ra điên cuồng cưỡng hiếp, các nàng gương mặt vẫn còn vô cùng non nớt nhưng cũng ngập tràn kinh hãi… gần như cùng 1 lúc các nàng bị 4 tên đại hán đè xuống giữa nền nhà điên cuồng mà dâm nhục lấym mặc cho các nàng ra sức than khóc nước mắt không ngừng rơi, miệng kêu la thảm thiết van xin 4 tên đó dừng tay, mà bên dưới hạ thân không ngừng rỉ máu hiển nhiên là vừa bị phá trinh xong thế nhưng những tên đại hái lại không có chút phiền lòng vẫn điên cuồng phát tiết thú tính của mình, mà phía xa 1 tiểu cung nữ may mắn né được ma trảo của tên cẩm y vệ, nàng hoảng hốt thu mình về trong góc phòng không ngừng la hét dữ dội…
“Công công tha mạng… nô tì đã có ý trung nhân… nô tì không muốn thất thân… tuyệt đối không thể… Ahhhhh xin người công công xin tha cho nô tì…” nữ tì nước mắt chảy dài van xin thảm thiết…
“Hừ đám cẩm y vệ các ngươi thật vô dụng chỉ là 1 con cung nữ nhỏ nhoi mà cũng không xử lý được sao” Gã công công lớn tuổi nhất khẽ lườm tên cẩm y vệ kia nói…
“Xoẹt…”
1 hồi sau bộ cung trang tỳ nữ của nàng đã bị xé nát quá nửa để lộ ra phần da thịt bóng lóng trắng mịn… Sau 1 hồi trốn chạy cuối cùng nàng cũng không thoát khỏi ma trảo của tên cẩm y vệ kia…
“Hắc hắc… Còn muốn chạy để xem lão tử sẽ phá trinh ngươi như thế nào dám làm lão tử mất mặt bảo đảm ngươi sẽ chịu thống khổ gấp trăm lần so với bọn họ… hắc hắc hắc…”
Nói đoạn xé nát luôn tiểu khố của nàng ngay lập tức cặp đùi trắng nõn nà không chút tì vết và nội khố nhỏ màu trắng hoàn toàn bại lộ ra bên ngoài…
“Ahhhhh… Cứu mạng… Ahhhhh… Ahh… Đại nhân xin thương xót… đừng cưỡng hiếp nô tì… ahhh” Tiểu cung nữ đó hoảng hốt điên cuồng hét lên…
Mắt thấy vị tiểu cung nữ kia sắp bị cưỡng hiếp Lục Tuyết Kỳ không nhịn được khẽ vận kình khí phá vỡ mái ngói từ trên cao đánh xuống thế như mãnh hổ kiếm khí tựa như Song Long xuất hải đánh bay tên cẩm y vệ đang chuẩn bị phát tiết thú tính của mình đập thẳng vào tường ngay lập tức thổ huyết mà bất tỉnh…
“Hừ… Các ngươi thật sự không xem vương pháp ra gì… Giữa ban ngày ban mặt lại ở trong hoàng cùng mà dám ngang nhiên cưỡng gian cung nữ… Hôm nay Lục Tuyết Kỳ ta quyết bắt các ngươi trở về thần hầu phủ quy án” Nàng lúc này áo trắng tung bay trong gió khí thế cao ngút trời vô cùng lẫm liệt tựa như cửu tiên thần nữ giáng trần đẹp không thể ta nổi, đứng chắn trước vị tiểu cung đang vô cùng run rẩy ra sức bảo vệ cho nàng… thế nhưng nàng không thể thấy được đằng sau vẻ run rẩy của nữ tì kia lại ánh lên 1 đôi mắt sắc lạnh vô cùng lạnh lùng lại ẩn chứa 1 tia quyến rũ vô cùng vũ mị… Miệng nàng ta khẽ nở nụ cười kiều mị vô song trong lòng thầm nhủ…”Lục Tuyết Kỳ ơi hôm nay ngươi đã đến đây thì không cần nghĩ đến việc rời đi nữa…”